“Ngươi đã làm gì cảnh thám Gorman!” Dominique chỉ Woolley hỏi.

“Hắn?” Woolley tùy ý nhún nhún vai, “Chết rồi. Một con kiến hôi, chết không có gì đáng tiếc.

“Ngươi ――”

“Cơ mà tốc độ đào thoát của các ngươi nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của ta. Là ta xem thường các ngươi rồi. Sớm biết thì nên cùng giết cả bọn bây.”

“Khốn kiếp!” Dominique giận không nén nổi, vung nắm đấm lên xông về Woolley, lại bị Chris một phen kéo lại.

“Tỉnh táo!” Chris thấp giọng nói, “Bọn chúng đều là ác ma cường đại, bằng vào hai chúng ta không phải là đối thủ của chúng, huống chi chúng còn bắt em trai em làm con tin.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ!”

“Trước tiên thả cha đỡ đầu của em ra! Ông ấy bị thứ gì đó vây lại, có thể là pháp trận vẽ ở trong ngục Limbus. Em vào ngục Limbus tiêu trừ pháp trận!”

Dominique bây giờ đã không cách nào suy tư, chỉ có thể làm theo Chris nói. Cậu một cước bước vào vào ngục Limbus, đồng thời khi cảnh sắc xung quanh trở nên ảm đạm, mọi người trên hành lang cũng biến mất, chỉ để lại mấy cái bóng. Bóng của ba kẻ địch đặc biệt dày đậm, tản ra khi tức làm người ta khó chịu, đó chính là hình ảnh chiếu vào trong ngục Limbus của kẻ bị ác ma bám xác. Chẳng qua cậu cũng không có tư cách nói gì, cái bóng của cha đỡ đầu càng đậm đặc hơn chúng, đơn giản giống như ống khói phun khói đen ra ngoài. Dưới chân hắn có một vòng pháp trận màu đỏ đen. Dominique nhận ra đó là pháp trận trói buộc, mỗi lần chỉ có thể trói buộc một người. Vẽ xuống pháp trận trong ngục Limbus khó hơn rất nhiều so với ở thế giới hiện thực, nhất định phải dùng máu tươi mới được, hơn nữa không có pháp thuật vững chắc pháp, pháp trận vẽ xuống rất nhanh sẽ bị lực lượng bản thân ngục Limbus xóa sạch đi. Ba người kia không phải là hạng tầm thường! Dominique quỳ ở trước pháp trận, lấy tay chà lau mặt sàn, nhưng căn bản lau không đi pháp trận! Cậu cái khó ló cái khôn, cắn rách ngón tay, đem máu tươi nhỏ lên pháp trận, mặc dù máu tươi rất nhanh sẽ bị ngục Limbus cắn nuốt, nhưng vẫn có một thoáng như vậy, nó làm rối loạn hình dáng của pháp trận. Wolfgang bắt lấy khoảnh khắc đó, từ trong pháp trận một cú vọt ra!

Dominique cũng theo sát cha đỡ đầu, rời đi ngục Limbus. Nhưng trên hành lang chỉ còn lại có cậu, Wolfgang cùng Chris, ba tên ác ma kia cùng Scott bị bắt trói đều biến mất không thấy nữa.

“Bọn chúng trốn đi từ ngục Limbus.” Chris xụ mặt nói.

“Cháu cứ như vậy trơ mắt nhìn chúng chạy trốn?!” Wolfgang túm cổ áo Chris lên giận dữ hét.

“Tôi không có cách nào tiến vào ngục Limbus, tự nhiên không cản được bọn chúng.”

“Cháu cái thằng nhóc này….”

Chris nhẹ nhàng chạm một cái vào hai tay Wolfgang. Trên cổ tay anh đeo một chuỗi dây chuyền thập tự giá, cái chạm nhẹ nhàng này làm Wolfgang bị đau mà buông tay ra.

“Đích đến của bọn chúng hẳn là địa chỉ nhà bọn chú, số 16 đường White. Bây giờ đuổi theo còn kịp.”

“Làm sao cháu biết?” Wolfgang nửa tin nửa ngờ.

“Vừa đi vừa nói đi, đừng lãng phí thời gian” Khi Chris xoay người đi về phía cầu thang, Wolfgang cùng Dominique vội vàng đuổi theo anh.

“Thời điểm tôi lần đầu tiên nghe chú cùng cảnh thám Gorman nói đến vụ án hai mươi năm trước ở Lakeside City kia, liền lưu tâm. Trên đường đi Lakeside City, tôi lấy di động tra cứu tư liệu của Hiệp hội thợ săn ma, phát hiện vụ án kia là cuộc tập kích ác ma nhằm vào nơi cất giữ của một nhà sưu tầm sách mà phát ra. Bọn chúng vì cướp một quyển sách của một nhà sưu tầm sách, đầu tiên là lẻn vào nhà trộm, sau bị phát hiện, đổi thành cướp bóc, thậm chí đã sát hại nhà sưu tầm sách đó. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hiệp hội thợ săn ma, mấy ác ma kia đã bị chế phục. Vụ án đến đây công bố đã được phá. Nhưng vấn đề ở chỗ cuốn sách bọn chúng muốn cướp kia.”

Bọn họ đi ra quán trọ. Nhân viên phục vụ trước quầy vẫn còn đang khò khò ngủ say.

“Quyển sách kia thế nào?”

“Có lời đồn đãi rằng, quyển sách kia chính là <Grimoire Trí Tuệ>. Nhưng bởi vì lúc ấy không có người có thể học hiểu ma văn cổ đại trên sách, không cách nào chứng minh có phải nó hay không, cho nên tin tức này cũng vẻn vẹn dừng lại ở “lời đồn đãi” mà thôi.”

“<Grimoire Trí Tuệ>  lại là cái gì?” Dominique hỏi.

Chris kỳ quái nhìn cậu một cái, “Em không biết?”

“Em sao mà biết chuyện như vậy?”

“Cha đỡ đầu của em rõ ràng là ác ma, lại không nói cho em biết?”

Wolfgang nói, “Cháu tại sao lại cảm thấy ta biết a! Ta mặc dù là ác ma cũng là thợ săn ma, nhưng cũng không phải toàn trí toàn năng a!”

“<Grimoire Trí Tuệ> chính là quyển sách phong ấn địa ngục đại công Abaddon a!”

Wolfgang sợ hết hồn, “Abaddon bị phong ấn? Chuyện gì xảy ra?!”

“Chú không biết?!” Chris thoạt nhìn còn kinh ngạc hơn cả hắn.

“Đó hẳn là chuyện sau khi ta đến nhân gian, ta không rõ ràng lắm a!”

“Chú tới nhân gian bao lâu a?!”

“Mấy trăm năm đi, ta cũng nhớ không rõ nữa, thời gian của nhân loại mấy đứa thật là khó tính toán à.”

Chris trầm mặc.

Chỉ có mình Dominique không rõ trạng huống, “Abaddon là ai a? Mọi người nói rõ ràng có được hay không a!”

Wolfgang giải thích, “Abaddon là đại công địa ngục, cũng chính là một trong những ác ma cường đại nhất trừ Đại Quân. Không nghĩ tới hắn… lại bị phong ấn.”

“Hắn bị phong ấn ở trong một quyển sách, trí tuệ và tri thức của hắn cũng biến thành nội dung trong sách, bởi vì sự uyên bác cùng huyền diệu trong đó, người đã đọc sách đều được lợi không ít, cho nên quyển sách kia bị gọi là <Grimoire Trí Tuệ>. Nghe nói trong <Grimoire Trí Tuệ> ghi lại một loại pháp thuật, nó có thể giải trừ phong ấn của Abaddon, nhưng chỉ có ma pháp sư lực lượng cường đại, huyết thống đặc biệt mới có thể thành công thi triển pháp thuật. Người đời sau vì để tránh cho Abaddon được phóng thích, cố ý đem <Grimoire Trí Tuệ> tách thành hai bộ phận. Về sau thời thế thay đổi, <Grimoire Trí Tuệ> cũng không rõ tung tích nữa. Cho đến hai mươi năm trước mới xuất hiện tin đồn có liên quan đến nó. Nhưng tất cả mọi người cảm thấy đó chỉ là tin đồn, cũng không phải là Grimoire thật xuất hiện.”

Chris nói xong, liếc cha con bên cạnh một cái, “Chuyện này trong Hiệp hội thợ săn ma có thể nói là mọi người đều biết, mấy người lại không biết!”

“Bọn ta lại không gia nhập Hiệp hội.” Wolfgang chột dạ nói.

“Bọn em là thợ săn ma tự do.” Dominique nói bổ sung.

“…Tóm lại, những ác ma kia không phải là thường thường nhắc tới chuyện “Chủ nhân sống lại” các loại sao, anh nghĩ bọn chúng hẳn đều là bộ hạ của Abaddon, mục đích cuối cùng của chúng chính là phóng thích Abaddon.”

“Nhưng làm sao anh biết bọn chúng sẽ đến số 16 đường White?” Dominique hỏi.

“Em còn nhớ rõ gần đây một loạt vụ án ác ma bám xác phạm tội là từ khi nào thì bắt đầu không?”

Dominique cố gắng hồi tưởng theo lời cảnh thám Gorman nói ban đầu, “Ờ…một tuần trước?”

“Không sai. Ước chừng chính là khi em trai em đem nhà truyền tống đi.” Chris nói, “Anh mới đầu không phát hiện mối liên hệ giữa hai chuyện này, sau đó thấy chúng bắt cóc Scott, anh mới hiểu được, mục tiêu chân chính của chúng không phải là Wolfgang, mà là Scott. Scott chắc hẳn là ma pháp sư “lực lượng cường đại, huyết thống đặc biệt” nọ trong truyền thuyết. Chúng cần cậu ấy đi làm phép, phóng thích Abaddon. Lúc trước Scott sử dụng pháp trận truyền tống kia, có lẽ chính là một phần pháp thuật thả Abaddon, nó cũng chưa hoàn toàn thi triển, nhưng đã khiến cho bộ hạ của Abaddon chú ý. Cho nên chúng mới phải điệu hổ ly sơn, cô lập Scott, thuận tiện cho chúng hạ thủ. Nếu như những ác ma kia muốn tiếp tục thi thuật, chỉ có thể trở lại địa điểm làm phép ban đầu, cũng chính là địa chỉ nhà bọn em.”

Wolfgang lấy nắm đấm đấm vào lòng bàn tay, “Thì ra là như vậy! Ta lúc ấy đã cảm thấy cái pháp trận đó có chút kỳ quái, trên đó thêm rất nhiều đường cong, không biết là dùng làm gì, bây giờ nhìn lại, đó hẳn là một phần pháp thuật phóng thích Abaddon, có người cố ý đem nó cùng kết hợp với pháp trận truyền tống bình thường. Scott lầm tưởng đó là pháp trận truyền tống thật, trời xui đất khiến lại phát động một phần pháp thuật phóng thích. Scott bảo nó cảm thấy có cỗ lực lượng kỳ quái quấy nhiễu nó làm phép, thì ra là chỉ chính là cái này sao!”

“Nói cách khác, bây giờ chạy tới số 16 đường White, vẫn kịp cứu Scott!” Dominique nói, “Chúng ta đi mau!”

Wolfgang kéo tay hai đứa nhỏ, “Ta từ ngục Limbus mang mấy đứa qua đó,” Hắn nói, “Nhanh hơn đi bộ.”

“Vâng!”

Khi Wolfgang kéo Dominique cùng Chris vào ngục Limbus, Dominique chợt kêu lên, “Chris! Chúng ta hình như lại quên mất một chuyện trọng yếu gì đó!

“Nếu không nhớ nổi, vậy đã nói rõ nó không phải là trọng yếu lắm!”

Tay lái nữ áo đỏ dừng xe xong, từ cửa sau không nhanh không chậm mà đi vào quán trọ, lại phát hiện trong quán trọ không có khí tức của Dominique cùng Chris, chỉ có mấy nhân viên làm việc ngủ khò khò.

“Í? Người đâu? Sẽ không phải một hồi liền chết sạch vậy chứ? A, đây nhất định là lỗi của mình, mình lại dẫn phát chiến loạn, khiến người vô tội hi sinh  tính mạng… mình đúng là hồng nhan họa thủy a!”
Hồng nhan họa thủy có số phận giống Chó quá ≥∀≤

*Note: các ác ma xuất hiện trong truyện đều có thật trong tín ngưỡng đạo Thiên Chúa, cơ mà theo miêu tả (sau này) của truyện, hình tượng nhân vật trở nên đẹp troai hơn, có dáng người hơn nên tui ko lấy hình minh họa, hình minh họa trên mạng cứ coi là chân thân đi, mấy con quái thú đấy trông cũng ghê ghê.

Ngoài ra những bợn nào theo dõi và yêu thích thể loại ma pháp phương tây thì nên tham khảo trước một số vấn đề về Khải huyền, sách Khải Thị, và bốn kỵ sĩ Khải Huyền, 6 chương Helen sẽ nhắc đến và xuyên suốt truyện luôn, nếu phải làm chú thích tui ngại lắm, sơ sơ thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện