Lưu Lăng đang cùng Trần Viễn Sơn, Trịnh Húc, Dương Nghiệp và một vài người nữa nghị sự trong đại trướng, thương thảo việc xuất binh thu phục Đàn Châu. Dương Nghiệp đang phát biểu cái nhìn của mình, y tuy rằng tuổi trẻ nhưng nhìn vấn đề rất sâu sắc, rất độc đáo, mọi người nghe xong không ngừng gật đầu, mà ngay cả Lưu Lăng cũng càng ngày càng cảm thấy Dương Nghiệp này đúng là nhân tài hiếm có.
Dương Nghiệp nói: – Từ tin tức ngày hôm qua thám báo trinh sát có được, hiện đại doanh quân Chu ở Đàn Châu bố trí thành một hình trăng lưỡi liềm. Có thể nói đây là sự vận dụng trận pháp trường xà để xây dựng cơ sở, loại trận hình này có rất nhiều hạn chế, không ít khiếm khuyết, nhưng để nhắm vào quân Đại Hán hiện nay lại là trận hình tốt nhất.
– Mặc kệ Đại Hán ta công kích từ bất kỳ một phương hướng nào đi nữa, trận doanh quân Chu quá dài như vậy sẽ rất khó phá hủy hoàn toàn đại doanh địch. Mà quân Chu tách kỵ binh ra đóng riêng, một khi quân ta tiến công rất dễ bị kỵ binh tinh nhuệ quân Chu chặn hậu. Còn nếu phân tán ra tấn công thì binh lực của Đại Hán lại không đủ.
Lưu Lăng gật gật đầu nói: – Dương Nghiệp nói có lý, các ngươi thấy sao? Trần Viễn Sơn nói: – Dương Đô Ngu Hầu nói không sai, hiện nay quân Chu rõ ràng thủ vững không ra, đang muốn tiêu hao lương thảo cùng chúng ta. Đợi khi lương thảo quân ta không còn đủ nữa, quân tâm tất loạn, quân Chu lúc đó mới thừa cơ phất lên, chiêu này tuy rằng hao phí thời gian nhưng rất ổn thỏa.
Chức quan thấp nhất, vị trí kém nhất, Phùng Phục Ba vài lần muốn nói lại thôi, Lưu Lăng thấy y há mồm vài lần nhưng cuối cùng không nói gì, vì thế cười nói: – Phùng Thiên Tổng có chuyện cứ nói đừng ngại.
Phùng Phục Ba cười cười xấu hổ nói: – Tạ Vương gia nâng đỡ.
Gã cung kính thi lễ, sau đó ôm quyền hướng các vị tướng quân nói: – Mạt tướng nghĩ rằng diệu kế lần trước dụ bốn vạn đại quân Tôn Huyền Đạo, dùng bảy ngàn kỵ binh phá đại doanh quân Chu tiến vào cứu viện Ngọc Châu của Vương gia kỳ thật có thể lại dùng một lần nữa.
Trần Viễn Sơn nói: – Không được, quân Chu chịu thiệt thòi một lần tất đã có đề phòng, làm sao có thể dùng lại kế lần trước được?
Lưu Lăng cười nói: – Ngươi nghe hắn nói cẩn thận đã.
Phùng Phục Ba cảm kích nhìn Lưu Lăng, nói tiếp: – Ngọc Châu bị vây, Vương gia đầu tiên phái kỵ binh nhẹ quấy rối đại doanh quân Chu, thế cho nên ngay cả tướng lĩnh lão luyện thành thục như Tôn Huyền Đạo cũng giận dữ dốc toàn bộ lực lượng truy đuổi. Lúc ấy Tôn Huyền Đạo cũng vây Ngọc Châu nhưng không đánh, định ra chiến lược không hề khác biệt so với Sài Vinh hiện nay, đấu tiêu hao, đấu sự chịu đựng.
– Chúng ta tiêu tốn thời gian quá dài, lương thảo không đủ, binh lính cất tiếng oán than dậy đất sinh lòng thoái ý, quân tâm tất loạn, đúng là cơ hội cho quân Chu thừa dịp tấn công. Trái lại giằng co lâu dài, chẳng lẽ binh lính quân Chu sẽ không nhớ nhà? Sẽ không nghẹn khuất? Mỗi ngày đều ở trong doanh thủ vững không ra, lòng người chẳng lẽ mạnh mẽ được mãi?
Nghe đến đó, ánh mắt Lưu Lăng nhìn về phía Phùng Phục Ba đã mang theo sự tán thưởng.
Trần Viễn Sơn nói: – Dù vậy, chỉ cần Sài Vinh nghiêm lệnh bộ hạ thủ vững không ra, cho dù chúng ta quấy rối cũng sẽ bị loạn tiễn bắn lui, chẳng phải sẽ có rất nhiều huynh đệ hy sinh tính mạng vô ích sao?
Phùng Phục Ba thấy Lưu Lăng mỉm cười, dùng ánh mắt cổ vũ chính mình nói tiếp, lá gan của gã cũng dần lớn lên.
– Trần Tướng quân, chúng ta có thể suy nghĩ một chút. Khi quân Chu tới là đại quân hai trăm ngàn, ôm hùng tâm tráng chí thâu tóm Đại Hán. Sau trận chiến Đàn Châu, chúng gần như không gặp phải sự chống cự gì, trong lòng bọn chúng khó tránh khỏi sinh ra tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Mà sau trận Ngọc Châu, Vương gia dùng một mồi lửa đánh cho quân Chu tơi bời tổn thất năm vạn nhân mã, mặc dù chạy trốn thành công cũng sinh ra bàng hoàng.
– Tương phản lớn như vậy, trong lòng binh lính quân Chu tất sẽ sinh ra thay đổi. Loại thay đổi này đối với bọn chúng là bất lợi nhưng đối với chúng ta lại là lợi thế cực lớn. Bọn lính Chu trong lòng e sợ chiến tranh, nhớ nhà, ngóng trông ngày chấm dứt chiến tranh để về nhà. Mà Sài Vinh hạ lệnh thủ vững Đàn Châu, trong lòng bọn lính tất nhiên sinh ra oán khí, sinh ra tâm lý phản kháng. Lúc này, chúng ta chỉ cần châm thêm một mồi lửa, không khó để ép quân Chu xuất chiến.
Trần Viễn Sơn ngẫm nghĩ một chút nói: – Ngươi hãy nói tường tận suy nghĩ của mình đi.
Phùng Phục Ba nói: – Mạt tướng nghĩ như vậy đấy, còn lại dựa theo phương pháp lúc trước của Vương gia mà xử lý, phái mấy đạo nhân mã ra ngoài không ngừng quấy rầy quân Chu, chỉ cần không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, phàm là người có tí hỏa đều phải phẫn nộ. Chỉ cần quân Chu xuất chiến, chúng ta trước tạm thời bại lui, lùi một bước để tiến ba bước, sự đề phòng của quân Chu tất sẽ thả lỏng. Lần sau quân Chu truy kích, chúng ta dùng binh mai phục hai bên, tận diệt.
Trần Viễn Sơn nói: – Dụ địch quy mô nhỏ cho dù quân Chu đồng ý ra khỏi thành chiến một trận thì cũng sẽ chỉ phái ra không nhiều nhân mã, cho dù chúng ta diệt toàn bộ địch cũng chỉ làm quân Chu càng thêm cảnh giác, lần sau tuyệt đối sẽ không bị lừa nữa. Còn nếu chỉ tiêu diệt được một phần nhỏ quân địch thì cũng không có ảnh hưởng đáng kể gì đến toàn cục. Kế sách của ngươi tuy rằng có thể giết một phần kẻ thù nhưng lại không thể đả động đến xương cốt của chúng, hiệu quả không lớn.
Phùng Phục Ba nói: – Tướng quân, giết địch rời khỏi thành chỉ là điều thứ nhất, thứ hai chúng ta có thể phái binh lính tinh khôn, thừa dịp quân Chu bại lui mà trà trộn vào quân Chu lẻn vào Đàn Châu. Những người này phụ trách phao tin đồn trong doanh trại quân Chu, làm cho bọn chúng càng thêm nhớ nhà, càng thêm thấp thỏm không yên. Nếu có thể cổ động một đám quân Chu, cho dù chỉ có một số rất nhỏ đào ngũ, như vậy sẽ đả kích cực lớn lên sĩ khí quân Chu.
– Đợi quân Chu quân tâm bất ổn, mật thám lẻn vào có thể châm lửa làm hiệu trong đại doanh Đàn Châu, đại quân ta lấy ánh lửa làm hiệu, thừa cơ toàn lực tấn công đại doanh quân Chu, đuổi quân Chu ra khỏi Đàn Châu!
Đám người Trần Viễn Sơn nghe Phùng Phục Ba nói xong đều trầm mặc. Một lát sau, Dương Nghiệp nói: – Kế này mặc dù hay, nhưng cực kỳ nguy hiểm đối với người lẻn vào đại doanh quân Chu, cho nên người lẻn vào chẳng những phải thông minh tháo vát, còn phải có dũng khí vượt quá thường nhân, có tài ăn nói khéo léo, phải vững như bàn thạch. Nếu bị người phát hiện, sau khi nghiêm hình bức cung mà thú nhận kế hoạch của chúng ta, quân Chu lại tự châm lửa trong doanh tương kế tựu kế, chúng ta tất phải chịu tổn thất không tưởng.
Phùng Phục Ba nói: – Lời Đô Ngu Hầu đã đi trúng trọng tâm! Người lẻn vào đại doanh quân Chu nhất định phải khéo léo tâm trí kiên định, không phải người có đại dũng khí thì không được. Thắng bại đều phụ thuộc vào người này, tuyệt đối không được sơ suất.
Gã nhìn các tướng quân sau đó ôm quyền quỳ xuống hướng Lưu Lăng nói: – Mạt tướng bất tài nguyện gánh trọng trách này!
Bọn người Trần Viễn Sơn sửng sốt, lập tức ánh mắt nhìn Phùng Phục Ba trở nên kính trọng. Trần Viễn Sơn khom người ôm quyền nói: – Không thể tưởng được ngươi lại có chí khí như thế, Trần mỗ khâm phục!
Lưu Lăng cũng động dung nói: – Phùng Thiên Tổng, việc này hung hiểm vô cùng, một khi có sai sót sẽ vạn kiếp bất phục. Ngươi đã lường trước được chưa?
Phùng Phục Ba sờ đầu nói: – Mạt tướng từ khi ở dưới trướng Vương gia trong lòng đã có chí hướng, nam tử hán đại trượng phu nếu sống ở thời loạn thế, vào quân ngũ tất phải đầu đội trời chân đạp đất lập nên công lao sự nghiệp. Nếu có thể dùng một trận chiến này mà diệt được quân Chu, mạt tướng cho dù tan xương nát thịt cũng có gì đáng sợ? Với đất nước, khu trừ giặc, khôi phục non sông chính là việc có lợi cho giang sơn xã tắc. Về tư, nhất chiến công thành, ghi danh sử sách, còn dám đòi hỏi gì hơn?
Dương Nghiệp ôm quyền quỳ xuống nói: – Vương gia, kế lớn của Phùng Thiên Tổng rất tốt, mạt tướng bất tài cũng nguyện trợ giúp Phùng Thiên Tổng một tay!
Lưu Lăng thở dài: – Hai người các ngươi đều là nhân tài lương tướng dưới trướng bổn Vương, sau này tất trở thành đại nhân vật. Nay lại đi làm chuyện nguy hiểm như thế, một khi làm không tốt không chỉ liên lụy tính mạng, mà còn liên lụy đến sinh tử tồn vong của Đại Hán. Bổn Vương hỏi một lần nữa, các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?
Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp dập đầu nói: – Muôn chết không từ, cầu Vương gia thành toàn!
Lưu Lăng gật gật đầu nói: – Nếu như vậy, bổn Vương liền cấp cho hai người các ngươi năm ngàn binh mã quấy nhiễu đại doanh quân Chu. Phái Trần Viễn Sơn suất mười lăm ngàn quân tiếp ứng, giết địch ra nghênh chiến. Sau đó toàn bộ dựa vào hai người các ngươi!
Lưu Lăng đứng lên đi tới, nâng hai viên tiểu tướng dậy nói: – Ta vốn rất coi trọng hai người các ngươi, vốn định ủy thác trọng trách sau này. Nếu hôm nay hai người các ngươi đã quyết ý, ngày đắc thắng, bổn Vương tất nhiên tấu xin Bệ hạ phong thưởng lớn. Nay bổn Vương trước tiên phong Phùng Phục Ba làm Ninh Viễn tướng quân, Dương Nghiệp làm Phủ Viễn tướng quân, trong doanh quân Chu tuỳ cơ ứng biến, đơn phương quyết định tất cả..
Hai người lại dập đầu nói: – Mạt tướng tạ Vương gia cất nhắc!
Lưu Lăng kéo hai người, chân thành nói: – Nếu thành công, một trận đánh bại quân địch, hai người các ngươi sẽ là bất thế công thần của Đại Hán ta, nhất định lưu danh thiên cổ. Nếu là quân Chu có điều tra ra được gì thì phải chạy thoát thân trở về, không cần lãng phí tính mạng vô ích. Hai người các ngươi đều là nhân tài của Đại Hán, ngày sau còn có chỗ trọng dụng, không thể xem thường sinh tử của mình, nhớ lấy, nhớ kỹ!
Hai người cùng nói: – Xin Vương gia yên tâm, mạt tướng nhớ rõ rồi.
Lưu Lăng xoay người phát lệnh nói: – Trần Viễn Sơn, ngươi lĩnh mười lăm ngàn nhân mã, tiến hành mai phục tại sườn Ngư Long, trong hai ngày không được để bại lộ. Hai ngày sau Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp dẫn binh quấy nhiễu địch, mỗi ngày ba lượt, không thể quá nhiều. Nếu bổn Vương đoán không sai thì tới ngày thứ ba quân Chu sẽ xuất trại. Hai người các ngươi một mặt chạy trốn, vừa đánh vừa lui, tới sườn núi Ngư Long hợp quân với Trần Viễn Sơn, tiêu diệt quân Chu. Khi đại doanh quân Chu có viện binh tới, Trần Viễn Sơn lập tức dẫn quân rút về, Phùng Phục Ba Dương Nghiệp hai người các ngươi thừa dịp loạn lạc thay quân phục quân Chu, lẻn vào Chu doanh.
Hắn ra lệnh tiếp:
– Hoa Tam Lang, ngươi lĩnh năm nghìn quân tới dãy Thiên Vương Lĩnh mai phục, hành quân lặng lẽ, chỉ chú ý quan sát Trần Viễn Sơn, Phùng Phục Ba, Dương Nghiệp ba người giết địch, không được bại lộ. Nếu Trần Viễn Sơn mang binh lui về mà quân Chu không truy kích, thì ngươi âm thầm lặng lẽ trở về. Nếu quân Chu truy kích Trần Viễn Sơn, ngươi đợi quân Chu vừa đi qua hết Thiên Vương Lĩnh lập tức hạ lệnh chặn hậu, hai người hợp binh lại có thể đánh thắng tiếp một trận.
– Hoa Tam Lang lĩnh mệnh.
Lưu Lăng lại nói: – Triệu Nhị, ngươi lĩnh một ngàn quân, mai phục sau Thiên Vương Lĩnh, mang theo nhiều tinh kỳ trống trận. Đợi Hoa Tam Lang Trần Viễn Sơn chiến đấu kịch liệt với quân Chu, và khi quân Chu đại loạn, ngươi liền cho người cắm tinh kỳ, đánh trống trận khắp Thiên Vương Lĩnh tạo thanh thế, quân Chu nghi đại quân ta dốc toàn bộ lực lượng tất sẽ không dám đánh lâu.
Triệu Nhị nói: – Mạt tướng tuân lệnh!
Lưu Lăng nói: – Trận này có thể trảm ba nghìn địch quân, nhưng chiến thắng này so với việc hai người Phùng Phục Ba, Dương Nghiệp các ngươi toan tính là cực kỳ bé nhỏ, hai người các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận ứng phó. Phải biết rằng không riêng gì thân gia Lưu Lăng ta mà tính mạng thân gia mười một vạn tướng sĩ Đại Hán, còn cả giang sơn Đại Hán này đều nằm trong tay hai người.
Hai người ôm quyền nói: – Mạt tướng tất không thất bại!
Đang nói bỗng nhiên bên ngoài có tiếng náo loạn, nghe tiếng thì có thể đoán có không ít binh lính đang hô hoán cái gì đấy. Nơi này là đại trướng trung quân, trung tâm quân Hán, bên ngoài náo loạn, Lưu Lăng lập tức nhướng mày. Hắn trầm giọng nói: – Trịnh Húc, ngươi đi ra xem có chuyện gì.
Tướng quân Hắc Kỳ Lân quân Trịnh Húc ứng tiếng, mang theo vài thân vệ đi ra khỏi đại trướng.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hơn hai mươi kỵ binh mặc quân phục Hắc Kỳ Lân quân dùng dây thừng trói tám chín người đang dắt đi tới. Những người bị trói quần áo không chỉnh tề, mặt xám như tro, còn có một người đàn ông khôi ngô râu quai nón, cởi trần, bước chân lảo đảo bị người của Hắc Kỳ Lân quân ép đi tới.
Lại nhìn phía sau có một chiếc xe ngựa được mười mấy đại nội thị vệ vây quanh chậm rãi đi tới. Trên xe dựng thẳng một cây cờ, trên lá cờ mơ hồ có thể thấy hai chữ Khâm Sai.
Dương Nghiệp nói: – Từ tin tức ngày hôm qua thám báo trinh sát có được, hiện đại doanh quân Chu ở Đàn Châu bố trí thành một hình trăng lưỡi liềm. Có thể nói đây là sự vận dụng trận pháp trường xà để xây dựng cơ sở, loại trận hình này có rất nhiều hạn chế, không ít khiếm khuyết, nhưng để nhắm vào quân Đại Hán hiện nay lại là trận hình tốt nhất.
– Mặc kệ Đại Hán ta công kích từ bất kỳ một phương hướng nào đi nữa, trận doanh quân Chu quá dài như vậy sẽ rất khó phá hủy hoàn toàn đại doanh địch. Mà quân Chu tách kỵ binh ra đóng riêng, một khi quân ta tiến công rất dễ bị kỵ binh tinh nhuệ quân Chu chặn hậu. Còn nếu phân tán ra tấn công thì binh lực của Đại Hán lại không đủ.
Lưu Lăng gật gật đầu nói: – Dương Nghiệp nói có lý, các ngươi thấy sao? Trần Viễn Sơn nói: – Dương Đô Ngu Hầu nói không sai, hiện nay quân Chu rõ ràng thủ vững không ra, đang muốn tiêu hao lương thảo cùng chúng ta. Đợi khi lương thảo quân ta không còn đủ nữa, quân tâm tất loạn, quân Chu lúc đó mới thừa cơ phất lên, chiêu này tuy rằng hao phí thời gian nhưng rất ổn thỏa.
Chức quan thấp nhất, vị trí kém nhất, Phùng Phục Ba vài lần muốn nói lại thôi, Lưu Lăng thấy y há mồm vài lần nhưng cuối cùng không nói gì, vì thế cười nói: – Phùng Thiên Tổng có chuyện cứ nói đừng ngại.
Phùng Phục Ba cười cười xấu hổ nói: – Tạ Vương gia nâng đỡ.
Gã cung kính thi lễ, sau đó ôm quyền hướng các vị tướng quân nói: – Mạt tướng nghĩ rằng diệu kế lần trước dụ bốn vạn đại quân Tôn Huyền Đạo, dùng bảy ngàn kỵ binh phá đại doanh quân Chu tiến vào cứu viện Ngọc Châu của Vương gia kỳ thật có thể lại dùng một lần nữa.
Trần Viễn Sơn nói: – Không được, quân Chu chịu thiệt thòi một lần tất đã có đề phòng, làm sao có thể dùng lại kế lần trước được?
Lưu Lăng cười nói: – Ngươi nghe hắn nói cẩn thận đã.
Phùng Phục Ba cảm kích nhìn Lưu Lăng, nói tiếp: – Ngọc Châu bị vây, Vương gia đầu tiên phái kỵ binh nhẹ quấy rối đại doanh quân Chu, thế cho nên ngay cả tướng lĩnh lão luyện thành thục như Tôn Huyền Đạo cũng giận dữ dốc toàn bộ lực lượng truy đuổi. Lúc ấy Tôn Huyền Đạo cũng vây Ngọc Châu nhưng không đánh, định ra chiến lược không hề khác biệt so với Sài Vinh hiện nay, đấu tiêu hao, đấu sự chịu đựng.
– Chúng ta tiêu tốn thời gian quá dài, lương thảo không đủ, binh lính cất tiếng oán than dậy đất sinh lòng thoái ý, quân tâm tất loạn, đúng là cơ hội cho quân Chu thừa dịp tấn công. Trái lại giằng co lâu dài, chẳng lẽ binh lính quân Chu sẽ không nhớ nhà? Sẽ không nghẹn khuất? Mỗi ngày đều ở trong doanh thủ vững không ra, lòng người chẳng lẽ mạnh mẽ được mãi?
Nghe đến đó, ánh mắt Lưu Lăng nhìn về phía Phùng Phục Ba đã mang theo sự tán thưởng.
Trần Viễn Sơn nói: – Dù vậy, chỉ cần Sài Vinh nghiêm lệnh bộ hạ thủ vững không ra, cho dù chúng ta quấy rối cũng sẽ bị loạn tiễn bắn lui, chẳng phải sẽ có rất nhiều huynh đệ hy sinh tính mạng vô ích sao?
Phùng Phục Ba thấy Lưu Lăng mỉm cười, dùng ánh mắt cổ vũ chính mình nói tiếp, lá gan của gã cũng dần lớn lên.
– Trần Tướng quân, chúng ta có thể suy nghĩ một chút. Khi quân Chu tới là đại quân hai trăm ngàn, ôm hùng tâm tráng chí thâu tóm Đại Hán. Sau trận chiến Đàn Châu, chúng gần như không gặp phải sự chống cự gì, trong lòng bọn chúng khó tránh khỏi sinh ra tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Mà sau trận Ngọc Châu, Vương gia dùng một mồi lửa đánh cho quân Chu tơi bời tổn thất năm vạn nhân mã, mặc dù chạy trốn thành công cũng sinh ra bàng hoàng.
– Tương phản lớn như vậy, trong lòng binh lính quân Chu tất sẽ sinh ra thay đổi. Loại thay đổi này đối với bọn chúng là bất lợi nhưng đối với chúng ta lại là lợi thế cực lớn. Bọn lính Chu trong lòng e sợ chiến tranh, nhớ nhà, ngóng trông ngày chấm dứt chiến tranh để về nhà. Mà Sài Vinh hạ lệnh thủ vững Đàn Châu, trong lòng bọn lính tất nhiên sinh ra oán khí, sinh ra tâm lý phản kháng. Lúc này, chúng ta chỉ cần châm thêm một mồi lửa, không khó để ép quân Chu xuất chiến.
Trần Viễn Sơn ngẫm nghĩ một chút nói: – Ngươi hãy nói tường tận suy nghĩ của mình đi.
Phùng Phục Ba nói: – Mạt tướng nghĩ như vậy đấy, còn lại dựa theo phương pháp lúc trước của Vương gia mà xử lý, phái mấy đạo nhân mã ra ngoài không ngừng quấy rầy quân Chu, chỉ cần không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, phàm là người có tí hỏa đều phải phẫn nộ. Chỉ cần quân Chu xuất chiến, chúng ta trước tạm thời bại lui, lùi một bước để tiến ba bước, sự đề phòng của quân Chu tất sẽ thả lỏng. Lần sau quân Chu truy kích, chúng ta dùng binh mai phục hai bên, tận diệt.
Trần Viễn Sơn nói: – Dụ địch quy mô nhỏ cho dù quân Chu đồng ý ra khỏi thành chiến một trận thì cũng sẽ chỉ phái ra không nhiều nhân mã, cho dù chúng ta diệt toàn bộ địch cũng chỉ làm quân Chu càng thêm cảnh giác, lần sau tuyệt đối sẽ không bị lừa nữa. Còn nếu chỉ tiêu diệt được một phần nhỏ quân địch thì cũng không có ảnh hưởng đáng kể gì đến toàn cục. Kế sách của ngươi tuy rằng có thể giết một phần kẻ thù nhưng lại không thể đả động đến xương cốt của chúng, hiệu quả không lớn.
Phùng Phục Ba nói: – Tướng quân, giết địch rời khỏi thành chỉ là điều thứ nhất, thứ hai chúng ta có thể phái binh lính tinh khôn, thừa dịp quân Chu bại lui mà trà trộn vào quân Chu lẻn vào Đàn Châu. Những người này phụ trách phao tin đồn trong doanh trại quân Chu, làm cho bọn chúng càng thêm nhớ nhà, càng thêm thấp thỏm không yên. Nếu có thể cổ động một đám quân Chu, cho dù chỉ có một số rất nhỏ đào ngũ, như vậy sẽ đả kích cực lớn lên sĩ khí quân Chu.
– Đợi quân Chu quân tâm bất ổn, mật thám lẻn vào có thể châm lửa làm hiệu trong đại doanh Đàn Châu, đại quân ta lấy ánh lửa làm hiệu, thừa cơ toàn lực tấn công đại doanh quân Chu, đuổi quân Chu ra khỏi Đàn Châu!
Đám người Trần Viễn Sơn nghe Phùng Phục Ba nói xong đều trầm mặc. Một lát sau, Dương Nghiệp nói: – Kế này mặc dù hay, nhưng cực kỳ nguy hiểm đối với người lẻn vào đại doanh quân Chu, cho nên người lẻn vào chẳng những phải thông minh tháo vát, còn phải có dũng khí vượt quá thường nhân, có tài ăn nói khéo léo, phải vững như bàn thạch. Nếu bị người phát hiện, sau khi nghiêm hình bức cung mà thú nhận kế hoạch của chúng ta, quân Chu lại tự châm lửa trong doanh tương kế tựu kế, chúng ta tất phải chịu tổn thất không tưởng.
Phùng Phục Ba nói: – Lời Đô Ngu Hầu đã đi trúng trọng tâm! Người lẻn vào đại doanh quân Chu nhất định phải khéo léo tâm trí kiên định, không phải người có đại dũng khí thì không được. Thắng bại đều phụ thuộc vào người này, tuyệt đối không được sơ suất.
Gã nhìn các tướng quân sau đó ôm quyền quỳ xuống hướng Lưu Lăng nói: – Mạt tướng bất tài nguyện gánh trọng trách này!
Bọn người Trần Viễn Sơn sửng sốt, lập tức ánh mắt nhìn Phùng Phục Ba trở nên kính trọng. Trần Viễn Sơn khom người ôm quyền nói: – Không thể tưởng được ngươi lại có chí khí như thế, Trần mỗ khâm phục!
Lưu Lăng cũng động dung nói: – Phùng Thiên Tổng, việc này hung hiểm vô cùng, một khi có sai sót sẽ vạn kiếp bất phục. Ngươi đã lường trước được chưa?
Phùng Phục Ba sờ đầu nói: – Mạt tướng từ khi ở dưới trướng Vương gia trong lòng đã có chí hướng, nam tử hán đại trượng phu nếu sống ở thời loạn thế, vào quân ngũ tất phải đầu đội trời chân đạp đất lập nên công lao sự nghiệp. Nếu có thể dùng một trận chiến này mà diệt được quân Chu, mạt tướng cho dù tan xương nát thịt cũng có gì đáng sợ? Với đất nước, khu trừ giặc, khôi phục non sông chính là việc có lợi cho giang sơn xã tắc. Về tư, nhất chiến công thành, ghi danh sử sách, còn dám đòi hỏi gì hơn?
Dương Nghiệp ôm quyền quỳ xuống nói: – Vương gia, kế lớn của Phùng Thiên Tổng rất tốt, mạt tướng bất tài cũng nguyện trợ giúp Phùng Thiên Tổng một tay!
Lưu Lăng thở dài: – Hai người các ngươi đều là nhân tài lương tướng dưới trướng bổn Vương, sau này tất trở thành đại nhân vật. Nay lại đi làm chuyện nguy hiểm như thế, một khi làm không tốt không chỉ liên lụy tính mạng, mà còn liên lụy đến sinh tử tồn vong của Đại Hán. Bổn Vương hỏi một lần nữa, các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?
Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp dập đầu nói: – Muôn chết không từ, cầu Vương gia thành toàn!
Lưu Lăng gật gật đầu nói: – Nếu như vậy, bổn Vương liền cấp cho hai người các ngươi năm ngàn binh mã quấy nhiễu đại doanh quân Chu. Phái Trần Viễn Sơn suất mười lăm ngàn quân tiếp ứng, giết địch ra nghênh chiến. Sau đó toàn bộ dựa vào hai người các ngươi!
Lưu Lăng đứng lên đi tới, nâng hai viên tiểu tướng dậy nói: – Ta vốn rất coi trọng hai người các ngươi, vốn định ủy thác trọng trách sau này. Nếu hôm nay hai người các ngươi đã quyết ý, ngày đắc thắng, bổn Vương tất nhiên tấu xin Bệ hạ phong thưởng lớn. Nay bổn Vương trước tiên phong Phùng Phục Ba làm Ninh Viễn tướng quân, Dương Nghiệp làm Phủ Viễn tướng quân, trong doanh quân Chu tuỳ cơ ứng biến, đơn phương quyết định tất cả..
Hai người lại dập đầu nói: – Mạt tướng tạ Vương gia cất nhắc!
Lưu Lăng kéo hai người, chân thành nói: – Nếu thành công, một trận đánh bại quân địch, hai người các ngươi sẽ là bất thế công thần của Đại Hán ta, nhất định lưu danh thiên cổ. Nếu là quân Chu có điều tra ra được gì thì phải chạy thoát thân trở về, không cần lãng phí tính mạng vô ích. Hai người các ngươi đều là nhân tài của Đại Hán, ngày sau còn có chỗ trọng dụng, không thể xem thường sinh tử của mình, nhớ lấy, nhớ kỹ!
Hai người cùng nói: – Xin Vương gia yên tâm, mạt tướng nhớ rõ rồi.
Lưu Lăng xoay người phát lệnh nói: – Trần Viễn Sơn, ngươi lĩnh mười lăm ngàn nhân mã, tiến hành mai phục tại sườn Ngư Long, trong hai ngày không được để bại lộ. Hai ngày sau Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp dẫn binh quấy nhiễu địch, mỗi ngày ba lượt, không thể quá nhiều. Nếu bổn Vương đoán không sai thì tới ngày thứ ba quân Chu sẽ xuất trại. Hai người các ngươi một mặt chạy trốn, vừa đánh vừa lui, tới sườn núi Ngư Long hợp quân với Trần Viễn Sơn, tiêu diệt quân Chu. Khi đại doanh quân Chu có viện binh tới, Trần Viễn Sơn lập tức dẫn quân rút về, Phùng Phục Ba Dương Nghiệp hai người các ngươi thừa dịp loạn lạc thay quân phục quân Chu, lẻn vào Chu doanh.
Hắn ra lệnh tiếp:
– Hoa Tam Lang, ngươi lĩnh năm nghìn quân tới dãy Thiên Vương Lĩnh mai phục, hành quân lặng lẽ, chỉ chú ý quan sát Trần Viễn Sơn, Phùng Phục Ba, Dương Nghiệp ba người giết địch, không được bại lộ. Nếu Trần Viễn Sơn mang binh lui về mà quân Chu không truy kích, thì ngươi âm thầm lặng lẽ trở về. Nếu quân Chu truy kích Trần Viễn Sơn, ngươi đợi quân Chu vừa đi qua hết Thiên Vương Lĩnh lập tức hạ lệnh chặn hậu, hai người hợp binh lại có thể đánh thắng tiếp một trận.
– Hoa Tam Lang lĩnh mệnh.
Lưu Lăng lại nói: – Triệu Nhị, ngươi lĩnh một ngàn quân, mai phục sau Thiên Vương Lĩnh, mang theo nhiều tinh kỳ trống trận. Đợi Hoa Tam Lang Trần Viễn Sơn chiến đấu kịch liệt với quân Chu, và khi quân Chu đại loạn, ngươi liền cho người cắm tinh kỳ, đánh trống trận khắp Thiên Vương Lĩnh tạo thanh thế, quân Chu nghi đại quân ta dốc toàn bộ lực lượng tất sẽ không dám đánh lâu.
Triệu Nhị nói: – Mạt tướng tuân lệnh!
Lưu Lăng nói: – Trận này có thể trảm ba nghìn địch quân, nhưng chiến thắng này so với việc hai người Phùng Phục Ba, Dương Nghiệp các ngươi toan tính là cực kỳ bé nhỏ, hai người các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận ứng phó. Phải biết rằng không riêng gì thân gia Lưu Lăng ta mà tính mạng thân gia mười một vạn tướng sĩ Đại Hán, còn cả giang sơn Đại Hán này đều nằm trong tay hai người.
Hai người ôm quyền nói: – Mạt tướng tất không thất bại!
Đang nói bỗng nhiên bên ngoài có tiếng náo loạn, nghe tiếng thì có thể đoán có không ít binh lính đang hô hoán cái gì đấy. Nơi này là đại trướng trung quân, trung tâm quân Hán, bên ngoài náo loạn, Lưu Lăng lập tức nhướng mày. Hắn trầm giọng nói: – Trịnh Húc, ngươi đi ra xem có chuyện gì.
Tướng quân Hắc Kỳ Lân quân Trịnh Húc ứng tiếng, mang theo vài thân vệ đi ra khỏi đại trướng.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hơn hai mươi kỵ binh mặc quân phục Hắc Kỳ Lân quân dùng dây thừng trói tám chín người đang dắt đi tới. Những người bị trói quần áo không chỉnh tề, mặt xám như tro, còn có một người đàn ông khôi ngô râu quai nón, cởi trần, bước chân lảo đảo bị người của Hắc Kỳ Lân quân ép đi tới.
Lại nhìn phía sau có một chiếc xe ngựa được mười mấy đại nội thị vệ vây quanh chậm rãi đi tới. Trên xe dựng thẳng một cây cờ, trên lá cờ mơ hồ có thể thấy hai chữ Khâm Sai.
Danh sách chương