Kì Huyên không ngờ tình hình có thể ác liệt như vậy. Hành thủy quan tuy nhỏ, nhưng cũng có trọng binh phòng thủ, Hành Gia Trang dám phong thành cướp bóc, chẳng lẽ tướng lĩnh Hành Thủy quan lại không biết? Chính là cho tới bây giờ, hắn cũng không thu được tin tức gì từ Hành Thủy quan, chỉ sợ Hành Thủy quan nếu không phải rơi vào tay của Phàn Tương thì chính là bị Vân quốc thần không biết quỷ không hay công chiếm.
Tưởng tượng đến chuyện này, Kì Huyên tựa hồ đứng ngồi không yên, nếu Hành Thủy quan quả thực thất thủ, tình cảnh của Yến Quy sẽ lại càng thêm nguy hiểm. Yến Quy định cho quân phía Nam theo đường vòng đến Hành Gia trang, theo cửa thành Đông tiến công, cùng quân của y ở cửa thành Tây cùng nhau bao giáp.
Hiện giờ Vương tướng quân tự tiện hành động, khiến quân phía Nam tán loạn, tình huống cửa Đông hoàn toàn không rõ. Mặc dù hiện tại quân phía Bắc tiến đến trợ giúp, chỉ sợ cũng bị diệt ở Hành Thủy quan.
Vốn Hành Gia trang đối với Yến Quy chính là cá trong chậu, lại bởi vì Phàn Tương chết tiệt, Vương Triều Nhân chết tiệt, ngược thiết kỵ binh Đại Kỳ vương triều lâm vào quẫn cảnh trước sau đều bị vây công.
Đúng như Kì Huyên liệu đoán, một đoạn thời gian trước Hành Gia trang “nội thần thông ngoại quỷ”, cùng Vân quốc liên hợp, đem phòng ngự của Hành Thủy quan tiết lộ ra ngoài khiến cho thủ binh toàn bộ bị diệt. Cũng bởi vậy, Hành Gia trang mới dám kiêu ngạo chặn đường cướp bóc như vậy.
Chính là Hành Gia trang không nghĩ tới, Vân quốc sau khi chiếm được Hành Thủy quan, thái độ trở nên lãnh đạm rất nhiều. Sau lại nghe nói triều đình xuất binh đến Hành Gia trang, liền trực tiếp trở mặt.
Kì Huyên lo lắng Hành Thủy quan cùng Hành Gia trang hai mặt bao vây Yến Quy. Hành Gia trang lại lo lắng Vân quốc muốn lợi dụng tình thế mà “ngư ông đắc lợi”. Mặc kệ cuối cùng là Hành Gia trang hay là đại quân Yến Quy thắng lợi, Vân quốc vẫn là muốn làm con hoàng tước kia (chính là câu “Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu”).
Tuy rằng Hành Gia trang có Vương Triều Nhân tương trợ, nhưng Vương Triều Nhân cũng chỉ có hơn 700 tinh binh dưới trướng. Còn lại thiết kỵ binh đều bởi vì không chịu hàng phục mà bị giết hại.
Hiện giờ ngoài cửa thành Tây có Yến Quy, ngoài cửa thành Đông có Vân quốc như hổ rình mồi, Hành Gia trang hai mặt thụ địch, tộc trưởng cùng Lý Trường quả thực là sầu đến tóc đều sắp rụng hết.......
Bên kia, Vương thành phát sinh rung chuyển lớn, đương triều hữu tướng bị Ngự Sử buộc tội, Ngự Sử ở trên triều lưu loát vạch trần rất nhiều tội trạng của hữu tướng.
Mỗi một điều đều là tội ác tày trời, nhất là thông đồng với địch bán nước, là tội không thể tha. Chính là nhóm quần thần thế nào cũng không nghĩ tới, vạch trần chuyện Phàn Tương thông địch phản quốc lại chính là con ruột của hắn.
Phàn Quý sắc mặt lạnh nhạt, thẳng thắt lưng đứng ở trong triều, kiệt lực bỏ qua ánh mắt phẫn nộ cùng không dám tin của Phàn Tương, cũng cực lực xem nhẹ tầm mắt quần thần bắn tới trên người mình.
“Hữu tướng của trẫm, Phàn Tương của tiên hoàng a, ngươi còn có gì để nói không?” Kì Huyên thản nhiên mở miệng, ngữ khí không giận tự uy.
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không còn lời nào để nói.” Phàn Tương ngẩng đầu lên, quỳ xuống ngạo nghễ đáp lời.
“Không còn lời nào để nói?” Kì Huyên nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, càng tham càng thêm tội, càng nói càng không thể thanh minh. Thanh giả tự thanh, vi thần nguyện ý nhận tam pháp ti thẩm tra xử lí.” Phàn Tương nghiêm nghị nói.
“Như ngươi mong muốn.” Kì Huyên gật gật đầu, phất tay cho người tuyên đọc thánh chỉ.
Hữu tướng đương triều bị bỏ ngục, giao cho Đại Lý tự, hình bộ cùng Ngự Sử đài đồng thẩm tra xử lí. QUyền hành của hữu tướng tạm giao cho tả tướng, mà Phàn Quý mặc dù thân là Ngự Sử, nhưng vì để tránh nghi ngờ, không được tham dự thẩm tra xử lí.
Kì Huyên nhìn Phàn Tương tháo xuống mũ cánh chuồn, trong lòng thế nhưng lại không hề vui sướng. Phàn Tương quá mức trấn định, tựa hồ không để ý chuyện bị hạch tấu, còn chủ động yêu cầu tam pháp ti hội thẩm.
Hơn nữa Phàn Tương trước khi bị mang đi, còn quay đầu lại nhìn Kì Huyên ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, khóe môi khẽ gợi lên một nụ cười, ý tứ trào phúng thập phần nồng đậm.
Kỳ Huyên thầm giật mình, đột nhiên có dự cảm bất hảo, biểu hiện của Phàn Tương quá mức thành thạo, dường như mọi thứ đều nằm trong sở liệu của hắn.
Thẳng đến khi Phàn Tương ly khai triều đình, Kì Huyên vẫn không bỏ được bất an trong lòng. Hắn vội vàng kết thúc lâm triều, triệu đến Đại Lý tự cùng hình bộ thượng thư, thương thảo chi tiết tam pháp ti hội thẩm.
Chúc Cẩm Phồn cùng Thái úy không dám rời cung, hai người ở sau thiên điện của Kiến Nguyên cung chờ bệ hạ triệu kiến.
“Quân Dung, biểu hiện hôm nay của Phàn Tương quá mức không bình thường?” Chúc Cẩm Phồn nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, này cũng là lý do bệ hạ cấp triệu Đại Lý tự khanh (một chức quan thuộc Đại Lý Tự) cùng hình bộ thượng thư.” Nhiễm Quân Dung ngồi ngay ngắn trên ghế, không chớp mắt, trả lời.
“Nếu là không có chứng cớ, thật là không dễ dàng ban tội Phàn Tương.” Chúc Cẩm Phồn lo lo lắng lắng nói.
“Bệ hạ đều có định đoạt.” Nhiễm Quân Dung không muốn nhiều lời, liền kết thúc đề tài.
Hai người đợi một canh giờ, nội thị bên người Kì Huyên tiến đến truyền lời, “Khởi bẩm hai vị đại nhân, bệ hạ hiện tại vẫn đang bận rộn, thỉnh hai vị đại nhân đợi một lúc, bệ hạ sẽ tiếp kiến đại nhân.”
“Còn thỉnh đại nhân từ từ nói chuyện.” Chúc Cẩm Phồn thấp giọng nói, ánh mắt Tiểu Tứ chợt lóe, vẫy lui hai nội thị phía sau, để bọn họ lui ra ngoài.
“Tiểu Tứ, bên trong là tình huống gì?” Chúc Cẩm Phồn đè thấp âm lượng hỏi.
“Ai, bệ hạ giận dữ.” Tiểu Tứ cười khổ mà nói, Chúc Cẩm Phồng cùng Nhiễm Quân Dung nhìn nhau, chợt nghe Tiểu Tứ tiếp tục nói: “Ngôn đại nhân giáp mặt chống đối bệ hạ, cho rằng chứng cớ không đủ, Đại Lý tự khanh không chỉ phán, thẩm tra cũng chưa thẩm.”
“Ta không nghĩ đắc tội Phàn Tương là đứng đắn.” Nhiễm Quân Dung ở một bên cười lạnh ra tiếng.
“Chuyện này cũng không phải chuyện đáng dể ý, bệ hạ cũng biết, thật sự đã thông suốt tình hình, Ngôn đại nhân khó mà ngóc đầu lên được nữa.” Tiểu Tứ thở dài một hơi, thấp giọng nói.
“Như vậy cũng tốt, liền thừa dịp cơ hội lần này, nhìn xem ai là kẻ hai lòng.” Chúc Cẩm Phồn ngược lại cảm thấy được đó là một cơ hội không tồi, có thể quét sạch chướng khí của Phàn Tương trong triều đình.
“Bệ hạ dường như cũng có tâm tư như vậy.” Tiểu Tứ không dám đoán bừa thánh ý, cẩn cẩn thận thận mà nói.
“Được rồi, ngươi mau trở về đi thôi, nếu chậm, bệ hạ sẽ mất hứng.” Nhiễm Quân Dung khoát tay, cho Tiểu Tứ rời đi. Đợi sau khi Tiểu Tứ đi rồi, hắn quay đầu nhìn Chúc Cẩm Phồn, “Ngươi thấy thế nào?”
“Đại Lý tự khanh không thể lưu.” Chúc Cẩm Phồn mặt không chút thay đổi nói, Nhiễm Quân Dung gật gật đầu, này cũng là ý tứ của bệ hạ, nếu không một nội thị như Tiểu Tứ, làm sao dám theo bọn họ nói nhiều như vậy.
“Bệ hạ trước đã đoán được, trong Đại Lý tự nhất định có người của Phàn Tương, lại không nghĩ rằng là Đại Lý tự khanh.” Nhiễm Quân Dung thở dài một hơi.
“Phàn Tương là trọng thần tiền triều, căn cơ tồn tại đã lâu, Đại Lý tự khanh là người của hắn cũng không có gì là lạ.” Chúc Cẩm Phồn thản nhiên nói, từ lúc tiên hoàng tại vị, Phàn Tương đã có dị tâm.
“Mặc kệ như thế nào, lúc này đây tuyệt không thể để Phàn Tương trở ra.” Nhiễm Quân Dung mị mắt, lạnh giọng nói.
“Phải, nếu đem hắn đưa vào thiên lao, nhất nhất không thể để hắn có lý do trở ra.” Chúc Cẩm Phồn đồng ý gật gật đầu.
Hai người lại đợi mấy canh giờ, rốt cục đợi được Kì Huyên triệu kiến. Tiến vào ngự thư phòng, không khí trầm trọng ép người không thở nổi, hai người đều biết, bệ hạ sợ là đã tức giận đến tột cùng.
“Không cần hành lễ, ban tọa.” Kì Huyên khoát tay, trầm giọng nói.
“Thái úy, Hành Thủy quan đã mất.” Đợi đến hai người ngồi vào chỗ của mình, Kì Huyên liền bỏ xuống một quả bom, đây là ám vệ vừa mới quay lại xác thực tin tức.
Đồng tử Nhiễm Quân Dung co rụt lại, lập tức đứng dậy quỳ xuống tạ tội, “Vi thần tội đáng chết vạn lần, quân tình đại sự nhường này, lại hoàn toàn không biết gì cả, còn thỉnh bệ hạ thứ tội.”
“Không trách ngươi, đứng dậy đi.” Kì Huyên mỏi mệt phất tay, tuy nói Vân quốc thượng vô động tĩnh, chính là Hành Thủy quan nằm trong tay địch, phía đông gần như là mở rộng cửa nghênh địch tiến vào.
“Lần này thật sự là nguy cơ lớn nhất kể từ khi trẫm đăng cơ đến nay, nhìn xem, hiện tại không phải là ứng với câu ‘ loạn trong giặc ngoài ’ sao?” Kì Huyên tự giễu cười.
“Thái úy, trẫm lệnh ngươi suất lĩnh ba vạn đại quân, tức khắc chạy tới Hành Gia trang, trợ Yến Quy thu phục Hành Thủy quan.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Hôm sau, Thái úy suất lĩnh ba vạn đại quân, chậm rãi chạy tới Hành Thủy quan.
Hành Gia trang nghe nói triều đình gia tăng binh lực, trong trang liền dậy lên một hồi oán thán, tất cả đều bắt đầu trách tội tộc trưởng cùng Lý Trường, sự tình đến nước này, nên thu thập thế nào đây?
Tộc trưởng cùng Lý Trường không thể làm gì, chỉ phái người đến Hành Thủy quan, cùng tướng lãnh Vân quốc can thiệp. Nhưng người phái đi chưa kịp thấy mặt tướng lãnh Vân Quốc đã phải quay trở về.
Thái độ Vân Quốc, đã muốn tỏ rõ.
Cuối cùng tộc chỉ có nhanh gửi một phong thư, muốn hướng Phàn Tương cầu viện trợ, bọn họ còn không biết, Phàn Tương đã bị giam trong ngục. Người truyền tin vừa ly khai Hành Gia trang, đã bị ám vệ canh giữ bên ngoài bắt giữ. Ám vệ nhanh chóng đem người trói lại, ngày đêm không nghỉ chạy về Vương thành.
Hành Gia trang tộc trưởng cùng Lý đại gửi thư, đã chứng minh Phàn Tương cấu kết Vân Quốc, có chứng cứ phạm tội này, tam pháp ti liền có thể chủ trì ‘ hội tiểu pháp ’. Đợi sau khi quá trình hội thẩm được ghi chép lại, lại đem lời khai trình báo, cử hành ‘hội đại pháp ’.
Cùng thời điểm này quân cờ của Kỳ Huyên cài trong Phàn phủ, cũng bắt đầu hành động. Phàn Quý nếu không thể được Phàn Tương tín nhiệm, lấy được mật thư của Phàn Tương, liền bắt đầu từ hắn mà ra tay.
Phàn Tương trời sinh tính đa nghi, không dễ dàng tín nhiệm người khác, cho nên quân cờ của Kỳ Huyên không phải ở bên người Phàn Tương mà là cài vào bên người Phàn Trọng.
Phàn Trọng sắp mãn nhược quán chi linh, mặc dù chưa cưới vợ nạp thiếp, trong phòng vẫn có mấy người hầu hạ. Trong đó người khiến hắn vui vẻ cùng yêu thích nhất chính là nữ tử hai năm trước hắn cứu về.
Nữ tử tên Sở Tập Ca, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là nhu nhược kiều mỵ dung mạo hơn người. Phàn Trọng vừa đối mặt liền bị ánh mắt của nàng câu đi hồn phách. Nhất thời cảm thấy mấy tỳ nữ hầu hạ trong phòng đều không sánh bằng một góc của nàng.
Bởi vậy hắn đem đối phương dẫn về, an trí ở trong phòng chính mình, hàng đêm cùng nữ tử đồng tẩm. Sự ỷ lại của Sở Tập Ca thật sự thỏa mãn tâm tính đại nam nhân của hắn, giọng nói mềm mại ngọt ngào của nàng lại thời khắc quấn quýt lấy hắn.
Từ xưa có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân (hán việt là“anh hùng nan quá mỹ nhân quan”), huống chi Phàn Trọng còn chưa thể coi là anh hùng, làm sao có thể chống lại câu dẫn cùng quyến rũ của Sở Tập Ca.
Đúng vậy, Sở Tập Ca chính là quân cờ của Kỳ Huyên.
Sở Tập Ca vốn là thân thích của quý phi, cả nhà lọt vào vu hãm, nam đinh bị lưu đày, nữ tử bị bắt làm nô tỳ. Nàng tuổi nhỏ đã lưu lạc thanh lâu, nhập bước hồng trần.
Kì Huyên còn nhớ rõ, có một lần Phàn Tương bị ám sát, thiếu chút nữa chết, hành hung người chính là thị thiếp của Phàn Trọng. Lúc ấy hắn không có tra rõ, đem chuyện này giao cho Phàn Tương xử lí, sau nghe Phàn Trọng đề cập qua, nữ tử đã bị lăng trì xử tử.
Lúc sau hắn tò mò tra xét một chút, đã biết nữ tử tên là Sở Tập Ca.
Cho nên một đời này tỉnh lại, hắn đã điều tra Phàn Tương rất nhiều, đồng thời cũng cho không ít người tìm kiếm Sở Tập Ca. Sau khi tìm được, liền đem nàng đưa đến bên người Phàn Trọng, lệnh cho nàng tìm ra ý tứ trong những lời nói của hắn.
Đương nhiên trước khi đem nàng đưa vào Phàn phủ, Kì Huyên cũng dặn qua, nàng ngàn vạn lần không được làm bị thương Phàn Tương, nếu không cả hắn cũng không thể giữ được mạng cho nàng.
Phàn Tương tuy rằng đáng chết, cũng không thể chết không minh bạch, không thể chết vì ám sát. Có chết cũng phải chết sau khi đã chịu tội, đã đền tội với vạn dân.
Sở Tập Ca là nữ tử hiểu rõ đạo lý, tự nhiên biết lấy đại cục làm trọng, cho nên tận lực diễn vai diễn của mình. Vào Phàn phủ hai năm liền trở thành nữ tử mà Phàn Trọng sủng ái nhất.
Sở Tập Ca trước mặt Phàn Trọng vẫn là bộ dáng ôn nhu uyển chuyển, nhu thuận nghe lời, nàng cố ý vô tình hướng Phàn Trọng dẫn dắt, dẫn dụ hắn lộ ra ý tứ của mình.
Ngay từ đầu Phàn Trọng tất nhiên là không hoàn toàn tín nhiệm nàng, nhưng theo vài lần thử, Sở Tập Ca đều không có biểu hiện dị thường. Sau đó Phàn Trọng cũng tra qua thân thế của nàng, không có vấn đề gì, bởi vậy dần dần, hắn ở trước mặt Sở Tập Ca càng ngày càng không bố trí phòng vệ.
Sở Tập Ca từng bước một chậm rãi lấy được tín nhiệm của Phàn Trọng. Nàng luôn luôn im lặng lắng nghe Phàn Trọng giải bày khổ tâm, chưa bao giờ tỏ ý oán giận. Chính vì vậy càng khiến Phàn Trọng muốn cùng nàng giải bày tâm tư.
Gần đây, tính tình Phàn Trọng ngày càng kém, không ít lần đối với Sở Tập Ca buông lời bực tức, thậm chí còn động thủ quyền cước. Thế nhưng nàng nhẫn rồi lại nhịn, không những không oán không thán mà còn hướng hắn dịu dàng an ủi.
Cố gắng cũa nàng cuối cùng cũng có hồi đáp, Phàn Trọng ngày càng tín nhiệm nàng, hắn đã muốn đem một số mật sự thương lượng cùng Phàn Tương nói cho nàng biết. Có đôi khi là oán giận Phàn Tương không tán thành ý kiến của hắn, có khi là mong đợi của hắn vào tương lai sau này.
Phàn Trọng tự nhiên sẽ không nói rõ ràng, bất quá Sở Tập Ca tâm tư kín đáo lại cẩn thận, nàng cố gắng nhớ kỹ lời Phàn Trọng, xâu chuỗi ý tứ với nhau, đại khái đoán ra kế hoạch của Phàn Tương.
Hơn nữa có khi thừa dịp Phàn Trọng say rượu nói loạn, nàng cũng đoán được thư từ thông địch phản quốc nằm ở thư phòng trong mật thất, có điều nàng vẫn không đoán được mật thất ấy đích xác nằm ở dâu.
Nàng đem tin tức truyền vào trong cung, Kỳ Huyên phái ám vệ đến Phàn phủ vài lần đều không lục soát ra. Hiện giờ phiền Tương bị hạ ngục, người duy nhất có thể tiếp xúc với thư từ kia, tự nhiên chính làPhàn Trọng.
Cho nên Kì Huyên cho người gấp rút nhắn Sở Tập Ca, trong vòng ba ngày, phải bắt được chứng cứ Phàn Tương thông địch phản quốc.
Tưởng tượng đến chuyện này, Kì Huyên tựa hồ đứng ngồi không yên, nếu Hành Thủy quan quả thực thất thủ, tình cảnh của Yến Quy sẽ lại càng thêm nguy hiểm. Yến Quy định cho quân phía Nam theo đường vòng đến Hành Gia trang, theo cửa thành Đông tiến công, cùng quân của y ở cửa thành Tây cùng nhau bao giáp.
Hiện giờ Vương tướng quân tự tiện hành động, khiến quân phía Nam tán loạn, tình huống cửa Đông hoàn toàn không rõ. Mặc dù hiện tại quân phía Bắc tiến đến trợ giúp, chỉ sợ cũng bị diệt ở Hành Thủy quan.
Vốn Hành Gia trang đối với Yến Quy chính là cá trong chậu, lại bởi vì Phàn Tương chết tiệt, Vương Triều Nhân chết tiệt, ngược thiết kỵ binh Đại Kỳ vương triều lâm vào quẫn cảnh trước sau đều bị vây công.
Đúng như Kì Huyên liệu đoán, một đoạn thời gian trước Hành Gia trang “nội thần thông ngoại quỷ”, cùng Vân quốc liên hợp, đem phòng ngự của Hành Thủy quan tiết lộ ra ngoài khiến cho thủ binh toàn bộ bị diệt. Cũng bởi vậy, Hành Gia trang mới dám kiêu ngạo chặn đường cướp bóc như vậy.
Chính là Hành Gia trang không nghĩ tới, Vân quốc sau khi chiếm được Hành Thủy quan, thái độ trở nên lãnh đạm rất nhiều. Sau lại nghe nói triều đình xuất binh đến Hành Gia trang, liền trực tiếp trở mặt.
Kì Huyên lo lắng Hành Thủy quan cùng Hành Gia trang hai mặt bao vây Yến Quy. Hành Gia trang lại lo lắng Vân quốc muốn lợi dụng tình thế mà “ngư ông đắc lợi”. Mặc kệ cuối cùng là Hành Gia trang hay là đại quân Yến Quy thắng lợi, Vân quốc vẫn là muốn làm con hoàng tước kia (chính là câu “Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu”).
Tuy rằng Hành Gia trang có Vương Triều Nhân tương trợ, nhưng Vương Triều Nhân cũng chỉ có hơn 700 tinh binh dưới trướng. Còn lại thiết kỵ binh đều bởi vì không chịu hàng phục mà bị giết hại.
Hiện giờ ngoài cửa thành Tây có Yến Quy, ngoài cửa thành Đông có Vân quốc như hổ rình mồi, Hành Gia trang hai mặt thụ địch, tộc trưởng cùng Lý Trường quả thực là sầu đến tóc đều sắp rụng hết.......
Bên kia, Vương thành phát sinh rung chuyển lớn, đương triều hữu tướng bị Ngự Sử buộc tội, Ngự Sử ở trên triều lưu loát vạch trần rất nhiều tội trạng của hữu tướng.
Mỗi một điều đều là tội ác tày trời, nhất là thông đồng với địch bán nước, là tội không thể tha. Chính là nhóm quần thần thế nào cũng không nghĩ tới, vạch trần chuyện Phàn Tương thông địch phản quốc lại chính là con ruột của hắn.
Phàn Quý sắc mặt lạnh nhạt, thẳng thắt lưng đứng ở trong triều, kiệt lực bỏ qua ánh mắt phẫn nộ cùng không dám tin của Phàn Tương, cũng cực lực xem nhẹ tầm mắt quần thần bắn tới trên người mình.
“Hữu tướng của trẫm, Phàn Tương của tiên hoàng a, ngươi còn có gì để nói không?” Kì Huyên thản nhiên mở miệng, ngữ khí không giận tự uy.
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không còn lời nào để nói.” Phàn Tương ngẩng đầu lên, quỳ xuống ngạo nghễ đáp lời.
“Không còn lời nào để nói?” Kì Huyên nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, càng tham càng thêm tội, càng nói càng không thể thanh minh. Thanh giả tự thanh, vi thần nguyện ý nhận tam pháp ti thẩm tra xử lí.” Phàn Tương nghiêm nghị nói.
“Như ngươi mong muốn.” Kì Huyên gật gật đầu, phất tay cho người tuyên đọc thánh chỉ.
Hữu tướng đương triều bị bỏ ngục, giao cho Đại Lý tự, hình bộ cùng Ngự Sử đài đồng thẩm tra xử lí. QUyền hành của hữu tướng tạm giao cho tả tướng, mà Phàn Quý mặc dù thân là Ngự Sử, nhưng vì để tránh nghi ngờ, không được tham dự thẩm tra xử lí.
Kì Huyên nhìn Phàn Tương tháo xuống mũ cánh chuồn, trong lòng thế nhưng lại không hề vui sướng. Phàn Tương quá mức trấn định, tựa hồ không để ý chuyện bị hạch tấu, còn chủ động yêu cầu tam pháp ti hội thẩm.
Hơn nữa Phàn Tương trước khi bị mang đi, còn quay đầu lại nhìn Kì Huyên ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, khóe môi khẽ gợi lên một nụ cười, ý tứ trào phúng thập phần nồng đậm.
Kỳ Huyên thầm giật mình, đột nhiên có dự cảm bất hảo, biểu hiện của Phàn Tương quá mức thành thạo, dường như mọi thứ đều nằm trong sở liệu của hắn.
Thẳng đến khi Phàn Tương ly khai triều đình, Kì Huyên vẫn không bỏ được bất an trong lòng. Hắn vội vàng kết thúc lâm triều, triệu đến Đại Lý tự cùng hình bộ thượng thư, thương thảo chi tiết tam pháp ti hội thẩm.
Chúc Cẩm Phồn cùng Thái úy không dám rời cung, hai người ở sau thiên điện của Kiến Nguyên cung chờ bệ hạ triệu kiến.
“Quân Dung, biểu hiện hôm nay của Phàn Tương quá mức không bình thường?” Chúc Cẩm Phồn nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, này cũng là lý do bệ hạ cấp triệu Đại Lý tự khanh (một chức quan thuộc Đại Lý Tự) cùng hình bộ thượng thư.” Nhiễm Quân Dung ngồi ngay ngắn trên ghế, không chớp mắt, trả lời.
“Nếu là không có chứng cớ, thật là không dễ dàng ban tội Phàn Tương.” Chúc Cẩm Phồn lo lo lắng lắng nói.
“Bệ hạ đều có định đoạt.” Nhiễm Quân Dung không muốn nhiều lời, liền kết thúc đề tài.
Hai người đợi một canh giờ, nội thị bên người Kì Huyên tiến đến truyền lời, “Khởi bẩm hai vị đại nhân, bệ hạ hiện tại vẫn đang bận rộn, thỉnh hai vị đại nhân đợi một lúc, bệ hạ sẽ tiếp kiến đại nhân.”
“Còn thỉnh đại nhân từ từ nói chuyện.” Chúc Cẩm Phồn thấp giọng nói, ánh mắt Tiểu Tứ chợt lóe, vẫy lui hai nội thị phía sau, để bọn họ lui ra ngoài.
“Tiểu Tứ, bên trong là tình huống gì?” Chúc Cẩm Phồn đè thấp âm lượng hỏi.
“Ai, bệ hạ giận dữ.” Tiểu Tứ cười khổ mà nói, Chúc Cẩm Phồng cùng Nhiễm Quân Dung nhìn nhau, chợt nghe Tiểu Tứ tiếp tục nói: “Ngôn đại nhân giáp mặt chống đối bệ hạ, cho rằng chứng cớ không đủ, Đại Lý tự khanh không chỉ phán, thẩm tra cũng chưa thẩm.”
“Ta không nghĩ đắc tội Phàn Tương là đứng đắn.” Nhiễm Quân Dung ở một bên cười lạnh ra tiếng.
“Chuyện này cũng không phải chuyện đáng dể ý, bệ hạ cũng biết, thật sự đã thông suốt tình hình, Ngôn đại nhân khó mà ngóc đầu lên được nữa.” Tiểu Tứ thở dài một hơi, thấp giọng nói.
“Như vậy cũng tốt, liền thừa dịp cơ hội lần này, nhìn xem ai là kẻ hai lòng.” Chúc Cẩm Phồn ngược lại cảm thấy được đó là một cơ hội không tồi, có thể quét sạch chướng khí của Phàn Tương trong triều đình.
“Bệ hạ dường như cũng có tâm tư như vậy.” Tiểu Tứ không dám đoán bừa thánh ý, cẩn cẩn thận thận mà nói.
“Được rồi, ngươi mau trở về đi thôi, nếu chậm, bệ hạ sẽ mất hứng.” Nhiễm Quân Dung khoát tay, cho Tiểu Tứ rời đi. Đợi sau khi Tiểu Tứ đi rồi, hắn quay đầu nhìn Chúc Cẩm Phồn, “Ngươi thấy thế nào?”
“Đại Lý tự khanh không thể lưu.” Chúc Cẩm Phồn mặt không chút thay đổi nói, Nhiễm Quân Dung gật gật đầu, này cũng là ý tứ của bệ hạ, nếu không một nội thị như Tiểu Tứ, làm sao dám theo bọn họ nói nhiều như vậy.
“Bệ hạ trước đã đoán được, trong Đại Lý tự nhất định có người của Phàn Tương, lại không nghĩ rằng là Đại Lý tự khanh.” Nhiễm Quân Dung thở dài một hơi.
“Phàn Tương là trọng thần tiền triều, căn cơ tồn tại đã lâu, Đại Lý tự khanh là người của hắn cũng không có gì là lạ.” Chúc Cẩm Phồn thản nhiên nói, từ lúc tiên hoàng tại vị, Phàn Tương đã có dị tâm.
“Mặc kệ như thế nào, lúc này đây tuyệt không thể để Phàn Tương trở ra.” Nhiễm Quân Dung mị mắt, lạnh giọng nói.
“Phải, nếu đem hắn đưa vào thiên lao, nhất nhất không thể để hắn có lý do trở ra.” Chúc Cẩm Phồn đồng ý gật gật đầu.
Hai người lại đợi mấy canh giờ, rốt cục đợi được Kì Huyên triệu kiến. Tiến vào ngự thư phòng, không khí trầm trọng ép người không thở nổi, hai người đều biết, bệ hạ sợ là đã tức giận đến tột cùng.
“Không cần hành lễ, ban tọa.” Kì Huyên khoát tay, trầm giọng nói.
“Thái úy, Hành Thủy quan đã mất.” Đợi đến hai người ngồi vào chỗ của mình, Kì Huyên liền bỏ xuống một quả bom, đây là ám vệ vừa mới quay lại xác thực tin tức.
Đồng tử Nhiễm Quân Dung co rụt lại, lập tức đứng dậy quỳ xuống tạ tội, “Vi thần tội đáng chết vạn lần, quân tình đại sự nhường này, lại hoàn toàn không biết gì cả, còn thỉnh bệ hạ thứ tội.”
“Không trách ngươi, đứng dậy đi.” Kì Huyên mỏi mệt phất tay, tuy nói Vân quốc thượng vô động tĩnh, chính là Hành Thủy quan nằm trong tay địch, phía đông gần như là mở rộng cửa nghênh địch tiến vào.
“Lần này thật sự là nguy cơ lớn nhất kể từ khi trẫm đăng cơ đến nay, nhìn xem, hiện tại không phải là ứng với câu ‘ loạn trong giặc ngoài ’ sao?” Kì Huyên tự giễu cười.
“Thái úy, trẫm lệnh ngươi suất lĩnh ba vạn đại quân, tức khắc chạy tới Hành Gia trang, trợ Yến Quy thu phục Hành Thủy quan.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Hôm sau, Thái úy suất lĩnh ba vạn đại quân, chậm rãi chạy tới Hành Thủy quan.
Hành Gia trang nghe nói triều đình gia tăng binh lực, trong trang liền dậy lên một hồi oán thán, tất cả đều bắt đầu trách tội tộc trưởng cùng Lý Trường, sự tình đến nước này, nên thu thập thế nào đây?
Tộc trưởng cùng Lý Trường không thể làm gì, chỉ phái người đến Hành Thủy quan, cùng tướng lãnh Vân quốc can thiệp. Nhưng người phái đi chưa kịp thấy mặt tướng lãnh Vân Quốc đã phải quay trở về.
Thái độ Vân Quốc, đã muốn tỏ rõ.
Cuối cùng tộc chỉ có nhanh gửi một phong thư, muốn hướng Phàn Tương cầu viện trợ, bọn họ còn không biết, Phàn Tương đã bị giam trong ngục. Người truyền tin vừa ly khai Hành Gia trang, đã bị ám vệ canh giữ bên ngoài bắt giữ. Ám vệ nhanh chóng đem người trói lại, ngày đêm không nghỉ chạy về Vương thành.
Hành Gia trang tộc trưởng cùng Lý đại gửi thư, đã chứng minh Phàn Tương cấu kết Vân Quốc, có chứng cứ phạm tội này, tam pháp ti liền có thể chủ trì ‘ hội tiểu pháp ’. Đợi sau khi quá trình hội thẩm được ghi chép lại, lại đem lời khai trình báo, cử hành ‘hội đại pháp ’.
Cùng thời điểm này quân cờ của Kỳ Huyên cài trong Phàn phủ, cũng bắt đầu hành động. Phàn Quý nếu không thể được Phàn Tương tín nhiệm, lấy được mật thư của Phàn Tương, liền bắt đầu từ hắn mà ra tay.
Phàn Tương trời sinh tính đa nghi, không dễ dàng tín nhiệm người khác, cho nên quân cờ của Kỳ Huyên không phải ở bên người Phàn Tương mà là cài vào bên người Phàn Trọng.
Phàn Trọng sắp mãn nhược quán chi linh, mặc dù chưa cưới vợ nạp thiếp, trong phòng vẫn có mấy người hầu hạ. Trong đó người khiến hắn vui vẻ cùng yêu thích nhất chính là nữ tử hai năm trước hắn cứu về.
Nữ tử tên Sở Tập Ca, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là nhu nhược kiều mỵ dung mạo hơn người. Phàn Trọng vừa đối mặt liền bị ánh mắt của nàng câu đi hồn phách. Nhất thời cảm thấy mấy tỳ nữ hầu hạ trong phòng đều không sánh bằng một góc của nàng.
Bởi vậy hắn đem đối phương dẫn về, an trí ở trong phòng chính mình, hàng đêm cùng nữ tử đồng tẩm. Sự ỷ lại của Sở Tập Ca thật sự thỏa mãn tâm tính đại nam nhân của hắn, giọng nói mềm mại ngọt ngào của nàng lại thời khắc quấn quýt lấy hắn.
Từ xưa có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân (hán việt là“anh hùng nan quá mỹ nhân quan”), huống chi Phàn Trọng còn chưa thể coi là anh hùng, làm sao có thể chống lại câu dẫn cùng quyến rũ của Sở Tập Ca.
Đúng vậy, Sở Tập Ca chính là quân cờ của Kỳ Huyên.
Sở Tập Ca vốn là thân thích của quý phi, cả nhà lọt vào vu hãm, nam đinh bị lưu đày, nữ tử bị bắt làm nô tỳ. Nàng tuổi nhỏ đã lưu lạc thanh lâu, nhập bước hồng trần.
Kì Huyên còn nhớ rõ, có một lần Phàn Tương bị ám sát, thiếu chút nữa chết, hành hung người chính là thị thiếp của Phàn Trọng. Lúc ấy hắn không có tra rõ, đem chuyện này giao cho Phàn Tương xử lí, sau nghe Phàn Trọng đề cập qua, nữ tử đã bị lăng trì xử tử.
Lúc sau hắn tò mò tra xét một chút, đã biết nữ tử tên là Sở Tập Ca.
Cho nên một đời này tỉnh lại, hắn đã điều tra Phàn Tương rất nhiều, đồng thời cũng cho không ít người tìm kiếm Sở Tập Ca. Sau khi tìm được, liền đem nàng đưa đến bên người Phàn Trọng, lệnh cho nàng tìm ra ý tứ trong những lời nói của hắn.
Đương nhiên trước khi đem nàng đưa vào Phàn phủ, Kì Huyên cũng dặn qua, nàng ngàn vạn lần không được làm bị thương Phàn Tương, nếu không cả hắn cũng không thể giữ được mạng cho nàng.
Phàn Tương tuy rằng đáng chết, cũng không thể chết không minh bạch, không thể chết vì ám sát. Có chết cũng phải chết sau khi đã chịu tội, đã đền tội với vạn dân.
Sở Tập Ca là nữ tử hiểu rõ đạo lý, tự nhiên biết lấy đại cục làm trọng, cho nên tận lực diễn vai diễn của mình. Vào Phàn phủ hai năm liền trở thành nữ tử mà Phàn Trọng sủng ái nhất.
Sở Tập Ca trước mặt Phàn Trọng vẫn là bộ dáng ôn nhu uyển chuyển, nhu thuận nghe lời, nàng cố ý vô tình hướng Phàn Trọng dẫn dắt, dẫn dụ hắn lộ ra ý tứ của mình.
Ngay từ đầu Phàn Trọng tất nhiên là không hoàn toàn tín nhiệm nàng, nhưng theo vài lần thử, Sở Tập Ca đều không có biểu hiện dị thường. Sau đó Phàn Trọng cũng tra qua thân thế của nàng, không có vấn đề gì, bởi vậy dần dần, hắn ở trước mặt Sở Tập Ca càng ngày càng không bố trí phòng vệ.
Sở Tập Ca từng bước một chậm rãi lấy được tín nhiệm của Phàn Trọng. Nàng luôn luôn im lặng lắng nghe Phàn Trọng giải bày khổ tâm, chưa bao giờ tỏ ý oán giận. Chính vì vậy càng khiến Phàn Trọng muốn cùng nàng giải bày tâm tư.
Gần đây, tính tình Phàn Trọng ngày càng kém, không ít lần đối với Sở Tập Ca buông lời bực tức, thậm chí còn động thủ quyền cước. Thế nhưng nàng nhẫn rồi lại nhịn, không những không oán không thán mà còn hướng hắn dịu dàng an ủi.
Cố gắng cũa nàng cuối cùng cũng có hồi đáp, Phàn Trọng ngày càng tín nhiệm nàng, hắn đã muốn đem một số mật sự thương lượng cùng Phàn Tương nói cho nàng biết. Có đôi khi là oán giận Phàn Tương không tán thành ý kiến của hắn, có khi là mong đợi của hắn vào tương lai sau này.
Phàn Trọng tự nhiên sẽ không nói rõ ràng, bất quá Sở Tập Ca tâm tư kín đáo lại cẩn thận, nàng cố gắng nhớ kỹ lời Phàn Trọng, xâu chuỗi ý tứ với nhau, đại khái đoán ra kế hoạch của Phàn Tương.
Hơn nữa có khi thừa dịp Phàn Trọng say rượu nói loạn, nàng cũng đoán được thư từ thông địch phản quốc nằm ở thư phòng trong mật thất, có điều nàng vẫn không đoán được mật thất ấy đích xác nằm ở dâu.
Nàng đem tin tức truyền vào trong cung, Kỳ Huyên phái ám vệ đến Phàn phủ vài lần đều không lục soát ra. Hiện giờ phiền Tương bị hạ ngục, người duy nhất có thể tiếp xúc với thư từ kia, tự nhiên chính làPhàn Trọng.
Cho nên Kì Huyên cho người gấp rút nhắn Sở Tập Ca, trong vòng ba ngày, phải bắt được chứng cứ Phàn Tương thông địch phản quốc.
Danh sách chương