Phương Cảnh Hành – nam thần của liên minh, dù não có thành đống bột nhão thì miệng cũng sẽ không bao giờ phát ngôn linh tinh.

Anh thành công xin được một cái giường ở viện nghiên cứu, nhưng đúng là đi không mang theo kem đánh răng. Không chỉ không có kem đánh răng, ngay cả dầu gội sữa tắm các kiểu cũng không mang, anh định dùng ké của Khương Thần.

Chỉ là trong đầu có chuyện này chuyện nọ nên anh quên mất rằng trước lúc lên giường xem giải đã đánh răng, giờ chỉ có thể đòi đánh lại lần nữa.

Khương Thần vứt cho anh một câu phiền phức, quay đầu đi vào phòng.

Phương Cảnh Hành đi theo, nhìn vào nhà tắm mới thấy bàn chải của mình vẫn chưa lấy về, thế là hùng hồn hơn hẳn: “May mà em có thói quen này, nếu không là lại phải gõ cửa phòng anh lần nữa.”

Anh nhìn về phía Khương Thần: “Em đánh răng luôn bên này nhé, đỡ mất công tí quay lại trả kem đánh răng.”

Khương Thần gật đầu.

Thế là dưới cái nhìn chăm chú của cậu, Phương Cảnh Hành đánh lại răng, còn rửa mặt thêm một lần, cuối cùng vẫn lại đến lúc không đi không được.

Anh rất ít khi dở chứng như vậy, đi ra đến cửa lại nghĩ không thể phí công lên cơn được, bèn quay lại nhìn Khương Thần. Trong tim dậy lên cơn bão, vẻ mặt lại vẫn ôn tồn lễ độ như mọi ngày.

Anh duỗi hai tay ra: “Có thể cho em một cái ôm ngủ ngon không?”

Khương Thần liếc Phương Cảnh Hành một cái, tiến lên hai bước ôm lấy người ta.

Hơi thở của Phương Cảnh Hành nghẹn lại, lập tức siết chặt vòng tay.

Hơi ấm xa lạ xuyên qua lớp áo ngủ truyền tới, còn thoang thoảng chút hương chanh mát lành.

Hình như là mùi sữa tắm… Ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí đang hỗn loạn, lại nhanh chóng bị thứ khác chiếm lĩnh, anh nghĩ người này vừa lạnh lùng vừa châm chọc người ta như vậy mà ôm vào lại thật thoải mái.

Cơn sóng lòng lại sục sôi, anh tiến đến bên tai đối phương, thấp giọng thầm thì: “Khương Thần, thích anh.”

Nửa người Khương Thần lập tức tê dại, vội nghiêng đầu né tránh: “Ờ.”

Phương Cảnh Hành buông tay, miễn cưỡng giữ được hình tượng của nam thần, nhưng khi nhìn thấy vành tai đang đỏ rực của cậu, anh lại không nhịn được: “Lại cho thêm một nụ hôn chúc ngủ ngon được không?”

Trái tim Khương Thần đập mạnh: “Cút ra kia.”

Phương Cảnh Hành biết thế nào là đủ, vội ho một tiếng: “Vậy… Em đi nhé?”

Khương Thần nói: “Đi đi, ngủ ngon.”

Phương Cảnh Hành kéo người vào lòng ôm thêm cái nữa, nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon rồi mới chịu đi.

Khương Thần đóng cửa lại, đứng mấy giây, sau đó banh khuôn mặt, mang theo con tim hơi lỗi nhịp vào nhà vệ sinh tắm vòi hoa sen, xong xuôi mới lên giường đi ngủ.

Ở đầu bên kia, Phương Cảnh Hành cũng lên giường.

Phòng của anh ở ngay sát vách phòng Khương Thần.

Cách một bức tường, anh chỉ cảm thấy nỗi lòng khó yên, thật sự không ngủ được, bèn mở điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Thừa Nhan: Cháu trai, ngủ chưa? Tạ Thừa Nhan vừa trải qua một ngày mệt gần chết, đang chuẩn bị yên giấc, ai ngờ lại đối mặt với một trận đánh mà đòn nào đau đòn nấy, không chút nghĩ ngợi nhắn trả một chữ.

Tạ Thừa Nhan: Cút.

Phương Cảnh Hành: Chưa ngủ đúng không?

Tạ Thừa Nhan: Ờ, giề?

Phương Cảnh Hành: Tôi mới phát hiện ra một chuyện.

Tạ Thừa Nhan: ?

Phương Cảnh Hành: Yêu đương thích thật.

Tạ Thừa Nhan ở đầu kia nửa ngày không hó hé gì.

Sau đó y thẳng thừng gọi tới, vẻ mặt đau thương vô cùng: “Hai người thành rồi?”

Phương Cảnh Hành vui vẻ nói: “Chắc là vậy.”

Trước đó Khương Thần đồng ý thử với anh, anh không rõ cảm giác của cậu với mình, không nắm chắc kết quả, thế nên mới không nói cho Tạ Thừa Nhan.

Nhưng sau những quan sát của đêm nay, anh phát hiện Khương Thần cũng có cảm giác với mình, thấy ổn vô cùng.

Tạ Thừa Nhan hiểu anh quá rõ.

Nếu tên này nói chắc là thì đại khái đã xong rồi đấy.

Trong chốc lát y cũng không rõ mình đang cảm thấy thế nào, hỏi: “Có cần tôi nói một câu chúc mừng không?”

Phương Cảnh Hành cười đến là rạng rỡ: “Không cần, Tết năm nay mợ sẽ cho cháu tiền mừng tuổi.”

Lý trí của Tạ Thừa Nhan đứt cái “phựt”, lại gào lên: “Cút!”

Phương Cảnh Hành nhắc nhở: “Bé mồm thôi.”

Tạ Thừa Nhan lập tức nheo mắt: “Ông đang ở đâu?”

Phương Cảnh Hành cười: “Đoán xem?”

Không đợi Tạ Thừa Nhan đoán anh đã chủ động khai: “Đến xem trận chung kết với anh ấy xong ngủ lại, nhưng không ngủ cùng phòng.”

Nhưng không sao, lần này không uổng công.

Anh nhớ đến chuyện vừa rồi, nở nụ cười.

Tạ Thừa Nhan nhìn chằm chằm bộ mặt đang tản ra cái kiểu yêu đương chua loét, đầu nghĩ đây đúng là thật rồi.

Dù có giành chức quán quân thì Phương Cảnh Hành cũng chưa từng trúng gió thế này, hình tượng ôn tồn lễ độ sắp sập đến nơi rồi.

Đã phải ăn thức ăn cho chó còn vô duyên vô cớ bị xuống chức, Tạ ảnh đế càng thêm đau khổ: “Ờ, không có việc gì nữa thì cúp đây.”

Phương Cảnh Hành hỏi: “Chừng nào thì ông về?”

Tạ Thừa Nhan đáp: “Sắp rồi, tiến trình quay rất thuận lợi.”

Phương Cảnh Hành nói: “Về rồi tôi mời ông ăn cơm.”

Tạ Thừa Nhan nói: “Dạ cảm ơn ạ.”

Y không muốn nói chuyện với cái thứ này nữa, nói thêm vài câu rồi rất bạc bẽo mà cúp máy.

Phương Cảnh Hành nằm trên giường nửa ngày mới ngủ được.

Ngày hôm sau, anh ở trong phòng đợi một chút, áng chừng Khương Thần dậy rồi mới qua tìm đối phương. Ở trong phòng tắm đánh răng xong, anh định gội đầu, lúc này lại chợt nhớ đến hương chanh trên người Khương Thần, dứt khoát vọt vào buồng tắm.

Khương Thần đã sửa soạn xong xuôi, đang ngồi trên ghế sô pha đợi AI mang bữa sáng tới.

Một lát sau cậu nghe có tiếng mở cửa, nhìn sang thì thấy Khương Thi Lan, mí mắt hơi nhảy lên.

Mấy hôm trước Khương Thi Lan phải đi công tác, đêm qua mới về. Hôm nay đi làm, bà bèn mang quà đến cho em trai. Nghe thấy tiếng động trong phòng tắm thì kinh ngạc nói: “Nhà vệ sinh bị sao thế? Rò nước à?”

Khương Thần nói: “Phương Cảnh Hành đang tắm.”

Khương Thi Lan giật mình, “à” một tiếng.

Em trai nhà mình với Phương Cảnh Hành đang hẹn hò, chuyện này cả tổ đóng băng đều biết, đương nhiên bà không thể không biết. Bà đã nghe em mình nhắc tới, nói là thử một chút, không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy.

Khương Thi Lan hỏi: “Hôm qua thằng bé ở lại đây à?”

Khương Thần nói vâng, quan sát vẻ mặt của chị gái: “Không phải như chị nghĩ đâu.”

Vừa mới dứt lời, tiếng nước bỗng ngừng lại, người nào đó ở bên trong kêu: “Bé yêu, có khăn tắm không?”

Khương Thần: “…”

Cậu thính tai nghe được tiếng bước chân, nhanh chóng đứng dậy đi tới, thấy Phương Cảnh Hành quả nhiên đang he hé định mở cửa, lập tức ấn cái mặt đó vào lại phòng tắm, đóng cửa lại.

Phương Cảnh Hành hỏi: “Sao thế?”

Khương Thần nói: “Sợ cậu phá hoại thuần phong mỹ tục.”

Phương Cảnh Hành cười nói: “Ồ, chứ không phải là sợ em giở trò lưu manh với anh à?”

Khương Thần: “Im, ngoài này có người.”

Bên trong lập tức câm như hến, không dám tán tỉnh nữa.

Khương Thi Lan thì thấy buồn cười.

Từ lúc phát hiện tình cảm của Cảnh Hành với em mình, cho đến lúc biết em trai muốn thử với thằng bé, phần lớn cảm xúc của bà là ngạc nhiên.

Chính vì bà đã quá quen thuộc với cả hai nên mới không tưởng tượng nổi hai người này ở bên nhau sẽ như thế nào. Giờ nhìn thì xem ra vẫn rất hài hòa.

Thấy em trai cam chịu lấy đồ cho người ta, trên mặt cũng không có vẻ gì là bực bội, đoán là chắc cũng có ý đó với Cảnh Hành, thế là bà không quấy rầy hai người nữa, đặt đồ vào phòng rồi đi.

Lúc Phương Cảnh Hành ra ngoài thì bữa sáng đã được mang tới.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống: “Vừa rồi ai tới vậy?”

Khương Thần liếc anh một cái: “Chị tôi.”

Phương Cảnh Hành: “… Không nói gì chứ?”

Khương Thần: “Không.”

Phương Cảnh Hành hỏi: “Dì có biết chuyện của bọn mình không?”

Khương Thần nói: “Biết.”

Phương Cảnh Hành lập tức suy nghĩ xem lần tới gặp Khương Thi Lan thì nên xưng hô như thế nào. Anh ăn sáng với Khương Thần xong thì xuống lầu cho đám vịt ăn.

Nhìn ra Khương Thần cũng có ý với mình thì lá gan to hẳn, thấy trong thang máy chỉ có hai người, Phương Cảnh Hành lập tức dịch sang bên người kia, duỗi ngón tay ra móc lấy một ngón tay của đối phương.

Khương Thần nhìn anh, không nói gì.

Phương Cảnh Hành mỉm cười, nắm lấy tay cậu.

“Đinh” một tiếng, đã xuống đến tầng 1.

Hai người ra khỏi thang máy, lại bắt gặp tổ trưởng Tần đi từ phía đối diện tới.

Phương Cảnh Hành khoác lên lớp da với bề trên, lễ phép chào hỏi: “Tổ trưởng Tần ạ, chào buổi sáng.”

Vị nam thần này luôn được các cô dì chú bác yêu mến, tổ trưởng Tần cũng khá có thiện cảm với anh, khẽ gật đầu.

Phương Cảnh Hành cảm thấy tâm trạng ông ta khá ổn định, bèn hỏi: “Cháu có thể ăn trưa với anh ấy xong rồi về không ạ?”

Tổ trưởng Tần nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, biết đang là giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, lại gật thêm cái nữa. Ông lên lầu, về văn phòng, thấy trợ lý đã chờ sẵn thì hỏi: “Có chuyện gì?”

Trợ lý nói: “Hôm nay bên quân đội muốn qua đây ạ.”

Cảm xúc của tổ trưởng Tần lập tức chênh vênh: “Lại tới nữa?”

Trợ lý tiếp tục: “Bộ An Ninh cũng tới ạ.”

Tổ trưởng Tần: “…”

Trợ lý nuốt nước miếng: “Nói… Nói là có việc, chiều nay sẽ tới.”

Tổ trưởng Tần nghĩ đến tình trạng của số 7, thầm nhủ đến mức đó rồi thì không thể đi đâu được, bèn “ừ” một tiếng, sâu sắc cảm thấy Khương Thần vẫn khiến người ta bớt lo hơn.

Đội trưởng Khương “bớt lo hơn” cho vịt ăn xong, thấy hôm nay trời nắng khá ấm áp thì dắt bạn trai lẫn vịt đi dạo một vòng quanh vườn hoa rồi mới về phòng.

Hai người lấy máy chơi game ra chơi mấy cái thẻ game khác, cứ thế mà chơi cả một buổi sáng.

Đến trưa cơm nước xong xuôi, cuối cùng Phương Cảnh Hành cũng phải ra về.

Khương Thần như thường lệ tiễn anh đến cửa thang máy, đứng trên hành lang nhìn anh.

Phương Cảnh Hành cũng nhìn cậu, cười nói: “Không hôn một cái tạm biệt à?”

Khương Thần lập tức nhớ tới giấc mộng nào đó, đứng im không nhúc nhích.

Phương Cảnh Hành chỉ thuận miệng hỏi một câu, lại thấy cậu không từ chối, nhịp tim lập tức bay lên.

Đây là một cơ hội rất tốt để được đà lấn tới, anh bước nửa bước tới trước, nắm chặt cổ tay đối phương, khẽ nói: “Em…”

Một giây sau, từ đầu kia của hành lang có một nhân viên chạy tới, ở xa xa đã kêu: “Ấy, thang máy, chờ tôi với!”

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành: “…”

Chút mập mờ ấy lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Nhân viên công tác chầm chậm chạy tới, thấy đúng lúc thang máy mở ra thì chạy vào trước.

Phương Cảnh Hành bất đắc dĩ, ôm Khương Thần một cái: “Em về đây.”

Khương Thần ừ một tiếng, nhìn cánh cửa kim loại chậm rãi khép lại.

Cậu dường như lại ngửi được chút hương nước hoa như có như không ấy, mê luyến ôm lấy dây thần kinh của người. Khương Thần im lặng đứng đó một hồi, về phòng ngủ trưa.

Buổi chiều vừa lên mạng, đập vào mắt cậu là một dòng tin.

[Loa] Dật Tâm Nhân: 2W một mạng, không giới hạn.

Cậu thoáng giật mình, sau đó là môt loạt những dòng tin khác cũng nhảy lên.

[Thế giới] Ám Minh: Thêm 2W.

[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Như trên.

[Thế giới] Bạch Long Cốt: Như trên.

[Thế giới] Cô Vấn: Như trên.

[Thế giới] Người Trong Gương: Bang chủ đang đi làm, tôi xếp hàng thay, như trên.

[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Xếp hàng hộ bang chủ, như trên.

[Thế giới] Liễu Hòa Trạch: Như trên.

[Thế giới] Cửa này đều là bạn ta: Xếp hàng hộ bang chủ, như trên.

[Thế giới] Thi nhân không nhìn trời: Mặc dù tôi chưa từng nói chuyện với đại lão, nhưng xin một slot luôn.

[Thế giới] Dưa chín: Thêm luôn, mau gϊếŧ chết con chó dại này đi.

[Thế giới] Rễ Bản Lam: Như trên.

[Loa] Bố Thập Phương: Há há há mạng bố mày có giá gớm, mau lên, tới đây mà gϊếŧ này, come on ~

[Loa] Bố Thập Phương: Tao ghi hết lại rồi nhé, đừng có gáy suông, số tiền đó sẽ vào túi tao thôi [cười lớn]

[Loa] Tàng Thư: Fan nhà LYL toàn là chó dại như này à, thua lên mạng sủa.

[Loa] Bố Thập Phương: Thằng đéo nào bảo mày tao là fan hả? Bớt chụp mũ đi.

Khương Thần nhìn cái ID kia, lại xem tin nhắn trên kênh thế giới, quay sang nhìn thành viên bang trong sân: “Chuyện gì thế?”

Cả đám sững lại, lập tức vây quanh cậu.

Đám Cẩu Thịnh vội vàng trấn an, bảo cậu đừng quan tâm đến thứ rác rưởi đó làm gì, để bọn họ dọn hộ cho.

Khương Thần nhìn sang Phương Cảnh Hành.

Phương Cảnh Hành biết là cậu không có vấn đề gì, bèn tóm lược lại mọi chuyện.

Nguyên nhân gây ra có thể là trận tranh quán quân tối qua, fan bên thua hơi trẻ trâu.

Trên diễn đàn toàn là bài đăng có liên quan đến giải đấu, về sau có người nhắc đến chiến đội của Phương Cảnh Hành, nói rằng mời được Thập Phương Câu Diệt về là quán quân lại nằm chắc trong tay. Sau đó người chơi của Thần Tinh Ánh Duyên vui vẻ khoe săn tiền thưởng đơn của server bọn họ cũng sắp từ 9 lên 10 rồi, thế là chọc giận một đám ga tô, nói Thập Phương Câu Diệt chỉ là hàng nhái lại Thần Huy Lan Nhạc, chẳng có sở trường riêng, chỉ biết ăn đồ thừa.

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành nói: “Đương nhiên là người chơi của Thần Tinh Ánh Duyên sẽ không đứng nhìn anh bị người ta sỉ nhục rồi, thế là chửi lại. Bọn họ ầm ĩ cả đêm trên diễn đàn, đến hôm nay thì xuất hiện tên kia, mở mồm ra toàn mấy câu khó nghe.”

Khương Thần chỉ cảm thấy thật lạ đời.

Đám Cẩu Thịnh thấy cậu không nói năng gì, lại an ủi: “Bọn đó bị điên đấy, đừng chấp nhặt với chó dại.”

Khương Thần cực kỳ bình tĩnh: “Tôi không sao.”

Trước kia cậu cũng luôn sống trong sóng to gió lớn, từ lâu đã thấu hiểu một đạo lý: Không ai có thể làm vừa lòng tất cả mọi người.

Có một số người chưa từng gặp cậu, cũng chưa từng thử tìm hiểu về cậu, nhưng họ ghét là ghét thôi. Dù cậu có làm gì thì bọn họ đều sẽ bới móc cho ra lỗi, ác ý lớn đến nỗi có thể tràn ra khỏi màn hình, cậu cũng đã nghĩ thoáng ra rồi.

Chỉ là, lần bắt lỗi này thật sự quá hài hước.

Khương Thần nhìn người kia cứ leo lẻo khen Thần Huy Lan Nhạc trên kênh thế giới, không ngừng hạ thấp cậu, trong đầu nghĩ không biết sau này dự án được công khai thì mặt con chó dại này có đau không nữa.

Vương Phi Điểu ở bên kia tức tối nói: “Chắc chắn là thằng đó ở trong phó bản, cái đm nhà nó!”

Khương Thần nói: “Không sao, cứ để nó chửi.”

Không sao là không sao thế nào được.

Thập Phương Câu Diệt là bộ mặt của Thần Tinh Ánh Duyên, đại đa số người chơi đều rất quý cậu. Giờ cậu bị người ta chửi như thế, đương nhiên bọn họ sẽ không ngồi yên mặc kệ, thi nhau lên chửi lại.

Không chỉ có bọn họ, ngài phó giám đốc và vài người bên Càng già càng dẻo dai nghe tin thì rút ra thời gian chạy tới.

Nhất là phó giám đốc Đường, chuyện Thần Huy Lan Nhạc vốn là do ông khơi ra, giờ hối hận vô cùng.

Lỡ về sau cậu nhóc Phong Ấn Sư này đi đánh giải, cái tên “Thần Huy Lan Nhạc” lúc nào cũng đeo theo như bóng với hình thì hỏng. Nếu tâm tính đứa nhỏ này kiên nghị thì tốt, nhưng chỉ cần có chút không chịu được thôi, cố chấp thay đối lối đánh, xui một cái là coi như hủy hoại cả một tài năng.

Mấy ông chú thầm nhủ sao giới trẻ bây giờ lắm đứa ác độc như vậy, vội vàng chạy tới Như Ý, chịu đựng ánh mắt của mọi người, nhìn Phong Ấn Sư hỏi thăm: “Nhóc không sao chứ?”

Khương Thần “ừm” một tiếng.

Mấy người sợ đứa nhỏ này sẽ ghét Thần Huy Lan Nhạc, sau đó ghét lây sang bọn họ, sốt sắng vây quanh khuyên nhủ.

Mặc dù thằng bé đã nói là không sao, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng, dù sao thì hình như đây là lần đầu tiên nó bị người ta mắng như thế.

“Cứ nổi tiếng là sẽ bị như vậy đó.” Ngài phó giám đốc nói: “Năm đó Thần Thần nổi tiếng như vậy mà vẫn có không ít anti fan.”

“Đúng đấy, không có ai hoàn mỹ đâu. Mấy cái đứa kia cứ thần thánh hóa Thần Huy Lan Nhạc vậy thôi chứ tên đó cũng sẽ mắc sai lầm mà.”

“Đúng rồi, tên đó còn bị đặt biệt danh là Tây Môn Lan Nhạc cơ.”

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành: “…”

Phương Cảnh Hành thật sự là bị đánh úp.

Nếu như anh không biết thì đã không sao, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại biết lí do của cái biệt danh đó, thế là cười thành tiếng. Để che giấu hành động của mình, anh thuận theo đó hỏi: “Tại sao lại thế ạ?”

Mấy ông chú bèn tranh nhau kể lại chuyện năm đó, còn kể thêm vài chuyện khác nữa.

Mặt Khương Thần không cảm xúc: “Thật ra thì không hẳn là không sao, tôi vẫn hơi để ý.”

Mấy ông chú đồng loạt quay sang nhìn cậu.

Khương Thần không đợi bọn họ khuyên tiếp đã nói: “Mấy chú cho tôi đánh một trận.”

Mấy ông chú kia rất sảng khoái mà đồng ý.

Khương Thần không đánh người ở đây cho đám Cẩu Thịnh xem mà dẫn bọn họ tới đấu trường, giã chết từng người một. Cuối cùng thấy thoải mái rồi thì kéo Phương Cảnh Hành ra ngoài.

Phó giám đốc Đường nằm trên mặt đất ngồi dậy, khẽ hỏi: “Cậu thật sự không phải sao?”

Khương Thần dừng bước, cậu trả lời: “Không.”

Ngài phó giám đốc khe khẽ thở dài, sau đó nhận ra mình lại nhắc tới Thần Huy Lan Nhạc, vội vàng nói: “Không phải thì tốt, cậu lợi hại lắm, tương lai là của cậu.”

Khương Thần im lặng vài giây, bỏ đi.

Phương Cảnh Hành nhìn cậu một cái, sau đó nắn nắn tay cậu an ủi: “Không sao đâu, chờ đến lúc dự án kết thúc là anh có thể nói thật mà. Đến lúc đó lại mời họ ăn cơm.”

Khương Thần nghĩ đến số 7 đã trở lại, “ừ” một tiếng.

Lúc này số 7 vẫn phải nằm trong phòng bệnh vô trùng.

Anh ta đã tỉnh lại rồi, chỉ là cơ thể bị tổn thương nặng, tạm thời không thể xuống giường.

Quân đội và người của bộ An Ninh tới hàn huyên với anh ta xong thì rời khỏi phòng bệnh, đi tìm hai vị tổ trưởng, giao một bản báo cáo cho họ.

Tổ trưởng Trần kinh ngạc: “Đây là cái gì?”

Bộ An Ninh giải thích: “Lần này cậu ta gặp phải người quen cũ ở nước ngoài, mặc dù ngũ quan đã được sửa lại nhưng đối phương vẫn hoài nghi thân phận của cậu ta, còn lấy được máu cậu ta đi xét nghiệm.”

Sắc mặt tổ trưởng Tần sầm xuống, tổ trưởng Trần hít vào một hơi, lại nghe thấy người đối diện tiếp tục nói: “Người của chúng tôi mất mấy ngày mới kịp tráo máu đó thành máu của người khác ngay trước khi bọn họ làm xét nghiệm.”

Tổ trưởng Trần thở ra.

Bộ An Ninh nói tiếp: “Đây là báo cáo của vụ việc lần này, chúng tôi cần đưa cho các ngài một phần.”

Tổ trưởng Tần nhận lấy, nhanh chóng đọc lướt, khẽ gật đầu.

Đôi bên kết thúc cuộc trò chuyện vắn tắt, hai vị tổ trưởng bèn tiễn người đi.

Tổ trưởng Trần xoa cằm: “Tuy nói là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng tôi có cảm giác chuyện này vẫn sẽ có chút ảnh hưởng đấy.”

Tổ trưởng Tần nhìn ông.

Tổ trưởng Trần trả lại một câu “đoán thôi” rồi rảo bước về phòng làm việc.

Mà cái “đoán” này của ông lại nhanh chóng ứng nghiệm.

Buổi sáng ngày hôm sau bọn họ đã bị gọi đi họp, được cấp trên cổ vũ một phen, nói là hi vọng có thể đẩy nhanh tiến độ dự án.

Tổ trưởng Tần một lần nữa nhìn về phía người nào đó.

Tổ trưởng Trần nói: “Đơn giản mà, tuy mẫu máu đã được tráo, nhưng lỡ người ta không tin, âm thầm phái người điều tra thì sao, cái này phiền hơn nhiều.”

Ông tiếp tục: “Nhân bản, thuốc trường sinh bất lão, nghiên cứu nửa người nửa máy… Mấy thứ này so với một thí nghiệm đóng băng đã tồn tại mấy chục năm, nhưng kĩ thuật cho đến nay vẫn chưa thành thạo, ông nghĩ bên trên muốn công bố cái nào hơn?”

Tổ trưởng Tần không phản bác được.

Cũng may là những người kia sẽ không động tay động chân can thiệp việc của bọn họ, chỉ là đề nghị vậy thôi.

Hai người quan sát thêm vài ngày, thấy tinh thần của số 7 đã được hồi phục đầy đủ thì đưa anh ta đi kiếm tra chỉ số sức mạnh tinh thần. Sau đó dưới lệnh của tổ trưởng Tần, số 7 bị tàn nhẫn đưa thẳng về phòng bệnh vô trùng.

Số 7 tự biết đuối lý, cực kì nghe lời, ngoan ngoãn vào trong đánh bài với AI, khiến Khương Thần nhìn mà hài lòng vô cùng.

Báo cáo nhanh chóng được đưa tới, người của tổ thí nghiệm quây thành một vòng đọc hết, thấy anh ta cũng có chỉ số cao như Khương Thần, cảm thấy có lẽ liên quan đến sức mạnh tinh thần thật.

Bọn họ xem lại tư liệu của ba người kia.

Trong mười tình nguyện viên, có vài người lúc đưa đến đã chỉ còn chút hơi tàn, cơ bản là không kịp làm đủ loại xét nghiệm, chỉ có thể lưu lại một ít số liệu cơ sở, ví dụ như số 7.

Có vài người thì kí hiệp nghị từ rất sớm, có đủ thời gian để lại một phần số liệu tỉ mỉ cho tổ dự án, ví dụ như Khương Thần trước đó đã làm một loạt xét nghiệm rồi mới bị đóng băng.

Ba người còn lại cũng giống cậu.

Trong số bọn họ chỉ có một người có chỉ số sức mạnh tinh thần khá cao, nhưng so với Khương Thần thì vẫn kém một quãng.

Bởi vì họ không rõ mức giá trị thấp nhất để thức tỉnh là bao nhiêu, hai vị tổ trưởng bàn bạc một hồi, quyết định đi tìm tổ thí nghiệm sức mạnh tinh thần, hỏi mượn một bộ thiết bị hỗ trợ.

Có lẽ là bộ ngành nào đó cũng tự biết đuối lý, ở đằng sau âm thầm thúc đẩy.

Đơn xin mượn thiết bị vừa được gửi lên, cùng ngày hôm đó bên kia đã đưa dụng cụ tới. Tổ đóng băng mở họp suốt hai ngày, làm đầy đủ chuẩn bị, bắt đầu rã đông người tình nguyện số 10 có chỉ số sức mạnh tinh thần khá cao.

Mấy nhân viên ở bên ngoài trông coi lật xem tư liệu cơ bản của số 10.

Một người trong đó nói: “Tôi phát hiện ra là chỉ số sức mạnh tinh thần hơi cao cũng không thường thấy lắm, số 1 với số 7 thì không tính, nhưng mấy ông xem số 10 này… Khoan, cái gì đây?”

Mấy người kia cũng bu lại xem, phát hiện ảnh chụp dán trên hồ sơ bị bong ra, mặt sau có một đoạn văn nhỏ được viết tay, chữ viết đã rất nhòe.

Mở đầu là một chuỗi dài mấy thứ linh tinh, câu cuối cùng là: Nếu như không cứu được tôi thì xin hãy hóa vàng đoạn kết của tất cả đống anime với tiểu thuyết ở trên xuống cho tôi, nếu không thì tôi — CHẾT, KHÔNG, NHẮM, MẮT!

Đám người: “…”

Mẹ nó thế mà cậu còn viết lên đây nữa, ai mà thấy được hả!

________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện