Gã nạn dân bắt được An Hằng cũng chính là Quý Thừa Vân. Y nhận mật lệnh của Lưu Lăng bắt giữ An Hằng, sau đó chờ Lưu Lăng đến. Y không muốn kết liễu tính mạng của gã bởi Lưu Lăng nói để gã sống còn có chỗ hữu dụng, nếu không chẳng cần rắc rối đến thế, chỉ một đao là có thể lấy mạng gã.

Lúc này, dù bị loạn quân vây quanh nhưng Quý Thừa Vân vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn. Trận thế như vậy y không chỉ đối mặt một hai lần, thậm chí việc lấy thủ cấp của tướng địch trước hàng vạn quân y cũng từng làm. Như trận chiến với quân Hậu Chu trước đó, một mình y xông pha giữa đống loạn quân, cướp lấy bộ trang phục của quân Chu mặc lên người rồi phi thẳng đến trước chiến mã quân tiên phong địch, vung đao nhằm thẳng tướng địch chém một đao.

Tình cảnh bị bao vây ngày đó nguy hiểm hơn hôm nay vạn phần, nên đối mặt với tình huống hiện tại, Quý Thừa Vân chưa từng thấy hoang mang. Hơn nữa hiện y đang giữ An Hằng trong tay, quân Hán ắt sẽ ném chuột sợ vỡ đồ mà không dám manh động, vì vậy không có gì đáng phải lo lắng. Việc cần làm chỉ là đưa An Hằng ra đại doanh, đợi đại quân của Lưu Lăng tới.

Nhưng thật không ai dám nghĩ lại có kẻ to gan đến vậy, dám giương cung bắn thẳng về phía Quý Thừa Vân. Phải nói đó đích xác là một kẻ không có não.

Quý Thừa Vân mắt đảo tứ phương, mũi tên bay như thế chẻ tre nhằm thẳng y lao tới. Ngay cả thân thủ như y mà cũng suýt không phát hiện ra. Nếu không phải y nghe được tiếng rung của dây cung, e rằng mũi tên đó đã khiến y bỏ mạng rồi.

Quý Thừa Vân thụp người xuống, tay kéo An Hằng giơ lên đỡ. Phập! mũi tên cắm thẳng vào vai An Hằng.

A! An Hằng hét lên thảm thiết, vùng vẫy toan thoát ra. Ngặt một nỗi hai cánh tay gã không còn chút sức lực, không thể thoát khỏi sự khống chế của Quý Thừa Vân. Mũi tên đó sau khi đâm xuyên qua vai gã liền bay mất hút, có thể thấy sức công phá mạnh cỡ nào. Quả thật, đúng là Mậu Nguyên đã ra tay thì sẽ không để đối phương có đường sống.

Mậu Nguyên đã ra tay, thì tên Thiên phu trưởng thủ hạ của y cũng ngay lập tức động thủ. Tên Thiên phu trưởng này được đề bạt do đã lập nhiều công trạng, võ nghệ của y cũng được gọi là xuất chúng. Mũi tên này mục đích để lấy mạng An Hằng, vì vậy y đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.

Quý Thừa Vân lại nghe thấy tiếng dây cung rung lên. Lần này y đã có sự chuẩn bị, thấy mũi tên bay tới, y vốn có thể lách người tránh, hoặc dùng dao găm gạt mũi tên, nhưng y lại không làm như vậy. Y nắm áo An Hằng nhấc bổng lên, hết lần này tới lần khác dùng An Hằng làm khiên sống đỡ tên cho y. Mũi tên của Thiên phu trưởng vốn nhằm vào An Hằng, nhưng khi bắn ra lại có vẻ hơi chệch một chút. Quý Thừa Vân thấy vậy cười chế giễu, rồi nâng An Hằng lên điều chỉnh, vừa đúng lúc mũi tên lao tới, cắm thẳng vào bả vai còn lại của An Hằng.

Quý Thừa Vân cười ha hả, đứng nép sau An Hằng nói một cách nhạo báng: – An đại tướng quân, xem ra thủ hạ của ngươi cũng đáng tin cậy quá nhỉ. Chắc bọn chúng muốn thừa nước đục thả câu, lấy luôn cái mạng của nhà ngươi. Ha ha!

Đoạn y lại buông một tràng cười lớn, tiếng cười mang hào khí ngất trời.

Thân hình y mỏng cơm nhưng săn chắc. Một tay y nhấc bổng An Hằng nặng tới hơn trăm cân phăng phăng bước ra ngoài viên môn. Mậu Nguyên thấy đã bắn hai mũi tên mà không tiêu diệt được An Hằng, cũng không chạm được vào cọng lông của Quý Thừa Vân nên trong lòng bắt đầu thấy kinh sợ. Nhưng đến lúc này y không thể dừng tay được nữa. Y hô lớn: – Tặc nhân kia muốn bỏ chạy. Không được để gã làm hại An Hằng tướng quân. Quân đâu, bắn tên! Bắn tên!

Câu nói này của y rõ ràng đã giấu đầu hở đuôi. Nếu không muốn An Hằng bị thương, sao y lại ra lệnh bắn tên? Chẳng qua là trong lúc hỗn loạn, chẳng ai kịp nhận ra điều này. Chỉ có An Hằng vừa nghe thấy đã lập tức biết được ý đồ của Mậu Nguyên. Đôi mắt của y trừng trừng nhìn Mậu Nguyên, thét lên ra lệnh: – Ta ra lệnh, không ai được bắn. Mậu Nguyên, ngươi có ý đồ gì!

Hai vết tên bắn khiến y vô cùng đau đớn, cộng thêm việc vừa hét lên ban nãy càng dãn cơ trên miệng vết thương, khiến âm thanh y nói ra cũng thấy run rẩy. Những giọt mồ hôi tròn to như hạt đậu lăn dài trên trán, y phục trên người y đã ướt sũng mồ hôi pha lẫn máu.

Thấy đám binh lính do dự không dám bắn, Phùng Phục Ba không thèm nghĩ thêm, vội chộp lấy một cây cung nhằm thẳng An Hằng mà bắn tới. Chỉ có điều y vốn là người trọng mưu lược mà coi nhẹ võ nghệ, bản lĩnh cũng chỉ ở mức tầm thường nên mũi tên y bắn ra rất thiếu chuẩn xác, bay thẳng về phía viên môn. Tên gác cửa viên môn bị lính của Quý Thừa Vân trói nằm bất động mặt đất, thấy mũi tên lao thẳng về phía mình vội dùng hết sức nhích mông sang một bên, mũi tên sượt qua mũi y cắm thẳng xuống đất.

– Nguy hiểm quá! nguy hiểm quá!

Tên lính vừa nãy lẩm bẩm: – A Di Đà Phật, may nhờ Bồ Tát phù hộ. Đúng là chỉ có tin vào đức Như Lai mới được trường sinh.

Quý Thừa Vân thấy lũ binh lính kia chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của An Hằng, trong lòng cảm thấy lo lắng xen lẫn bực bội. Y vừa đi vừa nghĩ, tự nhủ sao lũ Phủ Viễn quân này lại máu lạnh đến vậy.

Mậu Nguyên trừng mắt nhìn Phùng Phục Ba, nghĩ thầm nếu ngày thường y nghe lời chăm chỉ luyện tập thì mũi tên vừa rồi đã không làm mình mất mặt đến vậy. Lúc này, Quý Thừa Vân đã đưa An Hằng tới cửa viên môn, Mậu Nguyên biết rằng nếu hơn một ngàn nạn dân kia quay trở lại tiếp ứng cho người đã bắt được An Hằng thì cơ hội của y sẽ không còn. Nghĩ đến đây, y không thể chần chừ hơn được nữa.

Đoạn y hét lớn một tiếng: – Các tướng sĩ! Hãy giết tên gian tế của quân Chu kia. Đại Tướng Quân Vương đang chờ chúng ta đến nương nhờ ở ngay phía trước. An tướng quân hi sinh vì nước, chết thật vinh quang.

Y giờ đây không còn do dự gì nữa, giương cung bắn đi một mũi tên.

Thấy Chủ tướng đã quyết ra tay, bốn năm trăm tên lính thân tín của y cũng lập tức cũng vứt bỏ mọi suy nghĩ, cùng giương cung hướng thẳng về phía Quý Thừa Vân và An Hằng.

Vù!

Bỗng có một âm thanh sắc lạnh vang lên.

Một cây thương lớn nặng trịch không biết từ nơi nào bay tới, cắm thẳng ngay trước mặt Mậu Nguyên. Cây thương đó lao tới với khí thế vô cùng hung mãnh và bất ngờ, chừng một phần ba thân thương bằng thép ròng cắm sâu xuống đất. Có thể thấy lực ném của người này mạnh đến mức nào.

– Dừng tay!

Tiếng hét lớn từ đằng xa vọng lại, một viên tướng mặc y phục đen, áo giáp đen một mình cưỡi ngựa phi thẳng vào giữa hàng quân. Người này thân thể cường tráng, toàn thân vận y phục đen nhìn hệt như tử thần.

Gã phi ngựa đến, chạy xuyên qua đám nạn dân rồi dừng ngựa ngay cạnh cây thiết thương.

Đoạn y giơ tay nhổ cây thiết thương đang cắm sâu xuống đất lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người một lượt rồi hô lớn: – Khâm Phong Bình Nam Đại tướng quân, Chỉ huy sứ quân mã sáu châu Trung Thân Vương tới.

Tiếng thét vang lên như sét đánh giữa trời nắng ráo, khiến không chỉ Mậu Nguyên và Phùng Phục Ba ngây người, mà ngay đám tướng sĩ Phủ Viễn quân đang bao vây Quý Thừa Vân cách đó không xa cũng ngơ ngác nhìn gã áo giáp đen. Ngoại trừ người của Quý Thừa Vân ra, ngay cả An Hằng cũng quên cả đau đớn, theo bản năng quay đầu nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện