Phàn tướng mời mọi người ngồi vào vị trí, trong phòng, Tả tướng cùng Thái úy vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa, lại còn tươi cười chào hỏi Phàn tướng, cứ thế tứ lạng bạt thiên cân (*), ăn một bữa cơm mà cứ như đánh Thái Cực không bằng.

(*) Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân: Xuất hiện lần đầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái Cực Quyền là một loại công lực có hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữ thường dùng ‘Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân’ để chỉ lực yếu thắng lực mạnh.

Phàn Trọng vài lần muốn chen vào nói, nhưng không phải bị ngắt lời thì cũng chỉ nói được vài ba câu ngắn ngủi. Sau vài lần, Phàn Trọng cũng mơ hồ phát hiện ra, Tả tướng hình như không thích mình.

Hắn rất không thích, nhưng lại cố kỵ phụ thân muốn mượn sức Tả tướng, cho nên tận lực nhẫn nại. Từ đầu đến cuối Phàn Quý không hề mở miệng, chỉ tự mình ăn đồ ăn.

Vốn hôm nay Phàn tưởng rời cung cùng y, còn dẫn y đến tửu lâu, khiến y có chút vui mừng, ai mà biết được, là vì đại ca.

Đợi đến lúc cơm no rượu say, Tả tướng cùng Thái Úy vỗ vỗ mông rời đi. Phàn tướng ngoài tốn tiền cho một bữa cơm tiền, còn lại cái gì cũng không đạt được, chỉ biết bực mình mang hai nhi tử về nhà.

“Ngươi nói Phàn tướng có vấn đề không, chẳng phải trước đó mới vừa chìa mũi dùi đối đầu kịch liệt với chúng ta ở Ngự thư phòng sao, giờ lại muốn dùng một bữa cơm để mượn sức chúng ta, hắn nghĩ chúng ta dễ sống chung vậy à?” Chúc Cẩm Phồn vừa rời tửu lâu đã châm chọc nói.

“Không phải nghĩ ngươi dễ sống chung, mà vì thấy Phàn Quý đi chung với chúng ta, muốn lợi dụng Phàn Quý.” Thái Úy thản nhiên nói.

“Ta thấy hắn muốn tiến cử Phàn Trọng mới là thật.” Chúc Cẩm Phồn hừ lạnh một tiếng.

“Hắn muốn tiến cử ai không quan trọng, quan trọng là bệ hạ muốn dùng ai.” Thái Úy liếc Chúc Cẩm Phồn, hai tay chắp ở sau lưng, chậm rãi thong thả bước đi.

“Tiểu Quân ngươi đợi ta!” Chúc Cẩm Phồn hô lên một tiếng, vắt chân chạy theo. Thái Úy quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đè thấp giọng quát: “Đã nói rồi, ở bên ngoài không được gọi ta là Tiểu Quân!”

Chúc Cẩm Phồn cười cười, một tay khoác lên vai Thái Úy, không để ý chiếc xe ngựa ở gần đó. Phía góc khuất của con đường, Phàn tướng đứng đó, mang sắc mặt đầy tính toán.

“Hồi phủ.” Phàn tướng vung ống tay áo, hầm hừ lên xe ngựa, trầm giọng phân phó.

Phàn Quý cùng Phàn Trọng im lặng ngồi ở hai bên, thẳng đến khi trở về Phàn phủ, cũng không mở miệng nói một câu nào. Sau khi về đến Phàn phủ, Phàn Quý lấy cớ trở về phòng, còn Phàn Trọng cùng Phàn tướng ở lại đại sảnh.

“Cha, Phàn Quý chẳng nói gì cả.” Phàn Trọng nổi giận đùng đùng, lúc ở tửu lâu, vài lần hắn bị Chúc Cẩm Phồn phản đối, Phàn Quý lại như không nhìn thấy, ngay cả nói cũng không thèm nói một câu nào.

Phàn tướng nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không đáp lại Phàn Trọng. Nay gã cần Phàn Quý, tất nhiên sẽ không khiến Phàn Trọng gây khó dễ cho Phàn Quý, bởi vậy hắn không nói thêm gì.

Phàn Trọng xem sắc mặt của phụ thân sắc mặt, cũng biết ý tứ của phụ thân ý tứ, chỉ có thể nuốt khó chịu đang trào lên vào bụng. Đợi ngày sau chức cao vọng trọng rồi, tuyệt đối đòi lại tất cả món nợ này.

******

Ẩn Nhất đến Vân quốc, trực tiếp đến thẳng tiểu viện của Thư Tử Kỳ, hiện tại vẫn còn sớm, Thư Tử Kỳ vẫn còn đang ở chợ. Ẩn Nhất đi đến trước tiểu viện, trái phải nhìn quanh, mũi chân dùng lực một chút, trực tiếp phóng vào trong viện.

“Làm cái gì vậy, có cửa không đi lại đi trèo tường.” Ẩn Nhất vừa hạ xuống đất đã nghe thấy tiếng nói đầy chế giễu.

“Ẩn Thất, ngươi ở trong này thoải mái thật nha.” Ẩn Nhất đứng thẳng lên, nhìn nam tử một thân thanh sam, nói.

“Bớt sàm ngôn đi, ngươi tới đây làm gì?” Ẩn Thất tựa vào cạnh cửa, miễn cưỡng hỏi.

“Truyền khẩu dụ của bệ hạ.” Ẩn Nhất thản nhiên đáp, sau đó biến sắc, nghiêm túc mở miệng, “Ẩn Thất, chuyện gì đã xảy ra? Thư Tử Kỳ là người mà bệ hạ nhìn trúng, ngươi cũng dám động tâm tư?”

“…… Bệ hạ nói gì?” Ẩn Thất khẽ cười cười hỏi.

“Bệ hạ muốn ngươi cân nhắc một chút.” Ẩn Nhất thở dài một hơi, thành thật trả lời.

Ẩn Thất nhếch môi, không lên tiếng. Thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Ta biết.” Ẩn Nhất khẽ nhíu mày, cũng không biết nên an ủi Ẩn Thất như thế nào.

“Ẩn Thất, ngươi nhớ cho kỹ, đã vào cung làm ám vệ, thì chính là người của bệ hạ, nếu có tâm tư gì khác cũng phải cất vào trong lòng.” Cuối cùng Ẩn Nhất phải đem quy tắc của ám vệ ra, dặn dò lại một lần.

“Ta biết.” Ẩn Thất mặt không chút thay đổi đáp lời, Ẩn Nhất thấy bộ dáng của hắn, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Ẩn Thất không giống với đám ám vệ bọn họ, bọn họ từ nhỏ đã vào cung huấn luyện, chỉ để bảo hộ bệ hạ, vài năm trước được bệ hạ lựa chọn, hiện tại phụ trách thăm dò tình báo.

Ẩn Thất thì năm kia mới gia nhập. Hắn được giáo đầu huấn luyện ám vệ cứu về. Lúc ấy cả người Ẩn thất toàn là máu, cơ hồ chỉ còn một hơi thở mỏng manh, sau khi đưa hắn về, giáo đầu vừa kiểm tra mới phát hiện thân thể hắn bị nội thương nghiêm trọng, hai cánh tay cũng bị đánh gãy.

Vốn dĩ các các ám vệ khác tưởng rằng bệ hạ sẽ không muốn người này, lại không ngờ rằng sau khi bệ hạ tới xem qua một lần, liền bí mật phái Ngự y, dùng loại dược tốt nhất, trị liệu cho Ẩn Thất.

Bất quá thương tích trên người Ẩn Thất quá nặng, cho dù Ngự y có dùng dược liệu tốt nhất để điều trị, căn bản vẫn còn tổn hại, chỉ có thể giảm nhẹ bệnh mà thôi. Bởi vậy Ẩn Thất không thể trở thành tử sĩ bảo hộ bệ hạ, chỉ có thể đảm nhiệm thăm dò tình báo.

Sau khi gia nhập ám vệ, được đặt tên hiệu là Ẩn Thất.

Từ sau khi bọn họ trở thành ám vệ, không có danh tính, chỉ có số hiệu. Về phần danh tính của Ẩn Thất, ngoại trừ bệ hạ và giáo đầu, còn lại đám ám vệ đều không biết.

Ẩn Nhất tuy không biết thân thế thực sự của Ẩn Thất, lại từng nghe giáo đầu nhắc tới, biết rằng Ẩn Thất được nhặt bên bờ Kỳ Thủy. Kỳ Thủy, biên cảnh giữa Đại Kỳ vương triều cùng Thư quốc, lấy Kỳ Thủy làm ranh giới, lên bắc là Đại Kỳ vương triều, xuống nam là Thư quốc.

Cho nên Ẩn Nhất lớn mật suy đoán, Ẩn Thất khả năng cao là người Thư quốc.

Lần này bệ hạ phái Ẩn Thất đến Vân quốc, phụ trách tiếp cận, mượn sức Thư Tử Kỳ, khả năng chính là bởi vì bọn họ cùng là người Thư quốc. Chỉ có điều không ngờ rằng Ẩn thất lại có tâm tư với Thư Tử Kỳ.

Sau khi Ẩn Nhất truyền xong khẩu dụ, cũng không ở lại lâu, rất nhanh đã ly khai. Ẩn Nhất đi rồi, Ẩn Thất nhìn tiểu viện trống rỗng đến xuất thần, thẳng đến khi Thư Tử Kỳ mở cửa mới hắn bừng tỉnh, hồi thần, mới phát hiện trời đã gần đến hoàng hôn.

“Công tử, hôm nay gió lớn, đừng đứng ở cửa.” Thư Tử Kỳ vừa thấy Ẩn Thất đứng ở cạnh cửa, khẽ nhíu mày nói, vừa bước nhanh đến chỗ hắn. Đang muốn đỡ hắn trở về phòng, lại phát hiện quần áo hắn lạnh lẽo, ống tay áo đều đông cứng, hiển nhiên đã đứng ở cạnh cửa rất lâu rồi.

Thư Tử Kỳ cả kinh, nhanh chóng đẩy hắn vào phòng, nhìn bộ dáng Ẩn Thất hơi hoảng hốt, cảm thấy có chút khẩn trương.

“Ta không sao, ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Ẩn Thất thấy Thư Tử Kỳ đi đổ nước, rồi đi thêm than vào chậu, ánh mắt có chút phức tạp nhẹ gịong nói.

Thư Tử Kỳ mắt điếc tai ngơ, làm ấm phòng trong, mới ngồi vào bên cạnh Ẩn Thất, kéo tay hắn qua, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, khiến bàn tay hắn ấm lại.

Ẩn Thất cảm thấy trên ngón tay ấm áp, hơi hơi run lên, muốn rút về lại bị Thư Tử Kỳ nhanh chóng nắm lại thật nhanh. Chỉ có thể ngồi im tại chỗ, tùy ý mặc Thư Tử Kỳ làm gì thì làm.

Ngoài phòng gió lạnh phần phật, phòng trong lại tràn ngập một cỗ ôn nhu thản nhiên, Ẩn Thất chợt nghĩ, đã qua nhiều năm như vậy, người trước mắt quả nhiên vẫn giống hệt trong trí nhớ, săn sóc, ôn nhu biết nhường nào.

Buổi lâm triều ba ngày sau, có lẽ là vì Phàn tướng trước đó đã thông báo qua với những kẻ có liên quan, nên chỉ cần là đại thần thân cận với Phàn gia, đều tiến cử Yến Quy đi Hoành gia trang, thay bệ hạ phân ưu.

Yến Quy cũng tự chờ lệnh xuất chiến, việc đã đến nước này, Kỳ Huyên chỉ có thể phong Yến Quy thành Uy vũ đại tướng quân, dẫn một vạn đại quân, ít ngày nữa khởi hành đi Hoành gia trang.

Bãi triều xong, Kỳ Huyên triệu Yến Quy đến Ngự thư phòng.

“Yến Quy, cuộc chiến lần này ngươi có nắm chắc phần nào không?” Kỳ Huyên hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, nếu chỉ là trấn áp Hoành gia trang, vi thần có tám phần nắm chắc.” Yến Quy trầm ngâm một hồi, mở miệng trả lời.

Kỳ Huyên khẽ nhíu mày, có chút bất mãn vì Yến Quy quá đa lễ, liền nâng tay vẫy lui hết nội thị cung nữ trong ngự thư phòng. Mãi đến khi trong ngự thư phòng chỉ còn lại hai người, Kỳ Huyên lại lần nữa mở miệng hỏi: “Yến Quy, trận chiến lần này ngươi nắm chắc mấy phần?”

“…… Nếu Phàn tướng không gây rối, vi thần có tám phần nắm chắc.”

“Ừm, lần này Phàn tướng tiến cử ngươi, nhất định không có ý tốt.” Ngón tay Kỳ Huyên khẽ gõ mặt bàn, dừng một chút, tiếp tục nói: “Trẫm cũng không gạt ngươi, qua một thời gian nữa, trẫm sẽ phái Yến tướng quân đến Vạn Hà quan.”

Yến Quy nghe vậy sửng sốt, lại không có vẻ mặt gì là ngoài ý muốn, Kỳ Huyên khẽ thở dài một hơi, “Yến Quy, nhìn hết Đại Kỳ vương triều, lại không có lấy một người như ngươi, có thể chiếm được tín nhiệm của trẫm như thế.”

“Bệ hạ……” Yến Quy vừa kinh hãi vừa vui sướng, một đế vương tín nhiệm mình, là chuyện bất cứ thần tử nào cũng muốn, cũng tha thiết mơ ước.

“Ngươi lại quên, phải phạt.” Kỳ Huyên bất đắc dĩ nói, vươn tay về phía Yến Quy, “Lại đây.”

Lại đây, lại là hai chữ này, trong lòng Yến Quy nhảy dựng, cước bộ không tự chủ được hướng về phía Kỳ Huyên. Kỳ Huyên giơ tay kéo một phát, ôm người nào đó vào lòng, vùi đầu vào cổ Yến Quy.

Thân thể Yến Quy cương cứng trong phút chốc, rồi lại thả lỏng, cảm giác hô hấp ấm áp của Kỳ Huyên phun trên gáy có chút tê dại. Y rụt rụt cổ lại, nhưng chỉ càng áp sát vào Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên ôm Yến Quy, có chút động tình. Hắn đã rất lâu không phát tiết, giờ phút này người trong lòng lại cứ thích động tay động chân, khiến hắn có chút kích động. Lại nghĩ đến Yến Quy sắp xuất chinh, hai người lại phải chia lìa một đoạn thời gian, khiến trong lòng Kỳ Huyên sinh ra cảm giác có chút không nỡ buông tay.

Hắn bất giác siết chặt vòng tay, cảm nhận khí tức khoan khoái trên người Yến Quy, cảm giác dưới thân bắt đầu rục rịch. Hắn nhịn không được lại bắt đầu chọt chọt cổ Yến Quy, hơi thở nặng dần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện