Tháng 7 năm 2004.

Lí Tĩnh một lần nữa đến huyện Bình Khang.

Sau khi tốt nghiệp hai năm, Lí Tĩnh đã trở thành quản lí cấp thấp trong một doanh nghiệp nước ngoài, cô mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng, ôm lấy cơ thể khỏe khoắn, cô gái đã tham gia công tác, so với thời sinh viên, lại có thêm một sự cuốn hút riêng.

"Anh ấy là?" Lí Tĩnh nhìn thấy Giang Dương và Ngô Ái Khả bước vào gian phòng riêng trong quán trà, phía sau còn có một người đàn ông trung niên đi cùng.

Giang Dương giới thiệu: "Anh ấy là cảnh sát hình sự phụ trách điều tra lại vụ án của Hầu Quý Bình, bọn tớ thường gọi anh ấy là tiểu* Tuyết, cậu cũng có thể gọi anh ấy là anh Tuyết."

(*) tiểu là từ được người Trung Quốc dùng để gọi thân mật đối với người bằng tuổi, hoặc ít tuổi hơn.

"Tiểu Tuyết?" Lí Tĩnh thấy gọi một người đàn ông trung niên vạm vỡ là tiểu Tuyết thì rất buồn cười, đành ngượng ngùng gật đầu chào.

Giang Dương trêu: "Anh ấy tên là Chu Vĩ, chả nhẽ lại gọi anh ấy là anh Vĩ*. Anh ấy là anh cả trong đội ngũ cảnh sát Bình Khang đấy, hoá thân của chính nghĩa, biệt danh là Tuyết Trắng Bình Khang, cho nên bọn tớ gọi anh ấy là tiểu Tuyết."

(*) anh Vĩ trong tiếng Trung Quốc đồng âm với Viagra, một loại thuốc tăng cường sinh lực dành cho đàn ông.

Khóe miệng Chu Vĩ thoáng hiện nụ cười, sau mấy tháng tiếp xúc, anh và Giang Dương đã trở nên thân tình, nên hoàn toàn không để ý đến câu nói đùa của Giang Dương.

Giang Dương lại nói: "Tiểu Tuyết nghe nói cậu đến Bình Khang gặp bọn tớ, nhất định phải qua gặp cậu, muốn tận mắt nhìn thấy bức thư cuối cùng mà Hầu Quý Bình viết cho cậu năm ấy."

"Thư tớ đã mang đến rồi."

Sau khi bốn người ngồi vào chỗ, Lí Tĩnh lấy thư ra, bức thư được gói cẩn thận trong giấy bóng kính, có thể thấy cô rất cẩn thận.

Chu Vĩ cầm lấy bức thư, đọc kĩ một lượt, rồi gật đầu nói: "Đây là người yêu chị."

Lí Tĩnh bối rối ngắt lời anh: "Em... bây giờ em đã có người yêu rồi, nếu có thể, em mong..."

Chu Vĩ vội vỗ tay lên đầu, nói: "Xin lỗi, tôi nói nhầm, đã mấy năm rồi, bây giờ chị còn đến được là tốt lắm rồi, tôi vô cùng cảm ơn chị."

"Không, em rất quan tâm đến vụ án của Hầu Quý Bình, Giang Dương vừa nói, là em đi ngay, có điều... có điều em không muốn nhắc đến cách gọi là "người yêu", mong anh hiểu cho em." Lí Tĩnh lịch sự giải thích.

"Tất nhiên là rất hiểu." Chu Vĩ lập tức sửa lại cách gọi, "Trong bức thư viết cho chị, Hầu Quý Bình có nhắc đến chuyện cậu ấy đã phát hiện ra một chứng cứ quan trọng, điều này cũng giống như chúng tôi phỏng đoán, không biết cậu ấy có nói cho chị biết chứng cứ là gì không?"

Lí Tĩnh nhớ lại một lúc lâu, rồi lắc đầu: "Không."

"Cậu ấy có thường xuyên gọi điện thoại cho chị không?"

"Không, thời đó chúng em đều chưa có điện thoại di động, ở chỗ anh ấy gọi điện thoại không tiện lắm, phải đến một trạm điện thoại công cộng cách trường khá xa, em chỉ có thể nhận điện thoại trong phòng ngủ, về mặt thời gian, em thường phải tự học buổi tối, lên lớp, đủ loại hoạt động, giờ giấc về phòng không cố định. Nên chúng em chủ yếu liên lạc qua thư."

"Thế ngoài bức thư cuối cùng này, trong những bức thư khác cậu ấy còn nhắc đến điều gì nữa không?"

"Không, anh ấy không muốn em thấy áp lực, rất ít khi nói đến chuyện tố giác, chỉ an ủi em là Ghế Đẩu không gây phiền toái cho anh ấy, Giang Dương nói Ghế Đẩu không phải là hung thủ xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái, em cũng không biết còn ai nữa." Cô bặm môi, mấy giây sau, chợt nhớ ra, "Đúng rồi, thời gian đó, anh ấy có hỏi mượn máy ảnh của em, em có một cái máy ảnh mới mua chưa được nửa năm, đã gửi cho anh ấy qua đường bưu điện, sau này anh ấy mất, em cũng không bao giờ thấy cái máy ảnh đó nữa."

Chu Vĩ cau mày.

Giang Dương nghĩ ngợi nói: "Đáp án chắc là cái máy ảnh đó, trong hồ sơ vụ án có một bản danh sách những di vật ở hiện trường, tôi nhớ là không có máy ảnh."

Chu Vĩ nói: "Xem ra, Hầu Quý Bình đã chụp được một số bức ảnh gì đó."

Giang Dương không hiểu, lắc đầu: "Vụ xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái đã xảy ra rồi, cô bé cũng đã tự sát, Hầu Quý Bình còn chụp được bức ảnh chứng cứ chân thực gì khiến đối phương sợ hãi? Không thể."

Chu Vĩ cười khẩy một tiếng: "Cho dù là chụp được cái gì, bây giờ cũng đã vô ích, chiếc máy ảnh đã mất, tất nhiên là bị người khác tiêu hủy."

Hai người chỉ chú tâm vào phân tích, Lí Tĩnh nghe không hiểu, đành hỏi: "Các anh điều tra vụ án thế nào rồi?"

Hai người chợt trầm ngâm.

Ngô Ái Khả dẩu môi nói: "Tháng trước cuối cùng mới lập lại được vụ án, họ vừa mới bắt đầu bắt tay điều tra."

"Sao lại lâu đến thế!" Lí Tĩnh không khỏi thất vọng.

Giang Dương nói vẻ có lỗi: "Từ lần trước gặp cậu đến giờ đã một năm rồi, đúng là... đúng là lâu quá, tớ rất xin lỗi."

Chu Vĩ nói đỡ cho anh: "Chị đừng trách cậu Giang, không phải là cơ quan nhà nước làm việc dây dưa, ngược lại, cậu ấy đã chạy đôn đáo khắp nơi vì vụ án này. Việc lập lại vụ án rất khó khăn, cậu Giang đã phải làm rất nhiều việc, vượt qua rất nhiều trở lực."

Lí Tĩnh gật đầu: "Bây giờ có thể chính thức điều tra chưa? Còn bao lâu nữa mới lật án được?"

Chu Vĩ nghiến răng: "Bây giờ mặc dù đã lập án, nhưng vụ án này động chạm đến nhiều người, trong cơ quan cũng có người gây khó khăn, không thể triển khai việc điều tra lại với quy mô lớn. Nói một cách thẳng thắn, quân cấp dưới của tôi có hạn, tôi thật sự chưa biết khi nào có thể làm rõ được sự thật."

Lí Tĩnh cúi đầu nói: "Thầy Trương Siêu đã nói đúng, cho dù có lập án cũng không có ích gì, việc điều tra nhất định sẽ rất khó khăn."

"Lại là cái ông chủ nhiệm lớp đấy!" Chu Vĩ không kìm được tức giận, anh có nghe Giang Dương nói về chuyện này, "Cái ông thầy Trương của các bạn thông minh như thế, ngay từ đầu đã phát hiện ra báo cáo khám nghiệm tử thi có vấn đề, tại sao lúc đó không tố giác? Sự việc bị giấu nhẹm đi, thì có làm rõ sự thật được không?"

"Thầy Trương nói có tố giác cũng vô ích."

Chu Vĩ đột nhiên mất bình tĩnh: "Mẹ kiếp! Nếu người nào cũng nghĩ như thế, thì làm sao mà phá được án? Nếu người nào cũng muốn cây lặng gió đừng, thì ai lấy lại công lí cho người đã chết, kẻ nào trả giá cho việc phạm tội!"

"..." Lí Tĩnh im lặng không nói gì.

Giang Dương khuyên giải: "Thầy Trương cũng không có ác ý, dù sao thầy ấy cũng là người trước tiên phát hiện ra điểm đáng ngờ trong vụ án của Hầu Quý Bình, thầy chỉ là một giảng viên đại học, không thể làm được nhiều."

"Ông ta là người phát hiện ra điểm đáng ngờ từ ngay lúc đầu, nhưng không làm bất cứ việc gì, thế thì có ích gì? Nếu ông ta đi tố giác ngay từ đầu, biết đâu ngay lúc đó đã lập lại vụ án, điều tra lại, biết đâu sự thật đã được làm rõ từ lâu rồi, còn phải để mấy năm sau mới điều tra? Chẳng qua là ông ta sợ chuốc phiền vào mình, nhưng người chết là sinh viên của ông ta, một giáo viên đại học như vậy, hừ, tôi nghĩ cũng chỉ thế thôi!" Chu Vĩ phẫn nộ.

Sắc mặt Lí Tĩnh hết đỏ lại trắng, cô im lặng không nói gì.

Một lúc sau, Ngô Ái Khả lái sang chủ đề khác: "Anh Tuyết, bây giờ có nói lại những việc này cũng vô ích, chúng ta phải nghĩ cách điều tra vụ án mấy năm trước như thế nào, chỉ cần đưa chứng cứ ra, thì chắc chắn sẽ có thể lật án, bắt được hung thủ thật sự!"

Chu Vĩ giơ ngón tay cái lên: "Quả là con gái của kiểm sát trưởng, vô cùng nghĩa khí, cao minh hơn bao nhiêu lần so với cái tay giảng viên đại học gì gì đấy."

Ngô Ái Khả vội khiêm tốn nói: "Đâu có ạ, so với Tuyết Trắng Bình Khang, em chỉ có thể đứng ở chân núi tuyết ngẩng đầu nhìn lên thôi." Cả bốn người đều bật cười, không khí nặng nề khi nãy tan biến.

Chu Vĩ chỉ vào bức thư của Hầu Quý Bình: "Bây giờ chị có người yêu rồi, giữ các đồ vật của Hầu Quý Bình cũng không nên, hay là để tôi cất giữ cái này nhé?"

"Tất nhiên," Lí Tĩnh gật đầu cảm ơn, "Vụ án của Hầu Quý Bình, trăm sự nhờ các anh chị." Chu Vĩ trợn mắt: "Nói thế là sao! Điều tra rõ sự thật của vụ án, vốn là việc của chúng tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện