Đoạn Dao cố định thuyền chờ ở một nơi bí mật gần đó, nghe phía bên trong bức tường trụ gỗ kia truyền tới một trận ầm ầm đất rung núi chuyển, như là bảo tháp đã bị phá hủy, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy ca ca và Tư Không ca ca đi ra, trong lòng không khỏi sốt ruột. Lúc này hắn ngược lại có chút cảm kích vì mây đen trên bầu trời đã che kín trăng tròn một lần nữa, nếu không cứ đưa thủy triều tới càng ngày càng nhiều thì muốn chạy trốn ra ngoài cũng không dễ dàng.

“ Nói chuyện? ” Lưu Cẩm Đức cười lạnh, “Chết đến nơi rồi còn muốn cò kè mặc cả với ta sao?”

“ Khó khăn lắm mới vây khốn được Bổn Vương ở nơi này, chẳng lẽ cứ đơn giản giết đi như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, “ Không muốn dùng Bổn Vương làm lợi thế để đàm điều kiện với Hoàng thượng sao?”

“ Ta không cần đàm điều kiện với bất cứ kẻ nào. ” Hai mắt Lưu Cẩm Đức dữ tợn đỏ ngầu, giống như chỉ hận không thể đem hắn ra lột da xẻ thịt róc xương uống máu.

Tư Không Duệ thấp giọng nói: “ Ta cảm thấy người này muốn đem ngươi ra thiên đao vạn quả lắm rồi. ”

Trên bầu trời vẫn như cũ mây đen trùng điệp, Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu một cái, tiếp tục kéo dài thời gian: “ Bổn Vương không muốn nhiều lời với ngươi, Sở Hạng đang ở đâu? ”

“ Đúng vậy, mau gọi Sở Hạng ra đây.” Tư Không Duệ thuận theo phô trương thanh thế, “ Xem thử hắn muốn giết chúng ta ngay tại nơi này, hay là muốn lấy chúng ta làm lợi thế đàm điều kiện với Hoàng thượng. ”

“ Ta đã nói rồi, ta cũng sẽ không cùng bất cứ kẻ nào đàm điều kiện! ” Lưu Cẩm Đức xoay người đi lên chỗ cao, khẽ nhất tay một cái, ngay lập tức đã có vô số cung tiễn thủ tầng tầng lớp lớp vây quanh hai người, Tư Không Duệ lệ nóng doanh tròng, ở trong lòng mắng chửi hàng nghìn hàng vạn câu thô tục, hô lớn: “ Ta biết một bí mật! ”

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt giương lên.

“ Nói. ” Lưu Cẩm Đức xoay người lại.

Tư Không Duệ thành khẩn nói: “ Theo lý mà nói thì người đắc tội ngươi là vị nhân huynh bên cạnh này, ta ngươi không quen không biết cũng không thù không oán, hay là kết giao bằng hữu đi, được không? ”

“Ngươi muốn đầu hàng? ” Lưu Cẩm Đức cười nhạo.

Tư Không Duệ vội vàng gật đầu.

“ Nói một chút xem, bí mật mà ngươi vừa nói là gì?” Lưu Cẩm Đức hứng thú nhìn hắn.

Tư Không Duệ ra điều kiện: “ Có thể thả ta ra trước hay không?”

Lưu Cẩm Đức trầm mặc nhìn hắn.

Tư Không Duệ nói: “ Không thả cũng được, nhưng nếu chẳng may ta bị hắn nóng giận không kìm được giết chết, mà lúc đó bí mật vừa mới nói đến một nửa, ngươi nói xem ngươi có biệt khuất hay không? ” Sau đó lại hạ thấp giọng bổ sung, “ Có liên quan đến Hoàng thượng. ”

Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, Tư Không Duệ lập tức xé cổ họng hét lên: “ Cứu mạnggggg! ”

Lưu Cẩm Đức ra hiệu cho thủ vệ mở lưới thả hắn ra.

Tư Không Duệ hoạt động gân cốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn như cũ không thấy mặt trăng.

“ Bây giờ có thể nói được rồi chứ? ” Lưu Cẩm Đức đem đao gác lên cổ hắn.

Tư Không Duệ thuận miệng bịa đặt: “ Sức khỏe của Hoàng thượng gần đây có những biểu hiện thật khó lường, ngươi đoán là vì sao? Trúng độc rồi a.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “……”

“ Ai hạ độc hắn? ” Lưu Cẩm Đức nghe vậy quả nhiên tức giận, nghiêng đầu nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, “Là ngươi đúng không? ”

Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nói: “ Người đêm đó tới mặc áo bào của ngươi, giờ cắn ngược lại nói thành người của Bổn Vương sao? ”

“ Độc kia đúng thật là khó lường. ” Tư Không Duệ tiếp tục phịa chuyện sống động như thật, “ Ngay cả Diệp cốc chủ cũng không tra ra được rốt cuộc là thứ gì, gần đây ngày nào Hoàng thượng cũng có thể ngủ bảy tám canh giờ, tinh thần luôn luôn uể oải không tỉnh táo, ăn cơm thì muốn ăn chua, thỉnh thoảng lại còn muốn ói, tính khí cũng cáu kỉnh nóng giận hơn rất nhiều. ” Trong cuộc đời cho tới bây giờ Tư Không Duệ cũng chưa từng nhìn thấy người trúng phải kịch độc, không thể làm gì khác hơn là đem tình trạng lúc mang thai của nương tử nhà hắn nói lại một lần, dù sao người này cũng là cái lão độc thân, chắc chắn cũng nghe không hiểu.

Lão độc thân: ý là vẫn luôn độc thân.

“ Cho nên mục đích các ngươi lên đảo, là vì muốn tới chỗ này của ta lấy thuốc giải? ” Lưu Cẩm Đức hỏi.

“ Đây là lý do thứ nhất.” Tư Không Duệ nói, “ Thứ hai là vì Hoàng thượng hạ lệnh sai chúng ta tới nổ banh tòa tháp này.” Tóm lại chuyện cũng đã làm, nếu không nhắc tới cũng không khỏi quá giấu đầu hở đuôi, chi bằng cứ thẳng thắn một chút. Chỉ cần có thể lừa hắn trong chốc lát này, chờ trăng sáng ló ra là sẽ có đường chạy, cũng không sợ hắn sẽ từ từ suy nghĩ lại hiểu ra.

“ Vì sao phải cho nổ bảo tháp? ” Lưu Cẩm Đức một tay bóp chặt cổ hắn.

“ Bởi vì, khụ, bởi vì có người xem thiên tượng, nói rằng chỉ cần phá nổ tòa tháp cao nhất trên đảo này thì sẽ thành công chọc giận Hải Thần nương nương, khiến cho đất rung núi chuyển, Đại Sở cũng sẽ không đánh mà thắng.” Tư Không Duệ vẻ mặt thần bí, trong lòng lại vô cùng khổ ép — vì sao trăng sáng vẫn chưa chịu nhô ra, nếu cứ tiếp tục thế này, mình có thể tiếp tục bịa ra được chuyện xưa nữa hay không chưa vội nói tới, nhưng nhìn trời cũng sắp sáng rồi.

Một tốp binh sĩ vội vã từ chỗ bảo tháp vừa đổ sập kia chạy tới, Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mày, giữa những ngón tay lần nữa thoáng qua một luồng hàn quang.

“ Tướng quân!” Người cầm đầu quỳ xuống đất nói, “ Đã kiểm tra xong rồi, dưới bảo tháp xuất hiện một hố sâu rất lớn hình nắm đấm, cũng không biết rốt cuộc là sâu bao nhiêu thước, bên dưới đang tỏa ra một luồng ánh sáng yếu ớt.”

“ CÁI GÌ? ” Những người còn lại còn chưa tới kịp nói gì thì Tư Không Duệ cũng đã cả kinh thất sắc, quay đầu giận dữ hỏi Đoạn Bạch Nguyệt, “ Ngươi dám ném cái vòng tay ta tốn một đống vàng bạc mua định tặng nương tử vào trong cái hố kia sao? ” Diễn giống y như thật.

Cuồng phong quét qua, mây đen trên bầu trời bỗng nhiên tản đi, ánh trăng sáng tỏ.

Tư Không Duệ vui mừng khôn xiết, không để ý một khắc trước vẫn còn đang diễn trò, xoay người lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt mấy bước chạy như điên đến trước mặt Đoạn Bạch Nguyệt, vừa định khiêng hắn bỏ chạy thì tấm lưới lớn kia cũng bị chém thành hai nửa, bốn quả phi tiêu màu u lam thẳng tắp bắn về phía Lưu Cẩm Đức. Tư Không Duệ chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người cũng đã bị vác lên nhảy ra vòng vây, cấp tốc chạy về phía bờ biển.

Vô số mũi tên nhọn xé gió vút theo phía sau, Tư Không Duệ vung kiếm đánh rớt, tung người nhảy vọt lên cao muốn leo lên khối gỗ thoát ra ngoài, lại bị Lưu Cẩm Đức đuổi theo ép trở về mặt đất lần nữa. Bốn phía mơ hồ truyền đến tiếng núi thét biển gầm, từng đợt sóng to lớn vồ ập bờ biển, trên đài quan sát cao cao có người la lên: “Tướng quân! Đã xảy ra chuyện rồi, nước biển giống như muốn xông lên đảo a! ”

Lưu Cẩm Đức đột nhiên phản ứng lại, cơ hồ gầm thét hạ lệnh: “ Mau hủy diệt thứ đang phát sáng trong hố kia đi! ”

“ Đi mau! ” Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nắm đai lưng Tư Không Duệ, vèo một cái ném hắn lên đỉnh một khối gỗ, còn mình thì đuổi theo hướng ngược lại, muốn ngăn cản Lưu Cẩm Đức.

“ Bà nó chứ!!! ” Tư Không Duệ hung hăng phun một bãi nước miếng, từ trên đỉnh khối gỗ nhảy xuống, hai ba bước chắn trước mặt Lưu Cẩm Đức. Lần trước hai người cùng nhau tác chiến, cũng chỉ đi về một mình, nếu lần này cũng bỏ Đoạn Bạch Nguyệt lại một mình trên đảo thì còn có mặt mũi nào yêu cầu Ôn đại nhân tương lai viết riêng cho mình một chuyện xưa đây.

Đoạn Bạch Nguyệt cười một tiếng: “ Đa tạ.”

“ Tạ thì ta không cần. ” Tư Không Duệ nói, tương lai ngươi bớt hãm hại ta vài lần là ta đã phải cám ơn trời đất rồi.

Hải đảo rung chuyển càng ngày càng kịch liệt, trận doanh của phản quân táo loạn một mảnh, một đội nhân mã cầm xẻng sắt chạy tới chỗ bảo tháp ngã đổ, muốn đem hạt châu trong hố sâu kia moi ra. Đoạn Bạch Nguyệt phi thân lao tới, giơ kiếm quét bay mấy chục quân phản loạn, cầm kiếm canh giữ phía trước bảo tháp, giống như Tu La chốn địa ngục.

Lưu Cẩm Đức nghiến răng nói: “ Cho dù ngươi dẫn nước biển tới nhấn chìm đảo thì đã sao, chính ngươi cũng phải cùng ta chôn thây nơi này. ”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn ánh trăng trên bầu trời, giống như cái đĩa bằng bạc, mây đen chung quanh đã sớm biến mất, chỉ còn lại mặt trăng đang tỏa ra những tia sáng màu bạc kịch liệt chấn động nước biển.

Sóng biển như dãy núi nặng nề đánh lên bức tường gỗ kiên cố, sau một trận ầm ầm vang lên, mấy chục khối gỗ che trời cùng nhau rầm rập ngã xuống, quân phản loạn chạy trốn tứ phía, cả doanh địa loạn thành một mảnh.

“Sóng thần sắp tới rồi, mau rút lui thôi! Còn lo lắng cái gì! ” Tư Không Duệ kéo Đoạn Bạch Nguyệt bỏ chạy, lại bị Lưu Cẩm Đức gắt gao cuốn lấy. Hắn đã sớm hận Đoạn Bạch Nguyệt như núi lửa phun trào, mỗi lần nhớ lại ngày đó người này ở trên boong thuyền hôn Sở Uyên say đắm, là hắn chỉ hận không được đem kẻ này ra ăn sống nuốt tươi, mà ngay cả như vậy cũng không đủ để giải mối hận trong lòng.

“ Người này điên rồi!” Tư Không Duệ lau nước biển trên mặt, lớn tiếng nói, “ Ta ngăn hắn lại, ngươi đi tìm Dao nhi trước đi! ”

Đoạn Bạch Nguyệt trên không trung xoay người, tránh thoát một khối gỗ đang ầm ầm ngã xuống.

Quân phản loạn bị trụ gỗ nện xuống thất linh bát lạc tử thương vô số, đã sớm không còn ý chí chiến đấu gì nữa. Thấy cả tòa hải đảo gần như đã sắp bị hủy diệt, Lưu Cẩm Đức lại càng trở nên điên cuồng, không màng sống chết tấn công Đoạn Bạch Nguyệt, giống như loại độc xà gắt gao cắn chặt mục tiêu, cho dù thân mang trọng thương thì cũng muốn kéo hắn cùng nhau xuống địa ngục.

Thất linh bát lạc: ý chỉ những thứ vốn đang chỉnh tề bị xáo trộn.

“ Hải đảo này sắp chìm rồi! ” Tư Không Duệ bị mấy chục quân phản loạn vây vào chính giữa, quay đầu về phía Đoạn Bạch Nguyệt rống lên.

Lưu Cẩm Đức cười gằn:“ Có nghe hay không, hôm nay ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ chuyện sống sót một mình! ”

Đoạn Bạch Nguyệt nặng nề đánh vào mặt hắn một quyền: “ Ngươi nhất định phải chết, nhưng ta thì không. ”

“ Nhưng hải đảo này sắp chìm, sắp chìm rồi!” Lưu Cẩm Đức cất tiếng cười khằng khặc, ánh mắt chợt âm lãnh, hung hăng nói “ Ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong được gặp lại hắn. ”

“ Chuyện này thì chưa chắc. ” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, đưa tay chỉ lên trời, “Ngươi thử nhìn xem. ”

Lại một âm thanh rõ ràng trong trẻo truyền tới, vang vọng thật lâu trong màn đêm.

Đoạn Dao đứng trên thuyền nóng lòng sốt ruột cực độ, muốn đi tìm nhưng lại sợ các ca ca tới không tìm được mình, nhưng nếu không đi tìm thì với tình hình sóng biển càng ngày càng điên cuồng như thế này, không đi thì thật sự không còn kịp nữa.

Nước biển gầm thét dữ dội, lại thêm một mảng lớn trụ gỗ bị nặng nề đánh ngã, tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, Đoạn Dao quyết định chủ ý, đem chiếc thuyền kéo tới nơi kín đáo gần đó cố định lại, vừa định đi hỗ trợ thì lại thấy như có cái gì chợt lóe lên trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ kịp quét mắt thấy một dải lông đuôi vàng óng ánh.

……

Phượng hoàng? Đoạn Dao sửng sốt trong chốc lát, lúc kịp phản ứng lại thì cơ hồ muốn vui sướng khóc lên.

Cư nhiên thật sự có phượng hoàng.

Cũng biết ca ca mình sẽ không xui xẻo như vậy cả đời mà!

“ Này này này là…. Bản thể của ngươi hiển linh? ” Nhìn mấy con chim to hoa lệ trong bóng đêm trong trẻo kia, Tư Không Duệ cảm thấy mình có chút choáng váng đầu hoa mắt.

Bản thể: ý nói mấy bé phượng hoàng là bản thể của Đoạn nương nương đó, Đoạn nương nương là Hoàng hậu, mà xưa nay Hoàng hậu đều được ví như phượng hoàng J)))))

“ Nắm chặt! ” Đoạn Bạch Nguyệt quyết định thật nhanh, một tay xốc Tư Không Duệ ném lên không trung. Một con phượng hoàng nhanh chóng lao xuống, vững vàng tiếp hắn rơi xuống lưng mình.

Tư Không Duệ lệ nóng doanh tròng, tốt quá tốt quá, có thể lên trời.

Lưu Cẩm Đức thấy tình thế không ổn, cuối cùng cũng lấy lại vài phần lý trí, trong cơn hoảng hốt xoay người muốn chạy trốn, lại bị Đoạn Bạch Nguyệt nắm được bả vai, tiếng vỡ vụn rõ ràng truyền vào trong tai, đau nhức dữ dội kéo tới, giống như có con kiến chui vào tâm mạch, chỉ thoáng chốc đã rơi vào một mảnh hắc ám.

Lại một con phượng hoàng quanh quẩn xuống, xẹt qua sóng lớn mãnh liệt, một khắc trước khi hải đảo bị nước biển cắn nuốt, mang theo Đoạn Bạch Nguyệt thẳng tắp bay về phía chân trời. Còn lại Lưu Cẩm Đức, đầu tiên là bị một con phượng hoàng nhìn qua tâm tình không được tốt lắm đá một cước, sau đó mới dùng móng vuốt quắp vạt áo, cứ như vậy đuổi theo các đồng bạn còn lại.

Một con phượng hoàng nhỏ nhỏ béo ú tròn xoe như cục bông chui ra khỏi lông mao của đại phượng hoàng, lười biếng ngáp một cái, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, cũng không phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại quen cửa quen nẻo chui vào trong ngực Đoạn Bạch Nguyệt, tiếp tục ngủ.

“ Ca! ” Đoạn Dao cũng ngồi trên lưng một con phượng hoàng bay tới, sau lưng còn có một người áo đen, tươi cười đầy mặt liều mạng phất tay, mức độ nhiệt tình phảng phất giống như quen biết đã lâu gặp lại: “Cung chủ và công tử nhà ta đang ở đảo Nhiễm Sương, đúng lúc Tinh Đấu chân nhân cũng ở đó, sau khi tính một quẻ thì bảo chúng ta tới đây trợ chiến. ”

Đoạn Bạch Nguyệt ôm quyền cười nói: “Lần này đa tạ Tần Cung chủ và chư vị. ”

“ Không có gì không có gì. ” Ám vệ sảng khoái khoát khoát tay, “ Công tử nhà ta lúc trước còn lo lắng về chiến sự, nhưng hiện tại xem ra, Đại Sở dường như tất thắng không thể nghi ngờ.” Dù sao cũng không phải người người đều có bản lãnh, có thể dễ dàng nhấn chìm một tòa hải đảo, đây vẫn là lần đầu tiên mình gặp được.

Đoạn Dao phóng tín hiệu đạn lên trời. Sau khi các nhánh binh mã canh giữ bốn phía đông tây nam bắc bên ngoài thấy được thì đều cảm thấy rất vui mừng. Thẩm Thiên Phong đi lên tháp cao, lớn tiếng nói: “ Toàn quân tản ra, chuẩn bị vây vắt số phản quân tháo chạy! ”

Hôm qua nhân gia bị 2 mụ phù thủy bắt cóc ngay trên bàn phím, không kịp ới một tiếng nữa, xin lỗi đồng bào TToTT.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện