Thẩm Hi tập xong tám bài tập xà đơn nên trên người có chút mồ hôi. Anh nhìn xem thời gian, có lẽ Phương Chính Thanh đã tỉnh, thế là cầm lấy áo khoác bên cạnh trở về.

Chung cư cách đây không xa, cấp bậc như anh có chuyên gia chăm sóc, anh vốn không muốn, nhưng người của cấp trên cảm thấy có thêm một người chăm sóc Phương Chính Thanh cũng tiện, anh không từ chối được, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Ra mở cửa là một tân binh mắt phượng mày ngài, đây chính là Tiểu Ngô. Thẩm Hi đưa áo khoác cho Tiểu Ngô, Tiểu Ngô cầm áo khoác rồi xoay người treo lên, Thẩm Hi hỏi cậu ta: “Chính Thanh tỉnh chưa?”

Tiểu Ngô nói đã tỉnh. Thẩm Hi chỉ mới hơn ba mươi, nhưng nghiêm mặt quanh năm, khiến người khác vừa sợ vừa kính, không dám nói thêm cái gì.

ads

Thẩm Hi gật đầu, mang cơm sáng trên bàn đi lên lầu.

Khi Thẩm Hi đẩy cửa bước vào, Phương Chính Thanh đang đeo kính gọng vàng đọc sách.

Thẩm Hi cũng không quấy rầy cậu, chỉ bưng khay quan sát kỹ càng.

Thẩm Hi là trợ thủ của Phương Chính Thanh, sau khi chiến tranh kết thúc, trong quân đội vốn dĩ muốn đề bạt Phương Chính Thanh. Nhưng Phương Chính Thanh đã bị thương vì đánh giặc, xử lý công việc không tiện, thế nên đã đề cử phó tướng Thẩm Hi.

Tướng mạo của Phương Chính Thanh không giống với người trời sinh là quân nhân như Thẩm Hi, cậu thoạt nhìn càng giống một văn nhân hơn. Nghe nói trước khi chiến tranh xảy ra, cậu vốn đang đi học, sau này bỏ bút gia nhập quân đội, một đường đi lên.

Thẩm Hi chưa từng đọc sách, anh không thể nghĩ ra được bất kì lời hoa mỹ nào, chỉ cảm thấy mắt rồi mi của người trước mặt, nơi nào anh cũng thích hết. Còn có đôi tay trắng nõn thon dài của cậu, nếu không phải đang đùa nghịch trang sách, mà là đùa nghịch cơ thể của anh, anh chắc chắn sẽ càng thích hơn.

Thẩm Hi liếm môi, đi đến trước vài bước, Phương Chính Thanh bị một bóng đen bao phủ, lúc này mới để ý đến anh.

Thẩm Hi đặt thức ăn lần lượt lên bàn, sau đó cầm lấy quần áo bên cạnh, chuẩn bị mặc vào giúp cậu.

Phương Chính Thanh lại trốn tránh một chút: “Em không phải phế nhân, anh không cần chăm sóc em từng li từng tí vậy đâu.”

Thẩm Hi nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó cúi người hôn lên xương quai xanh của cậu: “Anh thích em, thế nên anh muốn chăm sóc em, đây là chuyện đương nhiên.”

Mặt Phương Chính Thanh dần đỏ lên, cậu quay đầu đi chỗ khác: “Nhưng nói như thế nào em cũng từng là trưởng quan của anh…”

Thẩm Hi nhìn dái tai tròn trịa của cậu đỏ lên vì ngượng ngùng, không nhịn được lại hôn tiếp, đôi mắt đen vừa sâu vừa tối: “Quân hàm hiện tại của anh cao hơn em, em cần phải nghe anh.”

Phương Chính Thanh đã xấu hổ đến mức đại não trống rỗng, chỉ có thể thuận theo lời của anh lắp bắp nói: “Nghe… nghe gì chứ…”

Thẩm Hi đứng dậy tháo từng cúc áo sơ mi. Anh vốn dĩ đã cao lớn, lại bởi vì huấn luyện nhiều năm trong quân đội nên cơ bắp rất săn chắc, mỗi lần mặc áo sơ mi đều sẽ bó rất chặt. Anh tháo cúc áo ra, cơ ngực liền xuất hiện ra bên ngoài, núm/vú màu nâu run lên. Anh nhìn thấy cái dáng vẻ muốn nhìn nhưng lại xấu hổ của Phương Chính Thanh, cười nhẹ một tiếng, duỗi tay bắt lấy tay cậu đặt ở trên ngực mình: “Anh muốn em làm anh.”

“Anh đây là… ban ngày… ban ngày ban mặt ngang nhiên làm chuyện dâm/loạn!”

Thẩm Hi dựa sát người vào, túm lấy tay của Phương Chính Thanh sờ cơ ngực tràn đầy đàn hồi của mình, nói: “Thật sự không muốn à, nhưng nơi đó của anh nhớ em vô cùng đó.”

Phương Chính Thanh đỏ bừng cả mặt, nghẹn nửa ngày mới nói một câu nhỏ đến không thể phát hiện: “… Muốn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện