“Dừng lại… Dừng lại…” Shinichi kéo đầu Akinobu ra, hai tay đối phương chống tại cạnh eo cậu, chầm chậm rời đi, đầu lưỡi lưu luyến vờn qua khe hở trên đỉnh, thần trí Shinichi là một khoảng trống rỗng.

Đến khi cậu thở dồn, dời tầm mắt trở lại thì thấy người con trai tuấn mỹ trước mắt đang đưa tay quẹt đi thứ dịch đục phun vấy trên mặt y.

“Xin lỗi…” Shinichi có chút lúng túng muốn giúp y lau nó, đối phương lại túm cổ tay cậu, cơ thể nhoài về trước, bả vai lướt qua đỉnh đầu cậu, cả thân mình giãn dài, ưu nhã như thể một con báo đen đang rình rập.

Akinobu kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lục tay tìm kiếm, Shinichi ngước đầu, lần đầu tiên cậu thấy hai đầu lông mày y bởi sốt ruột mà nhăn nhíu sâu hoắm, và còn cả nét cằm duyên dáng kia.

“A…” Có tiếng thở ra se sẽ bồi hồi, từ ngăn kéo Akinobu lôi ra một chai thủy tinh vàng lợt, trên nhãn viết chính là dầu olive. Y dốc cái chai xuống tay, chất lỏng ùa ra tràn trề, chảy len cả qua những kẽ hở, dưới ánh đèn ngủ lại càng tản mác một thứ sắc màu êm ái.

Khi ngón tay Akinobu chuyển đến phía sau Shinichi, cậu vô thức khép hai chân lại, song kết quả cũng chỉ là càng thêm kẹp trên lưng y. Akinobu thấp người xuống, hôn bên cổ cậu, mút mạnh, ngay lúc vai cậu cứng còng, ngón tay Akinobu không hề dự báo trước cứ thế đẩy vô.

Ngón tay chuyển động vòng tròn, xoa mơn vách trong đang căng thẳng tới tột độ của cậu. Rồi khi ngón tay y rút ra rồi, Shinichi trợn lớn mắt nhìn đăm đăm cảnh y nâng cả mông cậu lên, mà cái vật cưng cứng nóng bỏng đang để ngay tại cửa vào cậu.

Bản năng khiến cậu túm chặt lấy drap giường, cảm thụ đối phương thong thả xâm nhập, vách trong bị chà xát đến nóng bừng lên, cậu ngửa đầu hết cỡ, mãi đến lúc hai viên túi của đối phương chọi vào.

Akinobu thả môi hôn lên hầu kết của cậu, “Đừng sợ, tôi đã vào hết rồi.”

Tai nghe được những lời ấy xong, lúc này Shinichi mới dám hô hấp. Vận động phế phổi từ từ trở nên bình ổn, cậu có thể tường tận được cả những phần lồi lên của mặt ngoài cái vật cứng đang găm vào mình, máu chảy rần rật, ngay tại thời khắc ấy, đối phương bỗng nhiên rụt lui ra sau, tường thịt mềm của vách trong đang bám cũng theo đó bị kéo lôi ra, Shinichi muốn thét lớn, cứ như một đứa bé sợ bị tiêm, điều này khiến cậu thấy thật là mất mặt.

“Không sao, cậu có thể phát ra âm thanh…” Akinobu hôn lên lông mày, trấn an khe khẽ, thế rồi bộ phận nguyên bản đang lui ra ngoài lại đột ngột thúc vào sâu, Shinichi nuốt nước bọt trăn trở, tất thảy mọi giác quan đều xô bồ về nơi mà cậu cùng Akinobu kết hợp, cậu chưa từng bao giờ biết quá trình này lại giày vò đến thế.

Quy luật chuyển động của Akinobu càng lúc càng tăng tốc dần, chẳng khác nào đang cưỡi xe mây mà lao bay vùn vụt, Shinichi níu chặt lấy drap, đối phương lại gỡ ngón tay cậu ra, vòng tay cậu lên người y, đoạn vật cứng trong cơ thể bất chợt thay đổi, cậu sợ tới mức phải kêu toáng sợ hãi, Akinobu thế mà đã nâng cả mông cậu ngồi dậy.

Shinichi cuống quýt ôm chặt lấy cổ y, âm mũi y truyền đến tiếng cười khẽ, vỹ âm còn dẫn theo đôi phần ái muội cùng cả sự đắm say đang ngâm chìm tại một nơi nào đó, “Như vậy cậu sẽ không nắm lấy drap giường nữa mà là nắm lấy tôi.”

“Cậu… Cậu…” Shinichi không dám cử động một ly một phân nào, nơm nớp sợ sệt con quái vật to lớn đang chôn bên trong cậu sẽ chọc thủng cậu mất.

Akinobu không trả lời, chỉ là thình lình thốc thẳng lên, Shinichi sợ quá muốn nhổm dậy, tay Akinobu đang giữ dưới nách Shinichi bất thần trượt lên vai cậu, mạnh mẽ ấn cậu xuống, thoắt chốc chỗ sâu thẳm nhất bị khám phá đến, trái tim Shinichi suýt nữa vọt bắn ra ngoài.

“Cậu muốn tự di chuyển? Hay là để tôi di chuyển?” Akinobu ngẩng đầu, chạm chạm chóp mũi lên cằm Shinichi, có điều đối phương lại không đáp mà chỉ thở dồn thở dập, khóe miệng Akinobu lõm sâu xuống, dùng ngữ điệu gần như là cưng chiều mà bảo, “… Được rồi, để tôi di chuyển vậy.”

Vừa dứt lời, Shinichi cảm giác thắt lưng mình bị đối phương dùng lực giữ cố định, phần ngực cậu ngang với tầm đầu đối phương, hung khí kia tiếp tục chuyển động ngày một nhanh dần, nơi gốc rễ phóng túng húc lên va đập vào mông cậu, sự ma sát mang đến cơn đau trộn lẫn với cả khoái cảm diệu kỳ, mỗi một lần lại như thể rơi từ tầng mây rơi xuống, rơi xuống rồi trong nháy mắt sắp chạm đất lại bay vút lên.

Nước mắt Shinichi lăn dài, Akinobu ôm lấy cậu cùng ngã lại xuống, cánh tay y bao bọc quanh cậu tựa hồ xây dựng ra cả một thế giới mới.

Người con trai luôn luôn hờ hững với hết thảy, giờ phút này lại vì chính cậu mà tim đập tựa như sóng trào. Cậu nghe được nó, bất luận sự thật có ra sao, giờ phút này lòng cậu ổn an vô cùng.

Lắng đọng.

Shinichi không rõ Akinobu đã ngủ hay chưa, nhưng cậu vẫn mở mắt.

Ánh mắt dõi về chiếc đồng hồ thạch anh[1] Thụy Sĩ treo trên tường, kim giây cứ nhích hết vòng này đến vòng khác, mỗi một lần trở về vị trí cũ là lại một lần nó bôn tẩu một vòng quay mới.

Cậu cầm lấy cánh tay Akinobu đang ôm cậu, nhè nhẹ nhấc nó lên, thật sẽ sàng trở mình xuống giường.

Nhặt lên đống quần áo rải rác khắp nền nhà, nơi riêng tư nhoi nhói cơn đau nhắc nhở cậu mấy tiếng trước đã diễn ra tình cảnh gì. Không hiểu do đâu, lúc này đây không còn khủng khiếp như lần đầu tiên nữa, thậm chí Akinobu còn rất để ý không có ra bên trong cậu. Hoặc là nói, y đã sớm dự đoán trước rằng mình sẽ rời đi? Mặc lại chỉnh tề tất cả, Shinichi chầm chậm bước ra cửa.

“Cậu sẽ cưới Eva à?”

Giọng nói kia bất chợt vang lên níu lấy bước chân cậu, niềm bất lực như thể dòng sông băng tan chảy thân xác đông lạnh vào trong biển lớn.

Shinichi không biết mình liệu có nên quay đầu lại, “… Bác sĩ bảo, bố tôi có thể chống đỡ được khoảng một năm, đến lúc ông ấy thấy đứa cháu mà ông đầy kỳ vọng lại không có nửa điểm huyết thống phương Đông nào thì sẽ gay go lắm.”

Âm thanh đệm giường sàn sạt trong gian phòng yên ắng trở nên đặc biệt dễ dàng nhận ra, Shinichi biết Akinobu đã ngồi dậy, hơn nữa còn đang nhìn mình.

“Nếu nói, bố cậu lẫn Eva là người thân của cậu, là trách nhiệm của cậu, vậy tôi là gì của cậu đây?”

Shinichi im bặt.

Cậu cũng muốn biết, Akinobu là gì của mình.

Một người theo đuổi cứng đầu ngoan cố?

Hay là một người mà mình muốn thoát nhưng lại không thoát khỏi được?

“Đối với cậu tôi có quan trọng không?”

Shinichi hơi nhíu mày, sau rồi gật.

Có lẽ đây chính là đáp án đơn giản nhất, đối với mình, cậu ta là một người rất quan trọng.

“Một ngày nào đó, tôi và bố cậu hoặc Eva đều bị gặp nguy hiểm, cậu sẽ chọn cứu họ trước chứ không phải cứu tôi.”

“Giống như cậu đã nói vậy, họ là người thân của tôi, là trách nhiệm của tôi.”

“You will die with me.” Giọng nói của Akinobu, nghe như thể một câu thơ cổ xưa đang được ngâm tụng, như thể một lời nguyền ma thuật vô phương đào thoát.

“Có lẽ…” Shinichi mấp máy môi, đoạn đi thẳng ra cửa phòng ngủ.

Thoáng chốc cánh cửa được mở ra, long lanh nắng mai lùa vào căn phòng.

“Đó là nguyên nhân tôi để cậu đi.” Akinobu tự thầm rất khẽ, giống hệt như chưa hề có một lời nói nào đã dật ra khỏi môi cả.

Đi đến xe mình, Shinichi tự dưng cảm thấy cuối cùng cậu đã từ thế giới kia quay trở lại hiện thực.

Cậu lái xe tới ký túc xá huấn luyện viên Shuusuke đang ở, hôm nay cũng không phải cuối tuần, Shuusuke phải dạy lũ trẻ tập bắn. Shinichi nhẫn nại không gọi điện mà lẳng lặng đứng yên trước cửa ký túc xá đợi bố về.

Nắng tầm trưa chói chang, Shuusuke hoàn tất khóa dạy buổi sáng, vừa về đến ký túc xá liền gặp con trai.

“Sao con đến thế này?” Shuusuke buồn cười vỗ vai cậu, “Tuy rằng con đã rất giỏi rồi nhưng không chăm chỉ tập luyện thì vẫn sẽ bị đào thải đó nha.”

“Bố à.” Shinichi đi theo Shuusuke vào nhà, đó là kiểu căn hộ một phòng ngủ[2] nho nhỏ, “Con đến đón bố về ở với con.”

Shuusuke cười cười ngoái lại, “Cu cậu nhớn tướng thế này rồi mà vẫn còn muốn ở với bố hở?”

“Con… nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe cả bố rồi.” Shinichi rụt rè, không có nói tiếp nữa.

Động tác đang rót trà của Shuusuke nhất thời cứng đờ lại, “Xem ra không tốt lắm phải không, không thì sao họ lại liên lạc với con trước chứ không phải với bố chứ.”

“Bác sĩ phụ trách của bố muốn sắp xếp cho bố hóa trị bắt đầu từ tuần này.”

Shuusuke im lìm uống một hớp trà.

“Đến ở cùng con với Eva đi, con muốn chúng ta sống cùng nhau.”

Cùng với một tiếng thở dài thoang thoảng, Shuusuke rốt cuộc vẫn gật đầu.

Đêm, Shinichi và Eva ngồi trên ban công tán gẫu, còn Shuusuke đi ngủ sớm để mai phải đến buổi hóa trị mà bệnh viện đã xếp lịch.

“Muốn kết hôn với em không?” Eva cầm cốc sữa, bắn ánh mắt trêu chọc sang Shinichi.

“Ý em định… Hai ta diễn một vở kịch, vai diễn của em lừa dối Chúa, còn vai diễn của anh là lừa dối bố ư?” Shinichi ngoảnh mặt cười khổ, “Sẽ bị lộ nhanh lắm, tin anh đi.”

“Em biết chứ, dẫu sao cả thế giới đều cho rằng anh là bố đứa bé cơ mà, em cũng chẳng có gì thiệt thòi cả.” Eva nhún vai, “Song chắc anh sợ không phải là sợ lừa dối Shuusuke mà là lừa dối người trong tim anh đúng không nào?”

“Anh biết em vì đứa bé mà đã bỏ rượu, nhưng anh không biết tự khi nào em đã bắt đầu chăm chăm đi phỏng đoán tâm tư người khác thế nhỉ?”

Eva giương ngón tay, hơi nghiêng đầu, chỉ chỉ vào bên cổ, “Cô ấy hun mãnh liệt quá nè, nhất định rất muốn ăn luôn cả anh.”

“Anh bị em tả chả khác gì cái bánh ngọt.”

Chậm rãi đứng lên, Eva dúi cốc sữa cho Shinichi, ánh mắt cô còn rất nghiêm túc, “Phải nhớ em đã từng nói với anh —— nếu thực sự có ai yêu anh như lời anh đã nói, vậy đừng để cho người ta đau khổ.”

Ban mai hửng lên như bao ngày qua ngày, chỉ trừ có khách không mời nào đó thình lình xuất hiện.

Shinichi còn chưa kịp đưa Shuusuke đến buổi hóa trị theo lịch thì Interpol đến tới tận nhà, trình ra đủ loại giấy chứng nhận, một vị nhân viên Interpol tên là Valentine Carmel liền chỉ đích danh muốn gặp Eva.

Vừa mới gặp còn chưa được hai phút, đối phương đã chìa ra lệnh khám xét của quan tòa bắt đầu lục soát toàn bộ phòng ở.

“Bị làm sao thế này?” Hiển nhiên đối với sự vô lễ của đối phương, Eva cực kỳ lấy làm căm tức.

Valentine trưng ra biểu tình đang xem kịch vui mà lên tiếng, “Thưa cô Woolf, cô nên được biết rằng đêm qua, một con tàu chở hàng của Jefferson đã bị Cuba tra xét tàng trữ trái phép một tấn ống trụ súng[3]. Số lượng và chủng loại vừa khít với số vũ khí hạng nhẹ cuối tuần trước mới bị phát hiện, tôi nghĩ quan tòa sẽ không đơn giản cho rằng đây chỉ là trùng hợp đâu, thưa cô.”

. / .

Chú thích:

1. Đồng hồ thạch anh là một loại đồng hồ với cơ chế điều động bằng một “tinh thể thạch anh”. Tinh thể dao động khi được đặt trong một điện trường, nhờ đó cung cấp năng lượng cho đồng hồ. Đồng hồ thạch anh là loại đồng hồ hợp túi tiền nhất hiện nay, chủ yếu chạy bằng pin. Và theo đánh giá thì đồng hồ chạy bằng tinh thể thạch anh chạy chính xác hơn các loại đồng hồ tự động.



2. Nguyên văn của nó là “nhất thất nhất thính”, hiểu nôm na là một phòng một sảnh, nhưng khi tìm hiểu về loại nhà này thì tớ thấy chúng đều có đầy đủ các phòng rất tiện nghi và rộng rãi, thậm chí là còn rất sang và đẹp, chúng đều có 1 đặc điểm chung duy nhất là chỉ có một phòng ngủ, nên tớ dịch nó thành “kiểu căn hộ một phòng ngủ” cho dễ hiểu.

còn đây là ví dụ một kiểu căn hộ một phòng ngủ đó cho mn dễ hình dung:



3. Ống trụ súng:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện