Diễn viên cúi chào, màn kịch hạ xuống, tất cả đều hoàn hảo không tì vết.
Lúc rời rạp hát, Lạc Trăn để ý người nọ đã tách khỏi chỗ ngồi.
Cổng nhà hát lớn, biển người dần dần tản ra, màn đêm buông xuống, cơn gió lạnh thổi tới khiến cô không khỏi rùng mình.
“Lạnh à?” Thiệu Dương hỏi.
Lạc Trăn nghiêng người đánh giá cái tên bên cạnh, “Tôi không thích bộ trang phục này của anh đâu.”
Thiệu Dương nghe xong, bật cười sang sảng, “Tôi cũng chưa nói muốn cởi áo đưa cho cô mà.”
Lạc Trăn thầm nghĩ, nếu anh dám cởi cái áo sơ mi duy nhất trên người xuống, thế thì đúng là giở trò lưu manh rồi.
Thiệu Dương nhận điện thoại, sau khi cúp máy liền cười khổ với Lạc Trăn, “Thận Linh nói họ có việc đi trước. Thật là, muốn để cái tên đó mời bữa cơm cũng khó thật. Xem ra tối nay chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi.”
Lạc Trăn cười hì hì, “Tôi vẫn chưa đồng ý ăn cơm cùng anh mà.” Đang nói thì tiếng di động vang lên, trượt mở màn hình, dãy số hiển thị trên đó khiến Lạc Trăn nhíu mày, thông tin chỉ gõ tên một địa danh, không có một chữ thừa thãi nào, thật là, anh ta trước giờ chẳng có kiên nhẫn gửi tin nhắn.
“Chắc cô sẽ không nói với tôi hiện tại chỉ có một mình tôi ăn cơm đấy chứ?”
“Có tài quan sát!” Lạc Trăn vỗ vỗ bả vai Thiệu Dương, “Cảm ơn anh hôm nay đã mang đến một vở kịch hay, có cơ hội tôi sẽ báo đáp anh ha.”
Thiệu Dương híp mắt, đang định lên tiếng, Lạc Trăn đã nhảy lên một chiếc taxi vừa khéo chạy qua rồi rời đi.
Vườn Mẫu Đơn, một nhà hàng Trung Quốc khá đặc sắc, bởi trước đây cũng có vài lần cùng ba đến nơi này nên cũng không quá lạ lẫm, Lạc Trăn báo danh tính người mời khách xong, lập tức được phục vụ cung kính đưa lên lầu.
Hương trà thanh nhạt bao trùm lên cả gian phòng, Lạc Trăn đẩy cửa bước vào đã trông thấy người đàn ông tao nhã đang ngồi sau bàn trà, động tác hoàn mỹ thong dong ngâm trà.
Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt không một gợn sóng hơi rung động, tiếp đó lại khôi phục bình tĩnh. “Tôi nghĩ em sẽ không tới.”
Lạc Trăn nhún nhún vai, “Có người mời khách, không đến thật đáng tiếc.” Nói xong bước đến ngồi phía đối diện, thuận tay nâng một chén trà uống một hơi cạn sạch chẳng nho nhã tẹo nào.
Người đàn ông vươn tay nhận lấy chén trà của cô, chuyển lại một chén khác chưa uống qua trong tay mình, động tác tùy hứng tự nhiên.
“Tôi nói này, Mạc công tử, anh sẽ không nhỏ nhen đến mức muốn bắt tôi uống no trà đấy chứ?”
“Em rất khát, không phải sao?” Vẻ mặt của Mạc Hoành vẫn không một gợn sóng như ban đầu.
“Câu này còn được.” Lạc Trăn nhíu mày, “Tôi không hề biết anh lại tường tận đến thế.”
Mạc Hoành không để ý đến sự châm chọc này, vươn tay tìm đến chiếc cổ của cô.
“Gì thế?” Lạc Trăn theo phản xạ kêu lên một tiếng.
Bàn tay vươn đến phân nửa bỗng khựng lại, có chút lúng túng, “Vết thương —- vẫn ổn chứ?”
Lạc Trăn không ngờ anh sẽ nhắc đến điều này, “Cảm ơn đã quan tâm, chỉ tím một mảng lớn thôi.” Chữ “lớn” thốt ra vô cùng mạnh mẽ.
Mạc Hoành thu tay về, chỉ đáp, “Tôi sẽ không nói lời xin lỗi.”
Lạc Trăn hừ một tiếng, “Tôi cũng chẳng trông chờ anh sẽ nói.”
Một lúc sau hai người chẳng ai lên tiếng, cục diện có chút bế tắc, Lạc Trăn nghĩ không ra, một khắc trước mình sao lại muốn chạy đến nơi này, đúng là bị quỷ ám! “Tôi tưởng em không thích ca kịch!” Thật lâu sau Mạc Hoành mới lên tiếng, giọng nói có phần lạnh nhạt.
“Trên đời này, chẳng có thích hay không thích một cách tuyệt đối.” Lạc Trăn đáp.
Ánh mắt anh tối sầm lại, “Vậy em nói xem, em hiện tại thích gì? Tạp chí? Ca kịch? Hay là —- Hạ Thiên Liên? Thiệu Dương?” Thanh âm giá buốt đến thấu xương.
Lạc Trăn đứng dậy, khóe miệng khẽ động, “Tôi không muốn cãi nhau với anh.”
“Vậy, hòa hảo thì sao?” Con ngươi đen láy như mực vẫn dán chặt lấy cô.
Trái tim Lạc Trăn khẽ nảy lên, nhưng lập tức lại châm biếm, “Hòa hảo? Đường Thận Linh của anh sẽ đồng ý sao?”
Mạc Hoành trừng mắt nhìn cô, “Em không cần nhắc đến cô ấy.”
Lạc Trăn chống hai tay lên mép bàn, cúi người sáp lại gần, thanh âm mang ý cười, “Người tôi muốn nói đến chính là cô ta, Mạc Hoành, vấn đề giữa chúng ta, không phải Thiệu Dương, cũng chẳng phải Hạ Thiên Liên, mà là cô ta.”
Mạc Hoành chậm rãi đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo bỗng ánh lên vài tia ấm áp, “Lạc Trăn, không phải anh thì không được.”
Mấy giây sau Lạc Trăn không hề phản ứng được, anh ta chuyển ý có phần quá nhanh, “Xin lỗi, anh vừa nói gì cơ?” Cô hoài nghi mình đã nghe nhầm.
Mạc Hoành kề môi bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Lạc Trăn, không phải anh thì không được.” Nhắc lại từng câu từng chữ, đôi mắt giấu ẩn sâu dưới mái tóc đen trở nên phức tạp mà rực rỡ hiếm thấy, “Bởi vì… chỉ có Mạc Hoành mới là người em muốn.” Câu nói cuối cùng anh thốt ra dịu dàng đến lạ lùng.
Lạc Trăn đờ đẫn, nhất thời không tìm được cách diễn tả, “Anh —-”
“Anh làm sao?” Mạc Hoành từng bước áp sát, lúc anh tức giận hoặc nắm chắc thắng lợi trong tay thường nói câu này.
Lạc Trăn từ lúc bắt đầu, quãng thời gian này luôn khiến cô có chút chẳng thể tiếp tục được nữa, trầm mặc vài giây đột nhiên bật cười.
“Cởi cúc áo ra.” Cô nói.
“Cái gì?” Hiếm khi thấy trên khuôn mặt của Mạc Hoành xuất hiện sự kinh ngạc.
“Tôi nói, cởi cúc áo trên trang phục của anh ra.”
Một lúc sau thấy Mạc Hoành không hề có ý động tay, “Anh không làm thì để tôi làm cũng được.” Nói xong lách mấy bước qua chiếc bàn nhỏ, đi đến bên người anh.
Mạc Hoành vẫn đứng tại chỗ nhìn cô, con ngươi sâu không thấy đáy. Lạc Trăn vươn tay cởi áo vest Âu phục của anh một cách thành thạo, sau đó là cúc áo trên sơ mi… Nước da trắng bóc dần dần lộ ra, một sợi dây chuyền bạch kim như ẩn như hiện, Lạc Trăn cắn xuống vô cùng nhanh, Mạc Hoành phản ứng lại, sự đau đớn khiến anh khẽ nhíu mày, nhưng chẳng mảy may có ý muốn đẩy ra, khóe miệng xinh đẹp dường như còn thoáng một nụ cười nhàn nhạt.
Tiếng xe đồ ăn va phải cánh cửa đã phá vỡ căn phòng tĩnh lặng mờ ám, một cô gái phục vụ vừa đến đưa thức ăn bị cảnh tượng trước mắt dọa không nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng.
Trời ạ, hình ảnh này, người đàn ông tuấn tú tao nhã đứng đó, áo vest rơi xuống, sơ mi cởi ra bán nửa, mái tóc dài đến eo của cô gái phủ lên lớp áo sơ mi của anh, vài chiếc cúc áo cài lộn xộn, tay người đàn ông ôm lấy eo của cô gái, một tay khác luồn vào trong mái tóc dài của cô, mà cô gái hình như đang —- cắn anh ta? Hai tay cô gái nắm lấy bả vai của người đàn ông, vùi khuôn mặt sau hõm vãi của anh.
Cô ta trước giờ chưa từng bắt gặp kiểu tình huống này, vô cùng kỳ lạ, vô cùng… kích động.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua cô gái nhìn về phía cửa, con ngươi thản nhiên chuyển sang lạnh lẽo khiến cô ta không khỏi rùng mình trong lòng.
“Xin, xin lỗi.” Căng thẳng gật đầu, cuống quýt kéo xe đồ ăn rời khỏi gian phòng, khép cửa lại.
Lúc rời rạp hát, Lạc Trăn để ý người nọ đã tách khỏi chỗ ngồi.
Cổng nhà hát lớn, biển người dần dần tản ra, màn đêm buông xuống, cơn gió lạnh thổi tới khiến cô không khỏi rùng mình.
“Lạnh à?” Thiệu Dương hỏi.
Lạc Trăn nghiêng người đánh giá cái tên bên cạnh, “Tôi không thích bộ trang phục này của anh đâu.”
Thiệu Dương nghe xong, bật cười sang sảng, “Tôi cũng chưa nói muốn cởi áo đưa cho cô mà.”
Lạc Trăn thầm nghĩ, nếu anh dám cởi cái áo sơ mi duy nhất trên người xuống, thế thì đúng là giở trò lưu manh rồi.
Thiệu Dương nhận điện thoại, sau khi cúp máy liền cười khổ với Lạc Trăn, “Thận Linh nói họ có việc đi trước. Thật là, muốn để cái tên đó mời bữa cơm cũng khó thật. Xem ra tối nay chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi.”
Lạc Trăn cười hì hì, “Tôi vẫn chưa đồng ý ăn cơm cùng anh mà.” Đang nói thì tiếng di động vang lên, trượt mở màn hình, dãy số hiển thị trên đó khiến Lạc Trăn nhíu mày, thông tin chỉ gõ tên một địa danh, không có một chữ thừa thãi nào, thật là, anh ta trước giờ chẳng có kiên nhẫn gửi tin nhắn.
“Chắc cô sẽ không nói với tôi hiện tại chỉ có một mình tôi ăn cơm đấy chứ?”
“Có tài quan sát!” Lạc Trăn vỗ vỗ bả vai Thiệu Dương, “Cảm ơn anh hôm nay đã mang đến một vở kịch hay, có cơ hội tôi sẽ báo đáp anh ha.”
Thiệu Dương híp mắt, đang định lên tiếng, Lạc Trăn đã nhảy lên một chiếc taxi vừa khéo chạy qua rồi rời đi.
Vườn Mẫu Đơn, một nhà hàng Trung Quốc khá đặc sắc, bởi trước đây cũng có vài lần cùng ba đến nơi này nên cũng không quá lạ lẫm, Lạc Trăn báo danh tính người mời khách xong, lập tức được phục vụ cung kính đưa lên lầu.
Hương trà thanh nhạt bao trùm lên cả gian phòng, Lạc Trăn đẩy cửa bước vào đã trông thấy người đàn ông tao nhã đang ngồi sau bàn trà, động tác hoàn mỹ thong dong ngâm trà.
Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt không một gợn sóng hơi rung động, tiếp đó lại khôi phục bình tĩnh. “Tôi nghĩ em sẽ không tới.”
Lạc Trăn nhún nhún vai, “Có người mời khách, không đến thật đáng tiếc.” Nói xong bước đến ngồi phía đối diện, thuận tay nâng một chén trà uống một hơi cạn sạch chẳng nho nhã tẹo nào.
Người đàn ông vươn tay nhận lấy chén trà của cô, chuyển lại một chén khác chưa uống qua trong tay mình, động tác tùy hứng tự nhiên.
“Tôi nói này, Mạc công tử, anh sẽ không nhỏ nhen đến mức muốn bắt tôi uống no trà đấy chứ?”
“Em rất khát, không phải sao?” Vẻ mặt của Mạc Hoành vẫn không một gợn sóng như ban đầu.
“Câu này còn được.” Lạc Trăn nhíu mày, “Tôi không hề biết anh lại tường tận đến thế.”
Mạc Hoành không để ý đến sự châm chọc này, vươn tay tìm đến chiếc cổ của cô.
“Gì thế?” Lạc Trăn theo phản xạ kêu lên một tiếng.
Bàn tay vươn đến phân nửa bỗng khựng lại, có chút lúng túng, “Vết thương —- vẫn ổn chứ?”
Lạc Trăn không ngờ anh sẽ nhắc đến điều này, “Cảm ơn đã quan tâm, chỉ tím một mảng lớn thôi.” Chữ “lớn” thốt ra vô cùng mạnh mẽ.
Mạc Hoành thu tay về, chỉ đáp, “Tôi sẽ không nói lời xin lỗi.”
Lạc Trăn hừ một tiếng, “Tôi cũng chẳng trông chờ anh sẽ nói.”
Một lúc sau hai người chẳng ai lên tiếng, cục diện có chút bế tắc, Lạc Trăn nghĩ không ra, một khắc trước mình sao lại muốn chạy đến nơi này, đúng là bị quỷ ám! “Tôi tưởng em không thích ca kịch!” Thật lâu sau Mạc Hoành mới lên tiếng, giọng nói có phần lạnh nhạt.
“Trên đời này, chẳng có thích hay không thích một cách tuyệt đối.” Lạc Trăn đáp.
Ánh mắt anh tối sầm lại, “Vậy em nói xem, em hiện tại thích gì? Tạp chí? Ca kịch? Hay là —- Hạ Thiên Liên? Thiệu Dương?” Thanh âm giá buốt đến thấu xương.
Lạc Trăn đứng dậy, khóe miệng khẽ động, “Tôi không muốn cãi nhau với anh.”
“Vậy, hòa hảo thì sao?” Con ngươi đen láy như mực vẫn dán chặt lấy cô.
Trái tim Lạc Trăn khẽ nảy lên, nhưng lập tức lại châm biếm, “Hòa hảo? Đường Thận Linh của anh sẽ đồng ý sao?”
Mạc Hoành trừng mắt nhìn cô, “Em không cần nhắc đến cô ấy.”
Lạc Trăn chống hai tay lên mép bàn, cúi người sáp lại gần, thanh âm mang ý cười, “Người tôi muốn nói đến chính là cô ta, Mạc Hoành, vấn đề giữa chúng ta, không phải Thiệu Dương, cũng chẳng phải Hạ Thiên Liên, mà là cô ta.”
Mạc Hoành chậm rãi đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo bỗng ánh lên vài tia ấm áp, “Lạc Trăn, không phải anh thì không được.”
Mấy giây sau Lạc Trăn không hề phản ứng được, anh ta chuyển ý có phần quá nhanh, “Xin lỗi, anh vừa nói gì cơ?” Cô hoài nghi mình đã nghe nhầm.
Mạc Hoành kề môi bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Lạc Trăn, không phải anh thì không được.” Nhắc lại từng câu từng chữ, đôi mắt giấu ẩn sâu dưới mái tóc đen trở nên phức tạp mà rực rỡ hiếm thấy, “Bởi vì… chỉ có Mạc Hoành mới là người em muốn.” Câu nói cuối cùng anh thốt ra dịu dàng đến lạ lùng.
Lạc Trăn đờ đẫn, nhất thời không tìm được cách diễn tả, “Anh —-”
“Anh làm sao?” Mạc Hoành từng bước áp sát, lúc anh tức giận hoặc nắm chắc thắng lợi trong tay thường nói câu này.
Lạc Trăn từ lúc bắt đầu, quãng thời gian này luôn khiến cô có chút chẳng thể tiếp tục được nữa, trầm mặc vài giây đột nhiên bật cười.
“Cởi cúc áo ra.” Cô nói.
“Cái gì?” Hiếm khi thấy trên khuôn mặt của Mạc Hoành xuất hiện sự kinh ngạc.
“Tôi nói, cởi cúc áo trên trang phục của anh ra.”
Một lúc sau thấy Mạc Hoành không hề có ý động tay, “Anh không làm thì để tôi làm cũng được.” Nói xong lách mấy bước qua chiếc bàn nhỏ, đi đến bên người anh.
Mạc Hoành vẫn đứng tại chỗ nhìn cô, con ngươi sâu không thấy đáy. Lạc Trăn vươn tay cởi áo vest Âu phục của anh một cách thành thạo, sau đó là cúc áo trên sơ mi… Nước da trắng bóc dần dần lộ ra, một sợi dây chuyền bạch kim như ẩn như hiện, Lạc Trăn cắn xuống vô cùng nhanh, Mạc Hoành phản ứng lại, sự đau đớn khiến anh khẽ nhíu mày, nhưng chẳng mảy may có ý muốn đẩy ra, khóe miệng xinh đẹp dường như còn thoáng một nụ cười nhàn nhạt.
Tiếng xe đồ ăn va phải cánh cửa đã phá vỡ căn phòng tĩnh lặng mờ ám, một cô gái phục vụ vừa đến đưa thức ăn bị cảnh tượng trước mắt dọa không nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng.
Trời ạ, hình ảnh này, người đàn ông tuấn tú tao nhã đứng đó, áo vest rơi xuống, sơ mi cởi ra bán nửa, mái tóc dài đến eo của cô gái phủ lên lớp áo sơ mi của anh, vài chiếc cúc áo cài lộn xộn, tay người đàn ông ôm lấy eo của cô gái, một tay khác luồn vào trong mái tóc dài của cô, mà cô gái hình như đang —- cắn anh ta? Hai tay cô gái nắm lấy bả vai của người đàn ông, vùi khuôn mặt sau hõm vãi của anh.
Cô ta trước giờ chưa từng bắt gặp kiểu tình huống này, vô cùng kỳ lạ, vô cùng… kích động.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua cô gái nhìn về phía cửa, con ngươi thản nhiên chuyển sang lạnh lẽo khiến cô ta không khỏi rùng mình trong lòng.
“Xin, xin lỗi.” Căng thẳng gật đầu, cuống quýt kéo xe đồ ăn rời khỏi gian phòng, khép cửa lại.
Danh sách chương