Hành cung dù sao cũng là nơi dùng cho các hoàng đế nghỉ dưỡng trong những ngày hè oi bức, không phải là nơi giam giữ phạm nhân, cho nên nhà giam nơi này rất vắng vẻ, chỉ có một mình Thúy Cô đang ôm gối ngồi dưới đất đờ người ra. Đầu tóc hơi rối nhưng cũng không tính là chật vật.

” Còn không mau đứng dậy tham kiến Hoàng thượng!!!” Đầu mục quát lớn.

Thúy Cô ngẩng đầu nhìn Sở Uyên, đáy mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn. Lúc trước Cảnh Lưu Thiên nói phải giao nàng cho Tây Nam Vương thẩm vấn, nên nàng vẫn tưởng nơi này là nhà giam của Tây Nam Phủ, nhưng không ngờ lại được gặp Hoàng thượng.

” Ngươi chính là Thúy Cô?” Sở Uyên hỏi.

” Đúng vậy.” Thúy Cô quỳ xuống: ” Dân nữ khấu kiến Hoàng thượng.”

” Đứng lên đi.” Sở Uyên nói: ” Đem tất cả những chuyện đã xảy ra nói một lần nhất thanh nhị sở, nếu là vô tội thì trẫm sẽ thả ngươi đi, nếu là có tội, chỉ cần ngươi bằng lòng hợp tác, trẫm cũng đáp ứng sẽ xử nhẹ tội cho ngươi, ít nhất cũng có thể giữ được tính mạng, thậm chí còn có thể gặp tiểu oa nhi kia một lần.”

” Tạ ơn Hoàng thượng.” Thúy Cô đứng dậy, vẫn cứ cúi đầu, nhìn qua không hề giống một kẻ sát nhân, ngược lại càng giống một phụ nhân giản dị thật thà.

” Trước tiên là nói về lai lịch của ngươi.” Sở Uyên nói: ” Thật là đến từ Triều Nhai sao?”

” Dạ phải.” Thúy Cô gật đầu: ” Dân nữ sinh ra ở đảo Triều Nhai, năm mười tám tuổi lần đầu tiên rời đảo, nhìn thấy thế giới phồn hoa rộng lớn bên ngoài.”

” Tới Sở quốc?” Sở Uyên hỏi.

” Đúng vậy. Trên đảo Triều Nhai cũng không có bao nhiêu hoàng kim, hoàng kim lại không sinh ra lương thực, để có cái ăn cái mặc sống qua ngày, những năm gần đây nhà nào cũng sẽ đưa nhi nữ tới Đại Sở.” Thúy Cô nói: ” Tộc nhân ta tuy không có được tư sắc động lòng người như nữ tử vùng Trung Nguyên, nhưng lại may mắn được trời phú cho chất giọng tốt, ở ca phường ca múa cũng rất được hoan nghênh, không khó kiếm bạc.”

Sở Uyên nói: ” Đó chính là Triều Nhai mê âm trong truyền thuyết sao?”

” Chỉ có người tập võ mới biết cái gì gọi là Triều Nhai mê âm.” Thúy Cô nói: ” Đa phần người trên đảo cũng chỉ giống như ta vậy, cho nên cũng không biết phải làm sao mới có thể mê hoặc tâm trí người khác, rời đảo đi nơi khác mưu sinh cũng chỉ có thể dựa vào ca múa xướng khúc.”

” Tình trạng đảo Triều Nhai bây giờ rốt cuộc là thế nào?” Sở Uyên lại hỏi.

” Sáu năm trước ta đã rời khỏi nơi đó rồi.” Thúy Cô nói: ” Cuộc sống trên đảo trong mấy chục năm gần đây đều đã sắp không chịu nổi nữa, sóng biển dâng cao xô ngã hơn phân nửa phòng ốc, không có thương thuyền lui tới cũng đồng nghĩa với việc không có lương thực. Đoạn thời gian ấy, ngay cả các trưởng lão đã trải qua cả đời trên đảo cũng đều bắt đầu dao động, khỏi phải nói những người trẻ tuổi.”

“Hoàn cảnh sống gian khổ như vậy mà vẫn cứ tâm tâm niệm niệm không muốn rời đi.” Sở Uyên nói: ” Lý do là gì?”

Thúy Cô dừng một chút, nói: ” Vì bảo tàng trong truyền thuyết, nơi đó mới chân chính là đảo hoàng kim, chứ không phải là Triều Nhai. Các tiền bối đưa hoàng kim trên đảo đó tới Triều Nhai, nhưng lại làm thất lạc mất nửa tấm bản đồ, vì người Triều Nhai siêng ăn biếng làm nhiều năm như vậy nên mới có kết cục như hôm nay. Nữ tử còn có thể dựa vào tiếng ca đến Sở quốc mưu sinh, nhưng nam tử thì khác, đa số đều không có sở trường gì, lại không chịu khó chịu khổ làm thuê cho người khác được, cho nên cũng không muốn rời đảo Triều Nhai, chỉ mong có một ngày có thể tìm lại được nửa tấm bản đồ tới đảo hoàng kim kia lần nữa.”

Sở Uyên khẽ gật đầu: ” Tiếp tục.”

” Sau lại, thủ lĩnh của nam phái là Bạch Lộ rời đảo tìm viện trợ, rồi mang đến người Nam Dương.” Thúy Cô nói: ” Ba chiến thuyền lớn chất đầy lương thực và súc vật, tơ lụa tốt nhất được xuất từ vùng Giang Nam của Sở quốc, hạt giống rau củ quả cùng với hơn mười rương vàng bạc châu báu.”

Đối với tộc nhân Triều Nhai khi đó, những thứ này không thể nghi ngờ chính là thứ vô cùng hấp dẫn.

” Trên đảo vốn luôn là do thủ lĩnh bắc phái &” Nhưng người Nam Dương kia lai lịch ra sao?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.

” Không ai biết, thậm chí ngay cả thủ lĩnh nam phái Bạch Lộ cũng không biết. Lúc hắn lênh đênh trên biển thì gặp gió lớn, được nhóm người này cứu mới có thể quen biết bọn họ.” Thúy Cô nói: ” Những người Nam Dương này cực kì am hiểu bày binh bố trận, cũng nhờ có bọn họ nên nhiều tên hải tặc mơ ước Triều Nhai trong nhiều năm cũng đã bị vây ở bên ngoài, không tìm được đường lên đảo nữa.”

Sở Uyên ngạc nhiên: ” Có bản lĩnh vậy sao?”

” Bọn họ cực kì am hiểu ngũ hành bát quái, ở xung quanh đảo Triều Nhai bày hơn mười trận pháp cơ quan, bên trong còn có vu độc.” Thúy Cô nói: ” Thuyền bè bên ngoài đừng nói là xông vào, chỉ cần tới gần thôi cũng có thể bị cơn lốc đánh tan.”

Sắc mặt Sở Uyên ngay lập tức lạnh xuống. Những năm gần đây đúng là không ngừng có quan viên địa phương viết tấu chương đưa tới vương thành, nói trên biển thường ly kì mất tích thuyền bè, mọi người vẫn nghĩ là do hải tặc làm loạn, cũng từng xuất binh tấn công mười mấy lần, bắt được đám hải tặc làm tù binh thì chúng liên tục kêu oan, lại không ngờ là còn có nguyên nhân này.

” Thủ lĩnh bắc phái Huyền Thiên là người như thế nào? Từ lúc nào thì bị trục xuất khỏi Triều Nhai?” Sở Uyên hỏi.

” Huyền Thiên vốn là người có uy danh cao nhất trên đảo, võ công cực cao, nhưng cũng cực kì tàn bạo, lúc còn trẻ từng sinh sống ở Đại Sở một thời gian, theo lời các vị lão nhân kể lại thì năm xưa vì muốn trở về đảo đoạt quyền mà suýt chút nữa đã giết cả nhà Bạch Lộ.” Thúy Cô nói: ” Bị trục xuất khỏi đảo thì khoảng chừng mười năm trước, tính theo tuổi thì hiện giờ cũng phải sáu mươi rồi.”

” Bạch Lộ thì sao?” Sở Uyên lại hỏi.

” So với Huyền Thiên, Bạch Lộ khôn khéo hơn rất nhiều, cũng cam nguyện giao lại chức quyền cho người Nam Dương, còn mình lui về làm một chưởng quỷ nho nhỏ qua ngày.” Thúy Cô nói: ” Phụ thân của hắn tên là Bạch Nhĩ, trong trận chiến đoạt quyền thì chết dưới tay Huyền Thiên, vì vậy Bạch Lộ vô cùng hận hắn, cũng hận bắc phái.”

Sở Uyên gật đầu một cái: ” Không tồi.”

” Những điều dân nữ vừa nói đều là sự thật.” Thúy Cô nói: ” Chỉ cầu có thể giữ được tính mạng.”

” Vụ án Dư Thư trẫm vẫn đang điều tra, quả thực hắn cũng đã ngấm ngầm làm không ít chuyện ác, ngươi giết hắn cũng không coi là tử tội.” Sở Uyên nói: ” Cứ yên tâm ở lại nhà giam này một đoạn thời gian đi, trẫm đáp ứng thả ngươi, nhưng cũng không phải là bây giờ.”

” Đa tạ Hoàng thượng.” Thúy Cô quỳ xuống dập đầu, trong lòng vui sướng.

Sở Uyên xoay người rời khỏi nhà giam, Tứ Hỉ đang đứng bên ngoài chờ, thấy hắn thì vội vàng tới đón, nói Đoạn Tiểu Vương gia đã luyện công xong rồi, đang ở phòng ăn chờ.

Sở Uyên cười cười, trở lại tẩm cung thì thấy Đoạn Dao đang ngồi bên cạnh bàn, hai tay chống cằm ngủ gà ngủ gật, đĩa bánh điểm tâm trước mặt cũng đã ăn hết hơn phân nửa.

” Quên phân phó nội thị, không cần chờ trẫm về.” Sở Uyên ngồi xuống đối diện hắn: ” Đói bụng lắm sao?”

” Không có không có.” Đoạn Dao đánh ngáp, liên tục lắc đầu nói: “Không đói chút nào.”

” Hôm qua ăn nhiều tiêu ớt như vậy, hôm nay trẫm bảo ngự trù chuẩn bị vài món thanh đạm một chút” Sở Uyên nói: “Nếu không sẽ bị nóng trong người.”

Đoạn Dao nói: ” Cái gì cũng được.” Chỉ cần đừng hỏi Nam Cực Lão Tiên cái gì….Không đúng! Bạch Mi Lão Tiên và Thiên Thần Sa thì ăn rau xanh mỗi ngày ba bữa cũng được.

” Hôm nay luyện công đến đâu rồi?” Sở Uyên đưa đũa cho hắn.

” Cũng là bốn chiêu.” Đoạn Dao nói: ” Không tính khó, Đốt Tinh Cục này xem ra cũng rất thú vị.”

” Học lâu như vậy rồi, vẫn không biết vị lão tiền bối kia tên gì ư?” Sở Uyên lại hỏi.

Đoạn Dao lắc đầu: ” Không biết, ta cũng chưa từng hỏi. Ca ca nói mỗi người đều có một đoạn thương tâm đã qua, nếu lão tiền bối đã không muốn đề cập tới thì hỏi nữa cũng thật là thất lễ.”

” Mỗi người đều có một đoạn thương tâm đã qua.” Sở Uyên cười cười: ” Câu này thật sự là ca ca ngươi nói sao?”

Đoạn Dao: “…”

Phải….A???…..

Sở Uyên nhướng mi: ” Vậy hắn có nói, chuyện thương tâm đã qua của hắn là cái gì không?”

Đoạn Dao cơ hồ lắc muốn rụng đầu: ” Ta không biết không biết.”

Sở Uyên nhắc nhở: ” Sẽ choáng váng.”

Đoạn Dao nhanh chóng dừng lại.

Sở Uyên gắp cho hắn một đũa thịt: ” Cũng được, lần tới ta tự mình hỏi hắn.”

Đoạn Dao vô cùng buồn bã đau đớn, ngươi tự mình hỏi, ca ca cũng sẽ đánh ta như vậy.

Tại sao vừa rồi mình lại lắm mồm như vậy chứ? Cũng là đáng thương mà.

” Trẫm cũng đã hỏi thăm chuyện lúc trước, vị lão tiền bối kia dường như là mười năm trước mới tới Bắc Hành Cung này.” Sở Uyên nói: “Vị chưởng quản hành cung khi đó có lòng tốt nên đã thu lưu lão nhân gia, hành cung này cũng không đến mức thiếu một cái chén một bữa cơm, vì vậy lão tiền bối vẫn ở đây tới bây giờ.”

” Thì ra cũng đã lâu như vậy rồi a.” Đoạn Dao nói: ” Nhưng tiền bối võ công cao cường, theo lý mà nói thì không nên trải qua những năm tháng còn lại một cách chán nản chật vật như vậy mới phải.”

Sở Uyên hỏi: ” Đốt Tinh Cục, còn bao nhiêu ngày nữa mới học xong?”

Đoạn Dao tính toán một chút, nói: ” Nhanh nhất cũng phải mười ngày nữa.”

Sở Uyên gật đầu: ” Đế tránh quấy rầy ngươi luyện công, có một số việc, mười ngày sau trẫm lại tới tìm tiền bối lãnh giáo.”

” Hoàng thượng muốn hỏi cái gì?” Đoạn Dao đầu tiên là nghi hoặc, sau đó lại dè dặt nói: ” Thân thể lão tiền bối không tốt, lục phủ ngũ tạng đều có bệnh, lúc nào cũng ngủ, chịu không nổi đả kích đâu.”

Sở Uyên nói: ” Nhưng có một số việc, e là cả thế gian này cũng chỉ có tiền bối mới biết.”

Đáy mắt Đoạn Dao viết đầy khó hiểu.

” Ngươi mới mười sáu tuổi, tâm địa thiện lương khắp nơi vì người khác mà suy nghĩ, tất nhiên là chuyện tốt, cũng rất đáng yêu.” Sở Uyên xoa xoa đầu hắn: ” Nhưng trẫm là Hoàng đế, có một số việc dù không muốn làm, không nên làm, cũng vẫn phải cứng rắn làm.”

Đoạn Dao trầm mặc một lát, rồi nói: ” Ừm.”

” Ăn cơm đi.” Sở Uyên nói: ” Canh sắp nguội rồi.”

Đoạn Dao cúi đầu ngụm lớn ăn cơm, qua hồi lâu mới nói: ” Ta có thể đi cùng không?”

Sở Uyên gật đầu: ” Tất nhiên là được.”

Đoạn Dao gặm đùi gà, trong lòng vẫn không quá nguyện ý tới quấy rầy sự yên tĩnh của lão nhân.

Đã đủ thương cảm lắm rồi, vì sao đoạn đường đời cuối cùng, lại ngắn ngủi như vậy mà vẫn còn phải chịu đựng sóng gió đây?…

Sở Uyên lại đang suy nghĩ, theo khẩu cung hôm nay của Thúy Cô thì vị thủ lĩnh bắc phái Huyền Thiên kia bất kể là tuổi tác, võ công, sự từng trải, hiểu biết về Đốt Tinh Cục, hay thời gian tới Bắc Hành Cung này, đều hoàn toàn khớp với nhau, có thể chính là cùng một người.

Còn những người Nam Dương mà thủ lĩnh nam phái Bạch Lộ mang lên đảo, nếu am hiểu mê vụ trận pháp, thì rất có khả năng là tới từ Phỉ Miễn quốc.

Một người thuộc đảo quốc Nam Dương, lại vô duyên vô cớ chạy tới một tòa đảo hoang làm thủ lĩnh, còn cấp nhu yếu phẩm hàng ngày cho người dân trên đảo không cần hồi báo, nếu nói là chỉ xuất phát từ lòng hảo tâm, e là chẳng ai có thể tin tưởng được.

Cách Triều Nhai không xa chính là lãnh thổ của Sở quốc, xung quanh lại có rất nhiều hải đảo, dù chỉ là vì những ngư dân này thì những nguyên do trong đó cũng cần phải làm cho rõ ràng mới được.

Bữa cơm này cả hai người đều ăn trong tâm sự nặng nề. Sở Uyên trở lại tẩm cung, rửa mặt rồi tựa vào trên giường suy nghĩ miên man, trên giường vẫn bày biện hai cái gối đầu, một cái chăn, nhưng người thì đã trở về tây nam rồi.

Rốt cuộc là có gì đâu mà phải lăn lộn khó ngủ đây? Trước đây cũng không phải là chưa từng sống những ngày như thế kia mà. Sở Uyên liếc nhìn chỗ trống bên cạnh mình, huống chi cũng không phải không gặp được nữa. Nếu thời gian hắn chữa thương quá lâu, chờ hoài không thấy bóng dáng, cùng lắm thì mình tự tới tây nam tìm là được thôi.

Miên man suy nghĩ hồi lâu Sở Uyên mới chịu nhắm mắt lại ngủ. Trong mộng có người đã chữa thương xong rồi vẫn còn ở lì tại Tây Nam Phủ không chịu trở về, nói là vương thành không có thịt ăn, cuối cùng dưới cơn nóng giận bị thiên tử đem cả người cả cây mai vứt vào lãnh cung, cấm túc, ăn rau xanh, ăn nửa năm.

Tứ Hỉ công công đẩy cửa ra, thấy Hoàng thượng đã ngủ, liền nhẹ nhàng bước vào phòng thổi tắt nến xung quanh. Nhưng trong lòng cũng rất buồn bực, đây là mơ thấy cái gì vậy? Ngay cả trong mơ cũng gắt gao nắm chặt góc chăn, nhìn như tức giận không nhỏ a.

Tiểu Uyên nhiều khi thiệt là dễ thương *moa* *moa*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện