Mấy ngày này ở Bắc Kinh tương đối vui vẻ, lúc rỗi rãi thì được Hiệp hội bắn súng Trung Quốc dẫn đi tham quan di tích thắng cảnh và thưởng thức các loại đồ ăn ngon, song những ngày quá ư thoải mái như ấy lại khiến Shinichi lờ mờ một cảm giác trước cơn bão bao giờ trời cũng lặng.
Lúc bay về, cậu còn lo lo đặt vé khoang phổ thông, lên máy bay căng thẳng ngó dáo dác tứ phía, thấy chung quanh toàn là người xa lạ, bấy giờ mới nhẹ nhõm thở phào… May quá không bị gặp cái tên hấp kia.
Trở lại New York, Shinichi cũng chính thức chuẩn bị cho giải vô địch bắn của tháng tới. Dưới đề nghị dữ dội của Andre, Shinichi quyết định đồng thời tham gia cả hai hạng mục, gồm có liên thanh và bắn đĩa.
Thời điểm khoác túi súng đi ra khỏi sân bắn, ngang qua phòng bắn của Elle, theo bản năng, Shinichi muốn xem xem cô nhóc này thế nào rồi, có giành được quyền tham gia giải vô địch thế giới hay không nhỉ.
Bước vào rồi cậu mới phát giác tên trên cửa đã được thay, vừa vặn có nhân viên đi ngang qua, Shinichi bèn giữ chặt anh ta lại, “Xin cho tôi hỏi, Elle Svenson đã đổi phòng bắn rồi à?”
Anh nhân viên kia lộ ra thần sắc ngạc nhiên lắm, “Cậu không đọc báo sao? Bố con bé thua lỗ tài chính rồi bị cướp mất cổ quyền, ôm nợ đầy thân đâm ra nhảy lầu tự tử. Xử lý hậu sự cho bố rồi lại còn tranh chấp nợ nần, con bé đã từ bỏ thi đấu.”
“Cô bé con ấy là tập đoàn Svenson…” Shinichi bàng hoàng.
“Cậu không biết ư?” Anh nhân viên vẻ chừng nhớ ra gì đó liền nở nụ cười, “Mà suy nghĩ cậu Kobayakawa chắc có độc mỗi cô Woolf thôi nhỉ.”
Shinichi không đáp, chỉ là cười nhàn nhạt.
Elle… Elle…
Cô nhóc ấy hẵng còn bé lắm, lúc tập luyện bị huấn luyện viên mắng đã khóc, giờ trong nhà lại gặp phải sự tình này, cũng không biết cô bé có chịu đựng nổi không.
“Ê, nghĩ ngợi gì đấy?” Đột nhiên, Eva từ đằng sau vỗ cái đốp lên lưng cậu, phổi suýt chút nữa là văng cả ra luôn.
“Ặc, Eva…” Cậu buồn cười quay người lại, “Cái cô này, anh thật nghi ngờ ngài Peter Grousset làm như nào mà chịu được em đấy!”
“Hí hí.” Eva cười cười, “Ngày kia… Ở công viên High Line[1] có một buổi diễn thuyết từ thiện…”
“Ừ rồi ừ rồi, em cần một bạn trai, nhưng anh tưởng hiện tại Peter là lựa chọn tốt nhất chớ.”
“Anh ấy… Bị phái đến biển Tây chỉnh lý sổ sách của chi nhánh công ty rồi.” Eva ngó lom lom Shinichi, lần đầu tiên ánh mắt có vấy theo đôi phần cầu khẩn.
“Thì sao?”
“… Ska Lucerne là ban tổ chức buổi diễn thuyết từ thiện lần này, anh mà không ở cạnh thì em sợ em sẽ không kiềm chế nổi mà lao lên xé đôi cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của lão ta mất.” Eva cúi gằm, cái bóng in trên mặt đất thoạt nhìn mang theo màu sắc cô đơn.
Shinichi hơi ngỡ ngàng, lập tức toe miệng cười bảo, “Bất kỳ yêu cầu gì của em anh cũng đều thỏa mãn, Nữ hoàng của anh.”
Công viên High Line thuộc tại khu Brooklyn[2] lúc đầu vốn là một đường sắt chuyên chở hàng hóa, nó nằm lưng chừng giữa không trung cách mặt đường 30 foot[3], mang đầy nét lãng mạn hiện đại xứng tầm tên tuổi của một đường ray đã bỏ phế.
Eva kéo tay Shinichi mỉm cười đi vào đi vào cổng công viên từ đường Gansevoort[4], lên khán đài thì chầm chậm ngồi xuống.
Có người chọc chọc tay trên vai cậu, vừa mới ngoảnh đầu, Shinichi đã bắt gặp ngay Amanda lộng lẫy… Và cả Akinobu cạnh cô.
Ôi thật đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng[5] á…
“Đang nghĩ sao lại gặp phải tôi à.” Giọng nói Akinobu hòa trộn với thứ âm thanh được điều chỉnh ấn tượng gần sát bục diễn thuyết không hiểu sao lại lạ lùng cọ mài trái tim người đến vậy.
“Hở? Hai người còn từng gặp lại ở đâu rồi à?” Amanda bày ra vẻ nghiên cứu.
“Trên máy bay đi Bắc Kinh, tôi tham gia thi đấu hữu nghị còn Saionji hình như đi họp thì phải.” Cướp lời trước khi Akinobu đáp, Shinichi nói một mạch sạch bách ra luôn, cậu chẳng hy vọng Akinobu bất thình lình nhả ra cái câu nào đó khiến cậu không biết phải xoay xở như nào.
“Ha ha, người tham dự đều là ông chủ của ngành vận tải, không thấy anh Saionji đâu mới gọi là lạ đó.” Eva sung sướng cười, vỗ vỗ ghế bên mà đon đả, “Khó được dịp, ngồi cùng nhau đi.”
Aishhhhh, thật đúng là ghét của nào trời trao của đấy ~~~
Shinichi vẫn đang mong ngóng Amanda sẽ là người ngồi cạnh, mỗi tội lại là Akinobu cơ.
Đúng lúc này, Ska Lucerne đi lên bục diễn thuyết, cúi chào tất cả các vị khách có mặt.
Đây là lần đầu tiên Shinichi được nhìn con cáo già thương trường này ở một khoảng cách gần đến vậy.
Thái dương lão lấm tấm hoa râm, không mang nét nua già mà trái lại còn dậm thêm vài phần ý vị thành thục. Khóe mắt hơi trễ xuống sinh ra một loại khí chất hòa nhã quý phái.
Khi lão lên tiếng thuyết trình, Shinichi dậy lên chút ít kinh ngạc, thanh âm Lucerne thuần hậu tới nỗi có thể đi làm phát thanh viên thời sự cho BBC[6] được chứ chả ngoa, lại còn lý trí đủ cho người ta nảy sinh một cảm giác tin cậy.
“Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà.” Shinichi chùng giọng cảm thán. Nếu cậu không quen biết Eva và… Akinobu, chỉ e đúng là sẽ tưởng Ska Lucerne là một quý ông nho nhã được mất.
Còn Eva ngồi cạnh cậu, hơi hơi hất mặt, hiển lộ dáng cong cằm xinh đẹp, đó chính là sự khinh miệt trong im lặng của cô.
Ngón tay bị tiếp xúc với làn da lành lạnh, Shinichi quay lại nhìn liền thấy tay Akinobu đang đặt trên tay vịn ghế ngồi của cậu, vừa lúc kê cùng tay cậu luôn.
Toan rút tay khỏi tay vịn ghế, ngón út đối phương lập tức thẳng thừng móc lên tay cậu.
Bả vai Shinichi cứng đờ, thảng chột dạ liếc sang Eva, lực chú ý của cô đặt hết toàn bộ trên lão già đứng trên bục, lại nghía nghía sang tay mình đang bị Akinobu móc lấy, do góc nắng mà khuất chìm trong bóng của cổ tay áo Tây trang. Cậu âm thầm dùng sức muốn lôi ngón tay về, ý đồ như vậy lại chỉ càng làm cho lực cầm của đối phương thêm chặt, các đốt ngón tay đã bắt đầu nhoi nhói rồi.
Lucerne đứng trên bục dùng cái giọng dào dạt nhiệt tình khuyến khích tất cả mọi người hãy làm từ thiện, mà Shinichi ngồi bên dưới lưng lại ứa đầy mồ hôi.
Thôi kệ đi, muốn sờ thì cho sờ tí cũng được… Đằng nào cái chỗ không nên sờ cũng bị tên khốn này sờ xừ rồi! Shinichi thở dài sườn sượt, thả lỏng vai và tay. Akinobu tựa hồ cũng hiểu cậu đã thôi giãy, đầu ngón tay út liền thoáng xê dịch, nhẹ nhàng như thể bởi vì ban nãy đã quá thô bạo nên dùng cách này để gửi lời xin lỗi.
Giả vờ quan sát chăm chú Lucerne, thực chất Shinichi lại hiểu rõ hiện giờ tất cả tâm tư cậu đều đã đổ dồn về khe hở giữa ngón út và ngón áp út.
Ngón tay Akinobu chậm rãi cò cọ, lại còn cố tình dừng tại đoạn cuối ngón tay, ấn ấn, quả thực giống như là đang ý đồ…
Shinichi nuốt nuốt nước bọt, ngón tay thụt mạnh về phía sau, ngay tức khắc lại bị Akinobu móc lấy. Cậu cực kỳ khó chịu nghiêng đầu qua nhìn đến sườn mặt Akinobu, bất đắc dĩ thần sắc đối phương vẫn hoàn hảo không chê vào đâu được, lại còn thường xuyên dùng ngữ điệu đơn giản trả lời câu hỏi từ Amanda ngồi một bên.
Người có thể không biến sắc đến cả đẳng cấp như này, thật đúng là mẫu mực!
Đến khi cậu thu hồi tầm mắt, bất giác phát hiện mái nhà khu chung cư đối diện lóa ra một thứ ánh sáng, cậu đứng bật dậy, Akinobu không thể không buông tay ra.
“Pằng ——” một tiếng súng, Lucerne ngã nhào trên mặt đất, đáng tiếc viên đạn chỉ bắn xuyên qua có cái bục diễn thuyết kia mà thôi.
Bảo an hiện trường đổ dồn lại, khách khứa có mặt cũng nhốn nháo sợ hãi.
Shinichi biết, kẻ kia chắc chắn không phải Ares, nếu không thì cái mạng già cỗi của Lucerne đã ngỏm củ tỏi ngay từ phát súng kia rồi, tên đó có bao giờ bắn trượt phát nào đâu.
Lũ vệ sĩ của Lucerne cũng là dân qua huấn luyện chuyên nghiệp, rất nhanh đã đoán ra được phương hướng.
Khắp cả những khu vực phạm vi gần High Line, theo hướng chỉ đến tòa nhà cao tầng kia chỉ có duy nhất một nóc, lúc tất cả bộ phận vệ sĩ chạy đến chỗ tòa nhà, Shinichi bỗng nhiên có có một linh cảm, vì thế cũng chạy theo.
Kỳ thật khoảng thời gian này thừa sức để tên sát thủ rời khỏi đó rồi.
Hệt như cậu đã đoán, đám vệ sĩ chạy đến dưới tòa nhà thì mù mờ luôn, Shinichi nhắm mắt lại, hồi tưởng vị trí góc phản xạ ánh sáng, phỏng chừng tên bắn tỉa ở khoảng độ chừng tầng mười lăm đến tường mười tám.
Từ đằng sau, thang máy Ding một tiếng vang lên.
Một bà mẹ đẩy một cái xe trẻ con, xách theo cặp hồ sơ đi làm… Còn có…
Elle…
Shinichi ngẩn ngơ tại chỗ.
. / .
1 + 4. Công viên High Linevà lối vào công viên trên đường Gansevoort
Công viên High Line được tạo nên trên một tuyến đường sắt chở hàng trải dài một dặm rưỡi, được xây dựng những năm 1930 để thay thế những chuyến tàu nguy hiểm từ quận công nghiệp của khu Manhattan. Bị đe dọa bởi sự phá hủy cuối những năm 1990, tuyến đường sắt đang dần được chuyển thành một không gian công cộng với cây cối, khu vực thư giãn và quán cà phê.
Công viên mở cửa đón khách miễn phí.
2. Brooklyn (đặt theo tên thị trấn Breukelen của Hà Lan) là một trong năm quận của Thành phố New York. Quận này nằm ở tây nam quận Queens, trên mũi phía tây của Long Island. Đây là một thành phố độc lập cho đến khi nó được kết hợp vào Thành phố New York năm 1898. Brooklyn là quận đông dân nhất của Thành phố New York với 2,5 triệu người, và là quận lớn thứ nhì về diện tích đất. Từ năm 1896, Brooklyn có cùng địa giới với quận King (quận tiểu bang), một quận đông dân nhất của tiểu bang New York và là quận có mật độ dân số đông thứ hai tại Hoa Kỳ, sau quận New York (là quận Manhattan của Thành phố New York).
Mặc dù là một phần của Thành phố New York, Brooklyn có một nền văn hóa riêng biệt, nghệ thuật độc lập và di sản kiến trúc độc đáo. Nhiều khu dân cư của Brooklyn là những khu vực sắc tộc biệt lập.
3. Foot, đơn vị độ dài của Anh và Mỹ
5. Nhân sinh hà xứ bất tương phùng ý chỉ người và người sau khi chia tay thì bao giờ cũng có cơ hội để gặp lại.
Càng lúc càng thấy Shinichi giống tiểu tức phụ tức tưởi chốn khuê phòng, hết “Thiên phàm quá tận” giờ lại đến cái này :)))))))
6. BBC (viết tắt cụm từ tiếng Anh: British Broadcasting Corporation) là thông tấn xã quốc gia của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland. Sản phẩm của BBC là bao gồm các chương trình và thông tin trên TV, trên đài phát thanh và trên Internet.
Mạng lưới dịch vụ của BBC rộng khắp toàn cầu, thông tin cập nhật và đa dạng phục vụ nhiều đối tượng.