Không mất thời gian thêm nữa, trận đấu cặp thứ 2 giữa Hắc Nhân – Hỏa Phượng bắt đầu, Trúc Thanh khôi phục lại sân đấu. A Huy quay sang thăm hỏi ý kiến của Nhất Tôn về cặp đấu này ra sao, Nhất Tôn liền thổ lộ “Hỏa Phượng có lợi thế hơn Hắc Nhân ở nhiều mặt, sao ngài lại chọn Hắc Nhân ra sân?”

A Huy “Trong cuộc thảo luận người tiếp theo, anh ta cứ muốn cơ hội ra sân, nếu anh ta không quá lỗ mãng thì không sao cả!”

Nhất Tôn liền nói vào “Có ngài ở đây chắc hắn không dám làm chuyện bậy bạ đâu”

….

Trận đấu bắt đầu, Hỏa Phượng nhanh chóng hóa thân thành phượng hoàng lửa và chiếm lấy lợi thế trên không. Hắc Nhân cũng không chịu thua (khuôn mặt nở một nụ cười huyền bí) lập tức tạo chưởng ấn đánh xuống mặt sân, dưới con mắt của rất nhiều người. Hắn đã tính toán trước Hỏa Phượng sẽ chiếm lợi ích trên cao, nên hắn tạo lớp sương mù này, hắn ép Hỏa Phượng nếu muốn cải thiện tầm nhìn, cô ấy phải bay thấp xuống, với cơ thể hóa thú đồ sộ thì chính là mục tiêu dễ đánh trúng.

Đấy là suy nghĩ của Hắc Nhân, Hỏa Phượng đâu dễ bắt bài như vậy, cô quạt cánh tạo ra những sóng xung kích (đòn đánh dạng thú) chạy dọc từ đầu sân đến cuối sân. Hỏa Phượng dù không biết mục tiêu ở đâu, nhưng cô cú đánh bừa thế nào cũng dính, đúng theo những gì cô dự đoán, bỗng một góc sân đấu tóe sáng của vụ nổ, đó chính là va chạm sóng xung kích của cô với Hắc Nhân.

Làn sương mù của Hắc Nhân tưởng mang lại ưu thế trên sân, nay lại làm hạn chế tầm nhìn của hắn, hắn khó khăn xác định những sóng xung kích liên tục đánh tới. Hỏa Phượng bay vút lên bầu trời rồi cắm thẳng thân mình xuống đất, khi gần tới mặt sân cô bất ngờ rang rộng đôi cánh dừng lại trên không, một luồng gió cô kéo theo làm tản đi một lớp sương mù chỗ đó, hiện ra nhân ảnh của Hắc Nhân.

Trước mặt Hắc Nhân là một con phượng hoàng lửa sáng ngời như mặt trời, anh ta thấy được cảnh nay mặt đổ hết những giọt mồ hôi, bủn rủn chân tay. Hắc Nhân biết được đây là thế bí của mình, Hỏa Phượng kết thúc trận đấu bằng một cái vỗ cánh uy lực làm hắn lập tức rớt khỏi sân đấu.

Nhất Tôn tuyên bổ Hỏa Phượng thắng, Hỏa Phượng hóa lại hình người từ sân đấu bước xuống, còn Hắc Nhân hắn đấm tay sướng đất một cách tức giận. Hỏa Phượng lặng lẽ đi vào trong để lại Hắc Nhân đứng bơ vơ ở đó, A Huy bước lại chỗ hắn “Thắng bại là chuyện thường tình, lấy đây là kinh nghiệm chiến đấu”.

Hắc Nhân chỉ biết gật đầu “Dạ”, khuôn mặt hắn buồn hiu thật tội nghiệp. Nhất Tôn nhìn thấy hắn như vậy cũng cảm thấy “tên này thật xui xẻo, thất bại liên tiếp không thôi”.

…..

Hết hai trận đấu đầu một cách nhanh chóng, cả hai người chiến thắng đã tìm thấy, Nhất Tôn và A Huy đồng ý gác cuộc đấu cuối vào ngày mai. Mục đích là để cả hai hồi phục lại thể trạng ban đầu và tiện thể Nhất Tồn bàn chuyện làm ăn với A Huy.

Tối hôm đó, Thành Hòa Bình mở một bữa tiệc nhỏ, bữa tiệc này không cao xa hoành tráng, chỉ đơn giản như một bữa tiệc gia đình, nhưng ở đây mọi người đều vui vẻ. A Huy nhìn một vòng bữa tiệc này, mọi người ngồi thành những chiếc bàn dài song song nhau cười nói thật vui vẻ. Những người trong Tổ chức còn lưu lại trong thành cũng được ngồi chung bàn ăn uống cười nói như dân trong thành, đây là lý do tên thành là Thành Hòa Bình.

Nhất Tôn mời A Huy ngồi xuống, cả hai nói chuyện vui vẻ rồi anh hỏi A Huy một câu “Ngài thấy thích gì ở đây?”

A Huy ngoài nói thích con người và tính cách của họ, ông còn tò mò về “nhẫn không gian”. Thật đúng như dự đoán, A Huy không ý gì nhiều với những bộ giáp hay vũ khí làm từ nguyên thạch của thành, thứ ông ta quan tâm chính là những chiếc nhẫn đặc biệt chỉ có Thành Hòa Bình mới có.

Nhất Tôn cũng ngỏ lời “Ngài có muốn một vụ phi vụ giao dịch chứ?”

A Huy “Ý anh là?”

Nhất Tôn không nói vòng vo, anh vào thẳng vấn đề “Ngài muốn mua chiếc nhẫn này thế nào?”

A Huy trải lòng “Số lượng viên cao cấp 1 kinh nghiệm mang theo hiện giờ đã cạn, ngài ấy tính lấy 10 mẫu về trước, tương lai thành công sẽ là số lượng rất lớn”

Nhất Tôn hơi khó hiểu “Viên cao cấp 1 kinh nghiệm???”

A Huy bất ngờ khi Nhất Tôn chưa biết điều này “Cứ 3 viên tiểu cấp 1 kinh nghiệm sẽ cho ra 1 viên trung cấp 1 kinh nghiệm và 3 viên trung cấp sẽ cho ra 1 viên cao cấp 1. Còn để đạt được tiểu cấp 2 kinh nghiệm thì cần 3 viên kinh nghiệm cao, nhưng không biết vì lý do gì, tính ổn định của nó không cao liền trở về cao cấp 1.”

Nhất Tôn liền đưa ra đề nghị “1vạn2 viên cao cấp 1 kinh nghiệm ngài thấy sao?”

A Huy ngồi suy nghĩ một lúc “Số lượng viên cao cấp 1 kinh nghiệm của đoàn bây giờ chỉ còn hơn 1 vạn ít, nếu anh không buồn chúng ta giao dịch ở giá tròn 1 vạn.”

Nhất Tôn nghe thấy được giá này cũng vui thầm trong bụng, anh đã tính toán giá cao hơn một xíu để có bớt cũng sẽ ổn. Bên ngoài, Nhất Tôn nói “nguyên liệu làm ra chiếc nhẫn này rất khó tìm, nhưng là vì Ngài A Huy, anh sẽ để lại giá này”. Cả hai cùng bắt tay đồng ý cuộc giao dịch thành công.

Quay lại bữa tiệc, tối đó mọi người thật vui vẻ, ai cũng hết mình, cả tên Hắc Nhân lúc trước mặt như đưa đám, vô tiệc có tí men vui quá quên cả bản thân, hắn như một đứa con nít làm đủ trò cười cho mọi người coi. Buổi tiệc vui đến nỗi làm một số người đến tận trưa mai mới dậy nổi, Nhất Tôn phải để vòng thi đấu thứ 3 phải đến trưa mới tổ chức được.

Nhất Tôn và A Huy lại đứng lên trở lại chỗ trọng tài, mọi khán giả đã vô vị trí reo hò rất phấn khích. Hai đấu sĩ của chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện, cả hai từ từ bước lên sân đấu của Trúc Thanh vừa được tạo. Cả hai không có biểu hiện gì phức tạp nhưng mỗi bước chân của họ làm mặt sân phải bốc khói, cả hai sức chiến đấu đang rất hừng hực.

“Bắt đầu” Nghe được tiếng hiệu, cả hai bắt đầu tung ra hàng luật những chiêu cơ bản để thăm dò nhau, cả hai vẫn cứ giữ lại những quân bài của mình trong người, những vị trí lồi lõm trên sân đấu xuất hiện thì cả hai bắt đầu đấu thật….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện