(P/s: Tùy ý viết, không cần nhìn cũng được!)

.................................................................................................................................................................................................

Lãnh diễm thị nữ chui tại Nham Kiều ôm ấp bên trong lúc này tên gọi là Ninh Nhược Sương, một vị mỹ lệ giai nhân đủ để cho Nham Kiều cũng vì đó cực độ yêu thích, không ngại ôm chặt lấy nàng quyến rũ cơ thể khi làm việc.

Người cũng giống như tên, Ninh Nhược Sương khí chất có phần cô quạnh.

Ngọc nhan mỹ lệ của nàng ẩn chứa khó nói nên lời buồn bã chi ý, tựa như một nhành hoa cô đơn nở rộ giữa ngày đông giá rét.

Cao quý thánh khiết nhưng lại lãnh ngạo cách biệt thế gian!

Nhưng cho dù là như thế lạnh lẽo cô quạnh, nàng cũng từng để cho Tiểu Tuyết cùng Ngọc Hoa phải vì đó tán thưởng.

Tuy còn kém hơn Tiểu Tuyết cùng Giang Yến Ly hai vị này họa thế yêu cơ, nhưng Ninh Nhược Sương cũng đủ để thế gian hết thảy nam tử vì đó trầm mê, đủ để cho vô số người vì nàng mà tự cam nguyện đọa lạc.

Bản thân nàng xuất thân cũng không thấp, chính là Hắc Lân thành một cái thế gia đại tộc đích nữ, thân phận tại bên trong thiếp thân thị nữ đoàn của Nham Kiều cũng tính được là đỉnh tiêm tồn tại, từ khi còn bé đã là trong tay gia tộc hòn ngọc quý.

Sau khi lớn lên cùng triển lộ tuyệt sắc khuynh thành hoàn mỹ tư thái, nàng càng bị gia tộc đặt kỳ vọng có thể mang về lợi ích đủ để nâng tầm gia tộc, hay ít nhất cũng đủ để Ninh gia lôi kéo hữu lực lại đáng tin minh hữu.

Từ xưa đến nay, thế gia bên trong xuất thân nữ nhi đều khó mà thoát khỏi thông hôn vận mệnh, không cách nào rời đi lợi ích vòng xoáy này.

Chính là Ninh Nhược Sương cũng như thế!

Mà nàng cũng đã sớm hiểu rõ cùng chấp nhân số phận bản thân, chờ đợi mình bị gia tộc đưa đến tay người khác một ngày kia!

Nàng dù cho thông minh tài trí lại như thế nào? Dù cho xinh đẹp rung động lòng người thì có ích gì cớ chứ?

Đứng tại gia tộc cường đại trước mặt, nàng từ đầu đến cuối chỉ có thể chấp nhận vận mệnh một chọn lựa mà thôi.

Hy vọng duy nhất chính là, gả cho nam nhân có thể yêu thương chính mình, không xem chính mình là đơn thuần một công cụ!

Về sau, Ninh gia quyết định di dời đến Hắc Lân thành cư trú, nàng cũng theo gia tộc một đường đi đến Hắc Lân thành!

Nàng cũng theo như chú định mà được gia tộc dùng làm quà tặng lấy lòng nơi này chúa tể, danh hào vang vọng thiên hạ cái thế hùng chủ.

Hắc Lân thành chủ!

Ninh Nhược Sương sau khi biết được mình sẽ được đưa đến Hắc Lân thành chủ trong tay một khắc này, nàng chợt phát hiện ra lão thiên gia thật sự nghe qua nàng lời cầu khẩn, mới như thế để nàng rơi vào trên tay người mà mình thầm ngưỡng mộ.

Vốn đã chấp nhận số phận của mình, Ninh Nhược Sương đột nhiên cảm thấy thế gian là như vậy tươi đẹp cùng ẩn chứa khắp mọi nơi kinh hỉ!

Tại thời khắc đó, vốn lạnh lẽo cô quạnh nàng lần đầu tiên nở rộ dưới ánh mặt trời, một nụ cười không tự chủ xuất hiện bên trên ngọc nhan tuyệt mỹ.

Vốn tưởng rằng nghiệt ngã số phận, trong nháy mắt trở thành tựa như mộng ảo một dạng chuyển biến bất ngờ.

Nam nhân mà nàng phải hầu hạ cả cuộc đời về sau, lại chính là người mà nàng ao ước có thể ở cạnh từ rất lâu rất lâu!

Người mà nàng khi còn là một thiếu nữ mộng mơ liền nghe qua đủ loại truyền kỳ, lớn lên bên trong đủ loại sự tích của đối phương.

"..."

Ninh Nhược Sương rúc tại Nham Kiều lồng ngực bên trong, ánh mắt u tĩnh mang theo mềm mại ngắm nhìn hắn cương nghị khuôn mặt nghiêm túc, khóe miệng kiều mị một mực treo lấy một nụ cười mỹ lệ khó mà hình dung.

Xinh đẹp lãnh ngạo ngọc nhan cũng không còn lạnh giá cô quạnh chi sắc, mà thay ào đó chính là yêu kiều ngọt ngào.

Không ai có thể hình dung được, cái kia lạnh lẽo cô độc mỹ nhân của Ninh gia, lại có một ngày triển lộ như thế này mềm mại một mặt, tựa như lâu ngày gặp được ánh mắt trời tuyết liên, càng thêm óng ánh càng thêm say lòng người.

Khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo hạnh phúc khẽ tựa ở nam nhân này cứng cáp cường trắng lồng ngực, Ninh Nhược Sương không tự chủ mông lung suy tư, trong đôi mắt trong suốt như tinh không kia hiện lên rất nhiều hồi ức.

Nàng nhớ đến khi nàng biết tin gia tộc sẽ đem nàng dâng lên cho Hắc Lân thành chi chủ, vì cầu Ninh gia về sau an ổn phát triển.

Một khắc này, Ninh Nhược Sương cảm thấy mình tựa như nằm mơ một dạng.

Mỹ nhân yêu anh hùng.

Dù là thanh lãnh cô quạnh Ninh Nhược Sương cũng là như thế, cũng sẽ ngưỡng mộ ưu tú nam tử tại trong lòng.

Chỉ có điều nàng không giống với các các thiếu nữ khác, đi ái mộ những cái kia ưa thích làm náo động tuấn kiệt trẻ tuổi.

Cùng không giống với gia tộc bên trong một chút đồng lứa tỷ muội, ưa thích chú ý tới thế gia xuất thân thiên tài yêu nghiệt.

Ngược lại đối với cái này một tay thành lập nên Hắc Lân thành truyền kỳ nam nhân sinh ra mãnh liệt si mê.

Loại kia nắm giữ trong tay chí cao quyền thế cùng kinh thiên thành tựu đại nam nhân, mới đủ để cho Ninh Nhược Sương sinh ra hướng tới.

Ninh gia trước kia thế nhưng là tại Ứng Thương địa vực bên trong, đương nhiên hiểu rõ càng sâu Hắc Lân thành cường đại cùng với xung quanh nó đủ loại kỳ tích, mà tất cả đều hướng về một người nam nhân duy nhất.

Mặc dù khi đó nàng chưa từng ra khỏi gia môn, nhưng lại có thể thu thập rất nhiều liên quan đến Hắc Lân thành chủ tin tức.

Thiếu nữ mơ mộng tâm hồn không biết từ khi nào thì đã bị một đạo thân ảnh vĩ ngạn cho chiếm cứ, từ ban đầu thoáng qua cho đến triệt để chiếm giữ thiếu nữ tâm, để cho một vị vừa nở rộ mỹ nhân không cách nào quên được.

Nhưng chính Ninh Nhược Sương cũng không ngờ tới được, mình vì gia tộc trao đổi lợi ích, vậy mà lại trùng hợp như thế đi đến bên người nam nhân mà nàng âm thầm ngưỡng mộ, như thế kỳ ảo trở thành hắn nữ nhân.

Vui sướng cùng mãn nguyện, chính là cảm xúc mà Ninh Nhược Sương tới hôm này còn nhớ mãi sâu trong nội tâm.

Về sau nàng thuận lợi tiến vào phủ thành chủ, gặp được nam nhân mà nàng không biết bao nhiêu lần tưởng tượng trong nội tâm.

Một khắc này, nàng biết mình thật sự triệt để trầm luân!

"..."

Ninh Nhược Sương si ngốc nhìn xem khuôn mặt lạnh lùng gần trong gang tấc, một đôi tiêm tiêm tiêm tay ngọc quấn lấy thân thể cường tráng của đối phương, hướng thụ khoảnh khắc để nàng si mê nhiều năm này.

Vòng tay ấm áp vững trãi tựa như thế gian an toàn nhất mái nhà, làm cho nàng nội tâm cô quanh luôn nhận được sưởi ấm hòa dịu.

Dù cho chỉ có thị nữ thiếp thân hầu hạ thân phận, nhưng Ninh Nhược Sương luôn có thể nhìn ra được lão gia đối với nàng vô cùng chú tâm, ôn nhu cùng yêu thương chưa từng gián đoạn, hoàn toàn lấy nữ nhân của mình tâm thái đối đãi với nàng.

Hôm nay phần lớn tỷ muội bị đại phu nhân mang theo làm việc, cho nên nàng có thể đơn độc cả ngày chui tại lão gia trong ngực.

Mặc dù ngày bình thường không cách nào có được quá nhiều thời gian gần gũi chủ nhân như thế này, nhưng Ninh Nhược Sương nội tâm cũng không có bất cứ oán hận hay tiếc nuối gì cả, bởi vì nàng biết bản thân có thể đi đến bên cạnh chủ nhân, được trở thành chủ nhân nữ nhân một trong, đó cũng là đủ để nàng kiêu ngạo.

Hiện tại Ninh gia người thấy nàng đều phải cung kính khom người vấn an, khi xưa quyền đủ loại hùng hổ dọa người trưởng bối đối với nàng khắp nơi lấy lòng cùng kính sợ, trước kia đồng lứa gia tộc người càng là không dám nhìn thẳng vào nàng.

Ninh Nhược Sương biết rõ...

Dù cho đối ngoại chỉ là chủ nhân thiếp thân thị nữ thân phận, nhưng đó cũng là trên ngàn vạn người tồn tại cao quý!

Khóe miệng treo lấy ý cười nhu mì, Ninh Nhược Sương cũng thấy được Nham Kiều ánh mắt mang lấy ý cười nhìn xuống.

Giai nhân không chút do dự nâng lên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của mình, dùng đôi môi mọng nước hôn lấy nam nhân của mình một ngụm, miệng nhỏ khẽ nhếch để cho chủ nhân thỏa thích chiếm hữu nàng mềm mại lưỡi nhỏ.

Nàng hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, nàng muốn cứ như vậy bồi bạn chủ nhân mãi mãi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện