“Thật không phải khi phá đám tiệc sinh nhật của ngươi.” Ngón tay Ares nghịch ngợm cái móc điện thoại lủng lẳng, dửng dưng nói, “Không biết ngươi có thời gian xuống dưới hai tầng được không, để chúng ta cẩn thận ‘trò chuyện’ một tí.”

“Ngươi đưa Kobayakawa đi đâu rồi.” Akinobu bước ra cửa phòng nghỉ, vừa mới mở cửa đã gặp Kenwa, đối phương hơi hơi nhíu mày ý hỏi, Akinobu chỉ nhướn nhướn đuôi lông mày ngụ ý hắn đừng lên tiếng.

“Ngươi yên tâm đê, kẻ ta cần khử là ngươi chứ không phải em yêu à~ Nhóm bọn ta thế thôi chớ cũng có quy củ lắm đấy, không động vào ai không phải mục tiêu. Cơ mà không giết em yêu không đồng nghĩa với ta không được làm những chuyện khác đâu nhóe~” Âm cuối, Ares còn cố tình luyến cao, tận cùng ẩn chứa một ý khiêu khích.

Akinobu không đáp trả, chỉ là xạch một tiếng trượt điện thoại về, đi thẳng ra ngoài, Kenwa bèn túm y lại.

“Cậu định đi đâu?”

“Giải quyết một chuyện tôi muốn chấm dứt mà vẫn chưa chấm dứt.” Nói đoạn liền giằng khỏi tay Kenwa bỏ đi.

Rời khỏi hội trường, mấy viên bảo vệ cúi chào y xong thì thấy y đẩy lối cửa thoát hiểm.

Đoạn cầu thang cũng không quá tăm tối, Akinobu bước xuống từng bước từng bước một, chậm rãi cởi áo khoác Tây, tiện vắt luôn lên thành cầu thang. Y rõ, thời điểm y đối mặt với Ares, trên người y không cần vướng víu bất luận gì.

Rốt cuộc cũng xuống tới cửa ra lối thoát hiểm ở hai tầng dưới, Akinobu nghiêng người mở cửa, chỉ chớp nhoáng trong một cái nháy mắt, một viên đạn bắn găm vào tường một cách đột ngột, bức tường ốp đá cẩm thạch tản mác ra vụn bụi mờ mờ.

Đó là tiếng đạn bắn từ súng lục giản thanh, nghe tiếng tạm thời chưa thể phân biệt được loại súng lẫn đường kính viên đạn.

Âm thanh lên đạn trở nên vang dội khác thường trên dãy hành lang trống trải, Akinobu cầm súng rời khỏi cạnh cửa, cửa lớn của sảnh tiệc chỉ cách có hơn 10m ở đoạn hành lang đối diện hắt ra leo lét chút ánh sáng nhạt mờ.

Akinobu nghĩ, khoảng hành lang không có vật gì để che chắn như này sẽ không thể có chỗ cho Ares ẩn núp, hắn chỉ có thể đang ở trong sảnh tiệc kia mà thôi.

Nếu cứ lần chần lo lắng liệu có khả năng khi mình vừa tới cửa sẽ bị hắn bất ngờ dội cho một súng hay không, thế thì y mãi mãi cũng không thể đối chọi mặt đối mặt một trận với Ares.

Nhướn mi cười, y bỗng dưng cảm thấy mọi băn khoăn đều là thừa thãi, cả y lẫn Ares đều phải từng trải những khóa huấn luyện lẩn tránh khắc nghiệt nhất, viên đạn từ Louis muốn giết chết y cùng lắm cũng chỉ có xác suất trên dưới 50% mà thôi, cho dù đối thủ có là Ares cũng có thể làm hơn được điều gì? Y cứ chầm chậm từng bước một đi vào sảnh tiệc, bởi không có tiệc tổ chức nên tất cả bàn ghế đều xếp sát vào tường, ở giữa chỉ có độc nhất một chiếc ghế, người ngồi trên ghế dường như đang không thể động đậy, người đó đưa lưng về phía Akinobu, cả phần lưng đều đã bị lưng ghế che khuất, chỉ có thể chạm mắt được đến những sợi tóc lơ thơ, song Akinobu nhận ra được, người ngồi trên ghế đang mặc chính bộ Tây trang của Shinichi.

Mà Ares, thì đứng bên cạnh cười tủm tỉm, ngón tay hắn bóp nơi yết hầu đối phương, nụ cười kia không khác gì chất kịch độc đậm đặc.

“Ta còn tưởng ngươi không dám vào.”

Akinobu không nói, chỉ tiến về phía trước.

Ares đột nhiên giật mạnh người đang ngồi trên ghế dậy, rầm rầm ném về hướng Akinobu.

Akinobu theo phản xạ tự nhiên nghiêng thân mình, người kia ngã nhào cạnh y, đồng thời viên đạn của Ares cũng sượt qua sườn mặt y để lại trên da một vệt máu.

“Ta tưởng ngươi sẽ cực kỳ yêu thương mà đỡ lấy nó chớ~” Ares giang tay cười cười, bộ dạng như kiểu mở ra nghênh đón, Akinobu biết vô luận đối phương có dùng tư thế gì đi chăng nữa, muốn bắn từ cái góc độ kia đều không thành vấn đề.

Mannequin bằng nhựa kia ngã đập đằng sau Akinobu, răng rắc, tựa như các đốt ngón tay bị bẻ gãy.

Y không chùi vết máu trên mặt, chỉ điềm nhiên nhìn Ares.

Đối phương tách khỏi cái ghế, đi lên trước mấy bước, khẩu lục bạc đen lòng vòng quanh ngón tay, thời điểm chuyển tới một góc độ nọ thì cò súng hốt nhiên được bóp, cũng ngay tại một giây ấy, Akinobu thoắt nhấc tay lên, chỉ là còn chưa kịp bóp đã bị Ares bắn xuyên qua cánh tay rồi. Nhưng không lề mề gì lâu la, Akinobu thình lình vọt đến trước mặt hắn, xoay người chọi khuỷu tay lên, ngón trỏ đang móc sẵn trong cò súng của Ares cứ như bị ảo thuật, súng tuột khỏi tay hắn rơi xuống, hắn toan dùng tay kia đỡ thì tay Akinobu liền chặn hắn lại, khẩu súng rơi cộp trên sàn nhà, tiếng động này giữa đại sảnh yến tiệc vắng hiu nghe vào càng thêm rõ nét.

Shinichi bị còng trong phòng nghỉ nghe được âm thanh này, tế bào toàn thân tức thì nhạy cảm hẳn lên, cậu bạt mạng rút tay trái mình, giá mắc áo lung lay kịch liệt, quả thực cậu chỉ muốn cứ thế mà bẻ gãy tay trái mình đi thôi.

Cậu sống chết muốn cổ họng mình hãy lên tiếng, dù chỉ là một âm thanh thôi cũng được rồi mà.

Cúi gằm, nước mắt chực rơi, thì bỗng nhiên mấy cái đinh tán[1] bên dưới đáy mắc áo đóng trên nền nhà đập thẳng vào mắt cậu.

Cậu liền cúi gáy xuống, tháo sợi dây chuyền Thánh giá Eva tặng cho, bít một đầu Thánh giá vào trong đinh tán, bắt đầu xoay chuyển. Sợi dây chuyền này là đồ may mắn hồi đầu tiên đến New York Eva đã tặng cậu, may mắn thay nó chẳng phải vàng bạc tinh chất chỉ có thể ngắm mà không thể dùng gì cho cam mà đơn giản là cây Thánh giá sắt mạ bạc thuộc thập niên 70, 80 thôi.

Ngón tay Shinichi dùng hết sức lực, một đầu nhọn của Thánh giá bởi lực quá lớn mà đâm vào ngón tay, máu chảy dọc theo dây chuyền rỉ rắt vào khe hở đinh tán, Shinichi nghe thấy cả tiếng xương cậu rắc rắc vang lên, ngay tại thời khắc chiếc đinh tán đầu tiên xoay bật ra lăn xuống sàn nhà, cây Thánh giá đã méo mó, Shinichi liền rút nó ra khỏi tay, đoạn vặn cái đinh thứ hai tiếp tục.

Nhanh lên! Nhất định phải nhanh! Nếu không sẽ không kịp mất!

Song song lúc này, Ares đã đảo mình nhoáng ra sau lưng Akinobu, ngón tay không chạm được đến cột sống y mà chỉ túm được khoảng không trống rỗng, còn Akinobu đồng thời áp sát lại, khuỷu tay húc vào ngực Ares dúi hắn ngã xuống đất, một âm thanh âm trầm, hai đầu lông mày y nhíu chặt, Ares tự khi nào đã lại móc ra một khẩu súng nữa, nòng súng tản nhiệt hôi hổi, viên đạn bắn tới thấu thủng qua vai Akinobu, máu ran ra lớp áo sơmi nhuộm thành một mảng đỏ rực, thế nhưng dẫu có như vậy Akinobu vẫn không chừa đường sống chuẩn bị đập nát khung ngực Ares.

Căn bản vai đã bị thương, lực áp chế đối thủ bị yếu đi tại một khoảnh khắc, Ares mò được sơ hở vùng người bật dậy, thuận tiện còn khum tay chặt về phía cổ Akinobu.

Akinobu cũng không lơ là, tốc độ mau chóng tới nỗi làm Ares kinh hoảng, ngay khi cơn đau trỗi lên là hắn hiểu xương sườn hắn chỉ sợ đã bị đầu gối đối thủ chọi đến rạn gãy rồi.

Tiếng súng kia khiến thân thể Shinichi càng thêm run lẩy bẩy, cậu rành rành tường tận được mảnh vỡ Thánh giá đã ghim vào tận trong xương ngón tay cậu, dù thế đau buốt cũng không cách nào quấy loạn được cậu, giây phút chiếc đinh tán thứ hai bị vặn ra, cả hai đầu Thánh giá đều đã hỏng hoàn toàn.

Nếu như Thần linh thật sự tồn tại, xin hãy để con cứu cậu ấy!

Xin hãy để con cứu cậu ấy!

Hai tay Shinichi bám chặt lấy giá kim loại, đôi tay bởi dùng sức quá mức mà mài đến nóng bừng lên, cậu gồng sức há to cả miệng, cơ thể bởi thế mà căng sít.

Bụng dạ Ares thầm cười khổ, xoay người một phát tính toán bắn tiếp phát súng nữa mà lại đâu lường được Akinobu đã móc ra một con dao nhỏ bên thắt lưng y không rõ lúc nào, ném vút đi cắm phập vào nòng súng. Ares cảm giác cổ tay hắn chấn động, hên quá chưa có bóp cò, bằng không súng nổ thân là đời hắn lên tiên mất thôi.

“Oái oái~~~ Ngươi làm hỏng súng Shinichi rồi này! Cẩn thận không em yêu sẽ giận ngươi đó!”

Một nét cười lạnh rét treo bên khóe môi Akinobu, “Đừng mơ ngươi lôi tên cậu ấy ra là ta sẽ bị ngươi khiêu khích.”

Ares nhếch mép cười, bất thình lình nhảy vọt, khuỷu tay chọc thẳng về đối thủ, cú nhảy thoạt trông thật là nhẹ nhàng, song Akinonu lại sờ sờ cảm thụ được khí thế ớn lạnh từ nó bốc ra.

Một giây chớp mắt ấy, nếu không vững vàng, cổ họng mình cam đoan sẽ bị húc thủng.

Akinobu trợn lớn hai mắt, bóng dáng Ares sà đến ngày một gần dần, ngay tại khắc khuỷu tay hắn húc vào yết hầu y, động tác Akinobu đã hết sức mau lẹ đấm văng khuỷu tay hắn, một tay khác bật thẳng đến vai.

Ares dẫu sao cũng là thân kinh bách chiến bao nhiêu rồi, ứng biến chóng vánh chính là lý do để hắn có thể sống tới tận giờ đây. Hắn giật lùi khỏi lực tấn công của Akinobu, một bên thì né tránh, trong khi tay kia đã tiếp cận đến cạnh cổ Akinobu.

Thoáng chốc ảo giác máu dâng lên vòn vọt làm cho phản ứng của Akinobu cũng càng thêm nhạy bén, y giữ chặt cổ tay Ares, lực lượng song phương lúc này đã ngang bằng nhau, chỉ cần đối phương lộ chút lơi lỏng chính là đồng nghĩa với việc đã tự vứt bỏ tính mạng mình.

Ares cười cười, móc bên tay vẫn còn tự do vào vết thương trên vai Akinobu, cảm giác đớn đau khi máu thịt bị chọc ngoáy không có làm y chớp mắt lấy một lần, nhưng tựa như trả thù, tay y cũng thúc thẳng vào xương sườn Ares!

Má! Dễ dạ dày cũng bị đục thủng xừ nó rồi! Cái nhiệm vụ mẹ kiếp lần này thật chả đáng đếch gì cả!

Tay Shinichi bởi dùng sức quá giới hạn mà bươm máu, giá kim loại lung lay, cuối cùng tại tích tắc quả tim cậu do vận sức vượt quá khả năng chịu đựng mà sắp ngừng đập đến nơi, đinh tán nọ cuối cùng cũng keng một tiếng bật nảy.

Shinichi vui mừng khôn xiết, còng tay trượt xuống giá kim loại, tuột khỏi đầu sắt.

Cậu chạy gấp đến cửa phòng nghỉ, tức thì bắt gặp cảnh tượng hai bóng người đang lao vào nhau.

Akinobu bởi sự xuất hiện của cậu mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc ấy Ares bắt ngay được sơ hở, cơ hồ tột độ hăng hái muốn bóp nát cổ họng y.

Mũi chân Shinichi chợt đụng tới khẩu súng lục lúc trước Ares bị Akinobu đánh rớt, không cần nghĩ ngợi gì nhiều nhặn, cậu tức tốc nhặt nó lên.

Ares dường như hiểu được ý đồ của cậu bèn xoay cổ họng Akinobu sang hướng nòng súng.

Nửa giây cũng không chần chừ, Shinichi kiên quyết bóp cò ngay, viên đạn xuyên thủng qua cánh tay Ares, ngay chốc ấy Akinobu liền lật người đè chặt lại Ares xuống sàn nhà.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân rầm rập, có mấy người mặc áo chống đạn xông vào cửa.

“FBI đây! Tất cả bỏ súng xuống!”

Shinichi chầm chậm đặt súng xuống đất, Monica bước nhanh lên trước còng tay Ares lại, đồng thời cũng ý nhắc đồng nghiệp buông súng được rồi.

Monica kéo mặt Ares qua, lạnh nhạt nói, “Cuối cùng cũng bắt được ngươi, Ares Helsing.”

Ares nâng mắt thoáng liếc Shinichi, cất giọng đùa cợt, “Chuẩn xác mà nói, là cậu ấy bắt được ta, không phải các ngươi.”

Monica phớt lờ lôi hắn ra cửa, lớn giọng ra lệnh, “Mau gọi bác sĩ!”

Rất nhanh sau đó, Ares bị hai nhân viên FBI áp giải, hơn mười đầu súng chĩa chòng chọc về phía hắn, tổ FBI liên bang đã rất lâu rồi mới dàn quân đông đảo như thế đi bắt tội phạm.

Monica tới trước mặt Shinichi, nhìn cậu, gật gật đầu.

Cô không nhất thiết phải nói Shinichi cũng hiểu điều cô muốn nói.

Monica lại xoay sang Akinobu, “Rất biết ơn ngài, ngài Saionji. Nếu không có ngài chúng tôi sẽ không thể bắt được Ares. Chúng tôi cũng thật có lỗi vì tổ FBI liên bang đã không bắt được hắn trước khi hắn tấn công ngài. Bất luận ngài có gì cần, FBI chúng tôi sẽ dốc lòng phối hợp, hiện tại quan trọng nhất là trị liệu vết thương…”

Đang nói chợt Monica ngẩn người, cô phát hiện từ đầu tới cuối đường nhìn Akinobu vẫn không hề dừng về phía cô.

Ánh mắt y sâu xa làm người khó có thể phỏng đoán nhưng lại lộ trần ra nỗi xót đau sao mà vô phương miêu tả.

Y nhìn Shinichi, đôi tay kia đã đầm đìa những thương tích, từ cổ tay đến bàn tay đến cả những ngón tay, màu sắc sẫm đỏ cứ như cắt xé ánh mắt y rồi.

Đó là đôi tay của vận động viên, vốn không nên bị thụ thương dẫu chỉ là một vết thương nhỏ nhặt.

“Cô Monica, tôi nghĩ hiện thời chuyện lo lắng nhất của cô hẳn là liệu Chính phủ có đưa Ares lên tòa án liên bang hay không chứ.” Akinobu hờ hững mở lời.

Monica giống như đột ngột bừng tỉnh, cô đã vui quá sớm, bởi lẽ “công việc” của Ares có liên quan tới vô vàn sự cơ mật.

“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi xin phép!” Đoạn Monica xoay lưng bỏ đi, cùng lúc này Kenwa phía đối diện cũng đi lướt qua theo hướng ngược lại.

Hắn dựa vào cửa lớn sảnh tiệc, hếch cằm quan sát Akinobu đứng lặng ngắt nhìn theo Shinichi, trong khi Shinichi thì đang vì cảm nhận được tầm mắt Akinobu mà lúng túng không biết phải chuyển mắt đi đâu cho phải.

“Này, Akinobu. Trực thăng riêng của cậu đã đáp xuống trên tầng cao nhất rồi, cậu có thể mặc kệ vết thương trên vai cậu nhưng cậu không thể mặc kệ hai tay Kobayakawa chảy máu suốt nãy giờ đấy chứ nhỉ —— Nên nhớ lúc giặt thảm, vết máu là cục phiền toái to đùng nhất đấy.”

Shinichi nghe được tiếng chân Akinobu từng bước từng bước đến gần cậu, cổ tay cậu được đối phương nhẹ nhàng cầm.

Lần nào Akinobu cầm tay cậu cũng đều rất thô bạo, thậm chí còn bị đau, thế mà giây phút này đây lại dịu dàng tới độ dường như ngay cả thời gian cũng phải tan vỡ.

Shinichi hít vào một hơi thật sâu, Akinobu dắt cậu ra bên ngoài, ngón tay chạm vào cậu cứ hoài run rẩy, tựa thể đang gắng gượng xác nhận sự tồn tại của cậu mà lại mâu thuẫn sợ hãi làm cậu bị thương.

Sóng gió cuồn cuộn từ cánh quạt trực thăng mê mờ mắt người, Akinobu lẳng lặng không nói đỡ Shinichi đi lên.

Âm thanh động cơ ồn ã, che lấp đi hết thảy nhịp tim và ngôn từ.

Akinobu cúi gục, Shinichi không thấy được mắt y, nhưng lại thấy thứ kia đã chảy xuống tận cằm.

Ngốc quá đi, sao lại phải thế nhỉ?

Tôi đâu phải phụ nữ, đâu cần cậu kín kẽ bảo vệ.

Tôi là đàn ông cơ mà, cho dù có bị thương vì người mình yêu, cũng sẽ thấy hạnh phúc lắm đó.

Shinichi lướt nhẹ bàn tay rướm máu lên tóc Akinobu, hôn mắt y thật khẽ khàng.

Trực thăng ồn ào toàn những tiếng động cơ át bặt mọi âm thanh.

Nhưng có một nơi nào đó, lại đang biết bao yên lặng.

. / .

Chú thích:

1. Đinh tán

hãy nhìn xem cái rãnh đầu đinh nó nhỏ như nào o_O” vậy mà Shinichi cũng xoay đc :’(((((

nhưng ít ra cũng còn đỡ ơn là anh cầm cái dao Thụy Sĩ kia tự chặt tay mình TT______TT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện