Túng có thiên cổ, hoành có bát hoang. Trong nhiều loại binh thư, Bát Hoang trận này được truyền bá quá đỗi thần kỳ, nhưng lại không có người nào nghiên cứu ra được chỗ tinh diệu của trận pháp. Cũng không phải không muốn, mà là vì trải qua thử thách năm dài tháng rộng của thời gian, những khẩu quyết dùng để bày binh bố trận còn sót lại rất ít, ước chừng ngay cả một tờ giấy nguyên vẹn cũng không tìm được nữa.
Túng có thiên cổ, hoành có bát hoang: theo ta hiểu thì ý của câu này là nếu chiều dài lịch sử ứng với <TRỤC TUNG> thì bát hoang trận là trận pháp nổi bật nhất, như là TRỤC HOÀNH vậy. Chữ TÚNG này nếu viết thành TUNG thì dễ hiểu hơn nhưng vì nó có liên quan đến chương sau này nữa nên ta để vậy.
“Bát Hoang trận?” Mộc Si Lão Nhân sảng khoái gật đầu. ” Có thể thử một lần.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc: ” Tiền bối sẽ làm thật ư?” Là một công tượng, dù tài nghệ có tinh diệu cỡ nào đi nữa thì dường như cũng không liên quan gì đến binh pháp. Nghìn vạn lần đừng nói là vì muốn ở lại trong cung nên thuận miệng nói điêu nha.
“Bát Hoang trận vốn là cơ quan trận.” Sở Uyên giải thích: ” Nếu trên đời này còn có người biết được trận pháp này, e là chỉ có một mình lão tiền bối mà thôi.”
“Hoàng thượng quá khen, quá khen.” Mộc Si Lão Nhân khiêm tốn xua tay.
“Nếu lão tiên sinh có thể tái hiện lại Bát Hoang trận, Trẫm tất nhiên sẽ trọng thưởng.” Đối với hắn, Sở Uyên rất là cung kính.
Vì thế Mộc Si Lão Nhân lại càng vui vẻ hơn, lúc trước hắn vốn định chạy tới vương thành xem thử có thể có cơ hội nào vào cung sửa chữa đại điện kiếm sống qua ngày hay không, đỡ hơn phải lưu lạc bên ngoài lo lắng bất an, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ bị người đuổi bắt, giếthại. Chưa hề nghĩ sẽ có vận khí tốt như vậy, không chỉ được vào cung, mà cũng gặp Hoàng thượng luôn rồi.
Thấy hai người tựa hồ rất tin tưởng đối phương, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn dành phải nuốt xuống những nghi ngờ vẫn đang trực chờ nơi cuống họng.
“Còn có một chuyện, không biết có thể thỉnh giáo lão nhân hay không?” Sở Uyên nói: ” Trẫm muốn biết, bản vẽ Quỷ Mộc Hạp ở thành Đại Nhạn có phải do chính tiên sinh vẽ không?”
“Đúng là vậy.” Mộc Si Lão Nhân trước tiên là gật đầu, sau đó lại liên tục lắc đầu. ” Cũng không phải, cũng không phải, thứ kia chính là thứ đồ thâm độc vô cùng, nếu dùng tới sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn a.”
” Vậy sao tiền bối còn vẽ bản vẽ đưa cho người khác?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
” Không vẽ không được, đao của Từ tri phủ vẫn gác trên cổ ta a.” Mộc Si Lão Nhân rất là thành khẩn, dù sao người bình thường đều sợ chết, ta cũng sợ, hơn nữa cực kì sợ, sợ vô cùng.
Sở Uyên thở dài trong lòng, nhưng cũng không thể trách được.
” Có điều cũng không sao.” Mộc Si Lão Nhân nói xong lại cười hắc hắc. ” Từ tri phủ lén lén lút lút như vậy, ta liền đoán hắn không có ý gì tốt, chắn chắn là đang muốn che giấu triều đình làm chuyện phi pháp. Cho nên bản vẽ ta vẽ cho hắn nhìn như thiên y vô phùng nhưng trên thực tế lúc sử dụng, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là Quỷ Mộc Hạp sẽ trở thành thứ đã không thể đả thương địch thủ, mà ngược lại còn tự tổn hại chính mình, một Quỷ Mộc Hạp một nghìn người.”
“Thật vậy sao?” Sở Uyên nghe vậy đột nhiên đứng lên.
“Lão hủ làm sao dám lừa gạt Hoàng thượng.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Huống hồ ta cũng không làm được những chuyện hại đến tướng sĩ Đại Sở.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Nếu đúng như thế thì chỉ sợ kẻ mua thứ đó muốn khóc cũng không khóc được, lúc hai quân giao tranh trên chiến trường, đã không chiếm được tiện nghi lại còn lỗ lớn.”
“Lão tiên sinh thật sự là phúc của Đại Sở ta.” Sở Uyên mừng rỡ: ” Chỉ bằng cái này, đừng nói là ở trong cung, muốn xây một phủ đệ tại kinh thành cũng không vấn đề gì.”
“Trong cung này tốt lắm tốt lắm.” Mộc Si Lão Nhân vội vàng xua tay. ” Trừ Bát Hoang trận, những việc như trùng tu sửa chữa tòa nhà, trạch viện, tẩm cung…chỉ cần liên quan đến nghề mộc thì Hoàng thượng cứ việc phân phó, ta tay chân nhanh nhẹn, chỉ cần một ngày đêm là có thể sửa xong nửa tòa nhà rồi.”
Sở Uyên cười nói: ” Vậy thì hôm nay dừng lại ở đây, trẫm sẽ cho người đưa lão tiên sinh về chỗ nghỉ ngơi.”
“Khoan đã.” Đoạn Bạch Nguyệt ngăn lại: ” Có thể hỏi thêm một vấn đề không?”
Sở Uyên khẽ gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thiên Hồi Hoàn là loại ám khí gì? Còn nữa, lúc trước tiền bối làm sao có thể chạy thoát khỏi Lam Cơ?”
Mộc Si Lão Nhân nhắc nhở: ” Như vậy là hai vấn đề.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Sở Uyên nhẫn cười.
“Hai vấn đề thì hai đi.” May là Mộc Si Lão Nhân không xoi mói nữa, nói. ” Thiên Hồi Hoàn không phải là ám khí, yêu nữ ma giáo kia chưa điều tra rõ ràng, chỉ chạy lung tung bắt người vậy thôi.”
” Không phải ám khí?? Vậy là cái gì?” Sở Uyên hỏi.
“Là mê cung.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Trước kia trong giang hồ có một ma đầu tên là Lan Nhất Triển, sau khi bị người đánh chết thì thi thể được giam giữ ở núi Ngọc Quan, Thiên Hồi Hoàn được dựng lên ngay tại lối vào. Nếu là người bình thường, đừng nói muốn đi vào, chỉ cần tới gần đó cũng sẽ bị độc châm gây thương tích.”
” Cũng đã bị đánh chết rồi, vì sao còn phải giam giữ?” Sở Uyên khó hiểu.
” Có thể Hoàng thượng không biết, Lan Nhất Triển kia rất tà môn, tương truyền có thể chết mà sống lại.” Mộc Si Lão Nhân lắc đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, nhớ tới sư phụ nhà mình.
Cũng đã chôn trong hầm mộ vài năm rồi vẫn có thể chạy ra, chẳng lẽ là sư huynh đệ sao??? ” Có thể kể lại toàn bộ chuyện này lần nữa hay không?” Sở Uyên hứng thú hỏi.
Mộc Si Lão Nhân gật đầu: ” Hơn năm mươi năm trước, Lan Nhất Triển đại náo giang hồ đến long trời lở đất, người trong võ lâm bao vây tiêu diệt vài lần nhưng vẫn không cách nào chế phục được. Sau đó cũng nhờ có Cừu Kích, một vị bằng hữu cũ của hắn, đã cùng hắn đại chiến suốt ba ngày ba đêm ở núi Ngọc Quan rồi mới giết được hắn. Lúc ấy ta cũng đang ở gần đó, Cừu Kích nghe được liền tới mời ta lên núi, dựng Thiên Hồi Hoàn tại cửa sơn động, lại lệnh cho ta phá hủy trận môn, đem thi thể hắn vĩnh viễn nhốt ở núi Ngọc Quan, cho dù có còn sống cũng không cách nào xông ra ngoài được.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Nếu sợ hắn chết rồi sống lại, vì sao không đốt lửa thiêu hủy sạch sẽ?”
“Ta cũng từng hỏi chuyện này.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Nhưng Cừu Kích và Lan Nhất Triển dù sao cũng từng có giao tình tốt, có lẽ không nhẫn tâm nhìn hắn tan xương nát thịt.”
” Trong giang hồ, người biết Thiên Hồi Hoàn nhiều không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
” Vốn đã rất ít người biết, hiện tại đã qua hơn năm mươi năm, chắc chắn là không còn lại mấy người.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Cũng không biết yêu nữ ma giáo kia làm sao biết được nữa.”
“Nhắc mới nhớ.” Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: ” Tiền bối vẫn chưa nói chuyện ngày đó, làm sao tiền bối có thể tránh thoát người của Thiên Sát Giáo? Nhà gỗ trên vách núi bị đại hỏa thiêu rụi cũng là do tiền bối làm ư?”
“Chuyện ngươi biết cũng không ít đâu!” Mộc Si Lão Nhân có chút bất ngờ, suy nghĩ một lúc lại oán giận: ” Nếu biết thì sao không chạy tới giúp ta sớm một chút, hại ta phải tốn rất nhiều khí lực mới có thể làm hai thị nữ kia hôn mê.”
” Là tiền bối phóng hỏa sao?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười.
” Nếu không thì phải làm sao? Ta chỉ là một lão già tay không tất sắt, lại không con không cái không bằng hữu, cũng không ai tới cứu, nếu không nghĩ vài biện pháp tự bảo vệ mình thì chỉ sợ đã chết hơn mười lần rồi.” Mộc Si Lão Nhân ngoáy lỗ tai: ” Có điều ta chỉ đốt nhà thôi, hai yêu nữ kia không sao, ta kéo xuống một hốc núi gần đó rồi đi.”
“Nếu đã vào cung rồi, sau này lão tiên sinh cũng không cần phải lang bạt khắp nơi nữa” Sở Uyên nói: ” Mặc kệ ma giáo hay cái gì, cũng không ai dám chạy vào đại nội hoàng cung.”
Mộc Si Lão Nhân cười rạng rỡ.
Sở Uyên gọi Tứ Hỉ tới, dẫn hắn về chỗ nghỉ ngơi, lại căn dặn ngày mai phải bảo ngự thiện phòng chuẩn bị thật nhiều điểm tâm.”
Đoạn bạch Nguyệt bất mãn: ” Vì sao ta lại chỉ có thể ăn rau xanh đậu hũ?”
” Tửu lâu ngoài cung có rất nhiều hải sâm bào ngư a.” Sở Uyên nói: ” Muốn ăn thì cứ ăn, ai cấm được ngươi.”
” Như vậy không có ý nghĩa gì.” Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm: ” Muốn ăn phải ăn món ngự trù nấu, sau này về tây nam mới có thể khoe khoang với hạ nhân trong phủ.”
Sở Uyên buồn cười: ” Keo kiệt!”
” Không còn sớm nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ta đưa ngươi về tẩm cung?”
“Lần này đa tạ.” Sở Uyên nhìn hắn.
“Lại nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Giữa ta và ngươi cần gì nói cảm ơn, huống chi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
” Lần này có muốn được phong thưởng gì không?” Sở Uyên vừa đi vừa hỏi.
” Đương nhiên là muốn, nếu không thì lỗ vốn rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa mặt tới gần.
Sở Uyên nâng cước đá văng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt khổ sở nói: ” Ta tưởng ít nhất cũng nhận được một cái tát.”
Sở Uyên dở khóc dở cười, lại không thể thật sự đánh hắn một trận. Vì vậy bỏ mặc hắn tiếp tục đi về.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng tựa vào thân cây, nhìn thân ảnh của hắn cười.
Mấy ngày sau đó, người vây quanh lôi đài ở phố Thái Từ càng ngày càng đông, có kỳ thủ muốn thắng hoàng kim, có dân chúng tới xem náo nhiệt, càng nhiều hơn chính là ngự lâm quân và người của Tây Nam Phủ cải trang trà trộn vào.
Võ công của Trại Phan An không thấp nên tất nhiên hắn cũng phát hiện ra chuyện khác thường, nhưng nhìn qua dường như không hề để tâm, vẫn ngày ngày ngồi trên đài lim dim mắt, có người tới thì tiếp một ván cờ, ngón tay hạ xuống trầm ổn hữu lực, tâm tư như là hoàn toàn không bị quấy rầy bởi đám đông. Chỉ có một ngày, sau khi nghe tiểu tư thấp giọng nói bên tai một câu thì ánh mắt cuối cùng cũng có chút biến hóa &Đoạn Dao ghét phải ở khách điếm vì ngại buồn chán, do đó ngày nào cũng chạy ra ngoài đi dạo, lúc này hắn vừa mua một nắm kẹo màu sắc rực rỡ xong, đi ngang qua phố Thái Từ thấy có nhiều người quá nên muốn vào xem một chút, kết quả lại bị Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát xách về khách điếm.
“Lại gì nữa???” Đoạn Dao oán giận.
“Người kia không đơn giản, sau này cách xa hắn chút đi.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa đầu hắn.
“Không đơn giản thì không đơn giản, người không đơn giản trong giang hồ này nhiều như vậy kia mà, vì sao lại chỉ muốn ta tránh hắn?” Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bởi vì ngươi lấy Đốt Tinh của người ta a.” Tuy vẫn chưa hiểu rõ ràng nhưng căn cứ vào đầu mối mấy ngày nay tra được ở Đại Lý Tự thì trong một cuốn cổ thư có ghi lại rằng người có thể phá giải Đốt Tinh Cục mới là chủ nhân chân chính của Đốt Tinh.
Đoạn Dao chỉ vào mũi mình: “Ta ư?” Ngươi còn dám nói!!!
“Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ lại là Bổn Vương?” Đoạn Bạch Nguyệt nói như chuyện hiển nhiên.
Đoạn Dao bi phẫn nhớ lại thảm kịch mà ngày hôm đó mình phải trải qua, một mình lao lực thiên tân vạn khổ xông vào Cửu Huyền Cơ lấy đồ, kết quả ngay cả hình dạng của Đốt Tinh vẫn chưa nhìn được thì đã bị ca ca dứt khoát tịch thu.
Quả thực không nỡ nhớ lại.
“Được rồi, đi ngủ trưa đi.” Đoạn Bạch Nguyệt tự rót cho mình một chén trà nhỏ: ” Gần đây khí trời nóng bức, người nhiều cũng dễ nổi nóng, đừng chạy lung tung.”
“Được rồi.” Đoạn Dao đứng dậy, đi ra tới cửa lại nhớ ra một chuyện. ” Ngày mai Cao Ly Vương sẽ tới vương thành diện thánh, ngươi biết chuyện này chưa?”
Tay Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ.
Hắn không biết!
“Còn dẫn theo cả muội muội nữa.” Đoạn Dao bổ sung.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Đoạn Dao tiếp tục nói: ” Phải, chính là người muội muội mà Sở Hoàng muốn tứ hôn cho ngươi đó.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
” Ngươi mà lại không biết ư?” Đoạn Dao rất là nghi hoặc, ngày nào cũng chạy vào cung kia mà, sao người trong lòng ngươi cũng không nói một tiếng, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ a.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng rất buồn bực, đúng vậy, mình cư nhiên không biết?
Vì vậy nửa canh giờ sau, Tứ Hỉ công công đang ngủ gật trước tẩm cung thì bị người chọt tỉnh.
Thân là một người béo, lại không được ngủ trưa, có biết là tàn nhẫn cỡ nào không a?
” Ôi chao? Sao Tây Nam Vương lại tới đây giờ này?” Tứ Hỉ công công thấy rõ người tới thì chấn kinh. ” Trời vẫn chưa tối a!”
Đoạn Bạch Nguyệt mắc nghẹn một chút, câu này hắn rất hay nghe, trên sân khấu nơi nào cũng có diễn vở kịch đó, khi thư sinh leo tường vụng trộm với tiểu thư thì nha hoàn cũng oán giận một câu như vậy.
“Hoàng thượng vừa mới ngủ một chút a.” Tứ Hỉ công công nói: ” Có cần lão nô….A? Ai da Tây Nam Vương!!” Không được xông vào như thế a, tại sao ngay cả một chút thời gian chờ thông truyền mà cũng không đợi được, tự mình chạy vào trong luôn rồi??
Túng có thiên cổ, hoành có bát hoang: theo ta hiểu thì ý của câu này là nếu chiều dài lịch sử ứng với <TRỤC TUNG> thì bát hoang trận là trận pháp nổi bật nhất, như là TRỤC HOÀNH vậy. Chữ TÚNG này nếu viết thành TUNG thì dễ hiểu hơn nhưng vì nó có liên quan đến chương sau này nữa nên ta để vậy.
“Bát Hoang trận?” Mộc Si Lão Nhân sảng khoái gật đầu. ” Có thể thử một lần.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc: ” Tiền bối sẽ làm thật ư?” Là một công tượng, dù tài nghệ có tinh diệu cỡ nào đi nữa thì dường như cũng không liên quan gì đến binh pháp. Nghìn vạn lần đừng nói là vì muốn ở lại trong cung nên thuận miệng nói điêu nha.
“Bát Hoang trận vốn là cơ quan trận.” Sở Uyên giải thích: ” Nếu trên đời này còn có người biết được trận pháp này, e là chỉ có một mình lão tiền bối mà thôi.”
“Hoàng thượng quá khen, quá khen.” Mộc Si Lão Nhân khiêm tốn xua tay.
“Nếu lão tiên sinh có thể tái hiện lại Bát Hoang trận, Trẫm tất nhiên sẽ trọng thưởng.” Đối với hắn, Sở Uyên rất là cung kính.
Vì thế Mộc Si Lão Nhân lại càng vui vẻ hơn, lúc trước hắn vốn định chạy tới vương thành xem thử có thể có cơ hội nào vào cung sửa chữa đại điện kiếm sống qua ngày hay không, đỡ hơn phải lưu lạc bên ngoài lo lắng bất an, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ bị người đuổi bắt, giếthại. Chưa hề nghĩ sẽ có vận khí tốt như vậy, không chỉ được vào cung, mà cũng gặp Hoàng thượng luôn rồi.
Thấy hai người tựa hồ rất tin tưởng đối phương, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn dành phải nuốt xuống những nghi ngờ vẫn đang trực chờ nơi cuống họng.
“Còn có một chuyện, không biết có thể thỉnh giáo lão nhân hay không?” Sở Uyên nói: ” Trẫm muốn biết, bản vẽ Quỷ Mộc Hạp ở thành Đại Nhạn có phải do chính tiên sinh vẽ không?”
“Đúng là vậy.” Mộc Si Lão Nhân trước tiên là gật đầu, sau đó lại liên tục lắc đầu. ” Cũng không phải, cũng không phải, thứ kia chính là thứ đồ thâm độc vô cùng, nếu dùng tới sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn a.”
” Vậy sao tiền bối còn vẽ bản vẽ đưa cho người khác?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
” Không vẽ không được, đao của Từ tri phủ vẫn gác trên cổ ta a.” Mộc Si Lão Nhân rất là thành khẩn, dù sao người bình thường đều sợ chết, ta cũng sợ, hơn nữa cực kì sợ, sợ vô cùng.
Sở Uyên thở dài trong lòng, nhưng cũng không thể trách được.
” Có điều cũng không sao.” Mộc Si Lão Nhân nói xong lại cười hắc hắc. ” Từ tri phủ lén lén lút lút như vậy, ta liền đoán hắn không có ý gì tốt, chắn chắn là đang muốn che giấu triều đình làm chuyện phi pháp. Cho nên bản vẽ ta vẽ cho hắn nhìn như thiên y vô phùng nhưng trên thực tế lúc sử dụng, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là Quỷ Mộc Hạp sẽ trở thành thứ đã không thể đả thương địch thủ, mà ngược lại còn tự tổn hại chính mình, một Quỷ Mộc Hạp một nghìn người.”
“Thật vậy sao?” Sở Uyên nghe vậy đột nhiên đứng lên.
“Lão hủ làm sao dám lừa gạt Hoàng thượng.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Huống hồ ta cũng không làm được những chuyện hại đến tướng sĩ Đại Sở.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Nếu đúng như thế thì chỉ sợ kẻ mua thứ đó muốn khóc cũng không khóc được, lúc hai quân giao tranh trên chiến trường, đã không chiếm được tiện nghi lại còn lỗ lớn.”
“Lão tiên sinh thật sự là phúc của Đại Sở ta.” Sở Uyên mừng rỡ: ” Chỉ bằng cái này, đừng nói là ở trong cung, muốn xây một phủ đệ tại kinh thành cũng không vấn đề gì.”
“Trong cung này tốt lắm tốt lắm.” Mộc Si Lão Nhân vội vàng xua tay. ” Trừ Bát Hoang trận, những việc như trùng tu sửa chữa tòa nhà, trạch viện, tẩm cung…chỉ cần liên quan đến nghề mộc thì Hoàng thượng cứ việc phân phó, ta tay chân nhanh nhẹn, chỉ cần một ngày đêm là có thể sửa xong nửa tòa nhà rồi.”
Sở Uyên cười nói: ” Vậy thì hôm nay dừng lại ở đây, trẫm sẽ cho người đưa lão tiên sinh về chỗ nghỉ ngơi.”
“Khoan đã.” Đoạn Bạch Nguyệt ngăn lại: ” Có thể hỏi thêm một vấn đề không?”
Sở Uyên khẽ gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thiên Hồi Hoàn là loại ám khí gì? Còn nữa, lúc trước tiền bối làm sao có thể chạy thoát khỏi Lam Cơ?”
Mộc Si Lão Nhân nhắc nhở: ” Như vậy là hai vấn đề.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Sở Uyên nhẫn cười.
“Hai vấn đề thì hai đi.” May là Mộc Si Lão Nhân không xoi mói nữa, nói. ” Thiên Hồi Hoàn không phải là ám khí, yêu nữ ma giáo kia chưa điều tra rõ ràng, chỉ chạy lung tung bắt người vậy thôi.”
” Không phải ám khí?? Vậy là cái gì?” Sở Uyên hỏi.
“Là mê cung.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Trước kia trong giang hồ có một ma đầu tên là Lan Nhất Triển, sau khi bị người đánh chết thì thi thể được giam giữ ở núi Ngọc Quan, Thiên Hồi Hoàn được dựng lên ngay tại lối vào. Nếu là người bình thường, đừng nói muốn đi vào, chỉ cần tới gần đó cũng sẽ bị độc châm gây thương tích.”
” Cũng đã bị đánh chết rồi, vì sao còn phải giam giữ?” Sở Uyên khó hiểu.
” Có thể Hoàng thượng không biết, Lan Nhất Triển kia rất tà môn, tương truyền có thể chết mà sống lại.” Mộc Si Lão Nhân lắc đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, nhớ tới sư phụ nhà mình.
Cũng đã chôn trong hầm mộ vài năm rồi vẫn có thể chạy ra, chẳng lẽ là sư huynh đệ sao??? ” Có thể kể lại toàn bộ chuyện này lần nữa hay không?” Sở Uyên hứng thú hỏi.
Mộc Si Lão Nhân gật đầu: ” Hơn năm mươi năm trước, Lan Nhất Triển đại náo giang hồ đến long trời lở đất, người trong võ lâm bao vây tiêu diệt vài lần nhưng vẫn không cách nào chế phục được. Sau đó cũng nhờ có Cừu Kích, một vị bằng hữu cũ của hắn, đã cùng hắn đại chiến suốt ba ngày ba đêm ở núi Ngọc Quan rồi mới giết được hắn. Lúc ấy ta cũng đang ở gần đó, Cừu Kích nghe được liền tới mời ta lên núi, dựng Thiên Hồi Hoàn tại cửa sơn động, lại lệnh cho ta phá hủy trận môn, đem thi thể hắn vĩnh viễn nhốt ở núi Ngọc Quan, cho dù có còn sống cũng không cách nào xông ra ngoài được.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Nếu sợ hắn chết rồi sống lại, vì sao không đốt lửa thiêu hủy sạch sẽ?”
“Ta cũng từng hỏi chuyện này.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Nhưng Cừu Kích và Lan Nhất Triển dù sao cũng từng có giao tình tốt, có lẽ không nhẫn tâm nhìn hắn tan xương nát thịt.”
” Trong giang hồ, người biết Thiên Hồi Hoàn nhiều không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
” Vốn đã rất ít người biết, hiện tại đã qua hơn năm mươi năm, chắc chắn là không còn lại mấy người.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Cũng không biết yêu nữ ma giáo kia làm sao biết được nữa.”
“Nhắc mới nhớ.” Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: ” Tiền bối vẫn chưa nói chuyện ngày đó, làm sao tiền bối có thể tránh thoát người của Thiên Sát Giáo? Nhà gỗ trên vách núi bị đại hỏa thiêu rụi cũng là do tiền bối làm ư?”
“Chuyện ngươi biết cũng không ít đâu!” Mộc Si Lão Nhân có chút bất ngờ, suy nghĩ một lúc lại oán giận: ” Nếu biết thì sao không chạy tới giúp ta sớm một chút, hại ta phải tốn rất nhiều khí lực mới có thể làm hai thị nữ kia hôn mê.”
” Là tiền bối phóng hỏa sao?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười.
” Nếu không thì phải làm sao? Ta chỉ là một lão già tay không tất sắt, lại không con không cái không bằng hữu, cũng không ai tới cứu, nếu không nghĩ vài biện pháp tự bảo vệ mình thì chỉ sợ đã chết hơn mười lần rồi.” Mộc Si Lão Nhân ngoáy lỗ tai: ” Có điều ta chỉ đốt nhà thôi, hai yêu nữ kia không sao, ta kéo xuống một hốc núi gần đó rồi đi.”
“Nếu đã vào cung rồi, sau này lão tiên sinh cũng không cần phải lang bạt khắp nơi nữa” Sở Uyên nói: ” Mặc kệ ma giáo hay cái gì, cũng không ai dám chạy vào đại nội hoàng cung.”
Mộc Si Lão Nhân cười rạng rỡ.
Sở Uyên gọi Tứ Hỉ tới, dẫn hắn về chỗ nghỉ ngơi, lại căn dặn ngày mai phải bảo ngự thiện phòng chuẩn bị thật nhiều điểm tâm.”
Đoạn bạch Nguyệt bất mãn: ” Vì sao ta lại chỉ có thể ăn rau xanh đậu hũ?”
” Tửu lâu ngoài cung có rất nhiều hải sâm bào ngư a.” Sở Uyên nói: ” Muốn ăn thì cứ ăn, ai cấm được ngươi.”
” Như vậy không có ý nghĩa gì.” Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm: ” Muốn ăn phải ăn món ngự trù nấu, sau này về tây nam mới có thể khoe khoang với hạ nhân trong phủ.”
Sở Uyên buồn cười: ” Keo kiệt!”
” Không còn sớm nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ta đưa ngươi về tẩm cung?”
“Lần này đa tạ.” Sở Uyên nhìn hắn.
“Lại nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Giữa ta và ngươi cần gì nói cảm ơn, huống chi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
” Lần này có muốn được phong thưởng gì không?” Sở Uyên vừa đi vừa hỏi.
” Đương nhiên là muốn, nếu không thì lỗ vốn rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa mặt tới gần.
Sở Uyên nâng cước đá văng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt khổ sở nói: ” Ta tưởng ít nhất cũng nhận được một cái tát.”
Sở Uyên dở khóc dở cười, lại không thể thật sự đánh hắn một trận. Vì vậy bỏ mặc hắn tiếp tục đi về.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng tựa vào thân cây, nhìn thân ảnh của hắn cười.
Mấy ngày sau đó, người vây quanh lôi đài ở phố Thái Từ càng ngày càng đông, có kỳ thủ muốn thắng hoàng kim, có dân chúng tới xem náo nhiệt, càng nhiều hơn chính là ngự lâm quân và người của Tây Nam Phủ cải trang trà trộn vào.
Võ công của Trại Phan An không thấp nên tất nhiên hắn cũng phát hiện ra chuyện khác thường, nhưng nhìn qua dường như không hề để tâm, vẫn ngày ngày ngồi trên đài lim dim mắt, có người tới thì tiếp một ván cờ, ngón tay hạ xuống trầm ổn hữu lực, tâm tư như là hoàn toàn không bị quấy rầy bởi đám đông. Chỉ có một ngày, sau khi nghe tiểu tư thấp giọng nói bên tai một câu thì ánh mắt cuối cùng cũng có chút biến hóa &Đoạn Dao ghét phải ở khách điếm vì ngại buồn chán, do đó ngày nào cũng chạy ra ngoài đi dạo, lúc này hắn vừa mua một nắm kẹo màu sắc rực rỡ xong, đi ngang qua phố Thái Từ thấy có nhiều người quá nên muốn vào xem một chút, kết quả lại bị Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát xách về khách điếm.
“Lại gì nữa???” Đoạn Dao oán giận.
“Người kia không đơn giản, sau này cách xa hắn chút đi.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa đầu hắn.
“Không đơn giản thì không đơn giản, người không đơn giản trong giang hồ này nhiều như vậy kia mà, vì sao lại chỉ muốn ta tránh hắn?” Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bởi vì ngươi lấy Đốt Tinh của người ta a.” Tuy vẫn chưa hiểu rõ ràng nhưng căn cứ vào đầu mối mấy ngày nay tra được ở Đại Lý Tự thì trong một cuốn cổ thư có ghi lại rằng người có thể phá giải Đốt Tinh Cục mới là chủ nhân chân chính của Đốt Tinh.
Đoạn Dao chỉ vào mũi mình: “Ta ư?” Ngươi còn dám nói!!!
“Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ lại là Bổn Vương?” Đoạn Bạch Nguyệt nói như chuyện hiển nhiên.
Đoạn Dao bi phẫn nhớ lại thảm kịch mà ngày hôm đó mình phải trải qua, một mình lao lực thiên tân vạn khổ xông vào Cửu Huyền Cơ lấy đồ, kết quả ngay cả hình dạng của Đốt Tinh vẫn chưa nhìn được thì đã bị ca ca dứt khoát tịch thu.
Quả thực không nỡ nhớ lại.
“Được rồi, đi ngủ trưa đi.” Đoạn Bạch Nguyệt tự rót cho mình một chén trà nhỏ: ” Gần đây khí trời nóng bức, người nhiều cũng dễ nổi nóng, đừng chạy lung tung.”
“Được rồi.” Đoạn Dao đứng dậy, đi ra tới cửa lại nhớ ra một chuyện. ” Ngày mai Cao Ly Vương sẽ tới vương thành diện thánh, ngươi biết chuyện này chưa?”
Tay Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ.
Hắn không biết!
“Còn dẫn theo cả muội muội nữa.” Đoạn Dao bổ sung.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Đoạn Dao tiếp tục nói: ” Phải, chính là người muội muội mà Sở Hoàng muốn tứ hôn cho ngươi đó.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
” Ngươi mà lại không biết ư?” Đoạn Dao rất là nghi hoặc, ngày nào cũng chạy vào cung kia mà, sao người trong lòng ngươi cũng không nói một tiếng, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ a.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng rất buồn bực, đúng vậy, mình cư nhiên không biết?
Vì vậy nửa canh giờ sau, Tứ Hỉ công công đang ngủ gật trước tẩm cung thì bị người chọt tỉnh.
Thân là một người béo, lại không được ngủ trưa, có biết là tàn nhẫn cỡ nào không a?
” Ôi chao? Sao Tây Nam Vương lại tới đây giờ này?” Tứ Hỉ công công thấy rõ người tới thì chấn kinh. ” Trời vẫn chưa tối a!”
Đoạn Bạch Nguyệt mắc nghẹn một chút, câu này hắn rất hay nghe, trên sân khấu nơi nào cũng có diễn vở kịch đó, khi thư sinh leo tường vụng trộm với tiểu thư thì nha hoàn cũng oán giận một câu như vậy.
“Hoàng thượng vừa mới ngủ một chút a.” Tứ Hỉ công công nói: ” Có cần lão nô….A? Ai da Tây Nam Vương!!” Không được xông vào như thế a, tại sao ngay cả một chút thời gian chờ thông truyền mà cũng không đợi được, tự mình chạy vào trong luôn rồi??
Danh sách chương