“Lời này ngươi nói không đúng, ta tuy là quan, nhưng mà là quan của nước lớn. Thầy ngươi là Vương, nhưng mà là Vương của nước nhỏ, một quan viên của nước lớn nói chuyện với Vương của nước nhỏ, lấy tư thế ngang hàng nói chuyện với nhau là được vậy! “ Thang sứ giả nói, nói xong không khỏi lấy tay vân vê bộ ria mảnh của mình, đắc ý.
“Nước ông có tể tướng, nước tôi cũng có tể tướng, nước ông có vua, nước tôi cũng có vua. Nước tôi có gì thua nước ông đâu?” Cao Phúc Nguyên cứng rắn đáp
“Nước ngươi quân binh thiếu thốn, nước ta trăm vạn hùng binh, nước ngươi dân ít mà thưa còn nước ta dân nhiều mà đông. Đó là điều nước ta hơn nước ngươi! “ Thang sứ giả nói
“Nghe ở binh pháp nói, quân cốt tinh không cốt đông. Quân tinh nhuệ mà chủ tướng sáng suốt, trên dưới đồng lòng, là một đội quân mạnh. Nhược bằng quân có đông mà chủ tướng không thông binh pháp, trên dưới nghi ngờ lẫn nhau, ấy là quân đội yếu. Còn dân nước ta, bản tính thuần lương, lúc ngủ để mở cả then, tài sản không lo trộm cắp, vua hiền trị vì, nhân dân hoà nhã, đó là nước ta mạnh. Còn nước mà nhân dân bản tính hun ác, mỗi bước ra đường là mỗi bước cảnh giác, vua tăng thuế má, nhân dân ca thán, đó là nước đó yếu.” Cao Phúc Nguyên biện rằng
Lúc này Thang sứ giả giận lắm, biết Cao Phúc Nguyên nói móc nước mình, bèn uy hiếp rằng:” Vua ta mỗi lần mở họp chư hầu, bát phương đều tới dự, mười bốn sứ giả đều tới, anh minh thần võ, đều được các sứ tôn xưng là minh chủ, làm ra luật lệ, các nước đều vui lòng tuân theo.Ngoài duyệt binh phô bày quân lực, trong thì dùng nhã nhạc đãi sứ, ấy là đất nước ta giàu mạnh, nhân dân ta ấm no
Cao Phúc Nguyên bẻ lại rằng:” Thường được nghe rằng minh chủ của chư hầu mỗi lần mở họp các vua của các nước đều tới, đấy mới là minh chủ đích thực. Ngoài lấy lễ mà đãi chư hầu, thực bụng với nhau, tìm kiếm hoà bình. Trong thì luận bàn kế sách để nhân dân được ấm no chứ không phải là lấy võ để doạ người, bày yến tiệc phung phí làm vậy. Nếu thực sự muốn nước giàu mạnh thì thần tử không nên tìm việc can qua, vua chúa không nên yến tiệc linh đình. “ Cao Phúc Nguyên lời nói bĩnh tĩnh, nhưng mà mỗi chữ như một cú đấm đấm vào bản mặt của Thang sứ giả! “Nước ta có bề tôi tài giỏi, cũng được gọi là nước mạnh vậy.” Thang sứ giả không phục, cố gắng tìm lại sĩ diện cho quốc gia mình
“Thế nào gọi là nhân trung long phụng?”
“Bề tôi có tài giỏi thì mới giúp được nước, từ đó nước mới được mạnh. Nước ta thần tử hội đủ nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Công tử An là thái tử nước Cự, hứa với vua ta là sẽ bỏ ngôi thái tử để mà sang hầu hạ thiên tử, về sau, đúng y như vậy, như thế gọi là tín. Tư Mã Lê, mưu thao kế lược, kinh bang tế thế, đó gọi là trí. Bàng Vĩnh Mông là thượng tướng của nước ta, thảo phạt Lại Thế Quốc ở phía bắc,đánh đến tận kinh đô của Lại Thế Quốc, nhưng nhân từ, cho vua nước ấy ra hàng, ấy gọi là nhân. Quan thái uý nước ta tên là Mân, làu thông kinh sử, đối xử với mọi người theo khuôn phép, ấy gọi là lễ. Thái tử Nhân, mọi việc đều làm có trước có sau đấy là nghĩa! “Thang sứ giả nói một hơi, thao thao bất tuyệt nói ra
“Đúng, bề tôi tài giỏi thì mới giúp được nước. Thường nghe làm người, lấy chữ hiếu làm đầu, công tử An có cha mẹ ở nước Cử, không thờ phụng cha mẹ, lại chạy đi theo người, đấy là bất hiếu, người mà cả đấng sinh thành cũng không yêu thương nổi thì nói gì đến phụng sự người chủ nhân của mình, công tử An là người bất hiếu, không đáng tin, cho dù có chạy theo một người thì cũng vì mưu cầu phú quý mà thôi! Tư Mã Lê, đồng ý là mưu thao kế lược, có tài kinh ban tế thế đó, nhưng mà hắn lại quá cứng nhắc, áp dụng khuôn pháp cứng rắn, nhân dân ta thán, lại đụng chạm đến lợi ích của giới quý tộc, một mai vua mất, sợ rằng hạ tràng trước sau gì cũng không tốt đẹp gì đâu. Bàng Vĩnh Mông tha cho Lại Thế Quốc không phải vì nhân mà là ăn đút của tôi thần nước Lại Thế, vua nước ấy còn đem con gái yêu của mình gả cho Bàng Vĩnh Mông và có của hồi môn đồ sộ, chuyện đó thiên hạ ai cũng biết. Tướng ngoài biên ải mà tham vàng bạc và mê nữ sắc, đấy là bất trí, sớm muộn gì cũng sẽ chết vì tham lam!” Cao Phúc Nguyên nói tới đây liếm môi nói tiếp:” Quan thái uý tên Mân càng là một tên vô dụng, làu thông kinh sử thì sao? Bày việc cúng tế, sách nhiễu dân lành? Làm tốn tiền tốn bạc, đó là một con sâu vậy! Còn thái tử Nhân là một người tài, đáng tiếc, hắn không thể một mình làm lên việc lớn được, vì hắn quá đa tình! “ Cao Phúc Nguyên đáp
“Ngươi, ngươi, ngươi, được hay cho tên tiểu tử, để xem sau này ta sử lí ngươi làm sao.” Thang sứ giả nói rồi phất tay áo đi vội
“Con làm thế là đắc tội Hoa Hạ Quốc.”
“Hắn chỉ là một tên sứ giả, không đại biểu cho một quốc gia, mà có đại biểu cho Hoa Hạ Quốc đi chăng nữa, con cũng không sợ!
“Nước ông có tể tướng, nước tôi cũng có tể tướng, nước ông có vua, nước tôi cũng có vua. Nước tôi có gì thua nước ông đâu?” Cao Phúc Nguyên cứng rắn đáp
“Nước ngươi quân binh thiếu thốn, nước ta trăm vạn hùng binh, nước ngươi dân ít mà thưa còn nước ta dân nhiều mà đông. Đó là điều nước ta hơn nước ngươi! “ Thang sứ giả nói
“Nghe ở binh pháp nói, quân cốt tinh không cốt đông. Quân tinh nhuệ mà chủ tướng sáng suốt, trên dưới đồng lòng, là một đội quân mạnh. Nhược bằng quân có đông mà chủ tướng không thông binh pháp, trên dưới nghi ngờ lẫn nhau, ấy là quân đội yếu. Còn dân nước ta, bản tính thuần lương, lúc ngủ để mở cả then, tài sản không lo trộm cắp, vua hiền trị vì, nhân dân hoà nhã, đó là nước ta mạnh. Còn nước mà nhân dân bản tính hun ác, mỗi bước ra đường là mỗi bước cảnh giác, vua tăng thuế má, nhân dân ca thán, đó là nước đó yếu.” Cao Phúc Nguyên biện rằng
Lúc này Thang sứ giả giận lắm, biết Cao Phúc Nguyên nói móc nước mình, bèn uy hiếp rằng:” Vua ta mỗi lần mở họp chư hầu, bát phương đều tới dự, mười bốn sứ giả đều tới, anh minh thần võ, đều được các sứ tôn xưng là minh chủ, làm ra luật lệ, các nước đều vui lòng tuân theo.Ngoài duyệt binh phô bày quân lực, trong thì dùng nhã nhạc đãi sứ, ấy là đất nước ta giàu mạnh, nhân dân ta ấm no
Cao Phúc Nguyên bẻ lại rằng:” Thường được nghe rằng minh chủ của chư hầu mỗi lần mở họp các vua của các nước đều tới, đấy mới là minh chủ đích thực. Ngoài lấy lễ mà đãi chư hầu, thực bụng với nhau, tìm kiếm hoà bình. Trong thì luận bàn kế sách để nhân dân được ấm no chứ không phải là lấy võ để doạ người, bày yến tiệc phung phí làm vậy. Nếu thực sự muốn nước giàu mạnh thì thần tử không nên tìm việc can qua, vua chúa không nên yến tiệc linh đình. “ Cao Phúc Nguyên lời nói bĩnh tĩnh, nhưng mà mỗi chữ như một cú đấm đấm vào bản mặt của Thang sứ giả! “Nước ta có bề tôi tài giỏi, cũng được gọi là nước mạnh vậy.” Thang sứ giả không phục, cố gắng tìm lại sĩ diện cho quốc gia mình
“Thế nào gọi là nhân trung long phụng?”
“Bề tôi có tài giỏi thì mới giúp được nước, từ đó nước mới được mạnh. Nước ta thần tử hội đủ nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Công tử An là thái tử nước Cự, hứa với vua ta là sẽ bỏ ngôi thái tử để mà sang hầu hạ thiên tử, về sau, đúng y như vậy, như thế gọi là tín. Tư Mã Lê, mưu thao kế lược, kinh bang tế thế, đó gọi là trí. Bàng Vĩnh Mông là thượng tướng của nước ta, thảo phạt Lại Thế Quốc ở phía bắc,đánh đến tận kinh đô của Lại Thế Quốc, nhưng nhân từ, cho vua nước ấy ra hàng, ấy gọi là nhân. Quan thái uý nước ta tên là Mân, làu thông kinh sử, đối xử với mọi người theo khuôn phép, ấy gọi là lễ. Thái tử Nhân, mọi việc đều làm có trước có sau đấy là nghĩa! “Thang sứ giả nói một hơi, thao thao bất tuyệt nói ra
“Đúng, bề tôi tài giỏi thì mới giúp được nước. Thường nghe làm người, lấy chữ hiếu làm đầu, công tử An có cha mẹ ở nước Cử, không thờ phụng cha mẹ, lại chạy đi theo người, đấy là bất hiếu, người mà cả đấng sinh thành cũng không yêu thương nổi thì nói gì đến phụng sự người chủ nhân của mình, công tử An là người bất hiếu, không đáng tin, cho dù có chạy theo một người thì cũng vì mưu cầu phú quý mà thôi! Tư Mã Lê, đồng ý là mưu thao kế lược, có tài kinh ban tế thế đó, nhưng mà hắn lại quá cứng nhắc, áp dụng khuôn pháp cứng rắn, nhân dân ta thán, lại đụng chạm đến lợi ích của giới quý tộc, một mai vua mất, sợ rằng hạ tràng trước sau gì cũng không tốt đẹp gì đâu. Bàng Vĩnh Mông tha cho Lại Thế Quốc không phải vì nhân mà là ăn đút của tôi thần nước Lại Thế, vua nước ấy còn đem con gái yêu của mình gả cho Bàng Vĩnh Mông và có của hồi môn đồ sộ, chuyện đó thiên hạ ai cũng biết. Tướng ngoài biên ải mà tham vàng bạc và mê nữ sắc, đấy là bất trí, sớm muộn gì cũng sẽ chết vì tham lam!” Cao Phúc Nguyên nói tới đây liếm môi nói tiếp:” Quan thái uý tên Mân càng là một tên vô dụng, làu thông kinh sử thì sao? Bày việc cúng tế, sách nhiễu dân lành? Làm tốn tiền tốn bạc, đó là một con sâu vậy! Còn thái tử Nhân là một người tài, đáng tiếc, hắn không thể một mình làm lên việc lớn được, vì hắn quá đa tình! “ Cao Phúc Nguyên đáp
“Ngươi, ngươi, ngươi, được hay cho tên tiểu tử, để xem sau này ta sử lí ngươi làm sao.” Thang sứ giả nói rồi phất tay áo đi vội
“Con làm thế là đắc tội Hoa Hạ Quốc.”
“Hắn chỉ là một tên sứ giả, không đại biểu cho một quốc gia, mà có đại biểu cho Hoa Hạ Quốc đi chăng nữa, con cũng không sợ!
Danh sách chương