Lịch sinh hoạt mỗi ngày của Khương Thần rất quy củ.
Nhưng gần đây ngoài việc đi dạo và cho đám vịt con ăn thì cậu có thêm một lộ trình mới, đó là đi thăm số 7.
Số 7 đã có thể mở mắt.
Cũng giống với Khương Thần hồi trước, tạm thời hắn chỉ có thể hoạt động đôi mắt.
Khương Thần cách ô cửa kính quan sát hắn, thấy số 7 mặc dù gầy nhưng dáng vóc xương cốt không hề tệ, chắc chắn là kiểu người sẽ bị chụp trộm ở trên phố.
Cậu biết trong mười người tình nguyện chỉ có cậu là khá nổi tiếng, nên có hơi tò mò về anh chàng tuấn tú này: "Anh ta làm nghề gì vậy?"
Thành viên của tổ thí nghiệm trả lời cậu: "Nhân viên giao hàng nhanh."
Khương Thần nhìn người kia: "Thật à?"
Bên kia trả lời: "Trên giấy tờ viết như vậy mà, cậu xem này."
Khương Thần liếc sang.
Mồ côi cha mẹ, học hết cấp 3, nhân viên của công ty chuyển phát nhanh...! Cậu thu hồi ánh mắt, nhìn lại về phía số 7 trên giường bệnh, xoay người về phòng chơi game.
Đúng lúc này lại nghe thấy "đinh" một tiếng, thang máy cách đó không xa mở ra, có năm người xuất hiện, những bờ vai chuẩn kiểu gánh cả thế giới lấp lánh đập vào mắt cậu.
Bọn họ nhanh chân đi đến phòng bệnh vô khuẩn, xếp thành một hàng đứng trước cửa sổ nhìn vào trong, nhân viên đi cùng thì lấy đồ bảo hộ tới cho họ.
Khương Thần giật mình, nhìn về phía người của tổ đóng băng.
Người nọ cũng yên lặng nhìn cậu, gượng cười.
Khương Thần hiểu được, xem ra số 7 đến từ bộ ngành đặc thù, không tiện công khai thân phận, nên thông tin trên hồ sơ đều là giả.
Cậu thức thời trở về phòng, nằm phịch xuống giường, đeo kính lên vào game.
Phương Cảnh Hành đã online từ lâu, đi tới chỗ cậu, cười nói: "Chào buổi sáng."
Khương Thần chào lại một câu, nghe anh hỏi muốn chơi gì thì suy tư một hồi: "Lên cầu ngắm sông Lưu Quang đi."
Phương Cảnh Hành nhướng mày: "Sao hôm nay anh lại có hứng thế?"
Khương Thần thầm nghĩ ngắm được thêm chừng nào hay chừng ấy.
Nhân tài của bộ ngành đặc thù, tố chất cơ thể chắc chắn rất tốt.
Nhiều khả năng số 7 sẽ không ăn hại nằm suốt hai tháng như cậu, có khi chỉ khoảng một tháng đã có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi, đến lúc đó cậu sẽ không thể chơi nữa.
Khương Thần bèn nói: "Thời tiết rất tốt, nắng đẹp trời trong."
Phương Cảnh Hành nhớ lại bầu trời đầy mây sáng nay, im lặng.
Khương Thần nói xong mới nhớ bọn họ ở cùng một thành phố, bổ sung: "Tôi nói là trong game."
Phương Cảnh Hành cũng không bắt bẻ mấy chuyện như thế này, đi cùng cậu tới cây cầu gần đó, đứng trước lan can nhìn ra con sông Lưu Quang phía xa xa.
Đứng một lát, anh hơi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, hồi tưởng lại cuộc đời của Khương Thần.
Quán quân của mùa giải đầu tiên và mùa giải thứ hai của Du Mộng League chuyên nghiệp, trong đêm vinh quang lại đột ngột tuyên bố nghỉ thi đấu.
Chỉ vài tháng sau đã hay tin qua đời, lí do là ung thư tuyến tụy, khi chết mới chỉ 18 tuổi.
Cả giới e-sport vì thế mà chấn động, fan cũng đau đớn khôn nguôi.
Mà năm sau, Du Mộng đã tổ chức giải quốc tế, cậu lại không thể bắt kịp.
Phong Ấn Sư màu đen giống như ngôi sao băng, chỉ lóe sáng vài giây ngắn ngủi đã lụi tàn nơi chân trời.
Mang bệnh ra sàn đấu, giành được quán quân.
Rốt cuộc khó khăn và đau đớn đến mức nào, Phương Cảnh Hành không biết được, cũng không thể tưởng tượng ra.
Nhưng đổi vị trí cho nhau, nếu như anh chỉ được thi đấu có hơn một năm đã phải giải nghệ, chắc chắn cũng sẽ không cam tâm.
Không cam tâm, thế nên mới tham gia dự án đóng băng.
Một thí nghiệm vẫn còn đang ở giai đoạn mò mẫm, kĩ thuật còn non kém, xác suất thành công không rõ.
Từ tin đồn mà bạn anh tra được thì có vẻ rã đông thất bại sẽ là chết, không thể đóng băng lại được nữa.
Có lẽ trước đây chỉ cần thiếu một chút thôi là bọn họ sẽ không bao giờ gặp được nhau.
Mà sau khi rã đông, sức khỏe như thế nào, có bị di chứng gì không, những chuyện này anh cũng không biết.
Nhưng từ việc mỗi ngày Phong Ấn Sư đều đi dạo, kết hợp với những lời Khương Thi Lan từng nói, thì chắc là không sao, việc này khiến anh yên tâm hơn một chút.
Trước kia anh cảm thấy mình gặp được Phong Ấn Sư đúng là may mắn.
Giờ xem lại, cái vận may của anh đúng là ảo quá thể, còn gặp được người đã từng là huyền thoại.
Phương Cảnh Hành ngẩn người suy nghĩ, thả hồn đi chơi.
Đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, tay đã tự động giơ lên, gần như sắp chạm vào gọng kính màu vàng của đối phương.
Khương Thần liếc sang: "Móng vuốt."
Phương Cảnh Hành cười, thu tay về.
Khương Thần chỉ cho là anh muốn nghịch kính của mình, vươn người ra lan can ngắm con sông thêm một lát, sau đó nói: "Đi đánh săn tiền thưởng đi."
Kì nghỉ Trung Thu đã kết thúc, người vắng hơn rất nhiều.
Mới sáng sớm nên chắc trong đấu trường chẳng có mấy ai, đánh cũng không vui, thà đi săn tiền thưởng còn hơn.
Phương Cảnh Hành cười nói: "Được."
Trong Du Mộng, người chơi khá là tự do.
Thích đánh đấm PK thì tới đấu trường, không chỉ có thể đánh với người cùng server mà còn có thể đánh liên server, solo hay tổ đội, muốn gì có nấy.
Thích đánh với máy, đánh quái, phó bản hay đánh boss cũng có một đống cho thỏa thích lựa chọn, phong cách đa dạng, chắc chắn không bao giờ chán.
Còn những người thích kiểu nông trại thì có nấu ăn, may vá, rèn đúc, luyện thuốc,...!Cái nào cũng có đẳng cấp và danh hiệu tương ứng, đúng chuẩn có nghề trong tay không lo chết đói.
Thậm chí còn có thể Phật đến mức làm miếng đất trồng rau nuôi cá, mỗi ngày chăm sóc vườn tược, hoặc cùng bạn đời trong game đi khám phá map, yêu đương gì gì đó.
Mà nếu như không thích PK với người ta, cũng không muốn tổ đội đánh phó bản, chê game nông trại, nhưng lại muốn có một đống phần thưởng kếch xù, vậy thì có thể đi đánh săn tiền thưởng, làm một thợ săn tiền thưởng máu lạnh vô tình.
Săn tiền thưởng nghĩa như tên, game sẽ cung cấp phần thưởng, cho nhiệm vụ ủy thác để người chơi tùy ý chọn lựa công việc thích hợp cho bản thân.
Ngoài nhiệm vụ mà hệ thống phân phát ra thì người chơi cũng có thể treo thưởng để giết người hoặc tìm đồ vật, phần thưởng có thể là tiền, cũng có thể là vật phẩm.
Có điều nhiệm vụ chỉ hiện trong một thời gian nhất định, quá thời hạn mà không ai nhận, người chơi cũng không trả tiền để treo tiếp thì nó sẽ tự động biến mất.
Đáng chú ý nhất là chế độ săn tiền thưởng cũng phân chia đẳng cấp.
Săn tiền thưởng của mỗi server mở được đến cấp nào đều phải dựa vào nỗ lực của người chơi.
Cấp mở được càng cao thì nhiệm vụ cung cấp cho lựa chọn sẽ càng nhiều, mà nhiệm vụ càng khó, phần thưởng và điểm tích lũy cũng sẽ càng cao, khi tích lũy được đến một lượng điểm nhất định, người chơi có thể dùng nó để đổi lấy trang phục và Thần khí.
Nhà săn tiền thưởng có ở trong sáu ngôi thành lớn, xây đến vàng son lộng lẫy, cực kì có thể diện.
Hai người ở thành Toái Tinh nên đến thẳng nhà săn tiền thưởng ở đây, thấy trên tường nhiệm vụ đã có không ít tầng sáng lên, tất cả đều là người của mấy bang lớn đánh ra trong thời gian này.
Số một trên bảng xếp hạng thợ săn tiền thưởng là một người cực kì quen thuộc, Cô Vấn, bang chủ của Kim Cạnh Liên Minh.
Khương Thần nhìn top 20, phát hiện có vài người thuộc bang của Cô Vấn, cậu hỏi: "Kim Cạnh Liên Minh...!Bang này thích đánh săn tiền thưởng với đấu trường đúng không?"
Phương Cảnh Hành nói: "Vâng, nghe nói là hầu hết thành viên trong bang đều thích."
Khương Thần vô thức định hỏi vậy hắn đi theo bọn họ đánh cốt truyện ẩn làm gì, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là nhiệm vụ một lần, có lẽ đám Cô Vấn cũng muốn đánh thử cho biết, nên không tò mò nữa, nhìn sang thanh nhiệm vụ.
Săn tiền thưởng có một đặc điểm là người chơi có thể nhận bất cứ nhiệm vụ nào trong tầng nhiệm vụ đã sáng lên trên tường.
Người chơi có thể vừa lên tầng đã nhận nhiệm vụ khó nhất, chỉ cần làm xong còn mạng là được, đó cũng là lí do Khương Thần sẵn sàng đi đánh săn tiền thưởng --- Vì không cần phải làm mấy việc lông gà vỏ tỏi để leo lên.
Chế độ săn tiền thưởng cũng chia ra cá nhân và tổ đội, hiện giờ tầng nhiệm vụ cho hai người mới chỉ đến cấp 3.
Cơ chế của nó là hoàn thành hai mươi nhiệm vụ là thăng một cấp, nhưng mỗi cấp lại có đến mấy chục nhiệm vụ con, bời vì có rất nhiều nhiệm vụ cùng cấp bậc với nhau.
Ví dụ như bây giờ, xếp ở trên cùng là năm cái nhiệm vụ có cùng cấp độ, theo thứ tự là giết thủ lĩnh Ma Tinh, giết thủ lĩnh Viêm Quy, giết thủ lĩnh Thương Kình Điểu, tìm kiếm vật liệu Lập Thạch, tìm kiếm vật liệu Thủy Sam.
Trong năm nhiệm vụ này họ chỉ cần chọn một là được, hoàn thành một cái là tầng phía trên sẽ sáng lên một loạt, cứ thế mà suy ra, cho đến khi đẳng cấp càng ngày càng cao.
Hai người họ tổ đội với nhau, đương nhiên sẽ nhận nhiệm vụ mạnh nhất.
Khương Thần tự động bỏ qua vụ thu thập vật liệu, nhìn ba con quái kia, phát hiện có một con chưa đánh bao giờ, bèn hỏi: "Thủ lĩnh Ma Tinh ở đâu?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Để em dẫn anh đi."
Hai người bèn nhận nhiệm vụ, đi tới trận truyền tống, nhanh chóng đến núi Mạc Tịch.
Ngọn núi này cao hơn mực nước biển rất nhiều, chỉ cần đứng ở trên đỉnh núi nhìn sang là có thể trông thấy toàn bộ Ma vực.
Nơi này đường gập ghềnh khúc khuỷu, còn rừng rậm tối om om, bình thường cũng chẳng ai đến đây, giờ đang sáng sớm lại càng ít, đứng đây nhìn khắp mọi nẻo cũng chỉ có hai người bọn họ.
Phương Cảnh Hành bỗng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh đã phân tích các lợi thế của mình, giờ nhìn từ trên xuống từ trong ra, chỉ có mỗi giọng là có thể giúp tăng điểm.
Trước kia anh lo mình chơi quá đà nên không dám tùy tiện đùa cợt, giờ là rắp tâm muốn dụ người ta về, mong đối phương vượt rào* còn chẳng kịp.
Nhưng Phong Ấn Sư làm gì dễ lừa như thế, nếu như anh không tìm được lí do thích hợp để đổi về giọng gốc thì e là vừa mở miệng đã bị nghi ngờ rồi.
Phương Cảnh Hành suy nghĩ vài giây: "Lát nữa là anh lên hay em lên?"
Khương Thần nói: "Cùng đánh."
Phương Cảnh Hành dẫn dắt từng bước: "Anh chưa đánh bao giờ mà, không muốn thử đánh một mình xem thế nào à?"
Khương Thần nói: "Không, tốn thời gian."
Suy nghĩ tìm cơ hội "đổi về giọng gốc để cổ vũ" của Phương Cảnh Hành cứ thế chết non, đành phải ngoan ngoãn đánh chết thủ lĩnh Ma Tinh cùng với Khương Thần, sau đó kéo cậu lại.
Khương Thần quay đầu nhìn: "Sao?"
Phương Cảnh Hành nói rất dịu dàng: "Muốn tìm một nơi đất lành chim đậu tử tự vì tình cùng anh."
Khương Thần mất vài giây hiểu ra, rất sảng khoái: "Đi."
Nếu như bọn họ đi xuống núi, không những tốn công tốn sức mà còn phải lết về chỗ trận truyền tống, quá phiền phức.
Thế nên chi bằng tìm vách núi nào đó nhảy đại xuống, chết rồi thì về thẳng thành hồi sinh, tiết kiệm thời gian đi đường.
Trong Du Mộng đúng là có đạo cụ về thành, mỗi ngày có thể sử dụng miễn phí ba lần, còn đâu phải dùng tiền mua.
Mà dùng càng nhiều thì thời gian hồi của nó càng lâu, phải qua 0 giờ mới reset lại.
Hôm nay bọn họ cần làm rất nhiều nhiệm vụ, nếu đã gặp phải bản đồ có thể tự sát thì đương nhiên muốn lợi dụng một cách hợp lý.
Hai người bèn tìm một vách núi, cùng nhau nhảy xuống.
Gió nhè nhẹ mơn man quanh người, cũng không lạnh, còn có phần sảng khoái.
Phương Cảnh Hành nhớ lại chuyện hồi mới gặp nhau, cười nói: "Lỡ lần này anh lại gặp phải tường không khí thì sao nhỉ?"
Khương Thần hỏi: "Lần trước cậu làm thế nào để thoát?"
Phương Cảnh Hành cười: "Bí mật."
Khương Thần hỏi tiếp: "Cây pháo tôi tặng có tác dụng không?"
Phương Cảnh Hành nói: "Không."
Khương Thần "à" một tiếng, hiểu ngay: "Vậy tức là cậu offline xong lên lại thì thoát được bug."
Phương Cảnh Hành bật cười, cảm thấy có chọc cậu mấy cũng vô dụng, không cần thiết.
Cảnh sắc phía dưới càng lúc càng rõ, có thể trông thấy cả sông Lưu Quang gợn sóng lăn tăn.
Chân núi có một đoạn hơi lõm vào trong, chừa ra một khoảng đất trống với bờ cát trắng xóa.
Trên khối đất trống có bảy tám người đang đứng, đằng trước là một nam một nữ, đều đang mặc skin mua trong cửa hàng, một người mặc âu phục một người mặc váy cưới, hiển nhiên là đang tổ chức một hôn lễ nhỏ.
Phương Cảnh Hành có phần hâm mộ: "Có vẻ như mình sắp phải ăn một bát cơm chó."
Rồi anh khựng lại: "Bọn mình cứ thế nằm chết ở đó có phải không được tốt cho lắm không?"
Khương Thần không trả lời, bởi vì cậu nhận ra hình như điểm rơi của mình nằm ngay trên người chú rể, vội vàng kêu: "Tránh ra!"
Người phía dưới đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang bay từ trên trời xuống, cả đám ngỡ ngàng, không kịp phản ứng.
Khương Thần còn chưa kịp kêu lần thứ hai thì cả người đã đập vào chú rể.
Với hình thức bàn phím thì bị nện vào như vậy không chết được.
Nhưng họ đang chơi thực tế ảo, tổ kế hoạch lại muốn bám sát với thực tế, thế là chỉ thấy bịch một cái, chú rể lên bàn thờ ngắm chuối.
Cô dâu ngơ ngác nhìn người chồng nay đã lạnh lẽo của mình, khóc toáng lên.
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành: "..."
Hai con người đầu sỏ không thể về thành, chỉ đành hồi sinh tại chỗ.
Khương Thần thì thầm: "Tất cả là tại cậu."
Phương Cảnh Hành nhắc nhở: "Vách núi là anh chọn đấy nhé."
Khương Thần: "Làm sao bây giờ?"
Phương Cảnh Hành: "Nói xin lỗi rồi bắn chút pháo hoa cho họ?"
Nhưng mà có bắn mấy cũng vô dụng.
Cô dâu không quan tâm bọn họ là ai, đây là ngày lành giờ đẹp cô mất công mất sức tính ra, địa điểm và trang phục cũng chuẩn bị kĩ càng, ngay cả nhạc nền cũng thấm đầy mồ hôi nước mắt của cô.
Cứ tưởng là sẽ có một buổi lễ hoàn mỹ, ai ngờ lại bị phá hỏng như vậy, vài cây pháo bọ hoàn toàn không đền bù được cho trái tim bị tổn thương của cô!
Khương Thần nói: "Vậy cô muốn bọn tôi làm gì?"
Phương Cảnh Hành rất biết cách tranh thủ cơ hội, tận dụng mọi thứ: "Hay là tôi hát một bài, chúc hai người đầu bạc răng long nhé?"
Cô dâu cả giận quát: "Ai thèm nghe anh hát hả!"
Phương Cảnh Hành đổi sang giọng thật, hát vài câu rồi hỏi: "Được không?"
Cô dâu im lặng.
Bên phía gia quyến có vài người là fan của Phương Cảnh Hành, nghe thấy âm thanh quen thuộc này hai mắt đã sáng lên, vội vàng chạy tới thì thầm với cô dâu.
Cô dâu vội ho một tiếng, cố làm ra vẻ: "Vậy...!Anh hát ba bài đi."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Được."
Anh đi đến bên một hòn đá, ngồi xuống, ra hiệu cho Khương Thần tới ngồi cùng.
Khương Thần nói: "Cậu cứ hát đi, tôi ở đây nghe được rồi."
Phương Cảnh Hành nói: "Anh chọn vách núi, anh đập nát đầu người ta."
Đội trưởng Khương đuối lý, lầm lì đi qua.
.
Nhưng gần đây ngoài việc đi dạo và cho đám vịt con ăn thì cậu có thêm một lộ trình mới, đó là đi thăm số 7.
Số 7 đã có thể mở mắt.
Cũng giống với Khương Thần hồi trước, tạm thời hắn chỉ có thể hoạt động đôi mắt.
Khương Thần cách ô cửa kính quan sát hắn, thấy số 7 mặc dù gầy nhưng dáng vóc xương cốt không hề tệ, chắc chắn là kiểu người sẽ bị chụp trộm ở trên phố.
Cậu biết trong mười người tình nguyện chỉ có cậu là khá nổi tiếng, nên có hơi tò mò về anh chàng tuấn tú này: "Anh ta làm nghề gì vậy?"
Thành viên của tổ thí nghiệm trả lời cậu: "Nhân viên giao hàng nhanh."
Khương Thần nhìn người kia: "Thật à?"
Bên kia trả lời: "Trên giấy tờ viết như vậy mà, cậu xem này."
Khương Thần liếc sang.
Mồ côi cha mẹ, học hết cấp 3, nhân viên của công ty chuyển phát nhanh...! Cậu thu hồi ánh mắt, nhìn lại về phía số 7 trên giường bệnh, xoay người về phòng chơi game.
Đúng lúc này lại nghe thấy "đinh" một tiếng, thang máy cách đó không xa mở ra, có năm người xuất hiện, những bờ vai chuẩn kiểu gánh cả thế giới lấp lánh đập vào mắt cậu.
Bọn họ nhanh chân đi đến phòng bệnh vô khuẩn, xếp thành một hàng đứng trước cửa sổ nhìn vào trong, nhân viên đi cùng thì lấy đồ bảo hộ tới cho họ.
Khương Thần giật mình, nhìn về phía người của tổ đóng băng.
Người nọ cũng yên lặng nhìn cậu, gượng cười.
Khương Thần hiểu được, xem ra số 7 đến từ bộ ngành đặc thù, không tiện công khai thân phận, nên thông tin trên hồ sơ đều là giả.
Cậu thức thời trở về phòng, nằm phịch xuống giường, đeo kính lên vào game.
Phương Cảnh Hành đã online từ lâu, đi tới chỗ cậu, cười nói: "Chào buổi sáng."
Khương Thần chào lại một câu, nghe anh hỏi muốn chơi gì thì suy tư một hồi: "Lên cầu ngắm sông Lưu Quang đi."
Phương Cảnh Hành nhướng mày: "Sao hôm nay anh lại có hứng thế?"
Khương Thần thầm nghĩ ngắm được thêm chừng nào hay chừng ấy.
Nhân tài của bộ ngành đặc thù, tố chất cơ thể chắc chắn rất tốt.
Nhiều khả năng số 7 sẽ không ăn hại nằm suốt hai tháng như cậu, có khi chỉ khoảng một tháng đã có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi, đến lúc đó cậu sẽ không thể chơi nữa.
Khương Thần bèn nói: "Thời tiết rất tốt, nắng đẹp trời trong."
Phương Cảnh Hành nhớ lại bầu trời đầy mây sáng nay, im lặng.
Khương Thần nói xong mới nhớ bọn họ ở cùng một thành phố, bổ sung: "Tôi nói là trong game."
Phương Cảnh Hành cũng không bắt bẻ mấy chuyện như thế này, đi cùng cậu tới cây cầu gần đó, đứng trước lan can nhìn ra con sông Lưu Quang phía xa xa.
Đứng một lát, anh hơi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, hồi tưởng lại cuộc đời của Khương Thần.
Quán quân của mùa giải đầu tiên và mùa giải thứ hai của Du Mộng League chuyên nghiệp, trong đêm vinh quang lại đột ngột tuyên bố nghỉ thi đấu.
Chỉ vài tháng sau đã hay tin qua đời, lí do là ung thư tuyến tụy, khi chết mới chỉ 18 tuổi.
Cả giới e-sport vì thế mà chấn động, fan cũng đau đớn khôn nguôi.
Mà năm sau, Du Mộng đã tổ chức giải quốc tế, cậu lại không thể bắt kịp.
Phong Ấn Sư màu đen giống như ngôi sao băng, chỉ lóe sáng vài giây ngắn ngủi đã lụi tàn nơi chân trời.
Mang bệnh ra sàn đấu, giành được quán quân.
Rốt cuộc khó khăn và đau đớn đến mức nào, Phương Cảnh Hành không biết được, cũng không thể tưởng tượng ra.
Nhưng đổi vị trí cho nhau, nếu như anh chỉ được thi đấu có hơn một năm đã phải giải nghệ, chắc chắn cũng sẽ không cam tâm.
Không cam tâm, thế nên mới tham gia dự án đóng băng.
Một thí nghiệm vẫn còn đang ở giai đoạn mò mẫm, kĩ thuật còn non kém, xác suất thành công không rõ.
Từ tin đồn mà bạn anh tra được thì có vẻ rã đông thất bại sẽ là chết, không thể đóng băng lại được nữa.
Có lẽ trước đây chỉ cần thiếu một chút thôi là bọn họ sẽ không bao giờ gặp được nhau.
Mà sau khi rã đông, sức khỏe như thế nào, có bị di chứng gì không, những chuyện này anh cũng không biết.
Nhưng từ việc mỗi ngày Phong Ấn Sư đều đi dạo, kết hợp với những lời Khương Thi Lan từng nói, thì chắc là không sao, việc này khiến anh yên tâm hơn một chút.
Trước kia anh cảm thấy mình gặp được Phong Ấn Sư đúng là may mắn.
Giờ xem lại, cái vận may của anh đúng là ảo quá thể, còn gặp được người đã từng là huyền thoại.
Phương Cảnh Hành ngẩn người suy nghĩ, thả hồn đi chơi.
Đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, tay đã tự động giơ lên, gần như sắp chạm vào gọng kính màu vàng của đối phương.
Khương Thần liếc sang: "Móng vuốt."
Phương Cảnh Hành cười, thu tay về.
Khương Thần chỉ cho là anh muốn nghịch kính của mình, vươn người ra lan can ngắm con sông thêm một lát, sau đó nói: "Đi đánh săn tiền thưởng đi."
Kì nghỉ Trung Thu đã kết thúc, người vắng hơn rất nhiều.
Mới sáng sớm nên chắc trong đấu trường chẳng có mấy ai, đánh cũng không vui, thà đi săn tiền thưởng còn hơn.
Phương Cảnh Hành cười nói: "Được."
Trong Du Mộng, người chơi khá là tự do.
Thích đánh đấm PK thì tới đấu trường, không chỉ có thể đánh với người cùng server mà còn có thể đánh liên server, solo hay tổ đội, muốn gì có nấy.
Thích đánh với máy, đánh quái, phó bản hay đánh boss cũng có một đống cho thỏa thích lựa chọn, phong cách đa dạng, chắc chắn không bao giờ chán.
Còn những người thích kiểu nông trại thì có nấu ăn, may vá, rèn đúc, luyện thuốc,...!Cái nào cũng có đẳng cấp và danh hiệu tương ứng, đúng chuẩn có nghề trong tay không lo chết đói.
Thậm chí còn có thể Phật đến mức làm miếng đất trồng rau nuôi cá, mỗi ngày chăm sóc vườn tược, hoặc cùng bạn đời trong game đi khám phá map, yêu đương gì gì đó.
Mà nếu như không thích PK với người ta, cũng không muốn tổ đội đánh phó bản, chê game nông trại, nhưng lại muốn có một đống phần thưởng kếch xù, vậy thì có thể đi đánh săn tiền thưởng, làm một thợ săn tiền thưởng máu lạnh vô tình.
Săn tiền thưởng nghĩa như tên, game sẽ cung cấp phần thưởng, cho nhiệm vụ ủy thác để người chơi tùy ý chọn lựa công việc thích hợp cho bản thân.
Ngoài nhiệm vụ mà hệ thống phân phát ra thì người chơi cũng có thể treo thưởng để giết người hoặc tìm đồ vật, phần thưởng có thể là tiền, cũng có thể là vật phẩm.
Có điều nhiệm vụ chỉ hiện trong một thời gian nhất định, quá thời hạn mà không ai nhận, người chơi cũng không trả tiền để treo tiếp thì nó sẽ tự động biến mất.
Đáng chú ý nhất là chế độ săn tiền thưởng cũng phân chia đẳng cấp.
Săn tiền thưởng của mỗi server mở được đến cấp nào đều phải dựa vào nỗ lực của người chơi.
Cấp mở được càng cao thì nhiệm vụ cung cấp cho lựa chọn sẽ càng nhiều, mà nhiệm vụ càng khó, phần thưởng và điểm tích lũy cũng sẽ càng cao, khi tích lũy được đến một lượng điểm nhất định, người chơi có thể dùng nó để đổi lấy trang phục và Thần khí.
Nhà săn tiền thưởng có ở trong sáu ngôi thành lớn, xây đến vàng son lộng lẫy, cực kì có thể diện.
Hai người ở thành Toái Tinh nên đến thẳng nhà săn tiền thưởng ở đây, thấy trên tường nhiệm vụ đã có không ít tầng sáng lên, tất cả đều là người của mấy bang lớn đánh ra trong thời gian này.
Số một trên bảng xếp hạng thợ săn tiền thưởng là một người cực kì quen thuộc, Cô Vấn, bang chủ của Kim Cạnh Liên Minh.
Khương Thần nhìn top 20, phát hiện có vài người thuộc bang của Cô Vấn, cậu hỏi: "Kim Cạnh Liên Minh...!Bang này thích đánh săn tiền thưởng với đấu trường đúng không?"
Phương Cảnh Hành nói: "Vâng, nghe nói là hầu hết thành viên trong bang đều thích."
Khương Thần vô thức định hỏi vậy hắn đi theo bọn họ đánh cốt truyện ẩn làm gì, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là nhiệm vụ một lần, có lẽ đám Cô Vấn cũng muốn đánh thử cho biết, nên không tò mò nữa, nhìn sang thanh nhiệm vụ.
Săn tiền thưởng có một đặc điểm là người chơi có thể nhận bất cứ nhiệm vụ nào trong tầng nhiệm vụ đã sáng lên trên tường.
Người chơi có thể vừa lên tầng đã nhận nhiệm vụ khó nhất, chỉ cần làm xong còn mạng là được, đó cũng là lí do Khương Thần sẵn sàng đi đánh săn tiền thưởng --- Vì không cần phải làm mấy việc lông gà vỏ tỏi để leo lên.
Chế độ săn tiền thưởng cũng chia ra cá nhân và tổ đội, hiện giờ tầng nhiệm vụ cho hai người mới chỉ đến cấp 3.
Cơ chế của nó là hoàn thành hai mươi nhiệm vụ là thăng một cấp, nhưng mỗi cấp lại có đến mấy chục nhiệm vụ con, bời vì có rất nhiều nhiệm vụ cùng cấp bậc với nhau.
Ví dụ như bây giờ, xếp ở trên cùng là năm cái nhiệm vụ có cùng cấp độ, theo thứ tự là giết thủ lĩnh Ma Tinh, giết thủ lĩnh Viêm Quy, giết thủ lĩnh Thương Kình Điểu, tìm kiếm vật liệu Lập Thạch, tìm kiếm vật liệu Thủy Sam.
Trong năm nhiệm vụ này họ chỉ cần chọn một là được, hoàn thành một cái là tầng phía trên sẽ sáng lên một loạt, cứ thế mà suy ra, cho đến khi đẳng cấp càng ngày càng cao.
Hai người họ tổ đội với nhau, đương nhiên sẽ nhận nhiệm vụ mạnh nhất.
Khương Thần tự động bỏ qua vụ thu thập vật liệu, nhìn ba con quái kia, phát hiện có một con chưa đánh bao giờ, bèn hỏi: "Thủ lĩnh Ma Tinh ở đâu?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Để em dẫn anh đi."
Hai người bèn nhận nhiệm vụ, đi tới trận truyền tống, nhanh chóng đến núi Mạc Tịch.
Ngọn núi này cao hơn mực nước biển rất nhiều, chỉ cần đứng ở trên đỉnh núi nhìn sang là có thể trông thấy toàn bộ Ma vực.
Nơi này đường gập ghềnh khúc khuỷu, còn rừng rậm tối om om, bình thường cũng chẳng ai đến đây, giờ đang sáng sớm lại càng ít, đứng đây nhìn khắp mọi nẻo cũng chỉ có hai người bọn họ.
Phương Cảnh Hành bỗng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh đã phân tích các lợi thế của mình, giờ nhìn từ trên xuống từ trong ra, chỉ có mỗi giọng là có thể giúp tăng điểm.
Trước kia anh lo mình chơi quá đà nên không dám tùy tiện đùa cợt, giờ là rắp tâm muốn dụ người ta về, mong đối phương vượt rào* còn chẳng kịp.
Nhưng Phong Ấn Sư làm gì dễ lừa như thế, nếu như anh không tìm được lí do thích hợp để đổi về giọng gốc thì e là vừa mở miệng đã bị nghi ngờ rồi.
Phương Cảnh Hành suy nghĩ vài giây: "Lát nữa là anh lên hay em lên?"
Khương Thần nói: "Cùng đánh."
Phương Cảnh Hành dẫn dắt từng bước: "Anh chưa đánh bao giờ mà, không muốn thử đánh một mình xem thế nào à?"
Khương Thần nói: "Không, tốn thời gian."
Suy nghĩ tìm cơ hội "đổi về giọng gốc để cổ vũ" của Phương Cảnh Hành cứ thế chết non, đành phải ngoan ngoãn đánh chết thủ lĩnh Ma Tinh cùng với Khương Thần, sau đó kéo cậu lại.
Khương Thần quay đầu nhìn: "Sao?"
Phương Cảnh Hành nói rất dịu dàng: "Muốn tìm một nơi đất lành chim đậu tử tự vì tình cùng anh."
Khương Thần mất vài giây hiểu ra, rất sảng khoái: "Đi."
Nếu như bọn họ đi xuống núi, không những tốn công tốn sức mà còn phải lết về chỗ trận truyền tống, quá phiền phức.
Thế nên chi bằng tìm vách núi nào đó nhảy đại xuống, chết rồi thì về thẳng thành hồi sinh, tiết kiệm thời gian đi đường.
Trong Du Mộng đúng là có đạo cụ về thành, mỗi ngày có thể sử dụng miễn phí ba lần, còn đâu phải dùng tiền mua.
Mà dùng càng nhiều thì thời gian hồi của nó càng lâu, phải qua 0 giờ mới reset lại.
Hôm nay bọn họ cần làm rất nhiều nhiệm vụ, nếu đã gặp phải bản đồ có thể tự sát thì đương nhiên muốn lợi dụng một cách hợp lý.
Hai người bèn tìm một vách núi, cùng nhau nhảy xuống.
Gió nhè nhẹ mơn man quanh người, cũng không lạnh, còn có phần sảng khoái.
Phương Cảnh Hành nhớ lại chuyện hồi mới gặp nhau, cười nói: "Lỡ lần này anh lại gặp phải tường không khí thì sao nhỉ?"
Khương Thần hỏi: "Lần trước cậu làm thế nào để thoát?"
Phương Cảnh Hành cười: "Bí mật."
Khương Thần hỏi tiếp: "Cây pháo tôi tặng có tác dụng không?"
Phương Cảnh Hành nói: "Không."
Khương Thần "à" một tiếng, hiểu ngay: "Vậy tức là cậu offline xong lên lại thì thoát được bug."
Phương Cảnh Hành bật cười, cảm thấy có chọc cậu mấy cũng vô dụng, không cần thiết.
Cảnh sắc phía dưới càng lúc càng rõ, có thể trông thấy cả sông Lưu Quang gợn sóng lăn tăn.
Chân núi có một đoạn hơi lõm vào trong, chừa ra một khoảng đất trống với bờ cát trắng xóa.
Trên khối đất trống có bảy tám người đang đứng, đằng trước là một nam một nữ, đều đang mặc skin mua trong cửa hàng, một người mặc âu phục một người mặc váy cưới, hiển nhiên là đang tổ chức một hôn lễ nhỏ.
Phương Cảnh Hành có phần hâm mộ: "Có vẻ như mình sắp phải ăn một bát cơm chó."
Rồi anh khựng lại: "Bọn mình cứ thế nằm chết ở đó có phải không được tốt cho lắm không?"
Khương Thần không trả lời, bởi vì cậu nhận ra hình như điểm rơi của mình nằm ngay trên người chú rể, vội vàng kêu: "Tránh ra!"
Người phía dưới đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang bay từ trên trời xuống, cả đám ngỡ ngàng, không kịp phản ứng.
Khương Thần còn chưa kịp kêu lần thứ hai thì cả người đã đập vào chú rể.
Với hình thức bàn phím thì bị nện vào như vậy không chết được.
Nhưng họ đang chơi thực tế ảo, tổ kế hoạch lại muốn bám sát với thực tế, thế là chỉ thấy bịch một cái, chú rể lên bàn thờ ngắm chuối.
Cô dâu ngơ ngác nhìn người chồng nay đã lạnh lẽo của mình, khóc toáng lên.
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành: "..."
Hai con người đầu sỏ không thể về thành, chỉ đành hồi sinh tại chỗ.
Khương Thần thì thầm: "Tất cả là tại cậu."
Phương Cảnh Hành nhắc nhở: "Vách núi là anh chọn đấy nhé."
Khương Thần: "Làm sao bây giờ?"
Phương Cảnh Hành: "Nói xin lỗi rồi bắn chút pháo hoa cho họ?"
Nhưng mà có bắn mấy cũng vô dụng.
Cô dâu không quan tâm bọn họ là ai, đây là ngày lành giờ đẹp cô mất công mất sức tính ra, địa điểm và trang phục cũng chuẩn bị kĩ càng, ngay cả nhạc nền cũng thấm đầy mồ hôi nước mắt của cô.
Cứ tưởng là sẽ có một buổi lễ hoàn mỹ, ai ngờ lại bị phá hỏng như vậy, vài cây pháo bọ hoàn toàn không đền bù được cho trái tim bị tổn thương của cô!
Khương Thần nói: "Vậy cô muốn bọn tôi làm gì?"
Phương Cảnh Hành rất biết cách tranh thủ cơ hội, tận dụng mọi thứ: "Hay là tôi hát một bài, chúc hai người đầu bạc răng long nhé?"
Cô dâu cả giận quát: "Ai thèm nghe anh hát hả!"
Phương Cảnh Hành đổi sang giọng thật, hát vài câu rồi hỏi: "Được không?"
Cô dâu im lặng.
Bên phía gia quyến có vài người là fan của Phương Cảnh Hành, nghe thấy âm thanh quen thuộc này hai mắt đã sáng lên, vội vàng chạy tới thì thầm với cô dâu.
Cô dâu vội ho một tiếng, cố làm ra vẻ: "Vậy...!Anh hát ba bài đi."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Được."
Anh đi đến bên một hòn đá, ngồi xuống, ra hiệu cho Khương Thần tới ngồi cùng.
Khương Thần nói: "Cậu cứ hát đi, tôi ở đây nghe được rồi."
Phương Cảnh Hành nói: "Anh chọn vách núi, anh đập nát đầu người ta."
Đội trưởng Khương đuối lý, lầm lì đi qua.
.
Danh sách chương