Ăn xong một bàn lẩu thơm ngào ngạt, Phó Cửu liền muốn cáo biệt với Tần đại thần, cô phải về nhà để trang trí notebook loại nhỏ. Tuy rằng linh kiện mua chưa được đầy đủ nhưng vẫn có thể lắp ráp bên trong.

Không nghĩ tới Tần đại thần sẽ mở miệng giữ cô ở lại: “Tí nữa tôi có một bữa tiệc ở chỗ này, cậu đi cùng tôi, ăn xong tôi đưa cậu về nhà.”

Phó Cửu vừa muốn cự tuyệt.

Tần Thần biểu tình thản nhiên nói tiếp một câu: “Ăn xong lại cùng cậu đánh phó bản.”

Ý tứ này là không đi ăn cùng sẽ không giúp đánh phó bản? Nhưng cô mới vừa ăn xong lẩu, lại ăn...

Như là nhìn ra ý tưởng của cô, ngón tay Tần Mạc khẩy nhẹ đầu mẩu thuốc lá, tiếp tục nói: “Uống hai ngụm rượu rồi đi ngay, không cần cậu ở lại ngăn trở.”

“Thật ra tôi còn có thể ăn thêm một mâm thịt bò.” Phó Cửu chống cằm cười: “Bồi anh.”

Tần Mạc không nói thêm gì, nhưng mà Phong Thượng ở bên cạnh nhìn cảm thấy từ lúc đi vào đến bây giờ, sắc mặt Tần thiếu xem như đã hòa hoãn bớt.

Trong lúc hai người nói chuyện, Phong Thượng đang ngốc trên ghế lại không tốt. Chủ yếu là cậu lo lắng tí nữa anh trai tới phát hiện chuyện cậu trộm dự thi.

Nói tới dự thi, Phong Thượng còn có vài câu muốn hỏi Phó Cửu: “Còn nữa, thần tượng, ba người khác trong chiến đội của chúng ta là ai? Có, có thể nói biệt danh của bọn họ trong trò chơi cho tôi không? Tôi, tôi cho bọn họ đồng vàng!”

Phó Cửu rất vừa lòng với đồng đội có tài thiện giải mà cô thông đồng, nhưng mà...

“Trước mắt thành viên trong chiến đội...” Phó Cửu nói tới đây hơi dừng một chút.

Phong Thượng ngồi thẳng thân mình, hai mắt tỏa sáng chờ Phó Cửu nói tiếp.

“Chỉ có tôi và cậu.” Phó Cửu vừa dứt cậu, vẫn cười tà nịnh như cũ: “Có phải cảm thấy rất kiêu ngạo hay không? Cậu được trở thành đội viên cấp bậc nguyên lão.”

Tuy Phong Thượng là đứa trẻ ngoan nhưng nghe được lý do thoái thác như vậy, nhịn không được khóe miệng cũng giật giật. Hóa ra các vị trí trong chiến đội vẫn chưa lấp đủ... Vì sao cậu luôn có loại cảm giác bị sập bẫy của thần tượng! 

“Có tôi ở đây còn sợ không chiêu mộ được người sao?” Phó Cửu vừa nói vừa giơ tay chụp vai Phong Thượng.

Đột nhiên Tần đại thần vươn tay chặn lại động tác của cô, ánh mắt thâm thúy, dùng bật lửa gõ gõ trên cổ tay trắng nõn: “Móng vuốt của cậu.”

Đây là thật sự muốn quản lý cô? Phó Cửu bĩu môi mỏng, cảm giác hứng thú tan rã đi, thu rồi cánh tay lại rồi nói: “Tóm lại Thượng bảo bảo, cậu cứ yên tâm. Đến lúc đó không sợ không có ai bồi chúng ta đánh.”

Phong Thượng suy nghĩ về năng lực ở trong trò chơi của thần tượng mới thấy yên tâm một chút. Nhưng mà Thượng bảo bảo là cái quái gì?!

Trong lòng Thượng bảo bảo đau khổ nhưng Thượng bảo bảo lại không nói.

Hơn nữa cậu được thần tượng chiêu mộ vào chiến đội, chuyện này xác thật rất hạnh phúc. Mặc dù hiện tại không có quy mô to lớn gì, nhưng cậu tin tưởng về sau bọn họ khẳng định sẽ sớm nổi danh!

Thần tượng cũng đã nói muốn mang theo cậu chinh phục hạng nhất!

Nếu đến lúc đó thật sự không có đồng đội, cậu sẽ dùng đồng vàng trong trò chơi mua thêm ba người gia nhập.

Dù sao trong trò chơi cậu có rất nhiều tiền!

Nghĩ như vậy, Phong Thượng luyến tiếc đứng lên: “Kia, thần tượng, tôi đi trước đây. Về nhà đổi bộ trang bị. Dù sao tôi cũng muốn đi theo thần tượng đánh, đánh với thiên hạ. Cậu, cậu cứ đi xã giao cùng Tần thiếu!”

“Ừm.” Phó Cửu nhếch môi, đôi mắt phản chiếu ánh sáng vô cùng xinh đẹp.

Nhìn thần tượng như vậy, khuôn mặt của Phong Thượng lại bắt đầu đỏ bừng. Nghĩ hồi lâu vẫn quyết định dặn dò thần tượng một câu, vì thế trộm kéo góc áo Phó Cửu một chút.

Không nghĩ tới một động tác này của cậu lại bị Tần thiếu nhìn qua.

Anh cứ nhìn cậu như vậy, gương mặt tuấn mỹ tựa thiên thần hơi nghiêng, mắt phượng khép hờ, rõ ràng là con ngươi đang nửa cong cười nhạt lại mang theo âm ngoan lạnh lẽo.

Làm người cảm thấy da đầu đều lạnh đến tê dại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện