Kỳ Huyên xử trí xong hai cung nữ rồi bình tĩnh trở lại tẩm cung. Nội thị nhanh chóng tiến lên thay hắn cởi áo, Kỳ Huyên ngồi trên long sàng, thản nhiên hỏi: “Tiểu Tứ, ngươi cũng cho rằng trẫm thoạt nhìn tuổi nhỏ dễ ức hiếp sao?”

“Khởi bẩm bệ hạ, thần vạn vạn lần không dám nghĩ như vậy, thần đi theo ngài đã hơn ba năm, đương nhiên hiểu rõ bệ hạ anh minh thần võ thế nào.” Nội thị cung kính nói.

“Miệng lưỡi trơn tru.” Kỳ Huyên quở trách một tiếng, cũng không thật sự nổi giận. Tiểu Tứ đi theo hắn đã hơn ba năm, cũng coi như nhìn thấu tính nết hắn, biết Hoàng Thượng không thật sự tức giận, mới thở dài nhẹ nhõm.

“Ngươi nói, Điệp phi cho các nàng ưu đãi gì?” Kỳ Huyên lại hỏi, ngoài Yến Quy ra, Tiểu Tứ là người duy nhất khiến hắn có thể tin tưởng, có đôi khi hắn cũng sẽ tìm Tiểu Tứ trò chuyện.

“Khởi bẩm bệ hạ, thần nghĩ, có lẽ nương nương không phải ưu đãi gì, mà là bắt lỗi xử tội các nàng.” Tiểu Tứ thật cẩn thận trả lời, Kỳ Huyên nga một tiếng, lại hỏi,“Giải thích thế nào?”

“Khởi bẩm bệ hạ, thần thấy các nàng hình như không cam tâm, còn mang điểm lo âu, còn nữa, có gì tốt nếu lấy mệnh đi đổi? Nếu mất mệnh, có ưu đãi bằng trời cũng vô dụng.” Tiểu Tứ nói ra suy nghĩ của mình.

Kỳ Huyên nghe vậy, cũng thấy có vài phần đạo lý, vẫy lui Tiểu Tứ, thản nhiên mở miệng,“Các ngươi nghe thấy rồi đấy, đi thăm dò kỹ hai cung nữ kia.”

Trong tẩm cung phát ra tiếng người đáp ứng, sau đó một âm thanh nho nhỏ vang lên, tựa hồ có người ly khai tẩm cung. một đám thị vệ thần bí này là do Kỳ Huyên tự mình huấn luyện, là ám vệ chuyên môn tìm hiểu tình báo.

Ba năm qua đã bắt đầu ra hình ra dạng, mạng lưới tình báo ở Vương Thành cũng có xu hướng hoàn thiện, chỉ là có vài phủ đệ rất khó lẫn vào, cho nên đối với chiều hướng của các đại thần trong triều, Kỳ Huyên không thể nắm giữ trăm phần trăm.

Kỳ Huyên tất nhiên có chút sốt ruột, nên mới muốn nhanh chóng vặn ngã Phàn gia, thậm chí không tiếc gì lợi dụng tình cảm hảo hữu của Yến Quy cùng Phàn Quý. Huống hồ lần trước Thái Úy nói, Phàn tướng cùng Thư quốc âm thầm cấu kết, nếu không sớm diệt trừ Phàn gia, cho dù Phàn gia có an toàn tới mấy, thì cũng vẫn là dưỡng hổ gây họa.

Ngoại trừ quan sát quan lại trong triều đình, Kỳ Huyên không quên tướng quân của Thư quốc, hắn phái người âm thầm đi theo đối phương, hợp thời thay đối phương chữa thương, bảo vệ cái chân kia.

Bất quá bởi vì cả quân đội Thư quốc cơ hồ đều bị diệt, tướng quân sao có thể còn sống? Trong triều đình Thư quốc không ít người nghi ngờ, ngôn ngữ bén nhọn khiến tướng quân á khẩu không trả lời được.

Thư vương cũng hoài nghi tướng quân, lại nghe nói kế hoạch là do tướng quân khư khư cố chấp, mới khiến chiến dịch thất bại nặng nề, thì lập tức tống vào đại lao.

Tướng quân hết đường chối cãi, phẫn hận lại thất vọng ngồi trong đại lao, trận tập kích đêm đó, hắn là người duy phản đối, nhưng quân sư cùng các tướng lãnh khác đều cho rằng có thể làm, khiến cho phản đối của hắn không có bất cứ hiệu lực nào.

Không nghĩ tới hiện tại lại là hắn mang tiếng xấu, trước đây hắn biết, sau lưng quân sư có người, không nghĩ tới trong triều, quân sư lại đem hết sai lầm đổ lên người hắn.

Hắn xoa xoa chân có chút mỏi, nhớ tới lời nói băng lãnh của Thư vương mấy ngày trước,“Tướng quân bại trận mà còn muốn ngự y, trẫm không phế đi cái chân kia của ngươi là đã nhân từ lắm rồi, cút, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi.”

Hắn có chút nản lòng thoái chí, nếu không phải gặp được người hảo tâm, chân bị thương của mình sợ là đã bị phế đi từ lâu rồi. Thật vất vả mới dưỡng tốt vết thương, trở lại triều đình, lại phải đối mặt với đồng nghiệp vu hãm cùng Hoàng Thượng không tín nhiệm mình.

Các đại thần khác không rõ tình hình cũng quay sang chỉ trích hắn, toàn bộ triều đình đúng là không người đứng về phe hắn. Song, hắn không biết rằng đó là kết quả của bao nỗ lực cố gắng của Kỳ Huyên.

Trong triều đình lưu truyền trận chiến thảm bại lần trước, đều là Kỳ Huyên phái người rải tin, ám vệ lẫn vào triều đình Thư quốc, cũng lẫn vào đám quân sư trong phủ. Đem sai lầm đổ lên đầu tướng quân, cũng là hắn người cố ý dẫn đường cho quân sư nghĩ đến biện pháp đó.

Vốn cũng có đại thần tin tưởng tướng quân, nhưng bởi vì không ngừng nghe cái gọi là sự thực mà bắt đầu sinh ra dao động. Hơn nữa có người ngầm nói, tướng quân khẳng định cùng Đại Kỳ vương triều đạt thành hiệp nghị, bằng không vì sao địch lại chừa cho tướng quân con đường sống? Mọi việc theo lời đồn không ngừng tuôn ra, dẫn tới Thư vương và các đại thần cơ hồ đều nhận định, tướng quân cùng Đại Kỳ vương triều âm thầm cấu kết. Đại Kỳ vương triều sở dĩ thả tướng quân về nước, là muốn lợi dụng tướng quân, để nội ứng ngoại hợp.

Sao có thể để như thế được, Thư vương vội vàng hạ ý chỉ, ngay cả điều tra cũng không điều tra, ba ngày sau đem tướng quân chém đầu thị chúng.

Tướng quân trong đại lao nghe nói vậy thì khiếp sợ, điên cuồng la oan uổng, nhưng lại không người để ý tới. Tù nhân ở mấy phòng giam bên cạnh thi nhau cười nhạo chiến bại tướng quân.

Khi Kỳ Huyên biết được tin tức, không hề nghĩ đến cơ hội lại tới nhanh như vậy, hắn còn tưởng rằng cần tiêu tốn một ít thời gian, mới có thể mời chào được tướng quân Thư quốc, lại không nghĩ rằng Thư vương tự mình mang cơ hội đến cho hắn.

Hắn nhanh chóng phái ám vệ, lệnh cho bọn họ ba ngày sau phải cứu tướng quân, ám vệ lĩnh mệnh đi. Ba ngày sau, khi xe chở tướng quân Thư quốc đang ra đến pháp trường, bọn họ đã cướp tù binh thành công.

Bất quá Kỳ Huyên không sai ám vệ lập tức mang người về, hắn muốn đối phương cam tâm tình nguyện mà đến, cho nên hắn chỉ lệnh cho ám vệ đem đối phương đưa đến nơi an toàn, an trí xong cả liền rời đi.

Tướng quân Thư quốc được cứu, điều này làm trên dưới Thư quốc càng thêm khẳng định, rằng y cùng Đại Kỳ vương triều cấu kết. Thư vương nghe nói có người dám cướp pháp trường, phẫn nộ không thôi, lập tức gia tăng số người đuổi theo.

Chỉ là ám vệ đã lên kế hoạch chu toàn, rất nhanh sau đó đã mang tướng quân ly khai Thư quốc, trốn qua quốc gia lân cận, thủ hạ của Thư vương hoàn toàn bất lực, toàn bộ bị đều bị xử tử.

Kỳ Huyên ở trong lòng cười thầm, Thư vương tốt nhất là giết thêm vài người nữa, càng nhiều người bị giết, thần tử càng tránh xa hắn, chung quy không ai hy vọng quân vương của mình lại là một đao phủ tàn khốc bạo ngược cả.

Thư vương chỉ cần tiếp tục tàn bạo nữa, vận số của Thư quốc sẽ sớm suy kiệt, đến thời điểm đội thiết kỵ của Đại Kỳ xuất quân, Thư quốc sẽ bị xâm lược dễ như trở bàn tay.

Kỳ Huyên nhìn bản đồ da dê trước mắt, ngón tay điểm quốc đô của Thư quốc, sau đó cầm bút, ngay chỗ quốc đô vẽ một vòng tròn, mực nước sắc đỏ, như vết máu nhuộm đẫm toàn bộ quốc đô…….

Sau ngày Kỳ Huyên cùng Yến Quy nói chuyện, Yến Quy đi đến Phàn phủ, thủ vệ Phàn phủ nhận được thiếp bái, lập tức vào phủ thông truyền, không bao lâu sau đã có nô bộc đi ra dẫn Yến Quy vào phủ.

Tuy rằng Yến Quy cùng Phàn Quý quen biết, nhưng y chưa từng đến Phàn phủ, y cùng nô bộc đi uốn lượn trên hành lang, xung quanh sắc màu rực rỡ, hoa viên Phàn phủ so với Ngự Hoa Viên, đúng là không kém cỏi chút nào.

Xuyên qua hoa viên là Quỳnh Lâu Ngọc điện, Yến Quy lần đầu tiên đến Phàn phủ, nhìn dinh thự tráng lệ trước mắt, trong lòng cũng là thầm giật mình. Chẳng trách bệ hạ đối Phàn gia không yên lòng, dù Phàn gia không có ý đồ tạo phản, nhưng như thế phú khả địch quốc lại có người đương nhiệm Tể tướng vị, cũng đủ khiến đế vương ngờ vực vô căn cứ.

Y cùng nô bộc đi hồi lâu, rốt cuộc đi đến một tòa Tiểu Lâu, Tiểu Lâu xem ra đơn giản hơn nhiều, chung quanh còn vài khóm trúc vươn mình đứng quanh, dường như tách biệt Tiểu Lâu với Phàn phủ hoa lệ.

Nô bộc dẫn y đi đến trước Tiểu Lâu rồi rời đi, một lát sau, có tiểu đồng từ tiểu lâu đi ra, thấy Yến Quy, mở miệng hỏi: “Các hạ là Yến tiểu tướng quân?”

“Chính là tại hạ.” Yến Quy đáp, tiểu đồng cười khanh khách nói: “Công tử nhà ta suốt ngày lải nhải nhắc Yến tiểu tướng quân, giờ xem như ta được diện kiến phiên bản thật rồi.”

“Lục Trúc, không được vô lễ, lui ra.” Một giọng nói ôn hòa vang lên, thiếu niên một thân thanh y đi ra từ Tiểu Lâu, Yến Quy trông thấy người đó, nụ cười trên mặt hiện lên vài phần chân thật.

“Phàn Quý, đã lâu không gặp.” Yến Quy cười nói, Phàn Quý cười nhẹ trả lời: “Ừ, đã lâu không gặp, nay ngươi đã là thiếu niên tướng quân, thành tựu bất phàm.”

“Chưa thể tới bất phàm, chỉ là thay Đại Kỳ vương triều mà lo lắng tận lực mà thôi.” Yến Quy thản nhiên nói, Phàn Quý cười cười, phân phó tiểu đồng: “Đi nấu chút rượu, hôm nay ta cùng với Yến Quy không say không về.”

Nói xong Phàn Quý dẫn Yến Quy vào Tiểu Lâu, Yến Quy đi theo đối phương, trong lòng nghi hoặc vì sao Phàn Quý lại ở tiểu lâu này, mà không cùng những người khác của Phàn gia ở đại viện.

Phàn Quý dẫn Yến Quy đến cạnh bàn, nhìn ra nghi hoặc của y, cười nhẹ nói: “Tiểu lâu này là nơi yêu thích nhất của mẫu thân ta lúc sinh thời, sau khi nàng đi, ta vẫn luôn ở nơi này.”

“Thật đáng tiếc.” Yến Quy xin lỗi nói, y không biết rằng mẫu thân Phàn Quý đã qua đời, bất quá bỗng nhiên nhớ tới Phàn phu nhân tựa hồ còn khoẻ mạnh, nói như vậy……

“Ngươi không đoán sai, ta cùng với đại ca đều không cùng mẹ sinh ra, mẫu thân của ta chỉ là nha hoàn hồi môn của đại nương, được phụ thân coi trọng, nên thành vợ lẽ.” Phàn Quý thản nhiên nói.

“ Ta vừa ra sinh đã bị nhận làm con nuôi của đại nương, cho đến vài năm trước, ta mới biết được vì sao phụ thân cùng đại nương vẫn không thích ta, ta vốn nghĩ là do mình quá mức chất phác.”

Lời nói của Phàn Quý mang chút ưu thương, Yến Quy mím môi, không biết nên nói cái gì, Phàn Quý ngẩng đầu thấy vẻ mặt của hắn, cười nói: “Quá kinh ngạc đi, khó trách đại ca không thích ta.”

“Phàn Trọng biết thân thế của ngươi.” Yến Quy nói, Phàn Quý cười cười: “Đương nhiên, đại nương từ nhỏ đã giáo huấn hắn, luôn nói ta đến tranh đoạt gia sản cùng thân phận của hắn, hắn vẫn luôn biết, ta không phải hài tử của đại nương.”

Yến Quy híp híp mắt, mở miệng nói: “Dù là vậy, hắn cũng không thể cướp đi danh hiệu của ngươi được.”

Phàn Quý không thèm để ý nói:“Đệ nhất tài tử hay không, ta tuyệt không để ý.”

“Ta chỉ muốn được phụ thân coi trọng cùng ca ngợi, dù chỉ là một nụ cười nhẹ, cũng đủ rồi. Nhưng sau này ta mới biết được, hết thảy đều không trọng yếu, mẫu thân ta khỏe mạnh mới là trọng yếu.”

Phàn Quý nói xong, xung quanh lâm vào trầm mặc, trên mặt y hiện rõ nỗi hối hận cùng bi thống, Yến Quy biết đối phương nhớ tới mẫu thân của mình, cũng không quấy rầy hồi ức của y.

“Xem ta này, sao lại phá hỏng bầu không khí rồi, khó lắm ngươi mới đến một lần, cũng đừng nên mất hứng thế.” Giây lát sau, Phàn Quý mới hồi phục tinh thần lại, cười đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện