Lưu Lăng cảm thấy khá hứng thú đối với thái độ của y, người này đã bị nhốt rất nhiều ngày rồi, vậy mà xem ra không có chút hiệu quả nào. Với loại người như này, Lưu Lăng biết nên làm thế nào để đối phó. Loại người này, ngươi càng cứng rắn với y, dùng bạo lực với y cũng chẳng thu được kết quả nào, dù cho đánh gãy cả hai đùi của y, cũng không khiến y há miệng ra được.
- Không biết tiên sinh đã dùng điểm tâm hay chưa, nếu là chưa, ta sẽ gọi người đưa tới.
Lưu Lăng cười nhẹ nói.
Chu Diên Công khoát tay áo:
- Đại trượng phu không ăn của bố thí, ngươi không tất phải làm bộ làm tịch như vậy.
Lưu Lăng cười thầm, ngươi không ăn của bố thí, vậy mấy ngày qua ngươi làm sao sống được? Xem bộ dạng mập mập trắng trắng hẳn là đã mọc ra không ít thịt đâu. Của bố thí nhà ta ngươi chẳng những ăn, chỉ sợ ăn còn không ít, hơn nữa rất là hưởng thụ ấy chứ.
Hắn cũng không nói gì, ngồi xuống đối diện Chu Diên Công, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên bàn lật xem. Bản thư tịch này là Sử ký Tư Mã Thiên, trước đây rất lâu Lưu Lăng đã từng xem qua rồi, những lúc rảnh rỗi cũng rất thích đọc lại. Ngụy Trưng (*) đã từng nói, ‘Dĩ đồng vi kính khả dĩ chính y quan. Dĩ sử vi kính khả dĩ tri hưng thế. Dĩ nhân vi kính khả dĩ minh đắc thất. (**)’ Đọc nhiều lịch sử điển cố, sẽ thu được sự trợ giúp không nhỏ trong cách đối nhân xử thế.
(*) Ngụy Trưng, tự Huyền Thanh, là một nhà chính trị và sử học thời đầu thời nhà Đường. (**) Giải nghĩa (Hùng Chương Hưng): Lấy đồng làm gương, có thể chỉnh sửa mũ áo; lấy thời xưa làm gương, có thể biết được hưng thịnh và suy bại; lấy người khác làm gương, có thể rõ cái được mất.
Kỳ thật ngày đó ở trên đường cái y đã từng gặp qua Lưu Lăng, theo lý thì nên nhận ra Lưu Lăng mới đúng. Nhưng rất không may, người này là một tên cận thị nặng, lúc ấy chỉ là nghe nói Lưu Lăng có mặt ở đó, căn bản không thấy rõ người nào là Trung Thân Vương.
Ngược lại, Nhạc Kỳ Lân thì y nhận ra đấy, vả lại phỏng chừng cả đời cũng không quên được.
Chu Diên Công kiêu ngạo, y nghĩ Lưu Lăng cũng chỉ là đám tôi tớ đến giả vờ giả vịt mà thôi, thấy Lưu Lăng không nói lời nào y lại cúi đầu đọc sách, tiếp tục rung đùi lắc lư đầu. Đối với loại tập tục xấu này của người đọc sách, Lưu Lăng hết sức phản cảm. Lúc đọc sách vì sao cứ phải rung đùi lắc lư đầu thế này? Hơn nữa rõ ràng còn quay lưng lại, làm cái bộ dạng này thật sự khiến người ta khó mà hiểu được.
Tuy nhiên tâm tư Lưu Lăng rất nhanh đã trầm tĩnh, đọc sách có thể làm cho lòng hắn yên tĩnh, bất kể là trong hoàn cảnh ồn ào hơn hắn cũng có thể bình thản chịu đựng gian khổ. Âm thanh ngâm tụng của Chu Diên Công hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn. Huống hồ Lưu Lăng còn là một yêu nghiệt có thể đạt tới trình độ “nhất tâm nhị dụng”, vừa đọc sách đồng thời trên cảm quan kỳ thực đang quan sát nhất cử nhất động của Chu Diên Công.
Thời gian trôi qua, hai người này vẫn cứ như vậy, dường như đang so đấu định lực. Chỉ là Chu Diên Công khẳng định sẽ thua, nên biết rằng ngồi trước mặt y chính là Lưu Lăng, chẳng những là Đại Tướng Quân Vương đã từng trải qua chiến trận sa trường, còn là Trung Thân Vương lấy lực lượng một người ổn định triều cục cải cách triều chính, càng là yêu nghiệt sở hữu tâm trí của hai kiếp người. Đối thủ có cấp bậc vượt xa y không chỉ một tầng, y làm sao có thể so sánh? Rốt cục, hai người cứ ngồi trơ như vậy suốt một canh giờ, Chu Diên Công có chút không chống đỡ được nữa.
- Ta nói, con người ngươi sao không biết đạo lý gì hết. Vào đây chỉ hỏi ta có dùng điểm tâm chưa, xong rồi thì không nói tiếng nào nữa, rốt cuộc là ngươi đến đây với ý đồ gì hả?
Chu Diên Công đặt sách trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Lưu Lăng hỏi.
Lưu Lăng ngẩng đầu thản nhiên quét mắt y một cái, lại cúi đầu tiếp tục xem sách. Chu Diên Công chạm phải cái đinh mềm, không tiện phát tác, chỉ đành nâng sách lên tiếp tục đọc. Chẳng qua tiếng đọc sách của y càng ngày càng loạn, không còn loại cảm giác sang sảng trôi chảy trước đó nữa.
Lại một lát sau, Chu Diên Công đập quyển sách trên bàn, tiếng động thật mạnh cho thấy giờ phút này tâm cảnh của y hiển nhiên rất loạn.
- Ngươi người này, nếu không nói gì, thì ta muốn hạ lệnh đuổi khách.
Lần này, Lưu Lăng đến ngẩng đầu cũng chẳng màng, dường như đã đắm chìm bên trong nội dung của sách. Chu Diên Công tự làm mất mặt, siết chặt nắm tay, cắn răng một cái lại cầm lấy sách đọc.
Theo thời gian trôi qua, Lưu Lăng đã đọc hoàn tất quyển thứ ba mươi mốt “Ngô Thái Bá thế gia” và quyển thứ ba mươi hai “Tề Thái Công thế gia” của Sử Ký, tính toán thời gian cũng vừa đúng, hắn duỗi lưng một cái, nhẹ nhàng đặt sách lại trên bàn, sau đó đứng dậy nói với Chu Diên Công:
- Quấy rầy rồi, cáo từ.
Duy có năm chữ, khiến cho Chu Diên Công như rơi vào sương mù, không hiểu ra sao.
Lưu Lăng cũng không đợi Chu Diên Công đáp lời, bước đi luôn ra ngoài cửa. Lần này Chu Diên Công không ngồi yên nữa, đứng dậy đuổi tới kéo quần áo Lưu Lăng.
- Không được! Ngươi không nói rõ ý đồ đến đây, hôm nay đừng hòng có thể đi.
Lưu Lăng nhẹ nhàng giãy ra, vẻ mặt vân đạm phong khinh, nói:
- Nghe nói tiên sinh phẩm cách thanh cao nên đặc biệt tới thăm, hôm nay gặp được tâm nguyện xem như đã thỏa. Xin cáo từ.
Nói xong, Lưu Lăng lại bước đi.
Chu Diên Công bước nhanh hai bước ngăn trước người Lưu Lăng, nói:
- Phẩm cách thanh cao chỉ nhìn thôi làm sao nhìn ra được? Một, ngươi không hỏi xuất thân của ta. Hai, chưa cùng ta giảng học luận đạo. Ba, chưa nghe ta làm thi từ ca phú. Sao biết được ta thanh cao?
Lưu Lăng thở dài:
- Nghe danh không bằng gặp mặt, ta đi đây.
Hắn càng muốn đi, Chu Diên Công càng không cho đi. Ngăn hắn lại truy vấn vì sao nói nghe danh không bằng gặp mặt hả? Hai người họ còn chưa nói năng gì với nhau, làm sao có thể xác định phẩm cách của một con người chứ?
Lưu Lăng đơn giản cười trừ, không thèm để ý, quyết tâm muốn đi. Điều này càng khiến Chu Diên Công nóng lòng, y ngăn ở phía trước Lưu Lăng và nói:
- Không cho ngươi đi! Ngươi không thể đi!
Lưu Lăng nhấc cao cằm, ánh mắt nghiền ngẫm mà hỏi:
- Vì sao?
Chu Diên Công nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ít nhất, ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi là ai, bằng không ngươi tuyệt đối không thể đi!
Câu này vừa nói dứt, y bỗng ngây ra một lúc, hai mắt đưa sát lại nhìn kỹ Lưu Lăng, thần sắc chợt biến đổi, phịch một tiếng quỳ sụp trên đất.
- Thảo dân Chu Diên Công, bái kiến Vương gia!
Lưu Lăng cười ha hả, nói:
- Chu Diên Công à, nếu ngươi vẫn còn đoán không ra bổn Vương, bổn Vương sẽ không chút khách khí đánh bay ngươi ra khỏi phủ Trung Thân Vương rồi.
Lưu Lăng giơ tay kéo Chu Diên Công dậy, cười nói:
- Xem dáng vẻ của ngươi, giống như mấy ngày này có không ít người tới tìm ngươi nói chuyện, kể ta nghe một chút xem.
Lưu Lăng đi trở lại bên bàn học ngồi xuống.
Chu Diên Công cung kính đứng ở một bên, đem những chuyện xảy ra mấy ngày này sơ lược thuật lại một lần. Đương nhiên là y giấu đi thái độ bất kính của mình đối với Lưu Lăng, chỉ nói mình khá là bực dọc. Lưu Lăng nghe xong thì cười phá lên, thật không ngờ đám sai vặt trong phủ cũng đều là người thú vị nha.
- Không biết tiên sinh đã dùng điểm tâm hay chưa, nếu là chưa, ta sẽ gọi người đưa tới.
Lưu Lăng cười nhẹ nói.
Chu Diên Công khoát tay áo:
- Đại trượng phu không ăn của bố thí, ngươi không tất phải làm bộ làm tịch như vậy.
Lưu Lăng cười thầm, ngươi không ăn của bố thí, vậy mấy ngày qua ngươi làm sao sống được? Xem bộ dạng mập mập trắng trắng hẳn là đã mọc ra không ít thịt đâu. Của bố thí nhà ta ngươi chẳng những ăn, chỉ sợ ăn còn không ít, hơn nữa rất là hưởng thụ ấy chứ.
Hắn cũng không nói gì, ngồi xuống đối diện Chu Diên Công, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên bàn lật xem. Bản thư tịch này là Sử ký Tư Mã Thiên, trước đây rất lâu Lưu Lăng đã từng xem qua rồi, những lúc rảnh rỗi cũng rất thích đọc lại. Ngụy Trưng (*) đã từng nói, ‘Dĩ đồng vi kính khả dĩ chính y quan. Dĩ sử vi kính khả dĩ tri hưng thế. Dĩ nhân vi kính khả dĩ minh đắc thất. (**)’ Đọc nhiều lịch sử điển cố, sẽ thu được sự trợ giúp không nhỏ trong cách đối nhân xử thế.
(*) Ngụy Trưng, tự Huyền Thanh, là một nhà chính trị và sử học thời đầu thời nhà Đường. (**) Giải nghĩa (Hùng Chương Hưng): Lấy đồng làm gương, có thể chỉnh sửa mũ áo; lấy thời xưa làm gương, có thể biết được hưng thịnh và suy bại; lấy người khác làm gương, có thể rõ cái được mất.
Kỳ thật ngày đó ở trên đường cái y đã từng gặp qua Lưu Lăng, theo lý thì nên nhận ra Lưu Lăng mới đúng. Nhưng rất không may, người này là một tên cận thị nặng, lúc ấy chỉ là nghe nói Lưu Lăng có mặt ở đó, căn bản không thấy rõ người nào là Trung Thân Vương.
Ngược lại, Nhạc Kỳ Lân thì y nhận ra đấy, vả lại phỏng chừng cả đời cũng không quên được.
Chu Diên Công kiêu ngạo, y nghĩ Lưu Lăng cũng chỉ là đám tôi tớ đến giả vờ giả vịt mà thôi, thấy Lưu Lăng không nói lời nào y lại cúi đầu đọc sách, tiếp tục rung đùi lắc lư đầu. Đối với loại tập tục xấu này của người đọc sách, Lưu Lăng hết sức phản cảm. Lúc đọc sách vì sao cứ phải rung đùi lắc lư đầu thế này? Hơn nữa rõ ràng còn quay lưng lại, làm cái bộ dạng này thật sự khiến người ta khó mà hiểu được.
Tuy nhiên tâm tư Lưu Lăng rất nhanh đã trầm tĩnh, đọc sách có thể làm cho lòng hắn yên tĩnh, bất kể là trong hoàn cảnh ồn ào hơn hắn cũng có thể bình thản chịu đựng gian khổ. Âm thanh ngâm tụng của Chu Diên Công hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn. Huống hồ Lưu Lăng còn là một yêu nghiệt có thể đạt tới trình độ “nhất tâm nhị dụng”, vừa đọc sách đồng thời trên cảm quan kỳ thực đang quan sát nhất cử nhất động của Chu Diên Công.
Thời gian trôi qua, hai người này vẫn cứ như vậy, dường như đang so đấu định lực. Chỉ là Chu Diên Công khẳng định sẽ thua, nên biết rằng ngồi trước mặt y chính là Lưu Lăng, chẳng những là Đại Tướng Quân Vương đã từng trải qua chiến trận sa trường, còn là Trung Thân Vương lấy lực lượng một người ổn định triều cục cải cách triều chính, càng là yêu nghiệt sở hữu tâm trí của hai kiếp người. Đối thủ có cấp bậc vượt xa y không chỉ một tầng, y làm sao có thể so sánh? Rốt cục, hai người cứ ngồi trơ như vậy suốt một canh giờ, Chu Diên Công có chút không chống đỡ được nữa.
- Ta nói, con người ngươi sao không biết đạo lý gì hết. Vào đây chỉ hỏi ta có dùng điểm tâm chưa, xong rồi thì không nói tiếng nào nữa, rốt cuộc là ngươi đến đây với ý đồ gì hả?
Chu Diên Công đặt sách trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Lưu Lăng hỏi.
Lưu Lăng ngẩng đầu thản nhiên quét mắt y một cái, lại cúi đầu tiếp tục xem sách. Chu Diên Công chạm phải cái đinh mềm, không tiện phát tác, chỉ đành nâng sách lên tiếp tục đọc. Chẳng qua tiếng đọc sách của y càng ngày càng loạn, không còn loại cảm giác sang sảng trôi chảy trước đó nữa.
Lại một lát sau, Chu Diên Công đập quyển sách trên bàn, tiếng động thật mạnh cho thấy giờ phút này tâm cảnh của y hiển nhiên rất loạn.
- Ngươi người này, nếu không nói gì, thì ta muốn hạ lệnh đuổi khách.
Lần này, Lưu Lăng đến ngẩng đầu cũng chẳng màng, dường như đã đắm chìm bên trong nội dung của sách. Chu Diên Công tự làm mất mặt, siết chặt nắm tay, cắn răng một cái lại cầm lấy sách đọc.
Theo thời gian trôi qua, Lưu Lăng đã đọc hoàn tất quyển thứ ba mươi mốt “Ngô Thái Bá thế gia” và quyển thứ ba mươi hai “Tề Thái Công thế gia” của Sử Ký, tính toán thời gian cũng vừa đúng, hắn duỗi lưng một cái, nhẹ nhàng đặt sách lại trên bàn, sau đó đứng dậy nói với Chu Diên Công:
- Quấy rầy rồi, cáo từ.
Duy có năm chữ, khiến cho Chu Diên Công như rơi vào sương mù, không hiểu ra sao.
Lưu Lăng cũng không đợi Chu Diên Công đáp lời, bước đi luôn ra ngoài cửa. Lần này Chu Diên Công không ngồi yên nữa, đứng dậy đuổi tới kéo quần áo Lưu Lăng.
- Không được! Ngươi không nói rõ ý đồ đến đây, hôm nay đừng hòng có thể đi.
Lưu Lăng nhẹ nhàng giãy ra, vẻ mặt vân đạm phong khinh, nói:
- Nghe nói tiên sinh phẩm cách thanh cao nên đặc biệt tới thăm, hôm nay gặp được tâm nguyện xem như đã thỏa. Xin cáo từ.
Nói xong, Lưu Lăng lại bước đi.
Chu Diên Công bước nhanh hai bước ngăn trước người Lưu Lăng, nói:
- Phẩm cách thanh cao chỉ nhìn thôi làm sao nhìn ra được? Một, ngươi không hỏi xuất thân của ta. Hai, chưa cùng ta giảng học luận đạo. Ba, chưa nghe ta làm thi từ ca phú. Sao biết được ta thanh cao?
Lưu Lăng thở dài:
- Nghe danh không bằng gặp mặt, ta đi đây.
Hắn càng muốn đi, Chu Diên Công càng không cho đi. Ngăn hắn lại truy vấn vì sao nói nghe danh không bằng gặp mặt hả? Hai người họ còn chưa nói năng gì với nhau, làm sao có thể xác định phẩm cách của một con người chứ?
Lưu Lăng đơn giản cười trừ, không thèm để ý, quyết tâm muốn đi. Điều này càng khiến Chu Diên Công nóng lòng, y ngăn ở phía trước Lưu Lăng và nói:
- Không cho ngươi đi! Ngươi không thể đi!
Lưu Lăng nhấc cao cằm, ánh mắt nghiền ngẫm mà hỏi:
- Vì sao?
Chu Diên Công nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ít nhất, ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi là ai, bằng không ngươi tuyệt đối không thể đi!
Câu này vừa nói dứt, y bỗng ngây ra một lúc, hai mắt đưa sát lại nhìn kỹ Lưu Lăng, thần sắc chợt biến đổi, phịch một tiếng quỳ sụp trên đất.
- Thảo dân Chu Diên Công, bái kiến Vương gia!
Lưu Lăng cười ha hả, nói:
- Chu Diên Công à, nếu ngươi vẫn còn đoán không ra bổn Vương, bổn Vương sẽ không chút khách khí đánh bay ngươi ra khỏi phủ Trung Thân Vương rồi.
Lưu Lăng giơ tay kéo Chu Diên Công dậy, cười nói:
- Xem dáng vẻ của ngươi, giống như mấy ngày này có không ít người tới tìm ngươi nói chuyện, kể ta nghe một chút xem.
Lưu Lăng đi trở lại bên bàn học ngồi xuống.
Chu Diên Công cung kính đứng ở một bên, đem những chuyện xảy ra mấy ngày này sơ lược thuật lại một lần. Đương nhiên là y giấu đi thái độ bất kính của mình đối với Lưu Lăng, chỉ nói mình khá là bực dọc. Lưu Lăng nghe xong thì cười phá lên, thật không ngờ đám sai vặt trong phủ cũng đều là người thú vị nha.
Danh sách chương