"Không phải ngươi rất muốn giết nàng ta sao?" Nguyệt Vệ khó hiểu hỏi.

Lâu Thất muốn giết người đàn bà đó là sự thật, trước đây ý muốn giết người của nàng rất rõ.

"Không sai." Lâu Thất thừa nhận, nhưng nàng vẫn chưa làm rõ, đợi nàng hiểu hết mọi chuyện rồi, có giết cũng không muộn. Nếu ả nữ nhân có mục đích thì chắc chắn sẽ lại xuất hiện trước mắt họ thôi, nàng không việc gì phải vội.

Nhưng nhìn Trầm Sát, nàng lại thấy không vui, không vui, rất không vui.

Trên đường ra khỏi làng, nàng đi bên cạnh Nguyệt Vệ, không thèm đếm xỉa gì tới hắn.

Nguyệt Vệ cảm thấy rất áp lực, suýt không thẳng lưng lên nổi. Bên trái là Lâu Thất dù hắn có tránh cũng không được, bên phải là chủ tử có luồng khí ngày càng lạnh, sắc mặt ngày càng khó coi.

Dù Lâu Thất không nói chuyện với Trầm Sát nhưng hắn biết chủ tử đang muốn hỏi Lâu Thất hôm đó sao lại biến mất, hắn liền thay chủ tử hỏi, Lâu Thất cũng phối hợp kể lại đại khái.

"Mấy ngày qua bên ngoài Vân Phong sơn trang có lời đồn, trang trủ của Vân Phong sơn trang tìm thấy Băng Sơn Huyết Liên, có lẽ rất nhiều người muốn đến Vân Phong sơn trang, ngươi thì hay rồi, đem Huyết Liên trả về." Nguyệt Vệ không khỏi ôm đầu.

"Băng Sơn Tuyết Liên, trên đời hiếm có lắm sao?" Lâu Thất không hiểu.

"Ngươi nghe nhầm hả, đó không phải tuyết trong băng tuyết mà là huyết trong máu huyết, sai một chữ là mọi thứ sẽ khác đi đó."

"Cái gì mà Băng Sơn Huyết Liên." Lâu Thất liền loạn lên, mất hồi lâu vẫn ngu ngơ hỏi: "Băng Sơn Huyết Liên có tác dụng gì?"

"Truyền thuyết nói thứ này cứu được người chết sống lại, người sắp chết một khi chưa trút hơi thở cuối cùng thì chỉ cần một cánh hoa là có thể sống lại được, bị thương nặng đến đâu chỉ cần hai cánh hoa là viết thương liền hồi phục."

Ôi, nàng đem thứ thần kỳ như vậy trả về cho Vân Phong ư, nàng có bị ngốc không vậy. "Không biết bây giờ đến đòi lại từ chỗ Vân Phong có được không nhỉ, huhu." Nàng hối hận không nguôi.

Lúc này, Trầm Sát đột nhiên trầm giọng hỏi: " Vân Phong là ai?"

Lâu Thất liền thầm than chết rồi, lúc trước nói chuyện không đề cập đến Vân Phong, chỉ nói có người, người đó. Bây giờ lại lỡ miệng nói ra tên. Nếu không nói tên thì may ra còn giả bộ không quen, chỉ là người qua đường nhưng khi đã nói tên ra, cảm giác rất thân thuộc.

Nguyệt Vệ thầm than không xong rồi, hắn đứng giữa đúng là cảm thấy rất đáng sợ đó.

"Ý của nàng là, trên đường về, nàng và hắn cùng đi với nhau, ở cùng nhau cả ngày." Giọng Trầm Sát càng thêm thâm trầm.

Lâu Thất liền cắn môi, nói vọng qua người Nguyệt Vệ: "Ta không có đun thuốc cho người ta, làm chuyện bản thân chưa từng làm bao giờ nhé."

"Ai nói bổn Đế Quân đun thuốc chứ." Giọng Trầm Sát càng thêm lạnh.

"Nói đùa gì vậy, ta tận mắt thấy nhé, chàng bưng một bát thuốc đi ra."

"Bổn Đế Quân chỉ bưng thôi, nàng ta nói nóng quá, suýt làm đổ, đúng lúc ta đón lấy thì nghe thấy tiếng nàng."

Cho nên chuyện hiểu lầm này cũng thật trùng hợp nhỉ.

"Vậy tro trên mặt chàng."

"Chẳng biết bị dính từ khi nào nữa."

"Ha ha ha." Lâu Thất cười ngây ngốc. Nguyệt Vệ liền lùi lại sau hai bước, Lâu Thất lao đến chỗ Trầm Sát, ôm lấy tay hắn, lập tức trở mặt bày ra bộ dạng cứ như chưa hề nói ra mấy lời mắng chửi. "Chủ tử, thì ra chỉ là hiểu lầm."

Trầm Sát không bị lừa, vẫn đen mặt nói: "Vân Phong là ai?"

"Ta cũng chỉ biết tên chứ không biết hắn là ai." Nàng không nhịn được mà cảm thấy bất mãn, hũ giấm cũng không dễ làm đâu nhé.

Nguyệt Vệ liền xoa cằm, hai hũ giấm cùng ở bên nhau, sau này chuyện cãi nhau đánh nhau chắc không ít, nhưng đây cũng đâu phải chuyện tốt, chủ tử có khi nào đã quên chuyện thần y nói cô nương xuất hiện vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm không?

Nếu sau này tìm được cô nương đó thì biết làm sao nhỉ?

Nghĩ đến đây, Nguyệt Vệ liền nhíu mày.

Lúc này vẫn nên tìm cơ hội nhắc chủ tử mới được.

Ngôi làng hoang tàn này tuy rất lạ nhưng lại không có nguy hiểm, họ ra khỏi thôn vẫn không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa Mộc Lan cũng không có đi theo.

Có điều, lúc Lâu Thất quay đầu lại nhìn vào làng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác quỷ quái khó tả.

"Phi Tích và Đạp Tuyết còn có ngựa của Nguyệt Vệ đại nhân đâu rồi?" Lâu Thất hỏi Trầm Sát, liền không thấy an tâm nắm lấy cổ tay hắn: "Đợi đã, ta vẫn nên kiểm tra lại cho chàng."

Chuyện này không được đúng cho lắm, Nguyệt Vệ bị trúng cổ rồi vứt lại, Trầm Sát lại không sao, lại còn đi giết mấy người kia, tại sao lại không tìm thấy ba con ngựa kia chứ, chúng đã đi đâu, Phi Tích là ngựa của hắn, sao hắn không bận tâm vậy chứ?

Làng này khiến nàng thấy kỳ lạ, còn nhặt được hộp đựng nhẫn đó, cửa thì đen ngòm, cây mộc lan có sức sống lạ kỳ, người phụ nữ tên Mộc Lan, giống hệt nàng.

Còn có, căn nhà trước đây, rõ ràng ban đầu nàng không cảm nhận được có người bên trong nhưng Trầm Sát và người phụ nữ đó đều ở trong.

Lâu Thất bỗng cảm thấy lo sợ.

Đây là lần đầu nàng có cảm giác sợ hãi khó lí giải đến vậy.

"Lâu Thất." Trầm Sát nắm tay nàng, sức mạnh đó khiến nàng không khỏi nhìn hắn. Hắn thấp giọng nói: "Đi, chúng ta rời khỏi đây rồi nói."

Lời này chứng tỏ hắn đã biết điều gì đó.

May mà họ vẫn còn hai con ngựa, Lâu Thất và Trầm Sát đi cùng một con, nhanh chóng rời đi.

Lâu Thất ngồi trước Trầm Sát, không nhịn được mà quay đầu lại, Trầm Sát lại đưa tay che mắt nàng: "Đừng nhìn."

Mãi đến khi đi rất xa rồi, Trầm Sát mới kéo dây cương. Lâu Thất đang định nói gì đó thì Trầm Sát đã đưa tay bắt một con bọ trên đầu nàng, nói với Nguyệt Vệ: "Lửa."

Nguyệt Vệ nhìn đám đom đó, mặt liền biến sắc. Vội lấy đá đánh lửa ra đánh, giọng vừa run vừa vội vàng: "Chủ tử, không có lọ."

"Lâu Thất, lọ." Trầm Sát biết trên người Lâu Thất có một chiếc lọ.

Lâu Thất lôi ra một chiếc lọ nhỏ. Trầm Sát liền nhét con bọ vào trong, đạy lắp lại. Nguyệt Vệ liền vứt lửa vào thảm cỏ, ngọn lửa liền bùng lên. Trầm Sát tiện tay ném luôn chiếc lọ vào đám lửa.

Trầm Sát kéo Lâu Thất lùi lại vài bước, Nguyệt Vệ quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.

Chuyện này khiến Lâu Thất khó hiểu. Không lẽ nơi này còn có những con côn trùng lợi hại đến nỗi bản thân nàng cũng không càm giác được sao?

"Ma Ly Đảm trong đó, nàng ăn ngay đi." Trầm Sát chăm chú nhìn nàng.

"Chuyện gì xảy ra vậy, mau nói cho ta đi." Lâu Thất rất nóng lòng.

"Nàng động đến người của Đoạn Trần Tông rồi."

Trước đây Lâu Thất không hề kể chuyện gặp Thanh Giang Ngư Vương hơn nữa còn bị truy sát, chỉ nói không biết đám người nào muốn bắt cóc nàng. Thật không ngờ con bọ này lại có thể kéo người của Đoạn Trần Tông đến.

Nhưng Đoạn Trần Tông này lợi hại đến đâu mà khiến họ biến sắc đến vậy. Trước giờ họ chưa có gặp đám người Đoạn Trần Tông, nếu không sao họ lại không nói với nàng chứ. Còn nữa, ngôi làng khi nãy, có gì lạ mà nàng không nhìn ra vậy?

"Ta chắc chắn bản thân không dây đến người của Đoạn Trần Tông, ta cũng không biết tại sao họ lại theo dõi ta, sao họ lại để mắt đến ta."

"Người của hắn để mắt đến nàng." Trầm Sát và Nguyệt Vệ đều kinh ngạc, hơn nữa bọn họ đều không hề vui, ngược lại là sợ hãi. Dưới ánh mắt bức người của Trầm Sát, Lâu Thất không thể không kể lại tỉ mỉ một lượt chuyện Thanh Giang Ngư Vương.

Hai người kia nghe xong liền khẽ thở dài. Nguyệt Vệ nói với Trầm Sát: "Họ thuê người bên này chứng tỏ vẫn chưa đuổi kịp, họ cũng không hề xem trọng Lâu Thất, may mà khi nãy Dẫn Hồn kia bị chủ tử phát hiện, chưa kịp truyền tin, Lâu Thất chắc không sao đâu."

Trầm Sát gật đầu, ôm chặt Lâu Thất, thấp giọng nói: "Từ giờ phút này, bổn Đế Quân sẽ không rời khỏi nàng một bước."

"Này này, các người kể cho ta nghe chuyện gì đang xảy ra vậy."

"Làng đó là ảo giác thôi."

Trầm Sát nói một câu khiến Lâu Thất khó tin.

Mẹ kiếp, đùa gì vậy, ảo giác mà có thể có năng lực mạnh đến vậy ư, hơn nữa còn lừa được cả nàng.

"Không thể nào." Nàng phản bác.

"Lâu Thất, núi cao còn có núi cao hơn." Trầm Sát chậm rãi nói. Hắn luôn cảm thấy Lâu Thất rất giỏi nhưng chuyện lần này đã nhắc nhở hắn, Lâu Thất không hề vạn năng. Nhưng nói cũng đúng, nàng mới ít tuổi, sao có thể giải quyết mọi thứ được.

Lâu Thất kinh ngạc.

Nàng luôn cho rằng mình rất giỏi, nhưng bây giờ mới bết đều là mình quá tự phụ rồi.

Nguyệt Vệ nói: "Lâu Thất, Đoạn Trần Tông không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, những lời Thanh Giang Ngư Vương và Vân Phong nói chưa phải tất cả."

Nhưng muốn đạp đổ sự tự tin của Lâu Thất đâu có dễ, nàng không phải loại thấy khó là rút lui. Họ nói càng đáng sợ thì nàng càng không tin. "Không đơn giản thì sao, bổn cô nương cũng không đơn giản nhé."

"Đúng vậy, không hổ người của bổn Đế Quân." Trầm Sát thấy nàng không hề sợ hãi, liền rất hài lòng. Thân là người đàn bà của hắn, sao có thể nhát gan được.

Đêm nay ngủ bên ngoài, Lâu Thất liền dựa vào lòng Trầm Sát mà ngủ.

Đêm này, nàng lại mơ thấy lão đạo sĩ thối. Lão mặc một thân trường bào màu vàng, nheo mắt nhìn nàng.

"Thất Thất, sao con lại quên chuyện Dẫn Hồn chứ."

Dẫn hồn, nàng đã quên mất thứ mình nên nhớ sao? Rõ ràng đây là mơ nhưng Lâu Thất lại cho rằng đây là cơ hội để nói chuyện với lão đạo sĩ, lập tức hỏi: "Lão đạo sĩ, mau nói cho ta nghe có phải ta là người ở thế giới này không?"

"..."

"Ông nói gì?"

Nàng sắp điên mất thôi, lúc quan trọng thì chỉ nhìn thấy miệng lão mấp máy, mơ hồ đến nỗi không nhìn rõ cả khẩu hình, không biết lão định nói gì. Cuối cùng Lâu Thất đành từ bỏ hỏi chuyện này.

"Sao ông nói ta đã quên chuyện Dẫn Hồn, hóa ra ta biết thứ tên Dẫn Hồn đó à?" Những con bọ có đôi cánh nhiều màu, đến hôm nay nàng còn chưa được nhìn rõ thì bọn Trầm Sát đã xử lý xong rồi.

"Lâu thị, tộc Dẫn Hồn."

Lời lão đạo sỹ lúc liền lúc đứt, cuối cùng Lâu Thất chỉ nghe được một câu, đến Đoạn Trần Tông.

Nàng cũng không biết có nên đi đến nơi mà ông ta nói là Đoạn Trần Tông không.

Nhưng nếu lão là người của Đoạn Trần Tông, sao trước giờ ông không nói cho nàng nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện