Không biết tự khi nào, trong phòng đã thơm lừng mùi súp hải sản nấm, Shinichi bị mùi hương quyến rũ này hấp dẫn cho mà nước bọt vô thức nuốt ừng ực, mở mắt, qua khe hở bức rèm le lói vào tia sáng màu trái quýt, không thể? Giờ là chạng vạng ngày hôm sau rồi cơ à? Mình ngủ cũng lâu khiếp đó chớ!
Cậu chống người dậy, cả vai lẫn tay vẫn còn nhức râm râm, còn chỗ thân dưới… Vừa toan khép chân đứng lên, gót chân và cái động nhỏ đau đau đằng sau ngay tức khắc làm cho lông mày cậu nhăn nhúm.
“Có đói không?” Có giọng Akinobu vang lên từ ngoài phòng, bấy giờ Shinichi mới trông thấy y đang đủn một cái xe đẩy chan chứa là thức ăn từ ngoài phòng khách tiến vào.
Bắt gặp cái kẻ đã hoành hành mưa gió không đếm xuể bao nhiêu là lần với cậu, Shinichi sượt qua chút ít ngượng ngùng. Sau đó, bản thân không khỏi ha há vui vẻ lên, đằng nào cũng cóc phải thiếu nữ, bị đàn ông ôm hôn xong còn trưng ra bộ dạng nũng nịu thẹn thùng thì thật… dớ dẩn.
“Ừa! Có gì ăn hông?” Shinichi ngồi dậy, ngó đầu muốn xem đồ ăn trên xe đẩy.
“Súp hải sản với nấm, bánh mỳ phó mát và salad hoa quả.” Akinobu ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn Shinichi vươn tay nhét miếng bánh mỳ vô miệng, hơn phân nửa lưng và khe mông cứ như vậy lồ lộ thòi ra khỏi tấm chăn, y hơi hơi hít vào, đoạn quay mặt đi hướng khác.
“Ehm…” Shinichi ăn một thìa súp, xong nhìn sang Akinobu bảo, “Mai tôi phải về rồi, bố tôi…”
“Tôi biết.” Akinobu đưa ngón tay tới, lướt qua gờ mày cậu.
“Cậu không ăn à?” Shinichi gí mẩu bánh mỳ cuối cùng còn thừa đến trước mặt Akinobu, đối phương dừng dừng, nghiêng mặt, cắn xuống miếng bánh, lông mi khi rũ mắt in lại một bóng râm tản mác một vẻ đẹp mê đảo.
Thậm chí còn khiến người ta sinh ra ảo giác, rằng thứ y cắn không phải là bánh mỳ mà là môi Shinichi.
“Ế, Saionji!” Tim Shinichi đập thùm thụp, cau mày rụt bánh mỳ về, “Liệu cậu có thể đừng có mà…”
Tính từ suýt chút nữa vuột mồm bị cậu nghẹn cứng nuốt ngược trở lại.
“Đừng có mà cái gì?” Akinobu ngả người về sau, hai tay chống thân trên, đầu nghiêng nghiêng hỏi.
“Không có gì.” Shinichi lại vớ lấy đĩa salad, coi như toàn bộ trái cây trên đó rặt đều là Akinobu, cậu thọc dĩa ăn hung hăng đút vô mồm nhai nhồm nhoàm.
Khóe miệng Akinobu chợt nhướn, “Cậu gợi cảm hơn cả tôi đấy, Shinichi ạ.”
Nghe câu đấy xong, đống trái cây vừa trôi được xuống cổ họng suýt nữa bị phun phì phì hết cả ra, vất vả mãi mới xuôi xuôi được xuống, Shinichi trừng mắt với Akinobu, sao mà khát khao được ném cái đĩa salad vào thẳng mặt y thế không biết ~
“Mai cậu về rồi, tối nay bọn mình làm gì đi.” Akinobu ngửa đầu nhìn trần nhà, dáng vẻ ngẫm nghĩ, điều này khiến cho Shinichi run lên bần bật.
“Còn muốn làm cái gì nữa? Cậu mà làm nữa là tôi đến việc đi tới bãi đỗ xe cũng chả có sức nổi đâu!”
“Tôi chưa nói muốn làm tình mà.” Đầu đối phương thong dong nghiêng đi, đầu vai nhún lên đỡ một bên quai hàm, “Tất nhiên, nếu cậu nói muốn, tôi cũng rất vui lòng.”
“KHÔNGGGGGGGG!”
“Bọn mình xem phim đi.” Còn chẳng chờ Shinichi phản ứng, Akinobu liền đứng dậy đi trước chỗ TV trước cửa sổ, một điệu bộ như chuẩn bị chiếu phim theo yêu cầu.
“Cậu với tôi xem phim?”
“Ừ.” Akinobu ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm vào TV, “Bởi vì bọn mình không có cơ hội cùng nhau đi xem rạp.”
“Đó là việc chỉ có con gái mới thích thôi à.” Shinichi quắc mắt, bản thân đã từng xem với Eva quá quá quá nhiều phim tình cảm yêu nhau hổng màng tính mạng đến phát ngán cả lên, đâm ra có điểm hơi bị phản cảm với rạp chiếu phim nữa là đằng khác.
“Ừ, cậu thích hoạt động ngoài trời hơn, như là du lịch và thể thao.” Menu phim giở giở, khách sạn năm sao vốn là khác biệt, phim để lựa chọn không được một nghìn thì cũng phải được năm trăm phim.
“Nhưng mà… tôi lại không biết cậu thích gì cả.” Khóe môi Shinichi gợn trễ, trong lòng thoang thoáng nỗi xót xa.
“Tôi thích cậu, cậu đâu phải không biết.”
Câu trả lời ấy lại làm cậu cười sằng sặc.
“Xem gì nào? Người Dơi nhé.”
“Xem oài ~”
“Chúa tể của những chiếc nhẫn.”
“Xem oài ~”
“Cướp biển vùng Caribbean.”
“Chọn bộ nào cậu chưa xem ấy.” Shinichi thầm nghĩ TOP 10 phim nổi tiếng nhất phim nào cậu đều chả xem rồi, phim phiếc mới ra cậu cũng đã đi rạp với Eva xem hết sạch.
“Phim nào tôi cũng chưa xem.” Nghe được đáp án, Shinichi cũng không hề giật mình. Cậu thừa rõ thế giới của y có rất nhiều điểm khác biệt, chẳng thể nào đơn giản như thế giới cậu được đâu.
“Vậy Chúa tể của những chiếc nhẫn đi, phim giả tưởng bom tấn, mở mang chút ít trí tưởng tượng cho cậu cũng được.”
Phim bắt đầu chiếu, ánh mắt của cả hai dõi đăm đăm vô màn hình, không hề nói chuyện, trong phòng ngoại trừ âm thanh trong phim ra còn lại đều lặng ắng. Đến tầm hai rưỡi, Shinichi đương chuẩn bị bật phần tiếp theo thì ngoảnh đầu sang đã thấy Akinobu ngủ mất rồi. Cái trán y nhẹ nhàng tựa trên vai cậu, nhịp hô hấp thong thả, Shinichi phì cười, ôm lấy vai y luồn vào trong chăn ấm.
Tôi đã nói mà, lăn lộn lâu nhừ như vậy cậu còn không mệt sao? Sáng hôm sau rời giường, Shinichi cảm thấy đau nhức ở vai lẫn đùi đều đã giảm bớt nhiều lắm.
Akinobu hình như đã dậy từ sớm, đang ngoài phòng khách nói chuyện điện thoại với ai.
Khom mình nhặt áo sơmi bên giường, Shinichi bóp huyệt thái dương của cậu… Ôi trời ơi, cúc áo đứt tung tóe hết. Nhìn nhìn đến tủ quần áo áp tường cách đó không xa, cậu cười nham hiểm, đi qua mở cửa tủ, á há há, quả nhiên một hàng áo sơmi lẫn đồ Tây thương vụ đều có đủ hết mà ~
Chọn một cái áo giông giống cái áo hỏng của mình nhất, Shinichi mặc vào, kích cỡ vừa khít, chiều dài tay áo cũng không chênh lệch bao nhiêu, xem ra vóc dáng mình với Akinobu cũng thiệt tương tự, thế mà sao sức cái tên kia lại khỏe hơn mình khiếp thế nhỉ?
Ra khỏi phòng, liền thấy ngay Akinobu cầm di động ngồi trên ghế, Shinichi bèn đi đến trước mặt, huơ huơ tay chân với y làm tư thế ý bảo “Tôi đi đây”, đang lúc mở cửa thì đối phương lại dùng một tay từ đằng sau ôm lấy cậu, cậu khe khẽ nghiêng đầu, môi y chạm lên, không có quấn quýt nồng nàn mà chỉ là tiếp xúc nhè nhẹ, trước khi chia tay, lưỡi còn móc lên môi trên Shinichi vẻ chừng muốn nhắc, “Nhớ là phải nhớ tôi đấy.”
Shinichi không dám ngẩng mặt, cúi gằm đầu đóng cửa rồi đi, cậu không biết thời điểm cậu lái xe ra khỏi khách sạn Imperial, Akinobu đã đứng trước cửa sổ nhìn theo thật lâu thật lâu mãi.
Về nhà, Eva đã đến công ty xử lý việc chi đó, tin rằng vấn đề còn tàn lại từ trận giông tố vài ngày trước sẽ làm Eva phải bận bịu một thời gian, không biết Shuusuke thế nào rồi.
Shinichi bèn đi lên phòng bố trên lầu hai, gõ cửa, thấy Shuusuke đang ngồi trên sofa, hình như đang xem băng thì phải, tập trung lắm, còn không để ý là có người vào phòng nữa.
Hình ảnh là lúc Shinichi còn bé tí tẹo, được mẹ ôm vào lòng, mẹ và cậu đang chơi xích đu ở công viên, mà quay băng hẳn là Shuusuke.
“Bố… Con về rồi nè.” Tiếng Shinichi rất khẽ, sợ làm giật mình bố.
“Ừ…” Tựa hồ Shuusuke vẫn còn đang đằm chìm trong cuộn băng, “Hướng dẫn thi đấu ở Boston thế nào?”
“Tốt ạ, người tham gia cũng không có gì lợi hại quá.” Đối với chuyện nói dối, Shinichi vẫn ngập ngừng không quen cho được.
“Tháng sau con có tham gia trận nào không? Lâu rồi bố không được xem con thi đấu.” Shuusuke lầm rầm bảo.
Shinichi ngồi xuống bên cạnh ông, “Tháng sau con sẽ tham gia bắn đĩa giải vô địch ở Washington. Hawk đối thủ cũ của con cũng sẽ có mặt.”
“Bố đi xem được chứ?”
“Bố à, bố còn phải hóa trị nữa mà.” Shinichi cầm lấy tay ông.
“Không hiểu nổi, độ rày cứ thường mơ thấy mẹ con.” Ánh mắt Shuusuke dường như đã xuyên thấu qua màn hình TV chạm đến một nơi nào xa xôi hơn thế, “Chắc mẹ con sắp về đón bố rồi.”
“Bố!” Đầu lông mày Shinichi tít lại càng chặt, “Mẹ sẽ không muốn đón bố đi sớm ngần này đâu.”
“Có lẽ không phải là bà ấy muốn đón bố đi, mà là bố nhớ bà ấy quá.” Shuusuke nghiêng nghiêng tầm mặt, ánh mắt Shinichi dừng lại tại sợi tóc rụng trên vai ông.
“Con sẽ đến hỏi ý kiến bác sĩ được không? Chỉ cần bác sĩ nói ổn, chúng ta sẽ cùng nhau đi Washington liền.”
Shuusuke gật, rồi không nói gì thêm nữa.
Bố đã già rồi, Shinichi biết mà.
Già nua không chỉ có thân thể, mà là cả trái tim già nua bởi bệnh tật.
“Bố, tối nay nhà ta làm sushi với tempura nha, lâu chưa được nếm lại tay nghề của bố mà.” Shinichi cố gắng dùng ngữ điệu thoải mái đề đạt với Shuusuke.
Bố tựa hồ cũng bừng tỉnh lại khỏi không khí u buồn mới nãy, xốc xốc lại cạp quần, “Được thôi, nhà ta quả thật đã lâu chưa ăn món Nhật.”
Mà lúc này Eva cũng đã về, sau khi nghe hai người bảo làm món Nhật thì cũng hớn hở lắm, bày vẻ cũng muốn vào bếp hỗ trợ cơ, hiềm nỗi bố con Shuusuke với Shinichi lại ăn ý nhau nhất nhất cho rằng phụ nữ mang thai tốt nhất là ngồi chờ tại phòng khách, chỉ việc xem TV chờ cơm là đủ lắm rồi.
Bữa cơm đơn sơ, mang máng cảm giác một nhà ba người quây quần bên nhau thật êm ấm.
Sau bữa cơm tối, Shinichi dọn dẹp bếp núc xong xuôi thì về phòng, thả mình xuống giường ngó lên trần nhà đăm đăm… Kỳ thật, đã thật lâu lắm cậu không có nhớ về người mẹ đã mất, đột nhiên hôm nay Shuusuke lại nhắc tới bà khiến cậu ân ẩn bất an.
Ngược lại Eva chả biết đã ngồi xuống cạnh cậu từ lúc nào rồi.
“Có phải tại có bé con không mà áng chừng em nặng hơn rồi đó!” Shinichi cố tình chọc ghẹo.
Eva dữ dằn véo mặt cậu, “Thôi ngay, khai đê, anh hú hí với cô nào ở Boston hử?”
“Nào có… Cô nào mà chả biết anh là bố yêu của đứa bé trong bụng Eva Woolf cơ chớ…” Shinichi bị đau mà làu bàu.
“Thế nốt đỏ trên cổ anh chả lẽ là do anh tự hun chắc?” Giọng điệu tra hỏi của Eva trở nên ác man dần dần, hệt như nắm thóp được Shinichi làm cho cô thích thú lắm ấy.
“Em cứ coi như là anh tự hôn cũng được.” Shinichi kéo cổ áo sơmi lên, đoạn xoay người đi không thèm nhìn Eva nữa. Dấu hằn lại cũng là từ tận sáng hôm qua rồi mà vẫn còn rõ rệt nhường đấy được ư?
“Shinichi ~ Hồi nào anh bắt đầu mặc nhãn hiệu này thế, đâu có phải phong cách anh đâu!” Eva bẻ trái cổ áo Shinichi lại, tựa như phát hiện được châu lục mới không bằng.
“Chả phải là áo sơmi sao? Có cái gì mà kêu không phải phong cách anh!” Shinichi vội giựt lại áo.