Gọi tên là phòng Sắt, là bởi vì cánh cửa tích hợp phía ngoài lối vào chính là được đúc bằng Sắt nguyên khối dày cả gang tay, rộng chừng hai mét, sức người thường cho dù có lấy búa đập cũng chẳng ăn thua gì, nó như một tấm ngăn cách nơi đây hoàn toàn với thế giới bên ngoài,

Thiên An ở đây đã được một khoảng thời gian, vậy nên đối với từng ngóc ngách cũng đã quen thuộc,

Căn phòng này gần như được đào thêm ra từ một hang của dãy núi đá, chia thành từng phòng khác nhau.

Trong phòng ngủ, có giường rất rộng, có tủ quần áo,có ti vi, lại có cả nhà vệ sinh riêng.

Phòng bếp trước đây không có bàn ăn, nhưng lại có vài cái ghế,bát đũa là năm sáu cái bát ô- tô, xem chừng như bình thường người kia chẳng khi nào để ý ăn uống, thường là đổ hết vào chung với nhau, ngồi đại trên ghế đó xúc ăn.

Tủ lạnh trống không,

Một bình nước lọc màu xanh quen thuộc ngay kệ.

Còn nơi rộng và hoành tráng nhất, đương nhiên là ngay cách tấm cửa sắt lớn kia chưa đầy vài sải tay,

Thiên An nhẩm đếm, có khoảng 12 cái màn hình tất cả, trong đó Nam cận sẽ ngồi ở một vị trí lệch chéo một chút, trên bàn phím một đôi khi liên tục gõ những con số và dãy chữ, cũng có khi đẩy đẩy kính quan sát các màn hình lớn.

Phòng này tách biệt với phòng khách và bếp, có cửa ngăn cách, bình thường Nam cận không nói, nhưng cậu biết nơi đó khi chưa cho phép thì cũng không nên vào nhiều,

- --------

Thiên An xoay xoay cổ tay, viết chữ đã mỏi, nhìn lên đồng hồ.

Thôi chết! 12h trưa rồi.

Mải viết quá thế nào mà quên mất cả việc nấu ăn.

Cậu lật đật không kịp gập cả sách vở, chạy lại vào bếp.

Tuy không nói ra, nhưng cậu biết, Nam cận không được phép rời khỏi phòng Sắt, nếu có vấn đề gì một là Khìn cháy sẽ tới trực tiếp, hai là cho người đưa Nam cận đi mới được đi,

Còn lại, cách vài ngày sẽ có người mang tới những đồ dùng thiết yếu, thức ăn, và những thứ Nam cận cần mua. Ngay cả quần áo hay chăn rồi ga giường ở đây cũng đều được kiểm soát vô cùng chặt chẽ.

Khi cậu tới đây, mọi thứ vẫn y như cũ,

Chỉ khác một chút rằng trong phòng ngủ được kê thêm một chiếc bàn học, ô cửa sổ trên cao chẳng mấy khi mở nay cũng được phủi bụi bung ra.

À,

Có nữa. Đó là thức ăn.

Thiên An vui vẻ mở tủ lạnh.

Cá, thịt tươi. Rau rừng,bắp cải xanh, còn có cả một nửa con gà ướp sẵn.

Thiên An đặt chảo trên chiếc bếp điện, bấm bếp, rót dầu.

Rõ ràng là khác hoàn toàn với một thùng mì tôm bóc dở vứt ngổn ngang những ngày đầu.

- -----

Mùi " cháy khét" kéo người ra khỏi bếp,

Thiên An vừa dọn thức ăn ra khỏi chiếc bàn trong bếp mới kê thêm, Nam cận cũng đã bước tới,

Nói thẳng ra thì nhìn con cá kia cháy đen một mảng, lại thêm cả món rau luộc vàng đạch chẳng ra làm sao, cảm xúc ăn uống của Nam cận tụt hẳn xuống dưới đầu gối.

Nhưng dường như Thiên An chẳng vấn đề gì với tay nghề của mình.

Nó lật giở miếng cá cháy đen ra, ngon lành ăn, còn cười hì hì:

- Em ăn hết bên cháy này, anh ăn bên kia không cháy đi.

- ......!!!

Nam cận cũng không nói nhiều, lật miếng cá sang bên không cháy, mới phát hiện ra con cá đó không hề đánh vẩy hay...mổ bụng gì.

Dường như là ném nguyên con cứ thế cho vào chảo vậy, cảm giác tanh tưởi sực nơi cuống họng, nén uống một ngụm bia lớn " tráng " qua,

Cố gắng lắm cũng xong bữa cơm, mới hỏi:

- Trước đây chưa từng nấu ăn à? Thiên An ngượng ngùng gãi gãi đầu:

- Thì... gặp đâu ăn đó, có đi nướng cá bên suối với mấy đứa khác. Nhưng cũng không biết làm, chúng nó làm.

Nam cận nhìn tới mới phát hiện bàn tay của nó một vết phỏng rộp khá lớn, hỏi:

- Bị bỏng?

Thiên An đứng dậy tính dọn dẹp lại, cười:

- À, dạ. Lúc thả cá vào chảo dầu nó bắn lung tung cả, không biết làm thế nào thì lấy tay che, lúc bị bỏng rút lại cũng không kịp.

- .....

- Ui, chẳng sao đâu! Trước đây còn bị dí cả chục đầu thuốc lá đang cháy đầy tay còn chẳng sao nữa là!

Vừa nói còn vừa xoay cổ tay lại " khoe " với Nam cận:

- Đây! Giờ mờ hết rồi!

Nơi cổ tay ấy, khoảng chục vết đốm tạo thành những vết sẹo mờ hơi tròn, vì làn da cháy nắng mà phải nhìn gần mới thấy.

Như vậy sao?

Rút cuộc đứa trẻ trước mắt này, đã tồn tại như thế nào cho tới ngày hôm nay?

- ----------

Nam cận chiều hôm đó in ra một xấp giấy hướng dẫn những món cơ bản nhất đưa cho Thiên An:

- Nấu theo hướng dẫn này là được.

Thiên An nhận lấy xấp giấy, nhưng nó đọc được một chút đã rụt rè hỏi lại:

- Anh Nam này, Anh... có thể nấu mẫu cho em một lần không?

- Em... không hiểu thái con chỉ tức là thái thế nào?

- Rồi, cái này, đây, đánh cho đều, đánh đến khi nào thì được gọi là đều ạ?!

- ....!!!

Kết quả thì, Nam cận tự xắn tay mình vào bếp, mới quả thực phát hiện ra.

Ồ!

Thì ra nấu ăn còn khó hơn cả bẻ một mã khóa dài nửa gang tay.

- ------

Bữa tối hôm ấy,

Thiên An nhìn một bàn thức ăn đủ thứ món, nhưng lại không một món nào nhìn ra một món nào,

Nó cười cười nhìn Nam cận đang bày ra một vẻ mặt đen sì, đưa đũa gắp chút thức ăn đưa lên miệng.

Lập tức hai mắt muốn trợn ngược, rất chi là giống phim kiếm hiệp hôm trước nó xem, chỉ thiếu cảnh ộc máu ra mà thôi!

- Ọe!

- Khạc khạc.

- Mặn mặn mặn quá!!!!

Nam cận cảm thấy vô cùng quái lạ, rõ ràng là mình đã nấu theo đúng công thức, tại sao lại có thể tạo ra cái thảm cảnh này nhỉ?

Gắp một miếng đưa lên miệng.

Trời!

Phụt,

Quả thật là không thể nuốt cho được! vội vàng nhổ ra.

Thiên An uống cạn một cốc nước, bẽn lẽn ngẩng lên:

- Anh Nam này, em... ăn mì tôm có được không?!

- .....!!!!

- Anh nấu á, còn kinh hơn cả em!

- .....!!!!!

Nam cận nhăn mặt, miễn cưỡng che giấu sự xấu hổ hiếm thấy từ trước tới giờ đang nhen nhóm như củi khô dính lửa trong lòng,

Ừ một tiếng.

- ---------

Trình độ nấu ăn của Nam cận thực sự quá khủng khiếp, sau này cũng không có thêm bất kỳ lần trổ tài nào nữa, trực tiếp giao toàn bộ phòng bếp cho Thiên An.

Cậu bé cố gắng tự mình học theo những hình minh họa được in ra, thậm chí lại còn tỏ vẻ cực kỳ say mê với nhà bếp nữa, ngoài việc học chữ, làm toán, chỉ cần rảnh chút thời gian, Thiên An sẽ lập tức mò ngay vào phòng bếp.

Đã vậy còn tự chế ra các loại nước ép pha lẫn nhau, mùi vị cũng không tệ.

Ở đây, điện thoại là cấm kỵ, máy tính tuy 100% đều được gắn chip theo dõi từ xa truyền lại hình ảnh về bên Khìn cháy, nhưng nếu là truy cập vào mấy trang nấu ăn này kia, đương nhiên vẫn có thể, vì thế cứ vài hôm, Thiên An lại " ra lò" vài món mới, và thực khách đầu tiên chính là Nam cận.

- -------

- Tèn ten!

- Hôm nay khách quan muốn dùng gì ạ?

Đôi mắt cười sáng lên kia của Thiên An, như bổ sung vào một nhịp điệu mới trong cuộc sống tẻ nhạt và căng thẳng đến cùng cực của những chuỗi ngày nơi vách đá này.

Nam cận mấy hôm đầu còn không phản ứng gì, nhưng lại không nỡ ánh mắt đầy chờ mong kia của Thiên An, bèn cất chất giọng trầm:

- Nhà hàng hôm nay có món gì đặc biệt?

Thiên An bĩu môi:

- Phải gọi là tiểu nhị! Giống phim hôm qua trên ti vi cơ mà?

- ??!!!!

- Quê chết đi được!

- ???!!

Hiếm khi Nam cận đồng ý phối cái trò diễn cùng nhạt nhẽo này, lại bị táng cho một phát vào đầu như thế, hẳn nhiên mặt như phủ than.

Thiên An biết mình lỡ lời, vội vàng chạy lại bếp, mang ra một cái bánh kem méo mó, đặt lên bàn:

- Hôm nay là sinh nhật em!

- Anh ngồi đấy một lúc được không?

- ....

Nam cận nhìn chiếc bánh kem thực sự không ngon mắt, nhưng số 17 thì ghi rất rõ ràng.

Thiên An hớn hở châm lên một ngọn nến rồi chạy ra phía công tắc, động tác nhanh nhẹn đến nỗi như sợ anh đổi ý mà rời khỏi bàn,

Tách.

Đèn phòng tắt,

Thiên An tự mình hát rồi vỗ tay một bài, đương nhiên nó không biết giữa từ: to you và to me khác nhau thế nào, đôi mắt long lanh chớp từng nhịp rõ ràng hướng về phía chiếc nến,

Happy birthday to You

Happy birthday to You,

Happy birthday, Happy birthday,

Happy birthday to You!

Phù.

Chiếc nến thổi xong, một mảnh tĩnh mịch, nó lại không đi bật đèn ngay, mà cứ đứng đó, tiếng nói nghẹn ngào của nó mất một lúc mới vang lên:

- Anh Nam

- Cảm ơn anh.

- Em... từ trước tới giờ, chưa từng đón sinh nhật,

- Có một năm kia, hôm ấy còn bị đánh nữa.

- Em... em ước rồi.

- Em ước sau này có một gia đình...

- Em không muốn làm tội phạm...

Giữa bóng đêm mờ mịt không rõ mặt người.

Vành mắt Nam cận thoáng đỏ, giọng nói trầm đặc cất nhẹ lên:

- Chúc mừng sinh nhật em.

Nó òa khóc, như một chú mèo ướt át không có cách nào tránh khỏi cơn mưa cho được, cả gan mà nhào cả vào lòng một người dưng qua đường vừa phát tới mẩu bánh vụn,

Nó ôm lấy anh,

Tiếng khóc bật lên từng hồi, nức nở.

Nỗi đau suốt mười bảy năm, ai nói thành lời được?

Cậu bé nhỏ là em, kiên cường lắm,

Ngọn cỏ dại ơi, vươn mình mà sống,

Dày xéo nào rồi cũng sẽ vượt qua.

Mưa rừng dập nát, mũi giày đinh.

Không sao, cứ khóc.

Sống mũi có chút cay
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện