Gió lớn gào thét, cuộn dâng từng cột sóng khổng lồ, mây đen vần vũ khắp trời đang đè nặng xuống mặt đất, trên tầng mây đen, những tiếng sấm đì đùng vang trời, những tia sét uốn lượn như những con mãng xà khổng lồ xé toạc bầu trời u ám.
Bùm bùm!
Ào ào!
Xẹt xẹt!
Đây chính là bản giao hưởng tử vong! Uy lực của thiên nhiên được thể hiện triệt để trong thời khắc này.
Trên mặt biển xuất hiện một xoáy nước giống như miệng một con quái thú đang há hốc chực chờ nuốt chửng mọi thứ vào bụng. Cuồng phong sóng dữ xé nát một chiếc máy bay loại nhỏ đang cố gắng bay đi.
Thiếu nữ dáng vẻ nhỏ nhắn ngồi trong khoang lái đang nắm chặt cần điều khiển, các đốt ngón tay trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chặp vào xoáy nước, trên mặt thoáng qua vẻ sợ hãi, nhưng làn môi tái nhợt vẫn không ngừng nguyền rủa.
“Khốn nạn, đúng là đồ muốn ăn đòn, dám nói máy bay đã cải tạo xong, cánh kiểu khốn gì thế này, gió thổi mấy cái đã gãy, làm bằng giấy sao? Đã biết tôi tới tam giác quỷ Bermuda thám hiểm vậy mà còn cho tôi cái máy bay sắt vụn này! Lần này nếu tôi còn mạng trở về, đám các người hãy rửa cổ sạch sẽ, tôi xin thề sẽ không đánh chết các người."
“A a! Ông trời chết tiệt, bổn tiểu thư còn chưa sống đủ!" Một tiếng kêu thất thanh bị cuồng phong xé vụn, Lâu Thất trong lòng kêu gào, thế là toi đời!
Máy bay gãy cánh lao về phía xoáy nước, sức hút vô cùng vô tận của xoáy nước giống như đang cười nhạo chiếc máy bay nhỏ bé không biết tự lượng sức. Bùm một tiếng,mưa bão trắng trời đổ ập xuống giống như ngọn cỏ cuối cùng đè lên trên thân máy bay, dưới có lực hút, trên có lực nén, chiếc máy bay nhỏ nhào lộn mấy vòng cuối cùng cũng bị cuốn vào trong xoáy nước, dập dềnh mấy lượt trong nước biển xanh thẳm giống như đen kịt sau đó biến mất không để lại dấu vết gì.
Tam giác quỷ Bermuda, quả nhiên... danh bất hư truyền.
~~~~~~
"Phụt!"
Lâu Thất chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như rời khỏi vị trí, đau tới mức nàng muốn chửi trời.
Nhưng thói quen được hình thành sau nhiều năm đã giúp nàng ngay lập tức phát hiện ra điều bất ổn.
Yên tĩnh, xung quanh yên tĩnh tới mức quái dị. Không phải nàng đã bị cuốn vào trong xoáy nước khủng khiếp của vùng biển thần bí rồi sao? Nước biển xanh biếc vô biên đâu rồi? Tiếng cuồng phong mưa bão gào rít đâu rồi? Thậm chí là xác máy bay của nàng đâu rồi? Không có gì cả!
Bây giờ tình hình là sao đây? Đừng nói với nàng rằng kiếp nạn sinh tử ban nãy chỉ là một giấc mơ, làm gì có giấc mơ nào chân thực tới vậy?
Ngửi.
Mùi máu tanh ở đâu ra vậy?
Mùi máu tanh quá!
Lâu Thất lập tức mở choàng mắt ra, một vùng lồng ngực đập vào mắt nàng nhưng lồng ngực này toàn là máu, những giọt máu đỏ tươi đang rỉ ra, hòa với nhau thành những dòng máu chảy xuống, sau đó những giọt máu tươi mới lại tiếp tục rỉ ra. Hai tay nàng đang giữ chặt hai bên lồng ngực đó.
Cái quỷ quái gì thế này?
Lâu Thất muốn nhanh chóng lùi lại nhưng eo nàng lại bị giữ chặt khiến nàng không thể giãy giụa. Ánh mắt nàng nhanh chóng hướng lên trên, nàng nhìn thấy một chiếc cằm rắn chắc, sau đó là một đôi môi đang mím chặt, sống mũi cao thẳng, cuối cùng là nhìn vào một đôi mắt.
Ánh mắt lạnh băng mang theo sát khí đang quan sát tìm hiểu.
Lâu Thất chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt như vậy, giống như Diêm Vương dưới địa ngục, sự lạnh lùng và sát khí trong đôi mắt ấy dường như có thể đóng băng người khác tới chết.
Nhưng tất cả những điều đó chưa phải là gì!
"Á đù!" Mắt Lâu Thất suýt nữa rơi ra khỏi tròng.
Một đôi mắt màu đỏ máu! Là một đôi mắt màu đỏ máu! Đây là yêu quái phương nào? Hay là bị mắc bệnh gì vậy?
Cánh tay trên eo đột nhiên siết lại giống như muốn ghì chặt nàng vào ngực. Lâu Thất cảm thấy một loại sức mạnh dũng mãnh tuyệt đối, đây chính là sức mạnh thuộc về đàn ông! Có điều, khốn nạn, trước đây nàng một mình đánh với mười gã đô con cũng chưa thua bao giờ, bây giờ ai tới nói giúp nàng, tại sao nàng không giãy giụa ra được khỏi một cái siết tay của gã đàn ông này!
Tức giận nhìn chòng chọc vào đôi mắt ấy, nàng bậm bịch nói: "Này, gã mắt đỏ toàn thân máu me kia, còn không mau bỏ tay ra!"
Đôi mắt đỏ quái dị kia khi đang nhìn nàng trừng trừng đột nhiên ứa máu tươi, sau đó chảy xuống theo khóe mắt, hai hàng lệ máu hòa nhập vào với những giọt máu trên mặt, trên người hắn, rơi xuống.
Lâu Thất hít một hơi khí lạnh, hít thở khó khăn. A a a, đây rốt cuộc là người gì vậy! Quái dị chết đi mất! "Ngươi..."
Bên cạnh bất ngờ xuất hiện một bóng người, người đó thấy cảnh tượng trước mắt liền đùng đùng nổi giận.
"Chủ tử! Ả đàn bà chết tiệt, dám động vào chủ tử nhà ta, ngươi chết đi cho ta!" Một tiếng thét vang dội, hắn ta giơ tay túm về phía vai Lâu Thất với một tốc độ nhanh đáng sợ, năm ngón tay cắm chặt vào thịt khiến Lâu Thất đau đớn nhíu mày.
"Ưng, buông tay ra."
Giọng nói trầm đột nhiên vang lên, động tác củagã tên Ưng lập tức cứng đơ lại: "Chủ tử, người có thể nói sao?" Giọng nói vô cùng kinh ngạc, hơi run, rõ ràng không dám tin đó là sự thật. Nhưng bàn tay giữ chặt vai của Lâu Thất của hắn thì buông ra ngay lập tức.
Phục tùng tuyệt đối.
"Đỡ ta đứng dậy."
Ưng lập tức nghe lệnh, nhưng động tác thì vô cùng nhẹ nhàng như thể đang đỡ một con búp bê sứ dễ vỡ. Lâu Thất trợn tròn mắt, lúc này mới phát hiện ra ban nãy mình nằm bò trên người gã huyết nhân này, còn Ưng đỡ hắn ta dậy nhưng hắn ta vẫn không buông tay, vẫn ôm chặt lấy nàng, kéo cả nàng dậy.
Tư thế rất quái đản...
Huyết nhân ngồi trên mặt đất, nàng ngồi trên đùi hắn, eo nàng bị hai cánh tay rắn chắc của hắn khóa chặt, cứ như thế ôm nàng trong lòng. Trên người hắn không hề mặc gì, toàn thân nàng ướt sũng, hai chiếc bánh bao thịt tròn trịa đang ép sát vào lồng ngực đẫm máu tươi của hắn, lúc này nàng mới phát hiện ra hắn rất cường tráng, ngồi trong lòng hắn nàng trở nên quá nhỏ bé, mặt nàng chỉ tới vai hắn mà thôi.
Huyết nhân khẽ cử động, bàn tay di chuyển tới mông nàng, ấn nàng vào sát lòng mình, hắn chỉ mặc một chiếc quần lót vải lụa màu trắng nhưng đã bị máu nhuộm đỏ.
Một tên dê xồm!
Lâu Thất rất phẫn nộ.
"Khốn nạn, buông ta ra!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải vì thấy hắn toàn thân là máu, nàng chê bẩn, chắc chắn nàng sẽ sử dụng tới hàm răng trắng bóng, cứng chắc của mình, cắn một nhát vào cổ họng của hắn rồi! Nàng vốn dĩ đang sợ chết khiếp, ấy thế mà kì lạ thay, hai câu nói của gã huyết nhân này khiến mọi nỗi khiếp sợ của nàng đều tan thành mây khói, nếu như là yêu quái chắc sẽ không có giọng nói trầm ấm tới vậy đâu nhỉ?
Không phải yêu quái nhưng đích thị là dê xồm!
Ưng rất kinh hãi.
"Chủ tử..."
"Ưng!" Giọng trầm của huyết nhân cũng có phần kinh ngạc: "Ôm cô ta, ta không thấy đau nữa."
Trăng rất sáng và rất đẹp.
Ba người trong hoang sơn đồng loạt im lặng.
Lâu Thất ngẩng đầu, từng mắt nhìn gã mắt đỏ, cố gắng tiêu hóa lời hắn nói.
Ưng quỳ một gối ở bên cạnh, mắt trợn tròn như mắt trâu, nhìn nàng như gặp ma, cũng đang cố gắng tiêu hóa lời chủ tử của mình nói.
Huyết nhân cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nhìn ở góc độ của hắn, chiếc cổ áo trắng tới quái dị hơi bung ra, một vùng da trắng ngần như tuyết nhấp nhô... và cả một khe rất sâu. Có máu tươi vấy lên đường cong nhấp nhô đó, sau đó thuận theo đường cong, lăn xuống khe sâu kia.
Đó là máu của hắn.
Có tiếng gió nhẹ vang lên, sau đó mấy bóng người nữa bay tới.
"Chủ tử!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ưng vệ, sao ngươi lại để người khác chạm vào chủ tử!"
Mấy người phản ứng giống hệt nhau, lạnh lùng quát lên sau đó định xông tới bắt Lâu Thất. Ưng xông lên ngăn cản họ lại, quát: "Cô ta có thể giúp chủ tử không đau nữa."
Đám người như bị điểm huyệt, đứng như trời trồng.
Lâu Thất nghe tới đây cũng tiêu hóa được một chút, huyết nhân này mắc một chứng bệnh kì quái, sẽ bị chảy máu, chảy lệ máu, lại còn rất đau? Sau đó, định mệnh, ôm nàng sẽ không còn đau nữa? Từ khi nào nàng trở thành thuốc giảm đau vậy? Sống hai mươi năm trên đời nàng thực sự không biết mình có công dụng giảm đau!
Đang định lên tiếng bác bỏ những điều hoang đường này, nàng bất ngờ phát hiện ra một việc khác khiến tim nàng đập điên cuồng! Trừ gã huyết nhân này ra, mấy gã đàn ông bên cạnh cũng đều mặc trang phục thời cổ đại!
Tóc buộc cao, người mặc áo dài, tay áo và đai lưng đều có thêu hình thú vật thời xa xưa, chân đi ủng vải, li kì nhất là eo đeo kiếm!
Bùm bùm!
Ào ào!
Xẹt xẹt!
Đây chính là bản giao hưởng tử vong! Uy lực của thiên nhiên được thể hiện triệt để trong thời khắc này.
Trên mặt biển xuất hiện một xoáy nước giống như miệng một con quái thú đang há hốc chực chờ nuốt chửng mọi thứ vào bụng. Cuồng phong sóng dữ xé nát một chiếc máy bay loại nhỏ đang cố gắng bay đi.
Thiếu nữ dáng vẻ nhỏ nhắn ngồi trong khoang lái đang nắm chặt cần điều khiển, các đốt ngón tay trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chặp vào xoáy nước, trên mặt thoáng qua vẻ sợ hãi, nhưng làn môi tái nhợt vẫn không ngừng nguyền rủa.
“Khốn nạn, đúng là đồ muốn ăn đòn, dám nói máy bay đã cải tạo xong, cánh kiểu khốn gì thế này, gió thổi mấy cái đã gãy, làm bằng giấy sao? Đã biết tôi tới tam giác quỷ Bermuda thám hiểm vậy mà còn cho tôi cái máy bay sắt vụn này! Lần này nếu tôi còn mạng trở về, đám các người hãy rửa cổ sạch sẽ, tôi xin thề sẽ không đánh chết các người."
“A a! Ông trời chết tiệt, bổn tiểu thư còn chưa sống đủ!" Một tiếng kêu thất thanh bị cuồng phong xé vụn, Lâu Thất trong lòng kêu gào, thế là toi đời!
Máy bay gãy cánh lao về phía xoáy nước, sức hút vô cùng vô tận của xoáy nước giống như đang cười nhạo chiếc máy bay nhỏ bé không biết tự lượng sức. Bùm một tiếng,mưa bão trắng trời đổ ập xuống giống như ngọn cỏ cuối cùng đè lên trên thân máy bay, dưới có lực hút, trên có lực nén, chiếc máy bay nhỏ nhào lộn mấy vòng cuối cùng cũng bị cuốn vào trong xoáy nước, dập dềnh mấy lượt trong nước biển xanh thẳm giống như đen kịt sau đó biến mất không để lại dấu vết gì.
Tam giác quỷ Bermuda, quả nhiên... danh bất hư truyền.
~~~~~~
"Phụt!"
Lâu Thất chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như rời khỏi vị trí, đau tới mức nàng muốn chửi trời.
Nhưng thói quen được hình thành sau nhiều năm đã giúp nàng ngay lập tức phát hiện ra điều bất ổn.
Yên tĩnh, xung quanh yên tĩnh tới mức quái dị. Không phải nàng đã bị cuốn vào trong xoáy nước khủng khiếp của vùng biển thần bí rồi sao? Nước biển xanh biếc vô biên đâu rồi? Tiếng cuồng phong mưa bão gào rít đâu rồi? Thậm chí là xác máy bay của nàng đâu rồi? Không có gì cả!
Bây giờ tình hình là sao đây? Đừng nói với nàng rằng kiếp nạn sinh tử ban nãy chỉ là một giấc mơ, làm gì có giấc mơ nào chân thực tới vậy?
Ngửi.
Mùi máu tanh ở đâu ra vậy?
Mùi máu tanh quá!
Lâu Thất lập tức mở choàng mắt ra, một vùng lồng ngực đập vào mắt nàng nhưng lồng ngực này toàn là máu, những giọt máu đỏ tươi đang rỉ ra, hòa với nhau thành những dòng máu chảy xuống, sau đó những giọt máu tươi mới lại tiếp tục rỉ ra. Hai tay nàng đang giữ chặt hai bên lồng ngực đó.
Cái quỷ quái gì thế này?
Lâu Thất muốn nhanh chóng lùi lại nhưng eo nàng lại bị giữ chặt khiến nàng không thể giãy giụa. Ánh mắt nàng nhanh chóng hướng lên trên, nàng nhìn thấy một chiếc cằm rắn chắc, sau đó là một đôi môi đang mím chặt, sống mũi cao thẳng, cuối cùng là nhìn vào một đôi mắt.
Ánh mắt lạnh băng mang theo sát khí đang quan sát tìm hiểu.
Lâu Thất chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt như vậy, giống như Diêm Vương dưới địa ngục, sự lạnh lùng và sát khí trong đôi mắt ấy dường như có thể đóng băng người khác tới chết.
Nhưng tất cả những điều đó chưa phải là gì!
"Á đù!" Mắt Lâu Thất suýt nữa rơi ra khỏi tròng.
Một đôi mắt màu đỏ máu! Là một đôi mắt màu đỏ máu! Đây là yêu quái phương nào? Hay là bị mắc bệnh gì vậy?
Cánh tay trên eo đột nhiên siết lại giống như muốn ghì chặt nàng vào ngực. Lâu Thất cảm thấy một loại sức mạnh dũng mãnh tuyệt đối, đây chính là sức mạnh thuộc về đàn ông! Có điều, khốn nạn, trước đây nàng một mình đánh với mười gã đô con cũng chưa thua bao giờ, bây giờ ai tới nói giúp nàng, tại sao nàng không giãy giụa ra được khỏi một cái siết tay của gã đàn ông này!
Tức giận nhìn chòng chọc vào đôi mắt ấy, nàng bậm bịch nói: "Này, gã mắt đỏ toàn thân máu me kia, còn không mau bỏ tay ra!"
Đôi mắt đỏ quái dị kia khi đang nhìn nàng trừng trừng đột nhiên ứa máu tươi, sau đó chảy xuống theo khóe mắt, hai hàng lệ máu hòa nhập vào với những giọt máu trên mặt, trên người hắn, rơi xuống.
Lâu Thất hít một hơi khí lạnh, hít thở khó khăn. A a a, đây rốt cuộc là người gì vậy! Quái dị chết đi mất! "Ngươi..."
Bên cạnh bất ngờ xuất hiện một bóng người, người đó thấy cảnh tượng trước mắt liền đùng đùng nổi giận.
"Chủ tử! Ả đàn bà chết tiệt, dám động vào chủ tử nhà ta, ngươi chết đi cho ta!" Một tiếng thét vang dội, hắn ta giơ tay túm về phía vai Lâu Thất với một tốc độ nhanh đáng sợ, năm ngón tay cắm chặt vào thịt khiến Lâu Thất đau đớn nhíu mày.
"Ưng, buông tay ra."
Giọng nói trầm đột nhiên vang lên, động tác củagã tên Ưng lập tức cứng đơ lại: "Chủ tử, người có thể nói sao?" Giọng nói vô cùng kinh ngạc, hơi run, rõ ràng không dám tin đó là sự thật. Nhưng bàn tay giữ chặt vai của Lâu Thất của hắn thì buông ra ngay lập tức.
Phục tùng tuyệt đối.
"Đỡ ta đứng dậy."
Ưng lập tức nghe lệnh, nhưng động tác thì vô cùng nhẹ nhàng như thể đang đỡ một con búp bê sứ dễ vỡ. Lâu Thất trợn tròn mắt, lúc này mới phát hiện ra ban nãy mình nằm bò trên người gã huyết nhân này, còn Ưng đỡ hắn ta dậy nhưng hắn ta vẫn không buông tay, vẫn ôm chặt lấy nàng, kéo cả nàng dậy.
Tư thế rất quái đản...
Huyết nhân ngồi trên mặt đất, nàng ngồi trên đùi hắn, eo nàng bị hai cánh tay rắn chắc của hắn khóa chặt, cứ như thế ôm nàng trong lòng. Trên người hắn không hề mặc gì, toàn thân nàng ướt sũng, hai chiếc bánh bao thịt tròn trịa đang ép sát vào lồng ngực đẫm máu tươi của hắn, lúc này nàng mới phát hiện ra hắn rất cường tráng, ngồi trong lòng hắn nàng trở nên quá nhỏ bé, mặt nàng chỉ tới vai hắn mà thôi.
Huyết nhân khẽ cử động, bàn tay di chuyển tới mông nàng, ấn nàng vào sát lòng mình, hắn chỉ mặc một chiếc quần lót vải lụa màu trắng nhưng đã bị máu nhuộm đỏ.
Một tên dê xồm!
Lâu Thất rất phẫn nộ.
"Khốn nạn, buông ta ra!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải vì thấy hắn toàn thân là máu, nàng chê bẩn, chắc chắn nàng sẽ sử dụng tới hàm răng trắng bóng, cứng chắc của mình, cắn một nhát vào cổ họng của hắn rồi! Nàng vốn dĩ đang sợ chết khiếp, ấy thế mà kì lạ thay, hai câu nói của gã huyết nhân này khiến mọi nỗi khiếp sợ của nàng đều tan thành mây khói, nếu như là yêu quái chắc sẽ không có giọng nói trầm ấm tới vậy đâu nhỉ?
Không phải yêu quái nhưng đích thị là dê xồm!
Ưng rất kinh hãi.
"Chủ tử..."
"Ưng!" Giọng trầm của huyết nhân cũng có phần kinh ngạc: "Ôm cô ta, ta không thấy đau nữa."
Trăng rất sáng và rất đẹp.
Ba người trong hoang sơn đồng loạt im lặng.
Lâu Thất ngẩng đầu, từng mắt nhìn gã mắt đỏ, cố gắng tiêu hóa lời hắn nói.
Ưng quỳ một gối ở bên cạnh, mắt trợn tròn như mắt trâu, nhìn nàng như gặp ma, cũng đang cố gắng tiêu hóa lời chủ tử của mình nói.
Huyết nhân cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nhìn ở góc độ của hắn, chiếc cổ áo trắng tới quái dị hơi bung ra, một vùng da trắng ngần như tuyết nhấp nhô... và cả một khe rất sâu. Có máu tươi vấy lên đường cong nhấp nhô đó, sau đó thuận theo đường cong, lăn xuống khe sâu kia.
Đó là máu của hắn.
Có tiếng gió nhẹ vang lên, sau đó mấy bóng người nữa bay tới.
"Chủ tử!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ưng vệ, sao ngươi lại để người khác chạm vào chủ tử!"
Mấy người phản ứng giống hệt nhau, lạnh lùng quát lên sau đó định xông tới bắt Lâu Thất. Ưng xông lên ngăn cản họ lại, quát: "Cô ta có thể giúp chủ tử không đau nữa."
Đám người như bị điểm huyệt, đứng như trời trồng.
Lâu Thất nghe tới đây cũng tiêu hóa được một chút, huyết nhân này mắc một chứng bệnh kì quái, sẽ bị chảy máu, chảy lệ máu, lại còn rất đau? Sau đó, định mệnh, ôm nàng sẽ không còn đau nữa? Từ khi nào nàng trở thành thuốc giảm đau vậy? Sống hai mươi năm trên đời nàng thực sự không biết mình có công dụng giảm đau!
Đang định lên tiếng bác bỏ những điều hoang đường này, nàng bất ngờ phát hiện ra một việc khác khiến tim nàng đập điên cuồng! Trừ gã huyết nhân này ra, mấy gã đàn ông bên cạnh cũng đều mặc trang phục thời cổ đại!
Tóc buộc cao, người mặc áo dài, tay áo và đai lưng đều có thêu hình thú vật thời xa xưa, chân đi ủng vải, li kì nhất là eo đeo kiếm!
Danh sách chương