Đợi nàng ta bình tĩnh nhìn lại, suýt nữa hét ầm lên. Khuôn mặt tươi như hoa của Thẩm Mộng Quân chốc lát vừa đỏ vừa sưng, trên mặt còn rõ vết tay.

“Ơ, ta không định làm mặt ngươi nở hoa đâu sao mặt ngươi lại sưng như cái mâm thế này?” Lâu Thất quạt mấy ngón tay xong rồi lùi lại vẫy vẫy tay, vẻ khó hiểu nói.

“Lâu Thất, ta muốn giết ngươi.”

Thẩm Mộng Quân đâu từng bị nhục nhã thế này, tức đến máu dồn lên não rút kiếm xông vào nàng.

“Cũng được, để coi ai giết ai.” Lâu Thất lạnh mặt.

Trong chốc lát hai người đã đánh nhau. Võ công của Thẩm Mộng Quân không tệ, ban nãy Lâu Thất đột nhiên tranh thủ nàng ta chưa chuẩn bị mới thuận lợi ra tay, hiện giờ nàng ta tức điên lên, mỗi chiêu đều là sát chiêu, trong chốc lát đã đánh ngang tay với Lâu Thất.

“Sư tỷ, cẩn thận.” Cảnh Dao đột nhiên thấy Lâu Thất nở một cười một nụ cười kỳ lạ, trong lòng cảm thấy không hợp lý, lập tức kêu lớn nhưng mà đã muộn.

Phá Sát trong tay Lâu Thất vung lên, ánh sáng lạnh chợt lóe, Thẩm Mộng Quân cảm thấy mặt lạnh ngắt sau đó máu phun ra, lại như có gì đó rời nàng ta đi, cùng lúc đó đau đớn ập tới làm nàng ta không nhịn được thảm thiết kêu lên.

“Sư, sư tỷ.”

Cảnh Dao vốn là muốn cầm kiếm xông lên giúp đỡ nhưng mà nhìn thấy cảnh này ngược lại lùi lại hai bước, hoảng sợ nhìn Thẩm Mộng Quân rồi lại nhìn Lâu Thất.

Lâu Thất hiện giờ đâu còn là người mà bọn họ gặp ở trong khách điếm nữa, người đó đâu giống như ban này đánh ngang tay mới Thẩm Mộng Quân. Kiếm trong tay nàng ta còn đang nhỏ máu, nàng ta thế mà còn dùng tay nhẹ nhàng lau máu đi, ngước mắt lên nhìn, ánh mắt lạnh lẽo vô tình có thể làm cho người ta cảm thấy băng giá từ đáy lòng. Trên mặt nàng ta đã hoàn toàn không còn ý cười, nụ cười ban nãy đều có cảm giác như là chính mình ảo giác, sát khí toàn thân giống như hóa hình, ép Thẩm Mộng Quân từng bước từng bước lùi lại.

“Sư tỷ.” Cảnh Dao đột nhiên thét lên một tiếng, Thẩm Mộng Quân cảm thấy chân mình dẫm phải cái gì, nhưng mà lúc này nàng ta đâu còn lo lắng dưới chân, nàng ta ôm tai phải, tay ấm áp nhớp nháp, “Tai của ta đâu, tai của ta.” Lâu Thất còn dám xẻo tai của nàng ta.

Mới nghĩ đến sau này sẽ mất đi một cái tai, mặt mũi hủy hoại, biến thành một kẻ quái dị một tai, Thẩm Mộng Quân suýt phát điên.

“Còn để cho ngươi một cái, ta vẫn lương thiện lắm.” Lâu Thất nhìn máu trong tay, lạnh như băng nói, “Ta còn chưa muốn mạng của ngươi, ngươi vẫn nên cười vui, nhưng mà Thạch Tủy ngàn năm ngươi giấu đi đâu tự mình giữ Thạch Tủy mà còn vu oan giá họa đẩy cho ta, Thẩm Mộng Quân ngươi cho là ta dễ bắt nạt thế sao.”

Cái gì, Thạch Tủy ngàn năm ở trên người Thẩm Mộng Quân.

Bên ngoài, Đông Thời Ngọc giơ tay ý đừng động thủ, cho nên thị vệ bèn đứng yên không động đậy đợi chỉ thị, Đông Thời Văn lập tức lo lắng. Vừa lúc Thái tử tới, không ngờ lại gặp phải cảnh này.

Vẻ mặt của Thẩm Mộng Quân trong trướng không biết nên hình dung thế nào, vốn đã bị Lâu Thất vả thành mặt mâm sau đó lại còn bị cắt mất một cái tai, hiện tại mặt không chỉ là mặt mâm mà còn be bét máu, tóc cũng cắt rớt trên mặt một mảng, tóc tai rối bời, nàng ta giờ còn thảm hại hơn ở trong hang động mấy ngày trước.

“Ngươi không cần nói linh tinh, ta không hề giữ, là ngươi giữ Thạch Tủy ngàn năm.” Thẩm Mộng Quân hét lên, vì sao võ công của Lâu Thất lại cao như thế, căn bản không phải như vậy nhưng mà võ công nàng ta không chỉ cao mà bụng dạ còn độc ác.

“Thế sao ta cũng vừa mới biết một cách để chứng minh có chạm vào Thạch Tủy ngàn năm hay không, kiểm tra một chút là ra, ngươi có dám thử không?” Sát khí trên người Lâu Thất đột nhiên biến mất, nở nụ cười.

Nàng vừa cười, vẻ vô tình lạnh lẽo trong chốc lát biến mất, giống như mai hồng trong tuyết, so với nàng lúc bình thường đẹp hơn gấp bội.

Đông Thời Ngọc vừa mới vén mành đi vào thì gặp cảnh này, trái tim giống như run lên không thể nhịn được xoa lồng ngực.

Đồng Thời Văn cùng hắn ta đi vào nhìn thấy Thẩm Mộng Quân như thế, lập tức kêu lên, “Mộng Quân.”

Thẩm Mộng Quân như thế này ai nhìn thấy chắc cũng sợ giật nảy.

“Lâu cô nương, lâu rồi không gặp.” Thái tử Đông Thanh Đồng Thời Ngọc giống như không thấy cảnh đó mỉm cười với Lâu Thất, vẫn là thần thái ôn hòa hiền lành đó.

Dù thế trên mặt hắn ta vẫn khó giấu được trắng bệch đi. Thái tử Đông Thanh sợ máu, sợ mùi máu tanh, cái này cũng không phải bí mật, nhưng mà vẫn nhất quyết gắng gượng đứng ở đây, Lâu Thất coi như không biết mà còn vẩy vẩy Phá Sát, máu ở trên đó vẩy ra đúng lúc vẩy tới vạt áo của Đồng Thời Ngọc.

Xem ngươi còn nhịn tới lúc nào.

“Ngọc thái tử, lâu rồi không gặp.” Lâu Thất cũng mỉm cười với hắn ta.

Cảnh Dao xông tới đỡ Thẩm Mộng Quân lảo đảo sắp ngã, trợn mắt tức giận nhìn Lâu Thất nói với hai vị hoàng tử của Đông Thanh, “Thái tử điện hạ, hoàng tử điện hạ, người thấy rồi đó, phụ nữ này đã đả thương sư tỷ mau bắt lấy nàng ta.”

“Cảnh cô nương, đây có thuốc cầm máu thượng đẳng, cầm máu cho Thẩm cô nương trước đã.” Đông Thời Ngọc đưa tới một cái bình nhỏ từ ngực, sau đó nói với Đông Thời Văn, “Hoàng đệ, mau mời đại phu cho Thẩm cô nương.”

Đông Thời Văn lúc này mới như tỉnh mộng lập tức lớn tiếng gọi, “Người đâu, mang ngự y tới.”

Đi tới vùng lạnh, theo bọn họ còn có ngự y, Đông Thời Văn tin tưởng đại phu ở trong cung.

“Lâu cô nương vừa nói, có cách để kiểm tra liệu một người có từng tiếp xúc Thạch Tủy ngàn năm hay không, cái này là thật sao?” Đông Thời Ngọc lùi lại vài bước, vẫy tay rất nhanh thì có người đến dọn dẹp, đổi thảm thành một tấm dày dặn, đổ một bình lớn chất lỏng vào chỗ máu trên mặt đất, mùi máu rất nhanh biến mất thay vào đó là một mùi hương thoang thoảng.

Cùng lúc, có thị vệ đi vào, ngồi chồm hỗm không chút do dự cắt vạt áo dính máu của Đông Thời Ngọc, một người khác thì lập tức khoác áo choàng lên vai hắn ta.

Những việc này làm trong chớp mắt giống như là bọn họ thường làm việc này.

Đông Thời Văn bĩu môi như đã nhìn quen nhưng mà Cảnh Dao lại nhịn không được trợn mắt, “Thái tử sợ máu.”

“Thực ra cũng không hẳn là sợ, chỉ là không thích mùi máu.” Đông Thời Ngọc mỉm cười.

“Thái tử điện hạ, ngài không được tin nữ nhân này, nàng ta không biết xuất hiện từ đâu, mưu mô như quỷ, bụng dạ độc ác, dám lẻn vào trong trướng của Nhị điện hạ làm càn, người như thế này tốt nhất nên bắt lại.” Nói đến gần cuối nàng ta gần như là gào lên với Đông Thời Văn.

Thẩm Mộng Quân sắp phát điên, nàng ta đã như thế này nhưng mà bọn họ vẫn còn nói chuyện với nữ nhân đó, bỏ mặc cô ở dưới đất.

Nàng ta là người của Bích Tiên Môn, của Bích Tiên Môn.

Nhưng mà Lâu Thất cũng không nhịn nổi cười liếc nàng ta, nữ nhân này đúng là ngu ngốc, giữa quyền lực và lợi ích thì nàng ta tính cái thá gì, ban nãy nàng nghe thấy bên ngoài có người tới mới nói nhưng câu đó, hiện giờ Đông Thời Ngọc và Đông Thời Văn càng muốn biết là thật có cách để kiểm tra xem có ai đã tiếp xúc với Thạch Tủy ngàn năm hay không, làm gì có ai thèm quan tâm nàng ta sống hay chết, chẳng qua là mất một cái tai mà thôi.

“Mộng Quân, ngự y tới rồi, ngươi để ngự y kiểm tra vết thương trước đã.” Đông Thời Văn nói với nàng ta.

“Thưa điện hạ, cựu thần có thể nối tai lại nhưng mà tai còn nguyên vẹn mới được.” Ngự y tới đã thấy rõ cô nương này bị cắt một cái tai.

Thẩm Mộng Quân không ngờ ngự ý đi theo y thuật lại giỏi như vậy, lập tức mừng rỡ, cũng tạm thời không để ý Lâu Thất nữa, lập tức hỏi tới cùng, “Ngự y, ngài nói thật chứ.”

“Đương nhiên là thật, nhưng mà hiện giờ phải mau chóng tìm được tai của cô nương.”

“Sư tỷ.” Đúng vào lúc này, Cảnh Dao bỗng dưng run người, giống như bị tổn thương nghiêm trọng.

“Cảnh cô nương sao thế?” Đông Thời Ngọc quan tâm hỏi.

“Tai của sư tỷ.” Cảnh Dao nhắm chặt mắt, kéo Thẩm Mộng Quân làm cho nàng ta suýt ngã, nàng ta tức tối dẫm chân, “Sư muội, ngươi kéo ta làm gì?”

Trong vòng vốn vừa oán vừa đau, không nhịn được dùng chân dẫm để giải phóng cảm xúc, bước chân của Thẩm Mộng Quân dùng nội lực sau đó nàng ta đột nhiên cảm thấy dưới chân mình có cái gì bị mình dẫm nát.

Đúng thế, ban nãy hình như nàng ta dẫm phải cái gì, nàng ta còn cho là cắm trại ở vùng lạnh thì mặt đất không bằng phẳng.

Mặt Cảnh Dao trắng bệnh lại xanh ngắt, xanh ngắt lại trắng bệch, “Sư tỷ, tỷ dẫm nát tai mình rồi.” Nàng ta nhắm mắt vô vọng kêu lên.

“Muội, muội nói gì.”

Thẩm Mộng Quân cứng người cúi đầu, nhấc chân lên bên dưới là một vũng máu, vũng máu đó đã nhìn không ra hình dạng cũ nhưng mà cũng đủ để nhìn ra đó là một cái tai.

“A.”

Thẩm Mộng Quân thét lên, hai mắt trợn trắng ngất xỉu.

“Sư tỷ.”

Đông Thời Ngọc nhìn Lâu Thất có chút không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, hắn ta nhìn cũng cảm thấy không thoải mái, ngay cả Đồng Thời Văn ban nãy đều không nhịn được quay đầu đi buồn nôn, chỉ có nàng vẫn nhìn cái tai nát, mặt như thường. Tựa như rất tiếc nuối, mở miệng nói, “Ài, Thẩm cô nương dẫm nát tai của mình rồi.”

Cảnh Dao cũng muốn ngất.

Nhưng mà lúc này Lâu Thất còn nói thêm câu nữa, “Ngự y, tai đã đã nát như này còn có thể nối lại không, ta nghĩ so với không có lỗ tai trông tử tế hơn chút nhỉ.”

Hộc máu, hộc máu.

Mọi người đều nghĩ, may là Thẩm Mộng Quân đã ngất không thì nghe thấy nàng ta nói những câu này không chừng hộc máu.

“Lâu Thất ngươi còn dám nói những câu như thể không liên can như thế, ta nói cho ngươi biết Bích Tiên Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Bích Tiên Môn sao, ta sợ quá.” Lâu Thất nhún vai nói, “Sợ thật đấy, ta phải mau tìm chủ nhân của ta bảo vệ ta mới được.”

Phụt! Đông Thời Ngọc và Đồng Thời Văn hoảng sợ nhìn Cảnh Dao phụt máu sau đó cũng ngất xỉu.

Bọn họ không biết, Cảnh Dao say mê Trầm Sát ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà Trầm Sát không thèm nhìn nàng ta một cái, giờ Lâu Thất kích động nàng ta còn muốn để Trầm Sát bảo vệ nàng ta đúng là tức muốn chết.

Lâu Thất ngạc nhiên nhìn Đông Thời Ngọc, “Người của Bích Tiên Môn đều dễ tức thế này sao.”

Thế thôi mà cũng tức tới hộc máu, nàng đúng là được mở mang kiến thức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện