Khi Lưu Lăng chạm tay vào làn da ấm áp, thân Liễu Mi Nhi run lên mạnh mẽ. Nàng mở to mắt, theo bản năng giơ tay muốn ngăn cản bàn tay ma mãnh của Lưu Lăng đang mò mẫm nơi thăm thẳm. Mà lúc này Lưu Lăng, hoàn cảnh đã như là tên đã lên dây không thể dừng lại.

Tuy nhiên điều đáng tiếc chính là, một tiếng bẩm báo ở ngoài cửa làm cho hai người loạn ý, tình mê từ trong dục vọng bị kéo lại.

- Vương gia, ngài có ở đây không? Dạ bẩm... Hình Bộ Thị lang Bùi Hạo đại nhân cầu kiến.

Ngoài cửa một thị vệ hơi có vẻ lo lắng nói.
Kỳ thật hắn đã nhìn thấy Lưu Lăng vào phòng Liễu Mi Nhi, điểm mờ ám trong mối quan hệ giữa Vương gia và Liễu Mi Nhi, toàn người trong Vương phủ không ai không biết, lúc này không ai muốn làm hỏng sự việc tốt lành của họ. Tuy rằng cho tới hôm nay Lưu Lăng và Liễu Mi Nhi hai người bọn họ mới có một chút tiến triển, nhưng bọn hạ nhân trong Vương phủ kỳ thật đã xì xầm với nhau khi nào thì Liễu Mi Nhi có thể sinh cho Vương gia một tiểu thế tử rồi...

A...

Lưu Lăng bị tiếng bẩm báo này đang từ trong lửa tình hừng hực khó có thể tự kềm chế ham muốn thốt lên, nhìn lại Liễu Mi Nhi quần áo xộc xệch trong lòng, càng bối rối giống như một con hươu sao bị thợ săn đuổi theo. Nàng nhanh chóng từ ngồi trên đùi Lưu Lăng đứng lên, luống cuống chân tay sửa sang quần áo của mình.
Nét mặt Lưu Lăng cũng dần dần trấn tĩnh trở lại, hắn có chút áy náy giúp Liễu Mi Nhi sửa sang lại quần áo một chút. Nhìn hai má nhỏ kia giống như hoa đào kiều diễm, Lưu Lăng không kìm nổi lại nắm lấy cằm của nàng khẽ hôn một cái lên chóp mũi xinh xắn đáng yêu của nàng. Liễu Mi Nhi lần này bị hắn hôn có chút ngẩn người, lại không biết làm sao.

Hai người bọn họ đều lần đầu tiên làm việc này, khó tránh khỏi có chút trắc trở. Nhưng cả hai người đều ngầm ăn ý giống như nước hòa vào sông. Dường như hai người bọn họ vốn dĩ đã thân mật như vậy, nên ai cũng không có mâu thuẫn gì trong lòng.

Liễu Mi Nhi sửa sang xong quần áo của mình, sau đó giơ tay nhẹ nhàng vuốt lại phẳng phiu quần áo Lưu Lăng. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lưu Lăng, nàng cố lấy dũng khí, nhón chân lên rất nhanh rồi hôn phớt một cái bên mặt chàng, sau đó xấu hổ che mặt, chạy vào phòng trong.

Lưu Lăng quay đầu lại vừa lúc thấy Liễu Mi Nhi lao vào trong giường, kéo chăn che mặt, ngực còn đang phập phồng. Lại nghiêng mặt liếc nhìn nội y treo trên bức bình phong đầu giường, Lưu Lăng không kìm lòng nổi giơ tay lên nắm một cái trong không trung. Vừa rồi cảm giác mềm mại kia trong bàn tay dường như vẫn còn, đầu ngón tay còn cảm giác mùi của Liễu Mi Nhi.

Nhìn Liễu Mi Nhi ngượng ngùng nấp trong chăn, một cảm giác hạnh phúc làm trong lòng Lưu Lăng vốn buồn bực liền tiêu tan hết. Có lúc giữa hai người trong lòng thích nhau, cái vị ngọt ngào của nam nữ yêu nhau có thể xua đi tất cả lo lắng. Khóe miệng Lưu Lăng khẽ mỉm cười, nhìn theo Liễu Mi Nhi lẩm bẩm: - Nha đầu, lần sau ta sẽ xơi nàng.
Hắn lại không biết rằng, lúc này nấp ở trong chăn Liễu Mi Nhi nóng ran người, cũng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn thầm thề rằng: - Vương gia... Mi Nhi nhất định phải làm người phụ nữ của người.

Mới nghĩ đến đây, vừa mới trải qua một lần âu yếm Liễu Mi Nhi liền ngượng thêm. Dù sao nàng là một cô gái, nghĩ như vậy là đã cả gan làm loạn rồi.

Tuy rằng Liễu Mi Nhi đã sửa lại y phục gọn gàng rồi, nhưng Lưu Lăng vẫn chưa an tâm sửa sang lại một lần nữa. Bình tĩnh một chút, hắn mới cao thanh âm nói: - Mời Bùi đại nhân đến phòng khách chờ ta, ta sẽ tới ngay.

Ngoài cửa thị vệ thở phào một cái, trong lòng tự nhủ vai người xấu như thế này ta không muốn làm đâu. Gã vừa nghĩ tới Vương gia giờ này khắc này nói không chừng đang ở trên bụng Mi Nhi cô nương "này nọ í é í é" "này nọ í é í é", tội ác phá hư chuyện tốt của người ta khiến cho gã cảm thấy rất áy náy.

Lúc Lưu Lăng đến phòng khách, Bùi Hạo mặc bộ y phục thường đang đứng bên tường xem một bộ tranh chữ.

Bức tranh này là Lưu Lăng lúc rảnh rỗi tự vẽ, là hắn hồi tưởng lại thủa cuộc sống hào hùng ở biên giới phía Nam nên nghĩ ra. Trong bức tranh là một vùng cỏ hoang vắng, ánh chiều tà chiếu rọi vàng rực trên mặt cỏ. Cây gãy cành tàn, mấy con quạ quanh quẩn. Ở xa xa, có một cờ hiệu rách nát cắm trên mặt đất còn đang phấp phới đón gió, nói không hết sự vắng vẻ hiu quạnh.

Mà ở chỗ xa hơn của bức tranh, trên khắp mặt đất bằng là lều trại nối tiếp nhau. Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn làm cái bóng của lều tướng quân kéo dài vô cùng, ở trên một cây đại kỳ một chữ lớn tung bay, “Hán”!
Một bên bức tranh đề mấy câu thơ, lời bài thơ này không phải Lưu Lăng làm. Nhưng vì bài thơ này xuất từ tay danh tướng Tân Khí Tật nhà Tống, hiện giờ ở thời đại này mọi người cũng không biết có một nhà làm từ như vậy, người nhìn thấy bức tranh này đều cho rằng mấy câu thơ này là tự tay Lưu Lăng viết, mà Lưu Lăng cũng sẽ không tự nhiên phí lời giải thích đây là hậu thế bao nhiêu năm, có một lão nhân gọi là Tân Khí Tật viết đấy. Nếu nói vậy, chỉ sợ Trung Thân Vương đại nhân cũng sẽ bị người đời nói là người điên rồi.

Phá trận tử

Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh. (Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh.)

Bát bách lý phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh.
(Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành.)

Sa tràng thu điểm binh. (Sa trường thu điểm binh.)

Mã tác đích lư phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh. (Ngựa tựa Đích Lư lao vút, cung như sấm sét đùng đoàng.)

Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh. (Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, để ngàn thu chói lọi thanh danh.)

Khả liên bạch phát sinh! (Tiếc thay! Tóc bạc nhanh!)
(Nguyễn Khắc Phi dịch)

Một bên bức tranh là Lưu Lăng tự tay viết “Phá trận tử”, bài từ này là do danh tướng Nam Tống từng nhiều lần đảm nhiệm An Phủ Sứ Hồ Bắc, Giang Tây, Hồ Nam, Phúc Kiến, Chiết Đông, cũng là nhà làm từ nổi tiếng Tân Khí Tật viết. Thời điểm Tân Khí Tật sinh ra, Trung Nguyên đã bị quân Kim chiếm lĩnh. Ông hai mươi mốt tuổi tham gia Nghĩa quân chống quân Kim, sau về Nam Tống.

Tân Khí Tật vốn tên là Tân Thản Phu, sau này để biểu thị mình có năng lực trục xuất giặc Thát chống trả quân Kim, đem hai chữ Thản Phu đổi thành Khí Tật. Đây là noi theo thời kì Đại Hán Vũ Đế, sửa tên như danh tướng Hoắc Khứ Bệnh. Một người Khứ Bệnh, một người Khí Tật. Cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Đương nhiên, đây là ông muốn biểu đạt quyết tâm nguyện ra sức vì nước chinh chiến sa trường.
Tân Khí Tật, là một nhà làm từ khởi xướng thế hệ văn từ phóng khoáng, cũng là một vị tướng tài có tính thiện chiến, vô cùng dũng mãnh, thông thạo quân sự. Văn từ của ông "Đại thanh thang tháp, tiểu thanh khanh hoằng, hoành tuyệt lục hợp, tảo không vạn cổ, tự hữu thương sinh sở vi kiến." Đã đã trở thành văn sử học quý báu Trung Quốc! Ấn theo phương thức phổ từ, "Phá trận tử" là do hai nửa có cú pháp, bằng trắc, vần ở cuối câu thơ hoàn toàn giống nhau cấu thành. Tân Khí Tật lại thường đột phá hạn chế này, "Ngu Mỹ Nhân. Biệt mậu gia thập nhị đệ" như thế, bài "Phá trận tử" cũng là như thế. Sau "Sa trường thu điểm binh" là khúc miêu tả hào hùng khí thế, "Ngựa tựa Đích Lư lao vút, cung như sấm sét đùng đoàng" vẽ nên hình ảnh Tướng quân dẫn đầu thiết kỵ, ra roi thúc ngựa, thần tốc lao tới tiền tuyến giữa tiếng dây cung vang rền như sấm sét, vạn tên cùng bắn. Mặc dù miêu tả không đặc biệt nhiều, nhưng chỉ bằng vào sự ví von như chạy nhanh như "ngựa Đích Lư" và tiếng nổ đùng đoàng của “dây cung sét đánh", dường như thấy được hình ảnh liên tục xuất hiện: kẻ thù nhao nhao xuống ngựa; tàn binh bại tướng, tháo chạy thảm hại; Tướng quân xung phong đi đầu, thừa thắng truy đuổi, một lúc kết thúc chiến đấu; hát khúc khải hoàn, vô cùng vui vẻ, cờ bay phấp phới. Đây là một trận chiến phản kích. Tướng quân kia là người yêu nước, nhưng cũng là người theo đuổi công danh. Một trận chiến thắng lợi, công thành danh toại, vừa "Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn", lại có thể "Ngàn thu chói lọi công danh", há chẳng phải hoành tráng lắm ư!

Cho nên, lúc Bùi Hạo lần đầu tiên nhìn thấy bài từ này, lập tức bị cái loại dũng khí này làm rung động. Y là một văn nhân, có thể từ trong lời thơ cảm nhận được cái loại khí phách hào hùng thê lương từ trong cảnh oanh liệt đẫm máu, trong lòng liền đối với Lưu Lăng có chút kính nể.

Lẩm nhẩm ngâm đọc bài từ một lần, Bùi Hạo cảm giác tâm mình bị thơ từ này làm chấn phấn.

Đúng lúc này, Lưu Lăng bước đến. Gặp Bùi Hạo đang hết sức chăm chú nhìn bức họa mình tùy ý vẽ kia, Lưu Lăng không giấu được gượng cười. Kỳ thật hắn hiểu rõ trình độ của bản thân, bức họa này nếu mà luận thì là hạng ba, tuy nhiên phối hợp với bài từ Tân Khí Tật quan niệm nghệ thuật liền tăng lên một bậc. Tuy nhiên dù vậy, cũng không vào được pháp nhãn của mọi người. Nếu không phải Liễu Mi Nhi cố ý muốn treo tranh này ở đây, chỉ sợ hắn đã sớm mang đi đốt rồi.

- Bùi đại nhân, không tiếp đón từ xa, thật là bổn vương thất lễ rồi.

Lưu Lăng ho một tiếng, cao giọng nói.

Bùi Hạo quay người lại nhìn về hướng Lưu Lăng, nhanh chóng hành lễ bái kiến.
- Hạ quan Hình Bộ Thị lang Bùi Hạo, bái kiến Trung Thân Vương.

Lưu Lăng bước tới, đỡ Bùi Hạo đứng lên nói: - Trong nhà ta không cần nhiều quy củ như vậy, Bùi đại nhân không cần hành đại lễ này.

Bùi Hạo nói: - Đã sớm muốn đến bái kiến Vương gia rồi, chỉ là bị tục sự quấn thân không cho phép, kính xin Vương gia thứ tội.

Lưu Lăng cười ha hả nói : - Bùi đại nhân quá khách khí rồi, nào, ngồi xuống đây nói chuyện.

Lưu Lăng và Bùi Hạo hai bên chủ khách ngồi xuống, tiểu nha hoàn Mẫn Tuệ dâng trà mời Bùi Hạo. Mẫn Tuệ nhẹ nhàng và khéo léo mời Bùi Hạo dùng trà, sau đó khom người lui ra ngoài. Bùi Hạo cười nói: - Trong phủ Vương gia nha hoàn cũng thông minh như thế này, thật là làm cho người ta hâm mộ.

Lưu Lăng ngượng ngùng cười cười, trong lòng tự nhủ lát nữa cho Phan Kim Liên lại hầu hạ ngươi...

- Vương gia, hạ quan lần này mạo muội tới chơi, kỳ thật...

Bùi Hạo buông chén trà trong tay, ngẫm nghĩ một chút nói: - Hay là nói thẳng với Vương gia đi. Vương gia làm trong lòng Bùi Hạo kính nể, vừa rồi thấy được bài từ của Vương gia càng là đối với phẩm đức của Vương gia tầm hiểu biết hơn một bậc. Mà Bùi Hạo cũng không phải một người có sở trường ăn nói, nên nếu có lời nào không đúng, mong Vương gia thứ tội.

Y đứng lên khom người hành lễ.

Lông mày Lưu Lăng cau lại một chút, rồi cười nói: - Bùi đại nhân, có chuyện gì cứ nói thẳng.

Bùi Hạo nói: - Hạ quan là đến... Từ biệt Vương gia.

Lưu Lăng giật mình, dường như dự cảm được có chuyện gì đó.

- Lời này là sao?
Lưu Lăng hỏi.

Bùi Hạo ngước nhìn Lưu Lăng, sau đó hít một hơi thật sâu nói: - Vương gia, tuy rằng Bùi Hạo chưa từng đến phủ bái kiến ngài. Ở trong triều đình ngoài công vụ ra chưa từng giao lưu với Vương gia, những khi gặp Vương gia cũng chỉ là làm cái lễ của thần tử. Nhưng, trong lòng Bùi Hạo kính trọng Vương gia, thậm chí còn tôn kính hơn cha mẹ.

Y chân thành nói: - Trong đời Bùi Hạo, trước sau chỉ kính trọng có hai người. Một, là ân sư của tại hạ, Hình Bộ Thượng thư Tư Mã Luật. Người kia, chính là ngài. Tư Mã Luật đối với tại hạ ân trọng như núi, tuy rằng sau có khoảng cách do chính kiến không hợp nhau, nhưng trong lòng Bùi Hạo vẫn tôn kính ông ấy. Mà Vương gia ngài, những chuyện lớn chyện nhỏ ngài làm đều là vì nước vì dân, lòng tôn kính là Bùi Hạo xuất phát từ đáy lòng.

- Đợi một chút, Bùi Hạo, rốt cuộc ngươi dự định như thế nào? Nhất thiết không được sai lầm!

Lưu Lăng cắt lời Bùi Hạo hỏi.

Từ trong mấy câu nói trước của Bùi Hạo, tuy rằng y không có biểu đạt ý gì khác, nhưng Lưu Lăng cảm thấy một chút bất an, cũng ngửi được chút nào đó điềm xấu. Cho nên, hắn mới cắt lời Bùi Hạo hỏi.

Bùi Hạo ngây ra một lúc, lập tức nhẹ nhàng cười nói: - Vương gia quá lo lắng rồi, Bùi Hạo... Chỉ là muốn từ quan thôi.
Y thở dài nói: - Vương gia cũng biết, vụ bê bối kia trong Hình Bộ lớn như vậy, tuy rằng Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không có nghiêm khắc trách phạt Thượng thư đại nhân với hạ quan, nhưng trong lòng hạ quan, không yên được.

- Hiện tại lời gièm pha Hình Bộ đã lan truyền khắp nơi, hạ quan là quan chủ thẩm vụ án Thái Tử loạn đảng. Chuyện ra như vậy, hạ quan khó chối được tội. Bệ hạ và Vương gia nâng đỡ không truy cứu trách nhiệm của hạ quan, nhưng lòng hạ quan lại càng thêm sợ hãi. Làm một thần tử, không thể nghiêm minh phá án, chuyện này là không thể tha thứ. Cho nên, hạ quan quyết tâm lần này sau khi đưa vụ án tra xét rõ ràng rồi xin Bệ hạ từ quan, trước tiên, tới gặp Vương gia bẩm báo với ngài một tiếng.

Lưu Lăng là người thông minh bậc nào, hắn như thế nào lại tin hoàn toàn lời nói của Bùi Hạo? Từ trong lời nói Bùi Hạo, hắn cảm thấy một hơi thở bi thương tuyệt vọng. Điểm này khiến trong lòng của hắn bất an, hắn cảm thấy có lẽ Bùi Hạo muốn được ăn cả ngã về không rồi. Mà hiện tại Lưu Lăng đã đoán được kẻ xúi giục đám người Phạm Nguyên Sơn ám sát Tư Mã Luật đúng là Bùi Hạo, nếu hắn còn đoán không được trong lời cáo biệt của Bùi Hạo có hàm ý thế nào, vậy hắn quá ngu ngốc rồi!

- Bùi Hạo, có lẽ, chúng ta quả thật nên nói chuyện rõ ràng rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện