Thu Trường Phong đứng im một hồi lâu trong gió lạnh, mưa rơi. Mưa rơi rào rào lên đầu làm tỉnh giấc mộng lứa đôi, như dệt mùa thu buồn.
Đương nhiên hắn đã nhận ra Diệp Vũ Hà trước khi gặp mặt tại lễ chúc thọ mà từ hơn mười năm trước – bên bờ sông Tần Hoài đã thấy mặt nhớ lòng.Thời điểm chạm mặt nhau hẳn Diệp Vũ Hà không nhớ rõ nhưng hơn mười năm hắn vẫn nhớ như in trong lòng.
Lúc hắn nhìn thấy Diệp Vũ Hà đã không biết phải quyết tâm bao lần đè nén xúc động, hắn không thể tỏ ra thân mật với Diệp Vũ Hà, có muốn vậy cũng không được để xảy ra.
Nhưng lúc này trong lòng của hắn không được có Diệp Vũ Hà, không được có một người nào, cho dù là chỉ nói cười trên miệng. Thế nhưng dù hắn lo cho an nguy của Diệp Vũ Hà đến mấy chăng nữa làm sao có thể buông bỏ được chuyện liên quan đến Kim Long quyết và trăm họ?Từ trước tới nay Thu Trường Phong chưa từng gặp tình huống khó xử như thế, hiện tại hắn khó có thể lựa chọn một giải pháp toàn vẹn. Đột nhiên thân hắn hơi chấn động, hắn quay đầu nhìn về phía đại điện Kim Sơn Tự. Nơi đó có một tia lửa tím bay lên trời, dù trời đang mưa vẫn sáng lạn rõ ràng.
Ngọn lửa bốc lên thành hình vân kỵ, trên không trung vang lên tiếng boong boong gấp gáp. Thu Trường Phong lập tức nhận ra đó là tín hiệu cầu cứu tối khẩn của Yến Lặc kỵ.
Thượng sự gặp nguy sao?Ý niệm lóe lên trong đầu, Thu Trường Phong không do dự nữa mà cõng Diệp Vũ Hà phóng về phía đại điện Kim Sơn Tự.
Cong đường này ngược hẳn với phương hướng truy kích Trương Định Biên, nhưng hắn không thể làm khác.
So với an nguy của Thượng sư thì chuyện Kim Long quyết cứ tạm để sang một bên. Đây là lý do hắn giải thích cho bản thân nhưng ở sâu trong nội tâm của hắn lởn vởn ý niệm, so với an nguy của Diệp Vũ Hà thì tính mạng của hắn cứ tạm thời dẹp sang một bên.
Có nhiều chuyện Diệp Vũ Hà không biết nhưng hắn rõ lắm.Mất thời gian bằng uống một chung trà, Thu Trường Phong đã tới chủ điện Kim Sơn Tự. Đánh với Trương Định Biên một trận tuy so chiêu chẳng mấy nhưng có thể gọi là rất lao tâm lao lực, so với đánh nhau kịch liệt mấy trăm hiệp còn phải ra sức hơn nhiều. Hắn đã mỏi mệt lắm rồi, kiên trì được đến bây giờ là do ý chí sắt thép chịu đựng. Nhưng khi vội vàng chạy về chủ điện Kim Sơn Tự thì thể lực của hắn đã phục hồi được tám phần.
Hắn còn muốn dành khí lực, để khí lực cho tác chiến. Hắn đã ngửi được mùi nguy hiểm nồng đậm, sát cơ rất sâu. Đêm mưa ở Kim Sơn, thoạt nhìn đã thấy từng bước từng bước kinh hồn.Yến Lặc kỵ cầu viện, dù Thu Trường Phong nóng vội nhưng hắn không giống như người khác nhìn thấy lờicầu cứu, đến trước chùa thì xông thẳng vào đại điện. Nếu hành động vậy hắn đã chết cách đây bảy năm rồi.
Diêu Nghiễm Hiếu nói không sai, hắn khác Vệ Thiết Y nhất là, tuy hắn nghĩ nhiều nhưng tuyệt nhiên không muốn đảm đương trách nhiệm mà chỉ muốn tận tâm tận lực đánh bại địch thủ.
Đại địch của cả bọn vốn chỉ có một tên phản nghịch tiền triều Trương Định Biên nhưng Trương Định Biên đi tìm Kim Long quyết. Dù thế nào đinữa cũng không tìm Diêu Nghiễm Hiếu làm gì.
Trong Kim Sơn này sao lại còn có địch nhân, địch nhân là ai, tại sao lại gây ra chuyện này? Lúc Thu Trường Phong nghĩ đến điều này thì đã đứng bên ngoài điện, toàn thân ướt nhẹp nước mưa. Nước mưa lành lạnh thấm vào người, gió lạnh thổi qua lại càng lanh nhưng lòng của Thu Trường Phong còn lạnh hơn.
Tiếng sấm ì ùng nhỏ dần, ngọn đèn trong đại điện mờ tỏ, có tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi ... nhưng không còn tiếng chuông, phạn xướng, cũngkhông có tiếng nói của ai cả.
Trong đại điện chỉ có thi thể ngổn ngang, tình hình vô cùng thê thảm.
Nhân thủ Yến Lặc kỵ đều chết cả.
Phật điện vốn trang nghiêm giờ trông chẳng khác tu la địa ngục.
Thu Trường Phong cảm thấy khí lạnh buốt sống lưng. Dù hắn cảm thấy tình thế gấp gáp nhưng căn bản khôn ngờ Yến Lặc kỵ của Vệ Thiết Y đều toàn quân bị diệt.Ai là hung thủ, ra tay độc ác như thế không lưu lại dư địa?
Lưng Thu Trường Phong cõng Diệp Vũ Hà chầm chậm đi vào trong đại điện, song quyền nắm chặt lại. Mắt hắn nhìn quanh quất các thi thể khắp đại điện. Tâm tư của hắn xoay chuyển vì chưa nhìn thấy thi thể Diêu Nghiễm Hiếu và công chúa Vân Mộng.
Trong lòng hắn lẫn lộn các cảm xúc khiếp sợ, giận dữ lại thầm hô may mắn. Toàn quân Yến Lặc kỵ bị diệt tuy gây cảm giác kinh tâm nhưn Diêu Nghiễm Hiếu và công chúa Vân Mộng vẫn còn có một tia sinh cơ ...
Khi thảm án xảy ra, Thu Trường Phong không có mặt ở trong điện, hắnchỉ có thể phán đoán sự tình, bởi vậy cảm thấy may mắn. Nếu hắn có mặt tại đây lúc ấy ...chỉ sợ tâm đã chìm xuống rồi.
Diêu Nghiễm Hiếu chết rồi nhưng thi thể biến mất hẳn phải có huyền cơ gì đó trong chuyện này?
Thu Trường Phong không nghĩ được điểm ấy, ánh mắt rơi trên một thi thể. Thi thể kia úp sấp vào đỉnh đồng, khói vẫn bay khi mờ khi tỏ, người đã đi rồi.
Nhìn trang phục thì người chết này chính là Vệ Thiết Y!Vệ Thiết Y cũng đã chết tại đây. Trong lòng Thu Trường Phong rung động dữ dội. Hắn từ từ đến gần, ánh mắt lập lòe. Mặt Vệ Thiết Y úp xuống đất, áo vấy móng, một tay vẫn nắm chặt đoạn đao gãy.
Đao đã gãy, điều đó có thể thấy cuộc chém giết lúc trước kịch liệt. Không hiểu được là cao thủ phương nào mà đến Vệ Thiết Y cũng không thể may mắn thoát được?
Nếu như tất cả mọi người đã chết rồi thì tín hiệu cầu viện vừa được phóng thích là ai ra tay?
Chẳng lẽ lại bảo thế địch nhân hung mãnh, trong thời gian một chungtrà người phóng tín hiệu cũng đã bị đánh chết?
Thu Trường Phong nghĩ tới đây liền đặt Diệp Vũ Hà cạnh đỉnh hương ở trong điện. Hắn thò tay ra lật thi thể Vệ Thiết Y để xem xem vì sao mà gã chết.
Thi thể lật lại, khuôn mặt hiện ra. Mục quang Thu Trường Phong trở nên lạnh lẽo.
Đúng lúc này, một luồng đao quang phi xuất, ánh sáng chói lòa lóe lên, chỉ một thoáng đã đến cổ họng Thu Trường Phong.Một đao thật độc.
Đó là đao gãy của Vệ Thiết Y, thi thể kia lại không phải là Vệ Thiết Y. Có người đã hoán đổi trang phục Vệ Thiết Y, nằm giả chết chờ tại đây. Y tính Thu Trường Phong nhất định sẽ đến xem. Bọn chúng chẳng những tru sát Yến Lặc kỵ mà còn muốn trảm Thu Trường Phong tại đây.
Tên giả trang làm Vệ Thiết Y vừa xuất đao, miệng vừa cười thật độc ác như thể đã thấy máu Thu Trường Phong chảy ra.
Đây vốn là một kích có tính toán tỉ mỉ.Đây cũng là một kích tất sát.
Nhưng Thu Trường Phong lại giống như đang chờ đợi một kích này.
Đao quang lóe lên, Thu Trường Phong đã giơ khuỷu tay, điểm một cái bằng cùi trỏ trúng cổ tay người kia. Bàn tay người nọ tê rần, đơn đao tuột khỏi tay. “Đinh” một tiếng, cắm xuống nền gạch.
Người nọ khẽ giật mình, không kịp biến chiêu thì con ngươi đột nhiên lồi ra, trắng dã như sắp chết, cổ họng kêu ặc ặc như muốn thổ ra, nói không ra lời.Thu Trường Phong tiến lên trước, một chưởng đập vào cổ họng người nọ, chặt đứt sinh cơ của thích khách.
Trong mắt tên thích khách kia có vẻ không hiểu, sắc mặt Thu Trường Phong thản nhiên nói khẽ: “Ngươi giả trang thành Vệ Thiết Y, mặt sấp xuống đất để ta không nhìn thấy mặt của ngươi. Nhưng ngươi không biết sau cổ Vệ Thiết Y có một nốt ruồi đen, ngươi không có.”
Mắt người nọ chớp một cái, tay cầm đao buông lỏng, thở nốt hơi cuối cùng. Người nọ đã nhắm mắt chết rồi.
Gã chết không oan.Gáy người nọ không có nốt ruồi, thi thể không phải là Vệ Thiết Y. Có người giả dạng Vệ Thiết Y, cái này không cần nói cũng biết là có người đang tính kế. Chuyện này về sau ngẫm lại thì rõ ràng như một cộng một bằng hai vậy.
Trong lúc hương khói bay bay, bầu không khí trong đại điện mờ mịt, thi thể ở khắp nơi, máu chảy tràn nền gạch mà có thể nhìn thấy điểm sơ hở ấy há lại bình thường?
Đây là một sơ hở nhỏ trong toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ, trong ngàn người may ra chỉ có một người để tâm. Chỉ có thể là Thu Trường Phong nhìn rađiểm sơ hở này. Thích khách có thể chết trên tay người này, cũng đành phải nhắm mắt lại.
Thu Trường Phong một chưởng đánh gục thích khách, khi quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Vũ Hà kinh ngạc nhìn mình. Diệp Vũ Hà đã tỉnh lại và thấy hết mọi thứ trước mắt trong lòng không tin được chuyện xảy ra ngay trước mắt mình.
Nàng chỉ nhớ trước khi hôn mê nhìn thấy Thu Trường Phong là người cuối cùng.
Trong khi ngất đi, nàng không biết Trương Định Biên thật hung hăng ởchỗ này. Lúc trước xuất kiếm đánh vào niệm châu của Trương Định Biên, mặc dù Diệp Vũ Hà kinh sợ uy thế phong vân của Trương Định Biên nhưng vẫn không chịu thua. Bởi vậy nàng liên thủ với Thu Trường Phong, liên thủ để bắt giết Trương Định Biên.
Không ngờ lại gặp phải Trương Định Biên trên được, năm nỗ thủ Yến Lặc kỵ vừa phóng nỗ tiễn thì đã mất mạng, nàng mới đâm ra ba kiếm đã bị dính một quyền của Trương Định Biên ở hậu tâm.
Thân pháp của Trương Định Biên cực nhanh, chiêu thức rất nhanh, thật sự làm người khác khó có thể tưởng tượng.Trong một khắc, nàng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng. Khi Thu Trường Phong tới gần, chẳng phân biệt nổi địch ta bèn đâm ra một kiếm. Lúc nghe thấy tiếng nói của Thu Trường Phong thì mới vội vàng gồng người cưỡng ép thu kiếm lại. Khi nhìn thấy Thu Trường Phong nàng mới thổ huyết nhắm mắt, ngã xuống
Chẳng biết tại sao mà từ trong đôi mắt của Thu Trường Phong nàng lờ mờ cảm thấy như đã từng quen biết, khi thấy hắn tiến tói nàng có thể mặc kệ mà ngất đi – chẳng cần biết gì.
Tận sâu trong lòng, nàng có cảm giác, Thu Trường Phong luôn thủ hộbên cạnh. Tuy nhiên nàng với hắn mới chỉ nhìn thấy nhau vài lần.
Hôn mê một chốc hoặc là thật lâu. Vừa mộng vừa thấy tròng trành, thời gian dường như hỗn độn. Lúc nàng mở mắt ra không cảm thấy thất vọng có lẽ bởi vì nhìn thấy Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong không bỏ mặc nạng. Trong nội tâm nàng không hiểu tại sao mà cảm thấy ấm áp. Nhưng nàng nhìn những thi thể bên trong điện bỗng chốc hoảng sợ, nhìn thấy thi thể xuất đao, nàng bị chấn động không kiềm chế được. Một khắc kia như thể dùng lại, toàn thân bủn rủn. Nhìn thấy Thu Trường Phong đánh gục thích khách, lòng nàng yên ổn lạimột chút.
Cảm thấy Thu Trường Phong nhìn sang, sắc mặt nàng lại trở nên lạnh nhạt, nàng nhíu mày bảo: “ Ngươi nên để gã sống.”
Thu Trường Phong khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Diệp Vũ Hà, hỏi: "Vì sao ?" Diệp Vũ Hà quay lại nhìn đám thi thể nằm đầy trên mặt đất, nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ, chúng ta hoàn toàn không hề biết chút gì, nếu như ngươi lưu lại tên thích khách để kiếm manh mối thì không chừng còn có thể ép hỏi ra hung thủ là ai. "Thu Trường Phong chỉ cười cười, trong mắt lóe lên quang mang nói: "Ta không cần hỏi. "
Không đợi Diệp Vũ Hà mở miệng hỏi Thu Trường Phong đã nói : "Bởi vì kể cả chúng ta không đi tìm hung thủ thì bọn chúng cũng sẽ tới tìm chúng ta. Chúng ta cứ ở chỗ này chờ bọn chúng là được. "
Diệp Vũ Hà hơi bấ ngờ, cố gắng ngồi thẳng dậy nói: "Ngươi nói hung thủ vẫn đang ở phụ cận quanh đây sao?"
Hung thủ là ai? Chẳng lẽ hung thủ chẳng những muốn giết Diêu Nghiễm Hiếu, giết đám Yến Lặc kỵ mà còn định đem những người có chút quanhệ đến chuyện này như Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà trảm thảo trừ căn, một mẻ hốt gọn hay sao ?
Làm sao Thu Trường Phong lại biết hung thủ nhất định sẽ đến?
Diệp Vũ Hà nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy mơ hồ, thoáng nhìn làn khói hương đang lượn lờ ra bay ra từ cái đỉnh, hô lên thất thanh : "Không tốt, lập tức rời khỏi nơi này nhanh. "
Sắc mặt Thu Trường Phong khẽ biến, hỏi lại : "Vì sao?"
Sắc mặt Diệp Vũ Hà đầy vẻ lo lắng, cố gắng đứng lên, hoảng loạn nói:"Làn khói hương này có vấn đề. Chỉ sợ rằng trong khói có độc!"
Thu Trường Phong nhanh chóng đứng dậy, thân hình thoáng lay động, thanh âm khàn khàn nói ( hơi hồ nghi nói ): "Chẳng lẽ bọn chúng bố trí ám toán chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian để âm thầm hạ độc chúng ta sao?"
Diệp Vũ Hà vừa sợ lại vừa giận, lập tức nắm lấy Thu Trường Phong rồi nói: "Đi. " Trong khoảnh khắc này, toàn thân nàng đột nhiên đầy sức lực, định kéo Thu Trường Phong ra khỏi đại điện.
Tuy phía ngoài điện là cảnh mưa to gió lớn nhưng so với ở lại đây thì antoàn hơn rất nhiều.
Nhưng Diệp Vũ Hà vừa mới cất bước thì đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở lên trắng bệch như tuyết.
Chỉ thấy ở phía ngoài điện có rất nhiều bóng người đang đứng, lúc này này có hơn mười hắc y nhân đang đi đến, sắc mặt tất cả đều lạnh lùng, nhìn hai người Thu Trường Phong như đang nhìn hai người đã chết.
Cầm đầu đám hắc y nhân là hai người, một người có sắc mặt vàng như nến, ở nhân trung ( Chỗ lõm ở phía dưới mũi và phía trên môi của mặt người ) có một cụm râu ( giống Nhật Bản ấy ), hai vệt lông mày gần nhưnối liền với nhau, thoạt nhìn toát lên vẻ lạnh lẽo khó có thể nói lên lời. Còn người còn lại có khuôn mặt mầu đỏ, ngay cả chòm râu cũng có mầu đỏ, người này mặc trên người một bộ y phục màu đỏ, cũng là người duy nhất không mặc hắc y như đám còn lại. Người mặc bộ đồ đỏ đứng yên ở đó trông giống như một ngọn lửa đang cháy giữa màn đêm vậy.
Khi Diệp Vũ Hà vừa thấy người có sắc mặt vàng như nến kia, rốt cục cũng đã biết hung thủ là ai, cũng đã hiểu vì sao đối thủ lại đuổi cùng giết tận bọn họ như vậy.Bởi vì ân oán của bọn họ chỉ có thể dùng đến máu tươi mới có thể giải quyết.
Người có khuôn mặt vàng như nến kia chính là Tàng Địa Cửu Thiên.
Đệ đệ của Tàng Địa Cửu Thiên vì Thu Trường Phong mà chết bên bờ sông Tần Hoài, còn Diệp Vũ Hà thì liên thủ với Vệ Thiết Y một lần bắn chết mấy chục nhẫn giả, làm cho Tàng Địa Cửu Thiên chạy trối chết, đối với những tên uy khấu Đông Doanh có tính cách có thù tất báo này, tổn thương thảm trọng như vậy thì sao có chuyện không báo thù cơ chứ?
Diệp Vũ Hà chỉ không ngờ được rằng, bọn chúng báo thù nhanh đến vậy.Trong khi Triệu Vương đang dẫn Thiên Sách vệ kết hợp với Cẩm Y Vệ bất ngờ tiến vào Định Hải tiễu sát hang ổ của đám người này, không ngờ Tàng Địa Cửu Thiên lại liều lĩnh đến Kim Sơn.
Nếu như là lúc bình thường thì Diệp Vũ Hà sẽ chẳng hề sợ hãi, nhưng lúc này nàng không những đang bị thương mà còn bị trúng độc. Lúc trước, khi Thu Trường Phong bị trúng độc, có Diệp Vũ Hà tới cứu, nhưng lúc này, khi Diệp Vũ Hà đang trọng thương và cũng bị trúng độc thì ai tới cứu nàng đây ?
Trong lòng Diệp Vũ Hà thầm hận, đáng ra nàng có thể phát hiện ra sớmhơn, nhưng bị thương đã khiến khứu giác của nàng bị giảm đi rất nhiều, hơn nữa chẳng hiểu sao khi vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Thu Trường Phong, suy nghĩ cũng có chút mơ màng, vì thế đến lúc phát giác ra trúng độc thì cũng đã muộn rồi.
Đám nhẫn giả trước mắt đã vây lại, nàng và Thu Trường Phong muốn lao ra là chuyện còn khó hơn lên trời.
Khi Thu Trường Phong nhìn Tàng Địa Cửu Thiên, đồng tử trong mắt liền co lại, nói: "Những người này. . . Đều bị các ngươi giết?"
Giấu địa Cửu Thiên cười ha hả, vô cùng đắc ý nói: "Không tệ, đều dochúng ta giết đấy, thì làm sao nào?"
Thu Trường Phong chậm rãi hít vào một hơi rồi nói tiếp : "Vậy còn Thượng Sư đâu ?"
Ánh mắt Tàng Địa Cửu Thiên khẽ xoay chuyển, thoáng nhìn đám thi thể trong điện rồi nói: "Lão ta không ở trong này sao?"
Trong mắt Thu Trường Phong ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng khi hắn còn chưa nói được câu nào thì Tàng Địa Cửu Thiên đã vừa cười vừa nói: "Cũng không cần biết lão ta đang ở đâu, đã trúng phải Phi Thiên Phạm Âm thì tâm mạch sẽ bị vỡ nát, cả đời cũng không thể phục hồi được. "Thân thể Thu Trường Phong chợt cứng lại, thì thào tự nói : "Phi Thiên Phạm Âm?" Trong khoảnh khắc này sắc mặt của hắn đã trở lên tái nhợt. Lúc trước trong lòng hắn còn chút hy vọng, rằng Diêu Nghiễm Hiếu còn sống, nhưng khi nghe thấy cái tên Phi Thiên Phạm Âm thì hắn đã tâm tàn ý lạnh.
Hắn biết Phi Thiên Phạm Âm là một trong những nhẫn thuật cực kỳ quỷ dị của nhẫn giả Đông Doanh, cùng Phần Địa Hỏa và Thiên Nhân Thủy được xưng là Nhẫn Thuật Tam Tuyệt.
Nhẫn giả muốn giết người cũng không phải đơn giản là chỉ dùng đaokiếm.
Theo những gì mà Thu Trường Phong biết, Nhẫn Thuật giết người của Nhẫn Giả có chừng trên dưới trăm loại. Phi Thiên Phạm Âm là một trong những loại thuộc hàng cao cấp, nghe nói khi Phi Thiên Phạm Âm phóng về phía đối phương, chỉ bằng chú ngữ cũng có thể khiến cho tâm thần đối phương bị lâm vào thác loạn, hoặc tâm mạch bị đoạn tuyệt. Đám người này dùng Phi Thiên Phạm Âm để đối phó Diêu Nghiễm Hiếu, thì Diêu Nghiễm Hiếu sao có thể còn có đường sinh cơ cơ chứ?
Mặc dù thân hình Thu Trường Phong lung lay không vững, nhưng ánhmắt càng thêm lạnh lẽo, hắn nói: "Nói như vậy, cao thủ của Như Dao bộ cũng tới?" Tàng Địa Cửu Thiên cười to nói: "Ngươi cũng không kém chút nào, cũng biết Phi Thiên Phạm Âm vốn là bí kỹ của Như Dao bộ. Thế nhưng dựa vào tình trạng của ngươi bây giờ, mà cũng muốn kiến thức một chút sao?"
Đột nhiên người mặc bộ quần áo đỏ bên cạnh không kiên nhẫn được liền nói: "Ta lưu lại, chẳng qua cũng chỉ muốn xem tên tiểu tử có thể giết đệ đệ Cửu Địa của ngươi có bản lãnh gì, nhưng xem ra lúc này cũng không cần ta phải ra tay rồi. Ngươi còn chưa động thủ sao?" Người nọ mặc một bộ hồng y đứng ở đó giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, đối vớiđám cao thủ của Tàng Địa bộ xung quanh không chút khách khí.
Ánh mắt Thu Trường Phong khẽ xoay chuyển, chậm rãi nói: "Tàng Địa Hám Sơn Xuyên, Y Hạ Hỏa Lí Anh. Hai người Cửu Thiên Cửu Địa của Tàng Địa bộ đều có dã tâm bừng bừng, còn Y Hạ gia đều là hạng lòng lang dạ thú. Các hạ hung hăng càn quấy như, hơn nữa lại không hề khách khí với Tàng Địa Cửu Thiên như vậy, ắt hẳn các hạ là Y Hạ Tông Chủ Y Hạ Hỏa Hùng có phải hay không?"
Vốn người mặc hồng y như ngọn lửa vốn không để Thu Trường Phong vào trong mắt, nhưng khi nghe thấy Thu Trường Phong một câu đã nóitoạc ra tên họ của mình, khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Thu Trường Phong lại nói tiếp : "Tuy Y Hạ gia có dã tâm, nhưng trong tứ bộ Nhẫn Giả cũng chỉ bài danh thứ ba, vốn đối với hai bộ Như Dao, Tàng Địa rất là khách khí, Y Hạ Tông Chủ có thể quát nạt Tàng Địa Cửu Thiên như vậy chứng tỏ là thấy Tàng Địa bộ bị tổn thất thảm trọng lên cảm thấy Tàng Địa bộ không còn gây ra uy hiếp, vì thế thái độ lúc này mới biến chuyển như vậy đúng không?"
Lời này vừa nói ra, lập tức sắc mặt cả Y Hạ Hỏa Hùng lẫn Tàng Địa Cửu Thiên đều thay đổi.Thực ra uy khấu vốn là võ sĩ của một số nhân vật quyền quý Đông Doanh nuôi dưỡng, trước mắt Đông Doanh cũng đang rung chuyển, một số nhân vật quyền quý suy tàn khiến cho đám võ sĩ bị mất đi chỗ dựa, một số người thì đi tìm đường khác để sống, một số lại lang thang qua biển đến vùng duyên hải của Đại Minh, lúc bắt đầu còn tuân theo quy củ, cùng buôn bán qua lại với Minh Triều nhưng càng về sau lại lấy vũ kỹ khinh người, bắt đầu giết người phóng hỏa cướp bóc khắp nơi, biến thành cường đạo đồng thời cũng trở thành tai họa ngầm cho cả vùng duyên hải Đại Minh.
Sau đó nhẫn giả Đông Doanh liền âm thầm khống chế những tên cướpbiển này, từ đó cướp được lợi nhuận cực lớn. Hiện tại, trong tất cả các thế lực nhẫn giả Đông Doanh có bốn bộ nổi danh nhất được xếp theo thứ tự chính là Như Dao, Tàng Địa, Y Hạ và Giáp Hạ. Nhẫn Giả dư bộ cũng có chút danh tiếng nhưng thực lực vẫn còn kém xa bốn bộ này.
Nhưng vấn đề là bốn bộ này cũng không sống hòa thuận với nhau, mà luôn không ngừng tranh đấu gay gắt với nhau, đều muốn lấy được vị trí có quyền lực chí cao của Nhẫn Giả là Tôn Giả.
Trước mắt, người đứng đầu bốn bộ này chính là Tông Chủ Như Dao bộ —— Như Dao Tàng Chủ, hắn nắm trong tay rất nhiều nhẫn giả của ĐôngDoanh.
Như Dao Tàng Chủ là kỳ tài ngút trời, chỉ dựa vào nhẫn thuật tinh diệu mà vào thời điểm hơn hai mươi năm trước đã liên tục đánh bại bẩy mươi hai tên nhẫn giả tinh thông nhẫn thuật của mười bảy bộ Đông Doanh, lấy được vị trí Tôn giả của Nhẫn Giả bộ. Từ đó về sau Đông Doanh mới truyền lưu câu nói Như Dao Tú Thiên Địa vừa nói.
Về sau Như Dao Tàng Chủ bắt đầu phân chia đẳng cấp cho đám nhẫn giả trong Nhẫn Giả bộ, thành lập lên quy tắc thép về đẳng cấp trong Nhẫn Giả bộ. Hiện tại giới nhẫn giả được phân chia thành ba loại nhẫn giảthượng, trung, hạ. Trong đó Tàng Địa bộ theo sát phía sau Như Dao bộ an bài ở vị trí thứ hai; tuy Y Hạ Hỏa Hùng cuồng vọng, cũng có lẽ vì y là Tông Chủ của Y Hạ nhẫn giả bộ, nhưng ở bên trong tất cả Nhẫn Giả Bộ thì Y Hạ bộ chỉ có thể ở vị trí thứ ba.
Y Hạ Hỏa Hùng vốn là loại người cực kỳ cuồng ngạo, cho lên hắn cảm thấy không hài lòng với thứ tự xếp hạng này. Tuy hắn không dám tới khiêu khích địa vị Tông Chủ của Như Dao Tàng Chủ nhưng trong lòng đã không bằng lòng với Tàng Địa bộ từ lâu. Thầm nghĩ Tàng Địa bộ có danh khí rất lớn nhưng vừa mới đến Thanh Điền, Kim Lăng, đã bị đánh cho tơi bời hoa lá chạy về, vốn tưởng rằng đối thủ là kẻ vô cùng khó nhằn, vậymà không ngờ lại là hai tiểu nhân vật trước mắt này.
Thu Trường Phong chỉ nói hai câu đơn giản đã nói rõ quan hệ của hai bộ Tàng Địa và Y Hạ, chẳng trách sắc mắt của Cửu Thiên và Y Hạ Hỏa Hùng cùng thay đổi như vậy.
Dù sao Y Hạ Hỏa Hùng cũng là kẻ lão làng, nhãn châu khẽ xoay động, nói: "Thu Trường Phong, chỉ bằng tên tiểu tử ngươi mà định ly gián chúng ta sao, hãy còn kém xa lắm. Ngươi nói lảm nhảm hết câu này đến câu khác chẳng qua chỉ muốn tìm cách vớt lại tính mạng, nhưng ngươi có biết tại sao chúng ta nguyện ý nghe ngươi nói nhảm không?"Thu Trường Phong im lặng không nói.
Tàng Địa Cửu Thiên lập tức cười theo rồi bảo: "Bởi vì ngươi đã trúng độc!"
Thân thể của Thu Trường Phong lung lay giống như một chiếc lá khô trong gió, hắn thở dài nói: "Các ngươi hạ độc vào trong hương đỉnh sao ? Các ngươi cố ý phái người đóng giả Vệ Thiết Y nằm bên cạnh hương đỉnh, không những muốn ám toán ta mà còn định dụ ta qua đó để hít phải khí độc sao?"
Phương pháp này vốn là một kế liên hoàn, thật ra khi ở trên thuyền hoaTần Hoài, Thu Trường Phong cũng đã từng gặp một lần.
Kế sách của đám nhẫn giả thật sự quá phức tạp và rối rắm, khó lòng phòng bị.
Khóe miệng Tàng Địa Cửu Thiên nở ra nụ cười đầy đắc ý rồi nói: "Không tệ, tuy ngươi cũng có chút đầu óc nhưng so với lão tử thì vẫn còn kém xa. Vừa rồi ngươi đã dừng lại bên cạnh hương đỉnh khá lâu, đã sớm hít phải Tô Cốt hương ( hương mềm xương )của chúng ta, phàm người nào hít phải Tô Cốt hương thì đợi đến khi độc tính hoàn toàn phát tác thì toàn thân sẽ nhũn ra như bùn nhão ngay cả ngón tay cũng không thểđộng đậy được. Loại hương này không tệ, nhưng có một khuyết điểm, đó chính là thời gian phát tác chậm chạp. "
Y Hạ Hỏa Hùng cũng vừa cười vừa nói : "Bởi vậy khi ngươi nói nhảm, chúng ta cũng cùng nói nhảm với ngươi, ắt hẳn bây giờ ngươi bắt đầu cảm thấy tay chân bủn rủn rồi phải không?"
Sắc mặt Diệp Vũ Hà kịch biến, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng hốt, biết rõ lời nói của Y Hạ Hỏa Hùng không giả.
Một tiếng vang ' bất chợt ' vang lên, Tàng Địa Cửu Thiên chấn bay hắc ytrên người, sau lưng vươn ra hai cánh như cánh đại bàng, giọng nói đầy căm hận : "Thu Trường Phong, ta không bỏ đi chính vì muốn tự mình lấy tánh mạng của ngươi. Đến lúc này ngươi còn lời trăn trối gì không?"
Thu Trường Phong cũng không thể nào cố gắng tiếp được, chậm rãi khoanh chân ngồi lên mặt đất, sắc mặt xám trắng nói: "Ta muốn hỏi ngươi một điều. . . " Sau khi hơi ngừng một chút, sắc mặt Thu Trường Phong lập tức biến hóa, điềm nhiên nói: "Mặc dù đám cướp biển các ngươi làm loạn vùng duyên hải, nhưng thiên tử bản triều vẫn muốn dùng đức phục nhân, không muốn xung đột vũ trang với đám người các ngươi. Nhưng hiện tại các ngươi đã giết Thượng Sư của chúng ta, Thiên Tử tứcgiận, các ngươi không sợ hay sao, sau này Thiên Tử phát binh, chẳng những diệt trừ đám nhẫn giả các ngươi, mà còn san cả Đông Doanh Quốc thành bình địa sao?"
Tàng Địa Cửu Thiên và Y Hạ Hỏa Hùng đều cười to, trong mắt Y Hạ Hỏa Hùng nóng rực như một ngọn lửa, nói: "Thiên tử của các ngươi sao ? Hắc hắc, e rằng Diêu Nghiễm Hiếu vừa chết thì cũng đến phiên lão ta rồi. "
Thu Trường Phong kinh ngạc không thôi, trong lòng thầm nghĩ, sao Y Hạ Hỏa Hùng lại có thể tự phụ như vậy, chẳng lẽ người cướp Kim Long quyết chính là bọn chúng hay sao ? Bọn chúng tin rằng Kim Long quyết có thểcải mệnh, vì thế lúc này mới không kiêng dè như vậy hay sao ? Rốt cuộc Chu Duẫn Văn có bản lãnh gì, sao có thể khống chế chư bộ nhẫn giả ?
Tàng Địa Cửu Thiên không đợi Thu Trường Phong lên tiếng, lập tức quát lên : "Huống chi, chuyện hôm nay cũng không thể truyền đến tai thiên tử của các ngươi. "
Diệp Vũ Hà rùng mình, lập tức biết rõ đối phương định giết người diệt khẩu. Nhưng lúc này độc tính đã phát tác, toàn thân mệt mỏi rã rời còn chẳng đứng thẳng được, tâm tư khẽ chuyển, thấp giọng nói: "Ta ngăn chặn bọn chúng lại, ngươi lao ra, đừng để ý ta. "Nàng đã bị thương và trúng độc, cho dù có lao ra cũng không thể chạy khỏi đám Tàng Địa Cửu Thiên đuổi giết, chỉ có thể hy vọng Thu Trường Phong trúng độc hơi nhẹ, còn có thể thoát được một mạng.
Ánh mắt Thu Trường Phong khẽ xoay chuyển liếc nhìn Diệp Vũ Hà rồi đột nhiên vừa cười vừa nói: "Ngươi không phải vẫn luôn chán ghét Cẩm Y Vệ sao? Sao không để ta tiến lên chặn địch?"
Diệp Vũ Hà giật mình, không hiểu vì sao Thu Trường Phong lại biết nàng luôn chán ghét Cẩm Y Vệ ? Những lời như vậy dường như nàng chưa từng nói với Thu Trường Phong thì phải ? Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều,chỉ dời ánh mắt ra chỗ khác nói : "Bởi vì trong cẩm y vệ cũng có người tốt. " Nàng nói đến đây, đã định rút kiếm ra, nhưng không hề biết rằng trong mắt Thu Trường Phong đột nhiên lóe sáng.
Ánh sáng này giống như ánh sao sáng giữa màn đêm tối tăm vậy.
Một mặt vươn tay kéo Diệp Vũ Hà, một mặt Thu Trường Phong vẫn cười nói: "Ta không muốn đi. Không muốn. . . Hôm nay ta và ngươi chết cùng một chỗ. " Hắn cười trông rất vui vẻ, dường như không hề đặt sinh tử ở trong lòng.
Diệp Vũ Hà thoáng nhìn nụ cười của hắn, trong lòng cảm thấy kỳ quái,nhưng khi nàng còn chưa kịp suy nghĩ tại sao thì Tàng Địa Cửu Thiên đã tung người nhảy lên, rồi kêu lớn : "Không tệ, hôm nay các ngươi thành đôi uyên ương đồng mệnh đi"
Nói xong hắn xoay mình giữa không trung, hai cánh rung lên, định dùng Cửu Thiên Ứng Lôi Đại Pháp của bản thân.
Trước đó đã có bốn nhẫn giả đã sớm tiến lên, một tên nhẫn giả vung cánh tay lên đánh ra bốn miếng Thập Tự tiêu, hai cái Thập Tự tiêu bay theo đường vòng cung, đồng thời hai chiếc tiêu còn lại bay xuống mặt đất rồi đột nhiên đập lên mặt đất tăng tốc bắn thẳng vào tiểu phúc củaThu Trường Phong. Tuy tốc độ Hồi Toàn Phiêu chậm hơn hai chiếc tiêu còn lại, nhưng khi lao tới trước mặt Thu Trường Phong thì đột nhiên phát sau mà đến trước, lập tức xuất hiện trước mắt Thu Trường Phong. Một nhẫn giả khác lại lăn một vòng, xuất ra một đạo quang hoa hình chữ vạn sáng chói mắt bay thẳng đến hai chân Thu Trường Phong.
Nhẫn giả thứ ba nắm trong tay một cái cây trông như gậy trúc, dài hơn chiếc dao ngắn một chút, khi còn cách Thu Trường Phong tầm một trượng thì đột nhiên đâm ra một cái, khi cái gậy trúc kia còn đang bay giữa không trung thì bỗng nhiên dãn ra, chia thành bẩy đoạn trúc nhỏ, liên tục kéo dài ra tới hơn một trượng, đâm về phía cổ họng của ThuTrường Phong. Chiêu thức người này xuất ra chính là Phá Không chi pháp trong Nhẫn Thuật.
Còn vị nhẫn giả thứ tư lập tức áp sát Thu Trường Phong, chỉ thấy tay áo hắn khẽ rung lên, lập tức có một tấm lưới gần như trong suốt trùm đến. Tấm lưới này trong Nhẫn Thuật cũng có một cái tên hết sức trang nhã, được gọi là Tình Ti. Tình Ti triền miên quấn tận xương, một khi bị tấm lưới kia quấn lại thì sẽ giống như bị sợi tình vây quanh, cuối cùng khó có thể thoát thân được.
Chỉ trong chốc lát Thu Trường Phong đã bị lâm vào cảnh tử địa. Bởi vìtất cả công kích đều lấy hắn làm mục tiêu.
Diệp Vũ Hà đừng nói là xuất kiếm, mà ngay cả việc đứng thẳng cũng gặp khó khăn, nhìn thấy công kích như vậy trên mặt nàng không khỏi lộ ra vẻ sầu thảm. Cho dù lúc này nàng có bình yên vô sự, nếu gặp phải loại công kích phức tạp đan xen vào nhau như thế này cũng chỉ có cách là né đi tránh mũi nhọn, sau đó tiêu diệt từng bộ phận, trong khi Thu Trường Phong cũng trúng độc, thì sao có thể tránh né được công kích lăng lệ như thế cơ chứ?
Mắt thấy cái Thập Tự tiêu đầu tiên kia sắp tới trước mặt Thu TrườngPhong. . .
Thì đột nhiên Thu Trường Phong di động, hắn bỗng đứng lên.
Khi hắn bất động, bộ dáng quả thực giống như đang hấp hối, nhưng hắn vừa động thì giống như Cửu Thiên Thần Long uốn mình, vô cùng khí thế. Giữa hai ngón tay bên bàn tay trái của hắn bỗng xuất hiện một đồng tiền.
Sau đó hắn lập tức vẩy đồng tiền kia một cái, chuẩn xác đánh lên trên Thập Tự tiêu không chút sai lệch, lập tức miếng Thập Tự tiêu này bay xéo ra rồi đánh lên chiếc miếng Thập Tự tiêu thứ hai.Quang hoa vừa hiện, lập tức miếng Thập Tự tiêu thứ hai đột nhiên bay ngược trở lại, cùng phương thức bay đi nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả chục lần.
Tên nhẫn giả vừa phóng tiêu ra cũng quá sợ hãi, thân hình lập tức xoay tròn, khó khăn lắm mới tránh né được miếng Thập Tự tiêu của chính mình, nhưng khi hai chân của hắn vừa mới cham đất thì đột nhiên ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Một đồng tiền nằm ngay ngắn cắt lên cổ của hắn.
Đồng tiền này cũng là đồng tiền mà Thu Trường Phong phóng ra, hắnchỉ dùng một đồng tiền, không chỉ phá chiêu thức Thập Tự Hồi Toàn Phiêu trong Nhẫn Thuật mà còn đánh chết đối thủ, sao hắn có thân thủ nhanh đến vậy ? Và phán đoán chuẩn xác đến vậy?
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng đó cũng chưa phải điều làm mọi người ngạc nhiên nhất. Khi tay trái Thu Trường Phong vẩy đồng tiền ra thì tay phải đột nhiên cầm lấy một thứ gõ rơi hai cái tiêu bay về phía tiểu phúc của hắn, sau đó hai cái tiêu này đập chuẩn xác lên Vạn Tự Đoạn.
Vạn Tự Đoạn bị Thập Tự tiêu đánh trúng, rơi xuống mặt đất như chóchết.
Tên nhẫn giả xuất ra Vạn Tự Đoạn vô cùng khiếp sợ, uy lực Vạn Tự Đoạn của hắn hơn Thập Tự tiêu không chỉ một vài lần, nếu đối thủ dám đón đỡ thì lập tức Vạn Tự Đoạt sẽ thay đổi đường bay truy kích đến cùng, biến thành sát chiêu làm cho đối phương kiệt sức chống đỡ, khi đó chỉ cần hắn lăn đến phối hợp với Vạn Tự Đoạn là có thể đem đối thủ giết chết tại chỗ.
Chiêu thức này cũng nằm trong Nhẫn Giả chi thuật, có tên là Bất Quy, Vạn Tự Đoạn xuất ra không giết chết đối phương thì tuyệt đối không trởvề.
Nhưng hắn không thể ngờ được cũng có lúc Vạn Tự Đoạn bị mất đi hiệu lực.
Vạn Tự Đoạn bị mất đi hiệu lực, trong khi hắn đã lăn đến sát Thu Trường Phong, lập tức hắn hít một hơi, hóp bụng lại, định tung ra tuyệt chiêu tiếp theo.
Nhưng đột nhiên có một bàn chân dẫm tới đè lên cổ của hắn, lập tức cổ của hắn bị dẫm gẫy.Bàn chân đó là bàn chân của Thu Trường Phong, Thu Trường Phong dùng một cước dẫm gẫy cổ tên nhẫn giả áp sát lại gần. Nhưng đồng thời tay phải hắn cũng không hề rảnh rỗi mà nhẹ nhàng nhấn một cái.
"Xoẹt", một thanh âm vang lên.
Mũi nhọn của Phá Không trúc can lướt sát thân hình Thu Trường Phong đi qua, gần như đã xuyên thấu cơ thể Thu Trường Phong, còn tên nhẫn giả cầm gậy trúc trong tay lúc này trong mắt đang tràn ngập cảm giác không thể tin nổi, bởi trên cổ hắn xuất hiện một lỗ máu, phía sau cổ vẫn còn lộ ra nửa đầu mũi tên.Vào thời điểm tên nhẫn hiả kia thi triển Phá Không chi thuật thì một cái nỗ tiễn đã bắn thủng cổ của hắn.
Nỗ tiễn chính là đồ của Yến Lặc kỵ, Thu Trường Phong đã nhặt lên và dùng nó đánh chết đối thủ.
' Trong khoảnh khắc khi Thu Trường Phong đưa chân ra, ngón tay cũng ấn một cái, bắn nỏ tiễn trong tay ra, thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng không tốn chút sức nào, nhưng chỉ trong giây lát đã giết cả ba gã trung nhẫn.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, tên nhẫn giả tung lưới hoảng sợ, quả thậthắn không thể hiểu được tại sao Thu Trường Phong lại có thể làm được như vậy, nhưng tình cảnh của hắn lúc này giống như tên đã lên dây, sao có thể không phát đây?
Hắn không trông chờ rằng cái Tình Ti này có thể trói Thu Trường Phong lại, cái hắn hi vọng là nó có thể ngăn cản Thu Trường Phong trong chốc lát để hắn tranh thủ thời gian lui về phía sau, chỉ cần Tàng Địa Cửu Thiên ở phía sau phát động công kích thì hắn muốn thoát một mạng cũng không phải là chuyện quá khó.
Khi trong lòng hắn vừa mới sinh ra thoái ý thì bên tai chợt nghe thấymột tiếng "Vèo".
Phá Không trúc căn bay xuyên qua Tình Ti đâm thẳng vào cổ họng của hắn. Lập tức trên mặt vị Nhẫn Giả này lộ ra vẻ cực kỳ cổ quái, dường như không thể tin nổi chuyện này có thể xẩy ra. Nhưng ngay sau đó cây gậy trúc được rút về, lập tức một vòi máu phun ra, người nọ ngã lăn ra đất.
Khi Thu Trường Phong đánh chết ba gã Nhẫn Giả đã tiện tay lấy Phá Không can, đâm xuyên qua Tình Ti ám sát vị nhẫn giả cuối cùng vây công hắn.
Tất cả mọi chuyện diễn ra rất nhanh, có lẽ chỉ trong vài hơi thở, bốn gãtrung nhẫn vây công đều lần lượt mất mạng, đại điện lập tức lâm vào tĩnh lặng, ngay cả Y Hạ Hỏa Hùng cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Tàng Địa Cửu Thiên vô cùng tức giận, lúc này hắn vẫn còn đang ở giữa không trung, bởi vì hắn đang chuẩn bị phát động chiêu thức Cửu Thiên Ứng Lôi của mình. Tàng Địa gia vốn lấy thổ độn mà thành danh, nhưng Cửu Thiên là kẻ tâm cao khí ngạo, trong lòng luôn muốn bay lượn giữa bầu trời, hắn không muốn suốt đời phải ở dưới Như Dao bộ, nếu Như Dao bộ tinh thông nhẫn thuật Thiên Địa chi, hắn cũng không muốn cả đời phải trốn chui trốn lủi dưới mặt đất, thầm nghĩ ra một lối tắt khác cũng có thể bay lượn trên không trung.Bởi vậy khi hắn vừa học xong Cửu Thiên Ứng Lôi, trong lòng đã thầm nghĩ muốn dùng chiêu này để xưng hùng nhẫn giả bộ.
Chiêu này của hắn khi xuất ra có uy lực cực lớn, hắn tin rằng nó mạnh mẽ không thua gì sấm sét lôi đình, nhưng loại nhẫn thuật này có một khuyết điểm, đó chính là phải có thời gian.
Vì thế mục đích của bốn vị nhẫn giả vừa tiến lên kia chính là tranh thủ thời gian cho hắn, thực ra khi hắn vừa bay lên không trung, trong lòng cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ sợ Thu Trường Phong không đợi đến lúc Cửu Thiên Ứng Lôi của hắn xuất ra đã chết đi, hắn vẫn hy vọng ThuTrường Phong có thể chịu đựng được. Nhưng hắn không thể ngờ được rằng, Thu Trường Phong chẳng những không để cho hắn thất vọng, hơn nữa còn vượt kỳ vọng của hắn quá xa.
Không đợi hắn kịp động thủ, Thu Trường Phong không những không ngã xuống, mà bốn thủ hạ của hắn đã bị mất mạng.
Hồi Toàn, Phá Không, Bất Quy lại cộng thêm cả Tình Ti, đây chính là bốn loại kỹ nghệ cực kỳ khó luyện trong nhẫn thuật, nhưng trước mặt Thu Trường Phong lại đơn giản giống như tiểu hài tử trước mặt gia gia mà thôi.Chẳng phải cái tên Thu Trường Phong đã trúng độc sao, sao lại có bản lĩnh cao như vậy?
Cái mà Tàng Địa Cửu Thiên chờ đợi, chính là cảnh tượng Thu Trường Phong chỉ giống như châu chấu mùa thu, chẳng qua cũng chỉ nhảy được vài ba cái.
Gió bắt đầu thổi, trên không trung bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của sấm sét, dường như sấm sét ẩn trong chín tầng trời đang bị Tàng Địa Cửu Thiên dẫn tới đại điện này.
Cho dù là Y Hạ Hỏa Hùng khi nhìn thấy, sắc mặt cũng phải thay đổi, cảmgiác được khi chiêu thức này của Tàng Địa Cửu Thiên phát ra chắc chắn sẽ là cảnh đất rung núi chuyển, thậm chí hắn còn âm thầm lo lắng, không biết Tàng Địa Cửu Thiên có hủy luôn cái đại điện này không nữa?
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra mình đã lo lắng hơi sớm rồi.
Bỗng một thanh âm bất ngờ vang lên, vào đúng thời điểm Tàng Địa Cửu Thiên muốn động thì một vật bất ngờ xuất hiện trước mặt Tàng Địa Cửu Thiên.
Là Tình Ti.Phá Không trúc căn trong tay Thu Trường Phong run lên, lập tức quăng tấm lưới Tình Ti đến trước mặt Tàng Địa Cửu Thiên. Tàng Địa Cửu Thiên có nằm mơ cũng không thể ngờ được, nhẫn thuật của Thu Trường Phong đúng là vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ), vận dụng Tình Ti còn thuần thục hơn tên nhân giả vừa nãy đã dùng. Tuy mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ và nhanh chóng, nhưng hắn vẫn kịp vỗ cánh bay lên.
Không trung trên đại điện đột nhiên vang lên một tiếng sấm, thậm chí còn nhìn thấy cả ánh lửa bốc lên, ngay sau đó cuồng phong bắt đầu thổi mạnh, một tia hỏa quang sáng rực đánh lên trên Tình Ti.Tình Ti tuy quấn rất chặt nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi địa hỏa của thiên lôi, lập tức bị đốt cháy rồi rơi về phía xa xa.
Rốt cuộc Tàng Địa Cửu Thiên cũng xuất Cửu Thiên Ứng Lôi ra, nhưng tất cả uy lực đều đã đánh lên trên Tình Ti, khói thuốc súng tràn ngập khắp nơi. Hắn hít vào một hơi, trong lòng vô cùng tức giận, hắn tức giận vì giết gà mà phải dùng đến dao mổ trâu, hắn âm thầm tụ lực chuẩn bị xuất chiêu lần nữa. . .
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "Xoẹt" vang lên, Phá Không trúc can âm thầm phá không bay tới, đánh mạnh lên trên ngựcphải của Tàng Địa Cửu Thiên, đâm xuyên vào người hắn.
Khói thuốc súng vẫn còn lơ lửng khắp nơi, không gian bên trong điện trở lên tĩnh mịch. Chỉ nghe thấy tiếng Tàng Địa Cửu Thiên kêu thảm một tiếng, hai cánh run lên, ngã về phía sau, rồi liên tục lùi ra ngoài đại điện, chẳng mấy chốc đã lẫn vào trong mưa gió. . .
Tĩnh lặng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Từng giọt máu tươi từ trên đầu ngọn trúc chẩy xuống đất phát ra những tiếng "Tí tách" cực nhỏ, nhưng so với Cửu Thiên Ứng Lôi còn kinh tâm động phách hơn.Thu Trường Phong thoáng nhìn qua Tàng Địa Cửu Thiên phía ngoài đại điện, lạnh nhạt thờ ơ nói: "Ngươi cũng coi như có chút đầu óc, nhưng so với lão tử thì vẫn còn kém xa lắm. "
Những lời này lúc trước đã được Tàng Địa Cửu Thiên nói qua, nhưng lúc này lại do Thu Trường Phong nói ra, mang theo sự mỉa mai khó có thể diễn tả hết bằng lời.
Tàng Địa Cửu Thiên bay lên cao, cũng rất cao ngạo, hắn cho rằng Thu Trường Phong đã bị trúng độc, cho rằng mọi việc đã nắm chắc trong tay, nhưng không biết được rằng Thu Trường Phong cố ý để hắn kiêungạo, sau khi dẫn động Cửu Thiên Ứng Lôi mới ra tay đánh chết hắn!
Đám nhẫn giả nhìn chăm chăm vào Thu Trường Phong, trong mắt tất cả đều lộ ra dáng vẻ như gặp phải quỷ. Cho dù là Y Hạ Hỏa Hùng cũng phải nhìn Thu Trường Phong với ánh mắt đầy thận trọng cảnh giác.
Sự kinh hãi trong lòng Diệp Vũ Hà cũng không hề ít hơn đám người kia.
Chỉ trong chốc lát, Thu Trường Phong đã liên tục phá giải năm loại nhẫn thuật, thậm chí ngay cả tuyệt chiêu Cửu Thiên Ứng Lôi Đại Pháp mà Tàng Địa Cửu Thiên dựa vào để thành danh cũng vậy, phải nhớ rằng những loại nhẫn thuật này để cực kỳ quỷ dị, thường nhân khó có thể ngăn cản, saoThu Trường Phong lại có thần thông như vậy, đối với mấy loại nhẫn thuật này vô cùng quen thuộc, cử trọng nhược khinh phá giải dễ dàng như thế?