Tám con tuấn mã chạy như bay trên đại thảo nguyên dấy lên một cơn lốc xoáy cuồng bạo sắc bén, phấp phới phi sâu vào trong đại thảo nguyên hoang vu.

Phía sau, mấy chục kỵ binh Phi Tuyết Vệ với tốc độ như tên bắn, theo sát không tha. Bọn chúng quát tháo liên tục, tiếng chân ngựa vang lên từng hồi, dường như cho dù đối phương có thể chạy tới chân trời góc bể, bọn chúng cũng phải bắt cho bằng được.

Trên không thỉnh thoảng có ánh sáng xẹt qua như vì sao lạc, đó là tên do đám truy binh bắn ra, nhiều mũi rơi gần sát bên xe ngựa, tình thế hung hiểm đến cực điểm.

- Cứ tiếp tục như vậy không được! Chúng ta chạy bằng xe ngựa, tốc độ của bọn chúng nhanh hơn chúng ta nhiều!

Thiển Thuỷ Thanh rống to.

Trên lưng tám con tuấn mã đã xuất hiện rất nhiều lằn roi rướm máu, bọn chúng ra sức chạy như điên nhưng vẫn không có khả năng thoát khỏi đám kỵ binh có thuật cỡi ngựa điêu luyện, vả lại không bị vướng bận gì.

- Làm sao bây giờ?

Vân Nghê kinh hoảng la to.

- Nàng biết cỡi ngựa không?

- Biết!

- Vậy chuẩn bị bỏ xe!

- Nhưng đám ngựa này không có yên cương!

- Vậy...vậy nàng cỡi ngựa không yên cương có được không?

Giọng Thiển Thuỷ Thanh yếu ớt.

Giọng Vân Nghê nghe như có tiếng khóc:

- Ta còn lựa chọn khác sao?

Thiển Thuỷ Thanh ngượng ngùng lắc đầu:

- Đúng vậy, chúng ta cũng không còn cách nào!

Đột nhiên hắn thét lớn một tiếng, một tay choàng qua ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Vân Nghê, đẩy nàng bay tới ngồi vững vàng trên lưng một con tuấn mã cao to. Bản thân Thiển Thuỷ Thanh cũng nhảy theo lên lưng một con tuấn mã khác, Hổ Nha đao chém xuống, dây cương đứt phựt, hai con tuấn mã đứt dây cương cất vó hí dài, tung cao bốn vó bắt đầu chạy như điên...

O0o

Truy đuổi giống như một trò chơi sặc mùi chết chóc, mà tốc độ là tiêu chuẩn duy nhất quyết định thắng bại.

May mắn cho Thiển Thuỷ Thanh là hai con tuấn mã này vốn phục vụ cho cỗ xe ngựa xa hoa, lúc bọn chúng vừa được chặt đứt dây cương bắt đầu chạy tự do, tốc độ của chúng hơn xa tốc độ chiến mã của bọn Phi Tuyết Vệ. Nếu không bị hạn chế do không có yên cương, được phát huy hết sức, có lẽ hiện tại hai người bọn họ đã thoát khỏi đám truy binh ở phía sau. Dù vậy, lúc này phía sau cũng chỉ còn vài tên ít ỏi cố gắng chạy theo.

Từ sáng sớm cho đến chiều tối, sau khi chạy hết một ngày, rốt cục hai con tuấn mã bắt đầu chậm lại, tốc độ của bọn họ càng ngày càng chậm.

Cho dù Thiển Thuỷ Thanh quất đến gãy roi cũng không thể nào làm cho tuấn mã đáng thương chạy tiếp. Bọn chúng miệng sùi bọt mép, bước đi tập tễnh giống như một lão già say rượu, nhưng vì truy binh phía sau vẫn bám riết không tha, Thiển Thuỷ Thanh không thể không hung hăng giơ roi lên quất tiếp.

Giữa lúc ánh tà dương sắp sửa biến khỏi chân trời, tuấn mã mà Thiển Thuỷ Thanh đang cỡi phát ra tiếng rên thê thảm, không còn chút sức lực nào ngã phịch xuống đại thảo nguyên rộng lớn mênh mông, ánh mắt của nó lộ ra vẻ tuyệt vọng bất lực, làm cho người ta phải động lòng thương xót.

Sau đó không lâu, tuấn mã của Vân Nghê cũng ngã xuống theo...

Nhìn về phía sau, những bóng đen đuổi theo ở cuối chân trời chỉ còn lại ba cái.

Ngựa của bọn chúng cũng vừa chết cùng lúc đó...

Kỵ binh trở thành bộ binh, nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục kiên trì cất bước tiến về phía này.

- Quả thật là âm hồn bất tán!

Thiển Thuỷ Thanh thở dài, hắn bước tới đỡ lấy Vân Nghê lúc này đã mệt không còn biết gì nữa, chân thấp chân cao tiếp tục đi tới.

- Ta...ta đi không nổi nữa!

Vân Nghê khóc mếu máo.

- Đi không nổi cũng phải đi, còn ba tên đang đuổi theo sau chúng ta...Nếu như chỉ có một tên, ta cũng không ngại liều mạng với hắn!

Thiển Thuỷ Thanh nắm lỗ tai Vân Nghê làm nàng phát ra tiếng kêu đau đớn, hắn vẫn mặc kệ, cứ như vậy lôi nàng về phía trước.

- Ngươi là tên khốn! Ngươi là tên khốn! Là ngươi hại ta!

Vân Nghê liều mạng dùng đôi tay trắng muốt đấm Thiển Thuỷ Thanh thùm thụp.

Thiển Thuỷ Thanh không nói một lời, cứ vậy mà đi.

Từng làn gió nhẹ trên đại thảo nguyên thổi đến êm đềm, mang đến cảm giác mát rượi sảng khoái cho đôi nam nữ đang đi tìm một con đường sống giữa vùng mênh mông hoang dã, vẽ nên một dấu ấn sống động bất khuất kiên cường trên đại thảo nguyên bát ngát...

O0o

Màn đêm đã buông xuống, ngàn sao lấp lánh trên trời như những cặp mắt tình nhân, nhấp nha nhấp nháy với bạn, tóm lại có thể làm cho bạn sinh ra cảm giác mơ mộng đến những điều tốt đẹp.

Vân Nghê đã mỏi mệt gần chết, nằm sải dài trên thảm cỏ vừa định ngủ, một bàn tay to lớn vững vàng đã đỡ nàng đứng dậy:

- Đi thôi, thừa dịp trời tối, truy binh không nhìn thấy chúng ta, chúng ta nên chạy cho nhanh! Bây giờ là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi bọn chúng!

- Ngươi nói rằng chạy thêm một đoạn nữa chúng ta có thể được nghỉ sao?

Tiểu cô nương băng thanh ngọc khiết như một đoá sen trắng giờ đây gần như đã trở thành loài hoa dại trên đại thảo nguyên, đôi mắt trào ra hai dòng suối lệ hết sức đáng thương.

Nàng...thật ra đã rất kiên cường!

Thiển Thuỷ Thanh thở dài, gật gật đầu:

- Tin ta đi, đây là đoạn cuối cùng, vượt qua được rồi, phía sau sẽ là biển rộng trời cao...

Vân Nghê khẽ cắn môi, tiếp tục lên đường.

Một lúc lâu sau.

- Ta đói bụng.

Nàng nói.

Trong đêm tối không nhìn rõ được mặt nàng, chỉ có thể nghe giọng nói mà biết rằng nàng đã kiệt sức đến mức nào, hiện tại Thiển Thuỷ Thanh là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Thiển Thuỷ Thanh lục tìm trong ngực áo được một thứ gì đó, sau đó lấy Hổ Nha đao ra gọt gọt vài cái rồi đưa cho nàng:

- Nàng không cần nhai, hãy nuốt vào đi!

Cảm giác ngon mà lạ miệng, nàng tò mò hỏi:

- Là cái gì vậy?

- Thịt ngựa sống, sau khi ngựa chết ta đã cắt vội vài miếng!

Sắc mặt Vân Nghê đại biến, đưa tay lên chặn cổ có vẻ như sắp sửa nôn ra. Hổ Nha đao loé lên ánh sáng lạnh lẽo, trong nháy mắt đã kề sát cổ họng của nàng, giọng Thiển Thuỷ Thanh đầy lãnh khốc:

- Nếu nàng dám nôn ra, ta sẽ giết nàng!

Nàng ngẩn người, rốt cục không dám nôn ra.

Nhìn nàng miễn cưỡng nuốt miếng thịt ngựa sống, Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:

- Thật là thất lễ, nếu ta nói rằng: "Nếu nàng muốn sống thì không được nôn ra! ", ta đoán nàng nhất định vẫn sẽ nôn ra. Cũng cùng một ý nhưng thay đổi cách nói, đôi khi hiệu quả lại tốt hơn nhiều.

Lời Thiển Thuỷ Thanh đầy vẻ chế giễu, Vân Nghê nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Thiển Thuỷ Thanh thật không thích ánh mắt này chút nào, vì vậy Vân Nghê lại bị Hổ Nha đao ép buộc phải nuốt thêm vài miếng thịt ngựa sống.

Mấy miếng thịt ngựa sống đã cho nàng dũng khí và sức mạnh, nàng la lớn:

- Chẳng lẽ chúng ta không thể không ăn sống sao? Trên người ta có mang theo đá lửa!

- Ánh lửa sẽ làm lộ vị trí của chúng ta, ta cũng không dám chắc đã bỏ rơi được bọn chúng hay chưa, nếu như chưa bỏ rơi được, ngược lại sẽ khiến cho bọn chúng nhân cơ hội này rút ngắn khoảng cách cũng không chừng. Tóm lại tối nay chúng ta không thể dừng bước cho tới khi trời sáng, ta muốn bảo đảm sau khi tỉnh dậy, trong vòng hai thước chung quanh ta sẽ không có mấy tên kỵ binh của Đế quốc Chỉ Thuỷ đứng chờ sẵn, cặp mắt trợn trừng, lại dùng trường mâu của chúng dí vào đầu chúng ta!

Vân Nghê buồn bã thốt lên:

- Ngươi muốn nói rằng đêm nay ta không được ngủ hay sao?

- Đúng vậy!

- Nhưng ta rất mệt!

Hổ Nha đao trong tay Thiển Thuỷ Thanh chớp sáng:

- Đau đớn có thể làm cho người ta quên đi mệt nhọc, nếu nàng cần ta giúp, xin đừng khách sáo!

Vân Nghê lập tức im bặt, nàng vừa phát hiện ra, thì ra nam nhân bên cạnh mình là một con quỷ.

Ngày đầu tiên gặp hắn, hắn đã không xem điều lệnh của Binh bộ ra gì mà bắt cóc mình, mà cảnh ngộ hiện tại của mình cũng là vì hắn tự tiện mang theo mình dẫn dụ bọn kỵ binh Phi Tuyết Vệ đuổi tới đây, tới chốn thảo nguyên mờ mịt này.

Nếu như vẫn còn ở chung một chỗ với đội vận lương, có lẽ nàng không phải chịu khổ như vầy...

Nhưng cũng tại mình có mắt không tròng, còn lấy thứ thuốc tốt nhất trên đời này trị vết phỏng trên mông cho hắn nữa!

Đúng ra phải để cho mông của hắn thối luôn mới đúng! Nàng căm giận nghĩ, quả thật lúc trước mình có mắt không tròng, không ngờ lại có thiện cảm với hắn như vậy!

Cơn giận trong lòng ngày càng bốc cao, giờ đây nàng chỉ hận không thể giết Thiển Thuỷ Thanh ngay lập tức.

Nhưng Thiển Thuỷ Thanh chỉ thản nhiên nói:

- Đi chậm một chút không sao, nhưng đừng dừng lại!

Vân Nghê cảm thấy tức tối đến mức sắp sửa ngất đi.

O0o

Đêm nay quả thật rất dài, ban đêm trên thảo nguyên tiết Xuân bỗng lạnh, thân thể Vân Nghê run lên từng đợt, không nhịn được phải hắt hơi.

Nàng vốn xuất thân từ thế gia vọng tộc, vốn quen sống trên nhung lụa cao sang, chưa từng trải qua cuộc sống vất vả như vậy, có thể kiên trì cho đến lúc này đã là một kỳ tích. Hiện tại thân thể nàng vô cùng mệt mỏi, buồn ngủ, khí lạnh xâm nhập vào người, e rằng lúc nào cũng có thể ngã bệnh.

- Ta...sợ rằng ta chịu đựng không nổi nữa!

Vân Nghê đau khổ nói:

- Buông ta ra đi, cứ để mặc ta chết ở chỗ này, một mình ngươi chạy trốn đi thôi!

Thiển Thuỷ Thanh nhìn nàng một cái thật sâu, rốt cục thở dài.

Hắn bắt đầu nhóm lửa.

Đống lửa xua tan khí lạnh, mang đến cảm giác ấm áp, Vân Nghê đột nhiên cảm thấy trong đời không có chuyện nào có thể làm cho người ta cảm thấy khoái trá bằng chuyện sưởi ấm. Nàng nằm xuống bên cạnh đống lửa, nhìn Thiển Thuỷ Thanh đang dùng y phục cuộn lại làm gối kê đầu cho mình, hỏi với giọng ôn nhu:

- Bây giờ ngươi không sợ bọn chúng đuổi tới hay sao?

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi đáp:

- Ta sợ, nhưng ta sẽ không trốn tránh, số mạng của một chiến sĩ là chiến đấu cho đến chết. Nếu như trời cao đã chọn ta bảo vệ cho nàng, ta sẽ thẳng thắn đối mặt với trách nhiệm này...Chúng ta đã chạy một hơi rất lâu, trời cũng đã sắp sáng, nàng hãy nghỉ ngơi cho thật khoẻ, sau khi ngủ một giấc, nàng sẽ phát hiện ra bầu trời màu xanh.

Vì vậy, Vân Nghê lập tức ngủ say. Nhờ vào ánh lửa có thể nhìn thấy gương mặt mệt mỏi nhưng tuyệt đẹp của nàng, lông mi khẽ run run, cánh mũi phập phồng, hô hấp theo tiết tấu, tư thế rất đẹp.

Thiển Thuỷ Thanh khẽ cười, Hổ Nha đao trong tay vung lên.

Hắn đi về hướng ánh lửa không thể rọi tới, nhìn vào bóng tối mênh mông trước mặt, cao giọng nói:

- Xuất hiện đi thôi, đuổi theo lâu như vậy, ngươi chưa thấy mệt sao?

Một bóng đen khẽ chuyển động, từ bóng tối bước ra một thiếu niên vẻ mặt kiên nghị. Khôi giáp trên người hắn sáng ngời, dưới ánh lửa chiếu rọi, những phiến giáp loé ra từng làn ánh sáng lăn tăn như sóng gợn.

- Ta tên là Dịch Tinh Hàn.

Thiếu niên ngạo nghễ nói:

- Ta là binh sĩ đã gia nhập quân ngũ được một năm, thuộc đội số Hai Phi Tuyết Vệ.

- Binh sĩ một năm?

Thiển Thuỷ Thanh khẽ nghiêng đầu:

- Ta tưởng Phi Tuyết Vệ đều là tinh anh chọn ra trong ngàn vạn lão binh, người nào được gia nhập đều không có khả năng dưới ba năm.

- Luôn luôn có ngoại lệ.

Thiếu niên lại đáp với vẻ ngạo mạn.

Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu:

- Đúng vậy, ba mươi chín người các ngươi đuổi theo ta, bây giờ chỉ có một mình ngươi theo được tới đây, nếu như không có chút bản lãnh, e rằng không được gia nhập Phi Tuyết Vệ.

Trên mặt Dịch Tinh Hàn lộ ra vẻ hận thù nanh ác:

- Ba mươi chín kỵ binh chúng ta lần này vì dốc hết toàn lực đuổi theo ngươi, hiện tại phần lớn đã thất lạc trên đại thảo nguyên. Thảo nguyên Phong Nhiêu hiện tại quá nửa là do người của Đế quốc Thiên Phong khống chế, lúc đó số ngưòi còn sống sót trở về Đế quốc Chỉ Thuỷ e rằng không còn được một nửa. Vì những huynh đệ đã chết và sắp chết, ta muốn giết ngươi, còn vì nàng nữa!

Hắn chậm rãi giơ cao chiến đao, lưỡi đao toát ra hơi thở chết chóc nồng đậm, từ từ chỉ về hướng Thiển Thuỷ Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện