Huyền Thiên do dự hồi lâu mới gật đầu: “Được.”
” Đa tạ tiền bối.” Sở Uyên nói: “Vậy thôi trẫm về trước đây, hôm nay đã quấy rối thật nhiều, mong tiền bối chớ trách.”
Huyền Thiên nói: “Ta ở hành cung này ăn chùa ở chùa nhiều năm như vậy, theo lý mà nói cũng nên làm chút sự tình để bù đắp mới phải.”
Sở Uyên nói: “Một lúc nữa trẫm sẽ mời ngự y tới đây khám và chữa bệnh cho lão nhân gia, không nên kéo dài tình trạng này thêm nữa.”
Huyền Thiên khẽ thở dài một cái, nhưng cũng không chối từ nữa.
Đoạn Dao cũng không rời đi cùng Sở Uyên mà ở lại tiểu viện.
Huyền Thiên nói: ” Còn có việc gì muốn hỏi ta?”
” Không có.” Đoạn dao nói: “Chỉ muốn lưu lại phụng bồi tiền bối.”
” Sợ ta sẽ nghĩ không thông sao?” Huyền Thiên cười cười.
Đoạn Dao không nói gì, coi như là cam chịu. Dù sao cũng là một đoạn quá khứ bi thảm khốc liệt như thế, đã thành sẹo rồi lại bị mạnh mẽ vạch ra một lần, hơn nữa sau này cũng chưa thể nào yên tĩnh được, còn bị ép phải đối mặt với những chuyện cũ trước kia lần nữa, một xấp tuổi như vậy rồi, sẽ cảm thấy bế tắc cũng không phải là không có khả năng.
Huyền Thiên lục lọi trong tay áo nửa ngày, cố sức lôi ra một cái bình sứ nhỏ, thả lên bàn cờ: “Đây là hạc đỉnh hồng.”
” Tiền bối.” Đoạn Dao quýnh lên.
” Tối hôm qua, ta đích xác đã nghĩ tới chuyện cứ như vậy mà kết thúc.” Lão nhân nói: ” Nhưng sau đó lại không bỏ được, chung quy vẫn cứ muốn biết rõ sau khi ta rời khỏi Triều Nhai, nơi đó rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì.”
Đoạn Dao lấy bình hạc đỉnh hồng kia nhét vào ống tay áo, nói: “Nếu tiền bối muốn biết, sau này ta tìm cơ hội tới đó xem một chút là được.”
Huyền Thiên nói: “Nếu đã đáp ứng Hoàng thượng, đáp ứng ngươi, ta cũng sẽ không dễ dàng tự sát như vậy nữa, không cần lo lắng.”
Đoạn Dao ngồi xuống đối diện hắn, nói: ” Tiền bối không giận ta sao?”
Huyền Thiên nói: ” Đáy lòng ngươi tinh khiết thuần trĩ, ta đây cả xấp tuổi rồi, lại là lão đầu tử mang rất nhiều tội ác trên lưng, nếu thật sự so đo tính toán những thứ này, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người cười chết sao?”
Đoạn dao nói: ” Hoàng thượng là một minh quân, lẽ ra không nên quá phận quấy rầy tiền bối như vậy mới phải.”
Huyền Thiên hỏi: ” Ngươi gặp nhóm người Triều Nhai đến Đại Sở lần này chưa?”
” Có.” Đoạn Dao gật đầu: ” Đã gặp rồi.”
” Thấy bọn họ là người như thế nào?” Huyền Thiên lại hỏi.
Đoạn Dao suy nghĩ một lúc, trả lời: ” Nói thật là không được tốt.”
Huyền Thiên nói: ” Người Triều Nhai xưa nay tự phong bế mình rồi còn tự cao tự đại, một lòng tham mộ châu báu hoàng kim, thương thuyền lui tới cũng không nguyện dừng lại nữa. Từ khi đám người Nam Dương kia lên đảo, trong nội bộ tộc nhân Triều Nhai lại càng tranh đấu kịch liệt hơn, suốt ngày ngươi lừa ta gạt minh tranh ám cướp, nhân cách tất nhiên cũng càng ngày càng vặn vẹo.”
Minh tranh ám cướp: Trước mặt thì tranh giành, sau lưng thì cướp đoạt.
Đoạn Dao nói: ” Tiền bối vẫn là theo ta quay về tây nam đi.”
Huyền Thiên lắc đầu cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Đoạn Dao vẫn canh giữ trong tiểu viện cho tới khi ăn xong bữa tối mới rời đi, nhưng cũng không quay về nơi ở của mình mà tới tẩm cung của Sở Uyên.
” Sao Đoạn Tiểu Vương gia lại tới đây?” Tứ Hỉ công công đang đứng canh trên hành lang gấp khúc, thấy hắn tới thì vội hỏi: ” Tìm Hoàng thượng có việc gì sao?”
” Đúng vậy.” Đoạn Dao nói: ” Hoàng thượng đã ngủ chưa?”
” Vẫn chưa đâu.” Tứ Hỉ công công chỉ chỉ lên nóc nhà: ” Hoàng thượng vẫn còn đang ở trên đó suy nghĩ sự tình.”
Đoạn Dao ngẳng đầu lên, chỉ thấy Sở Uyên thật sự đang ngồi trên nóc nhà.
” Tìm trẫm có chuyện gì?” Sở Uyên mặc thường phục, dưới ánh trăng cười rộ lên, vô cùng đẹp mắt.
Đoạn Dao tung người nhảy tên nóc nhà.
” Ngồi đi.” Sở Uyên nói: ” Nơi này so với trong phòng mát mẻ hơn nhiều, cảnh trí cũng đẹp nữa.”
” Hoàng thượng cũng có thể leo nóc nhà sao?” Đoạn Dao hỏi,
Sở Uyên nói: ” Theo lý mà nói thì không thể, nhưng nếu ngươi không chạy tới chỗ Thái phó đại nhân cáo trạng thì cũng không ai đến khiển trách trẫm làm mất thể thống hoàng gia.”
Đoạn Dao che miệng lại: ” Ta không nói không nói.”
Sở Uyên cười, cầm bầu rượu bên cạnh lên, lại bảo Tứ Hỉ mang thêm chén tới.
Đoạn Dao nói: ” Phi Hà?”
” Tây Nam Phủ đưa tới.” Sở Uyên nói: ” Rất ngọt.”
” Ca ca thích Tuyết U.” Đoạn Dao tiếp nhận chén rượu từ tay Sở Uyên: ” Hắn ngại Phi Hà quá nhạt, vậy mà hàng năm đều dọn sạch hầm băng tốt nhất trong phủ để tích trữ hoa Phi Hà, Tuyết U cũng chỉ được xếp phía sau.”
Sở Uyên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
” Có thể hỏi một chuyện không?” Đoạn Dao do dự.
” Trẫm đã sớm nói là đã xem ngươi như thân đệ đệ rồi.” Sở Uyên buông chén rượu: ” Tất nhiên cái gì cũng có thể làm, muốn nói gì thì nói, không cần phải dè dặt cẩn trọng như vậy.”
Đoạn Dao nói: ” Vì sao hôm qua phải cố ý chuẩn bị những món ăn kia, để ta mang tới cho Huyền Thiên tiền bối?”
” Muốn hỏi cái này?” Sở Uyên bật cười: ” Không hiểu chỗ nào?”
” Hoàng thượng đoán được thân phận của tiền bối, rồi lại cố ý đâm rách, không sợ tiền bối nhất thời nghĩ quẩn sao?” Đoạn Dao nói: ” Trong tay áo tiền bối có giấu hạc đỉnh hồng, vạn nhất tối hôm qua tiền bối tự sát, chẳng phải là sẽ không hỏi được bất cứ cái gì hay sao?” Thật vất vả mới có được chút manh mối liên quan đến tộc nhân Triều Nhai, lẽ ra phải bảo vệ thật tốt mới đúng.
Sở Uyên nói: ” Trên thế gian này nhân tâm phức tạp, cũng không phải ngươi hỏi thì đối phương nhất định sẽ nguyện ý nói thật.”
Đoạn Dao gật đầu: ” Ừ.”
” Nhìn thấy những món ăn đông nam này, sẽ đoán được có người đã phát giác ra thân phận của hắn. Vì vậy có thể sẽ chết, có thể sẽ chạy, có thể sẽ vẫn ở lại hành cung.” Sở Uyên nói: ” Hai loại trước, dù trẫm có mạnh mẽ đem người giữ lại, thậm chí dùng người hắn yêu để uy hiếp thì những gì trẫm nhận được cũng chưa chắc đã là sự thật. Dù sao đảo Triều Nhai đã cách ly nhân thế trăm nghìn năm rồi, những chuyện hắn nói ra, người bên ngoài căn bản là không cách nào phân biệt được thật giả.”
Đoạn Dao suy nghĩ một lúc, nói: ” Nhưng coi như là ở lại hành cung, cũng có thể sẽ nói dối.”
” Chỉ có một nửa khả năng là sẽ nói dối.” Sở Uyên nói: ” Nửa còn lại, chính là hắn nguyện ý cũng trẫm hợp tác, như vậy ít nhất cũng có thể có phân nửa cơ hội nghe lời nói thật.”
Đoạn Dao cái hiểu cái không gật đầu: ” Ừm.”
” Những điều hôm nay Huyền Thiên nói hầu như đều khớp với những gì hôm qua trẫm suy đoán, cho nên có thể là trẫm đánh cuộc thắng.” Sở Uyên nói: ” Lưu lạc trên giang hồ vài năm, ngươi sẽ biết lúc gặp chuyện thì nên chọn lựa như thế nào, phân biệt ra làm sao.”
Đoạn Dao chống cằm, mặt nhăn mày nhó.
Không muốn trưởng thành!
” Được rồi, không nói cái này.” Sở Uyên lại đưa cho hắn một chén rượu: ” Định khi nào lên đường trở về tây nam?”
” Vốn là định ngày mai đi.” Đoạn Dao nói: ” Nhưng nếu Huyền Thiên tiền bối phải tới vương thành thì ta cũng muốn đi theo.”
Sở Uyên nói: ” Không trở về tây nam thì có sao không?”
” Sư phụ sẽ trị thương cho ca ca, nhị ca cũng sẽ từ Truy Ảnh Cung chạy về, ta có ở đó hay không cũng không có gì khác nhau.” Đoạn Dao nói: ” Huống chi tính ngày thì có lẽ sư phụ và ca ca vẫn còn đang trên đường, đợi chuyện tộc nhân Triều Nhai được giải quyết xong, ta lại ra roi thúc ngựa chạy về cũng không muộn.”
Sở Uyên gật đầu: ” Cũng được, tùy ngươi.”
Bốn phía an tĩnh lại, Đoạn Dao ngẩn người nhìn xa xăm, qua hồi lâu đột nhiên nói: ” Tây Nam Phủ ngay cả hồng trù đoạn cũng chuẩn bị xong rồi.”
Sở Uyên: “…”
Gì??? Đoạn Dao tiếp tục nói: ” Kim thẩm thẩm và các bà bà trong phủ vẫn luôn thúc giục ca ca thành thân.”
Sở Uyên cười cười: ” Ca ca ngươi thì sao? Hắn trả lời như thế nào?”
Đoạn Dao nói: ” Ca ca mỗi lần đều bị niệm đến choáng váng đầu hoa mắt, sau đó trốn đến sau núi tìm thanh tĩnh.”
Sở Uyên nói: ” Kim thẩm thẩm, chính là Kim Châm Thánh Nữ trong chốn giang hồ năm xưa sao?”
Đoạn Dao gật đầu: ” Đúng vậy.” Lúc sau lại bổ sung: ” Người người trong Tây Nam Phủ đều sợ Kim thẩm thẩm, ngay cả sư phụ cũng thế, chỉ cần thấy nàng cầm lược trong tay là lại ôm đầu chạy khắp sân.” Rất sợ sẽ bị đè lại chải đầu, gặp phải tốc rối cũng không biết đường cẩn thận một chút, chỉ liều mạng kéo, đa đầu đều muốn tróc ra luôn.
Sở Uyên cười vui vẻ: ” Sau này nếu có cơ hội, ta thật sự muốn tới đó xem một chút.”
Xem thôi thì không thể được, phải ở lâu dài a. Đoạn Dao hít hít mũi, lại hỏi: ” Tương lai Hoàng thượng và ca ca thành thân rồi, sẽ triệu ca ca vào vương thành sống sao?”
Sở Uyên: “….”
Đoạn Dao ôm đầu gối nhìn hắn.
Sở Uyên cầm chén rượu lên che giấu. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ có người hỏi thẳng thừng loại vấn đề này ra như vậy. Nhưng đối mặt với loại ánh mắt của thiếu niên tràn đầy vô tội này, nếu chỉ vì vậy mà nổi giận thì thứ nhất là không nỡ, thứ hai cũng có vẻ như mình có chút hỉ nộ vô thường, đầu óc nhúng nước.
Sau một lát, Sở Uyên nói: ” Vì sao không đi hỏi ca ca ngươi, tương lai muốn ở nơi nào?”
Trên mặt Đoạn Dao lập tức tràn ra nụ cười xán lạn rực rỡ: ” Ta trở về liền hỏi ngay.” Thật không dễ dàng nha, cuối cùng cũng hỏi ra được đáp án mà ca ca muốn, chính miệng tẩu tẩu thừa nhận tương lai sẽ thành thân, thành thân! Thành thân a!!!
Nhìn biểu tình của hắn, Sở Uyên đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ đã bị hắn lừa vào tròng rồi, nghĩ thế nào cũng đã sớm có dự mưu, chưa biết chừng là người nọ trước đi cố ý căn dặn như vậy.
Ai muốn thành thân!!!!
Sở Uyên buồn bực, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Đào cây! Đào xa một chút.
Đoạn Dao vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng, dù sao Tây Nam Phủ sẽ có nương nương xuất giá a, đây chính là từ thuở khai thiên tích địa mới có một lần thôi.
Sau này cũng là hoàng thân quốc thích rồi đó nha.
Đoạn Bạch Nguyệt đang mê man khẽ nhíu mày một cái.
Nam Ma Tà canh giữ bên cạnh hắn, tiếp tục sầu mi khổ kiểm.
Cho dù có thể bình yên mang người về tây nam, nhưng một khi chá phong này bị gỡ, thì phải nghĩ biện pháp giải Kim Tàm Tuyến, mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy có lẽ cũng sẽ không tìm được Thiên Thần Sa, vậy thì chỉ còn cách là phải bế quan luyện Bồ Đề tâm kinh. Nhưng đồ đệ nhà mình cao lớn tuấn lãng giỏi giang như vậy, còn là một tình thánh, nếu thật sự luyện được nửa người nửa quỷ, từ nay về sau cùng người thương nhất đao lưỡng đoạn, không khỏi cũng quá tàn nhẫn đi.
Nghĩ đến nóng nảy, Nam Ma Tà tức giận đưa tay vỗ hai cái vào chá phong: ” Hỗn tiểu tử! Ai bảo năm đó ngươi không chịu nghe vi sư khuyên!”
Thị vệ Tây Nam Phủ đi bên ngoài xe ngựa thấy vậy vô cùng lo lắng, đây là làm sao vậy? Vương gia cũng đã bị phong bế trong chá phong rồi, vì sao vẫn còn có thể chọc tới Nam sư phụ nữa? Nghìn vạn lần đừng có đánh rách luôn a.
Nhưng sự thật chứng minh điều đó chỉ là do mọi người suy nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Kiển nhả ra loại tơ cực kì mềm dẻo, đừng nói là vỗ hai cái, ngay cả hai ngày sau đột nhiên bị đánh bay ra từ trong xe ngựa cũng không bị hư hỏng chút nào.
…
” VƯƠNG GIA!!!” Thị vệ xung quanh nhìn thấy cả kinh thất sắc, vội vàng xông lên tiếp lấy chá phong Đoạn Bạch Nguyệt.
Huyền Minh Hàn Thiết phóng lên cao, Nam Ma Tà há miệng mắng mẹ nó, phá cửa sổ ra đem nó đoạt trở về, nặng nề đâm vào sâu trong lòng đất, chỉ để lại nửa tấc chuôi kiếm lộ ra bên ngoài.
Cả vùng đất mơ hồ chấn động, qua hồi lâu mới dừng lại.
” Muốn thành tinh rồi có phải hay không?” Nam Ma Tà chống nạnh, đưa tay chỉ vào chuôi kiếm giận dữ mắng to.
Thị vệ vây quanh một vòng lặng ngắt như tờ.
Nam Ma Tà ý bảo mọi người ôm Đoạn Bạch Nguyệt vào trong xe ngựa, kiểm tra một hồi xác định không có việc gì mới yên lòng.
Vừa rồi mình chỉ là muốn uống chén nước, mới đứng lên còn chưa kịp sờ tới ấm trà thì Huyền Minh Hàn Thiết liền giống như đã nổi điên rồi, đột nhiên “bang” một tiếng hất chá phong bay ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức mình còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe tiếng thị vệ bên ngoài kinh hô.
Để phòng ngừa sự việc này lại phát sinh lần nữa, Nam Ma Tà phân phó thị vệ tới nông trang gần đó kiếm một chậu cẩu huyết mang về vẩy lên thân kiếm, lại mua từ tay đạo sĩ trong trấn một khúc gỗ mộc đào, dùng hồng trù đoạn trói thật chặt vào với Huyền Minh Hàn Thiết.
Đương nhiên, Đại Sở dân phong thuần phác, mua một khúc gỗ mộc đào còn được tặng kèm một màn làm phép, không lấy thêm tiền.
” Định!” Đạo sĩ Kim Kê đọc lệnh, phun ra một ngụm nước pha tro, rồi dán một lá bùa lên Huyền Minh Hàn Thiết.
” Hay!” Dân chúng vây xem nhiệt liệt vỗ tay, rối rít bày tỏ mình còn chưa có xem đủ, vô cùng mong đợi có thể làm lại một lần.
Cách đó không xa, thị vệ Tây Nam Phủ đang canh giữ xung quanh xe ngựa, hai mặt nhìn nhau, rất là mờ mịt.
Đây là có chuyện gì vậy a…..
Còn mấy chương ngược nữa lận, ta sợ quá đi!!!!!!!!!!!!
Hôm qua đột nhiên mơ thấy bà Tiếu ra chương cuối, vừa thấy tiếc vừa thấy mừng, tiếc vì không còn được chờ Nguyệt Ca vs Tiểu Uyên mỗi ngày, mừng vì nếu dài nữa thì không biết năm tháng nào mới edit xong TT.TT
” Đa tạ tiền bối.” Sở Uyên nói: “Vậy thôi trẫm về trước đây, hôm nay đã quấy rối thật nhiều, mong tiền bối chớ trách.”
Huyền Thiên nói: “Ta ở hành cung này ăn chùa ở chùa nhiều năm như vậy, theo lý mà nói cũng nên làm chút sự tình để bù đắp mới phải.”
Sở Uyên nói: “Một lúc nữa trẫm sẽ mời ngự y tới đây khám và chữa bệnh cho lão nhân gia, không nên kéo dài tình trạng này thêm nữa.”
Huyền Thiên khẽ thở dài một cái, nhưng cũng không chối từ nữa.
Đoạn Dao cũng không rời đi cùng Sở Uyên mà ở lại tiểu viện.
Huyền Thiên nói: ” Còn có việc gì muốn hỏi ta?”
” Không có.” Đoạn dao nói: “Chỉ muốn lưu lại phụng bồi tiền bối.”
” Sợ ta sẽ nghĩ không thông sao?” Huyền Thiên cười cười.
Đoạn Dao không nói gì, coi như là cam chịu. Dù sao cũng là một đoạn quá khứ bi thảm khốc liệt như thế, đã thành sẹo rồi lại bị mạnh mẽ vạch ra một lần, hơn nữa sau này cũng chưa thể nào yên tĩnh được, còn bị ép phải đối mặt với những chuyện cũ trước kia lần nữa, một xấp tuổi như vậy rồi, sẽ cảm thấy bế tắc cũng không phải là không có khả năng.
Huyền Thiên lục lọi trong tay áo nửa ngày, cố sức lôi ra một cái bình sứ nhỏ, thả lên bàn cờ: “Đây là hạc đỉnh hồng.”
” Tiền bối.” Đoạn Dao quýnh lên.
” Tối hôm qua, ta đích xác đã nghĩ tới chuyện cứ như vậy mà kết thúc.” Lão nhân nói: ” Nhưng sau đó lại không bỏ được, chung quy vẫn cứ muốn biết rõ sau khi ta rời khỏi Triều Nhai, nơi đó rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì.”
Đoạn Dao lấy bình hạc đỉnh hồng kia nhét vào ống tay áo, nói: “Nếu tiền bối muốn biết, sau này ta tìm cơ hội tới đó xem một chút là được.”
Huyền Thiên nói: “Nếu đã đáp ứng Hoàng thượng, đáp ứng ngươi, ta cũng sẽ không dễ dàng tự sát như vậy nữa, không cần lo lắng.”
Đoạn Dao ngồi xuống đối diện hắn, nói: ” Tiền bối không giận ta sao?”
Huyền Thiên nói: ” Đáy lòng ngươi tinh khiết thuần trĩ, ta đây cả xấp tuổi rồi, lại là lão đầu tử mang rất nhiều tội ác trên lưng, nếu thật sự so đo tính toán những thứ này, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người cười chết sao?”
Đoạn dao nói: ” Hoàng thượng là một minh quân, lẽ ra không nên quá phận quấy rầy tiền bối như vậy mới phải.”
Huyền Thiên hỏi: ” Ngươi gặp nhóm người Triều Nhai đến Đại Sở lần này chưa?”
” Có.” Đoạn Dao gật đầu: ” Đã gặp rồi.”
” Thấy bọn họ là người như thế nào?” Huyền Thiên lại hỏi.
Đoạn Dao suy nghĩ một lúc, trả lời: ” Nói thật là không được tốt.”
Huyền Thiên nói: ” Người Triều Nhai xưa nay tự phong bế mình rồi còn tự cao tự đại, một lòng tham mộ châu báu hoàng kim, thương thuyền lui tới cũng không nguyện dừng lại nữa. Từ khi đám người Nam Dương kia lên đảo, trong nội bộ tộc nhân Triều Nhai lại càng tranh đấu kịch liệt hơn, suốt ngày ngươi lừa ta gạt minh tranh ám cướp, nhân cách tất nhiên cũng càng ngày càng vặn vẹo.”
Minh tranh ám cướp: Trước mặt thì tranh giành, sau lưng thì cướp đoạt.
Đoạn Dao nói: ” Tiền bối vẫn là theo ta quay về tây nam đi.”
Huyền Thiên lắc đầu cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Đoạn Dao vẫn canh giữ trong tiểu viện cho tới khi ăn xong bữa tối mới rời đi, nhưng cũng không quay về nơi ở của mình mà tới tẩm cung của Sở Uyên.
” Sao Đoạn Tiểu Vương gia lại tới đây?” Tứ Hỉ công công đang đứng canh trên hành lang gấp khúc, thấy hắn tới thì vội hỏi: ” Tìm Hoàng thượng có việc gì sao?”
” Đúng vậy.” Đoạn Dao nói: ” Hoàng thượng đã ngủ chưa?”
” Vẫn chưa đâu.” Tứ Hỉ công công chỉ chỉ lên nóc nhà: ” Hoàng thượng vẫn còn đang ở trên đó suy nghĩ sự tình.”
Đoạn Dao ngẳng đầu lên, chỉ thấy Sở Uyên thật sự đang ngồi trên nóc nhà.
” Tìm trẫm có chuyện gì?” Sở Uyên mặc thường phục, dưới ánh trăng cười rộ lên, vô cùng đẹp mắt.
Đoạn Dao tung người nhảy tên nóc nhà.
” Ngồi đi.” Sở Uyên nói: ” Nơi này so với trong phòng mát mẻ hơn nhiều, cảnh trí cũng đẹp nữa.”
” Hoàng thượng cũng có thể leo nóc nhà sao?” Đoạn Dao hỏi,
Sở Uyên nói: ” Theo lý mà nói thì không thể, nhưng nếu ngươi không chạy tới chỗ Thái phó đại nhân cáo trạng thì cũng không ai đến khiển trách trẫm làm mất thể thống hoàng gia.”
Đoạn Dao che miệng lại: ” Ta không nói không nói.”
Sở Uyên cười, cầm bầu rượu bên cạnh lên, lại bảo Tứ Hỉ mang thêm chén tới.
Đoạn Dao nói: ” Phi Hà?”
” Tây Nam Phủ đưa tới.” Sở Uyên nói: ” Rất ngọt.”
” Ca ca thích Tuyết U.” Đoạn Dao tiếp nhận chén rượu từ tay Sở Uyên: ” Hắn ngại Phi Hà quá nhạt, vậy mà hàng năm đều dọn sạch hầm băng tốt nhất trong phủ để tích trữ hoa Phi Hà, Tuyết U cũng chỉ được xếp phía sau.”
Sở Uyên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
” Có thể hỏi một chuyện không?” Đoạn Dao do dự.
” Trẫm đã sớm nói là đã xem ngươi như thân đệ đệ rồi.” Sở Uyên buông chén rượu: ” Tất nhiên cái gì cũng có thể làm, muốn nói gì thì nói, không cần phải dè dặt cẩn trọng như vậy.”
Đoạn Dao nói: ” Vì sao hôm qua phải cố ý chuẩn bị những món ăn kia, để ta mang tới cho Huyền Thiên tiền bối?”
” Muốn hỏi cái này?” Sở Uyên bật cười: ” Không hiểu chỗ nào?”
” Hoàng thượng đoán được thân phận của tiền bối, rồi lại cố ý đâm rách, không sợ tiền bối nhất thời nghĩ quẩn sao?” Đoạn Dao nói: ” Trong tay áo tiền bối có giấu hạc đỉnh hồng, vạn nhất tối hôm qua tiền bối tự sát, chẳng phải là sẽ không hỏi được bất cứ cái gì hay sao?” Thật vất vả mới có được chút manh mối liên quan đến tộc nhân Triều Nhai, lẽ ra phải bảo vệ thật tốt mới đúng.
Sở Uyên nói: ” Trên thế gian này nhân tâm phức tạp, cũng không phải ngươi hỏi thì đối phương nhất định sẽ nguyện ý nói thật.”
Đoạn Dao gật đầu: ” Ừ.”
” Nhìn thấy những món ăn đông nam này, sẽ đoán được có người đã phát giác ra thân phận của hắn. Vì vậy có thể sẽ chết, có thể sẽ chạy, có thể sẽ vẫn ở lại hành cung.” Sở Uyên nói: ” Hai loại trước, dù trẫm có mạnh mẽ đem người giữ lại, thậm chí dùng người hắn yêu để uy hiếp thì những gì trẫm nhận được cũng chưa chắc đã là sự thật. Dù sao đảo Triều Nhai đã cách ly nhân thế trăm nghìn năm rồi, những chuyện hắn nói ra, người bên ngoài căn bản là không cách nào phân biệt được thật giả.”
Đoạn Dao suy nghĩ một lúc, nói: ” Nhưng coi như là ở lại hành cung, cũng có thể sẽ nói dối.”
” Chỉ có một nửa khả năng là sẽ nói dối.” Sở Uyên nói: ” Nửa còn lại, chính là hắn nguyện ý cũng trẫm hợp tác, như vậy ít nhất cũng có thể có phân nửa cơ hội nghe lời nói thật.”
Đoạn Dao cái hiểu cái không gật đầu: ” Ừm.”
” Những điều hôm nay Huyền Thiên nói hầu như đều khớp với những gì hôm qua trẫm suy đoán, cho nên có thể là trẫm đánh cuộc thắng.” Sở Uyên nói: ” Lưu lạc trên giang hồ vài năm, ngươi sẽ biết lúc gặp chuyện thì nên chọn lựa như thế nào, phân biệt ra làm sao.”
Đoạn Dao chống cằm, mặt nhăn mày nhó.
Không muốn trưởng thành!
” Được rồi, không nói cái này.” Sở Uyên lại đưa cho hắn một chén rượu: ” Định khi nào lên đường trở về tây nam?”
” Vốn là định ngày mai đi.” Đoạn Dao nói: ” Nhưng nếu Huyền Thiên tiền bối phải tới vương thành thì ta cũng muốn đi theo.”
Sở Uyên nói: ” Không trở về tây nam thì có sao không?”
” Sư phụ sẽ trị thương cho ca ca, nhị ca cũng sẽ từ Truy Ảnh Cung chạy về, ta có ở đó hay không cũng không có gì khác nhau.” Đoạn Dao nói: ” Huống chi tính ngày thì có lẽ sư phụ và ca ca vẫn còn đang trên đường, đợi chuyện tộc nhân Triều Nhai được giải quyết xong, ta lại ra roi thúc ngựa chạy về cũng không muộn.”
Sở Uyên gật đầu: ” Cũng được, tùy ngươi.”
Bốn phía an tĩnh lại, Đoạn Dao ngẩn người nhìn xa xăm, qua hồi lâu đột nhiên nói: ” Tây Nam Phủ ngay cả hồng trù đoạn cũng chuẩn bị xong rồi.”
Sở Uyên: “…”
Gì??? Đoạn Dao tiếp tục nói: ” Kim thẩm thẩm và các bà bà trong phủ vẫn luôn thúc giục ca ca thành thân.”
Sở Uyên cười cười: ” Ca ca ngươi thì sao? Hắn trả lời như thế nào?”
Đoạn Dao nói: ” Ca ca mỗi lần đều bị niệm đến choáng váng đầu hoa mắt, sau đó trốn đến sau núi tìm thanh tĩnh.”
Sở Uyên nói: ” Kim thẩm thẩm, chính là Kim Châm Thánh Nữ trong chốn giang hồ năm xưa sao?”
Đoạn Dao gật đầu: ” Đúng vậy.” Lúc sau lại bổ sung: ” Người người trong Tây Nam Phủ đều sợ Kim thẩm thẩm, ngay cả sư phụ cũng thế, chỉ cần thấy nàng cầm lược trong tay là lại ôm đầu chạy khắp sân.” Rất sợ sẽ bị đè lại chải đầu, gặp phải tốc rối cũng không biết đường cẩn thận một chút, chỉ liều mạng kéo, đa đầu đều muốn tróc ra luôn.
Sở Uyên cười vui vẻ: ” Sau này nếu có cơ hội, ta thật sự muốn tới đó xem một chút.”
Xem thôi thì không thể được, phải ở lâu dài a. Đoạn Dao hít hít mũi, lại hỏi: ” Tương lai Hoàng thượng và ca ca thành thân rồi, sẽ triệu ca ca vào vương thành sống sao?”
Sở Uyên: “….”
Đoạn Dao ôm đầu gối nhìn hắn.
Sở Uyên cầm chén rượu lên che giấu. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ có người hỏi thẳng thừng loại vấn đề này ra như vậy. Nhưng đối mặt với loại ánh mắt của thiếu niên tràn đầy vô tội này, nếu chỉ vì vậy mà nổi giận thì thứ nhất là không nỡ, thứ hai cũng có vẻ như mình có chút hỉ nộ vô thường, đầu óc nhúng nước.
Sau một lát, Sở Uyên nói: ” Vì sao không đi hỏi ca ca ngươi, tương lai muốn ở nơi nào?”
Trên mặt Đoạn Dao lập tức tràn ra nụ cười xán lạn rực rỡ: ” Ta trở về liền hỏi ngay.” Thật không dễ dàng nha, cuối cùng cũng hỏi ra được đáp án mà ca ca muốn, chính miệng tẩu tẩu thừa nhận tương lai sẽ thành thân, thành thân! Thành thân a!!!
Nhìn biểu tình của hắn, Sở Uyên đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ đã bị hắn lừa vào tròng rồi, nghĩ thế nào cũng đã sớm có dự mưu, chưa biết chừng là người nọ trước đi cố ý căn dặn như vậy.
Ai muốn thành thân!!!!
Sở Uyên buồn bực, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Đào cây! Đào xa một chút.
Đoạn Dao vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng, dù sao Tây Nam Phủ sẽ có nương nương xuất giá a, đây chính là từ thuở khai thiên tích địa mới có một lần thôi.
Sau này cũng là hoàng thân quốc thích rồi đó nha.
Đoạn Bạch Nguyệt đang mê man khẽ nhíu mày một cái.
Nam Ma Tà canh giữ bên cạnh hắn, tiếp tục sầu mi khổ kiểm.
Cho dù có thể bình yên mang người về tây nam, nhưng một khi chá phong này bị gỡ, thì phải nghĩ biện pháp giải Kim Tàm Tuyến, mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy có lẽ cũng sẽ không tìm được Thiên Thần Sa, vậy thì chỉ còn cách là phải bế quan luyện Bồ Đề tâm kinh. Nhưng đồ đệ nhà mình cao lớn tuấn lãng giỏi giang như vậy, còn là một tình thánh, nếu thật sự luyện được nửa người nửa quỷ, từ nay về sau cùng người thương nhất đao lưỡng đoạn, không khỏi cũng quá tàn nhẫn đi.
Nghĩ đến nóng nảy, Nam Ma Tà tức giận đưa tay vỗ hai cái vào chá phong: ” Hỗn tiểu tử! Ai bảo năm đó ngươi không chịu nghe vi sư khuyên!”
Thị vệ Tây Nam Phủ đi bên ngoài xe ngựa thấy vậy vô cùng lo lắng, đây là làm sao vậy? Vương gia cũng đã bị phong bế trong chá phong rồi, vì sao vẫn còn có thể chọc tới Nam sư phụ nữa? Nghìn vạn lần đừng có đánh rách luôn a.
Nhưng sự thật chứng minh điều đó chỉ là do mọi người suy nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Kiển nhả ra loại tơ cực kì mềm dẻo, đừng nói là vỗ hai cái, ngay cả hai ngày sau đột nhiên bị đánh bay ra từ trong xe ngựa cũng không bị hư hỏng chút nào.
…
” VƯƠNG GIA!!!” Thị vệ xung quanh nhìn thấy cả kinh thất sắc, vội vàng xông lên tiếp lấy chá phong Đoạn Bạch Nguyệt.
Huyền Minh Hàn Thiết phóng lên cao, Nam Ma Tà há miệng mắng mẹ nó, phá cửa sổ ra đem nó đoạt trở về, nặng nề đâm vào sâu trong lòng đất, chỉ để lại nửa tấc chuôi kiếm lộ ra bên ngoài.
Cả vùng đất mơ hồ chấn động, qua hồi lâu mới dừng lại.
” Muốn thành tinh rồi có phải hay không?” Nam Ma Tà chống nạnh, đưa tay chỉ vào chuôi kiếm giận dữ mắng to.
Thị vệ vây quanh một vòng lặng ngắt như tờ.
Nam Ma Tà ý bảo mọi người ôm Đoạn Bạch Nguyệt vào trong xe ngựa, kiểm tra một hồi xác định không có việc gì mới yên lòng.
Vừa rồi mình chỉ là muốn uống chén nước, mới đứng lên còn chưa kịp sờ tới ấm trà thì Huyền Minh Hàn Thiết liền giống như đã nổi điên rồi, đột nhiên “bang” một tiếng hất chá phong bay ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức mình còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe tiếng thị vệ bên ngoài kinh hô.
Để phòng ngừa sự việc này lại phát sinh lần nữa, Nam Ma Tà phân phó thị vệ tới nông trang gần đó kiếm một chậu cẩu huyết mang về vẩy lên thân kiếm, lại mua từ tay đạo sĩ trong trấn một khúc gỗ mộc đào, dùng hồng trù đoạn trói thật chặt vào với Huyền Minh Hàn Thiết.
Đương nhiên, Đại Sở dân phong thuần phác, mua một khúc gỗ mộc đào còn được tặng kèm một màn làm phép, không lấy thêm tiền.
” Định!” Đạo sĩ Kim Kê đọc lệnh, phun ra một ngụm nước pha tro, rồi dán một lá bùa lên Huyền Minh Hàn Thiết.
” Hay!” Dân chúng vây xem nhiệt liệt vỗ tay, rối rít bày tỏ mình còn chưa có xem đủ, vô cùng mong đợi có thể làm lại một lần.
Cách đó không xa, thị vệ Tây Nam Phủ đang canh giữ xung quanh xe ngựa, hai mặt nhìn nhau, rất là mờ mịt.
Đây là có chuyện gì vậy a…..
Còn mấy chương ngược nữa lận, ta sợ quá đi!!!!!!!!!!!!
Hôm qua đột nhiên mơ thấy bà Tiếu ra chương cuối, vừa thấy tiếc vừa thấy mừng, tiếc vì không còn được chờ Nguyệt Ca vs Tiểu Uyên mỗi ngày, mừng vì nếu dài nữa thì không biết năm tháng nào mới edit xong TT.TT
Danh sách chương