Phùng Tĩnh Tô một lòng muốn về nước xưng Đế, nàng không hứng thú chút nào với mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt. Cũng may, nàng còn có sự muội với thiên phú âm nhạc không kém thiên phú võ công chút nào, mưa dầm thấm lâu, nàng vẫn có thể chơi chút nhạc cụ.
Ban đầu, khúc nhạc này được Cố Ly và Văn Huyền Ca hợp tấu, Cố Ly gảy đàn tranh, Văn Huyền Ca gõ trống. Mặc dù hai người kỹ nghệ vô song nhưng lại cho người ta cảm giác không hài hòa. Văn Huyền Ca suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là phu tử dạy vẽ Ân Phán Liễu nghĩ kế, nói thử đổi người gõ trống xem. Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Phong Mẫn, sư phụ của Phùng Tĩnh Tô, đã bị nhét hai cái dùi trống một cách khó hiểu.
“Sao lại là ta?” Giang Phong Mẫn cảm thấy trong thư viện, từ phu tử tới học sinh, ai chơi nhạc cụ cũng phù hợp hơn nàng.
“Bởi vì chỉ có ngươi đã ra chiến trường.” Văn Huyền Ca cũng không nói nhảm, không ngừng thúc giục Giang Phong Mẫn.
Mặc dù nhìn cực kỳ không hợp nhưng Giang Phong Mẫn vẫn là Quận Chúa Hoàng thất, không quá kém cỏi về mặt âm luật. Quả nhiên, nàng mới gõ trống thì tất cả mọi người đều gật đầu, phải vậy mới đúng.
Mặc dù đã tìm được người phù hợp nhất, nhưng Giang Phong Mẫn cũng đâu phải người chịu chơi trống suốt ngày? Không đến hai ngày đã ném dùi trống để dính lấy Chưởng Viện. Sư phụ không làm thì phải làm sao? Dĩ nhiên là đi tìm đồ đệ. Thế là Cố Ly gảy đàn tranh, Phùng Tĩnh Tô gõ trống, sư tỷ muội cứ như vậy mà luyện thành từ khúc.
Kỹ nghệ đàn tranh của Tiết Ngải không thể so được với Cố Ly, đây là khả năng bẩm sinh không sao sánh được. Nhưng vẫn thừa sức nghiền ép đám người trong kinh thành này. Đám người cảm thấy đây là một bài từ khúc hoàn hảo, nhưng Phùng Tĩnh Tô cảm thấy mới chỉ đạt được đến tám phần, tuy vậy nhưng nàng vẫn rất kinh ngạc, dù sao nàng cũng chưa luyện với Tiết Ngải một lần nào.
Có một số người, đã được ông trời định sẵn.
Hầu Tích Lộ nhìn Tiết Nhược kinh ngạc trố mắt ở bên cạnh: “Tiết Tứ tiểu thư thật sự hiểu rõ tỷ tỷ nhà mình, nếu ngươi không đề nghị thì chúng ta đã bỏ qua một tiết mục động lòng người đến thế rồi.” Nàng biết rõ Tiết Nhược muốn khiến Tiết Ngải mất mặt, kết quả lại biến khéo thành vụng, cố ý nói như vậy để giễu cợt Tiết Nhược. ngôn tình hài
Tiết Oánh và Tiết Chỉ đều trừng Tiết Nhược một cách hung tợn, trong lòng tự nhủ đúng là phế vật, không làm nổi một chuyện có ích!
Người ấm ức nhất đương nhiên là Tiết Nhược, vốn chỉ muốn mượn người ngoài để Tiết Ngải xấu hổ, không ngờ lại tặng cho Tiết Ngải một thanh danh lớn như vậy.
Lúc này, Tiết Ngải đứng bên cạnh Phùng Tĩnh Tô, mọi người mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ vị Tiết Tam tiểu thư ‘chất phác vụng về’ này một lần nữa.
Một bộ váy áo màu xanh nước biển, có vẻ không phải là kiểu dáng lưu hành nhưng lại rất đơn giản phóng khoáng. Cô gái ở tuổi này không cần ăn mặc quá lộng lẫy, thanh xuân tuổi trẻ, chỉ cần đơn giản đã đẹp rồi. Tiết Ngải ăn mặc một cách đơn giản lại làm cho người ngoài chú ý đến sự xinh đẹp của nàng hơn. Đôi mắt sáng rực, chiếc mũi thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ nhắn, da thịt trắng sáng khiến người ta càng nhìn càng yêu.
Bấy giờ, trong lòng mọi người đều nổi lên một nghi vấn: Một mỹ nhân thế này sao lại bị gán cái mác ‘bình hoa đầu gỗ'? “Quả thật là một cô nương nhanh nhạy.” Một giọng nói có vẻ già nua vang lên từ bên ngoài. Đám người nghe ra là giọng nói của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa thì vội vàng nhường đường.
Minh Huy Trưởng Công Chúa đỡ Minh Kỳ Trưởng Công Chúa đến trước mặt Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa gật gật đầu: “Ta đã nói con mắt của Vân Dật sẽ không nhìn sai mà, nha đầu này không chỉ hợp mắt ta mà còn hợp lòng ta.” Nàng vừa nói vừa khoát tay, cung nữ đi sau hai vị Trưởng Công Chúa nâng khay đưa đến trước mặt Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải.
“Đây không phải ta thưởng, là ta tặng.” Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cười ha hả, nhấc khăn lụa trên khay lên, bên trong là một bộ mặt nạ vàng đỏ, thứ còn lại bên trong khay cũng là mặt nạ, nhưng lại là phỉ thúy. “Nghe một khúc nhạc hay, tặng một phần lễ vật, các ngươi không được nói không nhận đâu.”
Tiết Ngải không dám tự nhận lễ vật, Phùng Tĩnh Tô thấy thế mới lễ phép nói: “Đương nhiên phải nhận đồ mà cô mẫu đưa rồi. Chỉ là Vân Dật còn có một yêu cầu quá đáng khác.”
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cười khoát tay để nàng miễn lễ: “Được rồi, nói đi, còn muốn cái gì?”
Phùng Tĩnh Tô nói: “Đồ cô mẫu đưa đều là đồ tốt, nhưng mà hôm nay Vân Dật lộ mặt chỉ là góp sức cho Tiết Tam tiểu thư, Vân Dật muốn tặng hết đồ này cho Tiết Tam tiểu thư, mong cô mẫu thành toàn.”
Tiết Ngải giật mình nhìn Phùng Tĩnh Tô, sao lại đưa cho mình hết thế?
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cười nói: “Đã tặng ngươi thì là đồ của ngươi, ngươi cho ai thì ta mặc kệ. Rồi, đưa đồ cho Tam tiểu thư hết đi, ta đứng nghe từ khúc đến bây giờ cũng mệt rồi, các ngươi cứ chơi thêm chút nữa, không lâu sau sẽ mở tiệc.”
Trưởng Công Chúa rời đi, Phùng Tĩnh Tô sai cung nữ đưa hết hai bộ mặt nạ cho Mộng An, sau đó để cho hai cung nữ Tiểu Châu và Tiểu Đóa của mình dẫn Mộng An để đồ vào trong xe ngựa.
Dù cho hai bộ mặt nạ kia thật sự tốt nhưng nhóm quý nữ này cũng không phải chưa thấy sự đời, cũng không quá ham muốn. Nhưng đây là đồ được Minh Kỳ Trưởng Công Chúa thưởng cho, việc này vô cùng ghê gớm, bình thường thì cả một bộ cũng khó khăn, Tiết Ngải lại được hai bộ cùng một lúc, mà lại nghe nói, trước đó Minh Kỳ Trưởng Công Chúa đã tặng Tiết Ngải một cái vòng tay, sự yêu thương này khiến cho cả Minh Hinh Công Chúa và Ôn Thuần Công Chúa đều phải ghen tỵ.
Đám người tản đi dần, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Tiết Ngải và Phùng Tĩnh Tô.
“Tô tỷ tỷ, tại sao Trưởng Công Chúa đối xử với ta tốt như vậy?” Tiết Ngải thấy Trưởng Công Chúa đối xử với nàng thực sự quá tốt.
“Bởi vì nàng được người thích.” Phùng Tĩnh Tô kéo lấy bàn tay nhỏ, nhìn thấy Tiết Ngải đỏ mặt thì vừa lòng thỏa ý.
“Người lại nói bậy.” Tiết Ngải bất mãn, tay còn bị người ta nắm lấy đây này, rụt cũng không thoát ra được, căng thẳng đến nỗi mặt đỏ rần.
“Rồi rồi, không trêu nàng. Nàng thông minh vậy kia mà, tự đoán thôi.” Phùng Tĩnh Tô nói không trêu nàng nữa nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra, cả đời cũng không thể.
Tiết Ngải trừng mắt nhìn nàng: “Bởi vì Phiên Dương lão Hầu gia sao?”
Phiên Dương lão Hầu gia chính là trượng phu của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa, đó cũng là võ tướng rong ruổi chiến trường. Theo lý thuyết, với thân phận của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa, gả cho Hầu tước thì thật sự hơi thấp, huống chi lúc đó Phiên Dương còn chưa được phong Hầu, nhưng hôn sự này lại là Minh Kỳ Trưởng Công Chúa tự đề nghị với Hoàng Đế quá cố.
Năm đó, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa gặp nạn lúc ra ngoài, rốt cuộc vẫn được tướng quân Phiên Dương lão Hầu gia cứu được Trưởng Công Chúa, lần gặp nhau ngoài ý muốn này đã khiến Trưởng Công Chúa động tâm. Sau khi biết được đối phương chưa kết hôn, Trưởng Công Chúa đã chủ động đến xin Hoàng Đế, cuối cùng cũng được như ý nguyện. Phiên Dương lão Hầu gia cũng được phong Hầu vì Công Chúa, đạt được tước vị bằng cách này cũng không khiến Phiên Dương lão Hầu gia vui vẻ. Dù sao thì hắn cũng là nam nhi nhiệt huyết, vẫn hi vọng có thể tự đi ra chiến trường, kiếm vinh quang về cho gia tộc.
Cuối cùng, Phiên Dương lão Hầu gia đi chiến trường, hơn mười năm chinh chiến, chiến công hiển hách, vinh quang nước nhà, nhưng cũng lại rơi vào kết cục da ngựa bọc thây. Sau khi Phiên Dương lão Hầu gia bỏ mình, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa vẫn ở góa, chăm sóc con cái, hiếu thuận với cha mẹ chồng. Trưởng tử* trưởng thành kế thừa tước vị, sau khi cha mẹ chồng lần lượt qua đời, nàng về phủ Trưởng Công Chúa ở kinh thành, vẫn trải qua thời gian an nhàn như cũ. Cả đời nàng chưa từng ra chiến trường, nhưng khi nghe được khúc nhạc này, nàng tin tưởng hẳn là chiến trường cũng giống như trong miêu tả, chỉ có như vậy mới khiến trượng phu nàng lưu luyến nhiều năm không về.
*Con trai cả.
Quân Mạc Tiếu say trong sa trường, xưa nay chinh chiến mấy người trở về.
“Có phải nàng biến hình từ Hồ Ly hay không? Sao lại thông minh như vậy?” Phùng Tĩnh Tô lại sờ lỗ tai Tiết Ngải, nhìn xem có thể hiện nguyên hình hay không.
Tiết Ngải nhanh chóng chạy trốn, Tô tỷ tỷ càng ngày càng nghịch ngợm!
Hai người một người chạy một người đuổi, chơi rất vui vẻ nhưng lại khiến nhiều người đỏ mắt.
Tiết Nhược đã bị Tiết Oánh và Tiết Chỉ quở trách một trận, nàng ta cũng muốn phản bác, nhưng thân phận của hai vị tỷ tỷ lại cao hơn mình, nếu làm lớn chuyện thì không chừng hai người lại trở về cáo trạng với phụ thân. Mặc dù phụ thân không hai quản lý chuyện ở hậu trạch nhưng lại đối xử công bằng với tất cả tỷ muội, nếu biết mình liên hợp với người ngoài để hãm hại Tiết Ngải thì chỉ sợ cũng không dừng lại ở chuyện quở trách đơn giản như vậy. Nghĩ đến việc này, Tiết Nhược chỉ có thể âm thầm cắn răng, trong lòng tự nhủ Tiết Ngải cứ chờ đấy, nhất định ta sẽ lật lại ván này!
Mẹ đẻ của Minh Hinh Công Chúa là Uông Chiêu Viện, nàng là biểu tỷ muội với Tiết Chỉ và Tiết Nghệ. Cho nên khi nàng mới xuất hiện, Tiết Chỉ đã dẫn Tiết Nghệ đi đến. Tiết Ngải ở cạnh Phùng Tĩnh Tô mới có được nhiều thanh danh như vậy, không phải cũng là Công Chúa sao? Ai mà chẳng có.
Thật ra Minh Hinh Công Chúa cũng không tài nào thích nổi biểu tỷ này, dù sao thì ai cũng không muốn bị người khác lợi dụng, ngược lại, nàng rất thích biểu muội Tiết Nghệ trầm lặng.
“Công Chúa, gần đây cuộc sống của tiểu di mẫu trong cung có tốt không?” Tiết Chỉ cố ý nâng cao giọng lên một chút, để người xung quanh biết mình và Công Chúa có mối quan hệ rất tốt.
“Mẫu thân rất tốt, nhưng mà lại rất nhớ thương đại di mẫu, cứ luôn nói rằng nếu rảnh thì các ngươi tiến cung nhiều một chút.” Lời khách sáo mà, ai lại không biết nói. Minh Hinh Công Chúa biết Tiết Chỉ muốn mượn thân phận của mình để nâng thân phận của nàng ta lên, mặc dù nàng không vui nhưng cũng phối hợp nói ra thứ Tiết Chỉ muốn nghe.
“Đa tạ tiểu di mẫu nhớ thương. Mẹ ta cũng rất nhớ tiểu di mẫu đấy.” Tiết Chỉ thấy ánh mắt của mấy tiểu thư bên cạnh đều toát ra vẻ hâm mộ, ý cười của nàng ta càng thêm xán lạn.
“Biểu muội, dạo này đang đọc sách gì thế?” Sau khi phối hợp với Tiết Chỉ xong, Minh Hinh Công Chúa hỏi thăm Tiết Nghệ đứng cạnh.
Tiết Nghệ ngại ngùng cười cười: “‘Nữ tắc', ‘Nữ giới' mới học xong, phu tử sắp dạy ‘Đại học', gần đây muội đang đọc.”
“‘Đại học’ là bản sách hay. Vừa lúc trong tay ta có mấy quyển đại nghĩa thư, ta sẽ phái người đưa cho muội khi trở về.”
“Tốt quá.” Tiết Nghệ nhảy cẫng lên, rất nhanh lại nhớ ra người trước mặt này là Công Chúa: “Đa tạ Công Chúa.”
Minh Hinh Công Chúa xoa đầu Tiết Nghệ: “Ta thấy hoa bên kia nở rất đẹp, chúng ta đi ngắm một chút đi.” Nói xong, nàng cũng không thèm nhìn Tiết Chỉ mà kéo Tiết Nghệ bỏ đi.
Tiết Chỉ đứng trơ ra tại chỗ, hơi hơi tức giận. Vì không để người khác chế giễu, nàng ta nhanh chóng đuổi theo Minh Hinh Công Chúa, giả bộ như quen thuộc mà nói chuyện.
Không lâu sau đã có cung nữ đến báo, trà yến đã chuẩn bị xong, có thể mở tiệc. Đám người lần lượt tiến vào đại sảnh, sớm có cung nữ ở cửa ra vào dẫn đám người ngồi xuống.
Loại yến hội riêng này thực ra cũng không cần chú ý nhiều đến vậy, bình thường thì người một nhà đều sẽ ngồi chung một bàn. Để cho tiện, người một nhà sẽ được sắp xếp theo số tuổi. Tỉ như chỗ ngồi của Tiết gia chính là Tiết Oánh sát bên Tiết Chỉ, tiếp theo là Tiết Ngải, Tiết Nhược, Tiết Nghệ. Phùng Tĩnh Tô cũng muốn chen vào chỗ bên này, Tiết Ngải cảm thấy mọi thứ phải có chừng mực, nếu đi quá sẽ bị lộ. Phùng Tĩnh Tô không còn cách nào, đành phải ngồi vào bàn Trưởng Công Chúa.
Ban đầu, khúc nhạc này được Cố Ly và Văn Huyền Ca hợp tấu, Cố Ly gảy đàn tranh, Văn Huyền Ca gõ trống. Mặc dù hai người kỹ nghệ vô song nhưng lại cho người ta cảm giác không hài hòa. Văn Huyền Ca suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là phu tử dạy vẽ Ân Phán Liễu nghĩ kế, nói thử đổi người gõ trống xem. Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Phong Mẫn, sư phụ của Phùng Tĩnh Tô, đã bị nhét hai cái dùi trống một cách khó hiểu.
“Sao lại là ta?” Giang Phong Mẫn cảm thấy trong thư viện, từ phu tử tới học sinh, ai chơi nhạc cụ cũng phù hợp hơn nàng.
“Bởi vì chỉ có ngươi đã ra chiến trường.” Văn Huyền Ca cũng không nói nhảm, không ngừng thúc giục Giang Phong Mẫn.
Mặc dù nhìn cực kỳ không hợp nhưng Giang Phong Mẫn vẫn là Quận Chúa Hoàng thất, không quá kém cỏi về mặt âm luật. Quả nhiên, nàng mới gõ trống thì tất cả mọi người đều gật đầu, phải vậy mới đúng.
Mặc dù đã tìm được người phù hợp nhất, nhưng Giang Phong Mẫn cũng đâu phải người chịu chơi trống suốt ngày? Không đến hai ngày đã ném dùi trống để dính lấy Chưởng Viện. Sư phụ không làm thì phải làm sao? Dĩ nhiên là đi tìm đồ đệ. Thế là Cố Ly gảy đàn tranh, Phùng Tĩnh Tô gõ trống, sư tỷ muội cứ như vậy mà luyện thành từ khúc.
Kỹ nghệ đàn tranh của Tiết Ngải không thể so được với Cố Ly, đây là khả năng bẩm sinh không sao sánh được. Nhưng vẫn thừa sức nghiền ép đám người trong kinh thành này. Đám người cảm thấy đây là một bài từ khúc hoàn hảo, nhưng Phùng Tĩnh Tô cảm thấy mới chỉ đạt được đến tám phần, tuy vậy nhưng nàng vẫn rất kinh ngạc, dù sao nàng cũng chưa luyện với Tiết Ngải một lần nào.
Có một số người, đã được ông trời định sẵn.
Hầu Tích Lộ nhìn Tiết Nhược kinh ngạc trố mắt ở bên cạnh: “Tiết Tứ tiểu thư thật sự hiểu rõ tỷ tỷ nhà mình, nếu ngươi không đề nghị thì chúng ta đã bỏ qua một tiết mục động lòng người đến thế rồi.” Nàng biết rõ Tiết Nhược muốn khiến Tiết Ngải mất mặt, kết quả lại biến khéo thành vụng, cố ý nói như vậy để giễu cợt Tiết Nhược. ngôn tình hài
Tiết Oánh và Tiết Chỉ đều trừng Tiết Nhược một cách hung tợn, trong lòng tự nhủ đúng là phế vật, không làm nổi một chuyện có ích!
Người ấm ức nhất đương nhiên là Tiết Nhược, vốn chỉ muốn mượn người ngoài để Tiết Ngải xấu hổ, không ngờ lại tặng cho Tiết Ngải một thanh danh lớn như vậy.
Lúc này, Tiết Ngải đứng bên cạnh Phùng Tĩnh Tô, mọi người mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ vị Tiết Tam tiểu thư ‘chất phác vụng về’ này một lần nữa.
Một bộ váy áo màu xanh nước biển, có vẻ không phải là kiểu dáng lưu hành nhưng lại rất đơn giản phóng khoáng. Cô gái ở tuổi này không cần ăn mặc quá lộng lẫy, thanh xuân tuổi trẻ, chỉ cần đơn giản đã đẹp rồi. Tiết Ngải ăn mặc một cách đơn giản lại làm cho người ngoài chú ý đến sự xinh đẹp của nàng hơn. Đôi mắt sáng rực, chiếc mũi thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ nhắn, da thịt trắng sáng khiến người ta càng nhìn càng yêu.
Bấy giờ, trong lòng mọi người đều nổi lên một nghi vấn: Một mỹ nhân thế này sao lại bị gán cái mác ‘bình hoa đầu gỗ'? “Quả thật là một cô nương nhanh nhạy.” Một giọng nói có vẻ già nua vang lên từ bên ngoài. Đám người nghe ra là giọng nói của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa thì vội vàng nhường đường.
Minh Huy Trưởng Công Chúa đỡ Minh Kỳ Trưởng Công Chúa đến trước mặt Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa gật gật đầu: “Ta đã nói con mắt của Vân Dật sẽ không nhìn sai mà, nha đầu này không chỉ hợp mắt ta mà còn hợp lòng ta.” Nàng vừa nói vừa khoát tay, cung nữ đi sau hai vị Trưởng Công Chúa nâng khay đưa đến trước mặt Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải.
“Đây không phải ta thưởng, là ta tặng.” Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cười ha hả, nhấc khăn lụa trên khay lên, bên trong là một bộ mặt nạ vàng đỏ, thứ còn lại bên trong khay cũng là mặt nạ, nhưng lại là phỉ thúy. “Nghe một khúc nhạc hay, tặng một phần lễ vật, các ngươi không được nói không nhận đâu.”
Tiết Ngải không dám tự nhận lễ vật, Phùng Tĩnh Tô thấy thế mới lễ phép nói: “Đương nhiên phải nhận đồ mà cô mẫu đưa rồi. Chỉ là Vân Dật còn có một yêu cầu quá đáng khác.”
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cười khoát tay để nàng miễn lễ: “Được rồi, nói đi, còn muốn cái gì?”
Phùng Tĩnh Tô nói: “Đồ cô mẫu đưa đều là đồ tốt, nhưng mà hôm nay Vân Dật lộ mặt chỉ là góp sức cho Tiết Tam tiểu thư, Vân Dật muốn tặng hết đồ này cho Tiết Tam tiểu thư, mong cô mẫu thành toàn.”
Tiết Ngải giật mình nhìn Phùng Tĩnh Tô, sao lại đưa cho mình hết thế?
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cười nói: “Đã tặng ngươi thì là đồ của ngươi, ngươi cho ai thì ta mặc kệ. Rồi, đưa đồ cho Tam tiểu thư hết đi, ta đứng nghe từ khúc đến bây giờ cũng mệt rồi, các ngươi cứ chơi thêm chút nữa, không lâu sau sẽ mở tiệc.”
Trưởng Công Chúa rời đi, Phùng Tĩnh Tô sai cung nữ đưa hết hai bộ mặt nạ cho Mộng An, sau đó để cho hai cung nữ Tiểu Châu và Tiểu Đóa của mình dẫn Mộng An để đồ vào trong xe ngựa.
Dù cho hai bộ mặt nạ kia thật sự tốt nhưng nhóm quý nữ này cũng không phải chưa thấy sự đời, cũng không quá ham muốn. Nhưng đây là đồ được Minh Kỳ Trưởng Công Chúa thưởng cho, việc này vô cùng ghê gớm, bình thường thì cả một bộ cũng khó khăn, Tiết Ngải lại được hai bộ cùng một lúc, mà lại nghe nói, trước đó Minh Kỳ Trưởng Công Chúa đã tặng Tiết Ngải một cái vòng tay, sự yêu thương này khiến cho cả Minh Hinh Công Chúa và Ôn Thuần Công Chúa đều phải ghen tỵ.
Đám người tản đi dần, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Tiết Ngải và Phùng Tĩnh Tô.
“Tô tỷ tỷ, tại sao Trưởng Công Chúa đối xử với ta tốt như vậy?” Tiết Ngải thấy Trưởng Công Chúa đối xử với nàng thực sự quá tốt.
“Bởi vì nàng được người thích.” Phùng Tĩnh Tô kéo lấy bàn tay nhỏ, nhìn thấy Tiết Ngải đỏ mặt thì vừa lòng thỏa ý.
“Người lại nói bậy.” Tiết Ngải bất mãn, tay còn bị người ta nắm lấy đây này, rụt cũng không thoát ra được, căng thẳng đến nỗi mặt đỏ rần.
“Rồi rồi, không trêu nàng. Nàng thông minh vậy kia mà, tự đoán thôi.” Phùng Tĩnh Tô nói không trêu nàng nữa nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra, cả đời cũng không thể.
Tiết Ngải trừng mắt nhìn nàng: “Bởi vì Phiên Dương lão Hầu gia sao?”
Phiên Dương lão Hầu gia chính là trượng phu của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa, đó cũng là võ tướng rong ruổi chiến trường. Theo lý thuyết, với thân phận của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa, gả cho Hầu tước thì thật sự hơi thấp, huống chi lúc đó Phiên Dương còn chưa được phong Hầu, nhưng hôn sự này lại là Minh Kỳ Trưởng Công Chúa tự đề nghị với Hoàng Đế quá cố.
Năm đó, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa gặp nạn lúc ra ngoài, rốt cuộc vẫn được tướng quân Phiên Dương lão Hầu gia cứu được Trưởng Công Chúa, lần gặp nhau ngoài ý muốn này đã khiến Trưởng Công Chúa động tâm. Sau khi biết được đối phương chưa kết hôn, Trưởng Công Chúa đã chủ động đến xin Hoàng Đế, cuối cùng cũng được như ý nguyện. Phiên Dương lão Hầu gia cũng được phong Hầu vì Công Chúa, đạt được tước vị bằng cách này cũng không khiến Phiên Dương lão Hầu gia vui vẻ. Dù sao thì hắn cũng là nam nhi nhiệt huyết, vẫn hi vọng có thể tự đi ra chiến trường, kiếm vinh quang về cho gia tộc.
Cuối cùng, Phiên Dương lão Hầu gia đi chiến trường, hơn mười năm chinh chiến, chiến công hiển hách, vinh quang nước nhà, nhưng cũng lại rơi vào kết cục da ngựa bọc thây. Sau khi Phiên Dương lão Hầu gia bỏ mình, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa vẫn ở góa, chăm sóc con cái, hiếu thuận với cha mẹ chồng. Trưởng tử* trưởng thành kế thừa tước vị, sau khi cha mẹ chồng lần lượt qua đời, nàng về phủ Trưởng Công Chúa ở kinh thành, vẫn trải qua thời gian an nhàn như cũ. Cả đời nàng chưa từng ra chiến trường, nhưng khi nghe được khúc nhạc này, nàng tin tưởng hẳn là chiến trường cũng giống như trong miêu tả, chỉ có như vậy mới khiến trượng phu nàng lưu luyến nhiều năm không về.
*Con trai cả.
Quân Mạc Tiếu say trong sa trường, xưa nay chinh chiến mấy người trở về.
“Có phải nàng biến hình từ Hồ Ly hay không? Sao lại thông minh như vậy?” Phùng Tĩnh Tô lại sờ lỗ tai Tiết Ngải, nhìn xem có thể hiện nguyên hình hay không.
Tiết Ngải nhanh chóng chạy trốn, Tô tỷ tỷ càng ngày càng nghịch ngợm!
Hai người một người chạy một người đuổi, chơi rất vui vẻ nhưng lại khiến nhiều người đỏ mắt.
Tiết Nhược đã bị Tiết Oánh và Tiết Chỉ quở trách một trận, nàng ta cũng muốn phản bác, nhưng thân phận của hai vị tỷ tỷ lại cao hơn mình, nếu làm lớn chuyện thì không chừng hai người lại trở về cáo trạng với phụ thân. Mặc dù phụ thân không hai quản lý chuyện ở hậu trạch nhưng lại đối xử công bằng với tất cả tỷ muội, nếu biết mình liên hợp với người ngoài để hãm hại Tiết Ngải thì chỉ sợ cũng không dừng lại ở chuyện quở trách đơn giản như vậy. Nghĩ đến việc này, Tiết Nhược chỉ có thể âm thầm cắn răng, trong lòng tự nhủ Tiết Ngải cứ chờ đấy, nhất định ta sẽ lật lại ván này!
Mẹ đẻ của Minh Hinh Công Chúa là Uông Chiêu Viện, nàng là biểu tỷ muội với Tiết Chỉ và Tiết Nghệ. Cho nên khi nàng mới xuất hiện, Tiết Chỉ đã dẫn Tiết Nghệ đi đến. Tiết Ngải ở cạnh Phùng Tĩnh Tô mới có được nhiều thanh danh như vậy, không phải cũng là Công Chúa sao? Ai mà chẳng có.
Thật ra Minh Hinh Công Chúa cũng không tài nào thích nổi biểu tỷ này, dù sao thì ai cũng không muốn bị người khác lợi dụng, ngược lại, nàng rất thích biểu muội Tiết Nghệ trầm lặng.
“Công Chúa, gần đây cuộc sống của tiểu di mẫu trong cung có tốt không?” Tiết Chỉ cố ý nâng cao giọng lên một chút, để người xung quanh biết mình và Công Chúa có mối quan hệ rất tốt.
“Mẫu thân rất tốt, nhưng mà lại rất nhớ thương đại di mẫu, cứ luôn nói rằng nếu rảnh thì các ngươi tiến cung nhiều một chút.” Lời khách sáo mà, ai lại không biết nói. Minh Hinh Công Chúa biết Tiết Chỉ muốn mượn thân phận của mình để nâng thân phận của nàng ta lên, mặc dù nàng không vui nhưng cũng phối hợp nói ra thứ Tiết Chỉ muốn nghe.
“Đa tạ tiểu di mẫu nhớ thương. Mẹ ta cũng rất nhớ tiểu di mẫu đấy.” Tiết Chỉ thấy ánh mắt của mấy tiểu thư bên cạnh đều toát ra vẻ hâm mộ, ý cười của nàng ta càng thêm xán lạn.
“Biểu muội, dạo này đang đọc sách gì thế?” Sau khi phối hợp với Tiết Chỉ xong, Minh Hinh Công Chúa hỏi thăm Tiết Nghệ đứng cạnh.
Tiết Nghệ ngại ngùng cười cười: “‘Nữ tắc', ‘Nữ giới' mới học xong, phu tử sắp dạy ‘Đại học', gần đây muội đang đọc.”
“‘Đại học’ là bản sách hay. Vừa lúc trong tay ta có mấy quyển đại nghĩa thư, ta sẽ phái người đưa cho muội khi trở về.”
“Tốt quá.” Tiết Nghệ nhảy cẫng lên, rất nhanh lại nhớ ra người trước mặt này là Công Chúa: “Đa tạ Công Chúa.”
Minh Hinh Công Chúa xoa đầu Tiết Nghệ: “Ta thấy hoa bên kia nở rất đẹp, chúng ta đi ngắm một chút đi.” Nói xong, nàng cũng không thèm nhìn Tiết Chỉ mà kéo Tiết Nghệ bỏ đi.
Tiết Chỉ đứng trơ ra tại chỗ, hơi hơi tức giận. Vì không để người khác chế giễu, nàng ta nhanh chóng đuổi theo Minh Hinh Công Chúa, giả bộ như quen thuộc mà nói chuyện.
Không lâu sau đã có cung nữ đến báo, trà yến đã chuẩn bị xong, có thể mở tiệc. Đám người lần lượt tiến vào đại sảnh, sớm có cung nữ ở cửa ra vào dẫn đám người ngồi xuống.
Loại yến hội riêng này thực ra cũng không cần chú ý nhiều đến vậy, bình thường thì người một nhà đều sẽ ngồi chung một bàn. Để cho tiện, người một nhà sẽ được sắp xếp theo số tuổi. Tỉ như chỗ ngồi của Tiết gia chính là Tiết Oánh sát bên Tiết Chỉ, tiếp theo là Tiết Ngải, Tiết Nhược, Tiết Nghệ. Phùng Tĩnh Tô cũng muốn chen vào chỗ bên này, Tiết Ngải cảm thấy mọi thứ phải có chừng mực, nếu đi quá sẽ bị lộ. Phùng Tĩnh Tô không còn cách nào, đành phải ngồi vào bàn Trưởng Công Chúa.
Danh sách chương