Đến giữa bữa cơm, Hạ Thiên Liên bỗng dưng hỏi, “Lạc Trăn, có phải một tuần nữa em phải trở lại trường không?”

Lạc Trăn nuốt ực miếng vịt tiềm trong miệng, nghĩ ngợi, “Vâng, sao vậy anh?”

“Không có gì.” Nở một nụ cười đều đều, “Nhớ lĩnh lương rồi hãy đi nhé.”

Lạc Trăn phì cười, “Anh mà không đưa thì em không đi đâu.”

Mạc Hoành ngẩng đầu lên, đôi lông mày hơi cau lại, “Em phải trở về Mỹ?”

Lạc Trăn cầm chiếc đũa chỉ chỉ Mạc Hoành, “Đồng chí này rõ ràng không quan tâm tôi nhé. Chưa tốt nghiệp đương nhiên phải trở về kiên trì nỗ lực rồi, nào giống anh chứ, làm rường cột nước nhà bao nhiêu năm như thế.”

Ánh mắt Mạc Hoành hơi sầm xuống, “Anh biết.” Chỉ là, nhất thời đã quên… quên rằng, em vẫn phải đi.

“Ha.” Lạc Trăn cười, “Biết thì tốt, dù sao cũng phải chuẩn bị một món quà tiễn lên đường cho chị đây nhé, càng to càng tốt, càng đắt càng tốt, không to không đắt bổn tiểu thư không nhận.”

Hạ Thiên Liên bùi ngùi, “Logic của cướp bóc.”

Mạc Hoành đột nhiên sa sầm mặt lại, đứng dậy, “Tôi đi hút điếu thuốc.”

“Này.”

Lạc Trăn bật dậy, Hạ Thiên Liên đưa tay đè cô xuống, “Đàn ông hút thuốc, em ầm ĩ làm gì.”

Mạc Hoành không hề quay đầu, bước từng bước ra hành lang, rẽ ngoặt, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lạc Trăn thu tầm mắt lại, liếc sang Hạ Thiên Liên, “Sếp Hạ, anh cố ý đúng không?”

“Cái gì?”

Lạc Trăn ngồi xuống, “Dù anh là sếp của em, em vẫn phải nói —- khẩu phật tâm xà.”

“Gièm pha.” Hạ Thiên Liên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang, “Anh nghĩ bản lĩnh của mình vẫn chưa lớn đến mức đó.”

Lạc Trăn nâng tách cà phê trên bàn, không uống mà xoay tròn trong tay, lát sau bỗng cười khổ, “Anh ấy không hề quan tâm đến em, ít nhất, cũng không phải là mối quan tâm duy nhất, em không muốn tự chuốc lấy bẽ mặt.”

“Lạc Trăn.”

“À, sếp Hạ.” Lạc Trăn đặt tách cà phê xuống, nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên Liên, “Quà tiễn biệt, nghe em thỉnh cầu được không? Đừng mua nhầm nhé.”

Hạ Thiên Liên đành lắc đầu, cuối cùng chỉ nói, “Tiền mừng được không?”

Lạc Trăn sờ sờ mũi, “Thế cũng được, chỉ có điều, tiền mừng càng to càng tốt, càng đắt càng tốt, yêu cầu vẫn thế, ha.”

“Rốt cuộc em học ai mà xấu xa vậy hả?”

“Tự học thành tài.”

“Thiên tài.”

“Lại còn phải nói.”

Hạ Thiên Liên khẽ cười, “Cao ngạo tự phụ không phải sao.”

Trên hành lang u tối, Mạc Hoành tao nhã dựa bên cửa sổ, hơi rủ đầu xuống, điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay trái vướng vít những dải mây mù dằng dặc, vẻ mặt mơ hồ giữa làn khói mờ mịt.

Nhấc tay lên, đưa điếu thuốc gần bên khóe miệng, hít một hơi, từ từ nhả ra.

Lạc Trăn tới chỗ trước sân khấu yêu cầu một cốc nước đá, lần này cố ý nhờ họ đổi sang cốc giấy, để tránh tay trơn làm rơi vỡ, không trở lại bàn ăn ngay, lượn qua bồn hoa đồ sộ, rẽ vào hành lang.

Trên hành lang tĩnh lặng, hình bóng quen thuộc ấy đứng bên cửa sổ, Lạc Trăn khẽ thở dài, chầm chậm bước đến.

Mạc Hoành nâng tay hút thuốc.

Lạc Trăn bắt lấy điếu thuốc trên tay anh, đưa đến bên miệng mình hít một hơi, sau đó là một tràng ho sặc sụa dài dặc.

Mạc Hoành hoàn hồn lại sau phút đờ đẫn, đoạt lấy điếu thuốc, ném vào trong thùng rác bên cạnh.

“Phụ nữ như em hút thuốc làm gì hả!” Vội vàng cúi người vỗ vỗ lưng cô, “Sao rồi? Khó chịu à?”

Lạc Trăn che miệng ho khù khụ, “Khó chịu.”

“Đáng đời.” Mạc Hoành nói không hề khách khí, tay không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cô, “Sao rồi? Đỡ hơn chưa? Muốn uống nước không?”

Giọng nói uể oải vang lên, “Làm gì nghiêm trọng đến thế?” Lạc Trăn đứng thẳng người dậy, hoàn toàn gió yên sóng lặng, nom người trước mắt đầy vẻ lo lắng, cười tủm tỉm.

Mạc Hoành nhíu mày, biết mình bị mắc lừa, cô gái này, sao có thể ngây thơ đến mức chưa từng đụng vào thuốc lá.

Mạc Hoành xoay người định đi.

Lạc Trăn lanh tay lẹ mắt kéo anh lại, “Mạc Hoành, chúng ta nói chuyện đi.”

Bóng lưng đẹp đẽ khựng lại, “Nói chuyện gì?”

Lạc Trăn ngẫm ngợi hai giây, mở đầu chủ đề, “Tôi nhớ, trước đây anh không hút thuốc.”

Mạc Hoành quay người lại, “Em muốn nói về cái này sao?”

“Anh nghiện thuốc lá rất nặng.”

“Rồi sao nữa?”

Lạc Trăn kiềm lại ngữ khí thong dong, “Mạc Hoành, anh đang hủy hoại cơ thể của mình sao?”

Ngực khẽ run lên, giọng nói lại rất bình thản, “Em có ý gì?”

“Có lẽ là tôi hay xen vào chuyện của người khác, nhưng mà, tôi hy vọng sau này anh có thể kiềm chế chứng nghiện thuốc của mình lại, dù sao hút thuốc chỉ có hại chứ chẳng có lợi gì cho sức khỏe.”

Lẳng lặng ngóng nhìn người con gái trước mắt, “Em đúng là hay xen vào chuyện của người khác thật.” Giọng nói lạnh như nước rõ ràng không nể mặt ai.

Lạc Trăn ngẩn ngơ, rốt cuộc vẫn tự chuốc lấy bẽ mặt.

Đút tay vào túi áo, ngượng ngùng mỉm cười, “Coi như tôi chưa nói.” Lạc Trăn xoay người, “Đi thôi. Cũng đã đến lúc thanh toán tàn tiệc rồi.”

Mạc Hoành sải bước chắn trước mặt cô, vẻ mặt phức tạp, “Khi nào em trở lại Mỹ?”

“Tôi trở về lúc nào, cũng không liên quan đến anh.” Lạc Trăn ngẩng đầu nhìn anh.

Mạc Hoành híp mắt, sau đó lại cất lời, “Đúng vậy, em muốn đi, thì có liên quan gì đến anh chứ?”

Lạc Trăn nhếch khóe miệng, “Đây coi như lời tạm biệt của anh?” Rất rõ ràng, rất thẳng thắn, so với thuở ban đầu, có lẽ, thái độ càng dứt khoát hơn.

Mạc Hoành đứng bất động tại chỗ, ngón tay đâm sâu hoắm trong lòng bàn tay.

Anh có thể vô liêm sỉ mà nói ra ư? Anh có thể sao? Nếu anh đủ đê tiện, anh có thể lấy cái đó để uy hiếp cô, sau đó, sau đó…

“Lạc Trăn, bỗng nhiên tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Từng câu từng chữ, bình tĩnh rõ ràng.

Nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt của Lạc Trăn chợt tan biến hết.

“Mạc Hoành, anh đứng lại cho tôi!” Lạc Trăn thừ ra tại chỗ năm giây, tức giận hét lên với bóng lưng ấy.

Mạc Hoành dừng bước, cơ thể cứng đờ.

“Anh nói rõ lại xem! Sao lại nói anh không muốn nhìn thấy tôi?”

“Chính là… tôi không muốn thấy cô nữa.”

Lặp lại, anh ta đã lặp lại! Một ngọn lửa vô danh bỗng hừng hực thiêu đốt, nóng đến độ Lạc Trăn tưởng chừng như bị người ta giáng cho một cái tát thật mạnh.

Cốc giấy trên tay càng nắm càng chặt, cuối cùng ném hết sức về phía bóng hình lại tiếp tục cất bước kia! Khoảng cách ba bốn mét, nước lạnh buốt bắn tung tóe trên sàn nhà, nửa cốc nước văng lên chiếc áo màu trắng ấy.

Bóng dáng thon dài cứng đến độ càng đứng thẳng, hơi cử động, cuối cùng cũng cất bước.

Lạc Trăn còn nhớ, đến khi nước mắt đã nhòa đi tất cả, có một người nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Không sao hết, Lạc Trăn, không sao hết.”

Tảng sáng ngày hôm sau, Lạc Trăn bò xuống giường trong tiếng chuông báo thức, phát hiện mình hơi đau đầu lại thêm cổ họng ngưa ngứa, thể chất dã thú lần đầu tiên chịu chấn động, suy sụp không thôi, tắt điều hòa hiển thị 16 độ, khoác thêm áo ra khỏi phòng.

Tối hôm qua tắm nước lạnh, tóc chưa sấy khô đã lên giường đi ngủ, giờ nhớ lại thật sự rất hối hận.

Mở bình nước bật nút đung nóng, đi lục tìm thuốc, cô nhớ lúc dọn nhà Lạc phu nhân đã chuẩn bị không ít thuốc cho cô, ngay cả thuốc tránh thai cũng có, giờ sao đến cả thuốc cảm cũng không tìm được nổi một gói.

Lạc Trăn vẫn trung thành hy vọng bệnh cúm của mình đừng nghiêm trọng hơn nữa, nếu không sẽ bị giày vò chết mất, thành thật mà nói, hiện tại cô đã cảm giác toàn thân không gượng dậy nổi, đau đầu đau họng đau cả mắt, cực kỳ khó chịu.

Gọi cho Lăng Cát Văn xin nghỉ, trở về phòng tiếp tục ngủ vùi.

Có lẽ thật sự rất mệt, lại thêm tác dụng gây ngủ của hai viên thuốc cảm, vừa đặt mình lên giường đã bắt đầu mơ mơ màng màng.

Cơn gió mùa hạ ùa tới, rèm cửa bay lên lại hạ xuống, tạo ra những âm thanh sột soạt.

Lạc Trăn bỗng ngơ ngẩn mơ hồ.

Mùa hạ trước kia không nóng đến mức này thì phải…

Suốt ngày cầm sách, có gì hay ho mà xem chứ, Mạc Hoành Mạc Hoành, chúng ta ra ngoài hóng gió đi, gió mùa hè dễ chịu cực ý… Đừng ồn nữa… Vậy anh ra ngoài với em đi, không phải em sẽ không ồn ào nữa sao, bạn trai người ta đều cùng nhau… ừm… anh rõ ràng chẳng quan tâm đến em! Người yêu của con bạn cùng phòng em toàn trèo cây bắt ve cho nó… Ồ, thế em muốn ve sầu hả…

Anh là của em, em còn muốn gì nữa, Lạc Trăn…

Đến khi Mạc Hoành tỉnh lại, đã là năm giờ chiều, trong căn phòng không hề có một tia sáng, ngồi dậy tĩnh lặng một lúc, cầm lấy lọ thuốc trên kệ tủ đầu giường, đổ ra bốn viên rồi uống, không cần nước.

Cửa phòng bị đẩy ra, đèn điện bật lên, cả phòng tràn ngập ánh sáng.

“Dì nói anh ở nhà, em vẫn không tin.”

Mạc Hoành híp mắt nhìn người đang tới gần, cào tóc một lát, xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Gã đàn ông bèn theo sau, “Mấy ngày nay chắc em không đắc tội với anh đâu nhỉ?”

Mạc Hoành vặn vòi nước lạnh rửa mặt, cảm giác mát rượi làm cho người anh tỉnh táo hẳn.

“Sao cậu lại ở đây?” Rửa mặt xong, Mạc Hoành đứng thẳng người dậy, nhìn gã đàn ông đứng cạnh buồng vệ sinh trong gương.

Thiệu Dương nhún vai, “Tiện đường.”

Mạc Hoành liếc hắn một cái, cầm chiếc khăn đặt trên bệ kính lau khô tay, lách người đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thiệu Dương xoay người, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, “Mùi rượu nặng quá.”

Mạc Hoành đi đến trước tủ quần áo, cởi quần áo nhàu nhĩ trên người xuống, lấy ra một chiếc áo sơ mi cotton màu trắng khoác lên.

“Phản ứng của anh khiến em cảm giác mình không được chào đón lắm.”

Mạc Hoành hơi nhếch miệng, “Hiếm khi cậu tự mình biết mình như vậy.”

Thiệu Dương khoanh hai tay trước ngực, dựa nghiêng lên khung cửa, “Trên thực tế em luôn biết rõ, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.” Đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Hôm nay, Thận Linh gọi điện cho em —-”

Mạc Hoành uể oải cắt lời hắn, “Thận Linh có làm sao, cậu không cần phải nói với tôi.”

Thiệu Dương ô một tiếng, “Mạc Hoành, có lúc em thật sự không hiểu nổi anh.”

Mạc Hoành cầm áo vest vắt trên thành ghế dựa lên, “Còn chuyện gì nữa không?” Tỏ ý đuổi khách một cách rõ ràng.

Thiệu Dương nhíu mày, “Anh phải ra ngoài?”

Mạc Hoành nở một nụ cười như thật mà giả, “Trước đây cậu không nói nhảm nhiều như vậy.”

“Mạc Hoành.” Thiệu Dương gọi anh lại từ phía sau. Đắn đo một lát, “Em nhớ —- Lạc tiểu thư có một người bạn họ Liên, khu vực của cô ta không sạch sẽ cho lắm, sắp tới thành phố phải siết chặt hơn.”

Mạc Hoành nghe thấy chữ “Lạc”, lồng ngực bất chợt nghẽn lại, “Cậu đúng là một cảnh sát giỏi.”

“Cảnh sát chỉ là một nghề nghiệp, anh nghĩ cảnh sát Trung Quốc có bao nhiêu chính nghĩa.” Thiệu Dương nói, “Lạc Trăn —-”

“Tốt nhất cậu cách xa cô ấy ra một chút.”

Thiệu Dương sửng sốt, “Mạc Hoành, hiện tại anh lấy tư cách gì để nói với em? Anh họ của em, hay là, người yêu cũ của cô ấy? Trước đây em cứ nghĩ mãi, một người khiến anh say rượu thành thói, nghiện thuốc lá nặng, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Anh biết không, từ nhỏ đến lớn, sự nghiêm túc của anh luôn làm em ngưỡng mộ, vì thế, em rất hiếu kỳ, cực kỳ cực kỳ hiếu kỳ.” Ngừng một lát hắn nói, “Nhưng, Lạc Trăn rất khó tiếp cận, thông minh, giảo hoạt, lúc cần thiết, có thể vô cùng tuyệt tình.”

Mạc Hoành xoay người, “Cậu biết cô ấy được bao lâu? Cậu hiểu cô ấy đến chừng nào?”

Thiệu Dương nhíu mày, “Em nói rồi, em hiếu kỳ về cô ấy, mà sự hiếu kỳ này có thể sẽ khiến em đào sâu tìm hiểu cô ấy.”

“Được thôi.” Vẻ mặt Mạc Hoành không đổi, giọng nói cũng bình tĩnh không gợn sóng, dường như chủ đề hắn nói chẳng có gì thú vị cả.

Thiệu Dương thì lại có vẻ hào hứng, tiếp tục lên tiếng, “Sau khi tốt nghiệp anh thi vào công ty đa quốc gia ấy, rốt cuộc là nguyên nhân tại sao, hiện tại hình như em cũng đã hiểu được phần nào, anh không thể chủ động đi, nhưng, nếu là bị động, vậy thì càng hợp tình hợp lý, trước khi cô ấy trở lại, không, phải nói là, đến khi cô ấy quay trở lại, anh trở tay không kịp, anh —-”

“Thiệu Dương.” Mạc Hoành cuối cùng cũng nhìn thẳng vào hắn, con ngươi đen hoắm phủ đầy lạnh lẽo, “Đừng có không biết suy xét.”

Thiệu Dương cười khổ, cuối cùng lại lên tiếng, “Mạc Hoành, năm đó anh Đường rơi xuống nước chết đuối, không phải là trách nhiệm của anh, Thận Linh bị kích động, tâm trạng không ổn định cũng không phải là trách nhiệm của anh, vì sao đã ngần ấy năm mà anh vẫn không thể buông xuống những canh cánh trong lòng?”

“… Bởi vì, cậu chưa trải qua.” Thật lâu sau giọng nói cất lên trống rỗng, mơ hồ.

Nhà hàng cơm Tây sáng sủa gọn gàng, Lạc Trăn ngồi bên cửa sổ vương đầy những tia nắng. Ngủ liền hai ngày hai đêm, cuối cùng hôm nay cũng bị người ta lôi ra khỏi nhà đi ăn trưa.

“Không phải chỉ cảm cúm thôi à, sao trông mày tiều tụy thế hả.”

Lạc Trăn ôm hộp khăn giấy chùi nước mũi, “Chắc là viêm phổi.”

“Viêm phổi cái quái gì.” Liên Ân cười nạt.

“Trong phim truyền hình toàn diễn như vậy.”

“Bị thất tình, xe tưới đường xối vào mày cả một trận mưa, thế thì mới có thể bị viêm phổi.” Đang nói, Liên Ân đột nhiên đưa tay qua vỗ mạnh một cái lên vai Lạc Trăn, “Em gái, bạch mã nhà mày.”

Đầu Lạc Trăn suýt nữa thì bị vỗ dúi vào trong bát canh nóng.

“Chị cả, chị không thể nhẹ tay được à.” Vòng tay vuốt ra sau lưng.

“Này, bạch mã nhà mày kìa.” Liên Ân hất cằm.

“Gì mà ngựa đen ngựa trắng, ở đây không phải vườn thú đâu nhé.” Lạc Trăn phì cười, gọi người phục vụ vừa đi qua, “Phiền cậu, đổi cho tôi cái muôi lớn.”

Liên Ân bóp mặt Lạc Trăn hướng sang một phía nào đó, “Giả vờ giả vịt, tao thấy mày đang giả vờ đấy.”

Lạc Trăn nhíu mày, kéo tay Liên Ân xuống, “Đừng ồn nữa chị Liên.”

“Sao thế?” Liên Ân nhìn cô.

Vừa liếc nhanh qua bên đó…

Một đám người mặc Âu phục giày da đứng bên đường đối diện với cổng nhà hàng, cho dù rơi vào bất cứ tình huống nào, cho dù xung quanh có biết bao nhiêu người, bóng dáng tuấn tú thẳng tắp ấy mãi mãi vẫn là hình ảnh nổi bật nhất.

Đời người, có nơi nào mà chẳng tương phùng.

“Sao vậy?” Liên Ân không có được khứu giác nhạy bén như chó của Thẩm Hạ Thụy, nghi hoặc, chỉ có thể hỏi.

“Không có gì.” Lạc Trăn khẽ cười, vẻ mặt bỗng trở nên ngả ngớn, “Chị Liên, gần đây chắc chị phải bận lắm mới đúng, không phải thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt hả, sao lại rảnh rỗi hẹn em ra ngoài ăn cơm thế?”

Liên Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoảnh đầu nghiền ngẫm Lạc Trăn, “Hai người —-”

“Chị Liên, em đọc thơ cho chị nghe nhé.”

Câu trả lời của Liên Ân rất thẳng thắn, “Mày cút đi.”

Lạc Trăn khẽ ho một tiếng, hắng giọng khàn khàn.

“Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu, loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.” [1]

Liên Ân cười nạt, “Mẹ nó, mày đọc thật đấy à, chúng ta đây mù chữ, nghe không hiểu.” Ngừng một lát, “Nghe có vẻ quen tai.”

“Của Lý Bạch.”

“Lý Bạch? Người anh em này thì tao biết! Tao nhớ ông ta tóc bạc trắng dài ba nghìn trượng mà, ha ha, có cá tính, có cá tính, tao thích.”

Khóe mắt Lạc Trăn giật giật mạnh mẽ, “Chị nào có mù chữ chứ.” Mà đúng là lưu manh.

Lạc Trăn đổi chỗ ngồi, quay lưng với cửa sổ kính, ánh dương chiếu lên lưng cô, chiếc áo T-shirt màu đen hấp nhiệt điên cuồng, Lạc Trăn mơ màng có cảm giác như bị thiêu đốt.

Ăn cơm xong bước ra ngoài, vừa đi đến đường lớn, nháy mắt đã trong thấy chiếc xe màu trắng đó, Lạc Trăn nhíu mày, nhìn về phía nhà hàng năm sao kia, anh ta vẫn chưa đi? Lạc Trăn bỗng nhiên ghét cay ghét đắng loại tình cảnh này, thậm chí có phần chán chường mệt mỏi.

“Chị Liên, em ở ngã tư đằng kia đợi chị.” Vừa nói vừa lùi ra phía sau.

“Này! Xe đậu ở chỗ kia cơ mà!”

“Ăn xong tản bộ, mỗi năm tăng thọ.” Lạc Trăn chào Liên Ân theo lối quân đội của trẻ con, xoay người bước đi.

“Có bệnh hả.” Liên Ân bật cười, cũng không nói gì nữa, huýt sao đi về phía chiếc xe yêu dấu của mình, Audi R8 vừa đổi, tuần trước Thẩm Hạ Thụy có ý đồ mượn xe, nhưng con nhóc này không tin tưởng được, lái xe bạt mạng, để chú xe yêu dấu sống đến trăm tuổi vẫn phải chọn làm tổn thương tình nghĩa chị em, đang nghĩ xem làm thế nào để tăng mức độ thương tổn lên đến cao nhất.

“Liên tiểu thư.” Giọng nói nhàn tản cất lên, đạm nhạt lễ độ.

Liên Ân dừng bước, “—- Mạc tiên sinh?”

Mạc Hoành khẽ đóng cửa xe, nhìn về một nơi nào đó trên con đường, hơi liếm môi, dứt khoát lên tiếng, “Liên tiểu thư, có thể phiền tiểu thư bớt chút thời gian.”

Phản ứng đầu tiên của Liên Ân là quay đầu nhìn Lạc Trăn, hai tay đút túi quần nhàn nhã tự tại đã đi được khá xa. “Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện