Sau khi giải quyết xong nhóm người cặn bã chướng mắt, tâm tình hiện tại của Phó Cửu còn muốn tốt hơn so với lúc mới tới.

Phó Cửu cúi đầu chọn thêm một ít linh kiện nhỏ, toàn bộ đều giao cho nữ nhân viên, khóe miệng câu lên: “Chỉ có nhiêu đó, tình tiền đi, cảm ơn.”

Nữ nhân viên nhận lấy đồ trên tay Phó Cửu, quyết định giảm giá một chút, trên mặt vẫn còn đỏ bừng. Ngữ điệu của mỹ thiếu niên quá dễ nghe, quá dịu dàng. Một trăm khách hàng tới mua chưa chắc có một người như vậy!

“Cậu không cần con chuột?”

Lời này cũng không phải do nữ nhân viên hỏi mà là người đàn ông vừa để tay lên trên vai của Phó Hi Minh. Hắn khoác đồng phục chiến đội, ý cười trên mặt không có một chút thân thiện nào.

Một tay Phó Cửu cắm túi quần, một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn, giao tiền xong liền cầm đồ của mình chạy lấy người.

Không nghĩ tới người đàn ông kia lại câu môi dưới, đi ngang qua gian giữa, thản nhiên bỏ lại một câu “thú vị”.

Rất thú vị không phải sao? Trước kia người anh hai ngu xuẩn này của Phó Hi Minh mỗi lần nhìn hắn đều sẽ đỏ mặt.

Hiện tại lại giống như không quen biết hắn.

Người đàn ông híp híp mắt, cũng không suy nghĩ nhiều tới chuyện của Phó Cửu. Mặc kệ hắn trở nên như thế nào cũng vẫn là cong.

Hắn không nghĩ đến chuyện sẽ trêu chọc tên biến thái như vậy. Dính người còn kéo ra không được, mặc dù gương mặt xinh đẹp nhưng cũng rất ghê tởm...

“Lão đại, anh mau đến nhìn xem. Video trong tiệm chính là Hắc Đào Z chơi game cùng Tần Thần vào ngày hôm qua. Tôi rất hâm mộ gia hỏa này. Ngày thường đi thi đấu cũng chỉ có lão đại anh có thể chống lại Tần Thần. Gia hỏa này lại có thể tổ đội với Tần Thần cùng nhau đi đánh ải, quá may mắn! Tôi đã hỏi qua tên này không thuộc Đế Minh, cũng không biết là người của chiến đội nào, hay vẫn là một tay mới?”

Người đàn ông nhìn theo hướng ngón tay của đồng đội, ánh sáng màu bạc bắn ra từ tuyệt chiêu lọt vào tầm mắt hắn. Hắn tức khắc chấn động, không khỏi khen ngợi hai chữ: “Xinh đẹp.”

Thật là quá xinh đẹp!

Cho dù là hắn cũng không đạt được tốc độ tay như vậy... Hắc Đào Z người này... Rốt cuộc là ai?!

Buổi chiều hai giờ.

Đại sảnh của tập đoàn Tần thị bắt đầu có rất nhiều người đi vào, hàng ngũ nối liền không dứt.

Phó Cửu cũng là một trong số đó.

Người ghi chép tư liệu mở miệng hỏi: “Có thư giới thiệu hay không?”

“Thư giới thiệu?” Phó Cửu lắc đầu: “Không có.”

Người nọ hơi nhíu mày, chỉ vào hàng ngũ bên cạnh: “Vậy cậu cầm lấy cái này đi qua một bên đợi. Khi nào tới lượt cậu sẽ có người dẫn cậu đi vào.”

Phó Cửu cũng không nói gì thêm, dựa theo quy củ nhận thẻ số, tùy tiện gác chân ngồi xuống một chỗ, không có việc gì quan trọng liền bắt đầu nghiên cứu ổ cứng cô vừa mới mua. Nên hủy bỏ rồi chỉnh sửa lại như thế nào, hình dáng bên ngoài ra sao, tốt nhất là nhỏ một chút, tính năng ngụy trang mới càng cao...

“Cậu, cậu cũng tới báo danh tham gia vòng loại?” Thiếu niên đeo kính ngồi bên cạnh như là rất cố gắng lấy hết dũng khí mới dám mở miệng làm quen với Phó Cửu: “Tôi, tôi, tôi cũng vậy.”

Hiển nhiên thiếu niên này nói chuyện không nhanh nhẹn.

Phó cửu cười cười, nâng mắt ừ một tiếng.

Thiếu niên kia ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ người này lớn lên thật xinh đẹp: “Bộ dạng này của cậu lúc phỏng vấn khẳng định sẽ được chọn. Nghe, nghe, nghe nói người, người đại diện Phong rất, rất xem trọng diện mạo!”

“Cậu cũng rất đáng yêu.” Phó Cửu nói xong lại mỉm cười bỏ thêm một câu: “Còn rất trẻ.”

Lúc hai người nói chuyện phiếm, tiếng thông báo WeChat vang lên từ di động trên tay Phó Cửu.

Là tin nhắn của đại thần, ba chữ rất ngắn: “Tới hay không”

Đến cả một dấu chấm cũng không có.

Phó Cửu cười, lười biếng ghi âm giọng nói gửi qua lại: “Đã tới rồi, đang muốn đùa người khác liền gặp một tiểu soái ca mi thanh mục tú**.”

** Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện