Bị đổi đi?
Cái gì bị đổi đi?
Hai tay Triệu Trường Phong run rẩy.
Triệu Ngọc Khanh nhỏ giọng hỏi: "Cha, mẹ, hai người nói cái gì bị đổi? Tiểu Lân Nô là ngũ lang hay tứ lang, là Triệu Bạch Ngư hay Triệu Ngọc Tranh? Cha, có phải hai người đã nhầm rồi không?"
Triệu Bá Ung vịn bả vai của Tạ thị, đưa lưng về phía Triệu Trường Phong và Triệu tam lang, thấp giọng nói cho bọn họ biết sự thật.
"Tứ lang là tứ lang thật, ngũ lang là ngũ lang thật? Triệu Bạch Ngư mới là tiểu Lân Nô của chúng ta ư? Y mới là tiểu nhi lang của nhà họ Triệu sao?" Triệu Ngọc Khanh lui từng bước về phía sau, liên tục lắc đầu: "Hoang đường quá, vì sao lại có chuyện khó tin như vậy được?"
Ngoài mặt Triệu Trường Phong rất bình tĩnh: "Cha mẹ biết chuyện này từ khi nào? Tứ lang...!Triệu Ngọc Tranh có biết thân thế của mình không?"
Triệu Bá Ung ấn vào huyệt ngủ sau gáy Tạ thị, để cho người vợ với tinh thần vốn đã không ổn định lâm vào hôn mê, lúc này mới trả lời câu hỏi của Triệu Trường Phong: "Cha và mẹ con cũng vừa mới biết được cách đây không lâu, còn Triệu Ngọc Tranh..." Nhắc đến Triệu Ngọc Tranh, giọng của ông lại trở nên lạnh lùng: "Về phủ hỏi nó một câu là biết ngay thôi."
Ý trong lời nói là Triệu Ngọc Tranh biết rõ tình hình sao?
Cậu đã biết rõ mọi chuyện, vì sao lại không nói ra?
Triệu Bá Ung và Tạ thị đều vào xe ngựa, Triệu Trường Phong phụ trách đánh xe ngựa, Triệu tam lang thì ngồi trên lưng ngựa theo ở phía sau, vẻ mặt trống rỗng, hiện tại đang vô cùng hoang mang lo sợ.
Xe ngựa bỗng nhiên rẽ vào một ngõ cụt rồi dừng lại, rất lâu không di chuyển, Triệu Bá Ung vén rèm lên hỏi, "Tới rồi à?"
Trái tim trong lồ ng ngực Triệu Trường Phong đập mạnh một cái, bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh chóng nhảy xuống nắm dây cương quay đầu ngựa, lúc này ông mới biết Triệu gia đại lang vốn trông bình tĩnh là thế, thật ra hồn vía đã bay đi đâu mất chứ không phải là hắn đang thờ ơ.
Triệu Bá Ung không hỏi gì, chui vào xe ngựa trở lại.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, bánh xe lăn đều, trên đường phố yên tĩnh chỉ còn lại một nhà bốn người bọn họ.
Mặt trăng tròn vạnh vạnh chiếu sáng trên bầu trời đêm, nhà nhà trong phủ đều đã được đốt đèn lên, như thường lệ mỗi khi kết thúc cung yến, có lẽ bây giờ bọn họ cũng đang hộ tống cha mẹ về phủ, tam lang cưỡi ngựa bên cạnh buồng xe, vung vẫy hai tay kể những gì gã nhìn thấy được lúc tuần tra trong cung, mẹ sẽ cười phụ họa với gã, còn cha thì trách móc gã nhưng trong mắt vẫn tràn ngập niềm vui chứ không phải nổi giận thật.
Mà Triệu Trường Phong hắn cũng sẽ điều khiển xe ngựa giống như đêm nay, im lặng nghe bọn họ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cẩn thận để ý đường sá, để cho cha mẹ uống rượu nhiều khỏi đau đầu vì xe lắc lư, lắng nghe tam lang nói gã muốn kể cho tứ lang về những trò tạp kỹ vui nhộn trong bữa tiệc, lúc này cha mẹ sẽ lấy thức ăn gói trộm giấu trong tay áo ra đưa cho bọn hắn, nhét đầy một bụng hai tên Cấm vệ phải lo bảo vệ an toàn cho hoàng cung này.
Mẹ có rất nhiều túi bách bảo, thường dùng để chứa món ăn nhẹ, hoa quả khô, đôi khi còn giấu các món mặn như thịt dê nướng, cua nhồi cam lấy từ bữa tiệc, thật ra là những món này đều đã nguội ngắt cả rồi, chẳng còn ngon lành gì nữa, nhưng đó đều là các món giới hạn trên bàn ăn của triều thần mệnh phụ.
Cha và mẹ để dành phần của mình lại cho bọn hắn.
Tuy rằng mùi vị của chúng không ngon, thế nhưng trên đường về nhà, ai nấy cũng đều rất vui vẻ.
Nhưng kể từ sau đêm nay, niềm hạnh phúc giản đơn ấy đã hoàn toàn sụp đổ, cũng vĩnh viễn không còn tồn tại nữa, đối với người nhà họ Triệu mà nói, chỉ sợ rằng từ nay về sau cảnh tượng gia đình đoàn viên, nhà nhà đốt đèn ấy không còn tiếp tục thuộc về bọn họ nữa rồi.
***
Triệu Ngọc Tranh đọc sách làm văn trong thư phòng đến tận canh ba, ma ma và đám người hầu hạ liên tục đến khuyên nhủ cậu nghỉ ngơi trước nhưng đều bị cậu lạnh lùng đuổi đi, bọn họ chỉ đành bất lực lui ra ngoài sân, nhìn nhau khổ không thể tả nổi.
Tuy rằng cơ thể của tiểu lang quân kim tôn ngọc quý nhà họ Triệu này đã khỏe hơn, tốt lên rất nhiều so với khi còn nhỏ ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng rồi, nhưng tính cách của cậu thật sự rất hoạt bát, cố chấp không chịu thua, ra ngoài chơi đầu hồ với người khác bị đánh bại, về nhà sẽ luyện tập ngày đêm không ngơi nghỉ, nếu không luyện đến mức khiến bản thân mệt mỏi đổ gục thì sẽ không chịu dừng lại.
Một ví dụ khác là cưỡi ngựa, cậu bị mấy tên thiếu gia ăn chơi trong phủ kinh đô cười nhạo giống như tiểu cô nương, bởi vì cậu lên ngựa cần được người khác đỡ lên, trong cơn tức giận ấy, Triệu Ngọc Tranh trở về luyện tập cực khổ hai tháng trời, cuối cùng tự ngã gãy xương một tay một chân.
Rồi lại đến chuyện đọc sách thi cử này nữa, trước đây thì hai ngày đi bắt cá năm ngày nằm ườn ra, đến năm ngoái đột nhiên cố gắng phấn đấu, lão gia và phu nhân không hiểu, nhưng những kẻ suốt ngày hầu hạ cậu như bọn họ thì rõ mồn một, tứ lang này thấy Triệu Bạch Ngư ở trong quan trường có được thành tích, mang danh thanh thiên nên trong lòng không phục, vì vậy mới âm thầm so tài.
Nói thật, người có tinh thần không tin phục mới là tốt, có như vậy mới tiến tới được, thế nhưng việc mù quáng ôm lòng không phục đó để ganh đua so sánh với người khác rồi hờn dỗi thì chẳng có gì hay ho cả.
Huống chi tứ lang mất ăn mất ngủ, mệt mỏi đổ bệnh, kẻ khổ chính là đám người chăm sóc cậu trong viện này chứ đâu.
Không một ai có thế khuyên nhủ tứ lang.
Có lẽ giờ này cung yến cũng đã kết thúc rồi, đợi lão gia và phu nhân quay về là được thôi.
Đám người hầu nghĩ thế, đang nghĩ thì bỗng nhiên nhìn thấy hai kẻ lạ mặt mặc trang phục của gia đinh trong phủ bước vào cửa viện, nói là lão gia phái bọn họ tới đưa tứ lang đến tiền thính, chuyện này vốn là chuyện rất đỗi bình thường cho nên không ai ngăn cản, trơ mắt nhìn hai kẻ nọ đưa Triệu Ngọc Tranh đi.
Chỉ có điều sắc mặt của tứ lang trông u ám đến đáng sợ, bước chân cũng vô cùng vội vàng, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra sao?
Còn chưa đợi cho đám hầu bọn họ nghĩ kĩ, chợt trông thấy từ đâu có mười tên mặc đồ đen nhảy ra bao vây lấy tứ lang và hai gã gia đinh kia khi cậu chỉ vừa mới đi đến đường đá cuội, hai bên nói không tới hai câu đã động thủ, quần nhau mười mấy chiêu, rồi thoắt cái hai tên gia đinh đã chết dưới lưỡi đao, bọn họ không khỏi hoảng sợ nghi ngờ, đang định cất tiếng hét lên thì ma ma theo cạnh phu nhân đã xuất hiện, nhìn lướt qua bọn họ bằng ánh mắt lạnh như băng.
"Đó là hộ vệ trong phủ, bọn họ chỉ giết những kẻ có ý đồ hãm hại người nhà họ Triệu mà thôi.

Nửa đêm rồi, cũng đừng sợ hãi nữa mà quay về phòng của mình ngủ đi, không ai dặn việc gì thì không cần đến đâu."
Một nha hoàn lớn tuổi trong nội viện can đảm hỏi: "Vậy thì tứ lang phải làm sao bây giờ?"
"Đã có lão gia và phu nhân xử lý rồi."
Nghe vậy, không ai nhiều lời nữa, nhao nhao lui ra trở về phòng mình.
Vừa đóng cửa phòng lại, nha hoàn vừa đặt câu hỏi đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vì sao ma ma lại nói là "xử lý"? Cứ như là đang nói tới một tội phạm cần bị trừng trị vậy.
Nha hoàn lắc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, đó là Triệu tứ lang được Triệu phủ thương yêu chiều chuộng vô cùng, đến cả Thánh thượng và Thái hậu nhìn thấy cậu cũng cười cơ mà, cả kinh đô này có ai không biết từ nhỏ cậu đã kiêu ngạo cơ chứ?

Chờ người làm và nha hoàn lui xuống hết, ma ma của Tạ thị mới đi đến trước mặt Triệu Ngọc Tranh, mặt vô cảm cúi người nói: "Mời theo lão nô đến tiền thính gặp lão gia, phu nhân."
"Cha mẹ đã về rồi sao?" Mặt Triệu Ngọc Tranh trắng bệch, vô thức lui về phía sau một bước, thoáng nhìn qua hai gã tử sĩ bị chém chết thì càng trở nên sợ hãi hơn nữa: "Vì sao lại chém chết hai người này?"
"Bọn họ là kẻ xấu giả mạo thành gia đinh trong phủ." Ma ma thúc giục, "Người mau đến tiền thính đi thôi."
Con đường trước sau đều đã bị chặn lại, tử sĩ duy nhất có thể đưa cậu đi đã bị gi3t chết, Triệu Ngọc Tranh không thể lui bước được nữa, chỉ đành theo ma ma đi đến tiền thính, hành lang đi lại cả trăm nghìn lần trong suốt hai mươi năm trời hôm nay bỗng dài dằng dặc, giày vò người ta, nỗi kh ủng bố không biết từ đâu chen chúc đến dần.
***
Vừa về đến phủ là đã có người đến báo chuyện đã xảy ra trong viện của Triệu Ngọc Tranh lúc nãy, Triệu Bá Ung rất tỉnh táo, không hề tỏ ra bất ngờ, hiển nhiên là đã đoán được tình huống này từ trước.
Triệu tam lang bước tới hỏi: "Thân phận của hai kẻ giả mạo gia đinh Triệu phủ là gì? Có mục đích gì? Vì sao lại đưa tứ...!Vì sao lại đưa Triệu Ngọc Tranh đi?"
"Các con đến tiền thính trước đã." Triệu Bá Ung vừa dứt lời là ôm Tạ thị về chủ viện.
Triệu Trường Phòng và Triệu tam lang nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy được sự bối rối, sợ hãi và nao núng ngập tràn trong mắt nhau.
Hít sâu một hơi, Triệu Trường Phong cất bước tiến lên trước: "Đi thôi.

Dù cho phía trước có là địa ngục gì đi nữa, thì chúng ta vẫn phải bước vào một lần." Còn về phần có thể ra được hay không thì không thể biết trước được.
Hai người đi đến tiền thính, nhìn thấy Triệu Ngọc Tranh đang đứng cúi đầu, dây là đứa em trai nhỏ nhất, đáng thương nhất, thân thể yếu kém nhất được bọn họ bảo vệ từ bé đến lớn, không phải lòng bọn họ không đau khổ, trong đầu cũng từng do dự nghĩ đến chuyện giải vây cho cậu.
Chỉ là chút ý nghĩ ngu ngốc ấy đã nhanh chóng tiêu tan chẳng còn mảnh vụn nào, bởi vì Triệu Bạch Ngư vẫn còn đang không rõ sống chết, và những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu khiến cho bọn họ không thể nào sáng suốt được, khi sự thật ngũ lang đã bị đổi đi và tình thương yêu mà họ dành cho Triệu Ngọc Tranh trong suốt bao năm qua xung đột với nhau, thật sự rất khó để mà phá bỏ đi sự ràng buộc đó và tìm kiếm một điểm tựa cân bằng.
Hai người bước vào trong sảnh, tâm sự nặng nề, dường như Triệu Ngọc Tranh không phát hiện ra điều gì, vẫn gọi bọn họ hai tiếng "Đại ca" và "Tam ca" thân mật như thói quen, nhưng khi nhìn thấy lúm đồng tiền xinh xắn, hai bàn tay non mịn không một vết chai và áo gấm Vân Nam cực kì xa hoa hiếm có trên người cậu, bọn họ liền khó nhịn được nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Triệu Bạch Ngư, nghĩ đến máu tươi làm cho người khác sợ hãi chảy ra từ trên người y, vậy nên không thể nào đáp lại Triệu Ngọc Tranh một cách tự nhiên được nữa.
Hai người không nói lời nào mà lướt qua Triệu Ngọc Tranh, đứng ở hai bên chủ vị.
Triệu Ngọc Tranh không hề nhận ra sự hờ hững của bọn họ, còn bước lại gần hỏi: "Sao đại ca với tam ca không nói chuyện vậy? Có phải trong bữa tiệc không xem được trò tạp kỹ nào vui hay không? Cũng không sao, chờ đến khi đại ca, tam ca đều ra mở rộng bờ cõi, kiến công lập nghiệp, chắc chắn sẽ có được chỗ ngồi trong cung yến.

Đúng rồi, tối nay đệ đã viết hai quyển sách luận, một lát nữa sẽ đưa cho cha xem, nhưng chắc chắn cha sẽ rất nghiêm khắc, vạch ra nhiều lỗi sai, đến khi đó phiền đại ca và tam ca nói đỡ cho đệ nha."
Vừa nói cậu vừa quen thói níu cánh tay của Triệu Ngọc Khanh, nhưng gã lại tránh đi khiến cho cậu sững sốt, trong mắt xuất hiện vẻ dữ tợn nhưng đã nhanh chóng giấu đi, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi gã: "Sao vậy ạ?"
Triệu Trường Phong quay đầu hỏi cậu: "Vì sao lúc nãy hai gia đinh kia lại muốn đưa ngươi đi?"
Triệu Ngọc Tranh ngạc nhiên: "Đệ không biết...!Bọn họ nói là do cha phân phó."
Triệu Trường Phong: "Ngươi không quen bọn họ sao?"
Triệu Ngọc Tranh lắc đầu: "Mặt mũi đúng là rất lạ."
Triệu Trường Phong mỉm cười.
"Nửa năm gần đây trong phủ không tuyển thêm người nữa, có kẻ lạ mặt xuất hiện hay không, hạ nhân không biết, ngươi cũng không biết à? Trời sinh ngươi thích chơi đùa nhưng tính cảnh giác cao, năm mười ba tuổi ngươi có thể nhìn ra được tỳ nữ cải trang vào phủ muốn đưa ngươi ra ngoài, sao hai mươi tuổi đầu rồi lại dại dột rời đi cùng hai kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện kia chứ? Bình thường khi bọn ta từ cung yến trở về nhà, ngươi sẽ chủ động ra cửa xách đèn, nếu như ngươi có chuyện gì hoặc là bệnh thì bọn ta sẽ không bao giờ gọi ngươi ra tiền thính được...!Rõ ràng ngươi có thể nhìn ra vấn đề, ngươi cũng quen biết hai người kia..."
Hít sâu một hơi, Triệu Trường Phong nhắm chặt mắt lại, vì cảm xúc ập đến mạnh mẽ nên run lên không ngừng, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, một loạt sự thật úp mở điên đảo vụt đến như mưa bão gió táp đấm vào đầu làm hắn hoa mắt chóng mặt, không khí ngột ngạt cũng làm cho hắn hít thở không thông, suýt nữa là không thể đứng vững.
Triệu Trường Phong bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc như dao: "Triệu Ngọc Tranh, cuối cùng là ngươi đã lừa gạt bọn ta bao nhiêu chuyện? Giấu giếm bọn ta đã bao lâu?"
Triệu tam lang nghe vậy thì sững người, khi nghe câu trả lời của Triệu Ngọc Tranh hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, rốt cuộc bây giờ cũng đã ngộ ra được rồi.
Gã cẩn thận nhìn Triệu Ngọc Tranh: "Tứ lang, ngươi đã biết thân thế của mình từ lâu rồi phải không?"
Mặt Triệu Ngọc Tranh lộ vẻ nghi hoặc: "Thân thế gì? Lừa gạt giấu giếm cái gì? Đại ca, tam ca, hôm nay hai huynh đều kì lạ quá, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra thế?"
"Còn nói láo!"
Tiếng quát lớn đột nhiên xuất hiện trong sảnh thu hút sự chú ý của ba người, quay đầu nhìn lại, thì ra là Triệu Bá Ung.
"Xương Bình sai Ngô thị giả làm nữ y, tốn hết tâm tư để xuất hiện trước mặt phu nhân, đặc biệt điều trị thân thể cho tứ lang ngươi, có điều Ngô thị không thể chọn lúc đó để nói chuyện thân thế cho ngươi biết.

Vì ngươi còn quá nhỏ, cũng không quen không biết Ngô thị, nếu như nghe được sự thật thì sẽ khóc lóc chạy đến tìm bọn ta trước, khiến bọn ta sinh nghi thì thôi không nói, nhưng chuyện ấy còn có thể đả kích đến cơ thể yếu ớt lắm bệnh của ngươi.

Mà khi phát hiện ra ta và phu nhân nghi ngờ thân thế của mình, ngươi không làm ầm lên cũng không gây khó dễ, ngươi chạy đi quy hàng Đông cung, còn biết được Xương Bình sẽ thừa dịp cung yến đêm nay mưu phản, rất khó để mà bồi dưỡng sự thân mật và lòng tin tưởng này chỉ trong vòng ba năm đổ lại, chứng tỏ ngươi đã biết được chân tướng từ ít nhất bốn đến năm năm trước rồi."
Triệu Bá Ung nhìn Triệu Ngọc Tranh chằm chằm: "Ta nói có đúng không?"
Khóe môi Triệu Ngọc Tranh giật lên, vô thức nhìn về phía Triệu Trường Phong và Triệu tam lang, mờ mịt đáng thương lắc đầu: "Con không rõ, con không biết...!Vì sao? Có phải là Triệu Bạch Ngư đã nói gì với mọi người rồi không?"
Triệu Bá Ung: "Ngô thị bị phu nhân bắt được tra hỏi, nhốt trong địa lao, nữ quan đi theo Xương Bình gần ba mươi năm trời cũng bị nhị lang bắt lại nghiêm hình tra khảo, đã kể rõ ngọn nguồn chuyện năm đó ra rồi.


Còn nữa, đám tử sĩ bên cạnh ngươi, cả chuyện những ngày qua ngươi liên lạc với ngũ hoàng tử, đều đã bị ám vệ Triệu phủ nhìn thấy hết rồi báo cáo cho ta biết."
Ông bước từng bước đến gần, đồng tử đen đặc không chút cảm xúc nào chỉ tập trung nhìn Triệu Ngọc Tranh, đây cũng là đứa con trai mà ông mắc nợ, là đứa nhỏ ông yêu thương nhất, nhưng giờ đây ông lại trở tay đâm mạnh lưỡi dao dính độc sắc bén vào tim cậu.
Lưỡi dao xuyên tim, không thuốc nào cứu được.
"Ngươi cho rằng ngươi đang tự giải thoát cho bản thân mình sao? Vẫn còn muốn cứu mẹ ruột tự tạo nghiệt đáng chết kia của ngươi sao? Ngươi có biết vì sao Xương Bình mưu phản thất bại hay không? Bởi vì ngươi."
Triệu Ngọc Tranh sợ hãi lui về phía sau, lảo đảo một cái suýt chút nữa vấp ngã, cậu tránh mắt tránh đi, không dám nhìn thẳng Triệu Bá Ung, cậu có thể vô cảm đối đáp với Triệu Trường Phong và Triệu tam lang, nhưng lại không dám ngước nhìn Triệu Bá Ung thẳng thắn chất vấn.
Cậu đưa hai tay lên che tai lại, nước mắt đong đầy, muốn rơi mà lại không rơi được.
"Bởi vì ngươi chính là người giúp bọn ta theo dõi kế hoạch bức vua thoái vị của Xương Bình và Đông cung! Ta sẽ nói cho ngươi biết, việc Xương Bình và Đông cung có mưu đồ ép vua nhường ngôi đã nằm trong dự đoán của bọn ta, là bọn ta từng bước ép ả ta nhảy xuống địa ngục! Là do bọn ta ép ả đi chịu chết, Hoắc Kinh Đường, Trần Sư Đạo, Đỗ Công Tiên, Khang vương...! Những công khanh đại thần này ép Xương Bình đi chết là để cứu Triệu Bạch Ngư đấy!"
Triệu Ngọc Tranh há miệng th ở dốc, bỗng dưng hét lên: "Đừng nói nữa! Đừng nói tiếp nữa!" Có lẽ là do cảm xúc quá mãnh liệt khiến cho cậu thấy khó thở, mặt mày đột nhiên xanh mét, siết chặt ngực áo đau đớn cầu xin: "Con không cố tình, không phải...!Con không hề..."
Nếu như là ngày xưa, nhìn thấy dáng vẻ Triệu Ngọc Tranh như thế này, người nhà họ Triệu đã vô cùng sốt sắng rồi.
Nhưng Triệu Bá Ung vẫn chỉ lạnh lùng nhìn cậu, Triệu Trường Phong thờ ơ, Triệu tam lang thân thiết với cậu nhất cũng chỉ không đành lòng nghiêng mặt đi làm cho Triệu Ngọc Tranh đau đớn hơn hận.
Hai hàng nước mắt của Triệu Ngọc Tranh lăn xuống, cậu móc một cái lọ từ trong ngực ra, ăn hết thuốc viên bồi bổ nguyên khí, khuôn mặt nhanh chóng hồng hào trở lại.
Triệu Bá Ung: "Hóa ra cơ thể của ngươi cũng không yếu ớt như cách mà bình thường ngươi vẫn thể hiện ra ngoài." Ông nở nụ cười mỉa mai, ngồi xuống chủ vị, ánh mắt hơi chếch về một khoảng không nào đó, không còn muốn nhìn Triệu Ngọc Tranh nữa dù chỉ một lần, "Ngươi và mẹ của ngươi đều rất..."
"Đều rất ác độc đúng không?" Triệu Ngọc Tranh thấp giọng cười, "Trước khi sự thật chưa được phơi bày, những lời mà cha, còn có đại ca, tam ca thường nói với Triệu Bạch Ngư chính là "mẹ nào con nấy".

Bởi vì mẹ ruột bất trị, cho nên đã định cho Triệu Bạch Ngư tội chết, tổn thương y, chỉ trích y, oán hận con người y, đều là do các người cả."
Ba cha con nghe vậy, sắc mặt đều trắng bệch vô cùng khó coi, Triệu tam lang lảo đảo ngã xuống ghế ngồi.
"Còn con thì sao? Cùng lắm là thời gian bị tráo thân phận không rõ tình hình, sau khi biết được sự thật không nói ra mà thôi, con không hề thật sự tổn thương Triệu Bạch Ngư, đều tại các người dựa vào cái danh đối xử tốt với con để tổn thương y mà thôi." Bản tính thật của Triệu Ngọc Tranh bị nhìn thấu, mặc kệ vò mẻ lại sứt, cậu cũng muốn để cho bọn họ nếm thử cảm giác tim bị xé thành ngàn mảnh.

"Cha không đoán sai, đúng là từ năm năm trước con đã biết sự thật rồi, nhưng lòng con khó chấp nhận được, vì sao con lại không phải là ngũ lang thật? Vì sao mẹ lại không phải mẹ ruột của con? Vì sao cha và các anh đều ghét cay ghét đắng Xương Bình và con ruột của bà ấy như vậy?"
"Con đau lòng bệnh nặng một trận, hết bệnh là đã muốn nói cho mọi người biết sự thật rồi.

Con ngây thơ nghĩ rằng cha mẹ và các anh yêu thương con tận mười lăm năm, tận mười lăm năm đấy, không thể chỉ vì thân phận thay đổi mà tình thân cũng thay đổi được phải không? Cùng lắm thì con chia một nửa phần của mình cho Triệu Bạch Ngư thôi, con..." Triệu Ngọc Tranh nghẹn ngào nói, "Con rất muốn bồi thường cho Triệu Bạch Ngư đấy, nhưng mà Ngô ma ma nói cho con biết, nếu như các người biết được sự thật rồi sẽ chỉ hận con mà thôi, tiền đề để các người yêu thương con là: Con là ngũ lang.

Nếu như không có điều kiện đó, về mặt tình cảm có lẽ sẽ không thay đổi ngay, nhưng vì Triệu Bạch Ngư, các người sẽ đưa con đi, mà thời gian sẽ làm phai mờ tình thân này, về sau trong mắt các người, Triệu Ngọc Tranh con chỉ là một con chim tu hú chiếm tổ thôi!"
"Chẳng lẽ ngươi không phải sao?" Triệu Bá Ung gào lên: "Ngươi không phải là một con chim tu hú lòng tham không đáy hay sao!"
Triệu Ngọc Tranh thút thít, cố kìm chế mong muốn được khóc to lên, "Đúng vậy! Nhưng cũng là do các người có mắt không tròng không nhận ra! Muốn trách thì phải trách các người đối xử tệ bạc với Triệu Bạch Ngư, trách y quá thông minh, nếu như các người biết được y hoàn toàn khác biệt với Xương Bình, nếu như cha biết y là người cao thượng." Cậu chỉ tay vào Triệu tam lang, nhìn về phía Triệu Trường Phong, "Huynh biết y ngay thẳng không a dua," Cuối cùng lại nhìn Triệu Bá Ung, "Cha biết y tài hoa hơn người..."
"Thì dù y có là con trai của Xương Bình, các người vẫn sẽ bị thu hút, sẽ vô thức tán thưởng y, sinh ra hảo cảm với y!"
"Sự thật giống hệt như con đoán.

Từ trước khi mọi chuyện vỡ lỡ, đại ca đã thường xuyên để ý đến Triệu Bạch Ngư, ngọc quân tử đệ hằng mong có được vào lễ gia quan huynh cũng không chịu cho đệ, đừng nghĩ đệ không biết huynh muốn tặng nó cho Triệu Bạch Ngư! Y và đệ cập quan cùng ngày, huynh đến tận nơi tặng ngọc quân tử nhưng lại không tặng, thà cam chịu ẩn núp chứ không tặng nó cho đệ! Còn tam ca thì sao? Trước đây tam ca vẫn thường đứng bên cạnh đệ, hay giễu cợt Triệu Bạch Ngư, nhưng từ khi thanh danh của y nổi lên, huynh liền luôn miệng khen ngợi y trước mặt đệ! Nếu không phải vì kiêng kị Xương Bình, không phải vì mẹ, huynh đã chạy đến lấy lòng từ lâu rồi! Còn đệ? Huynh có từng suy nghĩ đến cảm nhận của đệ không?"
"Cha cũng chỉ hơn chứ không kém đâu, rõ ràng ngoài miệng nói ghét bỏ Triệu Bạch Ngư, thế nhưng lại nói giúp y ở trên triều rất nhiều lần, đẩy mạnh các thượng sách mà y đưa ra, ở trong thư phòng của cha, thượng sách thúc đẩy mở chợ đêm, thượng sách tiện địch đều được phê bình chú giải dày đặc! Còn những lúc phê chữa bài thi của con thì luôn cau mày, dù không nói câu nào nhưng con thừa biết cha rất không hài lòng, nếu như con không phải con trai nhà họ Triệu, cha sẽ không bao giờ liếc nhìn dù chỉ một cái!"
Triệu tam lang khó tin hỏi: "Chỉ vì lý do này, mà ngươi có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ những gì vốn nên thuộc về ngũ lang hay sao?"
"Đệ không muốn đánh mất đi những thứ thuộc về đệ suốt hai mươi năm đấy thì sao?" Triệu Ngọc Tranh tỏ vẻ khó hiểu: "Tam ca, nếu như huynh biết được sự thật rồi, huynh có vì Triệu Bạch Ngư mà đưa đệ đi hay không?"
Triệu tam lang lúng túng, không thể trả lời được.
Im lặng không đáp chính là ngầm thừa nhận.
Triệu Ngọc Tranh lại hỏi: "Vì sao? Tam ca lớn lên cùng đệ, ở chung với đệ lâu nhất, thương đệ nhất, cũng hiểu đệ rõ nhất, sẽ đi dạy dỗ Triệu Bạch Ngư vì đệ đổ bệnh, vì sao đến lúc thân phận khác biệt lại buông bỏ đệ? Chẳng lẽ tình cảm anh em mười mấy năm của chúng ta đều là giả dối sao?"
Câu hỏi này cậu đã cất giấu trong lòng năm năm nay rồi.
Để hỏi Triệu tam lang, hỏi Triệu Trường Phong, Triệu Bá Ung, hỏi cả Tạ thị.
Vì sao? "Huyết thống quan trọng đến vậy ư?"
Triệu Trường Phong: "Nếu như không phải vì huyết thống, chúng ta vốn không có cơ hội bồi đắp tình thân."
Triệu tam lang cúi đầu nói: "Tình thân hai mươi năm không phải là giả, hai mươi năm bảo vệ yêu thương cũng không phải là giả, dù có đuổi ngươi đi, hay là tha thứ cho ngươi, ta cũng đều khổ sở, ta không nỡ, nhưng mà Triệu Ngọc Tranh, điều này không công bằng với ngũ lang chút nào.

Một chút không nỡ muốn ngươi đau khổ, bắt ngươi phải trả giá cũng đã đủ khiến cho ngũ lang phải nhận thêm tổn thương và bất công rồi."
Trái tim gã như bị bóp chặt, khó chịu muốn chết.
"Vừa mắc nợ ngũ lang, vừa muốn bắt lấy tình thân mười mấy năm trong tay, không buông bỏ cả hai người, nhưng như thế thì làm sao ta trả nợ được sự thiệt thòi thiếu thốn suốt hai mươi năm cho y đây? Ai sẽ bù đắp cho cuộc đời khắc nghiệt của Triệu Bạch Ngư? Ai sẽ nói xin lỗi đệ ấy? Huống chi, bởi vì ngươi, bởi vì mối hận không cách nào trả thù Xương Bình, bọn ta..." Triệu tam lang nghẹn ngào, gần như nói không nên lời, "Bọn ta đổ hết mọi tội lỗi lên người ngũ lang, bọn ta không chút e dè, thậm chí là trút giận, đối xử nghiêm khắc với đệ ấy, phải thế nào mới có thể giữ ngươi lại mà không thấy xấu hổ, phải làm sao mới có thể đối diện với đệ ấy mà không thẹn với lòng mình đây?"
"Ồ, ha ha, ha ha ha...!Nói nghe hay nhỉ!" Triệu Ngọc Tranh bỗng nhiên ôm bụng cười to: "Muốn bù đắp sao? Muốn cầu xin Triệu Bạch Ngư tha thứ à? Nhưng các người quên rồi sao, bởi vì sợ ta khổ sở nên các người đã không cho phép Triệu Bạch Ngư tham gia kì thi, đánh gãy sĩ đồ của y, còn thay mận đổi đào vì ta, ép gả Triệu Bạch Ngư và phủ Lâm An quận vương đấy.

Tài trạng nguyên, trọng thần xương cánh tay, thanh thiên của lê dân bá tánh...!Đều bị các người phá hỏng rồi! Các người, lỗi tại các người tự tay ép đứa con trai mà mình thương yêu nhất, cuối cùng lại mắc nợ y! Để y xuất giá lấy chồng! Đi làm vợ của một người đàn ông mang tiếng bạo ngược!"
"Phụt!" Triệu Bá Ung đau buồn lẫn lộn, nôn mạnh một búng máu lớn ra ngoài.
Triệu Trường Phong và Triệu tam lang bèn vội vàng bước lên gọi "Cha!", bị Triệu Bá Ung vẫy tay cho lui về.
"Ngươi không nói sai.

Là do nghiệp chướng của ta, là do ta tạo nghiệt." Triệu Bá Ung gật đầu khẳng định theo từng câu nói, bàn tay run rẩy lau máu trên môi, "Dù ruột gan đau nứt hay tim vỡ thành trăm mảnh, ta cũng sẽ chịu, ta đáng phải nhận lấy, nhưng thù nào nên trả, ta sẽ truy cứu đến cùng.

Triệu Ngọc Tranh, ngươi thiếu tiểu nhi lang Triệu gia ta bao nhiêu, ngươi phải trả lại gấp trăm nghìn lần!"
Ông dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất.
"Ngươi sợ rằng những gì ngươi có được đều bị cướp đi, ngươi sợ những khốn khổ mà ngũ lang phải chịu suốt hai mươi năm rơi xuống đầu ngươi, nhưng những thứ này vốn cũng chẳng thuộc về ngươi.

Ta mắc nợ ngũ lang thì ta phải trả, ngươi mắc nợ ngũ lang, ngươi cũng phải trả!"
Triệu Ngọc Tranh đã trút hết mọi thứ cuối cùng nghĩ mà sợ, trừng mắt nhìn Triệu Bá Ung nói: "Cha muốn làm gì con?"
"Để ngươi trơ mắt nhìn những gì thuộc về ngươi, không thuộc về ngươi, những gì ngươi quý trọng, hoặc là không quý trọng, từng vật từng vật đều sẽ bị đem đi." Triệu Bá Ung nhìn Triệu Ngọc Tranh như nhìn vật chết, gằn giọng nói từng chữ, "Bắt đầu từ tình yêu thương cha mẹ và các anh dành cho ngươi, đến những đặc quyền mà ngươi có được, nơi ở của ngươi, hoa phục ngọc quan và nô tài của ngươi...!Cuối cùng là thân phận, tên, cơ hội để trở nên nổi bật của ngươi, bao gồm danh dự làm người của ngươi, sự tồn tại của ngươi, cả quyền muốn được sống hay chết của ngươi nữa..."
Cả người Triệu Ngọc Tranh run rẩy, không rét mà run.
"Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được, cảm giác sống không bằng chết, muốn chết chẳng xong là như thế nào."
Triệu Bá Ung vỗ bàn hai cái, ám vệ lập tức xuất hiện.
"Dẫn đi, nhốt vào kho củi, trông coi ngày đêm, đảm bảo cho nó sống là được."
Ám vệ nghe lệnh, kéo Triệu Ngọc Tranh đang không ngừng giãy giụa đi, bịt miệng đang mắng mỏ tức giận của cậu lại, nhốt cậu vào phòng chứa củi, cướp đoạt từng chút một từ bốn điều căn bản nhất và cũng không thể thiếu được như ăn, mặc, ở và đi lại.
Triệu Ngọc Tranh bị đưa đi, căn phòng rộng thoáng cái yên tĩnh đến đáng sợ.
Triệu Bá Ung chống lên mặt bàn, khó khăn đỡ mình đứng dậy, tấm lưng thẳng tắp như cây tùng xanh bấy giờ đã còng xuống, để lộ ra dáng vẻ già yếu, muốn mở miệng dặn dò Triệu Trường Phong và Triệu tam lang vài câu, nhưng ông nhận ra mình chẳng có lời gì để nói, cho nên chỉ đành im lặng rời đi.
***
Triệu tam lang nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình, nhớ lại đêm mà ngũ lang được sinh ra.
Khi đó cha vẫn còn đang đi làm, nhị ca đưa người đến bảo vệ trước cửa viện, đề phòng công chúa ở bên kia làm loạn, đại ca đã lập tức chạy đi tìm cha, chỉ để lại một mình gã chờ bên ngoài phòng sinh.
Gã ngồi xổm dưới hiên hành lang bịt hai tai, nhắm mắt lại, muốn ngăn chặn tiếng sấm sét vang dội như thể muốn xé rách trời đất, cũng ngăn cả tiếng kêu đau đớn thê lương trong phòng, gã sợ đến nỗi người lạnh run, mãi đến khi có tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ vang lên cắt ngang bầu trời đêm, sấm sét đinh tai nhức óc mới im bặt, giông gió không tiếp tục gào thét đáng sợ nữa, sau đó tiếng khóc nhỏ xíu cũng nhanh chóng biến mất.

Đến tận bây giờ Triệu Ngọc Khanh vẫn chưa thể nghĩ ra được, rõ ràng tiếng khóc của bé con yếu ớt như vậy, vì sao gã có thể nhận ra nó trong tiếng mưa sấm kia?
Triệu gia tam lang bổn tuổi nhỏ xíu tựa mình vào khung củi ngắm nhìn tiểu Lân Nô nhỏ như mèo con, duỗi ngón tay mập mạp của mình chọc vào gương mặt be bé của tiểu Lân Nô, nghe thấy bé con nỉ non mấy tiếng yếu ớt, bàn tay tí hon siết chặt lại thành một nắm, trên khuôn mặt đỏ hỏn hằn đầy nếp nhăn.
Rõ ràng rất xấu xí, nhưng vẫn có thể nhìn ra được mấy phần đáng yêu.
Triệu Ngọc Khanh nhón chân vốn định ôm lấy ngũ lang bé xíu lên, nhưng giữa chừng đột nhiên có vài tiếng động mạnh vang dội đến, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài câu nói như "Băng huyết rồi".

"Sản phụ trúng độc" và "Có dấu hiệu sắp chết", giọng điệu vô cùng hoang mang, dọa gã sợ đến mức vội vàng chạy vào trong phòng, để tiểu Lân Nô lại ở gian ngoài.
Bây giờ nhớ lại, chắc là đám người kia đã thay đổi tiểu Lân Nô của bọn họ trong khoảng thời gian cực kì ngắn ngủi đó.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi, có lẽ không đến một khắc đồng hồ.
"Đệ...!Hóa ra là đệ đã nhìn thấy ngũ lang lúc mới sinh ra rồi."
Triệu Trường Phong xoay người nhìn Triệu tam lang.
Triệu Ngọc Khanh ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, hốc mắt đỏ bừng lên nói: "Đại ca, hóa ra đệ đã nhìn thấy đệ ấy rồi, nhưng vì sao lúc đó đệ lại bỏ ngũ lang xuống chứ?"
"Triệu Bạch Ngư gõ trống cáo trạng cứu lấy ân sư, ta nói đệ ấy nịnh nọt mọi người.


Đệ ấy thân cận với chúng ta, ta lại nói đệ ấy rắp tâm hại người.

Chúng ta ngại đệ ấy khoe mẽ, đệ ấy liền che giấu nó, nhưng mà đệ ấy giấu kém quá, chúng ta lại chê ngu xuẩn...! Đệ đã nói những gì? Đã làm những gì thế này?" Triệu tam lang mê mang nói rồi nức nở, tự tay giáng từng cú tát xuống mặt mình, khóe môi nhanh chóng rướm máu chứng tỏ gã không hề nhẹ tay chút nào.
Cúng cùng, Triệu Ngọc Khanh giơ tay lên che mắt, không kiềm chế nỗi nữa khóc rống lên.
"Đệ phải làm như thế nào, mới có thể trả hết khoản nợ mà chúng ta đã mắc nợ ngũ lang đây? Làm sao để mà bù đắp..."
Dù có bù đắp như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng có cách nào trả được sự thiệt thòi y phải nhận lấy trong suốt hai mươi năm trời, nó không thể sửa lại như viết sai chữ hay luyện sai đao pháp, mà là họ không có cách nào quay ngược về quá khứ để sửa lại từng chuyện mà họ đã làm sai với ngũ lang, không thể nói lời xin lỗi với Triệu Bạch Ngư bị mắc kẹt trong hai mươi năm đấy, đó mới là điều khiến cho bọn họ tuyệt vọng.
Trong thư phòng, Triệu Bá Ung vuốt v e từng thượng sách mà Triệu Bạch Ngư đã dâng lên triều đình, thậm chí không phải là chữ của y viết, mà chỉ là sổ con được sao chép lại mà thôi.
Nhìn khắp toàn bộ Triệu phủ này, ông không thể nào tìm được bất kì thứ gì thuộc về Triệu Bạch Ngư.
Đến cả cơ hội để hối hận mà ông cũng chẳng có.
Triệu Bá Ung mở to hai mắt xem sổ con, nhìn kĩ từng chữ một, ánh mắt dần dần mơ hồ, thế là ông lau khô nước mắt rồi lại xem tiếp, dần dà hiểu rõ được rằng con trai nhỏ của ông xuất sắc đến nhường nào, y là đứa con giỏi giang nhất của ông, nhưng rồi phải chịu sự chèn ép của ông, làm một chức quan nhỏ ở Nha môn phủ kinh đô, bị người từ trên xuống dưới khinh bỉ, nhận hết mọi gian khổ, thế nhưng sau tất cả y vẫn có thể danh chấn thiên hạ chỉ bằng sức mình, dù phải chịu đựng bao nhiêu, y vẫn có thể giữ được sự chính trực thanh cao của mình và không hề khuất phục.
...
"Ngươi nghe lời đi, ngoan ngoãn chắn giúp ngũ lang kiếp nạn này, ta sẽ bảo vệ ngươi không chết."
"Đừng học chanh chua giống như mẹ ruột ngươi!"
"Ngươi là cái gì? Là thứ hạ cửu lưu sao!"
...
Trước đây có thành kiến với Triệu Bạch Ngư, không cần nghĩ ngợi mà trách cứ, cay độc gắn cho y cái mác ngu xuẩn...!tệ bạc đủ đường, hôm nay từng câu từng chữ ấy không ngừng vọng lại, không ngừng đâm vào da, vào máu thịt, vào tim và tận xương cốt của Triệu Bá Ung, không một chỗ nào là không đau đớn.
Bởi vì ông mà đứa con nhỏ nhất của nhà họ Triệu từ lúc mới sinh ra đã phải chịu nhiều khổ cực, cơ thể gầy yếu, ăn bữa hôm lo bữa mai, sống trong sự sợ hãi vì bất kì lúc nào cũng có thể mất con, cho nên ông mới nuông chiều nó, yêu thương nó, tiểu nhi lang Triệu gia vốn nên nhận được tình yêu thương vô vàn, lớn lên trong kim tôn ngọc quý, không được thua bất kì một vương tôn công tử nào khác, Triệu Bá Ung nghĩ con trai út của mình là đứa may mắn sống sót sau khi bị Xương Bình hãm hại, cửu tử nhất sinh, đường đời lắm trái ngang, vì sao không thể để cho nó được tôn trọng, tùy ý hưởng thụ tất cả mọi thứ trong cuộc sống?
Ông cũng từng nghĩ, tiểu nhi lang Triệu gia muốn cái gì mà không thể có được cơ chứ?
Khi tiểu Lân Nô vẫn còn trong bụng mẹ, ngày nọ có một thầy tướng đến xin cơm, ông cho bạc rồi đuổi người đi, để báo ân, thầy tướng đó đã nói sẽ xem tướng giúp cho một người.
Triệu Bá Ung tiện tay chỉ vào cái bụng to của vợ mình rồi nói, vậy thì giúp con trai út sắp sinh của nhà ta tránh một vài tai họa đi.
Thầy tướng nọ nhìn một hồi lâu, vẻ mặt chăm chú, lắc đầu liên tục, nói là tiểu lang quân thân duyên mỏng, nhiều tai nạn, đường đời lắm ngang trái.
Ông bèn nghĩ, có thể lận đận đến mức nào?
Được nuôi nấng trong hầu phục ngọc thực, được nhận trăm vàn thương yêu chiều chuộng, có thể lận đận đến mức nào chứ?
Đến cuối cùng, lúc ông đã nhận ra được rồi thì cũng là lúc vạn tiễn xuyên tâm.
==
Tác giả trải lòng:
Vì sao tình cảm của người nhà họ Triệu lại có thể thay đổi nhanh như vậy?
1.

Bọn họ đã ở chung mười chín năm, có oán hận có căm ghét, nhưng những cảm xúc này đều dựa trên tiền đề "Bạch Ngư là con của Xương Bình", khi tiền đề này bị đảo ngược lại, những cảm xúc vô cùng tiêu cực này sẽ nhanh chóng chuyển thành cảm xúc vô cùng tích cực.
(Nếu như 19 năm chưa từng gặp mặt, đột nhiên xuất hiện nói "Ta mới là con của các người", thì lúc này người nhà họ Triệu mới lao đao được chứ.)
2.

Nhà họ Triệu thật sự cảm thấy thẹn với Triệu Bạch Ngư, tiền đề thì vẫn là như vậy, tình yêu thương vốn nên thuộc về em ấy đã trao cho sai người, lại đẩy hết mọi oán hận, nỗi căm ghét tận răng đến cho em, sự tương phản đến tột cùng ấy sẽ làm cho tình cảm xoay ngược và tăng tốc, cũng sẽ biến thành lưỡi dao trở tay giết ngược, đao đâm thẳng vào tim, đau đớn vô cùng.
3.

Phần là về sau này người nhà họ Triệu thật ra không phải hoàn toàn ghét bé Cá nữa rồi, có lẽ tôi đã miêu tả rất rõ ràng từ trước, họ dần dần thay đổi cái nhìn rồi tán thưởng em ấy, chỉ là bị "tiền đề" kia cản trước sự yêu mến mà thôi.
Bây giờ tiền đề không còn nữa, cảm giác ấy sẽ nhanh chóng trở nên mãnh liệt như sóng, ập tới nhiều gấp trăm nghìn lần.
4.

Cha Triệu và mẹ Tạ biết chuyện từ sớm, bọn họ đã phải trải qua một quá trình đấu tranh tâm lý rồi, chứ không phải là không hề có báo động, đột nhiên vin vào quan hệ máu mủ mà yêu thương em ấy.
5.

Em Cá và nhà họ Triệu có hòa giải hay không, nói sao đây ta? Đáp án sẽ được công bố sau nha.
==
Min: Chào buổi khuya! Đây là một chương không hề có sự xuất hiện của tuyến chính mà chỉ tập trung vào nhà họ Triệu thui, hãy cmt cảm nhận của mọi người sau khi đọc chương này nha ^^
PS: Lão Hoắc và em Cá sẽ xuất hiện lại ở chương sau nhá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện