Akinobu chống hai tay hai bên bệ rửa mặt, nhìn hình ảnh chính mình hiện ra trong gương. Y cảm thấy y cũng sắp trở nên không còn giống bản thân mình xưa nay nữa.

Có chút ít mê mờ, nhưng càng nhiều hơn chính là phẫn nộ.

Tới tận khi nước sắp tràn ào ra khỏi bồn tắm rồi, y mới chợt ra khỏi nhà tắm, một tay túm lấy Shinichi đang nằm trên giường đứng dậy, gần như là thô bạo kéo vào nhà tắm, ấn gí xuống bồn.

Shinichi bị nước xộc đầy xoang mũi, nước dần chen vào đường hô hấp. Cậu mạnh mẽ vùng vẫy muốn ngồi lên, bất đắc dĩ lại bị Akinobu nghiêm khắc đè xuống. Hai tay cậu đập đập mặt nước, giọt nước bắn toé lên đọng bám trên mặt Akinobu.

Thế nhưng cái tên đầu sỏ đang giữ chặt đầu cậu lại không nể nang chút nào, tiếp tục dìm đầu cậu dưới nước.

Ngay tại thời điểm sức lực giãy giụa của Shinichi bắt đầu yếu ớt đi rồi, Akinobu lôi đầu cậu trong làn nước khỏi, chằm chằm nhìn mái tóc cậu đã che khuất đi đôi mắt, bởi nước ùa vào đường hô hấp mà cậu bị dữ dội ho.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải cứu cậu?” Akinobu gần như là qua kẽ răng mà gằn ra những chữ này.

Shinichi áng chừng đã láng máng thanh tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn còn bập bềnh trong mê man.

Tầm mắt vì nước tràn mà cũng trở nên mông lung loang lổ.

“Saionji… Akinobu?” Shinichi vừa ho khan vừa chếch mái đầu về phía Akinobu, đến khi cậu trông được rõ ràng người trước mắt thì, đột ngột đứng bật dậy khỏi bồn tắm, một chân vừa mới dợm bước ra đã lại ngã cái bịch xuống nền nhà.

Lúc này đây, Akinobu không có đi đỡ cậu nữa, chỉ ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, dõi mắt nhìn Shinichi cố gắng đứng lên.

Thần trí còn xây xẩm, nhưng tiềm thức Shinichi vẫn muốn chạy trốn.

Tiếng hừ lạnh của của Akinobu tựa thể lưỡi dao sắc bén xuyên chọc lại, “Cậu chạy cái gì? Hiện giờ tôi chẳng có tẹo gì hứng thú với cậu hết.”

Trần nhà vẫn đang trong trạng thái xoay vần, gạch men sứ trên sàn nhà cứ lên xuống nhấp nhô không khác gì tàu chở dầu trên biển.

Akinobu đứng dậy, đi qua bên người Shinichi, “Tự rửa sạch người cậu đi, bẩn chết được.”

Shinichi nhìn theo Akinobu bước ra khỏi nhà tắm, dần dần thả lỏng trở lại, bấy giờ dạ dày đột nhiên đảo điên, cậu nhào đến bồn cầu nôn ra lũ lượt.

Sau khi nôn được hết, Shinichi thấy bản thân cậu tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cậu cởi bộ quần áo ướt sũng trên người mình ra, ngồi trở lại vào bồn tắm lớn, không bao lâu sau, cậu lại bồn chồn đứng khỏi bồn tắm, ra khoá cửa lại.

Quay trở về bồn tắm rồi, bắt đầu chỉnh lại tư duy đần độn của mình.

Tầm chiều nay, cậu đi ăn no căng bụng với bọn Mizushima, kế tiếp trên đường về nhà… Đi qua một cái hẻm nhỏ, có kẻ đã bắt cóc mình, tiếp theo như nào nhỉ? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Saionji Akinobu lại xuất hiện trước mặt mình đây?

Vừa rồi cậu ta nói “Dựa vào cái gì mà tôi phải cứu cậu” là có ý gì?

Cổ tay có điểm đau nhức, hình như là dấu vết bị dây thừng trói chẹt… Chẳng lẽ là do Saionji bắt cóc mình?

Shinichi lắc đầu nguầy nguậy, Saionji quả thật có khiến cho người ta khó ưa, thậm chí còn làm chuyện rất chi không muốn nhắc lại đối với chính cậu, nhưng mà bắt cóc vốn không thuộc phong cách của y.

Rốt cuộc sao lại thế?

Mơ hồ giống như nhớ rõ có ai cho mình ăn thứ gì đó, thế rồi cậu cảm giác toàn thân phát nóng lên, nóng lắm, rất muốn được giải thoát, song hai tay có giãy bao nhiêu cũng vô phương động đậy cho nổi, thế rồi có ai lại đến cứu mình… Ehm, hình như chính là Saionji!

Mãi lúc nước đã nguội lạnh rồi, Shinichi mới đứng dậy, rút lấy khăn tắm trên cái mắc rồi đi ra.

Cậu mở cửa, cứ như vậy rê bàn chân ướt nước giẫm thấm sàn nhà.

Hành lang tối thui.

Có lầm không nhỉ, nhà ai vậy? Nhiều phòng như vậy liệu có người ở không?

Shinichi nhìn quanh quất ra xung quanh, phát hiện cách đấy không xa có một cánh cửa phòng hắt ra ít ỏi thứ ánh sáng nhàn nhạt, cậu đi tới đó, vặn tay nắm cửa, không khỏi ngây dại.

Akinobu mặc yukata nằm trên giường, tóc còn chưa sấy, buông rủ, thỉnh thoảng lại có vài hạt nước đọng nhỏ xuống, rơi trên da thịt chỗ cổ y.

Cổ bộ yukata lỏng lẻo tôn lên đường cong xương quai xanh, cùng với bắp chân chìa ra khỏi vạt áo, thuôn dài mà đầy ắp sinh lực.

Y thấp tầm đầu, vẻ chừng đang đọc sách, trang sách giấu đi chóp mũi nhưng lại càng hiển rõ sống mũi ưu nhã của y, hàng mi cong rậm nhưng không khiếm khuyết đi vẻ anh tuấn và sắc sảo. Y nghiêng nghiêng mặt, ánh đèn lưu lại một khoảng râm mờ dưới mi mắt y, thần bí mà sâu sắc.

“Gì.” Akinobu mở miệng hỏi, vẫn không hề ngẩng đầu.

Một câu nói kia kéo thần trí Shinichi trở lại, “Kể tôi nghe, đã có sự tình gì diễn ra.”

Akinobu ngước lên, dù bất kỳ lúc nào đi chăng nữa, Kobayakawa Shinichi cứ luôn nhìn thẳng về mình không chút e sợ, không chút né tránh như vậy, kể cả thời điểm cậu ấy sợ mình nhất.

“Cậu bị bắt cóc.”

“Sau đó? Sao cậu lại cứu tôi?” Shinichi khoanh tay trước ngực.

“Chúng đe doạ tôi, Kenwa dò được vị trí di động của cậu, nên là tôi tìm thấy cậu.”

“Là thế à?” Shinichi nhướn mày, “Vậy vì lẽ gì mà chúng lại dùng tôi sách nhiễu cậu.”

Akinobu hạ cuốn sách xuống, khoé miệng khẽ nhếch, nụ cười mang hình hài vậy khiến cho hô hấp của Shinichi bị tắc nghẽn.

Là nụ cười mà cậu chưa từng bao giờ gặp ở Akinobu, đường nét khuôn mặt vẫn tựa pho tượng được điêu khắc tinh tế hoàn mỹ mãi mãi không dao động, chỉ có giờ phút này, sự thay đổi của một nét cong vẫn tản mác tuyệt hảo như trước, thế nhưng lại ùa dồn một loại áp lực không sao gọi tên cho nổi.

“Lý do tương tự cần tôi phải lặp lại nữa ư?”

Shinichi sững sờ, mãi lâu sau, máu mới chảy thông lại được về trái tim, cậu chầm chậm mà rằng, “Cho dù cậu đã cứu tôi, cũng không có nghĩa tôi sẽ thích cậu.”

“Nếu thay đổi một cách dễ dàng thì đã không còn là cậu nữa rồi, Kobayakawa Shinichi.” Akinobu để cuốn sách sang một bên, cất lời không nhanh không chậm, “Và, nếu cậu khẳng định bản thân cậu không có ý gì với tôi, thế thì tôi đề nghị tốt nhất cậu đừng có ăn mặc kiểu đấy mà chạy đến tìm tôi.”

Shinichi cúi đầu, tự nhìn mình, chiếc khăn tắm buộc hờ trên hông chừng như sắp sửa rớt xuống.

Cậu bặm chặt miệng, không thèm nói gì nữa mà túm khăn tắm bỏ ra ngoài phòng, khoảnh khắc ngón tay cậu chạm tới tay nắm cửa, giọng nói Akinobu lại truyền lại.

“Bốn năm, tôi cho cậu bốn năm tự do.”

“Cái gì?” Shinichi ngoái mặt ra sau.

“Nhưng sau bốn năm, tôi sẽ giữ chặt lấy cậu.”

“Cậu đừng có buồn cười thế nữa, tôi không có cảm giác gì với cậu thì chính là không có cảm giác, căn bản chả có liên quan gì đến bốn năm hay là bốn mươi năm cả.”

“Vậy cậu cứ cầu nguyện sau bốn năm ấy tôi đã chết rồi đi.” Akinobu dõi theo bóng lưng cậu, nghe tiếng cậu sầm cái đóng cửa lại.

“Tôi đang mong cậu chết ngay bây giờ luôn đây!” Tiếng hằm hè của Shinichi vang vọng trên dãy hành lang lặng vắng.

Shinichi vừa về đến phòng là phịch ngay xuống giường.

Vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đói, đây là cái ngày bi thảm nhất của cậu.

Cứ cảm giác sau khi quen biết Akinobu, sự phiền phức lần mò tới cậu liên tục thăng cấp, nói không chừng dễ một ngày nào đó cái mạng bé bỏng của cậu cũng bị vùi dập toi luôn.

Chắc, quyết định đi Mỹ là đúng đắn rồi.

Có thể đưa cậu tránh xa được những mối nguy mà cậu không hề muốn đụng độ nữa.

Sáng sớm hôm sau, Shinichi ngủ dậy, chuẩn xác mà nói thì cậu bị mùi thức ăn xông vào mùi dụ tỉnh.

Bước xuống phòng khách dưới tầng một, đập vào mắt là Ogata Kenwa đang ngồi trước bàn bữa sáng kiểu Tây, uống sữa, ăn bánh mỳ mới ra lò nóng hôi hổi. Gặp Shinichi xuống lầu, Kenwa liền cười cười, chỉ vào vị trí đối diện mời cậu ngồi xuống.

Bụng Shinichi đói tới nỗi réo ỉ ôi, cậu không nhiều lời trực tiếp ngồi xuống ghế, vớ ngay lấy miếng giăm bông kẹp trứng đút vô miệng. Dư quang ánh mắt vừa đảo qua cái bàn, cậu phát hiện trên bàn hình như không có chuẩn bị phần bữa sáng thứ ba, nói vậy thì cái tên Saionji đó sẽ không đến?

“Akinobu về nhà Saionji rồi.” Kenwa vẫn giữ nguyên nét cười trên miệng.

Trong đầu Shinichi không khỏi lầm bầm, tôi còn chưa nói cái gì hết, mà sao cậu đã đoán ra tôi nghĩ gì hay dữ.

“Chạy trốn sang Mỹ không có nghĩa cậu có thể chạy ra khỏi bàn tay Akinobu.” Kenwa vừa xem tờ báo sáng trong tay vừa ung dung nói.

Mặc kệ miệng còn đầy đồ ăn, Shinichi bật cười, “Ai cũng muốn nắm giữ người khác trong tay họ, có điều trên thực tế cùng lắm chúng ta cũng chỉ có thể nắm giữ chính bản thân mình trong tay mà thôi. Đôi khi, ngay cả chính mình cũng còn không khống chế được. Do đó tôi không chấp nhận có bất luận kẻ nào trên đời có thể khống chế được Kobayakawa Shinichi chặt chẽ hơn tôi đâu.”

Kenwa lật tờ báo sang một trang khác, “Akinobu cho cậu thời gian bốn năm.”

“Cậu nhầm rồi, Ogata-kun. Bốn năm của tôi, thậm chí là cả bốn mươi năm sau này của tôi cũng đều là của chính tôi, không phải của bất cứ người nào hết.”

Kenwa bèn mỉm cười, “Phải rồi. Nhưng mà cậu có biết bốn năm có thể nảy sinh những thay đổi cỡ nào hay không?”

“Dĩ nhiên là có. Bốn năm cũng đủ cho sự bồng bột nhất thời này của Saionji sẽ hoá thành một câu chuyện hài hước. Bốn năm cũng đủ để cho cậu ta quên lãng đêm qua đã nói với tôi những lời lẽ gì. Bốn năm cũng đủ để cậu ta tìm được một người xác thực phù hợp với cậu ta hơn.”

Nhìn xoáy vào đôi mắt Shinichi, rồi Kenwa đứng dậy, mặc bộ đồng phục cao trung Nishioka vào, đi ra cạnh cổng lớn, “Kobayakawa-kun, cậu muốn đi lúc nào cũng được. Quần áo trong tủ phòng cậu cũng tuỳ ý mà chọn mặc. Và…” Kenwa ngoảnh đầu lại, nụ cười đậm đặc mùi sâu xa, “Bốn năm cũng đủ để cho Akinobu củng cố địa vị thậm chí còn vươn cả tầm nhìn ra một nơi xa hơn thế, đến lúc đó, cậu chẳng còn trốn được đâu.”

Shinichi không đáp lời, chỉ có hếch nhẹ cằm lên.

Tại sao cậu lại cho rằng tôi nhất định phải trốn cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện