Lạc Trăn
nhìn góc cạnh khuôn mặt tinh xảo trước mắt cảm giác như có dòng điện
chạy qua, có lẽ nếu mình có bệnh tim hẳn lúc này đây đã phát tác rồi.
Mắt thấy hàng lông mi của anh run rẩy như sắp m, Lạc Trăn bỗng xao động, chỉ là về cơ bản đã ngừng mọi động tác, ví như chạy trốn.
Mạc Hoành sững sờ nhìn người con gái trước mắt, thần sắc có phần mê man, mất đi chút lạnh lùng, mà dịu dàng đến vô cùng.
Thấy bộ dạng anh đến tám phần vẫn chưa tỉnh táo, Lạc Trăn chợt bình tâm lại, nhưng ngẫm lại một chút, hoảng hốt cực độ, chẳng lẽ va đập bị ngốc nghếch rồi à?! Sợ đến nỗi lập tức cúi người kiểm tra thương tích.
Mà Mạc Hoành lúc này lại đang cúi đầu, nhìn cô, ánh mắt sâu hút.
Cánh tay hình như rách chút da, trên mu bàn tay cũng có vài vết trầy xước.
Nhưng tổng thế cũng không có gì đáng ngại, về cơ bản không cần hô hoán gọi xe cấp cứu.
Lạc Trăn nghĩ ngợi, lấy điện thoại từ trong túi quần, bấm số của Lâm Tiếu Tuyển.
Điện thoại mới vang lên một tiếng bên kia đã truyền đến giọng nói mạnh mẽ trong trẻo, “Chị Lạc Trăn?!”
Lạc Trăn vừa muốn lên tiếng, điện thoại đã bị một bàn tay thon dài cướp lấy! Mạc Hoành nhìn cô chăm chú.
“Anh…”
“Em muốn thoát khỏi tôi đến thế sao.”
“Tôi…”
“Em đi đi.”
“Hả?”
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Lạc Trăn liên tiếp ba câu không nói lại được người ta, liên tiếp ba câu lận!
Đến khi người nào đó vì bị đả kích quá độ mà đờ ra tại chỗ không nhúc nhích hoàn hồn trở lại, Mạc Hoành đang định khởi động xe, Lạc Trăn không nghĩ ngợi gì bèn xông lên đè lấy bàn tay trắng bệch đang xoay chìa khóa đó, “Anh bị thương chạy xe rất nguy hiểm, hay là gọi Tiếu Tuyển…”
“Không cần.” Mạc Hoành nhìn bàn tay dán lên mu bàn tay của mình, không hề xoay chìa khóa nữa, nhưng đáp lại vẫn lạnh lùng như cũ.
Lạc Trăn sững sờ, một chốc sau, động tác mau lẹ, nhanh gọn leo lên xe, rất không khách khí đẩy Mạc Hoành sang ghế bên phải, tự mình chiếm lấy vị trí chủ tọa.
“Em…”
“Tôi đưa anh về!”
“Không cần.” Thanh âm lãnh đạm không nghe ra chút manh mối nào.
Lạc Trăn quay sang nhìn anh, rồi cúi người giúp anh cài dây an toàn.
Mạc Hoành cúi đầu, lặng ngắm cô.
“Địa chỉ?”
“… Trang viên Luân Sĩ khu Bắc.”
Mắt thấy hàng lông mi của anh run rẩy như sắp m, Lạc Trăn bỗng xao động, chỉ là về cơ bản đã ngừng mọi động tác, ví như chạy trốn.
Mạc Hoành sững sờ nhìn người con gái trước mắt, thần sắc có phần mê man, mất đi chút lạnh lùng, mà dịu dàng đến vô cùng.
Thấy bộ dạng anh đến tám phần vẫn chưa tỉnh táo, Lạc Trăn chợt bình tâm lại, nhưng ngẫm lại một chút, hoảng hốt cực độ, chẳng lẽ va đập bị ngốc nghếch rồi à?! Sợ đến nỗi lập tức cúi người kiểm tra thương tích.
Mà Mạc Hoành lúc này lại đang cúi đầu, nhìn cô, ánh mắt sâu hút.
Cánh tay hình như rách chút da, trên mu bàn tay cũng có vài vết trầy xước.
Nhưng tổng thế cũng không có gì đáng ngại, về cơ bản không cần hô hoán gọi xe cấp cứu.
Lạc Trăn nghĩ ngợi, lấy điện thoại từ trong túi quần, bấm số của Lâm Tiếu Tuyển.
Điện thoại mới vang lên một tiếng bên kia đã truyền đến giọng nói mạnh mẽ trong trẻo, “Chị Lạc Trăn?!”
Lạc Trăn vừa muốn lên tiếng, điện thoại đã bị một bàn tay thon dài cướp lấy! Mạc Hoành nhìn cô chăm chú.
“Anh…”
“Em muốn thoát khỏi tôi đến thế sao.”
“Tôi…”
“Em đi đi.”
“Hả?”
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Lạc Trăn liên tiếp ba câu không nói lại được người ta, liên tiếp ba câu lận!
Đến khi người nào đó vì bị đả kích quá độ mà đờ ra tại chỗ không nhúc nhích hoàn hồn trở lại, Mạc Hoành đang định khởi động xe, Lạc Trăn không nghĩ ngợi gì bèn xông lên đè lấy bàn tay trắng bệch đang xoay chìa khóa đó, “Anh bị thương chạy xe rất nguy hiểm, hay là gọi Tiếu Tuyển…”
“Không cần.” Mạc Hoành nhìn bàn tay dán lên mu bàn tay của mình, không hề xoay chìa khóa nữa, nhưng đáp lại vẫn lạnh lùng như cũ.
Lạc Trăn sững sờ, một chốc sau, động tác mau lẹ, nhanh gọn leo lên xe, rất không khách khí đẩy Mạc Hoành sang ghế bên phải, tự mình chiếm lấy vị trí chủ tọa.
“Em…”
“Tôi đưa anh về!”
“Không cần.” Thanh âm lãnh đạm không nghe ra chút manh mối nào.
Lạc Trăn quay sang nhìn anh, rồi cúi người giúp anh cài dây an toàn.
Mạc Hoành cúi đầu, lặng ngắm cô.
“Địa chỉ?”
“… Trang viên Luân Sĩ khu Bắc.”
Danh sách chương