“Tôi xin lỗi nhớ ~” Kenwa gồng sức một phát, cánh cửa cuối cùng cũng khóa lại được. Không phải là tôi không cứu cậu đâu nha, Kobayakawa ơi, tôi mà cứu cậu rồi… thì ai sẽ cứu tôi đây? Tai nghe thấy tiếng cửa bị khóa, Shinichi hận đến nghiến răng nghiến lợi, từ sau lưng tiếp tục một đợt cắm rút dồn dập nữa, cậu đau tới nỗi răng cũng phải run lên, đồng thời phảng phất ùa đến cả cơn khoái cảm.
“Dựa vào cái gì… Cậu dựa vào cái gì…” Đầu Shinichi vùi sâu vào gối, nước mắt bởi đau đớn mà chực trào ra, thế nhưng cậu vẫn cố nín nhịn.
Ngay sau tư thế này, Akinobu lại lật mình cậu trở lại, cái đó của y đảo lộn một vòng trong lối giữa chật chội sít sao, gần như cả vách trong đang bám dính cái đó của y cũng phải theo đó mà bị kéo giãn.
“A…” Shinichi ngửa cổ, hai tay túm chặt đệm, nhức buốt lẫn choáng váng đồng thời dội dến.
Đối phương cầm lấy cổ tay cậu kéo tới chính y, hành động này càng ép khoảng cách giữa hai người bội phần chặt chẽ hơn nữa, “Cậu cho rằng dựa vào cái gì? Cho tới hiện tại tôi cũng đâu có bao giờ là người rộng lượng đâu… Shinichi…”
Shinichi mở mắt nhìn Akinobu, nét mặt y đang bao phủ đầy dục vọng trộn lẫn với vẻ yêu thương khó có thể che lấp.
“Mỗi một lần cậu ở bên người khác… không có nghĩa là tôi không để tâm đến…” Akinobu dẫn tay Shinichi để lên ***g ngực mình, nơi đó phập phồng lên xuống khôn nguôi theo từng nhịp thở, “Tôi đã nói với cậu lâu rồi mà, đối với người mà tôi yêu… Tôi sẽ có cơn thèm muốn được mãnh liệt giữ lấy người chẳng ngần ngại phá hủy đi… Nhưng hôm nay cậu làm tôi sợ lắm… Tôi nghĩ liệu tôi có khi nào sẽ vuột mất cậu hay không? Có phải phá hủy cậu đi rồi sẽ tốt hơn?”
Nghe lời y giãi bày, trái tim Shinichi hệt như chầm chậm lắng đọng xuống từ sự tức giận cao ngút, “Tôi thật sự… không đâu mà, xin cậu hãy tin tôi.”
“Lúc nào tôi cũng cố chiều ý cậu, Shinichi…” Hai đầu lông mày Akinobu giãn dần ra, “Hôm nay xin cậu hãy nghe theo tôi, rồi mai, tôi hứa sẽ đưa Eva trở về với cậu, có được không?”
“Ngày mai… Tôi có thể gặp Eva thật ư?” Shinichi nhìn Akinobu mà hỏi.
“Cậu đã nói rằng cậu tin tôi.” Akinobu thấp người xuống, hôn lên má cậu, “Cậu không biết đâu… Đã vô số lần tôi ước ao thế gian này chỉ còn lại hai chúng mình, như vậy tim cậu sẽ không còn dành thêm cho ai khác nữa, mà tôi, cũng không phải thường trực lo lắng… rằng ánh mắt cậu sẽ bị những kẻ khác cướp đi, sự cám dỗ trên đời này có nhiều lắm… Shinichi à.”
“Tôi không phải đồ vật, không ai có thể cướp tôi đi…” Shinichi còn chưa nói hết, đầu đỉnh Akinobu đã lại thúc thẳng, hai tay nâng mông cậu lên, kề sát tới gốc đáy cái đó của y.
“Ôm tôi.” Akinobu ngắm nhìn cậu, thứ ánh mắt như này khiến Shinichi cảm giác sao cậu có thể nỡ cự tuyệt cho được, chỉ có thể giơ tay lên, đặt trên bả vai Akinobu. Ngay tại khoảnh khắc ấy, Akinobu đột nhiên chuyển động, lại một đợt đâm rút cuồng nhiệt nữa, Shinichi không chịu nổi sức mạnh ấy, đành ôm chặt lấy cổ đối phương, bên má thuận theo tần suất điên cuồng từ đối phương mà cọ xát không ngừng với sườn mặt y, máu rớm chảy càng giúp cho sự ra vào của Akinobu thêm trơn trượt. Y bất ngờ ôm Shinichi nằm xuống, mấy hồi đưa đẩy điên đảo nữa bức Shinichi phải thét to cứ va chạm không ngơi nghỉ vào một điểm nọ của cậu, tiếng rên rỉ trong cổ họng cứ dật ra vô pháp kiềm chế, âm tiết mỗi lúc cao dần lớn dần thúc giục Akinobu càng thêm ra sức đâm vào nơi đó. Sau cùng, một dòng nóng hổi ứ lên, phun trào bên trong lối giữa đã mệt lử không thể chịu đựng nổi.
Akinobu buông cạnh thắt lưng Shinichi ra, chỗ bị y ấn ửng đỏ lên, y phủ lên khuôn ngực bởi mất sức mà hổn hển thở dốc của cậu, mút mạnh những dấu vết bị kẻ lạ để lại lúc trước.
“Cậu… Giờ cậu thôi được chưa…” Giọng Shinichi phảng chút khàn khàn, cậu đưa tay vỗ vỗ Akinobu, muốn y rút ra khỏi cơ thể cậu.
Nụ hôn của Akinobu du di theo mạch máu di dời xuống dưới, mái tóc cò cọ qua da thịt cậu có phần nhồn nhột, nhưng hơn thế lại càng đẫm vẻ kích thích nào đó, đến khi Akinobu đã đưa nụ hôn tới cạnh eo, phân thân y rốt cuộc cũng chậm rãi lùi ra ngoài, Shinichi có thể tinh tường cảm nhận được dịch thể đang ồ ạt tràn ra khỏi thân thể cậu không khác gì nước chảy.
Mọi dấu hôn bên cạnh thắt lưng cậu đều bị lưỡi Akinobu liếm láp, cắn răng lên, mút mát mạnh mẽ, thể xác mệt nhoài của cậu bởi sức hôn của y mà không khỏi cong dậy, trí óc cậu mịt mờ.
“Cậu… sẽ… đưa Eva trở về sao?”
“Tôi sẽ… Chỉ cần giờ phút này cậu đừng có nghĩ đến ai khác.” Akinobu tách hai chân không thể khép lại của cậu mở ra hơn nữa, hôn từ mặt trong của đầu gối hôn lên bắp đùi, lại mút, cửa vào ướt nhoẹt nước liên tục khép mở kia giống hệt một sự mê hoặc đến từ thẳm sâu đáy vực.
Lưỡi Akinobu đụng đến hai trái bóng nhỏ chia làm đôi nơi gốc dưới, hôn một hồi lại mút, kế đó bỗng nhiên từ đáy liếm đảo lên linh khẩu nơi đầu đỉnh, khe khẽ cắn, cái đó của Shinichi nguyên bản đã trút xả xong tiếp tục ngóc lên lần thứ hai.
“Đừng…” Shinichi đẩy đầu y ra, Akinobu lại mút mát đến phần da thịt chỗ đùi non, mút đến tận khi cái nơi trường kỳ không tiếp xúc với ánh nắng ấy phải nhuộm ửng một màu đỏ nhạt, thậm chí Shinichi còn cảm thụ hễ nơi nào Akinobu mút đến là giác quan thần kinh nơi đó của cậu đều trở nên tê liệt.
Giữa cơn bần thần, hai chân lại bị tách ra, vật cứng nóng rực từ tốn đẩy vào, không còn thô bạo hay nôn nóng như ban đầu nữa, hai chân bị nâng lên áp tới trước ngực cậu, cả thắt lưng tựa thể bị gập gãy.
Tư thế này cậu biết rõ, hồi xưa lúc xem phim với Mizushima bọn cậu còn trầm trồ độ dẻo của bà diễn viên trong phim đúng là đáng sợ, thế mà có nằm mơ cậu cũng không ngờ được sẽ có ngày chuyện đó lại diễn ra ngay với bản thân cậu đây.
Phân thân Akinobu ra vào cứ như không biết mệt mỏi, Shinichi đã chẳng còn khí lực để mà điều khiển cơ thể lẫn suy nghĩ mình nữa rồi, bên tai chỉ còn độc có tiếng rên vuột ri rỉ từ yết hầu cậu lẫn tiếng thở gấp hồng hộc của Akinobu mà thôi.
Hết lần này lần khác, mông lung cảm giác Akinobu lật người cậu trở lại, vớ lấy gối lót dưới bụng Shinichi, ngón tay bấu chặt lấy thân mình dẻo dai ấy, khe hở bị bành ra, phân thân tiếp tục ra vào mang theo dịch thể vấy dính phát ra tiếng nước *** mỹ lởn quởn.
Không rõ đã qua bao lâu, Shinichi sắp mất hết ý thức loáng thoáng nghe có người thầm thì khe khẽ bên tai cậu, “Ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy trở về…”
Thời điểm Akinobu rời phòng ra ngoài sảnh khách sạn Hoàng gia thấy Kenwa ngồi lẳng lặng chờ, trong tay đang cầm một quyển tạp chí nhà đất. Nhìn bạn tốt đi tới thong dong, hắn huýt sáo lảnh lót, cố tình giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ mà bảo, “Bốn tiếng hai mươi phút, ối dời, cậu mà làm thêm vài lần nữa thì… giết chết Kobayakawa mất rồi còn gì nữa!”
“Chuyện tôi dặn cậu đi tra thế nào rồi?” Akinobu không hề động mắt, bước sánh vai với Kenwa ra cửa xoay.
“Nếu cậu nhắc tới gã người mẫu có tên Abel Kerenann thì hắn đã lên máy bay bay đi Milan từ sáng sớm rồi, kẻ đem Kobayakawa đến đây, chắc không phải hắn.”
“Vậy còn ả phụ nữ tên Lydia?
“Bạn gái Kerenann à? Bọn chúng ngồi cùng chuyến bay.”
Lời Kenwa vừa dứt, nhịp chân Akinobu liền ngưng lại.
“Làm sao? Không muốn đi gặp anh bạn nhỏ Takaomi kiên cường kia nữa à?”
“Linh cảm của tôi luôn không sai.” Akinobu chuyển ánh nhìn sang hắn.
“Tôi hiểu.” Kenwa gật đầu, “Cho nên tôi sẽ lưu ý tên Kerenann nhiều hơn.”
Cả hai lái xe đến kho hàng nọ, người trông coi báo cho họ biết, dù cho vẫn duy trì cung cấp nước lẫn thức ăn cho Takaomi, xong từ lần trước Akinobu bỏ đi, nó hầu như không hề ăn gì cả.
Nghe thấy tiếng bước chân Akinobu, đang rã rời hết cả người, Takaomi bỗng lên tinh thần hẳn lên, nó mấp máy vành môi bợt bạt hỏi, “Ngài Saionji, đã tối rồi sao?”
“Ừ.” Akinobu không nói lời dư thừa, ngồi đối diện với hòm sắt giam nhốt Takaomi.
“Xin ngài hãy từ bỏ giao dịch với Pabill đi… Nếu không giữa trưa mai, ngài thật sự sẽ không bao giờ được gặp lại chị Eva nữa.”
Akinobu không đáp, chỉ yên lặng nhìn đến gương mặt tái nhợt của Takaomi qua lỗ cửa nhỏ.
Mà Kenwa đứng bên lại đặt vấn đề với nó, “Takaomi, hình như ngươi vẫn chưa phân biệt đúng tình huống bây giờ, hiện tại người đang mất tự do là ngươi chứ không phải bọn ta. Đáng lẽ ngươi nên khai ra chút ít manh mối hữu dụng, có thế bọn ta mới có thể cân nhắc có nên tha cho ngươi không.”
“Tôi chết căn bản chả sao cả.” Takaomi dùng ánh mắt gần như là van lơn mà nhìn tới Akinobu, “Chỉ là, chị Eva không hề có can hệ gì đến mối giao dịch kia mà!”
“Nếu không can hệ, tại sao ngươi không chịu nói? Nói ra là cứu được cô ấy rồi.” Kenwa nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Takaomi mím môi, im bặt.
“Đi thôi.” Akinobu đứng dậy, cùng Kenwa đi ra khỏi kho hàng.
Takaomi tự cắn môi, nước mắt len ra khỏi hốc mắt.
“Cậu đoán lý do gì mà nó nhất quyết không nói?” Hàng lông mày Kenwa nhíu chặt lại, “Mồm miệng nhãi con này kín bưng như hũ nút, giả sử nó chọn tin theo cậu, sau này 100% nó sẽ là thuộc hạ trung thành lắm.”
“Tại vì em gái nó còn đang nằm trong tay Lucerne.” Akinobu mở cửa xe, “Ngày mai nó sẽ khai thật.”
“Nhỡ mai nó vẫn chưa khai thật thì sao?” Kenwa chau chau mày.
Cách một lớp cửa kính, một ý cười lạnh rét hiện lên bên khóe môi Akinobu, “Nó sẽ.”
Hửng sáng hôm sau, người trông coi luồn đồ ăn sáng vào lỗ cửa nhỏ cho nó. Takaomi đã đứng yên trong cái hòm sắt hai ngày hai đêm rồi, chân cẳng nó đã bị mất cảm giác từ lâu.
“Hôm nay… Ngài Saionji có còn tới không?” Takaomi hỏi.
“Không đâu.”
“Sao lại thế?”
“Mày không biết trưa nay ngài Saionji có cuộc giao dịch trọng đại à?”
Takaomi chẳng còn tâm trí để mà ăn nữa, nó trả phần bánh mỳ lại cho người trông coi, đối phương thấy nó không muốn ăn, cũng không nói thêm gì nhiều liền đi khỏi.
Nó ngả ra sau, tựa lưng vào miếng tôn sắt, nước mắt chảy dài xuống má.
“Penny… Em nói xem anh làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Phỏng chừng dẫu cho ngài Saionji có từ bỏ cuộc giao dịch… Lucerne cũng sẽ không bỏ qua cho anh em mình phải không?”
Thời gian lại trôi qua một cách nặng nề, người trông coi lại tới, đưa bánh mỳ cùng nước vào lỗ, “Này thằng nhóc, mày đã ba ngày không ăn không uống rồi đấy, có chết mày cũng phải làm một con ma no bụng chứ.”