Theo mỗi phong thư từ trong thành Cô Tinh bay ra, truyền đến tận tay mỗi một người có liên quan tới Thiển Thủy Thanh; theo mỗi tên thiếu gia binh từ trong thành Cô Tinh đi ra, mang theo sứ mạng của riêng mình đi đến các nơi, vô số sợi tơ dưới bàn tay khéo léo của Thiển Thủy Thanh đan thành một tấm lưới khổng lồ, bao chặt trên đỉnh đầu Nam Vô Thương.
Không, là trên đỉnh đầu của toàn Nam gia!
Một loạt sự kiện lặng lẽ triển khai ở khắp trên Đế quốc theo những phong thư kia, nhìn qua chúng nó không hề có liên quan gì với nhau, dường như chỉ là những chuyện độc lập với nhau. Nhưng tới một ngày nào đó, có một sợi chỉ xâu toàn bộ những chuyện này lại với nhau cùng một chỗ, mọi người mới phát hiện ra, thì ra tất cả những chuyện ngẫu nhiên đều có quy luật tất yếu của nó.
Thiển Thủy Thanh giống như một con bướm khẽ vỗ cánh ở miền Đông của Đế quốc, sau đó đã tạo ra một trận cuồng phong trong toàn Đế quốc.
Trước khi trận cuồng phong ấy thổi quét qua toàn Đế quốc, khúc nhạc dạo của nó vẫn êm đềm, giống như mưa Xuân thấm mát vạn vật, không hề gây chút gợn sóng nào. Một khi phát động, tất nhiên sẽ có khí thế như trời giáng, không hề cho kẻ khác bất kỳ một cơ hội nào dù là nhỏ.
Còn trong lúc này, hành động của Thiển Thủy Thanh chỉ như một viên đá nhỏ trên đỉnh núi, còn đang cố gắng lăn trên sườn núi.
Thành Thương Thiên, trong hoàng cung Cảnh Long.
Trong đại điện nghị sự, Hoàng đế và văn võ bá quan còn đang thảo luận quốc gia đại sự, trong hậu cung, Vân Nghê cất bước nhẹ nhàng tha thướt như ánh dương quang của một ngày Thu.
Cùng đi với nàng là con gái út của Thương Dã Vọng, Thương Mẫn, cũng chính là Công chúa Thanh Mẫn.
Có lẽ vì nguyên nhân cùng tuổi với nhau, Thương Mẫn và Vân Nghê là bạn bè vô cùng thân thiết. Thân là Công chúa, cả đời khó ra khỏi cung được vài lần, vô cùng khao khát thế giới bên ngoài, cho nên Thương Mẫn vẫn vô cùng hâm mộ Vân Nghê, hâm mộ nàng ở chỗ có thể tự do ra vào thâm cung, hâm mộ nàng không phải sinh ra trong nhà của đế vương, thậm chí còn hâm mộ chuyện nàng được ra tiền tuyến.
Ngay cả hành vi dám xông vào hội nghị quân sự trong phủ của Hồng Bắc Minh, cũng được Thương Mẫn phục đến sát đất.
Lúc này nàng đang chậm rãi bước trong cung, giọng nói thánh thót như tiếng nhạc tiên trên trời vọng xuống:
- Thân là nữ nhân, cả đời cũng khó được cơ hội thể hiện ra bầu máu nóng sục sôi và cương liệt. Vân tỷ tỷ, muội vô cùng bội phục tỷ, tỷ dám nói với các vị Tướng quân như vậy, ngay cả phụ vương cũng khen rằng, Vân gia có con gái như phượng hoàng!
Vân Nghê chỉ nở nụ cười khẽ.
Trên con đường nhỏ rải sỏi, bóng hai thiếu nữ uyển chuyển đong đưa, phía sau là một đám cung nữ cẩn thận đi theo, chung quanh là những hòn non bộ do thợ khéo điêu khắc. Cho dù đang là tiết Thu mát mẻ, nhưng vẻ đẹp của những hòn non bộ ấy cũng làm cho cả hoàng cung ấm áp như Xuân, lại còn các loại hoa bốn mùa đều nở.
Phong cảnh nơi đây đẹp vô cùng, nhưng lại thiếu một chút máu lửa nơi tiền tuyến. Đối với các nữ nhân mà nói, cái gì càng khó với tới lại càng có sự hấp dẫn chết người.
- Phượng là loài chim quý trên chín tầng trời, chỉ có con gái của Hoàng gia mới xứng, bệ hạ khen ta như vậy, nếu để cho phụ thân nghe thấy, e rằng sẽ có một phen kinh hoảng.
Vân Nghê cười nói:
- Ta đại náo hội nghị quân sự, bệ hạ không trừng trị tội, ta đã rất lấy làm cảm kích, làm sao lại dám khoa trương. Ta nghe nói Mẫn công chúa gần đây hay nói tốt cho ta trước mặt nương nương, muội làm như vậy, coi như đã đẩy ta vào hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng. Hậu cung thị phi không ít, muội đừng đem thêm phiền phức cho ta!
Thương Mẫn che miệng cười khẽ:
- Tỷ bây giờ là con dâu chưa cưới của Nam gia, có lão đầu tử Nam Sơn Nhạc ở đây, hậu cung có ai dám bắt nạt tỷ chứ? Vân Nghê than thở:
- Thiên hạ dám gọi Sơn công là lão đầu tử, e rằng chỉ có mình Mẫn công chúa muội mà thôi. Ta nói chuyện với muội cũng phải vô cùng cẩn thận, nếu không sẽ sơ ý để truyền ra bên ngoài. Muội đường đường là Công chúa, nói gì cũng không sao, nếu để cho Sơn công nghe được con dâu tương lai của ông ta nói xấu sau lưng như vậy, đó là chuyện vô cùng bất hiếu.
Hai thiếu nữ vừa nói cười vui vẻ vừa đi về phía trước, bỏ xa đám cung nữ lại phía sau, ngươi một câu ta một câu nói cười ríu rít.
Chuyện làm Thương Mẫn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là chiến sự xảy ra ngoài tiền tuyến, nhất là chuyện Vân Nghê trải qua trận chiến hộ lương ở điếm Trú Mã, nàng nghe hoài không biết chán. Đối với nàng mà nói, những chuyện về phương diện ấy, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.
Lúc này nàng tỏ ra hưng phấn cầm lấy tay Vân Nghê mà hỏi:
- Cái tên đáng ghét Thiển Thủy Thanh kia có thật lợi hại như vậy hay không? Chỉ cần chỉ huy một chút là có thể cứu vãn một trận chiến sắp thất bại ư? Nếu so sánh hắn và Nhị công tử của Nam gia, người nào lợi hại hơn vậy?
Vân Nghê cười hỏi:
- Thiển Thủy Thanh đáng ghét chỗ nào vậy?
Thương Mẫn lập tức chu cao đôi môi nhỏ nhắn, giọng nàng cố ý làm ra vẻ
Hung hăng:
- Không cần nói cho ta biết nàng là ai! Cho dù nàng có là con gái của Hoàng đế Thương Dã Vọng, công chúa của Đế quốc Thiên Phong, nếu như ngươi không đem quân tiếp viện, lão tử cũng cho nàng một đao!
Đây là câu nói trước kia mà Thiển Thủy Thanh đã dùng để ép Hành Trường Thuận, cũng từ khi hắn thốt lên những lời này, vận mệnh cả đời hắn cũng bắt đầu chuyển biến.
Giọng Thương Mẫn có vẻ hơi tức giận, đôi tay nhỏ bé chống ngang hông:
- Ta chính là Công chúa Đế quốc Thiên Phong, hơn nữa là Công chúa mà phụ vương thương yêu nhất, Thiển Thủy Thanh hắn có gan thì tới giết ta đi, tới đi!
Nhìn đôi môi chu cao tỏ vẻ không phục của Thương Mẫn, Vân Nghê mỉm miệng cười:
- Cho ta xin, ta mới là người bị bắt giữ, ta còn chưa nổi giận, muội nổi giận làm gì?
Thương Mẫn choàng tay ôm eo Vân Nghê:
- Muội chỉ là tức giận giùm cho tỷ mà thôi.
Phía sau vọng tới vài tiếng ho khẽ, Thương Mẫn đứng thẳng người lại với vẻ không cam lòng:
- Lý ma ma thật là đáng ghét, ngày nào cũng nhắc nhở cái gì quy củ tác phong, thân là Công chúa phải làm gương mẫu cho nữ nhân trong thiên hạ...Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, các phi tần cũng phải tuân thủ theo quy củ trong cung, công chúa phải đoan trang hiền thục, quả thật thiên hạ không có nữ nhân nào đáng thương hơn nữ nhân ở trong cung!
Nói xong, nàng phùng má thở ra:
- Trong hoàng cung vô cùng lạnh lẽo, ngày nào cũng thấy hết sức nhàm chán.
Vân Nghê cười nói:
- Hay là để ta kể chuyện cho muội nghe? Lần trước đã kể xong chuyện trận chiến hộ lương của tên Thiển Thủy Thanh đáng ghét kia, muội có muốn nghe những chuyện sau đó hay không?
Thương Mẫn lập tức trở nên hưng phấn, hai bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào nhau liên tục:
- Hay quá, hay quá, muội biết Vân tỷ tỷ hiểu rõ muội nhất. Đúng rồi, dường như gần đây danh tiếng của Thiển Thủy Thanh vang dậy, tỷ tỷ kể cho muội nghe những chuyện về hắn đi! Lúc này ngày nào muội cũng nghe có tấu chương buộc tội hắn, nhưng tên này không hề có chỗ dựa trong triều, không hiểu vì sao phụ hoàng lại cố tình gạt bỏ số tấu chương này sang một bên mà không xử lý hắn vậy?
Vân Nghê cười nói:
- Chuyện đó chứng tỏ bệ hạ anh minh, biết cách dùng người. Cho dù Thiển Thủy Thanh phạm sai lầm đến mức nào đi nữa, nhưng hắn giỏi cầm binh đánh giặc, lập nhiều chiến công vượt xa ngưòi khác. Nếu như không có hắn, đến bây giờ người Đế quốc Thiên Phong cũng không thể đánh hạ được Tam Trùng Thiên, bệ hạ không yêu quý hắn mới là chuyện lạ.
Dứt lời, nàng lại nói với Thương Mẫn bằng giọng vô cùng nghiêm nghị:
- Ta kể cho muội nghe chuyện này, không thích hợp để truyền ra trong cung. Muội nghe thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể để cho người trong cung biết được, có hiểu không?
Thương Mẫn cố gắng gật gật đầu.
Vân Nghê chỉ cười khẽ.
Nữ nhân trong cung vốn tịch mịch cô đơn, kể chuyện cho nhau nghe đã trở thành cách tốt nhất để các nàng giải buồn. Muốn cho một vị Công chúa giữ kín chuyện về một anh hùng, vậy thật sự là quá khó!
Mà tò mò chính là khởi điểm của rất nhiều chuyện...
Căn cơ của Thiển Thủy Thanh trong triều đã từ sâu trong hậu cung dần dần triển khai rộng ra, trở thành một vị anh hùng, một truyền thuyết trong lòng bọn nữ nhân trong cung.
Phía Đông Đế quốc, một trận chiến với quy mô nhỏ vừa kết thúc.
Tô Vân lạnh lùng nhìn Phong Nương Tử chặt đầu một tên tham quan, trong lòng mơ hồ cảm thấy khoái chí.
Trong khoảng thời gian gần đây, cánh quân Phong Hỏa đã tiến hành ba vụ làm ăn, ngoài số của cải rất lớn thu được, quan trọng nhất là giết chết một số bọn tham quan ô lại làm hại dân chúng địa phương.
Không ai biết rằng, mỗi một tên tham quan bị giết kia đều có quan hệ cực kỳ mật thiết với vị nguyên lão đại thần trong triều.
Bọn chúng đều là môn khách cũ của Nam Sơn Nhạc, được hắn bao che.
Sau khi giết chết đám tham quan ô lại này, cánh quân Phong Hỏa bắt đầu dán những thông cáo đã được viết sẵn lên tường, liệt kê ra từng tội danh của chúng, nhưng hoàn toàn không nhắc tới tên của Nam Sơn Nhạc.
Những hành động giết người, cướp bóc, sau đó dán thông cáo của bọn họ hết sức gọn gàng nhanh nhẹn. Bọn thổ phỉ trong quá trình lục tìm của cải, đã tìm được không ít thư từ mà bọn chúng không xem hiểu, bèn giao lại hết cho Tô Vân xử lý. Sau khi Tô Vân xem qua lập tức ra lệnh cái nào cần thì giữ lại, cái nào không cần thiết thì đốt đi.
Mắt thấy hành động lần này đang tiến triển rất tốt, chợt có tên thổ phỉ phụ trách cảnh giới chạy tới bẩm báo:
- Xa xa có rất nhiều quan quân đang tiến về phía này.
Tô Vân nở một nụ cười khinh miệt:
- Rốt cục cũng đã đến nhanh vậy sao? Bảo các huynh đệ, chuẩn bị rút lui!
Phong Nương Tử vội vã chạy tới:
- Không đánh một trận với bọn chúng sao?
Tô Vân hừ lạnh:
- Chúng ta là thổ phỉ, nếu thấy quan quân mà không chạy, vậy còn gọi là thổ phỉ sao? Đi thôi, mục tiêu của chúng ta còn rất nhiều, không thể lãng phí thời gian ở đây được!
Hắn giơ danh sách trong tay lên:
- Tiếp theo là một đại thương nhân chuyên về buôn tơ lụa, dưới tay có nuôi ba trăm thủ hạ, là một trong những người quan trọng phụ trách kiếm tiền cho Nam gia ở miền Đông Đế quốc. Diệt trừ được hắn rồi, chẳng khác nào chém đứt một cánh tay của con chó già Nam Sơn Nhạc.
Phong Nương Tử cười nói:
- Nam gia vốn giàu nứt đố đổ vách, gia sản khổng lồ, chỉ diệt trừ được một vài tên tham quan và thương nhân, vẫn chưa đủ sức làm lay động căn cơ của hắn.
Tô Vân hung hăng đáp:
- Cho dù hắn là Quan Âm ngàn tay đi nữa, chúng ta cứ chém rụng từng cánh từng cánh tay của hắn, cũng có một ngày chém sạch mà thôi! Cho dù hắn là cây đại thụ che trời, chúng ta cứ ra tay chặt bỏ những cành lá vụn vặt bên ngoài, cũng sẽ có lúc chặt cho hắn còn trơ trọi mỗi thân cây! Nam Sơn Nhạc đã quyết định diệt trừ Thiển Tướng quân, diệt trừ Hữu Tự Doanh, nếu như chúng ta không phản kích, vậy uổng sống làm người!
Phong Nương Tử cười ngặt nghẽo:
- Vậy cũng phải, dù sao chúng ta cũng là thổ phỉ, cướp của ai cũng là cướp, đã có người mỗi ngày đều cho chúng ta mục tiêu, mỗi ngày chúng ta cũng phải làm để mà kiếm sống!
Tô Vân cũng cười ha hả:
- Về nghỉ ngơi hồi phục đi thôi, sáu ngày sau lại ra tay lần nữa. Hành động của chúng ta tạm thời đừng quá gấp, chưa tới lúc để cho Nam gia phát hiện, hết thảy phải chờ tin chiến thắng từ tiền tuyến báo về rồi hãy nói sau.
Phong Nương Tử hô to một tiếng, tất cả đám thổ phỉ lập tức dừng tay, đồng loạt nhảy lên lưng ngựa.
Hiện giờ bọn họ không còn là một cánh quân vô tổ chức vô kỷ luật như trước kia, mà là một cánh quân có kỷ luật nghiêm ngặt, trên dưới rõ ràng.
Không, là trên đỉnh đầu của toàn Nam gia!
Một loạt sự kiện lặng lẽ triển khai ở khắp trên Đế quốc theo những phong thư kia, nhìn qua chúng nó không hề có liên quan gì với nhau, dường như chỉ là những chuyện độc lập với nhau. Nhưng tới một ngày nào đó, có một sợi chỉ xâu toàn bộ những chuyện này lại với nhau cùng một chỗ, mọi người mới phát hiện ra, thì ra tất cả những chuyện ngẫu nhiên đều có quy luật tất yếu của nó.
Thiển Thủy Thanh giống như một con bướm khẽ vỗ cánh ở miền Đông của Đế quốc, sau đó đã tạo ra một trận cuồng phong trong toàn Đế quốc.
Trước khi trận cuồng phong ấy thổi quét qua toàn Đế quốc, khúc nhạc dạo của nó vẫn êm đềm, giống như mưa Xuân thấm mát vạn vật, không hề gây chút gợn sóng nào. Một khi phát động, tất nhiên sẽ có khí thế như trời giáng, không hề cho kẻ khác bất kỳ một cơ hội nào dù là nhỏ.
Còn trong lúc này, hành động của Thiển Thủy Thanh chỉ như một viên đá nhỏ trên đỉnh núi, còn đang cố gắng lăn trên sườn núi.
Thành Thương Thiên, trong hoàng cung Cảnh Long.
Trong đại điện nghị sự, Hoàng đế và văn võ bá quan còn đang thảo luận quốc gia đại sự, trong hậu cung, Vân Nghê cất bước nhẹ nhàng tha thướt như ánh dương quang của một ngày Thu.
Cùng đi với nàng là con gái út của Thương Dã Vọng, Thương Mẫn, cũng chính là Công chúa Thanh Mẫn.
Có lẽ vì nguyên nhân cùng tuổi với nhau, Thương Mẫn và Vân Nghê là bạn bè vô cùng thân thiết. Thân là Công chúa, cả đời khó ra khỏi cung được vài lần, vô cùng khao khát thế giới bên ngoài, cho nên Thương Mẫn vẫn vô cùng hâm mộ Vân Nghê, hâm mộ nàng ở chỗ có thể tự do ra vào thâm cung, hâm mộ nàng không phải sinh ra trong nhà của đế vương, thậm chí còn hâm mộ chuyện nàng được ra tiền tuyến.
Ngay cả hành vi dám xông vào hội nghị quân sự trong phủ của Hồng Bắc Minh, cũng được Thương Mẫn phục đến sát đất.
Lúc này nàng đang chậm rãi bước trong cung, giọng nói thánh thót như tiếng nhạc tiên trên trời vọng xuống:
- Thân là nữ nhân, cả đời cũng khó được cơ hội thể hiện ra bầu máu nóng sục sôi và cương liệt. Vân tỷ tỷ, muội vô cùng bội phục tỷ, tỷ dám nói với các vị Tướng quân như vậy, ngay cả phụ vương cũng khen rằng, Vân gia có con gái như phượng hoàng!
Vân Nghê chỉ nở nụ cười khẽ.
Trên con đường nhỏ rải sỏi, bóng hai thiếu nữ uyển chuyển đong đưa, phía sau là một đám cung nữ cẩn thận đi theo, chung quanh là những hòn non bộ do thợ khéo điêu khắc. Cho dù đang là tiết Thu mát mẻ, nhưng vẻ đẹp của những hòn non bộ ấy cũng làm cho cả hoàng cung ấm áp như Xuân, lại còn các loại hoa bốn mùa đều nở.
Phong cảnh nơi đây đẹp vô cùng, nhưng lại thiếu một chút máu lửa nơi tiền tuyến. Đối với các nữ nhân mà nói, cái gì càng khó với tới lại càng có sự hấp dẫn chết người.
- Phượng là loài chim quý trên chín tầng trời, chỉ có con gái của Hoàng gia mới xứng, bệ hạ khen ta như vậy, nếu để cho phụ thân nghe thấy, e rằng sẽ có một phen kinh hoảng.
Vân Nghê cười nói:
- Ta đại náo hội nghị quân sự, bệ hạ không trừng trị tội, ta đã rất lấy làm cảm kích, làm sao lại dám khoa trương. Ta nghe nói Mẫn công chúa gần đây hay nói tốt cho ta trước mặt nương nương, muội làm như vậy, coi như đã đẩy ta vào hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng. Hậu cung thị phi không ít, muội đừng đem thêm phiền phức cho ta!
Thương Mẫn che miệng cười khẽ:
- Tỷ bây giờ là con dâu chưa cưới của Nam gia, có lão đầu tử Nam Sơn Nhạc ở đây, hậu cung có ai dám bắt nạt tỷ chứ? Vân Nghê than thở:
- Thiên hạ dám gọi Sơn công là lão đầu tử, e rằng chỉ có mình Mẫn công chúa muội mà thôi. Ta nói chuyện với muội cũng phải vô cùng cẩn thận, nếu không sẽ sơ ý để truyền ra bên ngoài. Muội đường đường là Công chúa, nói gì cũng không sao, nếu để cho Sơn công nghe được con dâu tương lai của ông ta nói xấu sau lưng như vậy, đó là chuyện vô cùng bất hiếu.
Hai thiếu nữ vừa nói cười vui vẻ vừa đi về phía trước, bỏ xa đám cung nữ lại phía sau, ngươi một câu ta một câu nói cười ríu rít.
Chuyện làm Thương Mẫn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là chiến sự xảy ra ngoài tiền tuyến, nhất là chuyện Vân Nghê trải qua trận chiến hộ lương ở điếm Trú Mã, nàng nghe hoài không biết chán. Đối với nàng mà nói, những chuyện về phương diện ấy, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.
Lúc này nàng tỏ ra hưng phấn cầm lấy tay Vân Nghê mà hỏi:
- Cái tên đáng ghét Thiển Thủy Thanh kia có thật lợi hại như vậy hay không? Chỉ cần chỉ huy một chút là có thể cứu vãn một trận chiến sắp thất bại ư? Nếu so sánh hắn và Nhị công tử của Nam gia, người nào lợi hại hơn vậy?
Vân Nghê cười hỏi:
- Thiển Thủy Thanh đáng ghét chỗ nào vậy?
Thương Mẫn lập tức chu cao đôi môi nhỏ nhắn, giọng nàng cố ý làm ra vẻ
Hung hăng:
- Không cần nói cho ta biết nàng là ai! Cho dù nàng có là con gái của Hoàng đế Thương Dã Vọng, công chúa của Đế quốc Thiên Phong, nếu như ngươi không đem quân tiếp viện, lão tử cũng cho nàng một đao!
Đây là câu nói trước kia mà Thiển Thủy Thanh đã dùng để ép Hành Trường Thuận, cũng từ khi hắn thốt lên những lời này, vận mệnh cả đời hắn cũng bắt đầu chuyển biến.
Giọng Thương Mẫn có vẻ hơi tức giận, đôi tay nhỏ bé chống ngang hông:
- Ta chính là Công chúa Đế quốc Thiên Phong, hơn nữa là Công chúa mà phụ vương thương yêu nhất, Thiển Thủy Thanh hắn có gan thì tới giết ta đi, tới đi!
Nhìn đôi môi chu cao tỏ vẻ không phục của Thương Mẫn, Vân Nghê mỉm miệng cười:
- Cho ta xin, ta mới là người bị bắt giữ, ta còn chưa nổi giận, muội nổi giận làm gì?
Thương Mẫn choàng tay ôm eo Vân Nghê:
- Muội chỉ là tức giận giùm cho tỷ mà thôi.
Phía sau vọng tới vài tiếng ho khẽ, Thương Mẫn đứng thẳng người lại với vẻ không cam lòng:
- Lý ma ma thật là đáng ghét, ngày nào cũng nhắc nhở cái gì quy củ tác phong, thân là Công chúa phải làm gương mẫu cho nữ nhân trong thiên hạ...Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, các phi tần cũng phải tuân thủ theo quy củ trong cung, công chúa phải đoan trang hiền thục, quả thật thiên hạ không có nữ nhân nào đáng thương hơn nữ nhân ở trong cung!
Nói xong, nàng phùng má thở ra:
- Trong hoàng cung vô cùng lạnh lẽo, ngày nào cũng thấy hết sức nhàm chán.
Vân Nghê cười nói:
- Hay là để ta kể chuyện cho muội nghe? Lần trước đã kể xong chuyện trận chiến hộ lương của tên Thiển Thủy Thanh đáng ghét kia, muội có muốn nghe những chuyện sau đó hay không?
Thương Mẫn lập tức trở nên hưng phấn, hai bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào nhau liên tục:
- Hay quá, hay quá, muội biết Vân tỷ tỷ hiểu rõ muội nhất. Đúng rồi, dường như gần đây danh tiếng của Thiển Thủy Thanh vang dậy, tỷ tỷ kể cho muội nghe những chuyện về hắn đi! Lúc này ngày nào muội cũng nghe có tấu chương buộc tội hắn, nhưng tên này không hề có chỗ dựa trong triều, không hiểu vì sao phụ hoàng lại cố tình gạt bỏ số tấu chương này sang một bên mà không xử lý hắn vậy?
Vân Nghê cười nói:
- Chuyện đó chứng tỏ bệ hạ anh minh, biết cách dùng người. Cho dù Thiển Thủy Thanh phạm sai lầm đến mức nào đi nữa, nhưng hắn giỏi cầm binh đánh giặc, lập nhiều chiến công vượt xa ngưòi khác. Nếu như không có hắn, đến bây giờ người Đế quốc Thiên Phong cũng không thể đánh hạ được Tam Trùng Thiên, bệ hạ không yêu quý hắn mới là chuyện lạ.
Dứt lời, nàng lại nói với Thương Mẫn bằng giọng vô cùng nghiêm nghị:
- Ta kể cho muội nghe chuyện này, không thích hợp để truyền ra trong cung. Muội nghe thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể để cho người trong cung biết được, có hiểu không?
Thương Mẫn cố gắng gật gật đầu.
Vân Nghê chỉ cười khẽ.
Nữ nhân trong cung vốn tịch mịch cô đơn, kể chuyện cho nhau nghe đã trở thành cách tốt nhất để các nàng giải buồn. Muốn cho một vị Công chúa giữ kín chuyện về một anh hùng, vậy thật sự là quá khó!
Mà tò mò chính là khởi điểm của rất nhiều chuyện...
Căn cơ của Thiển Thủy Thanh trong triều đã từ sâu trong hậu cung dần dần triển khai rộng ra, trở thành một vị anh hùng, một truyền thuyết trong lòng bọn nữ nhân trong cung.
Phía Đông Đế quốc, một trận chiến với quy mô nhỏ vừa kết thúc.
Tô Vân lạnh lùng nhìn Phong Nương Tử chặt đầu một tên tham quan, trong lòng mơ hồ cảm thấy khoái chí.
Trong khoảng thời gian gần đây, cánh quân Phong Hỏa đã tiến hành ba vụ làm ăn, ngoài số của cải rất lớn thu được, quan trọng nhất là giết chết một số bọn tham quan ô lại làm hại dân chúng địa phương.
Không ai biết rằng, mỗi một tên tham quan bị giết kia đều có quan hệ cực kỳ mật thiết với vị nguyên lão đại thần trong triều.
Bọn chúng đều là môn khách cũ của Nam Sơn Nhạc, được hắn bao che.
Sau khi giết chết đám tham quan ô lại này, cánh quân Phong Hỏa bắt đầu dán những thông cáo đã được viết sẵn lên tường, liệt kê ra từng tội danh của chúng, nhưng hoàn toàn không nhắc tới tên của Nam Sơn Nhạc.
Những hành động giết người, cướp bóc, sau đó dán thông cáo của bọn họ hết sức gọn gàng nhanh nhẹn. Bọn thổ phỉ trong quá trình lục tìm của cải, đã tìm được không ít thư từ mà bọn chúng không xem hiểu, bèn giao lại hết cho Tô Vân xử lý. Sau khi Tô Vân xem qua lập tức ra lệnh cái nào cần thì giữ lại, cái nào không cần thiết thì đốt đi.
Mắt thấy hành động lần này đang tiến triển rất tốt, chợt có tên thổ phỉ phụ trách cảnh giới chạy tới bẩm báo:
- Xa xa có rất nhiều quan quân đang tiến về phía này.
Tô Vân nở một nụ cười khinh miệt:
- Rốt cục cũng đã đến nhanh vậy sao? Bảo các huynh đệ, chuẩn bị rút lui!
Phong Nương Tử vội vã chạy tới:
- Không đánh một trận với bọn chúng sao?
Tô Vân hừ lạnh:
- Chúng ta là thổ phỉ, nếu thấy quan quân mà không chạy, vậy còn gọi là thổ phỉ sao? Đi thôi, mục tiêu của chúng ta còn rất nhiều, không thể lãng phí thời gian ở đây được!
Hắn giơ danh sách trong tay lên:
- Tiếp theo là một đại thương nhân chuyên về buôn tơ lụa, dưới tay có nuôi ba trăm thủ hạ, là một trong những người quan trọng phụ trách kiếm tiền cho Nam gia ở miền Đông Đế quốc. Diệt trừ được hắn rồi, chẳng khác nào chém đứt một cánh tay của con chó già Nam Sơn Nhạc.
Phong Nương Tử cười nói:
- Nam gia vốn giàu nứt đố đổ vách, gia sản khổng lồ, chỉ diệt trừ được một vài tên tham quan và thương nhân, vẫn chưa đủ sức làm lay động căn cơ của hắn.
Tô Vân hung hăng đáp:
- Cho dù hắn là Quan Âm ngàn tay đi nữa, chúng ta cứ chém rụng từng cánh từng cánh tay của hắn, cũng có một ngày chém sạch mà thôi! Cho dù hắn là cây đại thụ che trời, chúng ta cứ ra tay chặt bỏ những cành lá vụn vặt bên ngoài, cũng sẽ có lúc chặt cho hắn còn trơ trọi mỗi thân cây! Nam Sơn Nhạc đã quyết định diệt trừ Thiển Tướng quân, diệt trừ Hữu Tự Doanh, nếu như chúng ta không phản kích, vậy uổng sống làm người!
Phong Nương Tử cười ngặt nghẽo:
- Vậy cũng phải, dù sao chúng ta cũng là thổ phỉ, cướp của ai cũng là cướp, đã có người mỗi ngày đều cho chúng ta mục tiêu, mỗi ngày chúng ta cũng phải làm để mà kiếm sống!
Tô Vân cũng cười ha hả:
- Về nghỉ ngơi hồi phục đi thôi, sáu ngày sau lại ra tay lần nữa. Hành động của chúng ta tạm thời đừng quá gấp, chưa tới lúc để cho Nam gia phát hiện, hết thảy phải chờ tin chiến thắng từ tiền tuyến báo về rồi hãy nói sau.
Phong Nương Tử hô to một tiếng, tất cả đám thổ phỉ lập tức dừng tay, đồng loạt nhảy lên lưng ngựa.
Hiện giờ bọn họ không còn là một cánh quân vô tổ chức vô kỷ luật như trước kia, mà là một cánh quân có kỷ luật nghiêm ngặt, trên dưới rõ ràng.
Danh sách chương