Số 16 đường White trấn Maple Ridge có bốn cư dân. Ba người một chó. Nói chính xác trong đó có một người còn không phải là người.
Vị cư dân không phải là người kia tên là Wolfgang Schiller, bề ngoài thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, nhưng mọi người phổ biến suy đoán hắn chẳng qua là có thuật trú nhan, số tuổi thật sự hẳn đến gần năm mươi rồi. Hắn tuyên bố với bên ngoài mình là một nhà thiết kế cảnh quan sân vườn, công tác tại nhà, ngẫu nhiên đi ra ngoài làm hạng mục, trong một năm luôn có hai ba tháng công tác bên ngoài. Hắn đem vườn hoa nhà mình chăm chút đến gọn gàng ngăn nắp, vườn hoa nhỏ nở đầy hoa nguyệt quý là đối tượng hâm mộ của tất cả các bà nội trợ trong xã khu, điều này làm cho người ta sản sinh ra một loại lỗi giác “công việc của nhà thiết kế sân vườn cùng người làm vườn không khác biệt lắm”. Nhưng trên thực tế hắn là một ác ma tới từ địa ngục ―― không phải là ví von, chính là ý tứ trên mặt chữ. Hắn mang theo sứ mệnh không muốn người biết đi tới nhân gian, lại chẳng biết vì sao nhàn nhã ở tại trấn nhỏ vùng đông bắc bộ này, tự đắc vui vẻ chăm hoa, nuôi chó cùng nuôi con.
Hắn có hai đứa con, cũng không phải là hắn sinh ra, mà là con đỡ đầu của hắn. Đứa lớn tuổi hơn tên là Dominique Montale. Thời điểm Dominique còn chưa hiểu chuyện, cha mẹ ruột của cậu đã ly hôn, mẹ thì không biết tung tích (“Chạy theo người đàn ông khác rồi.” Wolfgang lần nào cũng nói với hàng xóm như vậy), cha một mình nuôi nấng con khôn lớn. Tại thời điểm Dominique mười tuổi, cha gặp nạn ngoài ý muốn, cậu không người thân thích, vì vậy cha đỡ đầu thành người giám hộ của cậu. Hiện tại cậu đi học ở một trường đại học tư lập tại East Coast1, ngày nghỉ mới có thể về nhà.
Đứa con đỡ đầu tuổi nhỏ hơn tên là Scott Singh. Thân thế của cậu tương tự với Dominique, khi còn tấm bé cha mẹ đều mất, vì vậy được cha đỡ đầu nhận nuôi. Đứa nhỏ này là thiên tài nhí nức tiếng gần xa, từ nhỏ thông minh phi phàm, 16 tuổi xin vào một trường luật danh giá, lên đại học cùng một năm với anh trai không chung máu mủ. Wolfgang bởi vì chuyện này mà phấn khởi không thôi. Chẳng qua việc học của Scott sau đó xảy ra chút vấn đề. Chuyện này về sau nói tiếp.
Cư dân thứ tư ở số 16 đường White trấn Maple Ridge là một con chó, thú cưng của nhà Schiller, tên nó là “Watts Heiliq Pao Sanfreko Mollian Steel de Walter Behren”. Người nhà Schiller ngại tên của nó quá dài, vì vậy xuất hiện một cái biệt danh, gọi là “Chó”. Đặt cái tên “Chó” cho một con chó, điều này thật sự là quá mỉa mai, chẳng qua Chó kỳ thực cũng không phải là chó chân chính, mà là một con chó địa ngục, chỉ là chẳng qua hóa thân thành hình thai của chó sống ở thế giới con người mà thôi. Đặt cái tên “Chó” cho chó địa ngục, giống như kiểu đặt cái tên “Miu Miu” cho sư tử vậy, Chó cảm giác cẩu cách của mình bị sỉ nhục cực lớn, cho nên chẳng hề gần gũi với người nhà Schiller, ngoại trừ giờ cơm về nhà ăn cơm ra, thời gian còn lại đều rảnh rỗi lang thang trên trấn, dần dần, lại thành một cảnh trí của thị trấn, thậm chí còn là tin tức vụn vặt thú vị từng đưa lên báo địa phương.
Đề tài trở lại trên người con đỡ đầu Scott Singh nhà Schiller.
Sau khi Scott lên đại học, không tới một năm, liền thôi học về nhà. Chuyện này dấy lên một cơn sóng lớn ở trấn nhỏ yên bình. Các bà nội trợ thích buôn chuyện qua nghe ngóng nhiều phương diện, mới hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện. Thì ra là Scott ở trường đại học không những không học hành cho tốt, ngược lại còn rước lấy thị phi! Bởi vì nhiều lần cúp học, tỷ suất lên lớp không đủ, dẫn đến cuối kỳ nợ điểm nhiều môn. Chuyện này thì cũng thôi, cậu lại còn nhiều lần đánh lộn ẩu đả với người khác ở trường học, lại còn đánh một bạn học bị thương nặng phải vào bệnh viện, nếu không phải do cậu chưa thành niên, chỉ sợ đã phải đi tù rồi. Ngoài ra, cậu còn bị bắt quả tang dùng chất gây nghiện trong ký túc, mà thức thuốc gây nghiện này là do cậu lấy trộm dược phẩm trong phòng thí nghiệm hóa học của trường tự mình chế tạo ra. Đủ loại lỗi sai gộp vào, cậu liền bị nhà trường cho thôi học.
Dân cư trong trấn nhỏ không ngờ rằng, Scott bé bỏng sau khi lên đại học cư nhiên trở nên như vậy! Cậu trước đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời biết bao! Thế nào lại học không tới một năm đại học liền biến đổi lớn như vậy chứ? Các cư dân âm thầm bàn tán, cuối cùng cho ra kết luận, nhất định là chướng khí mịt mù của thành phố lớn ngợp vàng son làm hư đứa trẻ, khiến cho tiểu thiên sứ biến thành tiểu ác ma. Cơ mà không sao cả, sau khi cậu trở lại trấn Maple Ridge yên tĩnh xinh đẹp tựa thiên đường, nhất định sẽ thay hồn đổi xác, lần nữa làm người.
Song sự đời thường không được như mong muốn. Sau khi Scott trở lại trấn Maple Ridge, chẳng những không thay hồn đổi xác, ngược lại phát triển phát triển về phương hướng tệ hại hơn ―― cậu trở thành một kẻ chôn chân trong nhà tính cách âm trầm. Mỗi ngày chân không bước ra khỏi cửa, ở nhà không biết làm gì cả, dù sao cũng không học kỹ năng, cũng không tìm việc làm, lại càng không ra ngoài xã giao. Đám bạn của cậu tới cửa tìm cậu đi ra ngoài chơi, luôn bị cậu lấy đủ loại lý do khước từ. Có lúc các hàng xóm đi ngang qua số 16 đường White, có thể nhìn thấy Scott đứng ở bên cửa sổ lầu hai, sắc mặt u ám nhìn xuống đường phố, một khi phát hiện có người đang nhìn cậu, cậu sẽ kéo phắt rèm cửa sổ vào.
Có người đề nghị Wolfgang tìm cho con đỡ đầu một bác sỹ tâm lý khám thử, Wolfgang lần nào cũng nói, “Tôi biết Scott bây giờ có chút vấn đề, nhưng tôi muốn cho nó chút ít thời gian, để nó tự mình điều chỉnh.”. Mọi người nghe lời hắn nói, đều sẽ gật đầu bảo rằng, “Được rồi được rồi, cứ quan sát thêm một thời gian đi”, sau đó âm thầm bất bình, chút vấn đề? Lòng anh cũng quá rộng rãi đó!
Dĩ nhiên, Wolfgang ở nhà lại có thái độ khắc hẳn.
Chó sáng sớm lại bị tiếng quát của ông chủ đánh thức.
“Scott Samuel Singh! Đã mấy giờ rồi! Con tại sao còn chưa chịu rời giường!”
Tiếp theo là một trận thanh âm bing bang.
“Bởi vì con rạng sáng bốn giờ mới ngủ đó!” Cậu chủ nhỏ trung khí tràn trề mà đáp lại.
“Tại sao lại ngủ trễ thế! Chẳng lẽ con lệch múi giờ với chúng ta sao! Linh hồn của con kỳ thật đang sống ở Alaska à!”
“Bởi vì con đang làm chính sự!”
“Dẹp mẹ nó đi!” Wolfgang quát ầm lên. Chó nằm trên mặt đất, ôm đầu, sợ bị ngộ thương.
Tiếp theo, Wolfgang xách tai Scott, lôi cậu từ phòng ngủ ra ngoài, nhét vào phòng tắm.
“Anh con hôm nay về nhà, mẹ nó con không thể chỉnh trang bản thân cho có sức sống chút sao!” Wolfgang tiếp tục chửi thề. Chó cho là làm gia trưởng không nên nói tục ở trước mặt con cái, vậy sẽ mang đến thương tổn cho tâm hồn trẻ thơ của đứa trẻ. Cơ mà Scott bất kể từ góc độ nào cũng không được coi là đứa trẻ.
“Con thấy hai chuyện này chẳng có quan hệ logic gì cả!” Scott đóng sầm cửa phòng tắm, hô lên từ bên trong.
“Anh con còn dẫn cả bạn trai về đây đấy! Con có thể đừng có làm mất thể diện nhà ta không!”
“Gì?! Bạn trai á?!”
Scott đẩy cửa phòng tắm ra, trong miệng còn ngậm bàn chải.
“Phải! Bạn trai!”
Wolfgang nắm lấy tay nắm cửa, hung mãnh mà đem cửa sập vào, ván cửa đụng phải đầu Scott, cậu ở trong phòng tắm “ây dô” một tiếng.
“Con trước giờ không biết anh ấy là gay!”
“Con cũng quá không quan tâm anh con rồi đó!”
“Cha thì biết chắc?”
“Ta lần đầu tiên gặp nó cũng biết nó nhất định là một đứa gay nhí rồi!”
“Bảo sao từ lúc anh ấy lên trung học tới giờ không quen bạn gái… Con còn tưởng anh ấy nhãn giới quá cao không để nhân loại tầm thường vào mắt ấy chớ…” Scott lầm bà lầm bầm.
Wolfgang đi xuống lầu, trông thấy Chó nằm sấp ở một góc, lập tức đem lửa giận chuyển đến trên người nó.
“Mi ì ra đó làm gì? Ta nuôi mi là để cho mi ăn không ngồi rỗi sao!”
Chó kêu “ăng ẳng” vài tiếng kháng nghị. Wolfgang lông mày dựng đứng, “Còn dám cãi?! Có tin ta cắt đứt chân chó của mi không?!”
Chó luổn đi nhanh như chớp, từ trong ổ chó chạy ra khỏi cửa nhà, đi tiệm tạp hóa gần đó xin ăn, bởi vì nó đã có chút danh tiếng trong trấn, cho nên người đến cho ăn nườm nượp không dứt, cho dù ở nhà Schiller ăn ít đi một bữa cũng không đói chết được. Nó vừa chạy vừa nghĩ, Wolfgang đến kỳ mãn kinh chắc, hỏa khí lớn như vậy… Không đúng, ác ma có kỳ mãn kinh sao? Nếu như có, vậy kỳ mãn kinh của hắn có phải quá dài rồi hay không, kéo dài những mấy ngàn năm? —————————————————————————-
Vị cư dân không phải là người kia tên là Wolfgang Schiller, bề ngoài thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, nhưng mọi người phổ biến suy đoán hắn chẳng qua là có thuật trú nhan, số tuổi thật sự hẳn đến gần năm mươi rồi. Hắn tuyên bố với bên ngoài mình là một nhà thiết kế cảnh quan sân vườn, công tác tại nhà, ngẫu nhiên đi ra ngoài làm hạng mục, trong một năm luôn có hai ba tháng công tác bên ngoài. Hắn đem vườn hoa nhà mình chăm chút đến gọn gàng ngăn nắp, vườn hoa nhỏ nở đầy hoa nguyệt quý là đối tượng hâm mộ của tất cả các bà nội trợ trong xã khu, điều này làm cho người ta sản sinh ra một loại lỗi giác “công việc của nhà thiết kế sân vườn cùng người làm vườn không khác biệt lắm”. Nhưng trên thực tế hắn là một ác ma tới từ địa ngục ―― không phải là ví von, chính là ý tứ trên mặt chữ. Hắn mang theo sứ mệnh không muốn người biết đi tới nhân gian, lại chẳng biết vì sao nhàn nhã ở tại trấn nhỏ vùng đông bắc bộ này, tự đắc vui vẻ chăm hoa, nuôi chó cùng nuôi con.
Hắn có hai đứa con, cũng không phải là hắn sinh ra, mà là con đỡ đầu của hắn. Đứa lớn tuổi hơn tên là Dominique Montale. Thời điểm Dominique còn chưa hiểu chuyện, cha mẹ ruột của cậu đã ly hôn, mẹ thì không biết tung tích (“Chạy theo người đàn ông khác rồi.” Wolfgang lần nào cũng nói với hàng xóm như vậy), cha một mình nuôi nấng con khôn lớn. Tại thời điểm Dominique mười tuổi, cha gặp nạn ngoài ý muốn, cậu không người thân thích, vì vậy cha đỡ đầu thành người giám hộ của cậu. Hiện tại cậu đi học ở một trường đại học tư lập tại East Coast1, ngày nghỉ mới có thể về nhà.
Đứa con đỡ đầu tuổi nhỏ hơn tên là Scott Singh. Thân thế của cậu tương tự với Dominique, khi còn tấm bé cha mẹ đều mất, vì vậy được cha đỡ đầu nhận nuôi. Đứa nhỏ này là thiên tài nhí nức tiếng gần xa, từ nhỏ thông minh phi phàm, 16 tuổi xin vào một trường luật danh giá, lên đại học cùng một năm với anh trai không chung máu mủ. Wolfgang bởi vì chuyện này mà phấn khởi không thôi. Chẳng qua việc học của Scott sau đó xảy ra chút vấn đề. Chuyện này về sau nói tiếp.
Cư dân thứ tư ở số 16 đường White trấn Maple Ridge là một con chó, thú cưng của nhà Schiller, tên nó là “Watts Heiliq Pao Sanfreko Mollian Steel de Walter Behren”. Người nhà Schiller ngại tên của nó quá dài, vì vậy xuất hiện một cái biệt danh, gọi là “Chó”. Đặt cái tên “Chó” cho một con chó, điều này thật sự là quá mỉa mai, chẳng qua Chó kỳ thực cũng không phải là chó chân chính, mà là một con chó địa ngục, chỉ là chẳng qua hóa thân thành hình thai của chó sống ở thế giới con người mà thôi. Đặt cái tên “Chó” cho chó địa ngục, giống như kiểu đặt cái tên “Miu Miu” cho sư tử vậy, Chó cảm giác cẩu cách của mình bị sỉ nhục cực lớn, cho nên chẳng hề gần gũi với người nhà Schiller, ngoại trừ giờ cơm về nhà ăn cơm ra, thời gian còn lại đều rảnh rỗi lang thang trên trấn, dần dần, lại thành một cảnh trí của thị trấn, thậm chí còn là tin tức vụn vặt thú vị từng đưa lên báo địa phương.
Đề tài trở lại trên người con đỡ đầu Scott Singh nhà Schiller.
Sau khi Scott lên đại học, không tới một năm, liền thôi học về nhà. Chuyện này dấy lên một cơn sóng lớn ở trấn nhỏ yên bình. Các bà nội trợ thích buôn chuyện qua nghe ngóng nhiều phương diện, mới hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện. Thì ra là Scott ở trường đại học không những không học hành cho tốt, ngược lại còn rước lấy thị phi! Bởi vì nhiều lần cúp học, tỷ suất lên lớp không đủ, dẫn đến cuối kỳ nợ điểm nhiều môn. Chuyện này thì cũng thôi, cậu lại còn nhiều lần đánh lộn ẩu đả với người khác ở trường học, lại còn đánh một bạn học bị thương nặng phải vào bệnh viện, nếu không phải do cậu chưa thành niên, chỉ sợ đã phải đi tù rồi. Ngoài ra, cậu còn bị bắt quả tang dùng chất gây nghiện trong ký túc, mà thức thuốc gây nghiện này là do cậu lấy trộm dược phẩm trong phòng thí nghiệm hóa học của trường tự mình chế tạo ra. Đủ loại lỗi sai gộp vào, cậu liền bị nhà trường cho thôi học.
Dân cư trong trấn nhỏ không ngờ rằng, Scott bé bỏng sau khi lên đại học cư nhiên trở nên như vậy! Cậu trước đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời biết bao! Thế nào lại học không tới một năm đại học liền biến đổi lớn như vậy chứ? Các cư dân âm thầm bàn tán, cuối cùng cho ra kết luận, nhất định là chướng khí mịt mù của thành phố lớn ngợp vàng son làm hư đứa trẻ, khiến cho tiểu thiên sứ biến thành tiểu ác ma. Cơ mà không sao cả, sau khi cậu trở lại trấn Maple Ridge yên tĩnh xinh đẹp tựa thiên đường, nhất định sẽ thay hồn đổi xác, lần nữa làm người.
Song sự đời thường không được như mong muốn. Sau khi Scott trở lại trấn Maple Ridge, chẳng những không thay hồn đổi xác, ngược lại phát triển phát triển về phương hướng tệ hại hơn ―― cậu trở thành một kẻ chôn chân trong nhà tính cách âm trầm. Mỗi ngày chân không bước ra khỏi cửa, ở nhà không biết làm gì cả, dù sao cũng không học kỹ năng, cũng không tìm việc làm, lại càng không ra ngoài xã giao. Đám bạn của cậu tới cửa tìm cậu đi ra ngoài chơi, luôn bị cậu lấy đủ loại lý do khước từ. Có lúc các hàng xóm đi ngang qua số 16 đường White, có thể nhìn thấy Scott đứng ở bên cửa sổ lầu hai, sắc mặt u ám nhìn xuống đường phố, một khi phát hiện có người đang nhìn cậu, cậu sẽ kéo phắt rèm cửa sổ vào.
Có người đề nghị Wolfgang tìm cho con đỡ đầu một bác sỹ tâm lý khám thử, Wolfgang lần nào cũng nói, “Tôi biết Scott bây giờ có chút vấn đề, nhưng tôi muốn cho nó chút ít thời gian, để nó tự mình điều chỉnh.”. Mọi người nghe lời hắn nói, đều sẽ gật đầu bảo rằng, “Được rồi được rồi, cứ quan sát thêm một thời gian đi”, sau đó âm thầm bất bình, chút vấn đề? Lòng anh cũng quá rộng rãi đó!
Dĩ nhiên, Wolfgang ở nhà lại có thái độ khắc hẳn.
Chó sáng sớm lại bị tiếng quát của ông chủ đánh thức.
“Scott Samuel Singh! Đã mấy giờ rồi! Con tại sao còn chưa chịu rời giường!”
Tiếp theo là một trận thanh âm bing bang.
“Bởi vì con rạng sáng bốn giờ mới ngủ đó!” Cậu chủ nhỏ trung khí tràn trề mà đáp lại.
“Tại sao lại ngủ trễ thế! Chẳng lẽ con lệch múi giờ với chúng ta sao! Linh hồn của con kỳ thật đang sống ở Alaska à!”
“Bởi vì con đang làm chính sự!”
“Dẹp mẹ nó đi!” Wolfgang quát ầm lên. Chó nằm trên mặt đất, ôm đầu, sợ bị ngộ thương.
Tiếp theo, Wolfgang xách tai Scott, lôi cậu từ phòng ngủ ra ngoài, nhét vào phòng tắm.
“Anh con hôm nay về nhà, mẹ nó con không thể chỉnh trang bản thân cho có sức sống chút sao!” Wolfgang tiếp tục chửi thề. Chó cho là làm gia trưởng không nên nói tục ở trước mặt con cái, vậy sẽ mang đến thương tổn cho tâm hồn trẻ thơ của đứa trẻ. Cơ mà Scott bất kể từ góc độ nào cũng không được coi là đứa trẻ.
“Con thấy hai chuyện này chẳng có quan hệ logic gì cả!” Scott đóng sầm cửa phòng tắm, hô lên từ bên trong.
“Anh con còn dẫn cả bạn trai về đây đấy! Con có thể đừng có làm mất thể diện nhà ta không!”
“Gì?! Bạn trai á?!”
Scott đẩy cửa phòng tắm ra, trong miệng còn ngậm bàn chải.
“Phải! Bạn trai!”
Wolfgang nắm lấy tay nắm cửa, hung mãnh mà đem cửa sập vào, ván cửa đụng phải đầu Scott, cậu ở trong phòng tắm “ây dô” một tiếng.
“Con trước giờ không biết anh ấy là gay!”
“Con cũng quá không quan tâm anh con rồi đó!”
“Cha thì biết chắc?”
“Ta lần đầu tiên gặp nó cũng biết nó nhất định là một đứa gay nhí rồi!”
“Bảo sao từ lúc anh ấy lên trung học tới giờ không quen bạn gái… Con còn tưởng anh ấy nhãn giới quá cao không để nhân loại tầm thường vào mắt ấy chớ…” Scott lầm bà lầm bầm.
Wolfgang đi xuống lầu, trông thấy Chó nằm sấp ở một góc, lập tức đem lửa giận chuyển đến trên người nó.
“Mi ì ra đó làm gì? Ta nuôi mi là để cho mi ăn không ngồi rỗi sao!”
Chó kêu “ăng ẳng” vài tiếng kháng nghị. Wolfgang lông mày dựng đứng, “Còn dám cãi?! Có tin ta cắt đứt chân chó của mi không?!”
Chó luổn đi nhanh như chớp, từ trong ổ chó chạy ra khỏi cửa nhà, đi tiệm tạp hóa gần đó xin ăn, bởi vì nó đã có chút danh tiếng trong trấn, cho nên người đến cho ăn nườm nượp không dứt, cho dù ở nhà Schiller ăn ít đi một bữa cũng không đói chết được. Nó vừa chạy vừa nghĩ, Wolfgang đến kỳ mãn kinh chắc, hỏa khí lớn như vậy… Không đúng, ác ma có kỳ mãn kinh sao? Nếu như có, vậy kỳ mãn kinh của hắn có phải quá dài rồi hay không, kéo dài những mấy ngàn năm? —————————————————————————-
- East Coast: tiếng Việt có nghĩa là Bờ Biển Đông. Qua mấy chương trên, mình nghĩ nơi nhà Schiller ở có lẽ là ở bang Wisconsin của Mỹ, bang này nằm ở phía đông bắc bộ, gần East Coast, có địa danh Maple Ridge, tuy nhiên ko chắc chắn lắm bởi có một chi tiết về Lakeside xuất hiện ở phía sau chỉ cách Maple nửa giờ đường cao tốc, thực chất mình tra được là cách khoảng 5h đường.
Danh sách chương