“Lâu Thất.” Dưới tình hình như thế, Lâu Thất đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trầm Sát.
“Ngươi hãy nhớ kĩ bổn Đế Quân, bất kể lúc nào nơi nào, bất kể có phải tính mạng bị đe dọa, ngươi sống ta sống, ta chết rồi ngươi bồi táng.”
Lời nói như vậy, bá đạo như vậy, lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn, như một cú đấm gõ nặng vào trái tim của Lâu Thất, đồng thời, đã đình chỉ động tác của Nguyệt.
Nguyệt nhìn Trầm Sát không tin vào mắt mình.
Đế Quân không động tình thì thôi, đã động tình thì dùng mạng sống để đánh đổi sao? Hắn nhìn Lâu Thất bằng ánh mắt đổi thay. Trước kia hắn từng nói với Ưng, Lâu Thất có thể sẽ trở thành nữ chủ tử của bọn họ, bây giờ xem ra đã phải rồi.
Hắn quay người, chiến đấu sát cánh cùng đám thị vệ, nơi đây để lại cho hai người bọn họ.
Lâu Thất chỉ cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, mũi cay cay. “Ta chết rồi, ngươi phải chôn cùng ta!” Nàng lớn tiếng nói.
Trầm Sát không cần suy nghĩ liền đáp: “Được.” Hắn trả lời theo lẽ đương nhiên, giống như chàng làm như thế là lẽ đương nhiên. Tình cảm của Trầm Sát, hoặc là không có, lạnh lùng tột cùng, hoặc là, cố chấp như thể ta chết ngươi bèn không được phép sống một mình, trên đường hoàng tuyền ta cũng phải bắt nàng đi theo bên cạnh.
Nhưng mà, Lâu Thất thích như vậy, thích người nam nhân như vậy.
“Dọn dẹp cái con ghê tởm này rồi hẵng nói tiếp!” Nàng hít thở một hơi, tay vẫn nắm chặt Phá Sát, gọi: “Chàng qua đây, đứng đằng sau lưng ta, Phá Sát đưa cho chàng!” Tạo trọng thương cho con dơi chúa này trách nhiệm giao cho chàng, nàng cần rãnh tay để làm những việc khác.
Thân hình của Trầm Sát quay nhanh, con dơi chúa có tướng tá quá khổ, điều đó khiến hắn ở dưới bị hạn chế ít nhiều, tốc độ của Trầm Sát càng lúc càng nhanh, dường như làm nó xoay như chong chóng, và ngay lúc này, Trầm Sát đã nhảy lên lưng nó, giơ tay nắm lấy Phá Sát, để Lâu Thất được thảnh thơi.
Lâu Thất trượt từ trên bộ cánh xuống, đôi tay sờ vào nơi thắt eo, vài cây ngân châm dài được rút ra. Bây giờ nàng không bảo Trầm Sát bỏ chạy nữa, chàng đâu có chịu bỏ chạy, thôi cũng kệ, vậy thì hãy cùng nhau chiến đấu thôi! Chàng chết, nàng sẽ trả thù cho chàng! Nàng chết, kéo chàng chết chung!
“Chàng tiếp tục phá đôi cánh của nó!”
“Được!” Trầm Sát khởi động mô hình sát khí, tay cầm Phá Sát, trên lưng con dơi chúa bay vút lên cao, tay giơ hạ dao, mỗi nhát đều găm ra một lỗ hỏng trên đôi cánh, hoặc là xé toạc vết thương ra to hơn.
Con dơi chúa muốn điên cuồng, không thèm đối phó với Lâu Thất nữa, đợi đến khi nó phát hiện Lâu Thất, nàng đã xuất hiện trước mặt nó, đôi tay kẹp hai cây ngân châm dài, đâm thẳng vào đầu của nó!
Mười mấy cây kim châm, toàn bộ đâm vào đầu của con dơi chúa!
Lâu Thất nhanh chóng rời khỏi, đồng thời gọi: “Trầm Sát, lui!”
Một lần nữa Trầm Sát quẹt một vết thương lớn trên cái cánh của nó, sau đó vội vàng rút lui, lướt tới bên cạnh Lâu Thất.
“Nhìn ta đã phá nổ đầu của nó!”
Sát khí tràn đầy mặt của Lâu Thất, tay nhanh chóng thắt mấy cái quyết liên tiếp, to giọng quát: “Nổ!”
“Pằng!”
Đầu của con dơi chúa đột nhiên nổ tung.
Trầm Sát chưa kịp khen ngợi nàng, liền thấy nàng phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn ngã ra phía sau.
“Lâu Thất!”
Sắc mặt Trầm Sát đại biến, giơ tay đỡ lấy nàng.
Khi trời sắp sáng, đồi núi này bùng cháy lên ngọn lửa lớn, nguồn lửa bắt lên từ ngôi miếu, lan ra xung quanh, trực tiếp thiêu rụi cả đồi núi sạch sẽ không còn cái gì.
Trần Thập bọn họ ở dưới chân núi nhìn thấy ngọn lửa bay cao chót vót, Trầm Sát đã ẵm Lâu Thất bay lướt xuống dưới. Sau này Trần Thập lén lén kể cho Lâu Thất, nói hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn gấp gáp của Đế Quân như vậy, giống như là, giống như là không phải Đế Quân của Đế Quân trước kia nữa.
Lại đi đường thêm vài ngày, rốt cuộc họ cũng tiến vào một thành trì lớn.
Nơi đây đã là ranh giới trong của Đông Thanh, họ cần phải hành sự kín đáo hơn, toàn bộ thị về đều thu lại khí thế cứng cõi trên người, nhìn trông như một đoàn hộ viện của một gia đình giàu có nào đó.
Sự suy đoán lúc trước của Lâu Thất quả không sai, phong tục tập quán ở Đông Thanh không khác gì nhiều so với sự nhận biết về cổ đại của nàng. Còn Phá Vực thì hơi hỗn loạn, bởi vì kết cấu của Phá Vực, vốn dĩ được lập thành từ người của các nước khác nhau, họ mang theo tập quán và thẩm mỹ từ nước nguyên quán của họ, cũng có người tính cách tự cao, cho nên Lâu Thất ở Cửu Tiêu Điện vẫn chưa cảm nhận được không khí khi xuyên không về cổ đại, bởi vì cuộc sống thuận theo tự nhiên, nhưng khi đến địa giới của Đông Thanh, càng đi sâu vào những nơi phồn vinh xa hoa càng có thể cảm nhận hơi thở của cổ đại nồng nặc bay tới.
Ví dụ như có các nam tử ăn mặc thư sinh, trời vào thu, còn lắc lắc cây quạt gật gù đắc ý đi ngang, không cẩn thận đụng phải một nữ tử, liền đỏ mặt lui về sau ba bốn bước tỏ vẻ hối lỗi.
Và ví dụ như một nhà hàng ở góc đường trên tấm biển ghi lên ba chữ Di Hồng Viện, khiến nàng cười phụt rất lâu.
Nguyệt từng đoán nàng không phải đến từ Đông Thanh, bây giờ nhìn nàng dáng vẻ thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, quả nhiên không phải. Còn lại chỉ có khả năng đến từ Nam Cương và Bắc Thương, bởi vì nàng đích thực nói qua bản thân ghét người Tây Cương, cho nên không thể nào là người Tây Cương.
Kì quái ở chỗ, cho dù họ điều tra thế nào đi chăng nữa, cũng không tra được lai lịch của nàng. Đế Quân đã sớm hạ lệnh không được điều tra nữa, hắn chỉ là tò mò quá thôi.
“Lâu Thất, mình đáp chân ở nhà trọ Như Vân phía trước được không?” Nguyệt hỏi Lâu Thất. Bây giờ hắn đã rõ, chỉ cần nàng thích thì được, không cần hỏi ý kiến của chủ tử.
Và mấy ngày trước Lâu Thất bị nội thương khi giao chiến với con dơi chúa, phải nghĩ dưỡng cho tốt, mấy ngày nay họ đều trông nàng làm chủ, cố gắng tìm kiếm nhà trọ ở trong thành.
Vết thương của Lâu Thất đích thực khiến trái tim của họ lo lắng mấy ngày nay, bởi vì những ngày đó sắc mặt của nàng trắng bệch suốt, tinh thẩn cũng không ổn định, đa số thời gian trong ngày nàng chỉ ngủ nghỉ trong xe.
Nguyệt cũng biết, Lâu Thất không chỉ chiến đấu với dơi chúa bằng vũ lực, con tà vật đó, vẫn cần có bản lĩnh đặc biệt của nàng, và những bản lĩnh kia cực kì hao tổn tinh thần, cực nhọc hơn so với họ chỉ dùng vũ lực.
Và lần đó, là lần đầu tiên nàng sử dụng thành công. Ghi được một công xứng đáng.
“Được.”
Xe ngựa đậu trước cửa của nhà trọ Như Vân, ngay lập tức có tiểu nhị lanh lẹ chạy ra tiếp đón bọn họ, và cho người dắt ngựa của họ an vị trong chuồng ngựa.
“Đợi một chút, mấy người đang dắt ngựa kia.”
Một giọng nói thánh thót vang lên, tiếng chân ngựa lộc cộc lộc cộc từ xa đến gần, dừng ngay trước mặt bọn họ ngăn cản lại. Người mặc bộ đồ màu tím nhạt, cô gái xinh xắn tay cầm cây roi nhảy xuống ngựa một cách tự nhiên dứt khoác, mắt không nhìn ai cả, nhưng chỉ dán chặt trên thân của Đạp Tuyết và Phi Ngân.
Nhìn cô ta như biết xem ngựa.
“Ngựa của bọn ngươi bán bao nhiêu ngân lượng?” Nhìn một hồi, cô ta mới di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, đặt lên người của Nguyệt, đánh giá hắn. Lâu Thất và Trầm Sát vốn dĩ đang định xuống xe, nghe nói liền ngồi yên tại chỗ, đợi Nguyệt đối phó xong với cô ta mới tính tiếp.
“Cô nương, ngựa của chúng tôi không bán.” Tính cách của Nguyệt cũng khá ổn, lúc này vẫn trả lời bằng giọng điệu lịch sự.
Sắc mặt của thiếu nữ đó liền lạnh lùng, phẫn nộ nói: “Tại sao không bán? Bọn ngươi đâu có cần!”
Nguyệt cảm thấy kì lạ: “Ai nói cho cô biết bọn ta không cần chứ?”
“Lúc nãy ta nhìn thấy từ sau lưng của các ngươi, hai con ngựa này không có người cưỡi!” Thiếu nữ kia giận dữ nói.
Nguyệt không nhịn được cười: “Vị cô nương này, bây giờ chúng tôi không có người cưỡi, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không cần. Vả lại, cho dù bây giờ chúng tôi chưa cần, nhưng đây là ngựa của chúng tôi, chúng tôi không muốn bán thì không bán.”
“Ê, ngươi có biết bổn cô nương là ai không?”
“Ơ, vậy thì thật sự không biết. Nhưng mà, tại hạ chưa từng có hôn phối, nếu mạo muội hỏi danh tánh của cô nương e rằng sẽ dẫn đến sự hiểu lầm.”
Lâu Thất trong xe nghe thấy câu trả lời liền vui mừng tức cười. Chỉ nghe câu nói này của Nguyệt liền biết hắn đang bực bội rồi, nếu không sao lại tìm cách trêu ghẹo tiểu cô nương này, người ta muốn nói về thân phận, còn hắn thì cố tình nói về tên tuổi.
Thiếu nữ kia quả nhiên tức đến nỗi đỏ mặt: “Hiểu lầm cái gì hiểu lầm cái gì! Ngươi nghe cho rõ, bổn cô nương là cháu gái của Mộng Bích Tiên Tử của Núi Bích Tiên.”
“Mộng Bích Tiên Tử của Núi Bích Tiên?” Trong xe, Lâu Thất ngạc nhiên nhướng mày, hỏi Trầm Sát: “Ai vậy?”
Nếu như nói những người này đều có danh tiếng trong thiên hạ, tại sao nàng chưa từng nghe lão đạo sĩ thối kia nhắc đến? Nhưng nhân vật như Hoa Vu Tồn, lại được lão đạo sĩ thối vẽ tranh tượng. Nghĩ sao cũng chả hiểu nổi.
“Thiên hạ tam sơn, thực chất là tam đại môn phái.” Trầm Sát nói: “Vấn Thiên Sơn thì nàng biết rồi, hai ngọn núi khác chính là Bích Tiên Sơn và Trầm Vân Sơn. Tôn trưởng lão của Vấn Thiên Sơn đứng đầu, Núi Bích Tiên là của Mộng Bích Tiên Tử.” Cho nên, cháu gái của Mộng Bích Tiên Tử, tương đương với địa vị công chúa của Núi Bích Tiên rồi.
Lâu Thất lại hỏi: “Vậy còn Núi Trầm Vân thì sao?”
Trầm Sát nhìn nàng, ánh mắt có chút kì quái, không trả lời nàng. Bên ngoài lại vang lên tiếng nói của thiếu nữ kia, Lâu Thất tạm thời gạt vấn đề đó sang một bên.
“Thì ra là Cảnh Dao cô nương.”
Xem ra, độ nổi tiếng của Núi Bích Tiên cũng không tệ, lúc nãy đối phương nói ra thân phận của mình, Nguyệt đã biết đến tên tuổi của cô ta, Núi Bích Tiên Cảnh Dao? “Nếu đã biết ta là ai rồi, nói nhanh, hai con ngựa này bao nhiêu tiền? Ngươi yên tâm, ta không có lấy không con ngựa của ngươi đâu!” Giọng điệu của Cảnh Dao xem lẫn vẻ tự hào.
Lâu Thất nghe vậy bèn vui lên, vốn dĩ định chờ Nguyệt ứng phó với thiếu nữ này xong, bây giờ thì dứt khoác xuống xe thôi, cũng không biết gặp gỡ với những con người như vậy còn phải bị làm phiền bao lâu.
Nàng đang định nhảy xuống xe, Trầm Sát đã nhảy xuống trước, sau đó giơ tay ẵm nàng lên.
Có lẽ mấy ngày trước sắc mặt nàng trắng bệch khiến chàng cảm thấy nàng rất yếu đuối, những ngày nay xuống xe ngựa đều do chàng một tay ẵm xuống.
Động tĩnh ở bên đây khiến Cảnh Dao đột nhiên xoay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Trầm Sát ẵm Lâu Thất xuống, quay người qua.
Ánh mặt trời chói chang của ngày thu soi rọi trên người nam nhân này, mặc chiếc cẩm bào màu đen thẫm, thân hình cao to, trông cao to hơn đại bộ phận nam tử của Đông Thanh Quốc, sự lạnh lùng nghiêm nghị đã khiến những người xung quanh trở nên ảm đạm bình thường.
Gặp gỡ Trầm Sát là niềm đau đớn của cuộc đời này.
Câu nói này rất thích hợp sử dụng cho Cảnh Dao.
Nhưng sau này khi cô cô của cô ta than thở với cô câu này, lúc đó đã quá muộn, quá muộn rồi.
Cảnh Dao của hiện giờ chỉ biết, người nam nhân trước mặt khiến cô quên hít thở không khí, quên đi tất cả mọi người xung quanh, quên đi hai con ngựa yêu thích của cô, quên hết tất cả, trước mắt chỉ còn một mình chàng.
Người nam nhân lạnh lùng như một đồi núi tuyết.
Đôi mắt thâm sâu của người nam nhân giống như một bầu trời núi tuyết.
So với trong tưởng tượng của cô, dạng nam nhân cao to khôi ngô nhưng vẫn không mất vẻ ấm áp, người nam nhân như vậy càng khiến trái tim cô đập rộn ràng.
Cô ta dường như thì thầm một mình.
“Ai cũng nói, thánh nữ của Núi Vấn Thiên, Lưu Vân tiên tử của Núi Trầm Vân, hai vị tiên tử kia đều muốn được gả cho chủ nhân của Phá Vực, ta nghĩ chắc bọn họ chưa được gặp qua chàng thôi...”
“Ngươi hãy nhớ kĩ bổn Đế Quân, bất kể lúc nào nơi nào, bất kể có phải tính mạng bị đe dọa, ngươi sống ta sống, ta chết rồi ngươi bồi táng.”
Lời nói như vậy, bá đạo như vậy, lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn, như một cú đấm gõ nặng vào trái tim của Lâu Thất, đồng thời, đã đình chỉ động tác của Nguyệt.
Nguyệt nhìn Trầm Sát không tin vào mắt mình.
Đế Quân không động tình thì thôi, đã động tình thì dùng mạng sống để đánh đổi sao? Hắn nhìn Lâu Thất bằng ánh mắt đổi thay. Trước kia hắn từng nói với Ưng, Lâu Thất có thể sẽ trở thành nữ chủ tử của bọn họ, bây giờ xem ra đã phải rồi.
Hắn quay người, chiến đấu sát cánh cùng đám thị vệ, nơi đây để lại cho hai người bọn họ.
Lâu Thất chỉ cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, mũi cay cay. “Ta chết rồi, ngươi phải chôn cùng ta!” Nàng lớn tiếng nói.
Trầm Sát không cần suy nghĩ liền đáp: “Được.” Hắn trả lời theo lẽ đương nhiên, giống như chàng làm như thế là lẽ đương nhiên. Tình cảm của Trầm Sát, hoặc là không có, lạnh lùng tột cùng, hoặc là, cố chấp như thể ta chết ngươi bèn không được phép sống một mình, trên đường hoàng tuyền ta cũng phải bắt nàng đi theo bên cạnh.
Nhưng mà, Lâu Thất thích như vậy, thích người nam nhân như vậy.
“Dọn dẹp cái con ghê tởm này rồi hẵng nói tiếp!” Nàng hít thở một hơi, tay vẫn nắm chặt Phá Sát, gọi: “Chàng qua đây, đứng đằng sau lưng ta, Phá Sát đưa cho chàng!” Tạo trọng thương cho con dơi chúa này trách nhiệm giao cho chàng, nàng cần rãnh tay để làm những việc khác.
Thân hình của Trầm Sát quay nhanh, con dơi chúa có tướng tá quá khổ, điều đó khiến hắn ở dưới bị hạn chế ít nhiều, tốc độ của Trầm Sát càng lúc càng nhanh, dường như làm nó xoay như chong chóng, và ngay lúc này, Trầm Sát đã nhảy lên lưng nó, giơ tay nắm lấy Phá Sát, để Lâu Thất được thảnh thơi.
Lâu Thất trượt từ trên bộ cánh xuống, đôi tay sờ vào nơi thắt eo, vài cây ngân châm dài được rút ra. Bây giờ nàng không bảo Trầm Sát bỏ chạy nữa, chàng đâu có chịu bỏ chạy, thôi cũng kệ, vậy thì hãy cùng nhau chiến đấu thôi! Chàng chết, nàng sẽ trả thù cho chàng! Nàng chết, kéo chàng chết chung!
“Chàng tiếp tục phá đôi cánh của nó!”
“Được!” Trầm Sát khởi động mô hình sát khí, tay cầm Phá Sát, trên lưng con dơi chúa bay vút lên cao, tay giơ hạ dao, mỗi nhát đều găm ra một lỗ hỏng trên đôi cánh, hoặc là xé toạc vết thương ra to hơn.
Con dơi chúa muốn điên cuồng, không thèm đối phó với Lâu Thất nữa, đợi đến khi nó phát hiện Lâu Thất, nàng đã xuất hiện trước mặt nó, đôi tay kẹp hai cây ngân châm dài, đâm thẳng vào đầu của nó!
Mười mấy cây kim châm, toàn bộ đâm vào đầu của con dơi chúa!
Lâu Thất nhanh chóng rời khỏi, đồng thời gọi: “Trầm Sát, lui!”
Một lần nữa Trầm Sát quẹt một vết thương lớn trên cái cánh của nó, sau đó vội vàng rút lui, lướt tới bên cạnh Lâu Thất.
“Nhìn ta đã phá nổ đầu của nó!”
Sát khí tràn đầy mặt của Lâu Thất, tay nhanh chóng thắt mấy cái quyết liên tiếp, to giọng quát: “Nổ!”
“Pằng!”
Đầu của con dơi chúa đột nhiên nổ tung.
Trầm Sát chưa kịp khen ngợi nàng, liền thấy nàng phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn ngã ra phía sau.
“Lâu Thất!”
Sắc mặt Trầm Sát đại biến, giơ tay đỡ lấy nàng.
Khi trời sắp sáng, đồi núi này bùng cháy lên ngọn lửa lớn, nguồn lửa bắt lên từ ngôi miếu, lan ra xung quanh, trực tiếp thiêu rụi cả đồi núi sạch sẽ không còn cái gì.
Trần Thập bọn họ ở dưới chân núi nhìn thấy ngọn lửa bay cao chót vót, Trầm Sát đã ẵm Lâu Thất bay lướt xuống dưới. Sau này Trần Thập lén lén kể cho Lâu Thất, nói hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn gấp gáp của Đế Quân như vậy, giống như là, giống như là không phải Đế Quân của Đế Quân trước kia nữa.
Lại đi đường thêm vài ngày, rốt cuộc họ cũng tiến vào một thành trì lớn.
Nơi đây đã là ranh giới trong của Đông Thanh, họ cần phải hành sự kín đáo hơn, toàn bộ thị về đều thu lại khí thế cứng cõi trên người, nhìn trông như một đoàn hộ viện của một gia đình giàu có nào đó.
Sự suy đoán lúc trước của Lâu Thất quả không sai, phong tục tập quán ở Đông Thanh không khác gì nhiều so với sự nhận biết về cổ đại của nàng. Còn Phá Vực thì hơi hỗn loạn, bởi vì kết cấu của Phá Vực, vốn dĩ được lập thành từ người của các nước khác nhau, họ mang theo tập quán và thẩm mỹ từ nước nguyên quán của họ, cũng có người tính cách tự cao, cho nên Lâu Thất ở Cửu Tiêu Điện vẫn chưa cảm nhận được không khí khi xuyên không về cổ đại, bởi vì cuộc sống thuận theo tự nhiên, nhưng khi đến địa giới của Đông Thanh, càng đi sâu vào những nơi phồn vinh xa hoa càng có thể cảm nhận hơi thở của cổ đại nồng nặc bay tới.
Ví dụ như có các nam tử ăn mặc thư sinh, trời vào thu, còn lắc lắc cây quạt gật gù đắc ý đi ngang, không cẩn thận đụng phải một nữ tử, liền đỏ mặt lui về sau ba bốn bước tỏ vẻ hối lỗi.
Và ví dụ như một nhà hàng ở góc đường trên tấm biển ghi lên ba chữ Di Hồng Viện, khiến nàng cười phụt rất lâu.
Nguyệt từng đoán nàng không phải đến từ Đông Thanh, bây giờ nhìn nàng dáng vẻ thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, quả nhiên không phải. Còn lại chỉ có khả năng đến từ Nam Cương và Bắc Thương, bởi vì nàng đích thực nói qua bản thân ghét người Tây Cương, cho nên không thể nào là người Tây Cương.
Kì quái ở chỗ, cho dù họ điều tra thế nào đi chăng nữa, cũng không tra được lai lịch của nàng. Đế Quân đã sớm hạ lệnh không được điều tra nữa, hắn chỉ là tò mò quá thôi.
“Lâu Thất, mình đáp chân ở nhà trọ Như Vân phía trước được không?” Nguyệt hỏi Lâu Thất. Bây giờ hắn đã rõ, chỉ cần nàng thích thì được, không cần hỏi ý kiến của chủ tử.
Và mấy ngày trước Lâu Thất bị nội thương khi giao chiến với con dơi chúa, phải nghĩ dưỡng cho tốt, mấy ngày nay họ đều trông nàng làm chủ, cố gắng tìm kiếm nhà trọ ở trong thành.
Vết thương của Lâu Thất đích thực khiến trái tim của họ lo lắng mấy ngày nay, bởi vì những ngày đó sắc mặt của nàng trắng bệch suốt, tinh thẩn cũng không ổn định, đa số thời gian trong ngày nàng chỉ ngủ nghỉ trong xe.
Nguyệt cũng biết, Lâu Thất không chỉ chiến đấu với dơi chúa bằng vũ lực, con tà vật đó, vẫn cần có bản lĩnh đặc biệt của nàng, và những bản lĩnh kia cực kì hao tổn tinh thần, cực nhọc hơn so với họ chỉ dùng vũ lực.
Và lần đó, là lần đầu tiên nàng sử dụng thành công. Ghi được một công xứng đáng.
“Được.”
Xe ngựa đậu trước cửa của nhà trọ Như Vân, ngay lập tức có tiểu nhị lanh lẹ chạy ra tiếp đón bọn họ, và cho người dắt ngựa của họ an vị trong chuồng ngựa.
“Đợi một chút, mấy người đang dắt ngựa kia.”
Một giọng nói thánh thót vang lên, tiếng chân ngựa lộc cộc lộc cộc từ xa đến gần, dừng ngay trước mặt bọn họ ngăn cản lại. Người mặc bộ đồ màu tím nhạt, cô gái xinh xắn tay cầm cây roi nhảy xuống ngựa một cách tự nhiên dứt khoác, mắt không nhìn ai cả, nhưng chỉ dán chặt trên thân của Đạp Tuyết và Phi Ngân.
Nhìn cô ta như biết xem ngựa.
“Ngựa của bọn ngươi bán bao nhiêu ngân lượng?” Nhìn một hồi, cô ta mới di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, đặt lên người của Nguyệt, đánh giá hắn. Lâu Thất và Trầm Sát vốn dĩ đang định xuống xe, nghe nói liền ngồi yên tại chỗ, đợi Nguyệt đối phó xong với cô ta mới tính tiếp.
“Cô nương, ngựa của chúng tôi không bán.” Tính cách của Nguyệt cũng khá ổn, lúc này vẫn trả lời bằng giọng điệu lịch sự.
Sắc mặt của thiếu nữ đó liền lạnh lùng, phẫn nộ nói: “Tại sao không bán? Bọn ngươi đâu có cần!”
Nguyệt cảm thấy kì lạ: “Ai nói cho cô biết bọn ta không cần chứ?”
“Lúc nãy ta nhìn thấy từ sau lưng của các ngươi, hai con ngựa này không có người cưỡi!” Thiếu nữ kia giận dữ nói.
Nguyệt không nhịn được cười: “Vị cô nương này, bây giờ chúng tôi không có người cưỡi, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không cần. Vả lại, cho dù bây giờ chúng tôi chưa cần, nhưng đây là ngựa của chúng tôi, chúng tôi không muốn bán thì không bán.”
“Ê, ngươi có biết bổn cô nương là ai không?”
“Ơ, vậy thì thật sự không biết. Nhưng mà, tại hạ chưa từng có hôn phối, nếu mạo muội hỏi danh tánh của cô nương e rằng sẽ dẫn đến sự hiểu lầm.”
Lâu Thất trong xe nghe thấy câu trả lời liền vui mừng tức cười. Chỉ nghe câu nói này của Nguyệt liền biết hắn đang bực bội rồi, nếu không sao lại tìm cách trêu ghẹo tiểu cô nương này, người ta muốn nói về thân phận, còn hắn thì cố tình nói về tên tuổi.
Thiếu nữ kia quả nhiên tức đến nỗi đỏ mặt: “Hiểu lầm cái gì hiểu lầm cái gì! Ngươi nghe cho rõ, bổn cô nương là cháu gái của Mộng Bích Tiên Tử của Núi Bích Tiên.”
“Mộng Bích Tiên Tử của Núi Bích Tiên?” Trong xe, Lâu Thất ngạc nhiên nhướng mày, hỏi Trầm Sát: “Ai vậy?”
Nếu như nói những người này đều có danh tiếng trong thiên hạ, tại sao nàng chưa từng nghe lão đạo sĩ thối kia nhắc đến? Nhưng nhân vật như Hoa Vu Tồn, lại được lão đạo sĩ thối vẽ tranh tượng. Nghĩ sao cũng chả hiểu nổi.
“Thiên hạ tam sơn, thực chất là tam đại môn phái.” Trầm Sát nói: “Vấn Thiên Sơn thì nàng biết rồi, hai ngọn núi khác chính là Bích Tiên Sơn và Trầm Vân Sơn. Tôn trưởng lão của Vấn Thiên Sơn đứng đầu, Núi Bích Tiên là của Mộng Bích Tiên Tử.” Cho nên, cháu gái của Mộng Bích Tiên Tử, tương đương với địa vị công chúa của Núi Bích Tiên rồi.
Lâu Thất lại hỏi: “Vậy còn Núi Trầm Vân thì sao?”
Trầm Sát nhìn nàng, ánh mắt có chút kì quái, không trả lời nàng. Bên ngoài lại vang lên tiếng nói của thiếu nữ kia, Lâu Thất tạm thời gạt vấn đề đó sang một bên.
“Thì ra là Cảnh Dao cô nương.”
Xem ra, độ nổi tiếng của Núi Bích Tiên cũng không tệ, lúc nãy đối phương nói ra thân phận của mình, Nguyệt đã biết đến tên tuổi của cô ta, Núi Bích Tiên Cảnh Dao? “Nếu đã biết ta là ai rồi, nói nhanh, hai con ngựa này bao nhiêu tiền? Ngươi yên tâm, ta không có lấy không con ngựa của ngươi đâu!” Giọng điệu của Cảnh Dao xem lẫn vẻ tự hào.
Lâu Thất nghe vậy bèn vui lên, vốn dĩ định chờ Nguyệt ứng phó với thiếu nữ này xong, bây giờ thì dứt khoác xuống xe thôi, cũng không biết gặp gỡ với những con người như vậy còn phải bị làm phiền bao lâu.
Nàng đang định nhảy xuống xe, Trầm Sát đã nhảy xuống trước, sau đó giơ tay ẵm nàng lên.
Có lẽ mấy ngày trước sắc mặt nàng trắng bệch khiến chàng cảm thấy nàng rất yếu đuối, những ngày nay xuống xe ngựa đều do chàng một tay ẵm xuống.
Động tĩnh ở bên đây khiến Cảnh Dao đột nhiên xoay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Trầm Sát ẵm Lâu Thất xuống, quay người qua.
Ánh mặt trời chói chang của ngày thu soi rọi trên người nam nhân này, mặc chiếc cẩm bào màu đen thẫm, thân hình cao to, trông cao to hơn đại bộ phận nam tử của Đông Thanh Quốc, sự lạnh lùng nghiêm nghị đã khiến những người xung quanh trở nên ảm đạm bình thường.
Gặp gỡ Trầm Sát là niềm đau đớn của cuộc đời này.
Câu nói này rất thích hợp sử dụng cho Cảnh Dao.
Nhưng sau này khi cô cô của cô ta than thở với cô câu này, lúc đó đã quá muộn, quá muộn rồi.
Cảnh Dao của hiện giờ chỉ biết, người nam nhân trước mặt khiến cô quên hít thở không khí, quên đi tất cả mọi người xung quanh, quên đi hai con ngựa yêu thích của cô, quên hết tất cả, trước mắt chỉ còn một mình chàng.
Người nam nhân lạnh lùng như một đồi núi tuyết.
Đôi mắt thâm sâu của người nam nhân giống như một bầu trời núi tuyết.
So với trong tưởng tượng của cô, dạng nam nhân cao to khôi ngô nhưng vẫn không mất vẻ ấm áp, người nam nhân như vậy càng khiến trái tim cô đập rộn ràng.
Cô ta dường như thì thầm một mình.
“Ai cũng nói, thánh nữ của Núi Vấn Thiên, Lưu Vân tiên tử của Núi Trầm Vân, hai vị tiên tử kia đều muốn được gả cho chủ nhân của Phá Vực, ta nghĩ chắc bọn họ chưa được gặp qua chàng thôi...”
Danh sách chương