(2) Bổ nhào là chuyển động chúc xuống với góc nghiêng quỹ đạo hơn 30o của máy bay (tàu lượn, vv.). Động tác bổ nhào được áp dụng khi ném bom (hoặc bắn, phóng đạn, tên lửa) vào mục tiêu mặt đất (biển) trong không chiến, khi cơ động tránh tên lửa và khi cần giảm nhanh độ cao khi bay. Nguồn: Tapchiviet.

“Đây cũng là do Hắc Đào Z để lại? Bởi vì biết chúng ta đang tìm hắn sao?” Cho nên liền kiêu ngạo khiêu khích như vậy? COCO cẩn thận quan sát biểu tình của đội trường nhà mình, cuối cùng nói ra câu hỏi như thế.

Mập Mạp nhẹ gật đầu, lại không dám ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc.

Giờ phút này, đôi mắt âm độc của Tần Mạc tựa như biển sâu vào ban đêm, vừa nguy hiểm vừa trầm thấp!

Từ lúc sinh ra, nơi nào hắn đi qua đều có người té nhào...

“Tiếp tục tìm.”

Ba chữ không có một chút độ ấm lập tức làm dây thần kinh của các bảo tiêu căng chặt lên!

Cấp cao trong trường học cũng lâm vào một mảnh hoảng loạn!

Cùng lúc đó, tại một góc khuất trên hành lang, Phó Cửu tắt màn hình di động đang nóng, hai mắt nâng lên, khóe miệng cười cười: “K O!”

Người tìm cô hiện tại hẳn là rất tức giận.

Nghĩ như vậy, ý cười trên mặt Phó Cửu càng đậm.

Cô không muốn người khác nhìn cô, càng không thể để bọn họ biết bộ dáng của cô như thế nào...

Nhưng mà không có Ipad, phải mau chóng mua linh kiện lắp ráp notebook loại nhỏ, bằng không muốn làm chuyện gì cũng có cảm giác không thuận lợi.

Lại nói trước tiên vẫn nên kiếm tiền nha.

Còn ả Hoắc Tư Vũ kia từ từ giải quyết sau.

Phó Cửu nhét điện thoại vào trong túi, miệng ngậm kẹo que, xoay người một phát thành công lẫn vào trong đám người đang mua cơm, khôi phục lại thành tên học sinh cao trung không được hoan nghênh nhất.

Nhưng mà kế hoạch của Phó Cửu còn chưa thực hiện được.

Cô vừa mới ăn xong cơm trưa đã bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng.

Phó Cửu nhướng mày một chút. Đám người kia hẳn là không tìm được cô mới đúng, đây là vì chuyện gì?

Trong văn phòng ngoại trừ chủ nhiệm lớp cô còn xuất hiện thêm một người. Nhìn hắn hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc quần áo của hãng thời trang Armani, tay mang đồng hồ vàng. Đến lúc Phó Cửu đi vào, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ. Người này không phải cha cô thì còn có thể là ai.

“Phó tiên sinh.” Chủ nhiệm Trương liếc mắt Phó Cửu một cái, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Không phải tôi luôn thích mời ngài đến đây, nhưng mà đứa con này của ngài lại làm chuyện mất danh dự giáo viên của tôi. Làm một đứa con trai êm đẹp như thế lại đi thích người con trai khác. Thấy tổng giám đốc Tần lại dám giở trò làm loạn! Người như Tần thiếu hắn có thể tùy tùy tiện tiện mơ tưởng sao?!”

Phó Trung Nghĩa trong người đã sớm tràn đầy tức giận. Sau khi chủ nhiệm nhắc đến tên tổng giám đốc Tần sắc mặt đều thay đổi, ánh mắt hung hăng đưa tay lên, nhìn dáng vẻ chính là muốn đánh Phó Cửu: “Tại sao ta lại sinh ra đứa con khiến người ta mất mặt như vậy!”

“Cha, người đừng như vậy, anh hai cũng không phải cố ý.” Người giữ chặt Phó Trung Nghĩa cũng không xa lạ, đúng là con gái ngoài giá thú của hắn, Phó Tuyết Nhi.

Phó Tuyết Nhi giống mẹ của nàng, gương mặt xinh đẹp ngây thơ, người theo đuổi lại rất nhiều.

Phó Cửu đã sớm lĩnh giáo qua thủ đoạn của nàng. Mỗi lần nói chuyện nhìn giống như đang bao che cô, trên thực tế nàng càng nói như vậy càng làm Phó Trung Nghĩa tức giận.

“Không phải cố ý? Này chính là không khống chế được nên chính mình tự ngã?” Ánh mắt Phó Trung Nghĩa rét lạnh nhìn Phó Cửu.

Nhà họ Phó không cần đứa con trai làm người ta mất mặt!

Huống chi lần này hắn còn chọc tới con trai độc nhất của nhà họ Tần, lần sau có thể hay không liên lụy đến công việc làm ăn của mình.

Phó Trung Nghĩa nghĩ đến con trai út của mình. Hai người đều là con của hắn, tại sao lại có chênh lệch lớn như vậy!

Nếu tên làm gia đình mất mặt này không biết cố gắng.

Vậy thì đừng trách người làm cha như hắn!

“Nếu cậu còn không thay được đổi tật xấu của mình. Như vậy từ hôm nay trở đi, cậu không phải là con trai của Phó Trung Nghĩa ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện