Editor: Thư NM

Đè ở dưới thân? Thời điểm Phó Cửu nghe thấy bốn chữ này, khóe môi tà nịnh cong lên: “Anh Mạc, anh nhất định là hiểu lầm chỗ nào cho dù tôi là cong, cũng sẽ không là người nằm phía dưới.”

Tần Mạc không nói gì, nghiêng mắt tới đạm mạc liếc mắt qua thiếu niên một cái.

Thực kỳ quái là Phó Cửu từ gương măt đó nhìn ra nghi ngờ

Hiện tại thời cơ không đúng, về sao phải tìm một hai cơ hội đè đại thần xuống, làm anh cảm thấy cô có bao nhiêu công.

Nói ở trên giường vấn đề này cũng không qua tốt, nếu vui đùa quá trớn đại thần lại động thủ tháo áo ngủ của cô thì mất nhiều hơn được

Cho nên mặc dù Phó Cửu đã được cởi trói ở tay, cũng không có xoay người đem Tần Mạc đè ở dưới thân, dù nghĩ là có thể thể nhưng khi làm thì có chút khó khăn…

Nghĩ như vậy bất tri bất giác liền buồn ngủ.

Trên thực tế cũng đã rất khuya, kim đồng hồ đã chỉ tới 12 giờ.

Hai người ban ngày đánh cầu lông, buổi tối học vật lý, lại chơi trò chơi một lúc.

Đây đều là việc làm hao tổn tinh thần cùng thể lực.

Hơn nữa trước đây một ngày Phó Cửu còn lắp ráp một cái notebook, hiện tại bốn phía đều an tĩnh, cô cũng khép đôi mắt lại.

Tần Mạc nguyên bản còn tưởng rằng thiếu niên sẽ lại nói thêm cái gì, đợi nửa ngày mới phát hiện cô đã ngủ rồi.

Lông mi thật dài rũ xuống thành một bóng râm, dung nhan an tĩnh làm cho thiếu niên nhìn rất vô hại, trông giống như thiên sứ rơi xuống trần gian.

Tần Mạc nhìn chằm chằm khuôn mặt kia một phút đồng hồ, mới đem chăn bông đắp lên người, cũng nhắm mắt lại.

Cuối thu, nhiệt độ không khí ở miền Bắc có thể một ngày giảm xuống sáu bảy độ, đặc biệt là đêm đó lại có gió Bắc, mưa một giọt lại một giọt đánh vào trên cửa sổ, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tần Mạc cùng Phó Cửu đều đã ngủ, hơn nữa một cỗ khí lạnh tới quá đột nhiên,Phó Cửu sợ lạnh bất tri bất giác ngày càng tiếng gần nơi phát ra hơi ấm….

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên thấu qua bức màn chiếu xuống loang lổ.

Đừng tưởng rằng thời tiết lúc này sẽ ấm áp, sáng sớm lúc cuối thu đôi khi còn lạnh hơn so với ban đêm.

Phó Cửu giật giật tay, càng thêm tiến lại gần nơi ấm áp kia.

Đây là ai tốt như vậy, ở trên giường cô an bài một túi giữ ấm thật lớn, thật ấm áp….

Phó Cửu cầm lòng không đậu ôm lấy cơ thể ấm áp kia, dùng mặt cọ cọ.

Nhưng đến khi cô mở mắt, trong nháy mắt tất cả suy nghĩ đều thanh tỉnh.

Đồ vật cô ôm không phải là túi giữ ấm, mà là…. Đại thần!

Tần Mạc nhìn qua tỉnh sớm hơn cô một chút, ánh sáng đánh vào trên gương mặt tuấn mỹ tự phụ của anh, lúc sáng lúc tối ẩn hiện đầy ái muội, so với diện mạo, hai mắt của anh còn xinh đẹp hơn, giống như là màu đen của đá quý, tóc đen hỗn độn nhìn qua càng thêm mê người.

Lúc này, Tần Mạc đang nhìn cô, cặp mắt kia sâu thẳm, phảng phất vô ý một chút là có thể xem người hút đi.

Hai người đang rất gần, môi của cô dán ở trên ngực anh, hai cái đùi không biết như thế nào tương đáp cùng nhau như thế, phi thường thân mật.

Cả người cô như lọt vào trong ngực anh, chỗ mẫn cảm nhất dựa vào nhau, chỉ cách một tầng quần ngủ thật mỏng.

Hơi thở thuộc về anh bốn phương tám hướng vây quanh cô ở giữa.

Thậm chí thời điểm Phó Cửu lui lại còn có thể ngưởi được hương bạc hà thoang thoảng trên người nam nhân….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện