Xe bus cứ nghiêng nghiêng rồi lại ngả ngả, không biết là do đường không đủ êm ả hay là bởi tâm tư lái xe bị những cành hoa anh đào la đà ngoài cửa sổ vây lấy.

Kobayakawa Shinichi chọn một chỗ tít trong góc mà ngồi, tựa đầu bên cửa kính. Bóng cây ngoài cửa triền miên xẹt ngang qua khuôn mặt cậu. Người trong xe vốn không nhiều, bởi đây không còn là giờ cao điểm, cậu bị muộn mất hai tiếng rồi. Có trách thì trách cái đồng hồ báo thức ấy, chẳng reo đúng giờ gì cả. Mà thật ra lúc sáu giờ sáng, Shinichi lơ mơ tỉnh dậy rồi, nhưng mà cái đồng hồ im hơi lặng tiếng đã trở thành lý do để cậu tiếp tục ườn ra trên giường. Chỉ mong bố Kobayakawa Shuusuke không biết chuyện cậu đã “vô ý” cúp mất tiết học sáng nay. Shinichi đã sớm ngao ngán mỗi lần ông dạy dỗ cậu. Rõ ràng thời gian bố ở nhà còn không bằng thời gian cậu ngồi ngây ngẩn ở bàn học, Shuusuke định bằng cái gì mà nghĩ dùng mấy câu thâm thúy của bản thân mình có thể giáo dục được thằng con trai? Shinichi vần vò mấy sợi tóc mai, chán nản đổi tư thế ngồi.

Xe bus đỗ lại, có hai thằng tóc nhuộm từa lưa như rơm mang theo thứ âm nhạc ầm ĩ đi vào trong xe.

Shinichi nhìn lướt qua khuyên tai và khuyên mũi của chúng nó, quay mặt sang chỗ khác. Đừng hiểu lầm, cậu không phải là không quen nhìn chúng, chỉ là thử tưởng tượng nếu mình cũng giống như thế, Shuusuke sẽ dùng đến chiêu nào để “giáo dục” mình đây?

Chúng là học sinh của cao trung(THPT) Fukuyama nổi danh là “đồ thải”. Trường Tateno của Shinichi chỉ cách Fukuyama một con đường, mà con đường ấy lại tựa như một đường biên giới phân chia rành mạch.

Tateno là một trường nổi tiếng của Tokyo, số học sinh hàng năm đậu Todai[1] và Waseda[2] luôn luôn nằm trong TOP 3 các trường cao trung của thành phố. Này cũng là lý do có nhiều bậc phụ huynh hao tốn tâm huyết muốn đưa con vào đây nhập học.

Hơi buồn cười chính là, hình như hiệu trưởng các đời trường Tateno đều đồng loạt cho rằng học sinh của mình đều là những tinh hoa tương lai của đất nước, sẽ không bị đống rác rưởi cách một con đường ấy làm ô nhiễm đâu.

Kính trọng theo “phương châm giáo dục” của các đời hiệu trưởng, học sinh Tateno rất coi thường học sinh Fukuyama nhưng lại hay bị người của Fukuyama ức hiếp.

Hiện tại người trên xe rất ít, Shinichi tự hiểu nếu để hai tên này nhìn thấy phù hiệu Tateno trước ngực mình, có khi sẽ kiếm cậu gây phiền toái.

Đừng quay sang… Đừng quay sang… Shinichi híp mắt giả vờ ngủ. Cậu chỉ muốn bình yên đến bến thôi, không định chuốc lấy rắc rối. Đương nhiên, nếu rắc rối cứ kiên quyết muốn tìm đến cậu, cậu cũng đành “đại khai sát giới” thôi. Điểm tốt nhất khi làm học sinh Tateno chính là, bất luận xảy ra xích mích thế nào với Fukuyama, luôn luôn đều là người của Fukuyama không đúng trước.

Tại giờ phút này, xe bus lại đỗ lại, một bóng người mảnh dẻ chậm rãi từng bước từng bước đi lên. Shinichi tuy không nhìn thấy rõ được, nhưng đường nét khi đứng ngược chiều ánh sáng từ đối phương lại khiến cho cậu một cảm giác thanh nhã mà… rất đỗi lạnh lùng.

Lúc này đây, hai tên Fukuyama tựa hồ hoàn toàn bị người kia hấp dẫn. Shinichi cảm thấy may mắn, ít nhất mình sẽ không phải là người đã đánh bọn Fukuyama mà ngồi tại đồn cảnh sát chờ Shuusuke gác hết trăm công việc của ông lại đến đón mình về.

Thằng đeo khuyên mũi dợm dờ theo tiết tấu nhạc trong MP3 đi tới trước mặt người kia, trên mặt lộ vẻ cười thô bỉ. Điều này làm Shinichi thấy rất bó tay. Bạn nghĩ xem mọi người đều đã qua cái mức mười tuổi rồi, thế mà vẫn còn kẻ học đòi cái thói côn đồ trên TV, thật sự không nói nổi mà!

“Ế! Em là học sinh Tateno?” Thằng khuyên mũi định chạm đến cằm của đối phương, nhưng người học sinh kia lại nghiêng mặt đi không thèm để hắn vào trong mắt, “Tateno mà cũng có học sinh xinh đẹp thế này á? Em thú vị thật đấy, rõ ràng là nữ sinh lại đi mặc đồng phục của nam sinh.”

Cái lỗ tai đeo khuyên của thằng còn lại cũng giương lên, tỏ vẻ cũng lấy làm hứng thú, “Nếu không thì đi chơi với bọn anh đi?”

Shinichi thở dài một hơi, cái kiểu tán tỉnh này chắc không phải là học từ hài kịch đấy chứ?

“Cút ngay.” Giọng nói của người học sinh trầm thấp mà dễ nghe, hòa với những cánh hoa anh đào thỉnh thoảng lại bay xuống chập chờn bên cửa sổ, ùa đến một loại mỹ cảm nhuốm máu, làm cho người ta rét lạnh, rồi lại nhịn không được muốn nghe thêm lần nữa.

“Gì thế? Xem ra người đẹp có vẻ nóng tính quá!” Ngón tay của thằng khuyên tai lại vươn ra, đầu ngón tay xẹt qua hai má đối phương, mới chỉ trong nháy mắt thôi, cánh tay hắn đã bị tóm, bẻ gập, đau đến mức mồm miệng há hốc mà thét to.

Một khắc kia Shinichi hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu cơ hồ nhìn không rõ nổi thằng khuyên tai bị chế ngự như thế nào. Xe bus bắt đầu quẹo. Shinichi hít thật sâu khi bắt gặp cảnh tượng người học sinh vẻ ngoài tao nhã kia một tay đè lấy bả vai thằng khuyên tai ép trên cửa xe, tóm chặt cánh tay hắn đẩy chìa ra ngoài cửa, chỉ trong chốc lát sẽ va quẹt với hòm thư bên góc đường, nếu thế thật thì thằng đó sẽ bị tàn phế là cái chắc!

Mà thằng đeo khuyên mũi thì hoàn toàn đơ ra. Xe quẹo làm hắn ngã ngửa ra sau theo quán tính.

Ngay lúc cái tay sắp đập vào hòm thư, lực đè trên vai thằng khuyên tai lỏng ra. Thoát khỏi thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắn trốn trở về chỗ thằng khuyên mũi, ngồi đần mặt ra dưới đất thở dữ dội, dùng ánh mắt quái vật đánh giá người học sinh vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ.

Bác lái xe tuy không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng bác lại thật sự bực, “Này! Nghe cho rõ! Đừng có gây gổ trên xe của tao!”

Xe vừa mới đỗ lại ven đường, hai tên Fukuyama liền loạng choạng xuống xe.

Shinichi đứng yên. Còn một bến nữa mới tới trường.

“Cháu xuống không?” Lái xe hỏi.

“Không ạ.” Shinichi tiếp tục ngồi xuống. Cậu nghĩ mình không cần phải xuống xe, cậu có đắc tội với cái người học sinh ngồi phía trước kia đâu, cho nên cậu cũng không cần làm hành động gì để người ta hiểu lầm cậu có ý xấu trong lòng. Có điều một màn vừa rồi cứ như mấy pha trong phim làm cậu có chút kinh ngạc mà thôi. Bởi vì học sinh của Tateno trước giờ đều chưa từng có “hành động mạnh mẽ” như vậy.

Xe bus cuối cùng cũng đỗ trước trường học, người học sinh nọ điềm đạm cầm cặp đi về phía cổng trường, mỗi một dấu chân bước đi cứ như được tính khoảng cách kỹ lưỡng. Shinichi ở phía sau y, thừa nhận chính mình bị ngũ quan của người học sinh ấy hấp dẫn. Cậu chưa từng gặp qua những đường nét thanh tú đến vậy, mỗi một chuyển động đều là lý do để người động tâm. Nhưng Shinichi không hề hiểu nhầm y là nữ sinh, bởi vì diện mạo nữ sinh sẽ không anh tuấn như thế, khóe miệng vương dấu cũng không đượm vẻ lạnh lùng như thế.

Cậu ta là một thành phần nguy hiểm chứ chả chơi.

Tại một khắc Shinichi đã vụt có suy nghĩ về người nọ như vậy. Trước nay cậu không muốn bị dây vào phiền toái gì cả, thế nên cậu luôn cố hết sức để tránh nó được chừng nào hay chừng ấy.

Nhìn thấy cổng trường đã đóng mất rồi, Shinichi băn khoăn mình nên làm như nào để không kinh động đến bảo vệ mà vẫn lẻn được vào trường.

Rồi thì, cậu bật cười phì một tiếng. Cái cổng của nợ này chẳng khác nhà tù là bao, cớ gì mình phải hao tổn tâm tư để bước vô cổng ngục giam vậy nhở?

Tiếng cười của cậu chọc đến người học sinh phía trước làm y ngưng bước lại, ngoảnh ra sau nhìn cậu.

Ánh mắt kia không có lấy một phân độ ấm.

Thoáng chốc, Shinichi chợt nghĩ đến, người trước mắt kia có lẽ có lòng tự tôn siêu đại, hiện tại nói không chừng đang hiểu lầm mình cười nhạo sau lưng cậu ta, sau đó cậu ta sẽ xử mình như xử thằng khuyên tai trên chuyến xe bus đó. Shinichi thừa nhận dù thân thủ của mình cũng khá nhưng chỉ sợ cũng không phải đối thủ của người kia.

Ơ mà sao lại thế? Thực tế cậu nào có cười nhạo gì ai đâu? Shinichi liền đủng đỉnh chuyển người đi về hướng khác, cậu moi ra một đồng tiền xu, tung lên không trung rồi cất bước đi ra ngoài. Nếu là mặt ngửa cậu sẽ đi quán Seiraku ăn một bát mỳ udon[3], nếu là mặt sấp cậu sẽ quành ra quầy hàng sau trường mua một suất takoyaki[4], đợi đến giữa trưa cổng trường lại mở, cậu vào cũng được.

Tuy nhiên kể cả là chọn gì, cậu cũng không thể làm bay biến được sự chú ý của cô chủ nhiệm. Dễ giờ sensei kính đen đang nói chuyện điện thoại với bố cậu cũng nên, tiện thể “tốt bụng” trao đổi tình hình của cậu luôn thể.

Haiz~ Chỉ mong tối nay Shuusuke đừng “giáo dục” mình lâu quá.

Trong nháy mắt đồng xu rơi xuống lòng bàn tay, ngay đối diện xuất hiện vài thằng lưu manh “mặc” đồng phục nam sinh trường Fukuyama đi về phía bọn cậu. Nói là “mặc”, chả bằng nói “mắc” còn hơn~ Chúng vắt bừa áo lên vai, cổ áo nhàu nhĩ, trông ra đã nhiều ngày không giặt rồi. Nhìn kỹ nữa, chẳng phải thằng khuyên mũi lẫn thằng khuyên tai cũng trong số đó đó ư?

Hai đầu lông mày của Shinichi nhíu tít lại. Ông trời ôi~ hôm nay xem ra phiền toái không ngớt ha~

Đám côn đồ lộ vẻ không “giãn xương cốt” một trận là không xong, băng qua con đường ngăn cách Fukuyama và Tateno, cầm đầu là một nam sinh đầu để đầu đinh, nhìn có vẻ là năm ba, áo đồng phục bị gã vắt vẻo trên vai trái trông chẳng khác gì cái giẻ, không ý gì khác hơn là đến để tính toán hả giận giùm hai thằng em của mình.

“Nakamura-senpai! Là nó đó! Vừa nãy trên xe bus suýt chút nữa nó bẻ gãy tay em!” Thằng khuyên tai rống lên.

Nakamura nghiêng nghiêng đầu đánh giá người học sinh Tateno kia, khi gã nhìn thấy rõ gương mặt y thì, hệt như là Shinichi đã đoán trước, vẻ kinh diễm đầy mặt, “Mày là nói… Tên nhóc xinh đẹp như con gái ấy suýt chút nữa bẻ gãy tay mày?”

Trong lòng Shinichi hấp hấp một đống hơi, vì sao giờ có nhiều kẻ trông mặt mà bắt hình dong vậy, nhìn đôi mắt kia xem, đâu có hiền lành gì chớ, xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là mang vẻ của hoa hồng… Từ từ, so sánh thế này vẫn chưa thỏa đáng, được rồi, ít nhất cũng mang một vẻ so với hoa hồng còn đáng sợ hơn.

Nakamura đi qua, Shinichi không thấy được biểu cảm của gã, chỉ nghe gã rù rì, “Khửa, hay là về sau theo bọn anh đi! Khuôn mặt đẹp nhường này mà bị thương thì…”

Lời còn chưa nói xong, trong khoảnh khắc Nakamura rú lên một tiếng kêu thảm thiết.

Lúc này đây, Shinichi đã thấy rõ được động tác của người học sinh nọ —— y thình lình chộp lấy cổ tay Nakamura, trượt đến khuỷu tay gã, khóa hết mọi cử động của khớp xương rồi thuận thế vặn ngược. Cái loại đau đớn này, chỉ tưởng tượng thôi mà cũng làm toàn thân người ta sởn gai ốc.

Mấy thằng du côn còn lại thấy tình hình không ổn, rống lên vọt đến. Nhưng mà Shinichi biết, thời gian người học sinh kia giải quyết bọn chúng, chẳng cần mất quá ba mươi giây.

Từ từ đã, là rắc rối bọn cao trung Fukuyama tìm gây sự với học sinh Tateno mà… Nếu mình bị chúng nó đánh, rồi mắm muối thêm mình bị thương nho nhỏ… này không phải tìm được cho mình một cái lý do chính đáng bị cúp tiết đó sao?

Một khắc ấy, Shinichi tự tán thưởng mình thật vô cùng thông minh mà~

“Ê! Bọn mày muốn gì!” Shinichi xoải chân chạy ra, quả nhiên một thằng quay ngoắt sang đấm về phía cậu một cú.

Khoan khoan… Đừng đấm vào mắt tao mà~

Một đấm kia vút qua nện ngay vào má trái Shinichi, đau thế~ nhưng mà hiệu quả đã tính đúng, hiện tại cậu nhất định đã vinh quang bị thương ràu! Thời điểm Shinichi ngã xuống đất, thuận tay nhặt được một cành cây ven đường, bắt đầu tấn công mạnh, “Mặt! Mặt! Tay!” – Thằng kia lập tức bị đập thảm. Nên nhớ nửa năm nay, mình ở câu lạc bộ kiếm đạo trường cũng chả phải dân hiền lành gì cho cam, nếu không bởi vì hôm nay không tập nên không mang kiếm gỗ, nếu không thằng này sẽ càng thảm hơn.

Sau khi xử xong thằng bên mình, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ngay với cặp mắt lạnh như băng kia. Trong tích tắc, cậu cảm giác cơ thể mình không thể động đậy, trừ âm thanh từ trái tim đang đập đến kinh hoàng.

Từ đằng sau, một ông bảo vệ dẫn theo một thầy giáo thể dục mở cổng chạy đến.

Tiếng gọi của bọn họ rốt cuộc cũng kéo lại thần trí của Shinichi đang bị quấn riết bởi ánh mắt người học sinh kia trở về.

“Các em không có việc gì chớ!” Thầy thể dục kéo bọn cậu sang một bên, một bộ dáng cực kỳ tỉ mỉ quan tâm kiểm tra bọn cậu có bị thương không.

Thật buồn cười~ Vừa rồi lúc lũ Fukuyama hùng hổ xông lên, các thầy ở đâu kia chứ? Trong lòng Shinichi thầm nhạo, trên mặt lại bày vẻ đáng thương cực kỳ, “Ui ui~ Thầy đừng sờ vào, đau chết mất!”

Không biết có phải ảo giác không, một ý cười hiện lên trong mắt người học sinh nọ.

Đúng như Shinichi dự tưởng, trong văn phòng, Matsumoto Reiko-sensei đeo gọng kính đen còn không đợi Shinichi giải thích, bèn lộ vẻ yêu thương han hỏi, “Cô còn tưởng em bị sao mà sáng không đi học! Ra là bị người của Fukuyama bắt nạt!”

Những lời này thốt ra tại văn phòng nhất thời sinh hiệu quả một người nói trăm người hùa, mọi giáo viên đều rào rào phẫn nộ chửi bới “hành vi ác bá” của Fukuyama.

Cửa văn phòng lại bị đẩy ra, Shinichi hơi ngoái mặt lại, thấy người học sinh đó bước đến.

Trên mặt Matsumoto-sensei mất tự nhiên mà ửng đỏ, cầm lấy danh sách trên bàn dò dò, “A, em là học sinh mới chuyển trường từ Hokkaido đến… Saionji Akinobu đúng không…”

“Vâng ạ.”

Trong lòng hít sâu một hơi, ra cậu ta tên là Saionji Akinobu… Shinichi nghiêng nghiêng đầu nhìn đến sườn mặt của đối phương, đó là một loại mỹ cảm sâu sắc không nói nên lời.

“Ngày đầu tiên nhập học đã bị dọa vậy rồi, sau này đi học em phải cẩn thận bọn học sinh Fukuyama đó, biết chưa?” Matsumoto-sensei dùng ngữ khí của Đức Mẹ mà bảo ban dặn dò, còn ánh mắt chẳng hề rời một ly khỏi khuôn mặt của Saionji.

. / .

Chú thích:

1. Todai là tên viết tắt của Đại học Tokyo (tên tiếng Anh: The University of Tokyo) Đại học Tokyo, là một trong những trường đại học nghiên cứu ở Nhật Bản. Trường có 10 khoa với tổng cộng 30.000 sinh viên, trong đó có 2100 sinh viên nước ngoài. 5 cơ sở của trường (campus) là ở Hongo, Komaba, Kashiwa, Shirokane và Nakano.



Trường được thành lập bởi chính phủ Minh Trị vào năm 1877 với tên như hiện nay bằng cách hợp nhất các trường Tây y cũ của chính phủ. Trường đã được đổi tên thành Đại học Đế quốc (Teikoku daigaku) năm 1886, và sau đó là Đại học Đế quốc Tokyo (Tokyo teikoku daigaku) năm 1887 khi hệ thống đại học đế quốc được hình thành.

Năm 1947, sau khi Nhật thất bại ở Thế chiến thứ hai, trường lấy lại tên ban đầu. Với sự bắt đầu của hệ thống đại học mới năm 1949, Todai sáp nhập trường trước đó là Trường trung học đệ nhất (ngày nay là Khu đại học Komaba) và cựu Trường trung học Tokyo, là trường mà từ đó chịu trách nhiệm giảng dạy sinh viên đại học năm đầu và năm hai, trong khi các khoa của campus Hông chính chịu trách nhiệm các sinh viên năm thứ 3 và thứ 4. Từ năm 2004, Đại học Tokyo đã được hợp nhất vào Liên đoàn đại học quốc gia theo sắc luật áp dụng cho các trường đại học quốc gia. Trường hiện chịu quản lý một phần của Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ Nhật Bản.

Phù hiệu trường:



Trường này nổi tiếng mà nhỉ, theo xếp hạng của Newsweek xếp thứ 16 thế giới ý :”DD đọc manga nhiều là ai cũng biết trường này hén, mơ ước thường thấy của các nhân vật :)) Love Hina chẳng hạn, vẽ nguyên cái tháp đồng hồ của trường ý :”D

2. Đại học Waseda (University Waseda) được xem như là một biểu tượng trong thế giới học thuật tại xứ sở Phù Tang, đại học Waseda là một ngôi trường mơ ước của biết bao học sinh Nhật Bản.

Trường đại học Waseda được thành lập năm 1882. Nếu đại học Tokyo là trường công thì Waseda là một trong những trường tư hàng đầu của Nhật, học viện giáo dục cho cả học sinh nam và nữ với các chương trình học nâng cao.



Được thành lập như là một trường cao đẳng với ba chuyên khoa học theo điều tiêu chuẩn của hệ thống giáo dục Nhật Bản, đến nay trường đã phát triển thành một trường đại học toàn diện với hai trường trung học, một trường nghệ thuật và kiến trúc.

Mục tiêu của trường là cung cấp sự độc lập trong học tập, sự ứng dụng của kiến thức và góp phần rèn luyện xây dựng những công dân tốt cho toàn xã hội

Để nâng cao việc tự học, trường đại học nhấn mạnh đến tính tự do của việc nghiên cứu và điều tra, khuyến khích việc nghiên cứu sáng tạo, do đó đóng góp vào sự tiến bộ của ngôn ngữ.

Đại học Waseda có mối liên hệ với hơn 520 trường đại học và học viện giáo dục trong và ngoài nước.

Phù hiệu trường:



và rất tiếc là cả cao trung Tateno lẫn cao trung Fukuyama đều hêm có thật ;3;~

3. Mỳ udon tên một loại mì đặc biệt của Nhật, có thể chế biến thành nhiều món ăn ngon, lạ miệng. Hiện nay món mì này đã vượt xa biên giới xứ sở hoa anh đào để đến với nhiều quốc gia trên thế giới.

Từ món mỳ này có thể chế biến thành nhiều món ăn đa dạng và rất lạ miệng. Đầu bếp Nhật Bản đã cho ra đời những món ăn làm từ mỳ udon từ phức tạp đến đơn giản. Nhưng tất cả đều hòa quyện vào gia vị làm cho sợi mỳ luôn đậm đà làm cho người thưởng thức luôn nhớ mãi. Sợi mỳ udon làm từ bột mỳ, sợi dày. Đầu sợi mỳ có hình tròn hay hình vuông. Có nhiều người gọi mỳ Udon là mỳ Ý của châu Á.

Theo truyền thống mỳ Udon sẽ chung với nước luộc thịt, ăn kèm với trứng chiên, các loại rau, bánh bao, thịt lợn muối, tôm chiên.



4. Takoyaki là bánh nhân bạch tuộc của người Nhật. Trong tiếng Nhật, tako là bạch tuộc, yaki là nướng.

Khác với hầu hết những món ăn khác của xứ xở Phù Tang vốn rất cầu kỳ, bánh takoyaki lại khá đơn giản đến mức hầu như ai cũng có thể xắn tay vào bếp. Chỉ cần nguyên liệu bột mì, bột dashi, bột tenkasu, trứng gà, hành tươi, bắp cải, gừng đỏ chua, bạch tuộc…và khuôn đổ bánh là đã sẵn sàng cho món bánh takoyaki ngon lành. Tất cả những nguyên liệu dùng làm nhân của takoyaki đều được xắt nhỏ, riêng bạch tuộc được luộc chín rồi thái miếng, đặc biệt là phần xúc tu giòn giòn.

Tại Nhật, Osaka được xem là quê hương của món takoyaki.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện