- Thua thì cũng thua rồi, thôi ta về phòng nghỉ ngơi đây.
Chào tỷ tỷ nhé.
Tiểu Hắc ngáp nhẹ một cái rồi định xoay người bước đi.
Thiếu nữ thần bí kia quá mức rảnh rỗi, cả Huyền Kinh vừa loạn cả lên thế mà cô ta lại còn tâm trạng đến đây chơi đùa với mình.
- Này này, đứng lại.
Nào có chuyện thua rồi lại thôi dễ dàng như vậy hả tiểu đệ đệ?
Thiếu nữ đang hớn hở khi giành lại được thế thượng phong thì Tiểu Hắc lại tính đánh bài chuồn.
Nàng ta làm sao có thể để cuộc vui của mình chóng tàn thế được nên vội vàng gọi theo.
- Thế ngươi muốn gì đây? Ta cũng không có cá cược gì với tỷ tỷ ngươi cả.
Tiểu Hắc lắc đầu đáp.
Nó chỉ ước sao bà cô nãi nãi này mau rời đi, không ngờ tới con gái lại có người phiền phức đến vậy.
Thiếu nữ đưa ngón tay lên cằm suy tư, rồi chợt lóe lên một ý tưởng liền cười tươi nói:
- Ừ nhỉ, hình như là chúng ta không đánh cuộc thật.
Cơ mà ngươi cũng nên làm gì đó cho ta chứ, hay là ngươi hát một bài đi.
- Hát?
Tiểu Hắc ngạc nhiên hỏi lại.
Nó vốn tưởng cô ta sẽ đòi hỏi thứ gì khó khăn lắm nữa.
- Đúng vậy, bình thường ta cũng ít khi nghe người khác hát.
Ngươi hát ta nghe đi.
Thiếu nữ kéo Tiểu Hắc lại ghế đá ngồi, hai tay nàng chống càm, mắt hình lưỡi liềm dáng vẻ chờ đợi nom rất đáng yêu.
Nào còn bộ dáng hung hăng chua ngoa như ban nãy nữa.
Thấy thế, trong lòng Tiểu Hắc cũng đành bất lực, không nỡ từ chối.
- Được, ta sẽ hát cho ngươi nghe một bài nhạc ta rất yêu thích.
Chỉ là nếu thấy chói tai thì đừng trách ta hắc hắc
Tiểu Hắc mỉm cười bắt đầu lấy hơi.
Ca hát cũng là một thú vui của nó, mỗi ngày rong ruổi trên những con đường dọc Trữ Lương, Tiểu Hắc không ngừng nghêu ngao những ca khúc của các ca sĩ mà nó nghe được qua truyền hình của các quán xá, trạm xe bus.
"Gió lướt qua, hoa Hải Đường rơi,
Âm thanh ngọc bội vang lên trong vắt
Hoa phủ đầy mặt đất,
Hồ điệp mang theo tâm sự bay trong không trung."
Giọng hát non nớt của Tiểu Hắc mạnh mẽ vang lên.
Khi cất giọng, Tiểu Hắc như hòa mình vào trong đó, không còn là một đứa trẻ vì số mệnh tranh đấu mà phải máu tanh nhuốm đầy đôi tay.
Không phải là những ngày lo toang bữa đói bữa no trên khuôn mặt hao gầy.
Chỉ còn lại một tâm hồn thánh khiết, một bài nhạc, một chất giọng không quá nổi bật nhưng lại truyền đến một cảm xúc gì đó rất lạ lẫm lại đầy thân thuộc, một chút gì đó chạm đến tâm hồn người nghe.
" Luyến tiếc nàng,
Những lời trong lòng thổ lộ ra lại nhạt như nước.
Phải chăng nên đứng mãi ở điểm ban đầu
Năm tháng trôi qua thật đơn thuần
Ta hứng lấy một làn gió xuân
Say đắm vì nó
Gió nhẹ thổi qua, lá liễu rơi
Nàng thế nhưng lại nhíu mày
Nàng nói giấc mộng cũ đã tan
Những vướng mắc trong quá khứ không cách nào giải được
Bướm phượng vĩ đáp xuống hàng mi của nàng
Lau đi gọt nước mắt vừa rơi xuống
Rất muốn làm nàng mỉm cười
Ý trong khúc nhạc, triền miên như lời thề hẹn
Ta mong nàng có thể hiểu được
Ai dám nói tình này không phải là tình yêu nam nữ?"
Khi Tiểu Hắc vừa hát xong, thiếu nữ bỗng lấy tay khẽ gõ lên đầu Tiểu Hắc một cái rồi ôm bụng cười phá lên.
Thái độ của nàng làm cho Tiểu Hắc nhíu mày, bài hát của nó đâu có gì khiến cho đối phương cười ngặt nghẽo đến vậy nhỉ.
- Hì hì, tiểu đệ đệ, ngươi có tí tuổi đầu mà cũng bày đặt bắt chước người lớn hát những bài nhạc lãng mạng tình tứ rồi sao?
Đổi lại nếu người vừa rồi hát không phải là Tiểu Hắc, thiếu nữ thật sự nghĩ chàng trai kia đang muốn mượn nhạc tỏ tình với nàng rồi đấy.
- Ta đúng là không hiểu tình yêu là gì.
Cơ mà nhạc hay thì ta cứ hát thôi, tỷ tỷ ngươi nghĩ nhiều vậy để làm gì.
Tiểu Hắc không vui đáp.
Nó lang thang ở khắp các quán xá, từ những quán nhò ven đường đến cả những nơi sang trọng, nghe rất nhiều thể loại nhạc.
Cho nên chỉ cần nghe hợp tai thì Tiểu Hắc liền học thuộc lời và giai điệu lại.
Còn nội dung ư, không phải chỉ là mấy lời sến súa của người lớn thôi ư, thời đại này vốn thịnh hành như thế mà.
- Được, được hì hì.
Ngươi hát cũng không tệ lắm, sau này lớn lên có thể dùng để tán tỉnh con gái nhà người ta rồi đấy
Thiếu nữ vui vẻ chọc ghẹo Tiểu Hắc.
Tâm trạng nàng rất tốt, hảo cảm với Tiểu Hắc cũng tăng lên đáng kể.
Nàng có thể nhìn ra đứa trẻ này hoàn toàn vô tư, không có bất kỳ tạp niệm nào cả.
Trong tâm khảm, một ý nghĩ lóe lên, thiếu nữ bèn trở nên nghiêm túc, mắt nhìn thẳng vào Tiểu Hắc hỏi:
- Tiểu đệ, ta vừa nãy nói sẽ cho ngươi một hồi tạo hóa.
Ngươi có muốn đến Triệu quốc để phát triển thực lực bản thân không?
- Triệu quốc?
Đúng như Tiểu Hắc đoán, thiếu nữ này không phải người bản thổ Yên quốc.
Bên cạnh cô ta lại có một cao thủ bí ẩn bảo vệ, nhắm mắt cũng có thể đoán ra xuất xứ.
- Thật xin lỗi, Mộc gia là nhà của ta, ta không có dự định sẽ rời đi trong thời gian ngắn.
Tiểu Hắc lắc đầu từ chối.
Đùa sao? Nó không phải cao thủ nội khí, đến Triệu quốc để phát triển cái gì đây? Nếu nói đến đó để tìm kếm linh thảo nhằm luyện đan đột phá thì còn may ra, nhưng đó là chuyện tương lai, nó cần phải có chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới được.
- Tiểu đệ đệ, ngươi còn nhỏ, chưa từng đi đó đây.
Chắc ngươi cũng không biết được Triệu quốc to lớn, truyền thừa võ đạo thâm sâu đến mức nào.
Nếu nói Triệu quốc là đại dương thì Yên quốc này chỉ là một cái hồ nhỏ mà thôi
Thiếu nữ cố gắng khuyên nhủ, cứ tưởng rằng Tiểu Hắc cô lậu quả văn nên suy nghĩ chưa chín chắn.
Kết quả Tiểu Hắc vẫn trơ ra, nó chỉ cười nhạt rồi nói:
- Mỗi người một chí hướng, tỷ tỷ ngươi đừng khuyên ta nữa.
Nếu tương lai ta thay đổi chủ ý thì nhất định sẽ tìm người.
Bông đùa đưa đẩy một câu, Tiểu Hắc cũng không quá tuyệt tình.
Thêm một người bạn thêm một con đường, Tiểu Hắc không phải người cổ hủ về phương diện này.
Thở nhẹ một cái, thiếu nữ cũng không tiếp tục lôi kéo nữa.
Có nhiều thứ con người cần phải ngộ ra chứ không phải chỉ qua lời nói là đủ, nàng tin khi Tiểu Hắc lớn hơn một chút sẽ thấu triệt được những lời hôm nay của nàng.
- Tốt, đã vậy ta sẽ không ép buộc tiểu đệ ngươi nữa.
Nghĩ đến chúng ta có duyên, ta sẽ tiết lộ cho ngươi biết tính cảnh hiện tại của Yên quốc và Mộc gia để ngươi có sự chuẩn bị.
Nếu không ta sợ ngươi gặp chuyện không may thì sau này muốn gặp lại cũng không có cơ hội.
Thiếu nữ vừa dứt lời, một bóng đen liền không một tiếng động xuất hiện ngay bên cạnh nàng.
Tiểu Hắc bằng nhãn lực liền nhận ra ngay đó là một phụ nhân, tóc đã bạc hết, đoán tầm hơn năm mươi tuổi.
Dù đã thu liễm rất kỹ nhưng nó vẫn biết được đối phương chính là cao thủ bí ẩn bảo hộ cho thiếu nữ.
- Tiểu thư, chúng ta không nên nhúng tay vào thế cục của nước khác.
Phụ nhân lên tiếng khuyên can thiếu nữ, bà ta thậm chí liếc qua Tiểu Hắc cũng không thèm, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào tiểu thư của mình.
- Nhan cô đừng lo, chỉ là một đứa trẻ thôi thì có thể thay đổi được điều gì.
Số phận của nước Yên đã định, trừ khi có kỳ tích xảy ra, nếu không chắc chắn sẽ không có cơ hội lật ngược thế cờ được.
Thiếu nữ cười nhạt, lời nói như phán định, cô ta dường như không hề tin tưởng gì vào thực lực của nước Yên cả.
Càng không cho rằng một tiểu tử như Tiểu Hắc có thể làm nên trò trống gì.
Quốc gia chi loạn là việc của cả một dân tộc, một cá nhân thì làm được gì cơ chứ.
Ngay cả một đại phái Chân Võ Môn ở Triệu quốc nếu đem ra chiến trường e là cũng không thể làm nổi trò trống gì.
- Cũng đúng, đứa trẻ này là người Mộc gia thì trước sau gì nó cũng sẽ biết được những tin tức kia.
Nói sớm một chút cũng không mất mát gì.
Phụ nhân gật nhẹ đồng ý, bà ta hoàn toàn không xem trọng Tiểu Hắc.
Là một địa cấp cường giả, bà ta nhìn ra được Tiểu Hắc khi chiến đấu chủ yếu dựa vào kỹ năng phi tiêu thần sầu kèm theo độc dược bá đạo.
Còn Hỏa Cầu Thuật cùng Phong Đao Thuật bà ta cũng chỉ cho rằng đó đơn giản là tiểu xảo bàng môn.
Một cao thủ nội khí chân chính là phải dựa vào nội khí và võ công để đánh giá.
Những thứ khác có lợi hại mấy cũng không thể thay thế được cốt lõi.
Đến cấp độ càng cao, mọi chiêu trò đều vô dụng cả, chỉ có võ đạo chân chính mới thật sự là chân lý duy nhất.
Bà ta nghe nói phía trên địa cấp là thiên cấp, loại cao thủ ở cảnh giới đó đủ sức một mình đánh bại cả một đội quân trang bị vũ khí hùng hậu, không gì cản được cả.
Còn trên thiên cấp, không ai biết cả.
Nếu có người đạt tới cảnh giới đó, chắc chắn người đó đủ sức thống trị cả thế giới này, siêu việt trí tưởng tượng của bất kỳ ai.
Trước thái độ xem nhẹ của hai nữ nhân kia, Tiểu Hắc tỏ ra vô bình thản.
Tiểu ca đây chính là khiêm tốn như thế đấy! Thế giới đầy rẫy nguy hiểm, khoe khoan khi bản thân chưa vô địch chính là hành động cực kỳ ngu ngốc, chốc họa vào thân.
Phải công nhận rằng suy nghĩ của một người từng suýt chết một lần như Tiểu Hắc rất chững chạc, không hề giống với những thanh thiếu niên khác.
Người trẻ tuổi khí thịnh, tranh đua háo thắng, cơ mà có mấy người sống sót để đi đến đỉnh phong đây chứ?
- Tiểu đệ đệ, Yên quốc bề ngoài vẫn bình yên nhưng kỳ thực lại không phải như vậy.
Phía bắc, đại quân Tấn đang tập trung những binh đoàn thiết giáp mạnh mẽ nhất để chuẩn bị cho cuộc xâm lăng lớn nhất của họ.
Ở phía nam, Liêu quốc dẫn đầu sáu nước, cũng âm mưu biến nước Yên thành của riêng của họ.
Tấn quốc? Liêu quốc? sáu nước? Từ khi nào Yên quốc trở thành mặt hàng "hot" đến như thế?
Tiểu Hắc nghe đến đây thì sắc mặt hơi tái lại.
Tuy nó không biết các nước khác mạnh yếu ra sao nhưng nghĩ đến cảnh bảy đánh một thì tự tin đến mấy cũng biết trận chiến sắp tới sẽ cực kỳ khốc liệt và khó khăn.
- Chưa là gì đâu.
Chắc ngươi cũng biết Trữ gia đã tạo phản, bọn họ đang đưa tư quân tích dưỡng bao nhiêu năm gây chiến khắp nơi.
Tuy quân lực của Trữ gia không thể sánh với quân đội chính quy Yên quốc nhưng thù trong giặc ngoài phối hợp, nước Yên không thể nào vừa đấu với hổ lại phải ngăn cản sói dữ phía sau được.
Thiếu nữ nhàn nhạt phân tích.
Việc Trữ gia tạo phản Tiểu Hắc đã biết thông qua Liễu Mai.
Vốn nó cho rằng một gia tộc dù mạnh mẽ bao nhiêu cũng chẳng thể nào lật đổ một quốc gia được.
Nhất là bọn kia lại chuyên làm việc ác phạm pháp, làm gì có dân chúng nào theo về phe chúng.
Không ngờ kết quả lại còn ngoại xâm xảy ra cùng lúc, đây là ý trời diệt nước Yên sao?
- Không đúng, mọi việc không thể là trùng hợp được.
Chắc chắn Trữ gia đã cấu kết với ngoại bang.
Khốn kiếp, bọn chúng dám bán nước cầu vinh!
Tiểu Hắc rất thông minh, thoáng suy nghĩ liền đoán ra ngay tình huống.
Nó giận dữ gầm lên, hàm răng nghiến lại.
- Tiểu đệ thật sáng dạ, ngươi đoán vô cùng chính xác hì hì.
Có điều mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái đã bị mua chuộc.
Bọn họ cùng nhau ra tay ám toán môn chủ Mặc Kiếm Môn và nhiều trưởng lão cùng tinh anh đệ tử, hiện giờ Mặc Kiếm Môn đang bị vây chặt sơn môn, nguy cơ sớm tối.
Tin tức này của thiếu nữ lại chẳng khác nào một quả bom khiến cho Tiểu Hắc giật mình.
Ngũ Hợp Phái xưa nay nước sông không phạm nước giếng, vì lý do gì họ lại tàn sát lẫn nhau rồi.
Dường như đoán biết trước thắc mắc của Tiểu Hắc, thiếu nữ mỉm cười giải thích luôn:
- Ngũ Hợp Phái của Yên quốc các ngươi nhìn bề ngoài thì đoàn kết, kỳ thực phía sau mỗi môn phái đều có mục đích và chủ trương khác nhau.
Hổ Lưu Phái vốn là gián điệp của nước Tấn sắp đặt vào chờ đợi cơ hội, nay Tấn quốc đã động binh thì bọn họ cũng không cần phải che giấu để làm gì cả.
- Thanh Hà Môn thì hơi khác biệt một chút, bọn họ là một môn phái nhỏ vụ lợi, gió chiều nào thì ngả theo chiều đó nên khi bị Tấn quốc bỏ ra một số tiền lớn cùng tài nguyên lôi kéo liền lập tức ngả theo.