Đến đường Thủy Tú, Vân Nghê xuống xe ngựa đi bộ vào phường Bảo Chức. Chưởng quỹ nơi đây thấy Vân tiểu thư của Vân gia đến, vội vã đón chào hết sức nhiệt tình.

- Chưởng quỹ, ở đây ngươi có mặt hàng nào tốt một chút hay không? Vân Nghê cao giọng hỏi.

Chưởng quỹ vội nói:

- Vừa mới có bốn khúc gấm Thiên Hà được vận chuyển tới bằng đường thủy, người khác đã mua hết ba khúc, chỉ còn một khúc xin để lại cho Vân đại tiểu thư. Xin hỏi tiểu thư có muốn xem qua một chút hay không, tất cả tuyệt đối là hàng thượng phẩm?

- Không cần!

Vân Nghê uể oải khoát tay:

- Gói lại cho ta, ngoài ra ta còn cần thêm vài khúc vải, cứ gói lại tất cả, sau đó tính tiền cho Nam gia là được!

- Có ngay!

Chưởng quỹ lớn tiếng thét to:

- Một khúc gấm Thiên Hà, mười hai lượng năm tiền; hai khúc vải Thục, bốn lượng bảy tiền; một khúc vải Nam Sơn Tú Nữ, ba lượng hai tiền; ba cuộn tơ Uyển, sáu lượng...

Chưởng quỹ vừa hô to tính tiền vừa gảy bàn tính nghe lách cách, chỉ trong khoảnh khắc đã gói xong hàng hóa giao cho Vân Nghê.

Đối với các vị tiểu thư quyền quý tiêu tiền như nước này, Triệu Hâm Thần cũng đã gặp qua không ít, cũng không ngạc nhiên gì, chỉ là Vân Nghê lạnh lùng nói một câu làm cho hắn chỉ có thể cười khổ mà tiếp nhận:

- Những thứ này giao cho bọn chúng là được!

Từ đầu này đến đầu kia của đường Thủy Tú, những cửa hiệu quầy hàng cũng có đến hàng chục cái.

Vân Nghê ghé qua hết chỗ này đến chỗ khác, gần như chỗ nào cũng mua vài món. Hành vi mua sắm như điên cuồng của nữ nhân ở bất cứ thời đại nào cũng làm cho người khác phải thở dài kinh sợ.

Triệu Hâm Thần và bốn tên hộ vệ đi theo hắn lúc này đã trở thành ngựa thồ đúng nghĩa, cả bọn khệ nệ mang vác bao lớn bao nhỏ, không còn chút phong thái nào của hộ vệ Nam gia.

Đến khi ngay cả vật dụng trong nhà Vân Nghê cũng mua mấy món, bọn Triệu Hâm Thần mới hoàn toàn hiểu rõ vì sao nàng muốn tới đây mua sắm, thì ra ý định của nàng là muốn bắt nạt bọn chúng một phen. Đáng tiếc là chủ nhân có lệnh, thuộc hạ không thể không tuân, đừng nói nàng mua hàng hóa bắt bọn chúng khuân vác, cho dù nàng mua một ngọn núi, bọn chúng cũng phải cắn răng khuân vác mà thôi.

Nhưng chuyện làm cho bọn chúng cảm thấy tức tối chính là Vân Nghê mua sắm điên cuồng như vậy, tất cả đều tính cho Nam gia, hiển nhiên nàng cố ý tỏ vẻ bất mãn với Nam Sơn Nhạc.

Nam nhân là kẻ sợ đi dạo phố nhất trên đời, từ xưa tới nay, những dũng sĩ hào kiệt có thể chém giết trên sa trường cả ngày cũng không biết mệt, nhưng đối với chuyện cùng đi dạo phố với một kẻ mua sắm điên cuồng như Vân Nghê, trong lòng ắt sẽ cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Thấy Vân Nghê ghé hết hàng này đến hàng khác vô cùng hưng phấn, không hề có dấu hiệu mỏi mệt, bọn Triệu Hâm Thần đã mệt càng cảm thấy đau đầu nhức óc, đến mức đi không muốn nổi.

Sự khẩn trương theo dõi ban đầu của bọn chúng giờ đây đã dần dần buông lỏng.

Đến khi Vân Nghê tiến vào một cửa hiệu kia, bọn Triệu Hâm Thần không muốn theo nàng đi vào trong hiệu nữa, ra ra vào vào như vậy vô cùng mệt mỏi, cả bọn bèn đứng đợi bên ngoài.

Sau khi chờ một lúc lâu vẫn không thấy Vân Nghê đi ra, Triệu Hâm Thần bắt đầu mơ hồ cảm thấy có điều gì không ổn.

Hắn quẳng bao hàng trên vai xuống, nhanh chóng vọt vào trong cửa hiệu, nhưng lúc này không còn thấy bóng dáng Vân Nghê và đám người hầu thân tín của nàng đâu nữa.

Hắn chộp cổ áo chưởng quỹ rống to:

- Vân tiểu thư vừa vào đây đâu rồi?

Tên chưởng quỹ nọ không chút hoang mang liếc xéo hắn một cái, lúc này mới chậm rãi nói:

- Vân đại tiểu thư đã đi ra bằng cửa sau rồi, không biết ngài là vị nào, có biết cửa hiệu này là sản nghiệp của Vũ An công hay không, không phải ai cũng có thể thộp cổ bản nhân hỏi chuyện như vậy được!

Triệu Hâm Thần nghe vậy chấn động trong lòng, biết rằng không xong rồi...

O0o

- Ha ha ha!

Thương Mẫn che miệng cười ha hả:

- Vân tỷ tỷ, tỷ thật là hư quá, dám đem bọn kia ra làm ngựa thồ, giỏi cho một chiêu làm cho địch nhân mỏi mệt!

Trong cung Cảnh Long, Công chúa Thương Mẫn khoác vai Vân Nghê vừa cười vừa nhảy nhót, đến khi Lý ma ma phía sau khẽ ho một tiếng, lúc này Công chúa Thương Mẫn mới bất đắc dĩ làm ra bộ dạng đoan trang nghiêm chỉnh.

Vân Nghê khẽ cười nói:

- Chỉ đơn giản là mấy con chó của Nam gia mà thôi, ta chỉ muốn cho chúng một bài học. Đừng tưởng rằng ta là nữ nhân mà bọn chúng có thể khinh thường, người của Vân gia ra ngoài, cho dù là nữ nhân, cũng không phải thứ bọn chúng có thể dễ dàng khinh thường.

Thương Mẫn cười:

- Tốt xấu gì bọn chúng cũng là người của công công tương lai của tỷ, làm nhục bọn chúng như vậy, e rằng lão đầu Nam Sơn Nhạc kia cũng mất thể diện, tỷ phải cẩn thận, không khéo sau này vào Nam gia rồi sẽ bị lão ta dạy dỗ!

- Vì sao muội còn nói giúp cho Nam gia bọn chúng?

- Muội chỉ luận chuyện mà thôi!

Vân Nghê nguýt nàng một cái:

- Đúng rồi, ta cũng quên mất, dường như muội cũng sắp sửa trở thành một thành viên của Nam gia!

Thương Mẫn biến sắc:

- Tỷ nói gì vậy, tại sao lại bảo muội cũng sắp trở thành người của Nam gia?

- Vì sao muội còn chưa biết?

Vân Nghê lộ vẻ kinh ngạc:

- Bây giờ dư luận trong thành Thương Thiên đang xôn xao bàn tán, nghe nói mấy ngày trước đây Sơn công đã tâu với bệ hạ trong triều, nói rằng Công chúa Thương Mẫn năm nay đã mười tám tuổi, đã tới tuổi xuất giá theo chồng, cho nên lão đặc biệt chọn Phò mã tốt cho Công chúa Thương Mẫn ngươi!

- Đáng chết, muội hoàn toàn không biết!

Thương Mẫn kêu to.

Lý ma ma ở phía sau nghe vậy run lên, trợn trừng đôi mắt, mấy tên cung nữ biết chuyện vội lui về phía sau, nhưng vẫn cố dỏng tai nghe.

Vân Nghê nhẹ giọng nói:

- Sơn công có một người cháu, tên là Nam Tĩnh Nguyên, hắn hy vọng có thể được bệ hạ chọn làm phò mã.

Thương Mẫn lộ vẻ khẩn trương:

- Con người tên Nam Tĩnh Nguyên kia như thế nào?

- Kém cỏi bất tài, so ra kém xa Nam Vô Kỵ, Nam Vô Thương. Nói về rượu chè cờ bạc, e rằng không ai qua được hắn, lại thêm bề ngoài xấu xí ghê tởm, làm cho người ta không chịu nổi. Nếu nói huynh đệ Nam gia là hổ trên thảo nguyên, vậy tên Nam Tĩnh Nguyên này chính là một con chó, còn là một con chó ghẻ vô liêm sỉ!

Thương Mẫn cắn chặt môi:

- Lão đầu kia chọn cho ta một tên như vậy làm Phò mã sao?

Vân Nghê thở dài:

- Nữ nhân trong thiên hạ xuất giá, không ai khó hơn Công chúa, không phải muội không biết chuyện này...

Chỉ một câu này đã trúng vào điểm yếu. Bạn đang đọc chuyện tại

Ai ai cũng nghĩ rằng, Công chúa muốn lấy chồng xuất giá không có khó khăn gì đáng nói, bởi vì người nào cũng muốn tranh làm Phò mã.

Nhưng không ai biết rằng Công chúa là con gái của Hoàng đế, lá ngọc cành vàng, cho dù lấy Phò mã rồi cũng có uy quyền không kém. Hai từ 'Phò mã' nghe thì thật oai phong, thật ra khổ không nói nổi. Không nói chuyện gì nhiều, chỉ chuyện sau khi thành thân, bình thường không được Công chúa triệu kiến, vậy không thể tiến vào phòng ngủ của Công chúa, mỗi lần gặp mặt đều phải hành lễ như một thần dân, sau đó mới có thể dùng thân phận trượng phu mà nói chuyện. Nếu Phò mã có chỗ nào không phải, Công chúa còn có quyền trách mắng, nếu Phò mã dám trả đòn, chỉ cần Hoàng đế xuống một đạo chỉ, có thể giết sạch cả nhà Phò mã.

Các Công chúa ở trong cung phần nhiều là hay quát tháo, những người có tính tình tốt một chút không có bao nhiêu. Bởi vậy động chút đánh chửi trượng phu vốn là chuyện bình thường, thân là Phò mã chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Kẻ làm Phò mã, bản thân lại không thể vào triều làm quan, tiền đồ cả đời này coi như trôi theo dòng nước.

Hoàng đế đương nhiên muốn chọn một Phò mã tốt cho con gái của mình, nhưng nếu một người thật sự có tài năng muốn tiến xa, thật ra không một ai chịu làm Phò mã, vì như vậy sẽ vô cùng uất ức. Kẻ bằng lòng chịu làm Phò mã, Hoàng gia cũng không ai coi trọng.

Ở Đế quốc Đại Lương lúc trước từng có Trạng nguyên Khương Huy, chính là một nhân tài hiếm có, Hoàng đế lúc ấy thấy hắn nhân phẩm hơn người cho nên muốn chọn hắn làm Phò mã, thế nhưng Khương Huy thà chết cũng không chịu, cuối cùng tuyệt thực mà chết tại nhà. Năm đó Chỉ Thủy cũng từng có vị quan kia từng bị chọn làm Phò mã mà không chịu, mang theo cả nhà lẩn trốn, chạy sang nương tựa Đế quốc Thiên Phong.

Đế quốc Thiên Phong từng có một vị Phò mã tên là Viên Cẩm, vốn là một nhân vật phong lưu tuyệt đại, nhưng vì sống chung với Công chúa vô cùng uất ức, cho nên mỗi ngày lưu luyến ở thanh lâu không chịu về nhà. Kết quả Công chúa nổi máu Hoạn thư, lần đó mang theo một đám nữ nhân xông tới thanh lâu, lôi Phò mã ra dần cho một trận nên thân trước mặt tất cả mọi người. Sau đó còn mang những nữ nhân có quan hệ với Viên Cẩm ra giết sạch, không cho phép bất cứ nữ nhân nào đến gần Viên Cẩm nữa.

Viên Cẩm chịu nhục như vậy, cảm thấy làm người sống cuộc sống tồi tệ như vậy không còn gì là thú vị nữa, đêm đến bèn treo cổ tự sát.

Những chuyện này còn xem như bình thường, nếu gặp phải vị Công chúa tính tình phong lưu dâm đãng, ngày nào không có nam nhân là không chịu được, lúc ấy Phò mã bị gạt sang bên chẳng ngó ngàng, coi như Phò mã bị cắm trên đầu một chiếc sừng to tướng.

Bởi vậy trong lịch sử, những kẻ không chịu làm Phò mã, hay làm Phò mã rồi sau đó tự sát hay bỏ trốn không ít chút nào. Công chúa thân là nữ nhân lá ngọc cành vàng của Hoàng gia, thật ra muốn tìm một người tốt để gởi gắm đời mình, đó là một chuyện muôn vàn khó khăn.

Lúc này Vân Nghê vừa nói ra chuyện này, không cần biết là thật hay giả, Thương Mẫn đã vô cùng kinh hoảng.

Nàng tự hỏi lòng mình cũng không phải là người sau này sẽ ngược đãi trượng phu, nhưng lời này lại không thể nào giải thích. Ngược lại tính cách của nàng vốn hoạt bát hiếu động, ở trong cung thường gây ra những lời đồn đãi, khiến cho nam nhân sợ hãi vô cùng. Những nỗi oan khuất trong thiên hạ vốn không phân cao thấp, hiện giờ phụ hoàng tìm cho nàng một Phò mã như vậy, sau này nàng muốn có một tương lai tốt đẹp cũng vô cùng khó khăn.

Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, Thương Mẫn lập tức cầm tay Vân Nghê hỏi:

- Hảo tỷ tỷ, tỷ chỉ cho muội xem phải làm sao bây giờ, muội không muốn lấy một người như vậy!

Vân Nghê thở dài:

- Chuyện đã như vậy, e rằng không có biện pháp nào cả!

Thương Mẫn khẩn trương gần muốn khóc:

- Hảo tỷ tỷ, nhất định tỷ phải nghĩ cách cho muội!

Vân Nghê khẽ liếc nhìn nàng, lúc này mới chậm rãi nói:

- Sơn công ở trong triều, xưa nay ngoài bệ hạ ra, ông ta chính là đệ nhất nhân, lời ông ta nói ra thường là được bệ hạ nghe theo. Mặc dù tên Nam Tĩnh Nguyên kia không ra gì, nhưng vì nể mặt Sơn công, e rằng bệ hạ sẽ đồng ý hôn sự này cũng không chừng. Nếu không như vậy, Sơn công sẽ không phải là Sơn công, bệ hạ cũng không chỉ nghe lời một mình ông ta như vậy!

Lúc này, hai người đã dần dần đi cách Lý ma ma và đám cung nữ một khoảng xa, phỏng chừng những người ấy không thể nghe được các nàng nói chuyện.

Thương Mẫn mới hạ giọng nói:

- Ta chỉ là Công chúa, không có quyền thảo luận chính sự, lại không có bản lãnh lo chuyện này!

Vân Nghê cười nói:

- Vậy thì chưa chắc, ta có một biện pháp có thể làm cho muội không bị lão đầu Nam Sơn Nhạc này ức hiếp, nhưng muội phải chịu ra tay mới được!

- Biện pháp gì vậy?

- Biện pháp này một mình muội làm cũng không xong, phải liên thủ với một ít phi tử trong cung cùng làm, mới có hy vọng thành công!

Thương Mẫn còn đang ngẩn ngơ, Vân Nghê đã chậm rãi nói tiếp:

- Chẳng lẽ muội chưa từng nghe người ta nói, có rất nhiều chuyện trong thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện