Khi Hạ Trầm Yên thức dậy, bầu trời đã nhá nhem, đèn trong thư phòng đã được đốt lên. Lục Thanh Huyền ngồi trước bàn cụp mắt viết lời phê cho từng sớ tấu chương, động tác gần như không có bao nhiêu thay đổi. Hạ Trầm Yên nhìn chàng một cái, cúi đầu vén chăn tính đi ra ngoài đi dạo một lát.
Động tác của nàng chợt khựng lại, nàng nhớ cái chăn nàng đắp lúc đầu có thêu bách hoa, nhưng bây giờ nó lại là một tấm chăn có hoa văn chim muông. Nàng nâng mắt nhìn Lục Thanh Huyền: “Chăn của thần thiếp…… Đã được đổi thành một cái mới sao?”
Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng, “Cái chăn ban đầu của nàng đã bị rớt xuống đất.”
Hạ Trầm Yên: Thảo nào nàng có cảm giác ở trong mơ bị người ta hôn một cái, hóa ra không phải là ảo giác.
Qua một lúc lâu Lục Thanh Huyền không nghe nàng trả lời nên ngẩng đầu nhìn sang, lại phát hiện rằng Hạ Trầm Yên đang mải mê nhìn mình. Chàng cụp mắt xuống, cầm lấy một sớ tấu chương mới, hỏi: “Trầm Yên sao vậy?”
Khi gọi tên nàng, chàng có hơi giật mình, như thể chàng không quen gọi một nữ nhân như vậy nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, Hạ Trầm Yên hỏi: “Là Bệ hạ đắp cho thần thiếp một cái chăn mới sao?”
“Ừm, ta sợ nàng sẽ bị cảm.”
Hạ Trầm Yên dừng một chút, rồi vén chăn lên đặt nó sang một bên. Nàng vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ đến sự dịu dàng thường ngày của Lục Thanh Huyền đối với nàng, nàng quyết định giả vờ như không biết về nụ hôn đó.
***
Vài ngày nữa là đến lễ Trường thọ, chính là sinh nhật của Lục Thanh Huyền.
Thái hậu có cử một thái giám đến đây. Thái giám hành lễ với Lục Thanh Huyền rồi nói: “Bái kiến Bệ hạ, bái kiến Nhàn phi nương nương. Thái hậu nương nương nói rằng người sẽ tổ chức tiệc mừng thọ trong hoàng cung, Bệ hạ có thể đưa Nhàn phi nương nương về hoàng cung trước.”
Lục Thanh Huyền hỏi: “Thái hậu có muốn mở tiệc mừng thọ ở cung điện Tây Sơn không?”
Thái giám thầm nghĩ, Thái hậu nương nương quả nhiên dự liệu như thần.
—— Lúc trước Thái hậu nương nương có nói, nếu ngươi vào cung thấy Nhàn phi ở bên cạnh Bệ hạ, thì ngươi phải kính trọng Nhàn phi như kính trọng Bệ hạ.
Quả nhiên thái giám nhìn thấy Nhàn phi đang ngồi xem kì phổ trên ghế quý phi. Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nàng cũng không nhìn lấy một cái như thể không hề có hứng thú.
—— Sau đó, Thái hậu nói: “Quên đi, mặc dù hằng năm ai gia đều sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho nó ở đây, nhưng e là năm nay nó sẽ không về đâu. Nếu nó hỏi ai gia có muốn tổ chức tiệc mừng thọ ở cung điện Tây Sơn hay không, thì ngươi cứ đáp ‘Vâng’ là được.”
Bây giờ thái giám nghe Lục Thanh Huyền hỏi vậy, hắn khẽ cười nói: “Vâng. Ý của Thái hậu nương nương chính là, hết thảy đều thuận theo ý của Bệ hạ.” Lục Thanh Huyền gật đầu.
Vào ngày lễ Trường thọ, Thái hậu đến cung điện Tây Sơn và tổ chức yến tiệc cho Lục Thanh Huyền. Trong yến tiệc, ngoài các phi tần do Thái hậu đưa đến thì còn có các thân vương và phu nhân trong hoàng tộc. Mỗi người đều dâng tặng lễ vật, trên chiếc bàn dài chất đầy những món quà tinh xảo, nhưng Lục Thanh Huyền chỉ nhìn Hạ Trầm Yên.
Hạ Trầm Yên cử một cung nữ dâng lên một bức tranh chữ, tranh chữ được cuốn lại, Lục Thanh Huyền cầm lấy —— Chàng tự tay nhận món quà này, chàng xoa xoa một hồi nhưng không mở ra, chỉ bảo đại tổng quản cất đi.
Yến tiệc trong cung tiến hành náo nhiệt, tiếng đàn sáo ngân vang, ngọn đèn lấp lánh, các tân khách nói cười rôm rả. Hạ Trầm Yên có chút mệt mỏi sau khi nghe những lời nịnh nọt này. Nàng nghĩ bây giờ đang là mùa hè, phong cảnh vừa lúc, chi bằng ra ngoài đi dạo vài vòng. Thế là nàng tìm một cái cớ và nói muốn đi ra ngoài.
Thái hậu cũng không hỏi nhiều, mỉm cười đáp ứng. Sau đó Hạ Trầm Yên dẫn theo cung nữ chuồn khỏi yến tiệc.
Bên ngoài đã là ban đêm, ánh trăng tĩnh mịch bao phủ cả mặt đất. Hạ Trầm Yên đi dọc theo hành lang, nàng biết phía sau cung điện có một hồ sen, vào ban đêm vừa thắp đèm lồ ng vừa ngắm hoa có lẽ sẽ càng thêm thú vị. Đi được vài bước, nàng nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm ở phía sau.
Hạ Trầm Yên dừng lại, Lục Thanh Huyền đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, một lúc sau mới bình tĩnh hỏi: “Sao đột nhiên lại ra ngoài rồi?”
“Ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát.”
Lục Thanh Huyền cười khẽ, “Nàng định đi đâu để hít thở không khí trong lành đây?”
“Thần thiếp muốn đến hồ sen phía sau cung điện ngắm hoa.”
Lục Thanh Huyền đứng bên cạnh nàng bày ra thái độ “Cùng nhau ngắm hoa”.
Hạ Trầm Yên tinh tế dừng lại, “Bệ hạ không ở lại yến tiệc sao?”
“Không ở nữa.” Lục Thanh Huyền nhẹ nhàng nói, hôm nay là sinh nhật của chàng nên chàng càng hi vọng được ở bên cạnh nàng nhiều hơn.
Hạ Trầm Yên ngần ngừ một lúc, rồi cùng chàng đi đến hồ sen phía sau cung điện. Đèn lồ ng thắp sáng trên hành lang, gió hè thoang thoảng qua má mang theo hương thơm của hoa sen.
Hơi thở của Lục Thanh Huyền cách nàng rất gần. Không biết họ bắt đầu sánh bước bên nhau từ khi nào, Lục Thanh Huyền vẫn luôn cố ý chờ nàng, chưa bao giờ để nàng bị tụt lại phía sau nửa bước.
Hạ Trầm Yên nhìn hành lang dài ngoằn ngoèo, chậm rãi hỏi: “Sao Bệ hạ luôn đi song song với thần thiếp vậy?”
Lục Thanh Huyền cúi đầu nhìn nàng, một lúc sau mới trả lời: “Như vậy mới nhìn rõ mặt của nàng hơn.”
Hạ Trầm Yên cảm nhận được ánh mắt của chàng, nó luôn bình tĩnh và dịu dàng, nhưng lúc này Hạ Trầm Yên lại cảm thấy có chút nóng bỏng vô cớ. Nàng cố tình ngẩng đầu lên để nhìn vào đôi mắt ấy.
Chàng vẫn duy trì ánh nhìn như thế. Đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ, khí chất như tùng như ngọc, như làn suối trong trên núi, như ánh trăng nhu hòa trút xuống. Hạ Trầm Yên nhìn chàng rất lâu không muốn dời mắt đi.
Lục Thanh Huyền cao hơn nàng, ánh sáng của đèn lồ ng chiếu lên người chàng tạo thành một cái bóng đổ xuống, bao phủ lấy người nàng. Chàng chớp một cái rồi bỗng cúi người xuống gần hơn. Hạ Trầm Yên ngay lập tức đi lên phía trước, hồ sen cũng hiện lên ngay trước mặt, chàng cười nhẹ rồi đuổi theo bước chân nàng.
Hạ Trầm Yên lặng lẽ nhìn ngắm hoa sen trong lúc Lục Thanh Huyền nắm lấy tay nàng. Nàng dùng đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay chàng làm chàng buông ra. Một lát sau, chàng lại bắt lấy tay nàng lần nữa.
Giữa hồ sen có một cái đình bát giác, trong đình bát giác có một chiếc ghế quý phi. Hạ Trầm Yên dựa vào ghế quý phi, chàng cũng ngồi xuống cạnh nàng. Chàng nhẹ nhàng vuốt v e tóc nàng, thấy nàng không kháng cự, chàng lại sờ đến vành tai và mặt nàng.
Hạ Trầm Yên cảm thấy hơi nóng, nàng quay mặt sang hướng khác để gió đêm thổi qua hồ và phả vào người nàng, giúp nàng bớt nóng đi một chút. Lục Thanh Huyền đứng dậy, ngồi xuống đối diện với tầm mắt của nàng, Hạ Trầm Yên lại quay mặt về phía hồ sen.
“Trầm Yên.” Chàng thấp giọng gọi nàng.
“Gì vậy?”
“Trầm Yên.”
“Vâng.”
“Trầm Yên.”
Hạ Trầm Yên quay mặt lại. Chàng giơ tay ôm lấy mặt nàng, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng hôn nàng. Khác với lần trước như chuồn chuồn chạm nước, lần này là một nụ hôn dài.
Tiếng đàn sao dần trở nên xa xăm, yến tiệc náo nhiệt dần trở nên biến mất. Họ lặng lẽ hôn nhau bên ngoài yến tiệc, ở một góc yên tĩnh mà ít người biết đến. Một lúc sau, Lục Thanh Huyền dừng lại, nhìn nàng gọi một tiếng: “Trầm Yên.”
Giọng của chàng rất nhỏ, giống như gió xuân rì rào bên tai. Hạ Trầm Yên nhắm mắt lại, nàng dựa vào ghế quý phi, dừng một lát mới hỏi: “Sao vậy?”
“Chúng ta hồi cung đi, đến cung Trường Thu của nàng hoặc đến cung Chương Đài của ta.”
Hạ Trầm Yên không nhịn được cười một tiếng, nàng không nói gì, Lục Thanh Huyền nắm tay nàng.
***
“Bệ hạ và Nhàn phi nương nương còn chưa quay về hả?”
Trong yến tiệc, mọi người thầm thì thảo luận. Bọn họ đã để ý từ lúc Nhàn phi nương nương rời khỏi đại điện, sau đó chưa đến nửa khắc, Bệ hạ cũng ra ngoài theo.
Tuy rằng ngoài mặt không có bất cứ dị thường nào, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Bây giờ yến tiệc đã sắp tàn mà hai người vẫn chưa quay lại.
—— Mặc dù yến tiệc này đúng là không quan trọng lắm.
Thái Hậu ngồi phía trên, có một cung nữ đi tới ghé vào tai bà, bẩm báo: “Thưa Thái Hậu nương nương, Bệ hạ và Nhàn phi nương nương…… Đã trở về cung Chương Đài rồi.” Hai người tay trong tay ra về, các cung nhân cũng đã đi xa.
Vẻ mặt Thái hậu như thường lệ gật đầu, “Ai gia biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Chứng kiến cuộc nói chuyện giữa Thái hậu và cung nữ, các vị phu nhân ngồi ở phía dưới có vô số suy đoán trong lòng, nhưng đều giả vờ như không biết.
***
Long Tiên Hương đang cháy trong tẩm điện của Lục Thanh Huyền. Hương thơm tao nhã quanh quẩn trong điện, cung nữ buông rèm xuống, sau đó lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lục Thanh Huyền ôm lấy nàng, áp sát vào trán nàng. Từ trước đến nay Hạ Trầm Yên luôn biết rằng tướng mạo của Lục Thanh Huyền rất xuất chúng. Nhưng nàng chưa bao giờ nhìn kỹ vào mắt chàng như vậy. Đôi mắt màu hổ phách của chàng giống như một bầu trời đầy sao sáng, ẩn chứa một sức hút rất khó giải thích.
Nàng nhắm mắt lại, Lục Thanh Huyền cười nhẹ rồi hôn lên mặt nàng, những ngón tay mảnh khảnh cởi bỏ dải lụa của nàng.
Ánh nến khẽ nhảy múa, cách một bức rèm trông có vài phần mờ ảo. Lục Thanh Huyền vô cùng ôn nhu, tỉ mỉ hôn từng ngóc ngách trên người nàng. Mãi cho đến rạng sáng cuộc vui mới kết thúc, Hạ Trầm Yên cảm thấy vừa vui sướng vừa mệt mỏi, hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.
Lục Thanh Huyền nằm cạnh nàng, vừa xoa tay nàng vừa dịu dàng nói: “Ngủ ngon.” Giọng chàng có hơi khàn.
Khi chàng sắp ngủ thiếp đi thì có cung nữ tiến vào tẩm điện nhắc nhở rằng đã đến giờ thượng triều. Lục Thanh Huyền chậm chầm ngồi dậy, thu dọn một phen rồi bước ra tẩm điện. Chàng cảm nhận trái tim mình đang đập loạn nhịp, nhưng vẫn không quên dặn dò cung nữ: “Đừng đánh thức Nhàn phi nương nương.” Cung nữ đáp vâng.
Lục Thanh Huyền không chút cẩu thả thượng triều, sau khi hạ triều, chàng lại tiếp tục phê tấu chương. Đến lúc ăn trưa xong, chàng nói: “Trưa nay trẫm muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đại tổng quản vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn bồi chàng quay về tẩm điện của cung Chương Đài.
Hạ Trầm Yên vẫn còn đang say giấc, Lục Thanh Huyền nhận thấy thường ngày nàng đều ngủ lâu hơn chàng mấy canh giờ. Chàng thay áo ngủ, ngồi ở mép giường nhìn nàng một lúc, lại sờ mặt nàng rồi mới nằm xuống bên cạnh, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Hạ Trầm Yên cảm giác có thứ gì đó lướt qua mặt mình giống như lông chim. Nàng từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong tẩm điện của cung Chương Đài.
Ánh nắng ban ngày lọt vào qua những ô cửa sổ đóng kín, nhất thời nàng không thể phân biệt được bây giờ đã là giờ nào. Trong đầu nàng vẫn còn lưu lại dư vị khó tả.
Nàng ngồi dậy nhìn người nam tử đang ngủ bên cạnh mình với tâm trạng kỳ lạ. Ngay cả tư thế ngủ của chàng cũng tao nhã ngay ngắn, lông mi rũ xuống như hai chiếc quạt nhỏ khép vào nhau.
Hạ Trầm Yên yên lặng nhìn chàng một lúc, sau đó đưa tay ra chạm vào lông mi của chàng. Nàng luôn cảm thấy lông mi của chàng rất dài, nhưng không ngờ nó không những dài mà còn đen dày như thế.
Chàng vẫn còn ngủ say.
Hạ Trầm Yên lại chạm vào mặt chàng, lần theo đường nét trên gương mặt chàng bằng đầu ngón tay, cuối cùng vuốt v e đôi môi mỏng xinh đẹp của chàng. Sau đó Hạ Trầm Yên lại bẹo mặt chàng một cái, nhận thấy xúc cảm rất tốt nên nàng lại véo nó thêm lần nữa.
Lục Thanh Huyền từ từ mở mắt ra.
Hạ Trầm Yên “Vút” một tiếng rút tay về.
“Bệ hạ thức rồi sao?”
Động tác của nàng chợt khựng lại, nàng nhớ cái chăn nàng đắp lúc đầu có thêu bách hoa, nhưng bây giờ nó lại là một tấm chăn có hoa văn chim muông. Nàng nâng mắt nhìn Lục Thanh Huyền: “Chăn của thần thiếp…… Đã được đổi thành một cái mới sao?”
Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng, “Cái chăn ban đầu của nàng đã bị rớt xuống đất.”
Hạ Trầm Yên: Thảo nào nàng có cảm giác ở trong mơ bị người ta hôn một cái, hóa ra không phải là ảo giác.
Qua một lúc lâu Lục Thanh Huyền không nghe nàng trả lời nên ngẩng đầu nhìn sang, lại phát hiện rằng Hạ Trầm Yên đang mải mê nhìn mình. Chàng cụp mắt xuống, cầm lấy một sớ tấu chương mới, hỏi: “Trầm Yên sao vậy?”
Khi gọi tên nàng, chàng có hơi giật mình, như thể chàng không quen gọi một nữ nhân như vậy nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, Hạ Trầm Yên hỏi: “Là Bệ hạ đắp cho thần thiếp một cái chăn mới sao?”
“Ừm, ta sợ nàng sẽ bị cảm.”
Hạ Trầm Yên dừng một chút, rồi vén chăn lên đặt nó sang một bên. Nàng vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ đến sự dịu dàng thường ngày của Lục Thanh Huyền đối với nàng, nàng quyết định giả vờ như không biết về nụ hôn đó.
***
Vài ngày nữa là đến lễ Trường thọ, chính là sinh nhật của Lục Thanh Huyền.
Thái hậu có cử một thái giám đến đây. Thái giám hành lễ với Lục Thanh Huyền rồi nói: “Bái kiến Bệ hạ, bái kiến Nhàn phi nương nương. Thái hậu nương nương nói rằng người sẽ tổ chức tiệc mừng thọ trong hoàng cung, Bệ hạ có thể đưa Nhàn phi nương nương về hoàng cung trước.”
Lục Thanh Huyền hỏi: “Thái hậu có muốn mở tiệc mừng thọ ở cung điện Tây Sơn không?”
Thái giám thầm nghĩ, Thái hậu nương nương quả nhiên dự liệu như thần.
—— Lúc trước Thái hậu nương nương có nói, nếu ngươi vào cung thấy Nhàn phi ở bên cạnh Bệ hạ, thì ngươi phải kính trọng Nhàn phi như kính trọng Bệ hạ.
Quả nhiên thái giám nhìn thấy Nhàn phi đang ngồi xem kì phổ trên ghế quý phi. Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nàng cũng không nhìn lấy một cái như thể không hề có hứng thú.
—— Sau đó, Thái hậu nói: “Quên đi, mặc dù hằng năm ai gia đều sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho nó ở đây, nhưng e là năm nay nó sẽ không về đâu. Nếu nó hỏi ai gia có muốn tổ chức tiệc mừng thọ ở cung điện Tây Sơn hay không, thì ngươi cứ đáp ‘Vâng’ là được.”
Bây giờ thái giám nghe Lục Thanh Huyền hỏi vậy, hắn khẽ cười nói: “Vâng. Ý của Thái hậu nương nương chính là, hết thảy đều thuận theo ý của Bệ hạ.” Lục Thanh Huyền gật đầu.
Vào ngày lễ Trường thọ, Thái hậu đến cung điện Tây Sơn và tổ chức yến tiệc cho Lục Thanh Huyền. Trong yến tiệc, ngoài các phi tần do Thái hậu đưa đến thì còn có các thân vương và phu nhân trong hoàng tộc. Mỗi người đều dâng tặng lễ vật, trên chiếc bàn dài chất đầy những món quà tinh xảo, nhưng Lục Thanh Huyền chỉ nhìn Hạ Trầm Yên.
Hạ Trầm Yên cử một cung nữ dâng lên một bức tranh chữ, tranh chữ được cuốn lại, Lục Thanh Huyền cầm lấy —— Chàng tự tay nhận món quà này, chàng xoa xoa một hồi nhưng không mở ra, chỉ bảo đại tổng quản cất đi.
Yến tiệc trong cung tiến hành náo nhiệt, tiếng đàn sáo ngân vang, ngọn đèn lấp lánh, các tân khách nói cười rôm rả. Hạ Trầm Yên có chút mệt mỏi sau khi nghe những lời nịnh nọt này. Nàng nghĩ bây giờ đang là mùa hè, phong cảnh vừa lúc, chi bằng ra ngoài đi dạo vài vòng. Thế là nàng tìm một cái cớ và nói muốn đi ra ngoài.
Thái hậu cũng không hỏi nhiều, mỉm cười đáp ứng. Sau đó Hạ Trầm Yên dẫn theo cung nữ chuồn khỏi yến tiệc.
Bên ngoài đã là ban đêm, ánh trăng tĩnh mịch bao phủ cả mặt đất. Hạ Trầm Yên đi dọc theo hành lang, nàng biết phía sau cung điện có một hồ sen, vào ban đêm vừa thắp đèm lồ ng vừa ngắm hoa có lẽ sẽ càng thêm thú vị. Đi được vài bước, nàng nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm ở phía sau.
Hạ Trầm Yên dừng lại, Lục Thanh Huyền đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, một lúc sau mới bình tĩnh hỏi: “Sao đột nhiên lại ra ngoài rồi?”
“Ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát.”
Lục Thanh Huyền cười khẽ, “Nàng định đi đâu để hít thở không khí trong lành đây?”
“Thần thiếp muốn đến hồ sen phía sau cung điện ngắm hoa.”
Lục Thanh Huyền đứng bên cạnh nàng bày ra thái độ “Cùng nhau ngắm hoa”.
Hạ Trầm Yên tinh tế dừng lại, “Bệ hạ không ở lại yến tiệc sao?”
“Không ở nữa.” Lục Thanh Huyền nhẹ nhàng nói, hôm nay là sinh nhật của chàng nên chàng càng hi vọng được ở bên cạnh nàng nhiều hơn.
Hạ Trầm Yên ngần ngừ một lúc, rồi cùng chàng đi đến hồ sen phía sau cung điện. Đèn lồ ng thắp sáng trên hành lang, gió hè thoang thoảng qua má mang theo hương thơm của hoa sen.
Hơi thở của Lục Thanh Huyền cách nàng rất gần. Không biết họ bắt đầu sánh bước bên nhau từ khi nào, Lục Thanh Huyền vẫn luôn cố ý chờ nàng, chưa bao giờ để nàng bị tụt lại phía sau nửa bước.
Hạ Trầm Yên nhìn hành lang dài ngoằn ngoèo, chậm rãi hỏi: “Sao Bệ hạ luôn đi song song với thần thiếp vậy?”
Lục Thanh Huyền cúi đầu nhìn nàng, một lúc sau mới trả lời: “Như vậy mới nhìn rõ mặt của nàng hơn.”
Hạ Trầm Yên cảm nhận được ánh mắt của chàng, nó luôn bình tĩnh và dịu dàng, nhưng lúc này Hạ Trầm Yên lại cảm thấy có chút nóng bỏng vô cớ. Nàng cố tình ngẩng đầu lên để nhìn vào đôi mắt ấy.
Chàng vẫn duy trì ánh nhìn như thế. Đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ, khí chất như tùng như ngọc, như làn suối trong trên núi, như ánh trăng nhu hòa trút xuống. Hạ Trầm Yên nhìn chàng rất lâu không muốn dời mắt đi.
Lục Thanh Huyền cao hơn nàng, ánh sáng của đèn lồ ng chiếu lên người chàng tạo thành một cái bóng đổ xuống, bao phủ lấy người nàng. Chàng chớp một cái rồi bỗng cúi người xuống gần hơn. Hạ Trầm Yên ngay lập tức đi lên phía trước, hồ sen cũng hiện lên ngay trước mặt, chàng cười nhẹ rồi đuổi theo bước chân nàng.
Hạ Trầm Yên lặng lẽ nhìn ngắm hoa sen trong lúc Lục Thanh Huyền nắm lấy tay nàng. Nàng dùng đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay chàng làm chàng buông ra. Một lát sau, chàng lại bắt lấy tay nàng lần nữa.
Giữa hồ sen có một cái đình bát giác, trong đình bát giác có một chiếc ghế quý phi. Hạ Trầm Yên dựa vào ghế quý phi, chàng cũng ngồi xuống cạnh nàng. Chàng nhẹ nhàng vuốt v e tóc nàng, thấy nàng không kháng cự, chàng lại sờ đến vành tai và mặt nàng.
Hạ Trầm Yên cảm thấy hơi nóng, nàng quay mặt sang hướng khác để gió đêm thổi qua hồ và phả vào người nàng, giúp nàng bớt nóng đi một chút. Lục Thanh Huyền đứng dậy, ngồi xuống đối diện với tầm mắt của nàng, Hạ Trầm Yên lại quay mặt về phía hồ sen.
“Trầm Yên.” Chàng thấp giọng gọi nàng.
“Gì vậy?”
“Trầm Yên.”
“Vâng.”
“Trầm Yên.”
Hạ Trầm Yên quay mặt lại. Chàng giơ tay ôm lấy mặt nàng, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng hôn nàng. Khác với lần trước như chuồn chuồn chạm nước, lần này là một nụ hôn dài.
Tiếng đàn sao dần trở nên xa xăm, yến tiệc náo nhiệt dần trở nên biến mất. Họ lặng lẽ hôn nhau bên ngoài yến tiệc, ở một góc yên tĩnh mà ít người biết đến. Một lúc sau, Lục Thanh Huyền dừng lại, nhìn nàng gọi một tiếng: “Trầm Yên.”
Giọng của chàng rất nhỏ, giống như gió xuân rì rào bên tai. Hạ Trầm Yên nhắm mắt lại, nàng dựa vào ghế quý phi, dừng một lát mới hỏi: “Sao vậy?”
“Chúng ta hồi cung đi, đến cung Trường Thu của nàng hoặc đến cung Chương Đài của ta.”
Hạ Trầm Yên không nhịn được cười một tiếng, nàng không nói gì, Lục Thanh Huyền nắm tay nàng.
***
“Bệ hạ và Nhàn phi nương nương còn chưa quay về hả?”
Trong yến tiệc, mọi người thầm thì thảo luận. Bọn họ đã để ý từ lúc Nhàn phi nương nương rời khỏi đại điện, sau đó chưa đến nửa khắc, Bệ hạ cũng ra ngoài theo.
Tuy rằng ngoài mặt không có bất cứ dị thường nào, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Bây giờ yến tiệc đã sắp tàn mà hai người vẫn chưa quay lại.
—— Mặc dù yến tiệc này đúng là không quan trọng lắm.
Thái Hậu ngồi phía trên, có một cung nữ đi tới ghé vào tai bà, bẩm báo: “Thưa Thái Hậu nương nương, Bệ hạ và Nhàn phi nương nương…… Đã trở về cung Chương Đài rồi.” Hai người tay trong tay ra về, các cung nhân cũng đã đi xa.
Vẻ mặt Thái hậu như thường lệ gật đầu, “Ai gia biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Chứng kiến cuộc nói chuyện giữa Thái hậu và cung nữ, các vị phu nhân ngồi ở phía dưới có vô số suy đoán trong lòng, nhưng đều giả vờ như không biết.
***
Long Tiên Hương đang cháy trong tẩm điện của Lục Thanh Huyền. Hương thơm tao nhã quanh quẩn trong điện, cung nữ buông rèm xuống, sau đó lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lục Thanh Huyền ôm lấy nàng, áp sát vào trán nàng. Từ trước đến nay Hạ Trầm Yên luôn biết rằng tướng mạo của Lục Thanh Huyền rất xuất chúng. Nhưng nàng chưa bao giờ nhìn kỹ vào mắt chàng như vậy. Đôi mắt màu hổ phách của chàng giống như một bầu trời đầy sao sáng, ẩn chứa một sức hút rất khó giải thích.
Nàng nhắm mắt lại, Lục Thanh Huyền cười nhẹ rồi hôn lên mặt nàng, những ngón tay mảnh khảnh cởi bỏ dải lụa của nàng.
Ánh nến khẽ nhảy múa, cách một bức rèm trông có vài phần mờ ảo. Lục Thanh Huyền vô cùng ôn nhu, tỉ mỉ hôn từng ngóc ngách trên người nàng. Mãi cho đến rạng sáng cuộc vui mới kết thúc, Hạ Trầm Yên cảm thấy vừa vui sướng vừa mệt mỏi, hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.
Lục Thanh Huyền nằm cạnh nàng, vừa xoa tay nàng vừa dịu dàng nói: “Ngủ ngon.” Giọng chàng có hơi khàn.
Khi chàng sắp ngủ thiếp đi thì có cung nữ tiến vào tẩm điện nhắc nhở rằng đã đến giờ thượng triều. Lục Thanh Huyền chậm chầm ngồi dậy, thu dọn một phen rồi bước ra tẩm điện. Chàng cảm nhận trái tim mình đang đập loạn nhịp, nhưng vẫn không quên dặn dò cung nữ: “Đừng đánh thức Nhàn phi nương nương.” Cung nữ đáp vâng.
Lục Thanh Huyền không chút cẩu thả thượng triều, sau khi hạ triều, chàng lại tiếp tục phê tấu chương. Đến lúc ăn trưa xong, chàng nói: “Trưa nay trẫm muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đại tổng quản vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn bồi chàng quay về tẩm điện của cung Chương Đài.
Hạ Trầm Yên vẫn còn đang say giấc, Lục Thanh Huyền nhận thấy thường ngày nàng đều ngủ lâu hơn chàng mấy canh giờ. Chàng thay áo ngủ, ngồi ở mép giường nhìn nàng một lúc, lại sờ mặt nàng rồi mới nằm xuống bên cạnh, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Hạ Trầm Yên cảm giác có thứ gì đó lướt qua mặt mình giống như lông chim. Nàng từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong tẩm điện của cung Chương Đài.
Ánh nắng ban ngày lọt vào qua những ô cửa sổ đóng kín, nhất thời nàng không thể phân biệt được bây giờ đã là giờ nào. Trong đầu nàng vẫn còn lưu lại dư vị khó tả.
Nàng ngồi dậy nhìn người nam tử đang ngủ bên cạnh mình với tâm trạng kỳ lạ. Ngay cả tư thế ngủ của chàng cũng tao nhã ngay ngắn, lông mi rũ xuống như hai chiếc quạt nhỏ khép vào nhau.
Hạ Trầm Yên yên lặng nhìn chàng một lúc, sau đó đưa tay ra chạm vào lông mi của chàng. Nàng luôn cảm thấy lông mi của chàng rất dài, nhưng không ngờ nó không những dài mà còn đen dày như thế.
Chàng vẫn còn ngủ say.
Hạ Trầm Yên lại chạm vào mặt chàng, lần theo đường nét trên gương mặt chàng bằng đầu ngón tay, cuối cùng vuốt v e đôi môi mỏng xinh đẹp của chàng. Sau đó Hạ Trầm Yên lại bẹo mặt chàng một cái, nhận thấy xúc cảm rất tốt nên nàng lại véo nó thêm lần nữa.
Lục Thanh Huyền từ từ mở mắt ra.
Hạ Trầm Yên “Vút” một tiếng rút tay về.
“Bệ hạ thức rồi sao?”
Danh sách chương