Dịch giả: Vivian Nhinhi

Thu Trường Phong quăng được hai người ra ngoài, cũng đã bỏ lỡ thời cơ né tránh tốt nhất.

Trước mặt Trương Định Biên, sai lầm đầu tiên cũng là trí mạng, huống chi là hai lần. Tiên ảnh kia như núi, thế tới tuy bị chiếc ghế dài vừa rồi chặn lại một chút, nhưng chỉ là thoáng qua, lại dâng lên lần nữa, mắt thấy đã muốn cuốn Thu Trường Phong vào trong dòng lốc xoáy.

Diệp Vũ Hà xuất kiếm.

Một kiếm liền đâm vào trong dòng xoáy.

Diệp Vũ Hà vốn muốn lui bước, bởi vì lòng nàng đã lạnh, nàng từng thua trong tay Trương Định Biên, lòng tin vốn đã bị diệt hết, lại càng khó có thế lấy được dũng khí đối mặt với Trương Định Biên. Thu Trường Phong bảo nàng chạy, nàng cũng biết, cục diện rất khó thay đổi, nàng rời đi mới có lợi cho Thu Trường Phong. Bởi vậy nàng lập tức rời đi, nàng vốn đã lùi về sau. . .

Nhưng khi nàng thấy Thu Trường Phong cứu liền hai người, lúc ấy lòng nàng lại cháy lên, khuôn mặt vốn lạnh như băng cũng không khỏi rung động.

Thì ra đây mới là Thu Trường Phong - Thu Trường Phong khi đối mặt với sống chết cận kề.

Một Thu Trường Phong trong lúc sống chết trước mắt còn muốn cứu lấy người vô tội.

Một khắc này, nàng đã quên sự uy mãnh của Trương Định Biên, quên hết thảy ân oán, quên ai là phải ai là trái, chỉ biết là loại người này vẫn còn thì nàng sao có thể lui? Nàng lập tức bị bắn ngược lại, một kiếm đâm ra, thầm nghĩ ngăn cản giúp Thu Trường Phong một lát, dù chết cũng không uổng.

Gió đã bắt đầu nổi lên, tiên rơi, kiếm gãy.

Diệp Vũ Hà chỉ cảm thấy một lực vô cùng lớn đánh lên mũi kiếm, giống như bị sấm chớp nện xuống mũi kiếm vậy. Thân trường kiếm bằng thép luyện kia đột nhiên gãy, gãy thành từng khúc.

Một tiên của Trương Định Biên như biển nộ, như triều cuồng cắn nuốt vạn vật trong thế gian, Diệp Vũ Hà ngăn cản không nổi, nàng không ngăn cản nổi, thậm chí còn đặt cả bản thân vào trung tâm vòng xoáy.

Lòng Diệp Vũ Hà một lần nữa lại lạnh giá, cái cảm giác bất lực như bản thân mình chỉ là một cọng cỏ non giữa cuồng phong, nàng thậm chí đã nhìn thấy Diêm Vương nhìn về phía nàng mà gọi. . .

Nhưng một khắc này, nàng chỉ nghĩ, không biết Thu Trường Phong có thể chạy đi hay không?

Trong lúc đó một lực đạo kéo lấy cánh tay nàng, lực kia không lớn, nhưng lại cực kì khéo léo, chỉ gẩy một cái liền khiến Diệp Vũ Hà đột nhiên xoay mình thoát khỏi dòng xoáy.

Tay áo tung bay, dưới ánh mặt trời chói lòa, Diệp Vũ Hà tung mình ra ngoài, như tiên tử giáng xuống đình viện.

Thu Trường Phong xuất thủ, lần này cứu Diệp Vũ Hà ra. Cuồng phong gào thét, thổi cho mái tóc đen của hắn rối tung, hắn cứu ba người, nhưng không thể nào chạy được nữa, cuồng triều đã bao lấy bốn phía xung quanh hắn.

Hắn xuất đao, không thể không xuất đao.

Đao xuất ra như sương như mộng, như khóc như ca, không thấy thân đao, không thấy ánh đao, chỉ nghe âm thanh, như châu rơi ngọc lạc.

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.
(DG: Hai câu đầu bài Cẩm sắt của Lý Thương Ân
Dịch thơ của Huỳnh Minh Đức: Cẩm sắt vì sao ngũ thập huyền
Mỗi dây mỗi trụ, nhớ hoa niên)

Đao như dây đàn, đàn chính là ngàn dặm tương tư. Dây đàn có âm, ca chính là hào hùng Yến Triệu. Tương tư trào dâng, đao sương mịt mùng, như huyết lệ tương tư nào dễ giải. . .

Trường tiên đánh trong sương mù, Thu Trường Phong thổ huyết, phi thân ra ngoài, ngã xuống trong đình viện đầy bụi bặm.

Lưng áo của hắn đã rách hết, hiện cả vết máu, vết máu đỏ như những hạt đậu, hồng đậu tương tư.

Mặc dù hắn dùng Cẩm sắt đao chặn một kích như núi của Phong Vân tiên nhưng cuối cũng không có thắng được đuôi dòng thủy triều kia, trường tiên quất vào trên lưng của hắn, lại quăng hắn về phía trước.

Diệp Vũ Hà biến sắc, tung người đến bên Thu Trường Phong, khàn giọng nói: "Ngươi thế nào rồi?" Nàng đưa lưng về phía phong vân, tựa hồ đã quên nguy hiểm còn chưa qua, tựa hồ đã quên trường tiên kia sẽ còn lao đến, nàng sẽ thịt nát xương tan. Một khắc này, nàng chỉ quan tâm đến sống chết của Thu Trường Phong.

Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.

Vân thu phong đạm, một tiên của Trương Định Biên đánh ra, trong mắt cũng có quang mang chớp động. Một tiên kia lão đánh ra, trong lòng có hối hận.

Lão không ngờ Thu Trường Phong lại là người như vậy.

Người như vậy, cũng là anh hùng.

Anh hùng vốn trọng anh hùng. Nếu là nhiều năm trước, Trương Định Biên gặp được người anh hùng như thế này, hẳn sẽ cũng lão uống ba ngày ba đêm, cao giọng hát vang, bởi anh hùng vốn không dễ gặp.

Nhưng cho tới bây giờ, vận mệnh trêu ngươi, lão lại không thể không chừa thủ đoạn, đánh bại Thu Trường Phong một cách nhanh nhất. Lão cũng muốn đường đường chính chính đánh một trận, nhưng lão không có thời gian.

Chớp mắt đã là trăm năm, thời gian của lão đã không còn nhiều nữa. Lão không xuất tiên nữa, mục đích của lão đã đạt được rồi. Thu Trường Phong đã trọng thương, Bài Giáo tất phản. Lão còn muốn khống chế Diệp Hoan, đoạt lại Kim Long quyết, trọng chỉnh cờ trống, giành lại non sông.

Trương Định Biên nghĩ tới đây, nhìn về phía Diệp Hoan, sắc mặt biến hóa, lão không ngờ Diệp Hoan còn đứng ở nơi đó.

Kiều Tam Thanh, Mạc Tứ Phương đồng thời ra tay công kích Diệp Hoan, vậy mà Diệp Hoan có thể tránh thoát Hành Vân và Lam Điện.

Khi Hành Vân trên đầu, Lam Điện trước mặt, sắc mặt Diệp Hoan đã biến xanh. Khi đối mặt với hai đại Bài Pháp của Bài Giáo thì dù cho Thu Trường Phong ở hoàn cảnh đó cũng không dám khinh thường, Diệp Hoan hắn cũng không dám. Diệp Hoan lập tức xuất thủ, vừa ra tay liền ném lại một chiếc bàn.

Rắc một tiếng, Lam Điện giật trên chiếc bàn, một kích, chiếc bàn vỡ vụn.

Mắt thấy Hành Vân đã ập xuống đầu Diệp Hoan thì đột nhiên ôm lấy một vật, ầm một tiếng vỡ tung, sắc mặt Kiều Tam Thanh đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, tay vung lên, mảnh gỗ vụn trong tay áo ào ào rơi xuống.

Hóa ra, chỉ trong chớp mắt, Diệp Hoan đã tóm lấy ghế ngồi của mình, ném vào trong Hành Vân, Hành Vân gặp vật cản, uy lực cực lớn, nhưng thứ nát bấy đó chỉ là một cái ghế gỗ.

Diệp Hoan đã đứng cạnh bờ tường, sắc mặt tái nhợt, muốn lùi cũng không thể lùi. Nhưng hắn cũng đã phá được Hành Vân, Lam Điện của hai vị đại Bài Pháp.

Trương Định Biên thấy cũng nhịn không được mà cảm khái: "Hay, hay lắm. Anh hùng xuất thiếu niên."

Kiều Tam Thanh và Mạc Tứ Phương nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Bọn họ thân là Bài Pháp của Bài Giáo, ngạo cười sông lớn, xưng hùng khắp thiên hạ từ bao năm qua, hôm nay liên thủ còn để Diệp Hoan tránh thoát, chuyện này truyền ra, mặt mũi nào còn?

Bàn tay cầm y phục của Kiều Tam Thanh có chút run rẩy, dường như không tin Diệp Hoan có thể phá giải pháp thuật của lão, lại thét lớn một tiếng, trường sam lại bay lên, lại như mây đen bay lên áp xuống. Mắt thấy đã sắp cuốn lấy Diệp Hoan.

Diệp Hoan lùi không thể lùi mà tránh cũng không thể tránh.

Cho dù là Trương Định Biên nhìn cũng phải kinh ngạc, không biết Diệp Hoan có cách nào để chống đỡ.

Đúng lúc ấy có một tia chớp màu lam xuất hiện, lóe lên rồi biến mất, chui vào thân thể một người, dẫn ra một dòng máu đỏ.

Cả sảnh im lặng, trong mắt Trương Định Biên cũng lộ vẻ khó có thể tin.

Kiều Tam Thanh lảo đảo lui về phía sau, cơ hồ là muốn lui khỏi tiền đường mới dừng lại. Lão muốn dùng tay che lấy lưng mình, nhưng lại không có cách nào bịt được. Máu tươi từng giọt từng giọt chảy từ giữa lưng lão xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.

Lão không hề nhìn dòng máu tươi kia, một đôi mắt hung dữ nhìn một người: Mạc Tứ Phương!

Vạt áo của Mạc Tứ Phương có vết máu, thần sắc tự nhiên. Lam Điện của lão một kích đắc thủ sẽ thu hồi vào tay áo, nhưng tay áo lão lúc này lại dính máu tươi.

Lúc ấy, kẻ còn chưa tỏ rõ lập trường vừa trở ra khỏi đình viện, tưởng đã không để ý đến mọi chuyện là Mục Lục Ngự thấy thế liền khản giọng nói: "Mạc Tứ Phương, ngươi điên à?"

Mục Lục Ngự thấy thằng bé ăn mày kia bị Thu Trương Phong ném ra, liền lập tức tới bảo vệ nó. Không cần biết thế nào, thứ trong tay thằng bé ăn mày kia cầm chính là Ngọc Bài của Giáo chủ, lão không thể không bảo vệ. Nhưng trong nội viện lão lại tận mắt thấy, Lam Điện của Mạc Tứ Phương xuất thủ, không đánh Diệp Hoan mà lại đánh trúng hậu tâm của Kiều Tam Thanh, đánh trọng thương Kiều Tam Thanh.

Đây là chuyện gì? Mục Lục Ngự nghĩ mãi không ra.

Diệp Vũ Hà thấy tình hình trong nội đường biến hóa lớn, cũng ngạc nhiên không thôi. Nhưng nàng không để ý được quá nhiều, ôm lấy Thu Trường Phong, nhìn khóe miệng của hắn đầy máu, nhưng mắt vẫn mở to, nhìn nàng.

Ánh mắt kia. . . dường như rất quen. . .

Chẳng biết tại sao, từ ánh mắt kia, nàng đọc được điều gì đó. Chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe Diệp Hoan cười nói: "Hắn không có điên, kẻ điên chính là bọn ngươi." Đầu ngón tay hắn chỉ vào Trương Định Biên.

Chưa từng có kẻ nào dám kiêu ngạo trước Trương Định Biên như vậy, nhưng Diệp Hoan dám.

Trương Định Biên lại không hề nổi giận, tay lão nắm trường tiên, nhìn Diệp Hoan thật lâu, cuối cùng nói; "Thằng bé ăn mày kia nói không sai, ngươi là người của Phủng Hỏa Hội." Thấy Diệp Hoan không nói, Trương Định Biên lạnh lùng liếc nhìn Mạc Tứ Phương: "Hắn bị Phủng Hỏa Hội các ngươi mua chuộc, ám toán Bài Giáo chủ?"

Mạc Tứ Phương thấy cặp mắt như ưng kia, lui về sau một bước.

Kiều Tam Thanh khản giọng hỏi: "Vì sao?" Thần sắc lão tràn ngập vẻ oán độc, nhưng thoạt nhìn, lão đứng thẳng cũng có chút khó khăn.

Trương Định Biên không đợi Diệp Hoan, Mạc Tứ Phương trả lời, lạnh lùng nói: "Ta biết. Dưới gầm trời này có anh hùng hảo hán, tất có xấu xa bại hoai. Mạc Tứ Phương thân là Bài Pháp của Bái Giáo, vốn địa vị đã cao, đầu nhập vào Phủng Hỏa Hội, không cần hỏi, nếu không phải vì tiền thì chính là vì sắc."

Diệp Hoan thở dài nói: "Trương Tướng quân quả nhiên liệu sự như thần. Người ta muốn là Thu Trường Phong, tuyệt đối không muốn đối địch với ngươi."

Ánh mắt Trương Định Biên nghiêm nghị, chậm rãi nói: "Nhưng ta muốn!"

Sắc mặt Diệp Hoan trở nên ngưng trọng, cau mày nói: "Trương tướng quân uy chấn thiên hạ, năm xưa cũng chỉ là vì bị bọn đạo chích ám toán mới thoái ẩn. Tại hạ biết Trương tướng quân chí ở giang sơn, vốn định trợ giúp tướng quân làm đại sự, không biết tướng quân vì cớ gì lại nói ra lời ấy?"

Ánh mắt Trương Định Biên âm lãnh, mắt nhìn Thu Trường Phong trong nội viện: "Hắn ra sức vì Chu gia, hành động của hắn, mặc kệ đúng sai ta đều phản đối. Người đều vì chủ của mình, căn bản không có lựa chọn đối địch hay không. Nhưng có câu nói của hắn ta vẫn đồng ý."

Ngừng trong chốc lát, Trương Định Biên lại nói từng chữ: "Chuyện khiến cho tổ tông phải hổ thẹn, đã là người thì tuyệt đối không làm."

Mọi người đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Lúc này, trong đình viện có lá rơi, gió đìu hiu. Lá rụng về cội, cũng như con người vậy.

Con người ta chẳng phải cũng như lá rụng, dù cho là biến mất theo gió, dù cho là héo rũ úa tàn, nhưng cuối cùng vẫn là về cội, trở về với nguồn gốc, căn cơ mà bản thân một mực kiên trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện