Buổi trưa, Nghiêm Vĩnh Cận ra ngoài gặp Viên Miêu Miêu.

Cô bé Viên Miêu Miêu luôn rất thẹn thùng, khi cùng nhau đi chơi, Nghiêm Vĩnh Cận thậm chí không hề có ấn tượng về việc đã từng nói chuyện với cô. Thế nhưng trưa hôm nay là ngoại lệ, cô không chỉ xách theo một túi đồ ăn vặt tới mà còn trò chuyện với hắn.

“Chào anh.” Khi nói ra hai chữ đó, đôi gò má cô đã đỏ bừng.

Nghiêm Vĩnh Cận gật đầu có lệ.

“Em nghe nói tay anh bị thương.” Viên Miêu Miêu không đám nhìn hắn, cô cúi thấp đầu, hai vành tai lộ ra dưới tóc đều hồng ửng.

Nghiêm Vĩnh Cận ừ một tiếng.

“Nặng không?” Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt ẩn hiện tia sáng có vẻ rất chân thành quan tâm, không giống một số người chỉ hòng chuộc lỗi – Nghiêm Vĩnh Cận thầm tức giận nghĩ.

“Cũng ổn.” Hắn thêm một câu “Cám ơn em đã quan tâm.”

Viên Miêu Miêu gật đầu một cái rồi lại cúi xuống im lặng.

Hai người cứ đứng ngây ra như thế, những học sinh đi ngang qua đều tò mò liếc họ vài lần.

“Em chưa ăn cơm đâu nhỉ?” Đứng đần ra mãi cũng chẳng có gì hay. Bọn họ phải về ký túc xá lúc một giờ, có một tiếng đủ để dùng bữa trưa, hơn nữa con gái nhà người ta đã lặn lội tới đây, không mời được bữa cơm thì ít nhiều có phần kỳ cục. Quanh trường học có vài tiệm cơm nhỏ ăn khá ổn, cũng không lo mất thời gian chạy về ký túc, vì thế Nghiêm Vĩnh Cận chủ động đề nghị: “Hay là chúng ta cùng ăn cơm nhé?”

Nghe hắn nói vậy, Viên Miêu Miêu chẳng khác nào chú nai con kinh hoảng, trong chốc lát không biết phải phản ứng ra sao. Cô mở to cặp mắt tròn long lanh, mím mím môi, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu một cái.

Thật đấy? Người biết chuyện thì hiểu rằng hắn muốn dẫn cô nàng đi ăn cơm, ai không biết còn tưởng hắn làm gì đó với cô mất – Nghiêm Vĩnh Cận không nhịn được thầm cằn nhằn.

Hai người đến tiệm cơm. Đang vào giờ ăn trưa, trong quán rất đông học sinh, họ phải ngồi chờ chốc lát mới được phục vụ. Trong suốt thời gian ấy, Viên Miêu Miêu ngoan ngoãn ngồi bên bàn, Nghiêm Vĩnh Cận nhìn cũng chán, ngồi tán dóc với La Hạo và Trình Vĩ.

Viên Miêu Miêu là một nữ sinh truyền thống đúng nghĩa, dịu dàng ít nói, có thể gọi là “thục nữ”, ăn cơm từng miếng nhỏ, ăn một chút đã no khiến Nghiêm Vĩnh Cận cũng ngại không dám ăn tiếp.

“Em ăn no chưa?” Nghiêm Vĩnh Cận khách sáo hỏi.

Cô bé gật đầu.

“Ăn ít như thế thảo nào gầy vậy.”

Chỉ là một câu nói vu vơ bình thường lại khiến mặt mũi cô nàng đỏ bừng lên.

Thôi, cái cô Viên Miêu Miêu này có phải cầm tinh nhiệt kế không, động tí là đỏ mặt.

Thanh toán xong xuôi, Nghiêm Vĩnh Cận cố ý đưa Viên Miêu Miêu đến bến xe buýt. Tuy hắn không có ý gì với cô, nhưng dù sao người ta là con gái, đã đến tận đây gặp mình thì là bạn bè, tiễn đi cũng bình thường thôi. Có điều trong đầu hắn nghĩ vậy, còn cô bé bên cạnh thì ngại ngùng suốt dọc đường đi, đầu cúi gằm tưởng chừng dính luôn lên nền đất.

“Cái này cho anh.” Đến bến xe buýt, Viên Miêu Miêu đưa túi đồ ăn vặt lớn trong tay cho Nghiêm Vĩnh Cận.

Nghiêm Vĩnh Cận có thể nhận chắc? Hắn vội vàng lùi về sau một bước: “Để làm gì?”

“Không làm gì, chỉ… Chỉ là đưa cho anh thôi.” Viên Miêu Miêu càng xấu hổ hơn.

“Anh không cần đâu, đàn ông con trai lớn đùng rồi ai ăn đồ ăn vặt, em cầm về đi.”

Viên Miêu Miêu cố chấp lắc đầu.

“Ha, em xem em kìa! Anh thật sự không ăn, em mang về ăn với bạn đi!”

Lúc này xe buýt đã dừng trước trạm, Viên Miêu Miêu thả luôn túi đồ ăn dưới chân Nghiêm Vĩnh Cận rồi thoắt chạy lên xe, hoàn toàn không cho hắn cơ hội cù cưa nữa.

Bây giờ không nhận cũng chẳng được.

Nhưng Nghiêm Vĩnh Cận vẫn gửi cho cô bao lì xì 100 đồng, hắn không muốn nợ người ta chút tình nghĩa đó.

Hắn quay về phòng ký túc. Bạch Chỉ mới gội đầu xong, đang cầm khăn lau tóc, thấy hắn vào cũng làm như không biết.

Khi đi ngang qua giường của cậu, Nghiêm Vĩnh Cận đặt toàn bộ số tiền cậu nhét cho mình hồi sáng lên.

“Ý gì đấy, Bạch Chỉ?” Hắn chỉ thẳng vào cậu “Tôi nói cho cậu biết, tôi tự nguyện cứu cậu, cậu không cần phải như thế!”

Bạch Chỉ không nhìn hắn, vẫn đứng lau tóc.

Thấy cậu như vậy, Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng biết tại sao mình lại nổi giận, tiếp tục nói: “Cậu cảm thấy tôi phiền phức chứ gì? Được, sau này tôi chả phiền cậu nữa, cậu cũng đừng trưng cái mặt ấy ra. Cậu không cần báo đáp gì tôi, coi như lòng tốt của tôi ném cho chó ăn, chúng ta cứ thế đi!”

Nói rồi Nghiêm Vĩnh Cận thở phì phò ném bịch đồ ăn vặt lên chiếc bàn dưới giường mình. Hắn nằm lên giường định chơi di động một lát, nhưng không biết tại sao mí mắt ngày càng nặng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi!

Tuy đang ngủ, hắn lại có thể nhìn thấy cảnh tượng quanh mình.

Bạch Chỉ đang dọn dẹp đồ đạc, mái tóc còn hơi ẩm ướt. Cửa sổ không đóng, thỉnh thoảng có gió thổi vào mát rượi.

Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ có thể quan sát gian phòng này cẩn thận như thế.

Đúng lúc ấy, Nghiêm Vĩnh Cận chợt cảm nhận được một ánh mắt dính chặt vào mình. Dường như linh hồn hắn đang rời khỏi thể xác, dễ dàng nhìn xuống phòng ký túc bằng góc độ của chúa trời, thấy được một người xa lạ đang đứng bên cạnh Bạch Chỉ.

Thật ra bề ngoài kẻ kia không quá đáng sợ, ngoài sắc mặt trắng bệch thì không có gì khác người thường. Có điều thấy hắn ta vô cảm nhìn mình với ánh mắt vô cùng oán độc, cứ như thể sẽ giết mình chỉ bằng ánh mắt đó, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi sợ run lên.

Hắn rất muốn hỏi “anh bạn ơi tôi trêu anh lúc nào à”, nhưng hắn không lên tiếng được cũng chẳng cách nào nhúc nhích, tưởng như có vật gì đang đè nặng trên ngực khiến hắn không sao thở nổi.

“Nghiêm Vĩnh Cận?” Bạch Chỉ đi tới bên giường, khẽ gọi. Nghiêm Vĩnh Cận lập tức ngồi bật dậy thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi! Hắn quay phắt lại nhìn nơi Bạch Chỉ vừa đứng, ở đó không có gì cả.

“Gặp ác mộng à?” Tóc Bạch Chỉ đã gần khô hẳn, cậu vừa bò lên giường vừa nói.

Miệng Nghiêm Vĩnh Cận khô khốc, hắn cố sức nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng hơi đau.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Vĩnh Cận không đáp lời Bạch Chỉ. Cậu cũng không hỏi thêm, nằm xuống giường ngủ.

Nghiêm Vĩnh Cận lau mồ hôi trên trán, lại nằm xuống. Hắn nghĩ mình sẽ không ngủ nổi, nhưng cuối cùng vừa nằm đã ngủ luôn cho tới khi bị chuông điện thoại di động đánh thức.

“A lô?” Nghiêm Vĩnh Cận mơ mơ màng màng nhấc máy.

“Đậu má! Mẹ nó Nghiêm Vĩnh Cận ông ở đâu rồi!” Từ trong loa vọng ra giọng nói đầy lo lắng của một bạn cùng lớp.

“Dở hơi à! Ở ký túc chứ đâu!” Nghiêm Vĩnh Cận chẳng hiểu ra sao. Giữa trưa không ngủ trong phòng còn đi đâu được hả? Nếu trưa nay hắn không về thì chắc chắn Bạch Chỉ sẽ không bao che giúp hắn đâu.

“Không phải chứ, ký túc á? Ông nhìn xem mấy giờ rồi mà còn ở ký túc!” Giọng cậu bạn kia cao vống lên.

Mấy giờ… Đang nói tiếng Trung hả? Sao mình chẳng hiểu gì sất? Ngủ trưa thì đến mấy giờ được? Hắn bỏ điện thoại ra khỏi tai, vừa nhìn màn hình tức thì giật thót. Đệt! Bốn giờ mười! Hết luôn tiết hai rồi!

“Cô chủ nhiệm nói gì tôi chưa?” Nghiêm Vĩnh Cận nháy mắt tỉnh táo lại “Cô chưa biết chứ? Thôi thôi thôi, tôi lên lớp!”

Mới nhảy xuống giường, hắn lập tức váng đầu hoa mắt suýt chút ngã sấp xuống.

Sờ trán một cái, nóng đến khó hiểu.

Nóng thế này là tại đang mùa hè à?

Nghiêm Vĩnh Cận tự nghĩ rồi tự cảm thấy mình thật khôi hài. Đã lâu lắm rồi hắn không ốm, trong phòng không có nhiệt kế hay thuốc thang gì cả. Dù sao cũng là một thằng con trai, hắn vẫn rất vững lòng mà cho rằng không có vấn đề gì lớn, vội dùng một tay đi giày vào.

Hắn xỏ giày rồi hấp tấp mở cửa, nhưng vừa kéo một cái, hắn bỗng ngây người. Đờ mờ, sao vậy, không mở được!

Đậu, hắn bị người khác khóa trái cửa nhốt lại à?

Gần đây quy định mới được thay đổi, không yêu cầu học sinh khóa cửa nữa. Tên Bạch Chỉ này… Có điên không! Mình còn đang trong phòng mà hắn khóa cửa làm gì?

Nghiêm Vĩnh Cận ra sức đạp cửa vài cái, thế nhưng hắn đang mệt mỏi, lực đạp cũng không mạnh mẽ được như ngày thường.

Thôi xong, không muốn cũng phải báo cho cô chủ nhiệm biết!

Hắn đành gọi điện thoại cho cô giáo, đương nhiên không thể tránh khỏi một trận mắng tơi bời, sau đó phải chờ cô đến mở cửa.

Đợi khi tỉnh táo lại, Nghiêm Vĩnh Cận ngồi trên ghế, dần dần nghĩ ra.

Giỏi lắm Bạch Chỉ, cố ý khóa trái cửa không để thầy quản lý đi kiểm tra phòng ký túc gọi tôi dậy! May mà bạn cùng lớp gọi điện thoại cho tôi, không thì không biết tôi phải chịu phạt thế nào vì vụ trốn học này đâu! Thật sự là mưu sâu kế hiểm, sao trước đây tôi không biết vậy?

Càng nghĩ càng giận, hắn gửi cho Bạch Chỉ một tin nhắn wechat: [Thủ đoạn cao thâm đấy học thần ạ!].

Bạch Chỉ không có thói quen dùng điện thoại trong lớp, đương nhiên chưa xem tin.

Khi cô giáo đến mở cửa phòng cho hắn, thầy quản lý ký túc đi cùng cũng thắc mắc: “Cậu còn ở trong ký túc mà ai khóa cửa thế?”

“Em không biết…” Kỳ thực Nghiêm Vĩnh Cận không khó chịu đến nỗi nào, nhưng hắn cố ý ho khan vài tiếng “Cô ơi, hình như em hơi nóng…”

Cô giáo thử sờ lên trán hắn. Không nóng mà được, nóng thêm tí nữa là sốt ngu người luôn rồi! Tay phải gãy xương, giờ còn sốt, cô cũng bắt đầu thấy thằng nhóc này thật tội nghiệp rồi.

Cô giáo dẫn hắn đi khám, mua thuốc, cho hắn nghỉ tiết tự học buổi tối rồi dặn hắn nghỉ ngơi ở ký túc xá cho khỏe, Nếu là trước đây thì Nghiêm Vĩnh Cận sẽ vui chết đi được, dù sao mệt thì uống thuốc châm cứu một chút là đỡ rồi, nhưng vấn đề hiện tại là hắn có mỗi một tay, không chơi game được, lướt tiktok, xem weibo một lát đã chán.

Đúng lúc này, Bạch Chỉ gửi cho hắn một tin trả lời: một dấu chấm hỏi.

Nghiêm Vĩnh Cận cũng không còn tức giận như khi vừa tỉnh ngủ nữa, nhắn lại: [Giả ngu cái gì thế học sinh xuất sắc?]

Bạch Chỉ mặc kệ hắn. Cậu thấy thà vẽ cho xong mấy bài quan trọng còn hơn làm rõ mấy lời kia.

“Bạch Chỉ, ra đây một chút.” Thầy giáo chuyên ngành ra ngoài nghe điện thoại, sau đó bỗng đẩy cửa lớp vẫy vẫy tay gọi cậu.

Cậu buông bảng vẽ xuống đi theo thầy, tiện tay đóng cửa lại.

“Sao thế ạ?”

“Thế này, cô chủ nhiệm lớp em mới gọi điện trao đổi với thầy một việc.” Thầy giáo ôm vai, chậm rãi nói “Lúc đầu thầy không định nói, sợ ảnh hưởng việc vẽ của em, em cũng biết em là học sinh được các thầy cô trong lớp chú ý nhất…”

Bạch Chỉ ngắt lời: “Không sao đâu ạ, thầy cứ nói thẳng đi.”

“Được, thầy hỏi thẳng em nhé.” Thầy giáo cân nhắc từ ngữ một lượt rồi mới hỏi “Em với Nghiêm Vĩnh Cận lớp 2 ở chung phòng ký túc đúng không? Có phải hai em có xích mích gì không, có cần thầy cô can thiệp giúp chút không?”

Liên tưởng đến mấy tin nhắn wechat mà Nghiêm Vĩnh Cận vừa gửi, Bạch Chỉ như nhận ra chuyện gì: “Sao thế thầy?”

“Chiều nay Nghiêm Vĩnh Cận không khỏe, không lên lớp, chủ nhiệm lớp 2 phát hiện bạn ấy bị nhốt trong ký túc xá.”

Bạch Chỉ thoáng sửng sốt.

Làm sao có thể thế được, gần đây trường học mới quyết định việc khóa cửa phòng sẽ do thầy quản lý ký túc xá đi khóa, học sinh chỉ cần để cửa mở trước khi ra ngoài là được. Mỗi buổi chiều thầy quản lý sẽ đi một vòng từ lúc hai giờ bốn mươi, về cơ bản sẽ kiểm tra xem đồ đạc có được sắp xếp gọn gàng không, chăn màn có gấp đúng quy định không, đã quét sàn sạch sẽ chưa, cửa sổ đóng kỹ chưa, sau khi kiểm tra xong thầy mới khóa cửa. Dù Nghiêm Vĩnh Cận có phiền phức ra sao đi nữa thì họ cũng chẳng phải học sinh tiểu học, không cần dùng thủ đoạn ấy với nhau, huống hồ Bạch Chỉ không phải kiểu người như vậy.

Thế nên cậu lạnh nhạt đáp một câu: “Thế ạ.”

“Có phải em sơ ý khóa cửa mất không? Ngày trước học sinh luôn phải tự khóa mà.”

“Em không khóa cửa.”

Thầy giáo cẩn thận quan sát cậu, lát sau mới lên tiếng: “Được rồi, thôi em vào vẽ đi đã. Nếu có chuyện gì nhất định phải trao đổi với thầy cô biết chưa?”

“Em biết rồi ạ, cám ơn thầy.” Bạch Chỉ khách sáo nói, quay về lớp học.

“Yo, ra ngoài làm gì đấy, đi lâu thế có phải là “đi cửa sau” với thầy không?” Cậu vừa quay lại lớp, một học sinh khác bỗng nói giọng quái gở. Đám bạn cùng lớp đều cười ầm ĩ, chỉ có Liễu Đông mím môi không hé nửa lời.

Bạch Chỉ chẳng buồn quan tâm đến bọn họ, ngồi xuống ghế tiếp tục vẽ.

“Đại ca ơi, ông mà trêu vào ngài Bạch Chỉ nhà ta không khéo nó cũng vô ý nhốt luôn ông trong phòng đấy!” Một học sinh khác kêu to.

Tiếng cười càng thêm ồn ào, thỉnh thoảng còn xen vài lời phụ họa.

“Các cô cậu làm cái gì đấy!” Thầy giáo mở cửa ra quát, đám học trò lập tức im miệng. Thầy phê bình vài câu rồi lại tiếp tục ra ngoài nghe điện thoại.

Những sự việc ấy dường như chẳng hề liên quan tới Bạch Chỉ, cậu lẳng lặng ngồi đó, nghiêm túc vẽ tranh. Chỉ có cậu mới biết tay mình đang run, trong lòng hừng hực bốc lửa, toàn thân tựa hồ sắp bị thiêu rụi.

Tiết tự học buổi tối thứ tư kết thúc, mười giờ năm mươi, Bạch Chỉ đúng giờ rời khỏi phòng mỹ thuật.

Cậu vào ký túc xá. Đèn đã tắt, nương theo ánh đèn hành lang có thể thấy Nghiêm Vĩnh Cận đang nằm trên giường. Cậu không bật đèn, chỉ mở đèn pin trên điện thoại di động, rón rén rửa mặt rồi làm một ít bài tập.

“Cậu về rồi à?” Không biết tại sao Nghiêm Vĩnh Cận lại thức giấc. Hắn mơ màng bò dậy, giọng nói vẫn còn ngái ngủ, chậm chạp leo xuống khỏi giường, cầm cốc của mình rót chút nước.

Bạch Chỉ không để ý tới hắn.

Nghiêm Vĩnh Cận giờ đã tỉnh quá nửa. Nhớ tới vụ việc ban trưa, hắn đứng tựa cầu thang bên giường, nhìn người trước mặt: “Sao lúc trưa cậu lại khóa cửa?”

Bút của Bạch Chỉ không hề dừng: “Tôi không khóa cửa.”

“Không phải cậu khóa thì ai? Chả lẽ là ma? Trong phòng có mỗi tôi với cậu, còn lòi ra người thứ ba nào à! Bạch Chỉ, tôi nói cho cậu biết, cậu dở hơi nó vừa thôi! Bây giờ vịt chết mạnh miệng thì được gì? Cậu bảo cậu làm thì tôi tính sổ với cậu chắc? Cậu làm bao nhiêu việc khiến tôi phát rồ, tôi đã so đo với cậu lần nào đâu!”

Bạch Chỉ yên lặng chờ hắn trút hết cơn giận, cuối cùng mới chậm rãi nhả một câu như nói đùa: “Đúng, trong phòng này có người thứ ba, đúng là ma làm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện