Một đoàn xe dài đang lăn bánh trở về thành Đại Toa, chiếc xe cuối cùng của đoàn là nơi hội tụ toàn những nhân vật nổi trội như 3 vị huynh đệ của Nhất Tôn, Không Thời và Mộc Lan, Nhất Tôn, Trúc Thanh, Hoả Phượng và Mr.2... Trong hoàn cảnh mọi người phải chờ đợi tới thành thì những câu hỏi dành cho Nhất Tôn là điều không tránh khỏi, Nhất Tôn nhận thấy điều đó và không để mọi người phải khó hiểu, anh bắt đầu giới thiệu cụ thể bản thân.
Đầu tiên, Nhất Tôn quay qua 3 vị huynh để Ba Động, Lão Nhị và Lão Tam xin lỗi vì anh đã giấu giếm đi bản thân, anh nói “Đệ là thành chủ của một thành tên Hoà Bình. Lần này đệ đi thăm dò tình hình thay đổi thế giới bên ngoài và đặc biệt hoạt động nhóm người Thổ Long cứu lấy cô gái tên Thôi Ninh. Chính cô bé đang được chăm sóc xe hậu cần phía trên.”
Nhất Tôn tiếp tục giới thiệu 3 người kế bên “Đây là Trúc Thanh ý chung nhân của đệ, kế bên nữa là Hoả Phượng có thân tình lâu năm với đệ và Mr.2 là một đoàn trưởng quan trọng trong thành của đệ.”
Thứ hai, Nhất Tôn quay qua Không Thời nói “Xin lỗi chỉ huy Không Thời, tôi vô tình hấp thụ hết viên tăng thuộc tính và viên kinh nghiệm để chữa lành lại vết thương.”
Không Thời nét mặt trầm tư rồi nói “Nếu anh trả lời được câu hỏi này, coi như chuyện sau này để tôi giải quyết.”
Nhất Tôn “Được, ngài cứ hỏi?”
Không Thời “Tôi không hiểu nổi một chàng trai cấp 20 như ngươi lấy đâu ra nhiều sức mạnh như vậy?”
Hoả Phượng ở bên cười phá lên “Vậy ông nhầm rồi, cấp thực sự của anh ấy chỉ là 1! Haha”
Không Thời nghe thấy từ cấp 1 và cảm giác thông tin của Nhất Tôn quen quen, liền quay qua hỏi Nhất Tôn “Cậu có phải chàng trai cùng thành của mình tấn công một con boss hoàng kim mà Tổ Chức từng theo đuổi không?”
Nhất Tôn nghe từ Tổ Chức nhớ đến con boss giúp anh có kỹ năng điều khiển kim loại “Đúng rồi, đó chính là tôi. Để trả lời câu hỏi của ngài thì sức mạnh tôi không được tính bằng cấp nhưng nếu quy ra con số cụ thể thì đã trên 30 cấp (Con số này đã được Nhất Tôn hạ xuống rất nhiều).”
Không Thời và các vị huynh đệ nghe thấy con số 30 liền kinh sợ, bọn họ không ngờ ở thời điểm hiện tại đã có một người đã đạt cấp độ như vậy.
Ba Động quay hỏi Nhất Tôn “Vậy đệ tính làm gì tiếp?”
Nhất Tôn hạ giọng “Nếu các huynh không còn chuyện gì thì có thể cùng với đệ trở về thành Hoà Bình xây dựng nơi ấy tốt hơn.” Nhất Tôn hiểu được suy nghĩ của 3 vị đại ca, cả 3 vì bị chèn ép nên mới thoát ra tự lập. Nếu gặp được một thành đủ tốt sẽ cực kỳ tận tâm.
Ba Động mặt hơi buồn “Thật ra, ta còn một đứa em trai ruột đang bị cầm chân ở thành cũ, nếu ta không ra đi đệ ấy sẽ gặp nguy hiểm. Ta cũng xin đệ giúp ta 1 lần cứu lấy người em này, sau này có khó khăn gì ta sẽ kề vai với đệ!”
Nhất Tôn “Đại ca, đã là chuyện của người cũng là chuyện của ta. Xong chuyện ở đây, ta cùng đại ca trở về thành cũ của mình đòi công bằng.”
Mộc Lan nãy giờ ở bên tìm cơ hội để nói với Nhất Tôn “Ngươi quên ta rồi ah, còn ta thì sao, người không muốn mang ta theo hả?”
Mộc Lan nhìn Không Thời “Vị trí của ta sau này sẽ do Mộc Hoa đảm nhiệm, ta đi theo tiếng gọi trái tim!”
Trúc Thanh kế bên mắt lườm Nhất Tôn “Kìa chàng, người ta đòi theo chàng kìa!”
Nhất Tôn cứng họng không biết nói gì, Trúc Thanh quay qua Mộc Lan nói “Nếu cô thực sự muốn trở thành người của thành Hoà Bình cũng được, nhưng cô phải nghe lời của ta và Hoả Phượng.”
“Mộc Lan trước đây chưa từng dưới trướng của một người con gái nào, bây giờ phải hạ mình vì một chàng trai ư. Chắc không có khả năng này.” Không Thời đang tin tưởng suy nghĩ của mình
Thì bỗng Mộc Lan lớn tiếng “Được, ta chấp nhận” (Tình yêu mù quáng nó vậy đó.)
Không Thời nghe được lời của Mộc Lan cảm giác như té ngửa, đúng là để hiểu tính cách của một người con gái ông còn phải học nhiều.
Trên xe bây giờ mọi người bắt chuyện hỏi thăm nhau, Không Thời sắp xếp một người đi trước thông báo.
……
Về tới thành Đại Toa của Không Thời, một người đàn ông tầm năm mươi mấy tuổi đứng trước một lớp người chỉ huy của thành đã đợi sẵn ngoài cửa thành, Không Thời đưa tay hường vào người đàn ông đó và nói “Ông ấy là thành chủ của chúng tôi, vừa thăng cấp 27 và kỹ năng của thành chủ thuần bảo vệ diện rộng.”
Kỹ năng bảo vệ diện rộng của thành chủ Đại Toa là một lớp nước bao quanh và liên tục di chuyển vòng tròn, khi bị tấn công những sát thương chạm vào lớp nước này từ từ bị bào mòn toả ra xung quanh. Đặc biệt, phạm vi kỹ năng này rất lớn có thể bao quanh cả thành Đại Toa.
Trúc Thanh, Nhất Tôn, Hoả Phượng và Mr.2 cùng nhau bước xuống trước đi thẳng tới chỗ thành chủ Đại Toa.
Thành chủ Đại Toa hiếu khách giới thiệu trước “Ta tên Đại Toa là người đã thành lập ra thành này, ta đã nghe chuyện của các vị. Hãy theo ta vào trong nói chuyện!”
Nhất Tôn nhìn ba người Trúc Thanh, Hoả Phượng và Mr.2 gật đầu một cái đồng ý tiến vào phía trong, anh không quên ra phía sau mời ba vị đại ca Ba Động, Lão Nhị và Lão Tam cùng vào.
Không Thời và Mộc Lan phân công những người lính vận chuyển đồ dùng và chiến lợi phẩm vào trong. Cả hai cũng nhanh chóng di chuyển vào một phòng tiệc đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng, lúc nào Không Thời và Mộc Lan vô thì bữa tiệc đã bắt đầu.
Bữa tiệc bắt đầu với cuộc hỏi thăm của hai người đứng đầu của một thành, Đai Toa phân trần không thể di chuyển xa ngoài thành được vì có nhiều kẻ lăm le phá hoại, còn Nhất Tôn thì hâm mộ đức tính vì người khác của Đại Toa luôn trong thành đảm bảo cuộc sống yên lành của người dân.
Đại Toa bắt đầu nói thẳng vào vấn đề “Sau cuộc chiến ở chiến trường này, chúng ta có thể đã gây thù với một thế lực lớn, ông ta hy vọng có thể cùng thành Hoà Bình liên mình hỗ trợ lẫn nhau. Nếu Nhất Tôn đồng ý thì mọi vấn đề trước đây coi như bị xoá bỏ.”
Nhất Tôn nghe những lời của Đại Toa thầm hiểu “Ý ông ta muốn nói vụ Nhất Tôn đã hấp thụ những viên tăng thuộc tính và kinh nghiệm của boss.”
Không Thời đang tính nói chuyện xen vào thì bị Đại Toa cản lại.
Nhất Tôn cảm thấy Đại Toa đã nhún nhường vài phần cho anh vì lần bên Đại Toa cũng tổn thất không ít, anh nói “Được nhưng tôi xin mang theo một người nữa!”
Một tên chỉ huy bên Đại Toa tức giận “Người đừng được voi đòi tiên!” Liền bị Đại Toa cản lại.
Mộc Lan lúc này mặt cô ứng đỏ hồng suy nghĩ “Chàng ấy muốn dẫn mình theo ư!”
Không Thời đứng bên thấy mặt Mộc Lan đỏ lên liền hỏi “Cô sao vậy? Bị bệnh hả?”
Mộc Lan ánh mắt chỉ nhìn phía Nhất Tôn nói đại với Không Thời “Ta không sao!”
Đại Toa suy nghĩ chàng trai này chắc không đòi hỏi gì quá đáng “Được huynh đệ cứ nói đi!”
Nhất Tôn “Vậy ta xin mang cô gái tên Thôi Ninh này đi cùng ta về thành Hoà Bình, sau này chúng ta giữ quan hệ hảo cảm!”
Đại Toa cười lớn “Tưởng chuyện gì to lớn, được được, huynh đệ cứ tự nhiên!”
Mộc Lan gõ bàn một cái ầm “Ngươi, sao người không mang ta đi nữa!”
Mộc Lan quay qua thành chủ Đại Toa “Ta xin ông cho phép ta đi theo Nhất Tôn đây!”
Hoả Phượng ở bên cười lớn “Haha cô yên ổn ở đây đi, Nhất Tôn có ta chăm sóc là đủ quá rồi!”
Ở bên Trúc Thanh nhéo đùi Nhất Tôn một cái làm chàng kêu nhẹ “Áaaa” lên một tiếng.
Đại Toa biết tính cách của Mộc Lan khi cô quyết định sẽ không từ bỏ, hơn nữa cho Mộc Lan qua thành Hoà Bình sau này mọi vấn đề của hai thành cũng dễ xủ lí hơn vì cô đã am hiểu hai thành. Đại Toa quay qua Nhất Tôn “Vậy huynh đệ có thể thu nhận chỉ huy Mộc Lan vào thành Hoà Bình được không? Sau này cũng có người trung gian dễ nói chuyện!”
Nhất Tôn nghe lời của Đại Toa cũng hiểu ý muốn đưa một người qua thành Hoà Bình cầm tin, sau này văn hoá hai bên sẽ dễ dàng đối mặt, anh nghĩ “Đây là thành ý của Đại Toa khó lòng từ chối, nhưng nếu thu nhận Mộc Lan tương lai sau này không biết Trúc Thanh có tra tấn mình không?!”
Đang lúc Nhất Tôn đang lưỡng lự, Trúc Thanh liền đứng lên nói “Được ta sẽ thu nhận cô ta, nhưng nếu cô ấy gây ra hoạ, chúng tôi sẽ toàn quyền xử lí cô ta theo luật của thành Hoà Bình.”
Đại Toa biết Mộc Lan là một cô gái thông minh và hiểu chuyện “Tôi đồng ý với quan điểm của cô!”
Tất cả nâng ly cho liên minh hợp tác giữa hai thành, Nhất Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm.
…..
Sáng hôm sau, một cánh cổng không gian bỗng nhiên xuất hiện trong thành Đại Toa làm mọi người hiếu kì, đây chúng là cánh cổng Nhất Tôn gieo xuống khi liên minh với thành Đại Toa. Cánh cổng không gian này thông thẳng tới thành Hoà Bình, xung quanh viền ngoài của nó được lát gạch và 2 cánh cửa tương tự như một cái cổng thành.
Nhất Tôn bước lên trao chìa khoá cánh cổng này cho Đại Toa và nói “Cánh cổng này chỉ thông với nhau khi cả hai bên cùng mở cửa. Chúng ta có thể giao tiếp với nhau qua một lỗ nhỏ trên cửa!”
Lúc cánh cổng này hình thành cũng làm cho Trúc Thanh, Hoả Phượng và Mr.2 sửng sốt không ngờ sức mạnh thành chủ Nhất Tôn đã tiến tới mức như vậy.
Con đường liên thông giữa hai thành đã hoàn thành, Nhất Tôn căn dặn Trúc Thanh “mang những người anh em của mình về thành Hoà Bình, anh và đại ca Ba Động đi giải cứu người thân (em trai) cho kịp sự kiện thứ 4 sắp xảy ra!”
Ở bên Nhất Tôn, Trúc Thanh liền trở thành một cô gái yếu đuối “Anh lại đi, anh đi nhanh về nhanh, em đợi đó!”
Nhất Tôn “Em yên tâm xong việc này anh sẽ trở về với em liền!”, rồi anh liền đưa chiếc chìa khoá còn lại cho Trúc Thanh giữ.
Anh cùng Ba Động từ biệt trước rồi bước ra khỏi thành Đại Toa tiến về thành của Ba Động, mọi chuyện ở thành Đại Toa để lại cho ba người Trúc Thanh, Hoả Phượng và Mr.2 xử lí.
Đầu tiên, Nhất Tôn quay qua 3 vị huynh để Ba Động, Lão Nhị và Lão Tam xin lỗi vì anh đã giấu giếm đi bản thân, anh nói “Đệ là thành chủ của một thành tên Hoà Bình. Lần này đệ đi thăm dò tình hình thay đổi thế giới bên ngoài và đặc biệt hoạt động nhóm người Thổ Long cứu lấy cô gái tên Thôi Ninh. Chính cô bé đang được chăm sóc xe hậu cần phía trên.”
Nhất Tôn tiếp tục giới thiệu 3 người kế bên “Đây là Trúc Thanh ý chung nhân của đệ, kế bên nữa là Hoả Phượng có thân tình lâu năm với đệ và Mr.2 là một đoàn trưởng quan trọng trong thành của đệ.”
Thứ hai, Nhất Tôn quay qua Không Thời nói “Xin lỗi chỉ huy Không Thời, tôi vô tình hấp thụ hết viên tăng thuộc tính và viên kinh nghiệm để chữa lành lại vết thương.”
Không Thời nét mặt trầm tư rồi nói “Nếu anh trả lời được câu hỏi này, coi như chuyện sau này để tôi giải quyết.”
Nhất Tôn “Được, ngài cứ hỏi?”
Không Thời “Tôi không hiểu nổi một chàng trai cấp 20 như ngươi lấy đâu ra nhiều sức mạnh như vậy?”
Hoả Phượng ở bên cười phá lên “Vậy ông nhầm rồi, cấp thực sự của anh ấy chỉ là 1! Haha”
Không Thời nghe thấy từ cấp 1 và cảm giác thông tin của Nhất Tôn quen quen, liền quay qua hỏi Nhất Tôn “Cậu có phải chàng trai cùng thành của mình tấn công một con boss hoàng kim mà Tổ Chức từng theo đuổi không?”
Nhất Tôn nghe từ Tổ Chức nhớ đến con boss giúp anh có kỹ năng điều khiển kim loại “Đúng rồi, đó chính là tôi. Để trả lời câu hỏi của ngài thì sức mạnh tôi không được tính bằng cấp nhưng nếu quy ra con số cụ thể thì đã trên 30 cấp (Con số này đã được Nhất Tôn hạ xuống rất nhiều).”
Không Thời và các vị huynh đệ nghe thấy con số 30 liền kinh sợ, bọn họ không ngờ ở thời điểm hiện tại đã có một người đã đạt cấp độ như vậy.
Ba Động quay hỏi Nhất Tôn “Vậy đệ tính làm gì tiếp?”
Nhất Tôn hạ giọng “Nếu các huynh không còn chuyện gì thì có thể cùng với đệ trở về thành Hoà Bình xây dựng nơi ấy tốt hơn.” Nhất Tôn hiểu được suy nghĩ của 3 vị đại ca, cả 3 vì bị chèn ép nên mới thoát ra tự lập. Nếu gặp được một thành đủ tốt sẽ cực kỳ tận tâm.
Ba Động mặt hơi buồn “Thật ra, ta còn một đứa em trai ruột đang bị cầm chân ở thành cũ, nếu ta không ra đi đệ ấy sẽ gặp nguy hiểm. Ta cũng xin đệ giúp ta 1 lần cứu lấy người em này, sau này có khó khăn gì ta sẽ kề vai với đệ!”
Nhất Tôn “Đại ca, đã là chuyện của người cũng là chuyện của ta. Xong chuyện ở đây, ta cùng đại ca trở về thành cũ của mình đòi công bằng.”
Mộc Lan nãy giờ ở bên tìm cơ hội để nói với Nhất Tôn “Ngươi quên ta rồi ah, còn ta thì sao, người không muốn mang ta theo hả?”
Mộc Lan nhìn Không Thời “Vị trí của ta sau này sẽ do Mộc Hoa đảm nhiệm, ta đi theo tiếng gọi trái tim!”
Trúc Thanh kế bên mắt lườm Nhất Tôn “Kìa chàng, người ta đòi theo chàng kìa!”
Nhất Tôn cứng họng không biết nói gì, Trúc Thanh quay qua Mộc Lan nói “Nếu cô thực sự muốn trở thành người của thành Hoà Bình cũng được, nhưng cô phải nghe lời của ta và Hoả Phượng.”
“Mộc Lan trước đây chưa từng dưới trướng của một người con gái nào, bây giờ phải hạ mình vì một chàng trai ư. Chắc không có khả năng này.” Không Thời đang tin tưởng suy nghĩ của mình
Thì bỗng Mộc Lan lớn tiếng “Được, ta chấp nhận” (Tình yêu mù quáng nó vậy đó.)
Không Thời nghe được lời của Mộc Lan cảm giác như té ngửa, đúng là để hiểu tính cách của một người con gái ông còn phải học nhiều.
Trên xe bây giờ mọi người bắt chuyện hỏi thăm nhau, Không Thời sắp xếp một người đi trước thông báo.
……
Về tới thành Đại Toa của Không Thời, một người đàn ông tầm năm mươi mấy tuổi đứng trước một lớp người chỉ huy của thành đã đợi sẵn ngoài cửa thành, Không Thời đưa tay hường vào người đàn ông đó và nói “Ông ấy là thành chủ của chúng tôi, vừa thăng cấp 27 và kỹ năng của thành chủ thuần bảo vệ diện rộng.”
Kỹ năng bảo vệ diện rộng của thành chủ Đại Toa là một lớp nước bao quanh và liên tục di chuyển vòng tròn, khi bị tấn công những sát thương chạm vào lớp nước này từ từ bị bào mòn toả ra xung quanh. Đặc biệt, phạm vi kỹ năng này rất lớn có thể bao quanh cả thành Đại Toa.
Trúc Thanh, Nhất Tôn, Hoả Phượng và Mr.2 cùng nhau bước xuống trước đi thẳng tới chỗ thành chủ Đại Toa.
Thành chủ Đại Toa hiếu khách giới thiệu trước “Ta tên Đại Toa là người đã thành lập ra thành này, ta đã nghe chuyện của các vị. Hãy theo ta vào trong nói chuyện!”
Nhất Tôn nhìn ba người Trúc Thanh, Hoả Phượng và Mr.2 gật đầu một cái đồng ý tiến vào phía trong, anh không quên ra phía sau mời ba vị đại ca Ba Động, Lão Nhị và Lão Tam cùng vào.
Không Thời và Mộc Lan phân công những người lính vận chuyển đồ dùng và chiến lợi phẩm vào trong. Cả hai cũng nhanh chóng di chuyển vào một phòng tiệc đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng, lúc nào Không Thời và Mộc Lan vô thì bữa tiệc đã bắt đầu.
Bữa tiệc bắt đầu với cuộc hỏi thăm của hai người đứng đầu của một thành, Đai Toa phân trần không thể di chuyển xa ngoài thành được vì có nhiều kẻ lăm le phá hoại, còn Nhất Tôn thì hâm mộ đức tính vì người khác của Đại Toa luôn trong thành đảm bảo cuộc sống yên lành của người dân.
Đại Toa bắt đầu nói thẳng vào vấn đề “Sau cuộc chiến ở chiến trường này, chúng ta có thể đã gây thù với một thế lực lớn, ông ta hy vọng có thể cùng thành Hoà Bình liên mình hỗ trợ lẫn nhau. Nếu Nhất Tôn đồng ý thì mọi vấn đề trước đây coi như bị xoá bỏ.”
Nhất Tôn nghe những lời của Đại Toa thầm hiểu “Ý ông ta muốn nói vụ Nhất Tôn đã hấp thụ những viên tăng thuộc tính và kinh nghiệm của boss.”
Không Thời đang tính nói chuyện xen vào thì bị Đại Toa cản lại.
Nhất Tôn cảm thấy Đại Toa đã nhún nhường vài phần cho anh vì lần bên Đại Toa cũng tổn thất không ít, anh nói “Được nhưng tôi xin mang theo một người nữa!”
Một tên chỉ huy bên Đại Toa tức giận “Người đừng được voi đòi tiên!” Liền bị Đại Toa cản lại.
Mộc Lan lúc này mặt cô ứng đỏ hồng suy nghĩ “Chàng ấy muốn dẫn mình theo ư!”
Không Thời đứng bên thấy mặt Mộc Lan đỏ lên liền hỏi “Cô sao vậy? Bị bệnh hả?”
Mộc Lan ánh mắt chỉ nhìn phía Nhất Tôn nói đại với Không Thời “Ta không sao!”
Đại Toa suy nghĩ chàng trai này chắc không đòi hỏi gì quá đáng “Được huynh đệ cứ nói đi!”
Nhất Tôn “Vậy ta xin mang cô gái tên Thôi Ninh này đi cùng ta về thành Hoà Bình, sau này chúng ta giữ quan hệ hảo cảm!”
Đại Toa cười lớn “Tưởng chuyện gì to lớn, được được, huynh đệ cứ tự nhiên!”
Mộc Lan gõ bàn một cái ầm “Ngươi, sao người không mang ta đi nữa!”
Mộc Lan quay qua thành chủ Đại Toa “Ta xin ông cho phép ta đi theo Nhất Tôn đây!”
Hoả Phượng ở bên cười lớn “Haha cô yên ổn ở đây đi, Nhất Tôn có ta chăm sóc là đủ quá rồi!”
Ở bên Trúc Thanh nhéo đùi Nhất Tôn một cái làm chàng kêu nhẹ “Áaaa” lên một tiếng.
Đại Toa biết tính cách của Mộc Lan khi cô quyết định sẽ không từ bỏ, hơn nữa cho Mộc Lan qua thành Hoà Bình sau này mọi vấn đề của hai thành cũng dễ xủ lí hơn vì cô đã am hiểu hai thành. Đại Toa quay qua Nhất Tôn “Vậy huynh đệ có thể thu nhận chỉ huy Mộc Lan vào thành Hoà Bình được không? Sau này cũng có người trung gian dễ nói chuyện!”
Nhất Tôn nghe lời của Đại Toa cũng hiểu ý muốn đưa một người qua thành Hoà Bình cầm tin, sau này văn hoá hai bên sẽ dễ dàng đối mặt, anh nghĩ “Đây là thành ý của Đại Toa khó lòng từ chối, nhưng nếu thu nhận Mộc Lan tương lai sau này không biết Trúc Thanh có tra tấn mình không?!”
Đang lúc Nhất Tôn đang lưỡng lự, Trúc Thanh liền đứng lên nói “Được ta sẽ thu nhận cô ta, nhưng nếu cô ấy gây ra hoạ, chúng tôi sẽ toàn quyền xử lí cô ta theo luật của thành Hoà Bình.”
Đại Toa biết Mộc Lan là một cô gái thông minh và hiểu chuyện “Tôi đồng ý với quan điểm của cô!”
Tất cả nâng ly cho liên minh hợp tác giữa hai thành, Nhất Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm.
…..
Sáng hôm sau, một cánh cổng không gian bỗng nhiên xuất hiện trong thành Đại Toa làm mọi người hiếu kì, đây chúng là cánh cổng Nhất Tôn gieo xuống khi liên minh với thành Đại Toa. Cánh cổng không gian này thông thẳng tới thành Hoà Bình, xung quanh viền ngoài của nó được lát gạch và 2 cánh cửa tương tự như một cái cổng thành.
Nhất Tôn bước lên trao chìa khoá cánh cổng này cho Đại Toa và nói “Cánh cổng này chỉ thông với nhau khi cả hai bên cùng mở cửa. Chúng ta có thể giao tiếp với nhau qua một lỗ nhỏ trên cửa!”
Lúc cánh cổng này hình thành cũng làm cho Trúc Thanh, Hoả Phượng và Mr.2 sửng sốt không ngờ sức mạnh thành chủ Nhất Tôn đã tiến tới mức như vậy.
Con đường liên thông giữa hai thành đã hoàn thành, Nhất Tôn căn dặn Trúc Thanh “mang những người anh em của mình về thành Hoà Bình, anh và đại ca Ba Động đi giải cứu người thân (em trai) cho kịp sự kiện thứ 4 sắp xảy ra!”
Ở bên Nhất Tôn, Trúc Thanh liền trở thành một cô gái yếu đuối “Anh lại đi, anh đi nhanh về nhanh, em đợi đó!”
Nhất Tôn “Em yên tâm xong việc này anh sẽ trở về với em liền!”, rồi anh liền đưa chiếc chìa khoá còn lại cho Trúc Thanh giữ.
Anh cùng Ba Động từ biệt trước rồi bước ra khỏi thành Đại Toa tiến về thành của Ba Động, mọi chuyện ở thành Đại Toa để lại cho ba người Trúc Thanh, Hoả Phượng và Mr.2 xử lí.
Danh sách chương